Huyền Lục

Chương 427: Định mệnh an bài



Khương Hy cảm thấy có chút quái dị, hắn chỉ mới không hỏi thế sự có ba ngày thôi mà đã xảy ra chuyện gì rồi không biết.

Minh Kính trưởng lão cũng biết ba ngày này hắn làm gì nên nhẹ giọng nói ra:

“Ngươi xem nhiệm vụ Ngân Bảng đi”.

Khương Hy tựa hồ đoán ra được gì đó nên sắc mặt cũng có chút bình tĩnh lại, hắn làm theo lời nàng kiểm tra lại nhiệm vụ Ngân Bảng.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, tên của hắn đã xuất hiện trong nhiệm vụ Ngân Bảng.

【Khương Vô Nhai, đệ tử của Thiên Nguyệt Tông, tu vi Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều, Phù đạo tông sư, thực lực chưa ước tính được, tiền thưởng trị giá một trăm hai mươi vạn linh thạch】.

Đặc biệt, nhiệm vụ này được đánh dấu có độ khó cực cao bởi hắn từng sống sót sau khi đánh với Quỳ Liên.

Thông tin này hắn cũng chỉ nói cho mỗi Vũ Nhạc cùng Liễu Thuận là chính, Kế Trường Minh cùng Quan Mộng Hân sẽ không đem chuyện này nói ra bên ngoài bởi đối với bọn hắn chẳng có chút ảnh hưởng nào.

Nghĩ đến đây, Khương Hy liền tặc lưỡi một cái nói ra:

“Hai người này đã sớm thành tinh”.

Minh Kính trưởng lão mỉm cười nói:

“Chính phái vốn giả nhân giả nghĩa như vậy, trước mặt thì không nói nhưng sau lưng lại luôn âm thầm hãm hại người”.

Khương Hy bình tĩnh đáp lại:

“Hai người họ chung quy vẫn nghĩ cho tông môn là chính, lập trường khác nhau, không thể trách được”.

Minh Kính trưởng lão cảm thấy có chút ngạc nhiên, nàng mỉm cười nói ra:

“Nhiều lúc lão thân tự hỏi liệu ngươi có phải đúng chính xác ba mươi bốn tuổi không đây”.

Nghe vậy, nội tâm Khương Hy liền lộp độp vài tiếng nhưng vẫn nằm trong khống chế tâm trạng của bản thân.

Hắn không biết tấm ngọc bà này có truyền hình ảnh của hắn đến cho Minh Kính trưởng lão không nhưng tốt nhất là không, nếu không về sau sẽ có rất nhiều chuyện khó để giải bày lắm.

Khương Hy đã chắc mẩm hắn sẽ càng ngày càng leo cao tại Dạ Ma rồi nhưng hắn vẫn không muốn bản thân mình chịu quản chế bởi bất kỳ ai, cho nên tốt nhất đừng để hắn phải chán ghét.

Hắn bình tĩnh đáp lại:

“Tiên sinh nói đùa rồi, ta sinh hoạt tại nhân gian hơn mười năm, chuyện gì cũng đều đã trải qua, tự nhiên so với đồng lứa trưởng thành hơn đôi chút”.

Minh Kính trưởng lão nói:

“Ngươi thành thật quá rồi, lão thân cũng không hỏi bối cảnh. Thôi, ngươi nghỉ ngơi đi, một tuần sau lão thân sẽ đến”.

Vừa dứt lời, tấm ngọc bài trong tay Khương Hy lập tức ảm đạm lại rồi trở về như cũ, Khương Hy cầm chắc trong tay tựa hồ có chút suy nghĩ gì đó.

Minh Kính trưởng lão không phải dễ đối phó, nàng tiến lùi rất tự nhiên, nhìn không ra điểm nào không hợp lý, hơn nữa lại cực kỳ cẩn thận.

Nàng không hổ danh là cường giả của thế hệ hoàng kim, nếu không phải năm đó Phu Tử hoành không xuất thế che phủ hết một đời thiên kiêu Thư Viện thì có khi nàng đã sớm lưu danh muôn thưở rồi.

Mặc dù hiện tại danh tiếng của nàng vẫn còn đó bất quá Tuyết Giang Viên Nguyệt đã sớm không còn, thay vào đó lại là Minh Kính Ngọc Diện.

Khương Hy thật không hiểu Thư Viện năm đó rốt cuộc đang làm cái gì nữa. Phu Tử học nhiều hiểu sâu, tư duy cũng không bó buộc trong mỗi chữ ‘Nho’, chẳng lẽ lại không nói đỡ cho Minh Kính trưởng lão một chút nào.

Hắn thật sự không hiểu được.

Suy nghĩ một hồi, hắn liền lắc đầu rồi ném chuyện đó ra đằng sau, linh thức tiến nhập vào bên trong tấm ngọc bài kiểm tra nhiệm vụ ám sát mình như thế nào.

Số lượng người nhận cũng không ít nhưng so ra với dạo trước thì đã ít hơn rất nhiều, có lẽ vì không ai hoàn thành được nhiệm vụ nên đã bị Dạ Ma trừng phạt, từ đó mới cẩn thận hơn khi tiếp nhận nhiệm vụ mới.

Khương Hy cũng nghĩ những người nhận nhiệm vụ ám sát hắn hẳn cũng sớm nhận hình phạt thôi, dù sao hắn cũng không phải dễ giết, Quỷ Mâu trưởng lão cùng Minh Kính trưởng lão cũng đã biết mặt cũng như thực lực của hắn rồi.

Trừ phi bây giờ hắn bước vào Kim Đan cảnh thì may ra sẽ dẫn động được nhiều cao thủ hơn, chứ một ngày hắn còn dưới Kết Đan cảnh thì mạng sống vẫn vô lo.

Thu tấm ngọc bài kia vào lại bên trong giới chỉ, Khương Hy liền thở dài ra một hơi rồi đắm mình xuống dưới đáy hồ tiếp tục khôi phục cùng nghỉ ngơi.

...

Thời gian như con thoi đưa, vừa vặn đúng bảy ngày sau, Minh Kính trưởng lão trực tiếp giáng lâm đến trạch viện của Khương Hy.

Đương nhiên, nàng bí mật đến, hơn nữa còn là dịch dung rồi mới đến.

Dáng vẻ dịch dung bên ngoài của nàng là một phụ nhân bình thường, hơn nữa khí tức trên người cũng chỉ thể hiện ra Ngưng Dịch cảnh là cùng.

Lưu Tam lúc đó ở cùng phòng nên cũng nhận ra nàng, Khương Hy cố tình để hắn ở đó để về sau có thấy hình dạng này của nàng thì tránh xa vạn dặm càng tốt.

Chờ đợi hắn lui ra ngoài, Minh Kính trưởng lão có chút hứng thú nói ra:

“Ngươi ở Hoàng Thành không lâu nhưng cũng kiếm được một bộ hạ không tồi”.

Khương Hy ngồi đối diện nàng mỉm cười đáp lại:

“Có nhiều việc không thể trực tiếp làm thì có chút thuộc hạ cũng tiện đôi chút”.

Minh Kính trưởng lão không nghĩ nhiều, nàng gật đầu nói:

“Xác thực như vậy, nhiều lúc cũng giúp ngươi tránh được một số nhân quả không cần thiết”.

Khương Hy điều chỉnh tư thế của mình lại một chút, mặc dù hắn theo Dục đạo nên không nhất thiết phải nghiêm trang nhưng đối diện hắn là một Nguyên Phù Sư hàng thật giá thật nên không thể bất kính được.

Nguyên Phù Sư là chức nghiệp Phù sư cao nhất tại Đại Lục, tu vi đều là Nguyên Anh cảnh, hơn nữa còn sáng tạo ra cho mình một loại phù văn riêng, hoặc là một con đường Phù đạo riêng.

Tại đời trước, Khương Hy cũng sáng tạo ra một loại phù văn riêng nên cũng được tụng xưng là Nguyên Phù Sư.

Riêng Nhân Phù thì mãi về sau này hắn mới tạo ra, hơn nữa còn đang trong quá trình hoàn thiện dần dần nên thế nhân không mấy ai biết đến.

Khương Hy chỉ cần tận lực đừng xuất hiện trước mặt Thương Nguyên cùng Vệ Khắc Nguyên thì thân phận của hắn vẫn sẽ giữ được.

Minh Kính trưởng lão cũng tự sáng tạo ra cho mình không ít phù văn nên chức nghiệp Nguyên Phù Sư kia có khi còn không đủ để miêu tả sự đáng sợ của nàng.

Nên nhớ là tại thế hệ hoàng kim, thiên phú Phù đạo của nàng chỉ sau Phu Tử mà thôi.

Mấy trăm năm trôi qua, ai biết được bây giờ nàng đã tiến nhập đến cái tình trạng nào rồi.

Minh Kính trưởng lão nhìn hắn một chút rồi mỉm cười nói:

“Không cần căng thẳng, ngươi đã tự mình ngộ ra được cách tu luyện nhân tức thì những thứ lão thân nói sắp tới đây cũng không khó tiếp thu”.

Khương Hy không đáp, nhiều lắm cũng chỉ mỉm cười tiếp nhận là cùng. Bảo hắn tự ngộ ra thì có chút xấu hổ bởi phần lớn những gì hắn học được về nhân tức đều thông qua tri thức cùng thể ngộ của Mặc Hiên.

Thiên phú của Mặc Hiên không cao nhưng có thể đạp chân vào Nguyên Anh cảnh thì con đường tu luyện của lão cũng không sai.

Mặc dù trong mắt những người tu luyện Nhân Mạch Trúc Cơ chân chính tại Thư Viện thì con đường này của lão có chút thô sơ nhưng đối với người ngoại đạo như Khương Hy thì chẳng khác gì ngọn đèn soi sáng con đường cả.

Minh Kính trưởng lão không biết nội tình này nên tự cho rằng hắn tự ngộ ra, đương nhiên hắn cũng không đem nội tình này kể ra để tránh để lộ sự tồn tại của Tuyết Lam.

Nước của Dạ Ma rất sâu, Khương Hy không muốn vị ca ca này của hắn bị hàng loạt sát thủ Kim Diện cùng Ngọc Diện giám thị đâu.

Huống hồ, Tuyết Lam còn là một lá bài tẩy cho chiến lực của hắn, vì vậy phải tận lực che giấu mới được.

Minh Kính trưởng lão không biết hắn đang nghĩ gì nhưng theo nàng có lẽ hắn còn đang căng thẳng, nàng mỉm cười nói ra:

“Theo những gì lão thân thấy, ngươi đã từng cô đọng nhân tức đi?”.

Khương Hy thành thật đáp lại:

“Bẩm tiên sinh, xác thực là vậy”.

“Quá trình này có gặp khó khăn gì không?”, Minh Kính trưởng lão nói.

Khương Hy suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Quá trình tiến nhập có chút khó khăn nhưng sau khi cô đọng khu vực ngoại vi rồi tiến nhập thì dễ dàng hơn”.

Nghe vậy, Minh Kính trưởng lão mỉm cười nói:

“Ra vậy, ngươi lựa chọn con đường cưỡng ép khiến nhân tức phải tự mình cô đọng lại nếu không muốn bị đào thải”.

“Bẩm tiên sinh, con đường này có vấn đề gì sao?”, Khương Hy có chút không hiểu.

Minh Kính trưởng lão sẽ không nói chuyện thừa, đúng hơn không một người sống ngàn năm nào lại đi hỏi chuyện thừa thãi cả, cho nên hắn cảm giác con đường cô đọng lúc trước của hắn có chút không được đúng lắm.

Minh Kính trưởng lão nói:

“Nhân Mạch Trúc Cơ đi là Nhân đạo, tu đạo là ôn hòa chứ không phải cưỡng ép, ngươi có thể thành công cưỡng ép một lần nhưng lần cô đọng thứ hai, thứ ba sẽ không dễ dàng như thế.

Cho đến thời điểm ngươi bước vào Kim Đan cảnh đỉnh phong sẽ xuất hiện vấn đề ngăn cách ngươi với cánh cửa Hóa Nguyên”.

Khương Hy suy ngẫm một chút lời của nàng, xác thực rất có đạo lý. Nhân Mạch Trúc Cơ cùng ba mạch Thiên, Địa, Ma còn lại có chút khác ở chỗ nó sử dụng người sống làm môi giới.

Người chung quy lại vẫn có linh tính, kể cả dưới hình dạng nhân tức hay bạch quang nhân mạch thì nó vẫn có linh tính nhất định.

Nhất thời cưỡng ép sẽ khiến bản thân nhân tức sinh lòng không vui, cưỡng ép nhiều lần có khi còn khiến chúng nổi lòng thù hận cũng nên, đến lúc đó muốn khóc có khi cũng khóc không nổi.

Khương Hy từ tốn nói ra:

“Theo ý của tiên sinh, ta nên dùng biện pháp ngự nhân tức?”.

Minh Kính trưởng lão lắc đầu đáp lại:

“Ngự nhân tức là Đế đạo, không phải Nhân đạo”.

Khương Hy suy nghĩ một chút rồi nói:

“Ta cũng không đi Nhân đạo”.

Minh Kính trưởng lão cũng không ngạc nhiên với một câu này của hắn, những người chưa từng nghĩ đến Nguyên Anh cảnh tự nhiên không nghĩ đến đạo đồ của bản thân nhưng hắn thì khác.

Khương Hy có thể tự tin vỗ ngực tự xưng trong ba trăm năm Nguyên Anh cảnh thì hiện tại ít nhất hắn đã ngộ ra con đường bản thân nên đi rồi, chỉ là Minh Kính trưởng lão không biết đó là con đường như thế nào thôi.

Nàng hỏi:

“Vậy đạo của ngươi là gì?”.

Khương Hy mỉm cười, Sắc Dục Thể thôi động rồi tỏa ra một khí tức dụ hoặc cực kỳ kinh khủng, khí chất của hắn cũng thay đổi chóng mặt, từ chính trực của thư sinh đột nhiên chuyển sang yêu dị đầy thu hút.

Bất kỳ người nào nhìn thấy hắn bây giờ ít nhiều sẽ sinh ra một cỗ ý niệm động dục cực kỳ mạnh bất quá Minh Kính trưởng lão lại khác.

Nàng sống hơn ngàn năm nên đã sớm thành tinh, nhân tình thế thái nàng đã thấy đủ, đạo tâm của nàng cũng vững như bàn thạch cho nên ‘một chút’ khí tức dụ hoặc này chỉ như cơn gió nóng thoáng qua thôi.

Minh Kính trưởng lão nói ra:

“Hợp Hoan đạo?”.

Khương Hy lắc đầu, khóe miệng hắn khẽ cong lên, hai mắt chuyển sang một màu tím đầy yêu dị rồi nói ra:

“Không phải, chính xác là Nhân Dục đạo”.

Nghe vậy, hai mắt Minh Kính trưởng lão có chút hơi mở, nàng nói:

“Phù Linh chân nhân có đạo thống về Dục đạo sao?”.

Khương Hy suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Xác thực có, bất quá chỉ là lý thuyết, thông qua quá trình tu luyện ta có thể ra tay điều chỉnh một chút”.

Minh Kính trưởng lão cảm thấy có chút không tin nổi, nàng nói:

“Ngươi điều chỉnh? Đừng đùa lão thân”.

Khương Hy lắc đầu nói ra:

“Tiên sinh, người đừng quên sư phụ của ta là ai”.

Minh Kính trưởng lão cũng đã suy nghĩ từ trước, chỉ là nàng cảm thấy có chút khó tin nên chưa từng nghĩ sâu hơn nhưng nghe từ chính miệng Khương Hy thì nàng cảm thấy bản thân nên nghe kỹ một chút.

Nàng bình tĩnh nói:

“Phù Linh chân nhân thực sự đem toàn bộ tri thức của mình trao cho ngươi?”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Mặc dù phương thức có chút mạnh bạo nhưng ta xác thực có thể thừa hưởng rất nhiều tri thức về tu chân, đương nhiên, khả năng điều chỉnh công pháp của ta vẫn còn chút non tay, chỉ có thể áp dụng cho bản thân”.

Chết rồi cưỡng chế dung hợp ký ức, tính ra thì đúng là rất mạnh bạo.

Nghe vậy, Minh Kính trưởng lão liền gật đầu, nàng cũng hiểu được việc truyền thụ tri thức kiểu này, tiện thì rất tiện nhưng người được truyền thụ phải sở hữu thiên sinh linh thức mới được.

Ánh mắt của nàng rất độc nên nàng có thể nhìn ra được Khương Hy là thiên sinh linh thức nên một lời này cũng không phải giả.

Bất quá, Minh Nhạc Thiên Kính lại có chút phản ứng, hẳn là trong lời này có chút giả nhưng nàng cũng không điều tra sâu làm gì, ai cũng có bí mật của mình.

Khương Hy làm người thông minh, tự nhiên sẽ pha lẫn thật giả trong lời của mình, nàng cũng không thể ngăn cấm hắn được, chỉ cần xác nhận những lời nào cần nghe là được rồi.

Mặt khác, nội tâm nàng cũng cảm khái một trận.

Dạ Ma từng muốn mời chào Phù Linh chân nhân về tọa trấn thư các của tổng bộ Dạ Ma, nhưng đáng tiếc bọn hắn không thể nào tiếp cận được.

Nay đồ đệ của chân nhân lại tự mình tìm đến cửa, Minh Kính trưởng lão không cảm khái không được.

Đây có lẽ gọi là định mệnh an bài đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện