Huyền Trung Mị
Chương 57
Ly Khoan Trà nhặt cành cây khô nhúng vào nước uể oải khua khua hai lần, “Chẳng phải nói ở mé nước có nhiều mỹ nhân à, sao cả buổi rồi mà không thấy cô nương nào hết vậy?”
Đại quản gia cũng thấy thất vọng, thực ra y muốn theo tới Trường An là vì có tính toán riêng của mình. Cây đi là chết còn người đi là sống, lệnh chủ muốn rời khỏi Yểm Đô, chứng tỏ trong thời gian ngắn chớ trông mong chàng nặn tượng nữ cho. Phải sống thêm hai trăm năm không có lấy một tia hy vọng, đối với đại quản gia thì đúng là đau khổ, thà chết còn hơn, không bằng tới Trường An xem sao.
Mỹ nhân ở Trường An rất nổi danh, đến cả đám yêu quỷ ở Phạn Hành Sát Thổ xa xôi mà cũng biết. Y vẫn nhớ bốn mươi năm trước đến Trung Âm Kính Hải hái tượng con, đã từng trông thấy một nữ quỷ mặc váy ngắn hở cổ lộng lẫy, trước ngực là hai vầng trăng tròn, thoạt nhìn vô cùng đồ sộ. Dĩ nhiên, dung mạo cô nương ấy cũng rất đẹp, mày liễu khẽ chau mang theo đau thương mơ hồ. Nàng ấy cúi đầu nhìn mặt nước rất lâu, ngồi xuống khóc nức nở một trận, sau đó mới đi về phía Bắc. Khi ấy y nghĩ, sau này cưới vợ có được dáng vẻ như này là đủ rồi. Lúc ở Yểm Đô luôn phải ổn định tâm thần không để bị nữ yêu mê hoặc, vì số tượng chính trực đảm đương cấp độ cao được như y không nhiều. Bây giờ rời khỏi Yểm Đô rồi, có đến tận hai trăm năm, y có thể tùy tiện phung phí mị lực và tinh lực của mình, nghĩ thôi đã thấy như ở trên mây rồi.
Đáng tiếc khi đã đến nơi, cảnh tượng thấy được làm y thất vọng. Mỹ nhân đâu? Ngày lành cảnh đẹp như thế này, không phải nên có một nhóm đến tát nước thả đèn cầu duyên sao, chẳng lẽ ghi chép trong sách đều là gạt người cả? Y và Ly Khoan Trà bám chặt cánh tay lệnh chủ, để chàng đưa bay lên rồi lại hạ xuống, tốc độ của lệnh chủ quá nhanh, dù Ly Khoan không mở mắt nổi thì y vẫn cố mở lớn. Chẳng ai biết được ý chí kiên định một kẻ lưu manh kiềm nén bảy trăm năm để tìm kiếm tình yêu có thể bùng phát tới cỡ nào cả. Y rất chú trọng đến duyên phận, nếu may mắn tìm được cô nương thích hợp với mình, y dự định sẽ mua ít ruộng đất nuôi dê nuôi bò, vui vẻ ở lại nhân gian sống hết một trăm tám mươi năm, để giấc mộng của mình được viên mãn.
Kết quả thực tế khác xa lý tưởng, y bần thần trước dòng sông dài gần nửa ngày. Trong cơn tức giận y bắt đầu cởi áo tụt quần, định nhảy xuống nước tắm một trận cho đã.
Dưới bầu trời sao, ánh mắt lệnh chủ lắng đọng sự thông tuệ thâm thúy. Chàng im lặng hồi lâu rồi nói với vẻ sâu xa: “Lúc gần đến Trung Thổ, bổn đại vương đã nhận ra điều chẳng lành rồi. Quốc gia này bề ngoài thì rực rỡ gấm hoa, nhưng thực chất lại tràn đầy hỗn loạn…”
Ly Khoan Trà không nhận ra được gì cả, bèn hỏi: “Sao chúa thượng nhìn ra được?” Vừa dứt lời thì đuôi mắt cậu ta chợt liếc thấy một ông già tay xách chiêng đồng đang nhìn mình chằm chằm.
Thế rồi ông già bỗng nhiên giơ hai tay lên, chuông đồng rơi xuống mặt đất kêu cái *cheng*, cuống cuồng rảo chân bỏ chạy, vừa chạy vừa la: “Có quỷ, cứu mạng!” Giọng bóp méo như bị nước đưa đẩy.
“Ngươi nhìn đi.” Lệnh chủ bất đắc dĩ chỉ tay về phía ông già chạy đi, “Ông ta từng thấy quỷ rồi ư? Trên đời này có con quỷ nào hoàn mỹ như ta không? Nhất định ông ta đã gặp chuyện đáng sợ hoặc có tin đồn nào đấy, tạo thành bóng ma trong lòng cho nên nửa đêm thấy gì cũng thành quỷ.”
Ly Khoan nghe mà chỗ hiểu chỗ không, “Chúa tượng đến Trường An nhưng không vào triều ngay, chẳng lẽ là vì lý do này? Ngài định hàng yêu trừ ma trước sao?”
Lệnh chủ liếc nhìn đại quản gia đang gội đầu, “Mắt của kỳ lân nhận biết được minh quân, có thể phán quyết xã tắc, bản lĩnh này là độc nhất vô nhị đấy. Ý sinh thân giáng thế thì hẳn phải có điềm lành khắp nơi, nhưng ta lại không thấy một đám mây lành nào, trái lại khắp thành như có mây đen bao phủ, điều này không hề bình thường.”
Đại quản gia dưới nước vén tóc lên, “Chúa thượng cảm thấy tân quân có giăng bẫy?”
“Vậy Yểm hậu ở trong tay gã rất nguy hiểm còn gì?”
Nhắc đến hôn thê, tim lệnh chủ đau như bị dao cắt. Chàng đã hai ngày không thấy nàng, dù mở thiên nhãn cũng không tìm được, có thể thấy là bị giấu rất kỹ. Tân quân này đương nhiên có vấn đề rồi, chàng vốn dự đoán Minh Huyền chính là tên đồ đệ mất tích của nàng, nhưng khi đến đây chàng lại phủ định suy nghĩ ấy. Kẻ đang ngồi trên ngai vàng hiện giờ, e rằng không phải ý sinh thân mà cũng không phải là Minh Huyền thật sự. Chàng có thể thấy bốn phía mơ hồ có quỷ khí bốc ra, cả thành trì lớn như vậy mà đến tối lại không có một ai ra ngoài đi lại. Dù lúc trước có giới nghiêm thì hoàng đế mới lên ngôi là chuyện vui khắp chốn, trong thời gian này hẳn không có cấm kỵ gì mới đúng, sao lại lặng như tờ thế này, còn không bằng cả Phong Đô.
Lệnh chủ chống tay lên đầu gối, cúi đầu, buồn bã nói: “Chỉ cần ta chưa lấy chân thân lộ diện phụ tá tân đế thì nương tử ta sẽ còn an toàn. Nên ta phải kiên trì, yên lặng theo dõi diễn biến trước.”
Ly Khoan Trà chỉ hiểu đại khái, “Tạm thời không đi gặp tân quân à?”
Lệnh chủ lườm cậu ta, “Gia Cát Lượng biết để Lưu Bị đến mời những ba lần, chẳng lẽ ta không biết?”
Ly Khoan là một con yêu, tất nhiên không biết nhiều về kiến sức lịch sử nhân loại. Nên vì sao lệnh chủ là kỳ lân mà cậu ta chỉ có thể đầu thai làm thằn lằn, thì sự dày công tu dưỡng văn hóa cá nhân vẫn là yếu tố quyết định rạch ròi.
Gió đêm lành lạnh thổi tới, không biết ở nhân gian đang là mùa gì. Đại quản gia vẫn còn tắm táp dưới nước, Ly Khoan cúi đầu nghịch đá, ngập ngừng nói: “Thuộc hạ có chút lo lắng cho Yểm hậu, dù gì nàng ấy cũng chỉ có một nghìn năm tu vi, đối với yêu quái thì một ngàn năm chẳng là gì cả, không biết nàng ấy có khả năng tự vệ không.”
Lời này lại gợi lên nỗi buồn vô biên trong lòng lệnh chủ, chàng tự an ủi mình: “Không sao, một nghìn năm tu vi đã đủ dùng rồi, hơn nữa nàng còn có vòng kim cương, lại cơ trí như vậy…” Tuy nói thế, nhưng trái tim chàng sắp vỡ đến nơi rồi.
Càng nghĩ càng khổ sở, chàng vùi đầu vào giữa hai đầu gối, bắt đầu nói luyên thuyên: “Đời này của ta đúng là không dễ dàng gì, chính ta cũng thấy thương xót cho mình đây. Chỉ vì sinh ra có màu đen mà bị bọn họ đuổi khỏi núi Minh Vương, bộ ta muốn đen chắc? Ta biết đỏ xanh rất đẹp, ta cũng thích đỏ xanh, nhưng ta lớn lên lại không được vậy, biết làm sao bây giờ. Ta một thân một mình xông xáo Phạn Hành Sát Thổ gây dựng sự nghiệp, tạo nên Yểm Đô lớn như vậy để tự mình làm đại vương, tay trắng dựng nghiệp gian khổ, ai có thể hiểu cho chứ? Kỳ lân cái không một ai có mắt nhìn cả, ai cũng coi thường ta, mười năm qua thứ ngưỡng mộ ta chỉ có Tàng Thần thôi…” Nói đến đoạn cảm khái, chàng chuyển sang thổn thức nức nở, “Không sao, kỳ lân cái coi thường ta thì tự ta tìm đối tượng vậy. Vất vả lắm hộ pháp mới mai mối cho ta được một mối, nào biết sau khi người làm mai niết bàn, đối tượng lại bỏ chạy cùng kẻ khác. Ta…”
Chàng ấm ức đấm ngực, ngửa mặt lên trời gào to: “Ta thê thảm quá rồi, lịch sử máu và nước mắt của ta có thể biên thành một cuốn sách khổ tình, người nghe đau lòng người đọc rơi lệ đấy. Vất vả lắm mới tìm được một người tình đầu ý hợp, cũng đã định ngày thành thân rồi, vậy mà nàng lại bị người ta bắt đi. Ông trời ơi, ông để ta đến cõi đời này là để hành hạ ta ư? Ta khi còn sống không biết lận đận thế nào, ấm ức ra sao, phải nhất định khóc lóc kể lể thế này ư. Ta muốn hỏi, ta đã đeo cái vận xui này mười nghìn năm rồi, hẳn cũng phải đến lúc kết thúc rồi chứ? Cứ tiếp tục thế nữa thì ta có thể trở thành con kỳ lân phát điên đầu tiên trong lịch sử mất, đến lúc đó ta mà đánh lên núi Tu Di, nhổ hết cây Tu Di là đều do ông ép ta cả, không thể trách ta được!”
Bao oán thán đầy bụng chàng đã ngưng kết thành đá, nên lúc thốt ra cứ bay vèo vèo hết sức khí phách. Đại quản gia ở dưới nước cũng không còn tâm trạng tắm nữa, lau mình qua loa rồi mặc y phục vào, tới ngồi xổm xuống trước mặt lệnh chủ, an ủi chàng: “Chúa thượng à, đen không phải là lỗi của ngài, Yểm hậu tiền nhiệm đào hôn cũng không thể trách ngài được. Bọn thuộc hạ biết ngài vô tội, khổ nạn này rồi cũng sẽ kết thúc thôi, một ngày nào đó ngài sẽ được hạnh phúc.”
Nhưng ngày nào đó là ngày nào? Lệnh chủ nước mắt lã chã nhìn đại quản gia, “Chiếu Thị à, ngươi nói xem ta còn có mạng để sống đến ngày đó không?”
Đại quản gia trả lời chắc nịch: “Ngài không nghĩ đến việc vì sao kỳ lân chỉ thọ được hai nghìn tuổi, nhưng ngài vẫn sống đến mười nghìn tuổi ư? Có được có mất, nói không chừng cũng vì ngài màu đen nên mới trường thọ đến vậy. Cũng như vậy, Yểm hậu mất tích cũng là ông trời cho ngài cơ hội biểu hiện nên mới cố ý bố trí cục diện. Vào lúc Yểm hậu bất lực nhất, ngài sẽ như thần tiên hạ xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân, thử hỏi có nữ tử nào có thể chống cự được? Yểm hậu nhất định sẽ khóc lóc cầu ngài muốn làm gì với nàng cũng được, khi đó không phải những ngày sung sướng của ngài đến rồi sao?”
Nghe vậy lệnh chủ thôi khóc, nghĩ một hồi thấy rất đúng, tâm trạng cũng không còn tệ nữa.
Lệnh chủ phấn khởi thi triển thần thông, biến ra đình đài lầu các sang trọng tuyệt đẹp ở cạnh bờ sông Lệ Thủy. Người ta ba lần đến mời là vì Gia Cát Lượng nghèo. Còn chàng, dù không có tiền nhưng chàng có pháp lực, ở nhân gian thì pháp lực hữu dụng hơn tiền nhiều. Thế là chàng kết hợp với thẩm mỹ của người Trung Thổ, tạo ra một nơi ở trông vô cùng đẳng cấp. Đàm phán mà, phải cho đối phương thấy chút khí thế mới được, nghèo cũng phải cho thơm. Thế đạo này bây giờ khó hành sự lắm, phải kim quang lập lòe tiến bộ thì tên hoàng đế giả kia mới không dám khinh thường chàng. Mà nhỡ có là hoàng đế thật thì càng phải để cho hắn biết sự lợi hại của chàng, đừng có nghĩ đến việc coi chàng là sủng vật, không phong quốc sư thì chàng sẽ không trợ giúp.
Đàm phán trên bàn ấy à, quan trọng nhất là thái độ, dẫu hôn thê đang ở trong tay của đối phương thì chàng vẫn tuyệt đối không được hoảng loạn được, cũng không thể biểu hiện khó chịu. Chàng phải trưng ra tư thế ‘nữ nhân thôi mà, có cũng được mà không có cũng không sao’, khi ấy mới có thể bàn điều kiện với đối phương được.
Đợi hai ngày, rốt cuộc tên hoàng đế kia cũng ngồi không yên. Lúc xế trưa, một gia đinh được lệnh chủ biến ra từ hoa cỏ lên lầu báo tin: “Hồi bẩm chúa thượng, ở ngoài cửa có một tên mặt trắng không râu mặc xiêm y màu vàng đến cầu kiến.”
Lệnh chủ và hai phụ tá nhìn nhau, hai người họ lập tức lắc mình biến thành hai cô nương xinh đẹp, một trái một phải ngồi trước bình phong thêu hoa văn tùng hạc. Lệnh chủ hắng giọng, “Hồi bẩm cái gì, cứ dẫn thẳng vào đi.”
Gia đinh thong thả ra ngoài dẫn người vào, lệnh chủ chắp tay đi đến trước lan can chạm trổ, tòa lầu này được xây rất cao nên có thể nhìn thấy được toàn cảnh phố phường Trường An. Giữa phố lại phát ra tiếng khóc, hai ngày nay trong thành có không ít người chết, đợi gặp hoàng đế xong, chàng sẽ ra ngoài trấn xử lý.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, có người bước lên từng bậc thang một, đi không nhanh cũng không chậm. Chàng vừa mân mê chén rượu vừa xoay người lại, nhìn thấy gương mặt kia thì một nụ cười châm biếm liền xuất hiện trên mặt.
Đối phương cũng đang quan sát chàng, gã đội kim quan tím, mặc trường bào trắng thêu hoa văn hình trúc, cổ áo tròn viền chỉ vàng, hàng nút chính giữa được cài chỉnh tề, tôn lên khí phách sáng sủa như nhật nguyệt. Diện mạo của gã không phải là loại tướng mạo mà nam nhân nhân gian có thể có được, mỗi một sóng mắt, mỗi một cơ bắp đều như được tinh tế khắc gọt. Hoàng đế từ từ nhếch môi, kỳ lân quả nhiên là thụy thú*, không thể so sánh với thú thường.
(*Thú mang đến điềm lành.)
Ly Khoan Trà và đại quản gia đứng bên cạnh nhìn, hết sức tò mò về gốc gác của vị hoàng đế nhân gian này. Khi thấy được diện mạo của gã, cả hai lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Lúc trước đoán không sai mà, Minh Huyền quả nhiên là Diệp Chấn Y. Nhưng tuy ngũ quan giống nhau, khí phách tỏa ra lại không hề giống. Gương mặt của gã rất vô hồn song ánh mắt lại chứa đầy thâm ý sâu xa. Bằng tu vi của họ thì không nhìn thấu được chân thân của gã, nhưng trong mắt lệnh chủ có tia sáng dao động, chắc hẳn là có đáp án rồi.
“Ta đến nhà bái phỏng, sao lệnh chủ lại không ra đón? Nhân gian không có đạo tiếp khách như thế.” Hoàng đế ra vẻ bình tĩnh, vừa nói vừa chuyển mắt quét nhìn hai mỹ nhân ngồi trước bình phong, “Thằn lằn với tượng đất? Sở thích của lệnh chủ đúng là kỳ lạ.”
Ly Khoan Trà và đại quản gia cảm thấy rất tức giận vì bị vạch trần, ngay cả gã cũng không hiểu đạo lý nhìn thấu rồi vẫn không nên nói toạc ra đấy thôi. Rốt cuộc là loại quỷ nào mà tu vi không hề thua kém lệnh chủ vậy? Bọn họ mù mờ nhìn lệnh chủ, lệnh chủ luôn có thù tất báo, ắt hẳn sẽ đốp lại một hai câu thôi.
Lệnh chủ tất nhiên không phụ sự mong đợi của thuộc hạ, “Một tàn hồn mà vẫn có thể ngưng kết thành hình, ngươi cũng khá đấy. Sao không tìm một chỗ mà dưỡng hồn đi, chạy đến nhân gian làm gì?”
Trong chớp mắt vẻ mặt của hoàng đế liền trở nên vô cùng khó coi, “Kỳ lân không hổ là kỳ lân, mắt sáng như đuốc nhỉ. Đã vậy thì đi thẳng vào vấn đề thôi, hôm nay ta đến chính là muốn mời lệnh chủ rời núi, phụ tá ta khai sáng thịnh thế.”
Lệnh chủ cười khẩy, nói: “Ta chỉ trợ giúp minh quân, ngươi là cái thá gì hả? Tóc tai bù xù, mặt xanh nanh vàng, dáng dấp xấu hoắc như vậy mà có tư cách đòi cưỡi ta?”
Thế tức là không thể đàm phán bình thường? Trong tưởng tượng của La Sát vương vốn không hề có màn này. Gã biết sức chiến đấu của hắc kỳ lân là đệ nhất thiên hạ, nhưng trong tay gã có át chủ bài, không sợ đối phương không khuất phục. Nào ngờ lại khó như vậy, đối phương hoàn toàn không coi gã ra gì. Gã lạnh mặt, trầm giọng nói với chàng: “Lệnh chủ chớ quên, chỉ có bổn quân mới biết tung tích của tôn phu nhân. Không phải lệnh chủ và Yểm hậu là phu thê tình thâm ư, sao nào, đứng trước đại nghĩa, tình cảm vợ chồng liền trở thành rác rưởi rồi?”
Trong lòng lệnh chủ dâng lên sóng gió khổng lồ, chàng phải mất rất nhiều sức mới kiềm chế không xông tới bóp chết gã La Sát này. Bắt cóc người yêu của kẻ khác để làm cộng cụ uy hiếp là thủ đoạn hèn hạ nhất, bây giờ chúng yêu không ai thèm dùng nữa. Thế mà con quái vật đi sau thời đại này lại còn dám đắc ý khoe ra như vậy, đúng là đồ không biết xấu hổ.
“Có một kiểu tình yêu gọi là cưỡng ép, ngươi chưa từng nghe nói đến ư?” Lệnh chủ đành phải nói với hắn: “Gần đây ta thường hay suy nghĩ, ép dưa chín thì liệu có ngọt không, câu trả lời là… vẫn có khả thể. Cho nên người ta muốn kết hôn đó, lần đầu đào hôn không có kết quả, về sau lại lọt vào trong tay ta nên không thể không gả cho ta lần nữa, song ta có thể nhận ra nàng không hề vui. Sau khi nàng mất tích, ta cũng dùng khoảng thời gian này để ngẫm nghĩ, liệu cứu một người không yêu mình mà phải giao du với một con La Sát thì có đáng không. Dĩ nhiên, xét về lễ thì vẫn nên cứu, cho nên ta mới đến đây, nhưng không vội đi gặp ngươi mà thưởng thức cảnh đẹp Trường An đã. Trường An đúng là đất thiêng nhiều nhân tài, có điều quỷ khí quá nồng, thối không chịu nổi.”
La Sát vương không hiểu ý chàng lắm, “Xét về lễ thì nên cứu? Vậy xem ra vẫn không tính là ra gì nhỉ?” Gã cười khẩy, “Đã như vậy thì giữ lại cũng vô ích, ta ăn nàng ta luôn vậy, lệnh chủ sẽ không để tâm chứ?”
Lệnh chủ nhướn mày, “Ngươi định ăn nữ tử sắp thành thân với ta ư? Ta đến Trung Thổ, bốn phương đều biết hết, nếu mãi mà không thấy chiêu cáo thiên hạ, bên trên sẽ phát hiện ra đấy. Đắc tội với ta thì ý sinh thân nhà ngươi không làm nên trò trống gì đâu, ngươi nhất định phải thế ư?”
Thế này không được thế kia không được, hắc kỳ lân này quả đúng là khó chơi như trong lời đồn. La Sát vương vô cùng tức giận, nhưng cân nhắc đến thiệt hơn, gã đành phải nhẫn nại, bình ổn tâm trạng nói: “Đều là người thẳng thắn cả, rốt cuộc là có cứu hay không, đừng vòng vo nữa.”
Lệnh chủ gãi trán, “Muốn cứu, nhưng lại sợ người khác nói ta bị sắc đẹp làm mờ mắt, không để ý đến chúng sinh thiên hạ.”
La Sát vương biến thành hình người giờ đã không nhịn nổi mà muốn bùng nổ, muốn ngựa tốt khỏe song lại không chịu cho nó ăn cỏ, trên đời này nào có chuyện tốt như thế? Gã nghiến răng cười gằn, “Xem ra ta và lệnh chủ không nói nổi nữa rồi.”
“Đừng đừng, có thể thương lượng một lát nữa.” Chàng gọi La Sát vương đang định quay đi lại: “Ta có nghĩ đến một cách khá tốt, ngươi có nghe qua câu ‘nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân’ chưa?”
La Sát vương xanh mặt nhìn chàng, bất đắc dĩ chắp tay, “Xin lắng tai nghe.”
Lệnh chủ cười cười, “Nếu vì nữ nhân mà từ bỏ đại nghĩa thì đúng là không ra gì. Nhưng nếu là vì huynh đệ thì lại khác. Ngươi nhìn hai vị này đây, họ luôn một mực bầu bạn cùng ta, đối với ta thì còn hơn cả huynh đệ ruột thịt. Bằng không lấy bọn họ đổi lại nữ tử của ta đi, lấy một đổi hai, ngươi còn hời nữa là, sao hả?”
Ly Khoan Trà và đại quản gia ở bên cạnh suýt khóc thét, trong lòng la hét thảm thiết, mặc dù được lệnh chủ xưng hô huynh đệ khiến họ ngỡ ngàng vừa mừng vừa sợ, nhưng lấy họ để đổi với Yểm hậu là ý gì? Đau lòng quá đi, ông chủ mình đi theo cả nghìn năm lại vô lương tâm như thế, vì cứu một cô nàng mới quen chỉ mấy tháng mà đem họ ra làm bia đỡ, lại còn nói một cách đường đường chính chính như vậy. Cũng không thèm bàn bạc với họ trước, ngộ nhỡ gã đại ma đầu này đồng ý thì họ phải làm gì đây?
Đại quản gia cũng thấy thất vọng, thực ra y muốn theo tới Trường An là vì có tính toán riêng của mình. Cây đi là chết còn người đi là sống, lệnh chủ muốn rời khỏi Yểm Đô, chứng tỏ trong thời gian ngắn chớ trông mong chàng nặn tượng nữ cho. Phải sống thêm hai trăm năm không có lấy một tia hy vọng, đối với đại quản gia thì đúng là đau khổ, thà chết còn hơn, không bằng tới Trường An xem sao.
Mỹ nhân ở Trường An rất nổi danh, đến cả đám yêu quỷ ở Phạn Hành Sát Thổ xa xôi mà cũng biết. Y vẫn nhớ bốn mươi năm trước đến Trung Âm Kính Hải hái tượng con, đã từng trông thấy một nữ quỷ mặc váy ngắn hở cổ lộng lẫy, trước ngực là hai vầng trăng tròn, thoạt nhìn vô cùng đồ sộ. Dĩ nhiên, dung mạo cô nương ấy cũng rất đẹp, mày liễu khẽ chau mang theo đau thương mơ hồ. Nàng ấy cúi đầu nhìn mặt nước rất lâu, ngồi xuống khóc nức nở một trận, sau đó mới đi về phía Bắc. Khi ấy y nghĩ, sau này cưới vợ có được dáng vẻ như này là đủ rồi. Lúc ở Yểm Đô luôn phải ổn định tâm thần không để bị nữ yêu mê hoặc, vì số tượng chính trực đảm đương cấp độ cao được như y không nhiều. Bây giờ rời khỏi Yểm Đô rồi, có đến tận hai trăm năm, y có thể tùy tiện phung phí mị lực và tinh lực của mình, nghĩ thôi đã thấy như ở trên mây rồi.
Đáng tiếc khi đã đến nơi, cảnh tượng thấy được làm y thất vọng. Mỹ nhân đâu? Ngày lành cảnh đẹp như thế này, không phải nên có một nhóm đến tát nước thả đèn cầu duyên sao, chẳng lẽ ghi chép trong sách đều là gạt người cả? Y và Ly Khoan Trà bám chặt cánh tay lệnh chủ, để chàng đưa bay lên rồi lại hạ xuống, tốc độ của lệnh chủ quá nhanh, dù Ly Khoan không mở mắt nổi thì y vẫn cố mở lớn. Chẳng ai biết được ý chí kiên định một kẻ lưu manh kiềm nén bảy trăm năm để tìm kiếm tình yêu có thể bùng phát tới cỡ nào cả. Y rất chú trọng đến duyên phận, nếu may mắn tìm được cô nương thích hợp với mình, y dự định sẽ mua ít ruộng đất nuôi dê nuôi bò, vui vẻ ở lại nhân gian sống hết một trăm tám mươi năm, để giấc mộng của mình được viên mãn.
Kết quả thực tế khác xa lý tưởng, y bần thần trước dòng sông dài gần nửa ngày. Trong cơn tức giận y bắt đầu cởi áo tụt quần, định nhảy xuống nước tắm một trận cho đã.
Dưới bầu trời sao, ánh mắt lệnh chủ lắng đọng sự thông tuệ thâm thúy. Chàng im lặng hồi lâu rồi nói với vẻ sâu xa: “Lúc gần đến Trung Thổ, bổn đại vương đã nhận ra điều chẳng lành rồi. Quốc gia này bề ngoài thì rực rỡ gấm hoa, nhưng thực chất lại tràn đầy hỗn loạn…”
Ly Khoan Trà không nhận ra được gì cả, bèn hỏi: “Sao chúa thượng nhìn ra được?” Vừa dứt lời thì đuôi mắt cậu ta chợt liếc thấy một ông già tay xách chiêng đồng đang nhìn mình chằm chằm.
Thế rồi ông già bỗng nhiên giơ hai tay lên, chuông đồng rơi xuống mặt đất kêu cái *cheng*, cuống cuồng rảo chân bỏ chạy, vừa chạy vừa la: “Có quỷ, cứu mạng!” Giọng bóp méo như bị nước đưa đẩy.
“Ngươi nhìn đi.” Lệnh chủ bất đắc dĩ chỉ tay về phía ông già chạy đi, “Ông ta từng thấy quỷ rồi ư? Trên đời này có con quỷ nào hoàn mỹ như ta không? Nhất định ông ta đã gặp chuyện đáng sợ hoặc có tin đồn nào đấy, tạo thành bóng ma trong lòng cho nên nửa đêm thấy gì cũng thành quỷ.”
Ly Khoan nghe mà chỗ hiểu chỗ không, “Chúa tượng đến Trường An nhưng không vào triều ngay, chẳng lẽ là vì lý do này? Ngài định hàng yêu trừ ma trước sao?”
Lệnh chủ liếc nhìn đại quản gia đang gội đầu, “Mắt của kỳ lân nhận biết được minh quân, có thể phán quyết xã tắc, bản lĩnh này là độc nhất vô nhị đấy. Ý sinh thân giáng thế thì hẳn phải có điềm lành khắp nơi, nhưng ta lại không thấy một đám mây lành nào, trái lại khắp thành như có mây đen bao phủ, điều này không hề bình thường.”
Đại quản gia dưới nước vén tóc lên, “Chúa thượng cảm thấy tân quân có giăng bẫy?”
“Vậy Yểm hậu ở trong tay gã rất nguy hiểm còn gì?”
Nhắc đến hôn thê, tim lệnh chủ đau như bị dao cắt. Chàng đã hai ngày không thấy nàng, dù mở thiên nhãn cũng không tìm được, có thể thấy là bị giấu rất kỹ. Tân quân này đương nhiên có vấn đề rồi, chàng vốn dự đoán Minh Huyền chính là tên đồ đệ mất tích của nàng, nhưng khi đến đây chàng lại phủ định suy nghĩ ấy. Kẻ đang ngồi trên ngai vàng hiện giờ, e rằng không phải ý sinh thân mà cũng không phải là Minh Huyền thật sự. Chàng có thể thấy bốn phía mơ hồ có quỷ khí bốc ra, cả thành trì lớn như vậy mà đến tối lại không có một ai ra ngoài đi lại. Dù lúc trước có giới nghiêm thì hoàng đế mới lên ngôi là chuyện vui khắp chốn, trong thời gian này hẳn không có cấm kỵ gì mới đúng, sao lại lặng như tờ thế này, còn không bằng cả Phong Đô.
Lệnh chủ chống tay lên đầu gối, cúi đầu, buồn bã nói: “Chỉ cần ta chưa lấy chân thân lộ diện phụ tá tân đế thì nương tử ta sẽ còn an toàn. Nên ta phải kiên trì, yên lặng theo dõi diễn biến trước.”
Ly Khoan Trà chỉ hiểu đại khái, “Tạm thời không đi gặp tân quân à?”
Lệnh chủ lườm cậu ta, “Gia Cát Lượng biết để Lưu Bị đến mời những ba lần, chẳng lẽ ta không biết?”
Ly Khoan là một con yêu, tất nhiên không biết nhiều về kiến sức lịch sử nhân loại. Nên vì sao lệnh chủ là kỳ lân mà cậu ta chỉ có thể đầu thai làm thằn lằn, thì sự dày công tu dưỡng văn hóa cá nhân vẫn là yếu tố quyết định rạch ròi.
Gió đêm lành lạnh thổi tới, không biết ở nhân gian đang là mùa gì. Đại quản gia vẫn còn tắm táp dưới nước, Ly Khoan cúi đầu nghịch đá, ngập ngừng nói: “Thuộc hạ có chút lo lắng cho Yểm hậu, dù gì nàng ấy cũng chỉ có một nghìn năm tu vi, đối với yêu quái thì một ngàn năm chẳng là gì cả, không biết nàng ấy có khả năng tự vệ không.”
Lời này lại gợi lên nỗi buồn vô biên trong lòng lệnh chủ, chàng tự an ủi mình: “Không sao, một nghìn năm tu vi đã đủ dùng rồi, hơn nữa nàng còn có vòng kim cương, lại cơ trí như vậy…” Tuy nói thế, nhưng trái tim chàng sắp vỡ đến nơi rồi.
Càng nghĩ càng khổ sở, chàng vùi đầu vào giữa hai đầu gối, bắt đầu nói luyên thuyên: “Đời này của ta đúng là không dễ dàng gì, chính ta cũng thấy thương xót cho mình đây. Chỉ vì sinh ra có màu đen mà bị bọn họ đuổi khỏi núi Minh Vương, bộ ta muốn đen chắc? Ta biết đỏ xanh rất đẹp, ta cũng thích đỏ xanh, nhưng ta lớn lên lại không được vậy, biết làm sao bây giờ. Ta một thân một mình xông xáo Phạn Hành Sát Thổ gây dựng sự nghiệp, tạo nên Yểm Đô lớn như vậy để tự mình làm đại vương, tay trắng dựng nghiệp gian khổ, ai có thể hiểu cho chứ? Kỳ lân cái không một ai có mắt nhìn cả, ai cũng coi thường ta, mười năm qua thứ ngưỡng mộ ta chỉ có Tàng Thần thôi…” Nói đến đoạn cảm khái, chàng chuyển sang thổn thức nức nở, “Không sao, kỳ lân cái coi thường ta thì tự ta tìm đối tượng vậy. Vất vả lắm hộ pháp mới mai mối cho ta được một mối, nào biết sau khi người làm mai niết bàn, đối tượng lại bỏ chạy cùng kẻ khác. Ta…”
Chàng ấm ức đấm ngực, ngửa mặt lên trời gào to: “Ta thê thảm quá rồi, lịch sử máu và nước mắt của ta có thể biên thành một cuốn sách khổ tình, người nghe đau lòng người đọc rơi lệ đấy. Vất vả lắm mới tìm được một người tình đầu ý hợp, cũng đã định ngày thành thân rồi, vậy mà nàng lại bị người ta bắt đi. Ông trời ơi, ông để ta đến cõi đời này là để hành hạ ta ư? Ta khi còn sống không biết lận đận thế nào, ấm ức ra sao, phải nhất định khóc lóc kể lể thế này ư. Ta muốn hỏi, ta đã đeo cái vận xui này mười nghìn năm rồi, hẳn cũng phải đến lúc kết thúc rồi chứ? Cứ tiếp tục thế nữa thì ta có thể trở thành con kỳ lân phát điên đầu tiên trong lịch sử mất, đến lúc đó ta mà đánh lên núi Tu Di, nhổ hết cây Tu Di là đều do ông ép ta cả, không thể trách ta được!”
Bao oán thán đầy bụng chàng đã ngưng kết thành đá, nên lúc thốt ra cứ bay vèo vèo hết sức khí phách. Đại quản gia ở dưới nước cũng không còn tâm trạng tắm nữa, lau mình qua loa rồi mặc y phục vào, tới ngồi xổm xuống trước mặt lệnh chủ, an ủi chàng: “Chúa thượng à, đen không phải là lỗi của ngài, Yểm hậu tiền nhiệm đào hôn cũng không thể trách ngài được. Bọn thuộc hạ biết ngài vô tội, khổ nạn này rồi cũng sẽ kết thúc thôi, một ngày nào đó ngài sẽ được hạnh phúc.”
Nhưng ngày nào đó là ngày nào? Lệnh chủ nước mắt lã chã nhìn đại quản gia, “Chiếu Thị à, ngươi nói xem ta còn có mạng để sống đến ngày đó không?”
Đại quản gia trả lời chắc nịch: “Ngài không nghĩ đến việc vì sao kỳ lân chỉ thọ được hai nghìn tuổi, nhưng ngài vẫn sống đến mười nghìn tuổi ư? Có được có mất, nói không chừng cũng vì ngài màu đen nên mới trường thọ đến vậy. Cũng như vậy, Yểm hậu mất tích cũng là ông trời cho ngài cơ hội biểu hiện nên mới cố ý bố trí cục diện. Vào lúc Yểm hậu bất lực nhất, ngài sẽ như thần tiên hạ xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân, thử hỏi có nữ tử nào có thể chống cự được? Yểm hậu nhất định sẽ khóc lóc cầu ngài muốn làm gì với nàng cũng được, khi đó không phải những ngày sung sướng của ngài đến rồi sao?”
Nghe vậy lệnh chủ thôi khóc, nghĩ một hồi thấy rất đúng, tâm trạng cũng không còn tệ nữa.
Lệnh chủ phấn khởi thi triển thần thông, biến ra đình đài lầu các sang trọng tuyệt đẹp ở cạnh bờ sông Lệ Thủy. Người ta ba lần đến mời là vì Gia Cát Lượng nghèo. Còn chàng, dù không có tiền nhưng chàng có pháp lực, ở nhân gian thì pháp lực hữu dụng hơn tiền nhiều. Thế là chàng kết hợp với thẩm mỹ của người Trung Thổ, tạo ra một nơi ở trông vô cùng đẳng cấp. Đàm phán mà, phải cho đối phương thấy chút khí thế mới được, nghèo cũng phải cho thơm. Thế đạo này bây giờ khó hành sự lắm, phải kim quang lập lòe tiến bộ thì tên hoàng đế giả kia mới không dám khinh thường chàng. Mà nhỡ có là hoàng đế thật thì càng phải để cho hắn biết sự lợi hại của chàng, đừng có nghĩ đến việc coi chàng là sủng vật, không phong quốc sư thì chàng sẽ không trợ giúp.
Đàm phán trên bàn ấy à, quan trọng nhất là thái độ, dẫu hôn thê đang ở trong tay của đối phương thì chàng vẫn tuyệt đối không được hoảng loạn được, cũng không thể biểu hiện khó chịu. Chàng phải trưng ra tư thế ‘nữ nhân thôi mà, có cũng được mà không có cũng không sao’, khi ấy mới có thể bàn điều kiện với đối phương được.
Đợi hai ngày, rốt cuộc tên hoàng đế kia cũng ngồi không yên. Lúc xế trưa, một gia đinh được lệnh chủ biến ra từ hoa cỏ lên lầu báo tin: “Hồi bẩm chúa thượng, ở ngoài cửa có một tên mặt trắng không râu mặc xiêm y màu vàng đến cầu kiến.”
Lệnh chủ và hai phụ tá nhìn nhau, hai người họ lập tức lắc mình biến thành hai cô nương xinh đẹp, một trái một phải ngồi trước bình phong thêu hoa văn tùng hạc. Lệnh chủ hắng giọng, “Hồi bẩm cái gì, cứ dẫn thẳng vào đi.”
Gia đinh thong thả ra ngoài dẫn người vào, lệnh chủ chắp tay đi đến trước lan can chạm trổ, tòa lầu này được xây rất cao nên có thể nhìn thấy được toàn cảnh phố phường Trường An. Giữa phố lại phát ra tiếng khóc, hai ngày nay trong thành có không ít người chết, đợi gặp hoàng đế xong, chàng sẽ ra ngoài trấn xử lý.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, có người bước lên từng bậc thang một, đi không nhanh cũng không chậm. Chàng vừa mân mê chén rượu vừa xoay người lại, nhìn thấy gương mặt kia thì một nụ cười châm biếm liền xuất hiện trên mặt.
Đối phương cũng đang quan sát chàng, gã đội kim quan tím, mặc trường bào trắng thêu hoa văn hình trúc, cổ áo tròn viền chỉ vàng, hàng nút chính giữa được cài chỉnh tề, tôn lên khí phách sáng sủa như nhật nguyệt. Diện mạo của gã không phải là loại tướng mạo mà nam nhân nhân gian có thể có được, mỗi một sóng mắt, mỗi một cơ bắp đều như được tinh tế khắc gọt. Hoàng đế từ từ nhếch môi, kỳ lân quả nhiên là thụy thú*, không thể so sánh với thú thường.
(*Thú mang đến điềm lành.)
Ly Khoan Trà và đại quản gia đứng bên cạnh nhìn, hết sức tò mò về gốc gác của vị hoàng đế nhân gian này. Khi thấy được diện mạo của gã, cả hai lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Lúc trước đoán không sai mà, Minh Huyền quả nhiên là Diệp Chấn Y. Nhưng tuy ngũ quan giống nhau, khí phách tỏa ra lại không hề giống. Gương mặt của gã rất vô hồn song ánh mắt lại chứa đầy thâm ý sâu xa. Bằng tu vi của họ thì không nhìn thấu được chân thân của gã, nhưng trong mắt lệnh chủ có tia sáng dao động, chắc hẳn là có đáp án rồi.
“Ta đến nhà bái phỏng, sao lệnh chủ lại không ra đón? Nhân gian không có đạo tiếp khách như thế.” Hoàng đế ra vẻ bình tĩnh, vừa nói vừa chuyển mắt quét nhìn hai mỹ nhân ngồi trước bình phong, “Thằn lằn với tượng đất? Sở thích của lệnh chủ đúng là kỳ lạ.”
Ly Khoan Trà và đại quản gia cảm thấy rất tức giận vì bị vạch trần, ngay cả gã cũng không hiểu đạo lý nhìn thấu rồi vẫn không nên nói toạc ra đấy thôi. Rốt cuộc là loại quỷ nào mà tu vi không hề thua kém lệnh chủ vậy? Bọn họ mù mờ nhìn lệnh chủ, lệnh chủ luôn có thù tất báo, ắt hẳn sẽ đốp lại một hai câu thôi.
Lệnh chủ tất nhiên không phụ sự mong đợi của thuộc hạ, “Một tàn hồn mà vẫn có thể ngưng kết thành hình, ngươi cũng khá đấy. Sao không tìm một chỗ mà dưỡng hồn đi, chạy đến nhân gian làm gì?”
Trong chớp mắt vẻ mặt của hoàng đế liền trở nên vô cùng khó coi, “Kỳ lân không hổ là kỳ lân, mắt sáng như đuốc nhỉ. Đã vậy thì đi thẳng vào vấn đề thôi, hôm nay ta đến chính là muốn mời lệnh chủ rời núi, phụ tá ta khai sáng thịnh thế.”
Lệnh chủ cười khẩy, nói: “Ta chỉ trợ giúp minh quân, ngươi là cái thá gì hả? Tóc tai bù xù, mặt xanh nanh vàng, dáng dấp xấu hoắc như vậy mà có tư cách đòi cưỡi ta?”
Thế tức là không thể đàm phán bình thường? Trong tưởng tượng của La Sát vương vốn không hề có màn này. Gã biết sức chiến đấu của hắc kỳ lân là đệ nhất thiên hạ, nhưng trong tay gã có át chủ bài, không sợ đối phương không khuất phục. Nào ngờ lại khó như vậy, đối phương hoàn toàn không coi gã ra gì. Gã lạnh mặt, trầm giọng nói với chàng: “Lệnh chủ chớ quên, chỉ có bổn quân mới biết tung tích của tôn phu nhân. Không phải lệnh chủ và Yểm hậu là phu thê tình thâm ư, sao nào, đứng trước đại nghĩa, tình cảm vợ chồng liền trở thành rác rưởi rồi?”
Trong lòng lệnh chủ dâng lên sóng gió khổng lồ, chàng phải mất rất nhiều sức mới kiềm chế không xông tới bóp chết gã La Sát này. Bắt cóc người yêu của kẻ khác để làm cộng cụ uy hiếp là thủ đoạn hèn hạ nhất, bây giờ chúng yêu không ai thèm dùng nữa. Thế mà con quái vật đi sau thời đại này lại còn dám đắc ý khoe ra như vậy, đúng là đồ không biết xấu hổ.
“Có một kiểu tình yêu gọi là cưỡng ép, ngươi chưa từng nghe nói đến ư?” Lệnh chủ đành phải nói với hắn: “Gần đây ta thường hay suy nghĩ, ép dưa chín thì liệu có ngọt không, câu trả lời là… vẫn có khả thể. Cho nên người ta muốn kết hôn đó, lần đầu đào hôn không có kết quả, về sau lại lọt vào trong tay ta nên không thể không gả cho ta lần nữa, song ta có thể nhận ra nàng không hề vui. Sau khi nàng mất tích, ta cũng dùng khoảng thời gian này để ngẫm nghĩ, liệu cứu một người không yêu mình mà phải giao du với một con La Sát thì có đáng không. Dĩ nhiên, xét về lễ thì vẫn nên cứu, cho nên ta mới đến đây, nhưng không vội đi gặp ngươi mà thưởng thức cảnh đẹp Trường An đã. Trường An đúng là đất thiêng nhiều nhân tài, có điều quỷ khí quá nồng, thối không chịu nổi.”
La Sát vương không hiểu ý chàng lắm, “Xét về lễ thì nên cứu? Vậy xem ra vẫn không tính là ra gì nhỉ?” Gã cười khẩy, “Đã như vậy thì giữ lại cũng vô ích, ta ăn nàng ta luôn vậy, lệnh chủ sẽ không để tâm chứ?”
Lệnh chủ nhướn mày, “Ngươi định ăn nữ tử sắp thành thân với ta ư? Ta đến Trung Thổ, bốn phương đều biết hết, nếu mãi mà không thấy chiêu cáo thiên hạ, bên trên sẽ phát hiện ra đấy. Đắc tội với ta thì ý sinh thân nhà ngươi không làm nên trò trống gì đâu, ngươi nhất định phải thế ư?”
Thế này không được thế kia không được, hắc kỳ lân này quả đúng là khó chơi như trong lời đồn. La Sát vương vô cùng tức giận, nhưng cân nhắc đến thiệt hơn, gã đành phải nhẫn nại, bình ổn tâm trạng nói: “Đều là người thẳng thắn cả, rốt cuộc là có cứu hay không, đừng vòng vo nữa.”
Lệnh chủ gãi trán, “Muốn cứu, nhưng lại sợ người khác nói ta bị sắc đẹp làm mờ mắt, không để ý đến chúng sinh thiên hạ.”
La Sát vương biến thành hình người giờ đã không nhịn nổi mà muốn bùng nổ, muốn ngựa tốt khỏe song lại không chịu cho nó ăn cỏ, trên đời này nào có chuyện tốt như thế? Gã nghiến răng cười gằn, “Xem ra ta và lệnh chủ không nói nổi nữa rồi.”
“Đừng đừng, có thể thương lượng một lát nữa.” Chàng gọi La Sát vương đang định quay đi lại: “Ta có nghĩ đến một cách khá tốt, ngươi có nghe qua câu ‘nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân’ chưa?”
La Sát vương xanh mặt nhìn chàng, bất đắc dĩ chắp tay, “Xin lắng tai nghe.”
Lệnh chủ cười cười, “Nếu vì nữ nhân mà từ bỏ đại nghĩa thì đúng là không ra gì. Nhưng nếu là vì huynh đệ thì lại khác. Ngươi nhìn hai vị này đây, họ luôn một mực bầu bạn cùng ta, đối với ta thì còn hơn cả huynh đệ ruột thịt. Bằng không lấy bọn họ đổi lại nữ tử của ta đi, lấy một đổi hai, ngươi còn hời nữa là, sao hả?”
Ly Khoan Trà và đại quản gia ở bên cạnh suýt khóc thét, trong lòng la hét thảm thiết, mặc dù được lệnh chủ xưng hô huynh đệ khiến họ ngỡ ngàng vừa mừng vừa sợ, nhưng lấy họ để đổi với Yểm hậu là ý gì? Đau lòng quá đi, ông chủ mình đi theo cả nghìn năm lại vô lương tâm như thế, vì cứu một cô nàng mới quen chỉ mấy tháng mà đem họ ra làm bia đỡ, lại còn nói một cách đường đường chính chính như vậy. Cũng không thèm bàn bạc với họ trước, ngộ nhỡ gã đại ma đầu này đồng ý thì họ phải làm gì đây?
Bình luận truyện