Huyền Thiên

Chương 526: Ta sẽ quên ngươi




Phụ dùng tử quý, địa vị của Khương Thiển Khâu mấy năm nay nước lên thì thuyền lên, cũng là vì thiên phú và tiềm lực của Khương Nhất Lang mang đến. Khương Nhất Lang xong đời, hắn há có thể chịu được?

Tử Vong Hỏa Hải, ở chỗ sâu trong mấy vạn mét.

- Dương công công, ngươi muốn nói cho ta hai bí mật, hiện giờ có thể nói rồi chứ?

Trần Thiến được thủ hộ trong pháp lực đã đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, dưới nhiệt độ như thế, dù là nàng thì cũng cảm nhận được một tia cố hết sức, nhưng khi nhìn Dương Thiên Lôi tựa hồ không có bất kỳ phản ứng nào, Trần Thiến biết rõ, qua một hồi nữa sợ hắn phải tách ra với hắn, liền hỏi ra câu mà mình đã ẩn nhẫn lâu ngày.

- Ách... Tiểu Thiến Thiến, lúc này sợ là không được tốt lắm? Ca nói ra sợ ngươi bị kích động a...

- Ta kích động cái gì? Tranh thủ thời gian nói đi! Ta không lặn sâu thêm nhiều được nữa rồi!

Trần Thiến nói.

- Vậy tốt, ngươi hảo hảo chuẩn bị trong lòng. Bí mật đầu tiến, thần công chó má gì đó, hoàn toàn là do ca lừa dối ngươi thôi! Trên thực tế... Ngươi muốn làm gì với cả, cũng không có ảnh hưởng gì cả...

Dương Thiên Lôi vô sỉ nói.

- Ngươi... Phi phi phi, ai muốn làm gì với ngươi? Ngươi... Ngươi nói thật?

Trần Thiến lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng trong ánh mắt lại mang theo một tia kinh hỉ nói ra. Không thể không nói, tin tức này khiến Trần Thiến phi thường cao hứng. Vốn lúc còn cho rằng Dương Thiên Lôi "Không thể làm tình", Trần Thiến cũng có thể đi cùng hắn, nói rõ cái gì? Nàng ưa thích ở cùng một chỗ với Dương Thiên Lôi, khiến Trần Thiến cảm giác rất tự nhiên, rất thoải mái. Hơn nữa, the thái độ của gia gia mà xem thì hiển nhiên cũng đã đồng ý Dương Thiên Lôi, nếu không cũng tuyệt không phái nhiều người như vậy đến trợ trận.

- Ca không ngại, ngươi thử xem!

Dương Thiên Lôi đắc chí nói.

- Lưu manh! Trong lòng ta ngươi chính là công công! Vậy bí mật thứ hai thì sao?

Trần Thiến vô cùng thẹn thùng nói

- Ngươi phải chuẩn bị tốt trong lòng!

Dương Thiên Lôi lại lần nữa nói.

- Nói!

- Ta đã có nữ nhân rồi.

Dương Thiên Lôi ánh mắt sáng ngời dừng ở người Trần Thiến, nói ra.

- Biết rồi, là Phong Linh Nhi, đúng không?

Trần Thiến nao nao, sau đó lơ đễnh nói:

- Sớm đã biết quan hệ của các ngươi không bình thường rồi. Đọc Truyện Online

- Sư tỷ chỉ là một người trong số đó/

- Còn thêm một người nữa? Phạm Linh Nhi cũng vậy sao?

Sắc mặt của Trần Thiến đã có chút khó chịu nổi.

- Phạm Linh Nhi... Có lẽ, có thể... Sẽ là. Bất quá các nàng cũng chỉ là hai trong số đó...

- Còn nữa? Ai?

Trần Thiến đã có chút phẫn nộ rồi.

- Không phải một người... Để ta tính toán xem...

Gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi này, lập tức nắm chặt mấy đầu ngón tay, ánh mắt lại vụng trộm nhìn biểu lộ của Trần Thiến, mỗi lần nhiều thêm một ngón tay, con mắt của Trần Thiến liền trừng lớn hơn một chút, biểu lộ trên mặt lộ ra một tia phẫn nộ, tâm cũng lạnh đi một phần.

Nàng là đại tiểu tỷ của Trần gia, đối tượng truy đuổi của nàng vạn thiêu niên ưu tú, nàng có thể không quan tâm đến Dương Thiên Lôi xuất thân ở Nguyên Thủy Tinh Vực cằn cỗi, không có bất kỳ bối cảnh nào. Bởi vì thiên phú và tiềm lực của Dương Thiên Lôi đủ để xứng đôi với bất kỳ ai. Hơn nữa Trần Thiến cũng thích cảm giác khi ở cùng một chỗ với Dương Thiên Lôi.

Thế nhưng, nhìn ngón tay của Dương Thiên Lôi tăng thêm từng cái một, trong nội tâm Trần Thiến lại càng ngày càng khó chịu nổi. Bởi vì đây không phải chỉ là chuyện riêng nàng không chịu nổi, nếu như Dương Thiên Lôi thực sự có nhiều nữ nhân như vậy, gia tộc sẽ đáp ứng bọn hắn ở cùng nhau sau?

Ngay khi hai bàn tay của Dương Thiên Lôi cũng không đủ dùng nữa, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Thiến sắc mặt khó coi, nói:

- Tiểu Thiến, coi như ngươi không tính? Không tính ngươi thì mười hai, nếu tính cả người, là mười ba người...

- Ngươi... Dương Thiên Lôi... Ngươi cái tên đại lưu mạnh, đại sắc lang... Ngươi vô sỉ... Ta... Ta không bao giờ ... muốn gặp lại ngươi nữa! Ngươi lừa gạt ta!

Trần Thiến rốt cục nhịn không được, che mặt hướng lên trên chạy đi.

- Tiểu Thiến!

Dương Thiên Lôi lớn tiếng thét lên, hắn tựa hồ đã sớm biết được màn này sẽ xảy ra, thần sắc biểu hiện vô cùng bình tĩnh, ánh mắt dừng ở thân ảnh rất nhanh rời đi của Trần Thiến. Không thể không nói, trong quá trình tiếp xúc với Trần Thiến, hắn đã động tâm. Hai người đấu rượu, chiến đấu, đến Trần Thiến một mình theo tới, lại đến khi Trần Thiến nghe được mình cần giúp đỡ, không nói hai lời liên hệ gia tộc... Hắn đều rành mạch cảm nhận được tâm ý của Trần Thiến đối với mình, hơn nữa còn thành lập trên cơ sở không biết mình có thể "làm tình" hay không nữa.

Nghe được tiếng la của Dương Thiên Lôi, Trần Thiến đột nhiên ngừng lại, tựa hồ do dự một lát, rốt cục vẫn quay đầu, nói:

- Nếu như... Nếu như ta là người thứ mười ba... Ta có thể làm cả không?

Đây là lằn ranh cuối cùng của Trần Thiến, nếu như ngay cả điểm ấy cũng không làm được, gia tộc vô luận thế nào cũng sẽ không đáp ứng. Nếu như nàng chỉ làm một đệ tử bình thường của gia tộc thì cũng thôi đi, nhưng nàng lại là tôn nữ mà gia gia thương yêu nhất, nếu như nàng ngay cả làm cả cũng không được, vậy thì mặt mũi của gia tộc biết để vào đâu?

Nghe được lời nói của Trần Thiến... Câu "không thể" đã đến bên miệng dưới sự cưỡng chế của Dương Thiên Lôi liền nói ra:

- Không có phân chia lớn nhỏ.

- Đã rõ rồi. Ta sẽ quên ngươi...

Trong lập tức ngắn ngủi, Trần Thiến giống như đã bình tĩnh lại, lau khô nước mắt trên mặt, sau khi nhìn thật sâu Dương Thiên Lôi, vô cùng bình tĩnh nói.

Nói xong, nàng liền dứt khoát xoay người rời đi!

Gặp gỡ bất ngờ trong ngắn ngủi, oanh oanh liệt liệt mà bắt đầu kinh nghiệm tình cảm chính thức của bản thân lần đầu tiên, nhưng lại mang theo bi kịch mà chấm dứt. Trần Thiến mang theo một trái tim bị tổn thương, dùng một tốc độ nhanh nhất rời khỏi Thương Viêm Tinh, đi ra Nguyên Thủy Tinh Vực, nàng cũng không trở về Vô Cực Tinh Vực mà là không chút mục đích đạp hướng những tinh cầu khác.

Lăng Hi nhìn Dương Thiên Lôi ngơ ngác nhìn qua phương hướng rời đi của Trần Thiến, giờ khắc này, chẳng những không có mắng ý tứ Dương Thiên Lôi, ngược lại trông thấy ánh mắt có chút buồn bã của Dương Thiên Lôi lại cảm thấy một tia đau lòng

Trọn vẹn đã qua mấy phút đồng hồ, Dương Thiên Lôi mới đột nhiên quay người, lặn xuông dưới với một tốc độ kinh người.

...

Cũng mấy phút đồng hồ trước.

- Nhanh như vậy?

Khi một đạo nhân ảnh rất nhanh đi đến bên bọn người Khương Thiển Khâu, Khương Thiển Khâu có chút có chút kinh ngạc hỏi thăm.

- Sư huynh, ta... Không bắt được!

Người tới có chút xấu hổ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện