Huyền Thiên

Chương 304: Dùng Kim Cương Toản đè bẹp tất cả (Hạ)




Niệm lực đã tới mức đó, theo như suy nghĩ của Phong Vô Kỵ thì bích chướng từ Tiên thiên cấp một tới cấp bốn chẳng có gì đáng ngại. Nhưng Dương Thiên Lôi lại cần thời gian một năm, cho nên Vu Nhân Kiệt mới cho là Phong Vô Kỵ đã mở Thời không pháp tắc cho Dương Thiên Lôi.

- Cũng có, chỉ là pháp lực cần thiết để ta tấn cấp quả thật là quá nhiều, cho nên…

Nghe được lời này của Dương Thiên Lôi, ánh mắt của Vu Nhân Kiệt lại lần nữa phát ra tinh quang lóng lánh, ngưng thần nhìn kỹ Dương Thiên Lôi, lát sau, trong mắt của hắn phát ra một tia kinh ngạc, nhẹ giọng nói:

- Hóa ra là vậy. Chỉ có hai năm…

Trên mặt Vu Nhân Kiệt lộ ra vẻ nghiêm trọng, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Đêm nay ngươi bắt đầu bế quan ở Thủy tinh cung, đan dược giúp tăng pháp lực thì gia gia sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi. Thanh Nhã.

- Dạ, gia gia.

- Con cùng bế quan với Dương Thiên Lôi. Tuy cảnh giới của Thiên Lôi hơi thấp, nhưng khả năng chiến đấu không hề thua kém con đâu…

- Gia gia, vừa rồi người ta chỉ dùng có bảy phần sức mạnh…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Thanh Nhã lập tức ủng hồng, phản bác lại.

- Con không dùng toàn lực thì Thiên Lôi dùng sao? Được rồi, hai người các con cùng bế quan, cũng có thể giúp nhau cùng tiến bộ. Thời gian gấp lắm rồi, Phong Vô Kỵ đã cho Thiên Lôi tới Vu gia bảo, gia gia tự nhiên không thể để trễ nãi thời gian của hắn. Thiên Lôi, đêm nay gia gia chuẩn bị yến hội cho ngươi, chính thức thong báo với các đệ tử của Vu gia bảo, Từ nay về sau, coi như ngươi là một phần của Vu gia bảo. Có ý kiến gì không?

- Đương nhiên là không có ý kiến. Gia gia, kể từ lúc biết Thanh Nhã và Tiểu Ức thì con đã tự coi mình là một thành viên của Vu gia bảo rồi. Ha ha.

Dương Thiên Lôi nói.

- Tốt, tốt lắm.

- Thật tốt quá, gia gia, tỷ, hai người mau chuẩn bị đi, ta đưa đại ca đi thăm quan một chút. Đại ca, chúng ta đi.

Vu Tiểu Ức nói xong liền kéo Dương Thiên Lôi đi.

- Cứ đi đi.

Vu Nhân Kiệt vừa cười vừa nói.



Sau khi Vu Tiểu Ức kéo Dương Thiên Lôi đi khỏi thì Vu Thanh Nhã lại bĩu môi, bất mãn nói:

- Gia gia, người muốn làm gì vậy?

Biểu hiện nụng nịu thế này mà để Dương Thiên Lôi nhìn thấy thì chắc chắn hai tròng mắt của hắn sẽ rớt hẳn ra ngoài.

- Ha ha ha… Tiểu Nhã, con đỏ mặt làm gì hả? Gia gia chỉ nói Tiểu Ức nói đúng thôi chứ có nói gì khác nữa đâu? Sao hả, chẳng lẽ con cảm thấy để Dương Thiên Lôi bế quan cùng với con sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện của con sao?

Vu Nhân Kiệt vuốt râu, nói với vẻ từ ái.

- Không phải vậy, Thiên Lôi có ơn cứu mạng đối với Tiểu Ức, con giúp hắn một chút cũng là chuyện nên làm.

- Chỉ vì Tiểu Ức thôi sao?

- Đương nhiên là vì Tiểu Ức. Gia gia, con không muốn người can thiệp vào chuyện … tình cảm của con.

Vu Thanh Nhã lấy hết dũng khí mà nói. Biểu hiện vừa rồi của Vu Nhân Kiệt có lẽ Dương Thiên Lôi không hiểu, nhưng Vu Thanh Nhã thì lại rõ.

Vu Tiểu Ức đã từng nói gì? Đương nhiên là câu cửa miệng của hắn,

- Trong thiên hạ chỉ có nhân vật như đại ca của ta mới xứng đôi với bát tỷ của ta

Những lời này của hắn gần như đã truyền khắp cả Vu gia bảo.

Rất nhiều đệ tử cùng lứa với Vu Tiểu Ức đều cười nhạt. Ngay cả người như Thương Kế Tùng và Bộ Kinh Thiên còn không vừa mắt Vu Thanh Nhã được thì tên tiểu tử vô danh tiểu tốt như Dương Thiên Lôi há lại có thể lọt vào pháp nhãn của Vu Thanh Nhã sao? Hơn nữa, theo nhưu bọn hắn nghxi thì Vu Thanh Nhã chính là thiên chi kiều nữ thật sự, đucợ bọn hắn sùng bái như nữ thần vậy, thần thánh tới mức không thể xâm phạm. Cho nên, những lời mà Vu Tiểu Ức nói đã đạt được hai hiểu quả, một là khiến tất cả mọi người chờ mong Dương Thiên Lôi tới, để xem xem rốt cuộc thì hắn là thần thánh phương nào. Thứ hai chính là tất cả những đệ tử thiên tài có ý với Vu Thanh Nhã đều muốn cùng Dương Thiên Lôi tỉ thí một phen, xem thử ai mới chính là chân mạng thiên tử của Vu Thanh Nhã.

Vu gia bảo khác với Dương gia. Tuy đều xưng là gia bảo, nhưng trong Vu gia bảo chỉ có huyết mạch của Vu gia, duy chỉ có Vu Tiểu Ức và Vu Thanh Nhã là dòng chính. Những người còn lại đều theo họ khác, hoặc có theo họ Vu thì cũng không phải dòng chính. Vu gia từ xưa tới nay đều là nhất mạch đơn truyền. Tới đời của Vu Tiểu Ức cũng không ngoại lệ, chỉ có mỗi mình Vu Tiểu Ức là tôn tử.

- Vấn đề tình cảm? Vấn đề tình cảm gì kia? Hóa ra Tiểu Nhã nhà chúng ta và Thiên Lôi đã có tình cảm à?

- Gia gia.

Vu Thanh Nhã lập tức nổi giận.

- Ha ha ha… được rồi. Gia gia không quản con. Con đi thong báo cho tất cả các trưởng bối để an bài việc tổ chức yến hội đi, nhớ nhắc bọn họ chuẩn bị lễ vật cho tốt, đừng làm mất mặt Vu gia bảo chúng ta, gia gia đi chuẩn bị đan dược giúp Thiên Lôi.

- Thiên Lôi sẽ không để ý những chuyện này đâu.

- Gia gia làm cho Phong Vô Kỵ xem. Được rồi, con đi đi.

- Dạ.

Sau khi thấy Vu Thanh Nhã rời đi, Vu Nhân Kiệt mỉm cười gật đầu, phảng phất như tự nói với chính mình:

- Nhục thân đại viên mãn trong truyền thuyết, ngàn năm mới thấy một lần… Rất xứng đôi với Tiểu Nhã. Chính là số đào hoa quá rõ, lại còn là phá đồng tử thân, bất quá….



Vu Tiểu Ức sau khi kéo Dương Thiên Lôi ra khỏi Thủy tinh cung thì giống như một con ngựa không thể dừng lại (Mã bất đình đề), chạy tới tổng viện của Vu gia bảo. Càng khiến cho Dương Thiên Lôi khó hiểu chính là cái tên này hình như rất hưng phấn, kéo Dương Thiên Lôi chạy một hồi, lại chạy thẳng tới một võ trường khá lớn.

- Tiểu Ức, ngươi ngứa da à? Tới võ trường làm gì?

- Hắc hắc, đại ca, lát nữa huynh sẽ biết. Tới lúc đó, đại ca huynh nhất định không được hạ thủ lưu tình, cứ dùng Kim cương toản đè bẹp bọn chúng không còn manh giáp nào đi.

Vu Tiểu Ức ngạo mạn nói. Đọc Truyện Online

- Nước vào não ngươi rồi à? Người trong nhà thì đánh nhau làm gì?

- Đại ca, huynh không hiểu rồi, hiện tại cả Vu gia bảo không ai là không biết tên của huynh, hơn nữa… hắc hắc, cũng biết cả chuyện trong thiên hạ chỉ có mỗi mình đại ca huynh mới xứng đôi với bát tỷ của đệ… Cho nên bọn họ đều xem huynh là kẻ thù cả… ra vẻ không phục tí nào… chẳng là có vài đệ tử Thiên tài đều thích bát tỷ của đệ….

Vu Tiểu Ức nói với vẻ mặt không chút tốt lành.

- Không phải chứ? Người một nhà mà cũng yêu thích nhau được sao?

- Ách… đại ca huynh hiểu lầm rồi. Vu gia bảo của chúng ta mấy đời nay đều là con một, ngoại trừ đệ, phụ thân và gia gia ra thì những người khác đều ngoại tộc theo họ Vu cả, không hề có quan hệ máu mủ. Đại ca, huynh đừng trách đệ nha, bát tỷ ưu tú như vậy, ngoại trừ huynh ra thì đệ không muốn để cho bất kỳ kẻ nào chiếm được…

- Ừ, mấy lời này còn nghe được.

Dương Thiên Lôi đắc ý nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện