Huyền Thiên

Chương 342: Kinh Lôi kiếm




- Tỷ tỷ, người thực xinh đẹp...Thúc thúc vị tỷ tỷ này là ai?

Lâm Tâm Di chỉ kinh ngạc trong phút chốc, lại vui thích giống như một chú chim non, đi tới trước mặt Dương Thiên Lôi, nhìn Tiêu Như Mộng hỏi.

- Khục khục, phải gọi là a di, đây là đạo lữ của thúc thúc..

Dương Thiên Lôi có chút im lặng, sau đó dùng thanh âm khàn khàn nói.

Bạch Hà cùng với Bách Hiểu Sinh Mạc Thương vốn là cáo già thành tinh, nghe được đối thoại Dương Thiên Lôi cùng Lâm Tâm Di, lập tức minh bạch tiếng của Dương Thiên Lôi vì sao lại biến thành như vậy. Bất quá mọi người cũng không có cười ầm lên, mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn ba người.

...

Một hồi thiên tai rốt cục cũng đã đến hồi kết thúc, toàn bộ người ngộ nạn trong "Phá Lãng Hào" tổng cộng có mười sáu người, trong đó có cả ba người hầu của Tiền Đa Đa, hiện tại Dương Thiên Lôi căn bản là không cần lo lắng cái chết của Tiền Đa Đa cùng mình có quan hệ, ngoại trừ hai em não ngắn của Tạo Hóa Môn bị mọi người xem thường ra, trong suy nghĩ của tất cả mọi người hắn chính là một vị anh hùng đích thực. Đọc Truyện Online

Đừng nói mọi người không biết là do hắn giết, cho dù biết rõ, sợ là cũng không có ai nói cái gì cả.

"Phá Lãng Hào", sau khi Lâm Tâm Di được cứu trở về lại tiếp tục lên đương, hướng về trạm dừng chân tiên theo đi tới.

Một hồi tai nạn đã kéo gần khoảng cách giữa mọi người, cũng biến Dương Thiên Lôi cùng Tiêu Như Mộng trờ thành hai minh tinh lớn nhất bên trong "Phá Lãng Hào". Ngày hôm sau, khi thương thế của Long Phá Lãng hoàn toàn khôi phục, thịnh tình mời Dương Thiên Lôi cùng Tiêu Như Mộng, cùng tất cả các tu luyện giả trên "Phá Lãng Hào". Đương nhiên, theo kiến nghị của Bạch Hà phải loại trừ Bộ Hàn Tinh cùng Bách Lí Thiên Thiên ra, bắt đầu cử hành một hồi yến hội long trọng.

Trong yến hội, Dương Thiên Lôi trong nội tâm vô cùng đắc chí, trái phải đều có một lớn một nhỏ hai vị mỹ nữ làm bạn. Đại mỹ nữ đương nhiên là đạo lữ trên danh nghĩa của hắn, Tiêu Như Mộng. Mà tiểu mỹ nữ đương nhiên là thiếu nữ mở miệng thúc thúc, khép miệng thúc thúc, vô cùng ngọt ngào Lâm Tâm Di. Dưới "thịnh tình" của mọi người, Dương Thiên Lôi "không thể chối từ" nhận một phần đại lễ. Nhất là mấy tu luyện giả được hắn cứu mạng hắn tuy rằng "nghĩa chính ngôn từ" cự tuyệt mấy lần, nhưng cuối cùng cũng không có "ngăn cản" nổi tâm ý báo ân kiên định của mọi người, vẫn phải "cố mà làm" nhận lấy từng kiện, từng kiện kỳ trân dị bảo giá trị liên thành, phía dưới vẻ hạo nhiên chính khí bên ngoài, hắn lại thỉnh thoảng vì quá hưng phấn mà truyền âm cho Tiêu Như Mộng, phát ra từng tiếng kinh hô cùng tán thán. Khiến cho Tiêu Như Mộng không nhịn được phải bật cười, nàng phải che cái miệng anh đào nhỏ lại, cố gắng uống trà, sợ mình thất thố. Nhưng trong tâm không thể không bội phục hành động của Dương Thiên Lôi.

- Tiêu lão đệ, bản tôn đại biểu "Phá Lãng Hào", cũng cả gan đại biểu cho "Bồng Lai Thương Nghiệp Hiệp Hội", mời đệ một chén.

Đợi cho tất cả mọi người hoàn tất mời rượu cùng với dâng tặng lễ vật xong, Long Phá Lãng ngồi ở trên ghế chủ vị chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt mang theo cảm kích chân thành, trầm giọng nói.

- Long tiền bối nghiêm trọng rồi, ta chỉ tiện tay mà thôi, không đáng nhắc tới. Nếu đổi lại là bất kỳ người nào có thể chất giống như vãn bối, cũng sẽ tuyệt không đứng xem chư vị đồng bào vẫn lạc trong thiên tai.

Dương Thiên Lôi vội vàng đứng lên, bưng chén rượu lên, khuôn mặt đầy vẻ hạo nhiên chính khí, thanh âm cung kính nói.

- Tiêu lão đệ không cần khiêm tốn, đến, uống!

- Cạn.

Dương Thiên Lôi một hơi uống cạn. Lần này, hắn lần nữa thể hiện ra hắn rộng lượng cùng biến thái như thế nào.

- Tiêu lão đệ, đây là lễ vật bản tôn tặng ngươi, một chút lòng thành cùng kính ý. Ngươi đừng nên cự tuyệt, cái này nhất định phải nhận đấy.

Long Phá Lãng uống cạn chén rượu, sau đó một đạo quang mang xanh thẳm bỗng nhiên tỏa ra từ trên người hắn, một thanh bảo kiếm mang phong cách cổ xưa hiện ra trong tay hắn. Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người liền tập trung lên trên thanh bảo kiếm kia. Tất cả mọi người đều biết rõ, Long Phá Lãng tất nhiên sẽ xuất ra trọng lễ. Nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm này, mọi người vẫn cảm thấy cực kình kinh hãi.

Kiếm, dù chưa ra khỏi vỏ, nhưng khí tức cường đại của nó, đã tràn ngập toàn bộ đại sảnh yến hội. Không cần phải nói, thanh kiếm này là bảo vật tuyệt đối có cấp bậc đạo khí, hơn nữa không chỉ đơn giản là hạ phẩm đạo khí.

- Thứ này... Long tiền bối, quá quý trọng! Vãn bối không thể nhận được!

Dương Thiên Lôi trong nội tâm cũng có chút kinh ngạc, vội vàng nói. Dù sao trong ý nghĩ của hắn, Long Phá Lãng tặng một bộ đỉnh cấp linh khí, hoặc là tuyệt phẩm đan dược là đã đầy đủ ý tứ rồi. Về phần đạo khí, hắn căn bản là không nghĩ tới, dù sao đạo khí trong tu luyện giới cũng là một vật phẩm trân quý, mặc dù là đạo khí rác rưởi nhất, giá trí cũng không phải là linh khí có thể sánh được. Trong gần ba trăm tu luyện giả ở đây, hỏi mấy ai có thể có được đạo khí?

Chỉ sợ ngoại trừ tên Tiền Đa Đa đã bị bản thân mình giết chết kia, còn Lâm Tâm Di con cái đại gia này, đương nhiên cũng phải loại trừ mình cùng Tiêu Như Mộng mấy người có phúc nguyên thâm hậu, những người khác rất khó có thể có được. Thế nhưng mà, Long Phá Lãng không ngờ lại tặng hắn một thanh đạo khí. Hơn nữa tuyệt đối không đơn giản chỉ là hạ phẩm đạo khí, thủ bút lớn như thế, ngược lại đã vượt qua cả tưởng tượng của Dương Thiên Lôi.

- Tiêu lão đệ, ngươi đừng cự tuyệt, thanh bảo kiếm này tuy rằng là trung phẩm đạo khí, nhưng cũng không thích hợp với bản tôn. Ngươi nhìn kỹ thuộc tính của nó sẽ biết!

Long Phá Lãng nói đến chỗ này, bỗng nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ.

"Choang"!!!!! một tiếng kiếm minh vang lên vang vọng khắp đại sảnh, sau đó một đạo quang mang màu xanh biếc xuất hiện trước mắt mọi người, từng đạo điện hồ tràn ngập trên thân kiếm, vang ra vô số thanh âm "đùng, đùng" rất nhỏ.

- Thanh bảo kiếm này gọi là "Kinh Lôi", là do bản tôn lấy được ở bên trong một di tích dưới đáy biển. Đáng tiếc, nó không thích hợp với bản tôn. Chỉ có thểm đem làm bảo vật trân tàng. Tiêu lão đệ có được thiên phú lôi thuộc tính kinh người, thanh bảo kiếm này hiển nhiên là thích hợp với ngươi, coi như là ta vì nó mà tìm ra được một vị chủ nhân thích hợp nhất.

Long Phá Lãng trầm giọng nói:

- Tiêu lão đệ, làm ơn hãy nhận lấy đi!

Long Phá Lãng nói xong, niệm lực khẽ nhúc nhích, Kinh Lôi Kiếm lần nữa trở vào trong vỏ, chậm rãi bay tới trước mặt Dương Thiên Lôi.

- Cái này.....

- Thúc thúc, nhận lấy đi.

Lâm Tâm Di thấy Dương Thiên Lôi còn muốn cự tuyệt, liền trực tiếp nắm lấy thanh bảo kiếm, ấn vào bên trong tay Dương Thiên Lôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện