Huyền Thiên
- Ha ha ha đệ đệ, tỷ tỷ chính là muốn mặc thử y phục lúc trước mà thôi, không nghĩ tới lại nhỏ đi nhiều như vậy, hình như hơi hở hang rồi thì phải… được rồi, tỷ tỷ lập tức đi thay, ngươi cùng tỷ tỷ ra ngoài đi dạo, lần này trở về, không biết tới lúc nào mới có thể quay trở lại… ngươi chờ tỷ tỷ một lát! Dương Thiên Lệ nói xong liền chạy như bay về phía tiểu viện của mình.
Dương Thiên Lôi lăc đầu không nói gì, lúc này, hắn rốt cuộc đã rõ, nhị tỷ được gọi là tiểu ma nữ này còn kinh khủng hơn tiểu yêu nữ Sở Hương Hương nhiều. Bản tính tiểu yêu nữ của Sở Hương Hương, giống như dưới nhiều lần bỉ ổi đùa bỡn của hắn đã sớm bị mài chẳng còn chút cặn nào. Còn Dương Thiên Lệ trông như thần kinh có vấn đề kia thì lại liên tục ép để Dương Thiên Lôi thô bỉ nhiều lần phải đứng ở thế hạ phong.
Bất quá, câu cuối cùng của Dương Thiên Lệ lại khiến dục vọng trong lòng của hắn chậm rãi biến mất.
Đúng vậy, lúc này đây, Dương Thiên Lôi cũng chẳng biết tới khi nào mình mới có thể trở về, có lẽ phải nói là còn có thể về được hay không. Thế tục giới, đã có sự chênh lệch rất lớn với hắn, khiến hắn căn bản không thể dung nhập, chỉ có thể lén lút, yên lặng đứng nhìn và bảo vệ từ xa, từ từ nhạt dần, mới là lựa chọn tốt nhất.
- Nhị tỷ.
- Ân?
Đêm khuya, Dương Thiên Lệ thân thiết ôm lấy cánh tay của Dương Thiên Lôi, sóng vai đi trong khoảnh sân tĩnh lặng của Dương gia, Dương Thiên Lôi đột nhiên nhẹ giọng nói.
- Ta muốn tới học viện Cực Dương xem một chút!
- Tỷ tỷ đi cùng ngươi!
- Ân! Dương Thiên Lôi khẽ đáp, ngay lúc Dương Thiên Lệ chuẩn bị kéo Dương Thiên Lôi chạy nhanh thì Dương Thiên Lôi đột nhiên lại ngăn cản nàng, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, trong nháy mắt, mi tâm của hắn lóe lên một đạo hào quang ngũ sắc, hai người nhất thời bay lên trời cao!
- A? Đệ đệ, ngươi… pháp lực của ngươi khôi phục rồi sao? Dương Thiên Lệ nhất thời kinh ngạc mà hỏi thăm.
- Hắc hắc…. không có, bất quá muốn phi hành thì phi hành, muốn đối phó với mất tên trộm vặt cỡ Thần đạo cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp bốn gì đó thì cũng thừa sức! Dương Thiên Lôi phởn chí trả lời. Đã trải qua hỗn loạn không gian và dị biến của mẫu thân, tuy rằng mất đi pháp lực hiện có, hơn nữa lúc này đây, Dương Thiên Lôi căn bản không thể thôi động được nguyên thần của chính mình, nhưng tâm tình đã biến đổi nhiều như hắn thì cũng không hề hoảng hốt, mơ hồ trong lúc đó, hắn có thể cảm ứng được nguyên thần và cự kiếm, giống như đang trải qua một loại chuyển biến thần kỳ nào đó, hơn nữa loại chuyển biến này còn cần thời gian nữa.
Dương Thiên Lôi bây giờ cũng không cần dùng gấp. Huống hồ gì hắn cũng không gấp. Bởi vì hiện nay đã không có chuyện gì có thể uy hiếp được hắn.
Trận ước chiến của hắn và Thương Huyền Bác một tháng sau, hắn cũng không cần lo lắng chút nào. Đã có Lăng Hi đã khôi phục tới cảnh giới Thần đạo cấp bốn đỉnh phong thì hắn có gì phải lo nữa? Huống hồ gì trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình còn có Tiêu Như Mộng, Bách Lý Thiên Thiên và Tiểu Bạch là Thần đạo cấp một đỉnh phong. Chì cần Dương Thiên Lôi muốn thì các nàng căn bạn không cần lộ mặt, liền có thể ở trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình giúp đỡ hắn tác chiến, hơn nữa cũng sẽ không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện.
Cho nên, hắn là muốn trong mấy ngày này, lẳng lặng cảm ngộ chuyển biến thân tâm, dùng tâm tính mới nguyên để đối mặt với những kinh lịch và đổi thay kinh tâm động phách trong khoảng thời gian này.
Cảnh giới Tiên thiên, ba năm trước đây mà nói thì đã là một ngưỡng cửa không thể với tới đối với hắn. Thần đạo cảnh giới, một năm trước cũng là một ngưỡng cửa không thể chạm tới.
Mà hiện tại, hắn đã biết được vô thượng thần thông của Chân thần cảnh, mẫu thân đã mở thêm một cánh cửa nữa cho hắn, để hắn tràn ngập mong chờ!
Chuyện mẫu thân rời đi lại càng khiến hắn quyết tâm rời khỏi Thủy Nguyên tinh, mơ mộng bước vào tinh không vô hạn!
Lúc hắn dung hợp với cuộc đời ở thế giới này, liền lập một chí nguyện to lớn cho mình, là khởi điểm của mọi thứ!
Hắn biết rõ mình vẫn còn cách cảnh giới này rất xa, nhưng bây giơ, hắn lại tràn ngập lòng tin, tin rằng chỉ cần mình nỗ lực thì rốt cuộc cũng sẽ có một ngày, hắn có thể hoàn thành được chí nguyện to lớn của mình!
- Mấy tên trộm vặt cỡ hần đạo cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp bốn? Dương Thiên Lệ chẳng biết nói gì, quay đầu nhìn Dương Thiên Lôi chằm chằm, nói: - Đệ đệ, khẩu khí của ngươi ghê gớm thật! Bất quá, tỷ tỷ thích!
- Hắc hắc….. nhị tỷ, eo của ngươi nhỏ thật! Dương Thiên Lệ dựa gần Dương Thiên Lôi như vậy, khiến cho bản tính hèn mọn của hắn lại kềm lòng không đặng mà lộ cả ra, móng vuốt tà ác sờ mó eo nhỏ của Dương Thiên Lệ rồi nói.
- Đó là đương nhiên! Những chỗ đẹp của tỷ tỷ còn nhiều lắm! Bất quá, nếu móng vuốt của ngươi mà còn dám rờ xuống nữa thì tỷ tỷ sẽ không khách khí nữa đâu!
- Ách! Dương Thiên Lôi lại tính sai lần nữa, vốn tưởng rằng lần này nói như vậy thế nào cũng có thể khiến Dương Thiên Lệ bại trận, lộ ra chút xấu hổ hay gì đó, nhưng Dương Thiên Lệ vẫn mang theo nụ cười mê chết người không đền mạng đó, ra vẻ chẳng sợ chút nào với lời đùa bỡn của Dương Thiên Lôi.
- Nhị tỷ, kỳ thực có một bí mật mà ngươi không biết… Dương Thiên Lôi không cam lòng đành phải giở chiêu cuối. Dù sao đi nữa thì quan hệ của họ lúc này cũng đã làm rõ rồi, chẳng cần phải lo gì cả.
- Bí mật? Bí mật gì kia?
- Hắc hắc, kỳ thật chính là những chỗ đẹp trên người ngươi ta đều thấy cả rồi! Dương Thiên Lôi đắc ý nói.
- Nói bậy, được rồi, ta đã biết chính là lần đó, bởi vì trời mưa sét đánh nên tỷ tỷ tới phòng của ngươi ngủ có đúng không?
- Không phải, lần đó thì có gì mà bí mật chứ, ngươi vốn đã biết là ta đã thấy mà. Dương Thiên Lôi đương nhiên biết được lần đó tình cờ thấy Dương Thiên Lệ thay đồ, hơn nữa lúc Dương Thiên Lệ xoay người lại, mình còn chưa kịp nhắm mắt lại, tình huống lúc đó, Dương Thiên Lệ đương nhiên biết là Dương Thiên Lôi đã nhìn thấy, chỉ là chưa vạch trần ra mà thôi.
- Không thể nào, ngoại trừ lần đó không để ý nên bị ngươi nhìn thấy phía sau lưng ra…. Lẽ nào ngươi nhìn lén tỷ tỷ?
- Hắc hắc… có nhớ lúc ở Lăng Vân các, ngươi ở lại trong phòng của Hương Hương không? Có một lần… hắc hắc, ta tưởng là Thơm Thơm đang tắm! Đáng tiếc thậ, lúc đó ta không biết quan hệ thật sự của chúng ta, bằng không thì … chậc chậc, nhị tỷ, thực không thể chê. Dương Thiên Lôi nói rất vô sỉ, ánh mắt tràn ngập đắc ý nhìn một lượt trên người Dương Thiên Lệ, ra vẻ như đang nhớ lại tình cảnh ngày đó vậy.
- A? Dương Thiên Lệ rốt cuộc cũng lộ ra một chút xấu hổ, đột nhiên đưa tay đẩy đầu của Dương Thiên Lôi sang một bên.
Chỉ một lát sau, hai người đã xuấ hiện phía trên học viện Cực Dương.
Rốt cuộc cũng thắng được một chút, nhưng cái được lại không đủ để bù đắp cho kích động của mình. Dương Thiên Lôi đáp xuống học viện Cực Dương quen thuộc, tâm tình mới dần dần bình tĩnh trở lại, chậm rãi đáp xuống trước cửa tiểu viện mà hắn đã từng ở sáu năm.
Cửa viện đã bị đóng. Càng khiến cho Dương Thiên Lôi cảm thấy kỳ quái chính là trong phạm vi hơn trăm thước của tiểu viện, bốn phương tám hướng lại được xây một dãy tường mới. Trước cửa vào được dựng một tấm bia đá thật lớn.
Lúc Dương Thiên Lôi nắm tay của Dương Thiên Lệ, hiếu kỳ đi tới trước tấm bia đá, nhìn thấy mấy chữ khắc trên tấm bia đá liền nhất thời mở to hai mắt ra nhìn, lát sau, khóe miệng đã sắp ngoác tới tận mang tai, vẻ mặt phỡn chí kinh người lại lộ ra trên mặt.
Hóa ra trên tấm bia đá này cư nhiên lại là chiến tích Dương Thiên Lôi ở học viện Cực Dương từ thiên tài tới củi mục sau đó lại mạnh mẽ quật khởi trở lại, không thể nghi ngờ, trong ba năm ngắn ngủi chỗ ở cũ của người anh em này đã trở thành khu vực thánh địa kích lệ học viên của Học viện Cực Dương!
- Chậc chậc, không ngờ Dương lão lại làm như vậy! Ân, hình mẫu như ca đây thì nên lấy ra để khích lệ học viên các đời! Dương Thiên Lôi đắc ý nói, bất quá sau một lát, trong mắt liền lộ ra một tia bất đắc dĩ, nói: - Đáng tiếc là thứ này không thể để lại được. Vừa nói, mi tâm của hắn đột nhiên phát ra một đạo ngũ sắc thần quang, tấm bia đá trực tiếp biến mất ngay trước mặt của hai người.
- Cho ngươi đắc ý! Dương Thiên Lệ trêu ngươi nói với Dương Thiên Lôi, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi lại hoàn toàn không hẳn là trêu chọc mà giống như còn mang theo một chút kính nể.
- Đây thì đã là gì, ca muốn danh truyền cả vạn tinh vực, một Cát Ương đế quốc nho nhỏ thì vẫn là quên đi! Dương Thiên Lôi nói. Vừa nói vừa kéo Dương Thiên Lệ bước vào trong phòng, cách bày biện trong phòng vẫn y hệt như lúc hắn rời khỏi, chẳng thay đổi chút nào. Nhưng cũng không có một hạt bụi nhỏ nào, hiển nhiên, nơi này bình thường đều có người tới quét dọn.
Dừng chân một lát rồi hắn lại đi tới nơi đặt cự thạch đã biến mất, thứ đã thay đổi vận mệnh của hắn. Cảnh tượng quen thuộc, không thay đổi. Nhưng Dương Thiên Lôi ngày xưa, trong vòng ba năm ngắn ngủi đã thay đổi rất nhiều.
Dương Thiên Lôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn hậu sơn trong đêm đen khịt, khiến cho Dương Thiên Lệ cảm thấy kinh ngạc chính là ánh mắt của Dương Thiên Lôi lúc này lại trở nên vừa u oán vừa thâm thúy, khí tức quanh thân giống như đã sinh ra biến đổi kỳ lạ nào đó, giống như đang trầm tư.
Dương Thiên Lệ không thể hiểu được tâm tình của Dương Thiên Lôi, nhưng cũng không cắt ngang hắn, chỉ im lặng đứng đợi bên cạnh hắn.
Qua mấy phút sau, Dương Thiên Lôi mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, lần thứ hai ô lấy eo của Dương Thiên Lệ, nhẹ giọng nói: - Chúng ta lên đó xem! Thanh âm còn chưa dứt thì hai người liền bay lên trời, chậm rãi bay về phía đỉnh núi cao chót vót!
Luccs Dương Thiên Lôi mang theo Dương Thiên Lệ chậm rãi đáp xuống trên đỉnh núi, ánh mắt của hắn lại trở nên thâm thúy mà xa xăm lần nữa, nhìn về phía tiểu viện xa xa ngay phía dưới.
- Đệ đệ, vừa rồi ngươi nghĩ gì vậy? Nửa canh giờ sau, lúc Dương Thiên Lôi mang Dương Thiên Lệ trở về Dương gia, Dương Thiên Lệ mới nhịn không được mà nhẹ giọng hỏi.
- Ta đang nghĩ trăm năm, ngàn năm, vạn năm sau, nhị tỷ ngươi có còn cùng ta ngắm sao trời nữa hay không? Ta cũng nghĩ, bầu trời quang đãng như vậy, có phải là nên có chút giông bão thì mới tăng thêm cảm giác hay không? Dương Thiên Lôi nói, khí tức trên người vừa nãy nhất thời biến mất, tiếp tục trở lại bộ dáng vô sỉ bỉ ổi của mình.
- Không đừng đắn chút nào! Chẳng trách Tử Hàm, Hương Hương đều bị ngươi gạt, tỷ tỷ không dễ bị lừa đâu!
- Vậy tỷ tỷ ngươi muốn gì?
- Cái gì cũng không! Bất quá, bộ dạng suy tư lúc nãy của ngươi tỷ tỷ cũng thích lắm! Đệ đệ, rốt cuộc vừa nãy ngươi nghĩ gì vậy?
- Ta còn chưa rõ lắm. Chờ ta rõ rồi thì sẽ nói cho ngươi biết!
Trong nháy mắt, đã là năm ngày sau. Truyện Sắc Hiệp
Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lệ, Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Mộc Tử Vi, hoàn toàn thả lỏng tâm thần để ở bên người thân trong năm ngày này. Chỉ là, trong năm ngày này, lại để cho mọi người thật sự cảm thấy cảm giác khi ở cạnh người thân sẽ không bao giờ có thể giống như trước được nữa.
Mọi người trong gia tộc, Sở Kinh Hồn của Hoàng gia, Dương Hồng Toàn của Dương gia, Mộc Thành Sâm của Mộc gia, Trương Vân Sơn của Trương gia cùng với những trưởng bối khác, cho dù là thân sinh phụ mẫu của bọn họ cũng đều tồn sùng bọn họ như thần thánh, vô cùng cung kính. Loại cảm giác này, bởi vì thân phận của Dương Thiên Lôi thay đổi nên vẫn không rõ lắm, dù sao thì mọi người trong Dương gia đều coi hắn là khách quý, cung kính hơi quá cũng có thể hiểu được. Nhưng đám người Dương Thiên Lệ cũng đều có cùng đãi ngộ như vậy.
Địa vị siêu phàm khiến cho thân tình mờ nhạt, giống như đó là kết cục tất nhiên vậy.
Ngày hôm nay, tất cả các thành viên trọng yếu của tứ đại gia tộc đều tề tụ về Dương gia, nhìn đám người Dương Thiên Lôi biến mất ở trên trời như thần tiên.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người, Dương Thiên Lôi trực tiếp xuất ra Thanh Tĩnh Lưu Ly bình, thu mấy nữ nhân vào trong đó, dưới sự thôi động của Lăng Hi liền xé rách hư không, lát sau, liền về tới Trảm Không kiếm phái đã rời khỏi nửa năm.
Lúc Lăng Hi xé rách hư không, Dương Thiên Lôi xuất hiện phía trước Thiên Đan Phong, Dương Thiên Lôi đột nhiên kinh ngạc cảm giác được có hơn mười đạo thần niệm cường đại đang tập trung trên người hắn.
- Thiên Lôi?
- Thiên Lôi!
- Lão đệ!
Một đạo thần niệm cường đại nhất trong số đó đương nhiên là của Phong Vô Kỵ xuất ra, còn có một đạo thần niệm, dĩ nhiên là của Đan Thanh Dương vừa bước vào Thần đạo xuất ra, ngoài ra còn một đạo khiến Dương Thiên Lôi thoáng bất ngờ chính là của Nhan Uyên đã ra ngoài du lịch, ba người hầu như đồng thời truyền âm hỏi Dương Thiên Lôi.
- Lão gia tử, sư phụ, đại ca, tại sao lại có nhiều cao thủ Thần đạo vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Dương Thiên Lôi hỏi lại với vẻ kinh ngạc.
- Pháp lực của ngươi khôi phục rồi sao? Phong Vô Kỵ không trả lời câu hỏi của Dương Thiên Lôi mà còn kinh hỉ hỏi ngược lại.
- Không.
- Vậy sao ngươi có thể xé rách hư không? Phong Vô Kỵ hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Chương 420: Đông đảo thần đạo
- Ha ha ha đệ đệ, tỷ tỷ chính là muốn mặc thử y phục lúc trước mà thôi, không nghĩ tới lại nhỏ đi nhiều như vậy, hình như hơi hở hang rồi thì phải… được rồi, tỷ tỷ lập tức đi thay, ngươi cùng tỷ tỷ ra ngoài đi dạo, lần này trở về, không biết tới lúc nào mới có thể quay trở lại… ngươi chờ tỷ tỷ một lát! Dương Thiên Lệ nói xong liền chạy như bay về phía tiểu viện của mình.
Dương Thiên Lôi lăc đầu không nói gì, lúc này, hắn rốt cuộc đã rõ, nhị tỷ được gọi là tiểu ma nữ này còn kinh khủng hơn tiểu yêu nữ Sở Hương Hương nhiều. Bản tính tiểu yêu nữ của Sở Hương Hương, giống như dưới nhiều lần bỉ ổi đùa bỡn của hắn đã sớm bị mài chẳng còn chút cặn nào. Còn Dương Thiên Lệ trông như thần kinh có vấn đề kia thì lại liên tục ép để Dương Thiên Lôi thô bỉ nhiều lần phải đứng ở thế hạ phong.
Bất quá, câu cuối cùng của Dương Thiên Lệ lại khiến dục vọng trong lòng của hắn chậm rãi biến mất.
Đúng vậy, lúc này đây, Dương Thiên Lôi cũng chẳng biết tới khi nào mình mới có thể trở về, có lẽ phải nói là còn có thể về được hay không. Thế tục giới, đã có sự chênh lệch rất lớn với hắn, khiến hắn căn bản không thể dung nhập, chỉ có thể lén lút, yên lặng đứng nhìn và bảo vệ từ xa, từ từ nhạt dần, mới là lựa chọn tốt nhất.
- Nhị tỷ.
- Ân?
Đêm khuya, Dương Thiên Lệ thân thiết ôm lấy cánh tay của Dương Thiên Lôi, sóng vai đi trong khoảnh sân tĩnh lặng của Dương gia, Dương Thiên Lôi đột nhiên nhẹ giọng nói.
- Ta muốn tới học viện Cực Dương xem một chút!
- Tỷ tỷ đi cùng ngươi!
- Ân! Dương Thiên Lôi khẽ đáp, ngay lúc Dương Thiên Lệ chuẩn bị kéo Dương Thiên Lôi chạy nhanh thì Dương Thiên Lôi đột nhiên lại ngăn cản nàng, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, trong nháy mắt, mi tâm của hắn lóe lên một đạo hào quang ngũ sắc, hai người nhất thời bay lên trời cao!
- A? Đệ đệ, ngươi… pháp lực của ngươi khôi phục rồi sao? Dương Thiên Lệ nhất thời kinh ngạc mà hỏi thăm.
- Hắc hắc…. không có, bất quá muốn phi hành thì phi hành, muốn đối phó với mất tên trộm vặt cỡ Thần đạo cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp bốn gì đó thì cũng thừa sức! Dương Thiên Lôi phởn chí trả lời. Đã trải qua hỗn loạn không gian và dị biến của mẫu thân, tuy rằng mất đi pháp lực hiện có, hơn nữa lúc này đây, Dương Thiên Lôi căn bản không thể thôi động được nguyên thần của chính mình, nhưng tâm tình đã biến đổi nhiều như hắn thì cũng không hề hoảng hốt, mơ hồ trong lúc đó, hắn có thể cảm ứng được nguyên thần và cự kiếm, giống như đang trải qua một loại chuyển biến thần kỳ nào đó, hơn nữa loại chuyển biến này còn cần thời gian nữa.
Dương Thiên Lôi bây giờ cũng không cần dùng gấp. Huống hồ gì hắn cũng không gấp. Bởi vì hiện nay đã không có chuyện gì có thể uy hiếp được hắn.
Trận ước chiến của hắn và Thương Huyền Bác một tháng sau, hắn cũng không cần lo lắng chút nào. Đã có Lăng Hi đã khôi phục tới cảnh giới Thần đạo cấp bốn đỉnh phong thì hắn có gì phải lo nữa? Huống hồ gì trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình còn có Tiêu Như Mộng, Bách Lý Thiên Thiên và Tiểu Bạch là Thần đạo cấp một đỉnh phong. Chì cần Dương Thiên Lôi muốn thì các nàng căn bạn không cần lộ mặt, liền có thể ở trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình giúp đỡ hắn tác chiến, hơn nữa cũng sẽ không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện.
Cho nên, hắn là muốn trong mấy ngày này, lẳng lặng cảm ngộ chuyển biến thân tâm, dùng tâm tính mới nguyên để đối mặt với những kinh lịch và đổi thay kinh tâm động phách trong khoảng thời gian này.
Cảnh giới Tiên thiên, ba năm trước đây mà nói thì đã là một ngưỡng cửa không thể với tới đối với hắn. Thần đạo cảnh giới, một năm trước cũng là một ngưỡng cửa không thể chạm tới.
Mà hiện tại, hắn đã biết được vô thượng thần thông của Chân thần cảnh, mẫu thân đã mở thêm một cánh cửa nữa cho hắn, để hắn tràn ngập mong chờ!
Chuyện mẫu thân rời đi lại càng khiến hắn quyết tâm rời khỏi Thủy Nguyên tinh, mơ mộng bước vào tinh không vô hạn!
Lúc hắn dung hợp với cuộc đời ở thế giới này, liền lập một chí nguyện to lớn cho mình, là khởi điểm của mọi thứ!
Hắn biết rõ mình vẫn còn cách cảnh giới này rất xa, nhưng bây giơ, hắn lại tràn ngập lòng tin, tin rằng chỉ cần mình nỗ lực thì rốt cuộc cũng sẽ có một ngày, hắn có thể hoàn thành được chí nguyện to lớn của mình!
- Mấy tên trộm vặt cỡ hần đạo cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp bốn? Dương Thiên Lệ chẳng biết nói gì, quay đầu nhìn Dương Thiên Lôi chằm chằm, nói: - Đệ đệ, khẩu khí của ngươi ghê gớm thật! Bất quá, tỷ tỷ thích!
- Hắc hắc….. nhị tỷ, eo của ngươi nhỏ thật! Dương Thiên Lệ dựa gần Dương Thiên Lôi như vậy, khiến cho bản tính hèn mọn của hắn lại kềm lòng không đặng mà lộ cả ra, móng vuốt tà ác sờ mó eo nhỏ của Dương Thiên Lệ rồi nói.
- Đó là đương nhiên! Những chỗ đẹp của tỷ tỷ còn nhiều lắm! Bất quá, nếu móng vuốt của ngươi mà còn dám rờ xuống nữa thì tỷ tỷ sẽ không khách khí nữa đâu!
- Ách! Dương Thiên Lôi lại tính sai lần nữa, vốn tưởng rằng lần này nói như vậy thế nào cũng có thể khiến Dương Thiên Lệ bại trận, lộ ra chút xấu hổ hay gì đó, nhưng Dương Thiên Lệ vẫn mang theo nụ cười mê chết người không đền mạng đó, ra vẻ chẳng sợ chút nào với lời đùa bỡn của Dương Thiên Lôi.
- Nhị tỷ, kỳ thực có một bí mật mà ngươi không biết… Dương Thiên Lôi không cam lòng đành phải giở chiêu cuối. Dù sao đi nữa thì quan hệ của họ lúc này cũng đã làm rõ rồi, chẳng cần phải lo gì cả.
- Bí mật? Bí mật gì kia?
- Hắc hắc, kỳ thật chính là những chỗ đẹp trên người ngươi ta đều thấy cả rồi! Dương Thiên Lôi đắc ý nói.
- Nói bậy, được rồi, ta đã biết chính là lần đó, bởi vì trời mưa sét đánh nên tỷ tỷ tới phòng của ngươi ngủ có đúng không?
- Không phải, lần đó thì có gì mà bí mật chứ, ngươi vốn đã biết là ta đã thấy mà. Dương Thiên Lôi đương nhiên biết được lần đó tình cờ thấy Dương Thiên Lệ thay đồ, hơn nữa lúc Dương Thiên Lệ xoay người lại, mình còn chưa kịp nhắm mắt lại, tình huống lúc đó, Dương Thiên Lệ đương nhiên biết là Dương Thiên Lôi đã nhìn thấy, chỉ là chưa vạch trần ra mà thôi.
- Không thể nào, ngoại trừ lần đó không để ý nên bị ngươi nhìn thấy phía sau lưng ra…. Lẽ nào ngươi nhìn lén tỷ tỷ?
- Hắc hắc… có nhớ lúc ở Lăng Vân các, ngươi ở lại trong phòng của Hương Hương không? Có một lần… hắc hắc, ta tưởng là Thơm Thơm đang tắm! Đáng tiếc thậ, lúc đó ta không biết quan hệ thật sự của chúng ta, bằng không thì … chậc chậc, nhị tỷ, thực không thể chê. Dương Thiên Lôi nói rất vô sỉ, ánh mắt tràn ngập đắc ý nhìn một lượt trên người Dương Thiên Lệ, ra vẻ như đang nhớ lại tình cảnh ngày đó vậy.
- A? Dương Thiên Lệ rốt cuộc cũng lộ ra một chút xấu hổ, đột nhiên đưa tay đẩy đầu của Dương Thiên Lôi sang một bên.
Chỉ một lát sau, hai người đã xuấ hiện phía trên học viện Cực Dương.
Rốt cuộc cũng thắng được một chút, nhưng cái được lại không đủ để bù đắp cho kích động của mình. Dương Thiên Lôi đáp xuống học viện Cực Dương quen thuộc, tâm tình mới dần dần bình tĩnh trở lại, chậm rãi đáp xuống trước cửa tiểu viện mà hắn đã từng ở sáu năm.
Cửa viện đã bị đóng. Càng khiến cho Dương Thiên Lôi cảm thấy kỳ quái chính là trong phạm vi hơn trăm thước của tiểu viện, bốn phương tám hướng lại được xây một dãy tường mới. Trước cửa vào được dựng một tấm bia đá thật lớn.
Lúc Dương Thiên Lôi nắm tay của Dương Thiên Lệ, hiếu kỳ đi tới trước tấm bia đá, nhìn thấy mấy chữ khắc trên tấm bia đá liền nhất thời mở to hai mắt ra nhìn, lát sau, khóe miệng đã sắp ngoác tới tận mang tai, vẻ mặt phỡn chí kinh người lại lộ ra trên mặt.
Hóa ra trên tấm bia đá này cư nhiên lại là chiến tích Dương Thiên Lôi ở học viện Cực Dương từ thiên tài tới củi mục sau đó lại mạnh mẽ quật khởi trở lại, không thể nghi ngờ, trong ba năm ngắn ngủi chỗ ở cũ của người anh em này đã trở thành khu vực thánh địa kích lệ học viên của Học viện Cực Dương!
- Chậc chậc, không ngờ Dương lão lại làm như vậy! Ân, hình mẫu như ca đây thì nên lấy ra để khích lệ học viên các đời! Dương Thiên Lôi đắc ý nói, bất quá sau một lát, trong mắt liền lộ ra một tia bất đắc dĩ, nói: - Đáng tiếc là thứ này không thể để lại được. Vừa nói, mi tâm của hắn đột nhiên phát ra một đạo ngũ sắc thần quang, tấm bia đá trực tiếp biến mất ngay trước mặt của hai người.
- Cho ngươi đắc ý! Dương Thiên Lệ trêu ngươi nói với Dương Thiên Lôi, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi lại hoàn toàn không hẳn là trêu chọc mà giống như còn mang theo một chút kính nể.
- Đây thì đã là gì, ca muốn danh truyền cả vạn tinh vực, một Cát Ương đế quốc nho nhỏ thì vẫn là quên đi! Dương Thiên Lôi nói. Vừa nói vừa kéo Dương Thiên Lệ bước vào trong phòng, cách bày biện trong phòng vẫn y hệt như lúc hắn rời khỏi, chẳng thay đổi chút nào. Nhưng cũng không có một hạt bụi nhỏ nào, hiển nhiên, nơi này bình thường đều có người tới quét dọn.
Dừng chân một lát rồi hắn lại đi tới nơi đặt cự thạch đã biến mất, thứ đã thay đổi vận mệnh của hắn. Cảnh tượng quen thuộc, không thay đổi. Nhưng Dương Thiên Lôi ngày xưa, trong vòng ba năm ngắn ngủi đã thay đổi rất nhiều.
Dương Thiên Lôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn hậu sơn trong đêm đen khịt, khiến cho Dương Thiên Lệ cảm thấy kinh ngạc chính là ánh mắt của Dương Thiên Lôi lúc này lại trở nên vừa u oán vừa thâm thúy, khí tức quanh thân giống như đã sinh ra biến đổi kỳ lạ nào đó, giống như đang trầm tư.
Dương Thiên Lệ không thể hiểu được tâm tình của Dương Thiên Lôi, nhưng cũng không cắt ngang hắn, chỉ im lặng đứng đợi bên cạnh hắn.
Qua mấy phút sau, Dương Thiên Lôi mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, lần thứ hai ô lấy eo của Dương Thiên Lệ, nhẹ giọng nói: - Chúng ta lên đó xem! Thanh âm còn chưa dứt thì hai người liền bay lên trời, chậm rãi bay về phía đỉnh núi cao chót vót!
Luccs Dương Thiên Lôi mang theo Dương Thiên Lệ chậm rãi đáp xuống trên đỉnh núi, ánh mắt của hắn lại trở nên thâm thúy mà xa xăm lần nữa, nhìn về phía tiểu viện xa xa ngay phía dưới.
- Đệ đệ, vừa rồi ngươi nghĩ gì vậy? Nửa canh giờ sau, lúc Dương Thiên Lôi mang Dương Thiên Lệ trở về Dương gia, Dương Thiên Lệ mới nhịn không được mà nhẹ giọng hỏi.
- Ta đang nghĩ trăm năm, ngàn năm, vạn năm sau, nhị tỷ ngươi có còn cùng ta ngắm sao trời nữa hay không? Ta cũng nghĩ, bầu trời quang đãng như vậy, có phải là nên có chút giông bão thì mới tăng thêm cảm giác hay không? Dương Thiên Lôi nói, khí tức trên người vừa nãy nhất thời biến mất, tiếp tục trở lại bộ dáng vô sỉ bỉ ổi của mình.
- Không đừng đắn chút nào! Chẳng trách Tử Hàm, Hương Hương đều bị ngươi gạt, tỷ tỷ không dễ bị lừa đâu!
- Vậy tỷ tỷ ngươi muốn gì?
- Cái gì cũng không! Bất quá, bộ dạng suy tư lúc nãy của ngươi tỷ tỷ cũng thích lắm! Đệ đệ, rốt cuộc vừa nãy ngươi nghĩ gì vậy?
- Ta còn chưa rõ lắm. Chờ ta rõ rồi thì sẽ nói cho ngươi biết!
Trong nháy mắt, đã là năm ngày sau. Truyện Sắc Hiệp
Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lệ, Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Mộc Tử Vi, hoàn toàn thả lỏng tâm thần để ở bên người thân trong năm ngày này. Chỉ là, trong năm ngày này, lại để cho mọi người thật sự cảm thấy cảm giác khi ở cạnh người thân sẽ không bao giờ có thể giống như trước được nữa.
Mọi người trong gia tộc, Sở Kinh Hồn của Hoàng gia, Dương Hồng Toàn của Dương gia, Mộc Thành Sâm của Mộc gia, Trương Vân Sơn của Trương gia cùng với những trưởng bối khác, cho dù là thân sinh phụ mẫu của bọn họ cũng đều tồn sùng bọn họ như thần thánh, vô cùng cung kính. Loại cảm giác này, bởi vì thân phận của Dương Thiên Lôi thay đổi nên vẫn không rõ lắm, dù sao thì mọi người trong Dương gia đều coi hắn là khách quý, cung kính hơi quá cũng có thể hiểu được. Nhưng đám người Dương Thiên Lệ cũng đều có cùng đãi ngộ như vậy.
Địa vị siêu phàm khiến cho thân tình mờ nhạt, giống như đó là kết cục tất nhiên vậy.
Ngày hôm nay, tất cả các thành viên trọng yếu của tứ đại gia tộc đều tề tụ về Dương gia, nhìn đám người Dương Thiên Lôi biến mất ở trên trời như thần tiên.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người, Dương Thiên Lôi trực tiếp xuất ra Thanh Tĩnh Lưu Ly bình, thu mấy nữ nhân vào trong đó, dưới sự thôi động của Lăng Hi liền xé rách hư không, lát sau, liền về tới Trảm Không kiếm phái đã rời khỏi nửa năm.
Lúc Lăng Hi xé rách hư không, Dương Thiên Lôi xuất hiện phía trước Thiên Đan Phong, Dương Thiên Lôi đột nhiên kinh ngạc cảm giác được có hơn mười đạo thần niệm cường đại đang tập trung trên người hắn.
- Thiên Lôi?
- Thiên Lôi!
- Lão đệ!
Một đạo thần niệm cường đại nhất trong số đó đương nhiên là của Phong Vô Kỵ xuất ra, còn có một đạo thần niệm, dĩ nhiên là của Đan Thanh Dương vừa bước vào Thần đạo xuất ra, ngoài ra còn một đạo khiến Dương Thiên Lôi thoáng bất ngờ chính là của Nhan Uyên đã ra ngoài du lịch, ba người hầu như đồng thời truyền âm hỏi Dương Thiên Lôi.
- Lão gia tử, sư phụ, đại ca, tại sao lại có nhiều cao thủ Thần đạo vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Dương Thiên Lôi hỏi lại với vẻ kinh ngạc.
- Pháp lực của ngươi khôi phục rồi sao? Phong Vô Kỵ không trả lời câu hỏi của Dương Thiên Lôi mà còn kinh hỉ hỏi ngược lại.
- Không.
- Vậy sao ngươi có thể xé rách hư không? Phong Vô Kỵ hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Bình luận truyện