Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 27: Yêu cái rắm



Hôm nay thật là một ngày trời đẹp, vì thế ta phi thân lên ngọn núi giả, nằm ngổn ngang trên đó một cách thật tiêu dao tự tại, nhắm mắt lại khẽ nghĩ: Mấy ngày nay mặc dù tỷ tỷ đã ổn nhưng nàng lại không dám đối mặt với tỷ tỷ quá lâu…

Từ khi tỷ tỷ tỉnh dậy liền khác ngườ,i tối ngày tự nhốt mình trong phòng, sắc mặt cũng không còn nhuận hồng như xưa, mà còn hốc hách hẳn ra, trong đôi mắt chứa nổi buồn man mác khiến kẻ khác nhìn thấy cũng phải xót xa.

Còn Hoàng Bá Thuần, hắn nhẫn tâm như vậy, nói chia tay liền chia tay? Không quan tâm sự sống chết của tỷ tỷ, cuối cùng hắn đang nghĩ gì???

Tùy tiện bứt bông hoa kế bên, ta bẻ đi từng chiếc cánh của chúng lẩm bẩm nói “Gặp, không gặp, gặp, không gặp…….”

“Nha, đang tương tư Bạch Hữu Nam” một thanh âm dõng dạc trào phúng mang đầy hàm ý trêu ghẹo vang tới “Á”

Ta nhất thời hoảng sợ quên mất đang ngồi trên cao liền mất thăng bằng ngã xuống, rất may Hoàng Bá Thuật đỡ lấy, ta hướng tới hắn hai tay chống nạnh nói “Xú nam nhân, ngươi muốn mưu sát” rõ thế, biết nàng ghét hắn còn cố gắng lôi tên hắn ra để đùa bỡn nàng!

Hắn cười thật khoái trá, nguyên lai nghĩa muội hắn không những da dẻ mềm mại mà còn rất thơm mùi đào, tất nhiên hắn chỉ dám nghĩ thôi, làm gì dám nói, không sợ bị tiểu nha đầu này dợt cho hắn một trận sao!

Huyền Vũ Dạ Mạc nhăn mày nói “Khi nào muội đã quen biết Bạch Hữu Nam”, ta nói “Ai mà thèm quen với giống cẩu”

Nhìn hành động của nàng thật điêu ngoa, Huyền Vũ Dạ Mạc khẽ nhắc nở “Trước mặt hắn đừng bao giờ nói như vậy” hắn là kẻ trọng sỉ diện, và thích đâm lén sau lưng người khác một hành động không quân tử, cũng phải hắn ta vốn là một kẻ vô sỉ, hạ lưu, đê tiện.

“Muội biết, tên cẩu nam đó thù rất dai, ai dám làm hắn bẽ mặt, hắn liền phát tiết lên giống cẩu mà cắn bừa” khỏi cần đại ca nhắc, nhiều lần chạm trán, ta đã rút ra kinh nghiệm, có động chạm ai đi nữa thì nhất quyết không được đấu với ‘cẩu’, bởi vì người thua thiệt chính là bản thân mình, ta mới không làm chuyện bất lợi cho bản thân!

“Xem như muội thông minh, nhưng lòng dạ nam nhân rất khó lường, tránh được thì nên tránh” dù đang nói nhưng mắt của hắn hướng tới Hoàng Bá Thuật cứ như thể đang chỉ chích hắn ta, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Bấy giờ ta nhìn thấu đại ca đã nghĩ gì, thiên, thì ra là thế, ta nhịn không được liền ôm bụng bật cười lên, thiên a, ta với Hoàng Bá Thuật chẳng qua là bạn ‘rượu thịt’ thôi, vậy mà đại ca lại nghĩ đi đâu, thật là nực cười mà.

“Khục, không cần câu nào cũng giẫm đạp lên lòng tự tôn của một nam nhân, đệ cũng là một nam nhân” Hoàng Bá Thuật chột dạ ho khan, liền phản bác.

“Đệ khác!” nhấn mạnh thêm một lần, Huyền Vũ Dạ Mạc cao ngạo nói, suy ra cả hai cùng trừng mắt nhìn nhau thay vì đấu khẩu, đứng nơi này ta có cảm giác tình thế thực căng thẳng, và hai đại nam nhân kia có thể bốc lửa lên nếu ta không chen vào giải hòa “Hảo, hai vị đại ca ca, không phải tới đây để tìm muội sao, bây giờ lại im lặng như vậy, có phải quá kinh bạc muội?”

Tạm thời gác đi ân oán cá nhân, hai người liền hồi phục khí thế của một đại nam nhân cần có, Hoàng Bá Thuật nói “Tối mai là sinh thần của Bạch tiểu muội”

“Ừ, thì sao” ta hờ hững nói, liền gãi gãi đầu tỏ vẻ không quan tâm

“Muội ấy chính miệng mở lời muốn muội tới dự buổi sinh thần để kết thêm thâm tình chi giao”

“Cái gì?” ta hét lên, nàng mà mời ta tới muốn làm bạn sao? Xin nhờ, nàng chưa muốn bị tên Bạch Hữu Nam lợi dụng thêm nữa đâu, cùng là đồng loại quả có khác, ai cũng không có ý tốt, đúng là giả dối!

“Sao, muội cao hứng?” Hoàng Bá Thuật cười mỉa

“Hứng cái rắm, hoàn toàn không hứng thú” khoanh tay lại, bộ dạng thực chán ghét lộ ra, nàng thấu hận đôi cẩu nam tiện nữ tới mức độ muốn dùng mắt đốt cháy hai người đó.

Hoàng Bá Thuật liền cười nhu hòa, Huyền Vũ Dạ Mạc nói “Bạch muội khác với Bạch vô lại, nàng rất ngây thơ và tràn đầy hảo tâm”

“Oanh” – một tia sét đánh từ đỉnh đầu ta xuống, ta kkhông nghe lầm chứ? Hay là tai của ta chưa sạch sẽ nên nghe không rõ? Khẽ ngoáy ngoáy lại tay xem mình có phải nghe lầm đi!

Nhìn hành động này của nàng, Hoàng Bá Thuật cười nhạt, liền hứa hẹn “Yên tâm đi, nếu tên vô lại đó đụng vào cọng lông của muội, huynh sẽ đánh cho hắn ‘hoa rơi nước chảy’”

Chỉ sợ cẩu Bạch ăn sạch nàng hắn cũng chưa hay biết, cho dù Hoàng Bá Thuật có đòi hắn bồi thường thì sao, danh dự ta đã mất hết có lợi gì cho ta? Lúc đó tên Cẩu Bạch miễn cưỡng tỏ ra ‘quân tử’ thú ta làm thiếp, người được lợi là Cẩu Bạch, còn ta là người bị hại, phi, còn lâu mới để hắn ta đắc ý > <

“Oẹ”, nghĩ tới đây thôi ta liền ôm bụng nôn mửa, thầm nghĩ: Hoàng Bá Thuật phong lưu bị lọt lưới cũng không có gì gọi là thực kinh ngạc, ta chỉ không ngờ rằng đại ca một lãnh nam trân chính vậy mà cũng bị Bạch Hỷ Cầm lừa gạt, thật đáng hận

“Muội không cần phải khoa trương như thế” Hoàng Bá Thuật cười yếu ớt

Hành động này của nàng làm cho sắc mặt Huyền Vũ Dạ Mạc tái nhợt lại, nhất thời có chút say sẩm

Sau khi ói hết tàn tích vừa ăn vì những suy nghĩ mới xuất hiện trên đầu ta hướng tới hai người bọn họ nói “Hảo, đi thì đi” có câu: phải vào hang cọp mới bắt được cọp con, để ta xem hai huynh muội nhà ngươi bày trò gì, hừ, Khả Tâm Nguyệt ta chẳng hề sợ đâu nhá!

Mày nhếch lên một cách vô thức, Hoàng Bá Thuật đập chiết phiến vào lòng bàn tay nói thật tiêu sái “Nguyên lai muội đã chấp nhận sự thật!”

“Đi chết đi” ta không nghĩ ngơi liền thưởng hắn một cú đạp vào mặt “Ách” bị tấn công bất ngờ Hoàng Bá Thuật chỉ đành ôm mặt ngã nhào xuống đất.

Tới đây Huyền Vũ Dạ Mạc không khách khí cười thật sảng khoái, qua đây hắn biết muội muội hắn tâm tư đơn thuần e rằng ngay cả yêu cũng chưa biết (Sai trầm trọng rồi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện