Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 17: Hội Hoa đăng (hạ)



Bên này cả hai huynh muội đang cùng nhau xem các dân tộc trình diễn màn phun lửa, múa tạp kỹ, không khí chung quanh thật vui nhộn, cho đến khi họ kết thúc màn biểu diễn “Đa tạ”

Tiện tay ta ném cho họ một nén bạc, rồi cùng nghĩa huynh ra đi, ta nói “Trăm nghe không bằng tận mắt thấy”

“Ân”, hắn gật gù cùng phụ họa với nàng, nàng lại kéo hắn đi qua bên đang ca múa tiếp theo, cả hai cùng chen lấn vào, một giọng hát đang cất lên:

…….

Đồng lúa xanh thơm mát, nơi có ngọn đồi xanh mơn mởn

Người người cùng ra đồng, nơi có những kẻ cực lực cấy cày

……..

“Ưm, giọng hát của người vùng khác rất đặc sắc”, nhắm mắt lại ta thật thưởng thức tới nỗi thốt nên lời ca ngợi, nghe có chút vui tai.

“Chỉ tiếc không bằng giọng hát của Nhiêu Nhiêu” Hoàng Bá Thuật thẳng thắn nêu lên ý kiến “Nga~” ta sợ tới độ hét lên, nhìn hắn, hắn cười yếu ớt nhìn ta “Nếu đã từng Nhiêu Nhiêu ca hát, muội sẽ không thấy bản nhạc này thú vị”

Ta cười cười “Vậy…vậy sao”

Có lẽ nàng đang đội nón lưới che đi sắc mặt khó coi của mình mới chót lọt được mọi chuyện.

“Ân”, hắn gật đầu, rồi bung chiết phiến ra nói “Chỉ tiếc nàng một đi không trở lại, không ai biết tung tích của nàng ta……nhưng cũng tốt, dù hát có hay cỡ nào, ta cũng không trông mong gặp lại nàng ta”

Thấy hắn càng nói càng trầm lắng, ta tùy tiện hỏi “Huynh ghét cô nương ta?” trầm mặc phút chốc, hắn nói “Cũng có ghét, cũng có ngưỡng mộ”

Bất chợt ta im lìm, không hé ra một lời, thì ra nghĩa huynh ghét thân phận Nhiêu Nhiêu! Cũng tốt, nàng ta vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa, huynh yên tâm đi, trong lúc nàng trầm tư suy nghĩ thì có một bóng người đi tới.

“Thuật huynh, tam tiểu thơ, hữu lễ”, một thân bạch bào khác hẳn với bộ đồ lộ ra ngực, hắn một thân đều tỏa sáng, tuấn duật, phong lưu cũng là hắn – Âu Nhã Vỹ

“Ai nha, Vỹ đệ, ngọn gió nào thổi huynh tới đây”, đáp trả lại Hoàng Bá Thuật không hơn kém dùng giọng trào phúng, phe phẩy chiết phiến hỏi

Âu Nhã Vỹ cười một cách nhu tình nói “Hội hoa đăng đã thổi đệ tới đây”, Hoàng Bá Thuật cười thật phóng khoáng, hỏi lại “Phải không?” như nhìn thấu tâm hắn, chuyện ở phát sinh trong tửu lâu, hắn đã nghe qua, chỉ là không tin sự thật, giờ đây không tin cũng không được.

Âu Nhã Vỹ nhún nhún vai, cười khổ “Không nhất thiết phải vạch trần như vậy”, ta liền cười khanh khách lên, bất chợt rất nhiều người xuất hiện, ta cười mỉa trong thâm tâm, Âu Nhã Uyên tiến tới nói “Thuật huynh, tam quý tiểu thơ, hữu lễ”, giọng nàng ta nghe như giễu cợt và khuôn mặt hiện đầy chán ghét.

Âu Nhã Vũ tiến tới nói “Muội là Huyền Vũ Dạ Nguyệt, huynh là Âu Nhã Vũ, đệ đệ của Vỹ ca ca, rất hân hạnh được quen biết muội”, hắn hí hửng nói một cách phấn khởi như thể gặp thần tượng vậy.

Ta có hơi sửng sốt ra, thì Âu Nhã Vỹ liền chen vào “Đi thôi, mặc kệ hắn” bất chợt đại ca ta cười lên một trận, Âu Nhã Vũ bĩu môi không vui nói “Nha, nhị ca từ lúc nào ca trở nên xa lạ như vậy”

Âu Nhã Vỹ liền trừng mắt nhìn cái tên đệ đệ không biết điều của mình, cứ hỏi mãi, hỏi riết, tất cả mọi người nhịn không được liền cười vang lên.

Lúc này, khẳng định được bọn ta đã bỏ rơi Âu Nhã Vũ từ xa, ta hỏi Âu Nhã Vỹ “Này, tiểu tử nhà ngươi đã nói gì với mọi người vì sao kẻ thì ghét ta, người thì cười sau lưng ta, hử”

Hắn cười sáng lạn hòng chót lọt mọi chuyện nói “Mặc kệ họ đi, họ thực phiền”, “Phải không”, dù rằng đang đội nón lưới nhưng ta vẫn nhìn thấy khuôn mặt hắn

Trở mặt, hắn nói “Tiểu nha đầu nhà ngươi, từ khi nào học hư lo chuyện bao đồng hả?” hắn quay mặt một cách nhanh chóng, ta không phục nói “Ta nào lo chuyện bao đồng, họ nhìn ta thì ta có quyền biết!”

“Này, đừng tưởng im lặng là giải quyết hết mọi chuyện!” thấy hắn im lặng ta hướng tới hắn thể hiện quyền uy, Âu Nhã Vỹ nhìn ta, hằng nói “Tiểu nha đầu, ngươi còn phiền hơn họ”

“Ngươi dám nói như thế với lão nương?” trừng mắt ta hùng hổ nói, hắn hại ta bị mọi người ngắm như kỳ trân dị bảo ta chưa tính sổ với hắn, hắn bây giờ lại ăn nói lật lọng như thế?

Hắn cười không khách khí nói “Tiểu nha đầu, ta là bậc huynh trưởng, đừng có hòng dùng khí thế ‘lão mão’ đó mà hù dọa ta”

“Được, không thích làm ‘hảo bằng hữu’ liền chuyển sang bậc trưởng bối”, híp mắt đẹp, ta hướng hắn nói, hắn giơ hai tay lên giả vờ sợ hãi nói “Ân, ta sai, ta có lỗi, hướng tới tam quý tiểu thơ tạ tội”

Ngoảnh đầu lại, ta cao ngạo nói “Không chỉ như thế đâu, còn quà tạ tội” hắn ngẩn người ra, bất chợt bậc xa tới trăm dặm, như thể ta là loài rắn rết nói “Nha, ngươi đừng tưởng có thể bóc lột ta”

Khoanh tay lại ta ngang bướng nói “Ai nói ta bóc lột ngươi, ta chỉ là đòi lại một chút xíu phí tổn thương thôi”

Tựa tiếu phi tiếu “Ta phục ngươi, nha đầu quỷ quyệt”, bất chợt có một người đi tới quàng vai bá cổ ta và hắn nói “Nha, Vỹ đệ, đệ vừa đến là cướp mất thú vui tao nhã của huynh, có nên bồi thường cho huynh không, hử”

Âu Nhã Vỹ bậc cười thật vui vẻ, gạt đi tay hắn, ta mím môi hồi lâu, nói “Nghĩa huynh, ta là ‘thú vui tao nhã’ của huynh khi nào? Ta là người”

Hoàng Bá Thuật cười chột dạ lộ ra vẻ bất đắc dĩ xem ra lần này hắn khổ rồi, ta liền đuổi theo hắn nói “Đừng để muội bắt được huynh, nếu không mặt huynh được muội khuyến mãi thêm hai viên hắc trân châu trên mắt”

Chạy bán mạng, hắn cũng không quên lkháng nghị “Nha, muội thật dữ dằn”

“Thiên đường có lối huynh không vào, địa ngục không lối huynh thích vào, được, coi đây”, ta liền tăng tốc nắm lấy người hắn, cả hai đều không khách khí chơi đùa thật soảng khoái.

Ta rất thích cổ đại, ta thích những người ở đây, bất giác ta yêu họ mất rồi

Sau một hồi đùa giỡn đủ, Hoàng Bá Thuật tạ tội với ta bằng cách mua hồ lô nhào đường như trong tivi cho ta, còn Âu Nhã Vỹ cũng thật biết điều, mua mai hoa cao cho ta thưởng thức.

“Tạm thời, muội hào phóng đôi chút, tạm khai ân cho hai người”, nhận quà, ta không mảy mai trêu đùa họ đôi chút.

Họ liền cười khanh khách lên, Âu Nhã Vỹ nói “Cảm tạ nữ hoàng khai ân a”, ta che miệng cười khúc khích.

Bất chợt pháo hoa nổi lên “Đùng, đùng, đùng”, phát sáng cả vùng bầu trời “Oa, thật đẹp”, đứng lại, ta liền nói, tất cả mọi người cũng dừng lại cước bộ mà thưởng thức, ta không hề cô độc, năm nay có hai suất ca tình nguyện cùng ta thưởng thức màn pháo hoa đẹp lung linh này (rõ mê trai T^T)

Sau màn pháo hoa đi qua, ta vừa mới mua xong mứt dâu thì Âu Nhã Uyên từ lúc nào vai kề vai với ta nói “Ngươi cũng thật đào hoa”

Không đáp, ta chỉ ăn mứt của ta, nàng ta nói tiếp “Đã bắt được kim quy tế, đề nghị cô nương nên biết vô sỉ buông tha đệ đệ của ta”

Nhăn mày, ta không muốn nàng ta lấn tới, ta muốn nói thì bị nàng ta chặn lại nói “Ngươi không nên không biết xấu hổ như vậy”

“Nói đủ rồi chưa?” thở ra một hơi nóng giận, ta lạnh nhạt nói, nàng ta nhăn mày nói “Vẫn chưa, chuyện xấu của ngươi, kể ba ngày ba đêm cũng không hết”

Bất chợt ta thấy nàng ta vươn tay tới hòng tháo nón của ta, theo phản xạ tự nhiên ta liền hất nàng ta ra “Á” nàng ta hét lên một tiếng thật đau đớn, nằm chật vật dưới đất

Đánh động cả nhóm người ở phía trên, Âu Nhã Vũ đi tới nói “Đại tỷ, xảy ra chuyện gì” liền đỡ nàng ta lên, nàng ta chỉ tay vào ta “Là nàng ta, nàng ta đẩy ta”

Không giải thích, ta bình thản cất bước ra đi, chỉ nghe được Âu Nhã Vỹ ở phía sau nói “Đại tỷ, đừng đùa quá trớn” hắn đã thấy hết, thân là người học võ tai thính hơn người thường, tiểu đệ hắn từ nhỏ chỉ làm bạn với thi từ ca phú nên tai không thính bằng hắn.

“Đệ”, Âu Nhã Uyên sinh khí, dậm chân xuống đất để phát tiết, lúc này Hoàng Bá Thuật hỏi “Vì sao không giải thích”, hắn cũng nghe thấy, không hiểu vì sao nghĩa muội hắn vốn điêu ngoa, thuộc dạng ‘có thù tất báo’ lại có thể cho qua??? Thực không giống nghĩa muội hắn chút nào cả!

Nhún nhún vai ta tựa tiếu phi tiếu “Bình sinh muội không thích cùng súc sinh đôi co”

“Phì” Hoàng Bá Thuần cùng Huyền Vũ Dạ Mạc, Huyền Vũ Dạ Tuyết cũng cười nhẹ, Hoàng Bá Thuật cười không khách khí ước chừng vang xa trăm dặm, Âu Nhã Vũ nhăn mày thấy bất bình muốn lên đòi lại công đạo thì bị Âu Nhã Vỹ ngăn chặn.

“Tiểu súc vật, ngươi nói hàm hồ gì đó”, Âu Nhã Uyên không phục, liền rống lên như một mụ điêu ngoa, mặt đỏ bừng bừng rõ ra nàng đang thẹn quá hóa giận, khi thấy mọi người đều bênh nàng

Ta lạnh lùng bước ra đi không thèm nói cũng không hề để tâm cái Âu thần kinh kia đang nổi loạn “Đại tỷ” Âu Nhã Vỹ lên tiếng cảnh cáo, Âu Nhã Vũ nhịn không được liền nói “Rõ ràng nàng ta ức hiếp đại tỷ, huynh không những không bênh vực còn giúp kẻ khác nhạo báng đại tỷ” mặc dù đại tỷ có đôi điều không đúng, nhưng mà cũng không nên gọi đại tỷ hắn là ‘súc sinh’.

“Nguyên lai ta không được hoan nghênh ở đây được ở đây cũng không còn ý nghĩa, ta đi”, nói xong ta liền chạy đi “Nhị muội/tiểu muội/nghĩa muội”

“Chết tiệt”, Âu Nhã Vỹ rống lên, lạnh lùng ném ánh nhìn sắc bén đến cho Âu Nhã Vũ cùng Âu Nhã Uyên, nhưng không ai đuổi kịp nàng cả, bởi vì nàng thân thể nhanh nhẹn chen chúc qua các bóng dáng mà bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện