Huyền Vũ Dạ Nguyệt
Chương 31: Điểm yếu của hắn
Tại Âu Nhã phủ, tiếng khóc thê lương của một nữ nhân trung niên vang vọng khắp phủ, khiến nam nhân trung niên đứng ngồi không yên, kế bên cạnh là một nữ tử thật xinh đẹp cùng hai nam tử tuấn tú.
Nhất gia chi chủ vội phá vỡ tiếng bi thảm của vị phu nhân bằng giọng an ủi bấc đắc dĩ “Được rồi, Yến nhi, coi như ta cầu xin bà, bà đừng làm ta phải khó xử”
“Ô…ô…ô…Nam nhi….ô…ô…ô…con thật là tội nghiệp mà…ô…ô…” Bạch Cẩm Yến giọt ngắn giọt dài kể lể.
Tội nghiệp? Nực cười! Vậy còn các thiếu nữ cùng những kẻ hèn mọn bị hắn ức hiếp thì ai tội nghiệp con họ? Âu Nhã Vỹ tự cười kinh bỉ trong lòng.
“Chẳng phải ta đã bảo các bà hảo hảo dạy dỗ Nam nhi để bây giờ….” Âu Nhã Vũ Kình không vui, thẳng thắn nêu lên ý kiến
“Ô…ô…ô…ông không an ủi thì thôi…ô…ô…không cần thiết phải lăng mạ ta…ô…ô…” Bạch Cẩm Yến vội kháng nghị tiếp tục rớt nước mắt.
“Mẫu thân, đừng làm như vậy Uyên nhi tin trời cao sẽ có mắt giáng tội cái tên trời đánh dám làm biểu ca người không ra người ma không ra ma” Âu Nhã Uyên cũng bước vào cuộc khuyên bảo
Có ma mới giúp các người, mặc dù Âu Nhã Vỹ đang chữi thầm, nhưng khuôn mặt vẫn để lộ một chút ít buồn, dẫu sao làm trò phải làm cho chót, nhún nhún vai hắn hướng tới đại nương nói “Ân, phải đó, đại nương không nên quá đau lòng”
“Vỹ nhi, con đang cao hứng?” đại nương hắn là người như thế nào mà không nhìn thấy được Âu Nhã Vỹ đang mèo khóc chuột, giả từ bi cơ chứ?
“Đại nương, người đang nói gì vậy?” chẳng lẽ là do giọng nói của hắn? Có lẽ đạo tu hành của hắn chưa cao đi!
“Vỹ nhi, dẫu sao người đó cũng là biểu ca của con, con không thể đối xử như vậy với biểu ca được” từ nhỏ Bạch Cẩm Yến không có con trai, luôn coi Bạch Hữu Nam là con trai ruột thịt mà cưng chiều, mai này thành tài nhất định bà cũng được hưởng không ít lợi lộc gì, nào ngờ mọi cố gắng của bà cũng quăng xuống đáy biển rồi.
Qủa thật đại nương của hắn chính là ‘cáo già’, hắn chỉ mới là một tiểu yêu nho nhỏ làm sao mà đấu nổi với ‘đại nương’? Cười lạnh, không giấu được liền trở mặt, Âu Nhã Vỹ nhún nhún vai phê phán “Biểu ca, hừ, có cho tôi cũng không thèm mang cùng dòng máu với thứ cầm thú như hắn, sở dĩ hắn có ngày hôm nay đều là do các ngươi quá dung túng hắn, còn oán trách được ai?”
Nhỏ không dạy, lớn sinh hư, là do các người tự chuốc lấy mà thôi!
“Vỹ nhi” Bạch Cẩm Yến quát lên không thể tin nổi Âu Nhã Vỹ lại là hạng người này, thà bênh người ngoài mà không bênh người nhà?
Âu Nhã Vũ Kình muốn cười nhưng rồi lại không, liền nói “Phải đó, Yến nhi” thật ra ông cũng thầm gật đầu với suy nghĩ của con trai ông, ông không nói ra là vì muốn cho lão bà ông một chút mặt mũi. (2 cha con quả có khác)
“Hai người đều là kẻ vô lương tâm, cút đi, tôi không muốn giáp mặt với các người” Bạch Cẩm Yến thương tâm quá độ, liền sinh khí hóa thành mão lão hổ
Cuối cùng hai người đều chịu không nổi tính khí điêu ngoa của Bạch Cẩm Yến liền bỏ chạy ra khuôn viên ‘tị nạn’, hắn hướng tới phụ thân trách “Thật không hiểu vì sao phụ thân lại thích loại nữ nhân chua ngoa” và không hề biết nói lý lẽ, mặc dù hắn thông cảm cho ‘đại nương’ của mình, nhưng mà bà quá hồ đồ quá mù quáng, hắn không đồng tình với cách dạy dỗ của ‘đại nương’ mình.
Nếu không phải vì Bạch Hữu Nam có dòng máu thân thích với hắn, không cần hung thủ kia ra tay, hắn sớm tự tay thiến cái tên tiện nam dâm đảng, phóng túng kia.
Nói xong liền phất ống tay áo ra đi, Âu Nhã Vũ Kình lắc đầu, lúc trước Bạch Cẩm Yến không phải như vậy đâu….nhưng ông cũng có chút tán thưởng con trai của ông, có suy nghĩ thấu đáo như ông, xem ra chỉ có mình nó là kẻ xứng đáng thừa hưởng gia sản và thừa kế sản nghiệp của Âu Nhã Vũ Kình này thôi.
Sau khi tụng kinh niệm phật sám hối vì mình đã làm những chuyện bại hoại gia phong thì nàng ung dung khoác lên bộ dạng vui vẻ, đi dạo, nàng biết nhất định bồ tát cũng thứ tha cho việc làm của nàng, nhất định là thế.
Đang cầm trong tay gói mứt nàng liền nhăn cả mặt, như thế nào mà có người theo dõi nàng? Hay là do họ Bạch đã phát hiện ra chuyện ‘tốt’ kia là do nàng làm?
Tự lắc đầu, không thể, nếu Bạch gia biết đâu dễ dàng chỉ cho người theo dõi nàng? Nhất định không phải họ Bạch, nhưng là ai có thù với nàng?
Nha, nàng có đắc tội với ai ngoài tên cẩu kia đâu!
Vòng hết ngõ này tới phố khác, họ như thế nào như ‘chó’ theo đuôi, bám theo nàng dai dẳng không buông tha???
Lão tử nó, nếu để lão nương tra ra tên ‘trời đánh’ nào phái người đi theo ta cả ngày thì ta không ngại diễn lại một tuồng giống như ta từng đối xử với tên cẩu bạch cho tên biến thái kia thưởng thức. ><
Dẫn họ đi ‘ngao du bốn bể’ xong, nàng khẳng định họ không có ý gì khác ngoại trừ vẫn thích đi theo nàng, như chú vịt con đi theo sau vịt mẹ, aiz, bỏ đi, mệt muốn chết, nàng liền quên mất thân phận ‘nữ nhi’ của mình ôm bãi cỏ xanh nằm nghỉ ngơi, bất giác đôi mắt nàng liền nhắm nghiền lại….
Hắn đang rất bực mình chán ghét đại nương hắn tới mức muốn bóp chết bà ngay tức khắc, nhưng mà….aiz, về tình về lý hắn vẫn không ra tay được, dẫu sao cũng là người một nhà.
Bất tri bất giác hắn lại tìm về nơi này, nơi lần đầu hắn cùng nha đầu kia gặp gỡ rồi tiến tới quen biết, tự cười chế giễu mình, vô thức giày của hắn đụng phải một vật thể gì đó “Bộp”
Một tiếng kỳ lạ vang lên, hắn giật cả mình, xem cái vật thể xui xẻo nào bị hắn đá trúng “Nga” hắn vừa hét lên thì vội bậm miệng lại, sợ đánh thức cái xú nha đầu đang ở dưới chân hắn.
Nhẹ nhàng thu chân lại, rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm, vì cái nha đầu này ngoài tính khí hung hăng còn rất ưa đánh người nữa.
Bất chợt hắn thấy quanh quẩn ở đây ngoài tiểu nha đầu này ra còn có hai người nữa?
Như thế nào mà nha đầu này bị kẻ khác theo dõi? Đối phương nhất định là người cùng nghề với hắn, hơi thở đều đặn chứng tỏ họ là người trong ngành, như thế nào mà xú nha đầu này có thể bình thản ngủ?
Mà còn rất ung dung ngủ? Hoàn toàn quên mất mình đã bị theo dõi? Hay là nha đầu quá thiên chân, dẫn tới không biết sợ?
Nhìn thấy tiểu nha đầu này yên giấc nồng thì hắn cảm thấy bầu không khí ở đây thật sự rất ‘nhàm chán’, tiểu nha đầu ngủ tới trời trăng mây gió gì cũng không biết thì hắn liền ghen tỵ sự lạc quan của nàng, tiện tay bức một nhánh cỏ khô dưới đất
Nhún nhún vai, hắn rất ít làm ngụy quân tử nhưng mà nhìn thấy tiểu nha đầu có thể thanh thản như vậy không trêu ghẹo nàng thì há phải có lỗi với bản thân mình lắm đi!
Vì thế hắn vội dùng cỏ khô, cọ cọ vào mũi của nàng > <
“Đừng phá, xùy” trong giấc mơ của nàng đột nhiên xuất hiện nguyên con ruồi thật to, đậu đâu không đậu liền đậu ngay mũi của nàng?
“Chết tiệt, lão tử ngươi, cút” càng này càng ghê tởm vì con ruồi dự định làm ‘tổ’ tại mũi nàng thì nàng rùng mình liền tỉnh dậy, nhưng vẫn không quên rủa.
Vội bậm lại miệng của mình, nhanh chóng phi tang chứng cứ, rồi ho khan “Khục”
“Nha~” ta liền la lên, dụi dụi mắt nói “Ngươi như thế nào lại ở đây?”
“Tại sao ta không thể ở đây?”, giọng nói vẫn còn chứa hàm ý cười, bất chợt mắt đẹp híp lại “Lão tử ngươi, nguyên lai là ngươi!”
“Nga” đứng lên hắn liền co giò chạy, nàng như một con gấu mẹ phi thường khủng bố đuổi theo con mồi, hận không thể xé xác con mồi ra làm tám mảnh “Dám phá hư giấc ngủ của lão nương mà còn dám chạy, đứng lại”
“Nha, ta chẳng qua chỉ có chút hảo tâm không muốn tiểu nha đầu ngươi ngủ tại nơi hiu quặn lạnh lẽo này thôi, như thế nào mà ngươi lại đối xử với ân nhân như vậy, đúng là hảo tâm không có hảo báo đáp a” vừa chạy hắn vừa kiếm ra lời nói dối đích xác hòng lừa được nàng.
“Ngươi ngụy biện, căn bản là ngươi ghen tỵ” gần sắp tóm được hắn thì hắn lại tăng tốc, bĩu môi nàng không phục, sinh khí quát lên.
Hắn không ngại nở lên nụ cười của kẻ tiểu nhân, ý cười của hắn rất rõ ràng càng khiến nàng giận hờn tới mức tím mặt “Lão tử ngươi”
Cả người như chú báo đen săn mồi, nhanh nhẹn lao tới vồ con mồi, nàng liền dùng tuyệt chiêu ‘nhất dương chỉ’, quở trách “Này thì phá lão nương, này thì ngụy biện”
‘Nhất dương chỉ’ trên người Âu Nhã Vỹ cứ thọt tới thọt lui, hắn nhịn không được liền ôm bụng cười, liền phất cờ trắng, đòi đầu hàng “Tiểu tổ tiên, ta thua, ahahaha”
“Thua ư, rất tiếc lão nương ngoạn chưa đủ” dập tắt đi hy vọng mỏng manh của hắn, ta liền mở nụ cười dâm đảng hướng tới hắn, tiếp tục ‘xoa bóp’ cho hắn.
“Ahahaha, tiểu mỹ nhân của ta, ta thua, ta thua, ahahaha” ôm bụng, cười tới đau ruột, hắn không biết từ đâu tiểu nha đầu này lại tìm được yếu điểm của hắn, phải, hắn rất sợ nhột, từ nhỏ tới lớn hắn không chịu được sự dụng chạm quá thân mật vì hắn rất sợ nhột.
Cả hai vô ưu đùa giỡn mà không để ý có một đôi mắt như hổ báo nhắm tới họ, nữ đè lên nam trong tư thế ái muội như thế, nếu để kẻ khác nhìn thấy, họ sẽ phiền phức dài dài!
Thấy hắn cười tới đỏ mặt, nàng có hảo tâm liền rời khỏi thân thể hắn, vênh mặt nói “Hảo, thấy nam nhân ngươi quá thành tâm, bổn mỹ nhân nhà ta liền tha cho ngươi một mạng”
Tuy rằng nàng không còn cù lét hắn nữa, nhưng hắn bị sự tự tin cùng sự cao ngạo của nàng đánh bại, lại cười lên một trận thật sảng khoái.
Hồi lâu, hắn vươn người đứng dậy, chật vật sửa sang quần áo trừng mắt trách nàng “Nhà ngươi như thế nào lại bị kẻ khác theo dõi?”
“Chỉ là theo dõi thôi, có lẽ họ quá ái mộ bổn cô nương chăng” giờ phút này mà nàng còn có tâm tư đùa giỡn, mày hắn cau lại, liền lên tiếng giáo huấn “Ngươi thật sự quá tự phụ, ngươi cho rằng nam nhân là loại động vật ăn cỏ?”
Nghe thấu lời hắn nói, ta liền cười hì hụt “Ngươi nha, ta biết ngươi lo cho ta, nhưng là ta khẳng định họ không hại ta, vả lại có yến đại hiệp ngươi yểm hộ, họ làm gì dám đụng tới ta”
Nàng liền tỏ vẻ xu nịnh, khoác tay của hắn, tự dương tự đắc tâng bốc hắn, mày của Âu Nhã Vỹ liền thắt lại thành con bướm, hắn có chút bất đắc dĩ “Nha đầu, ngươi thật sự quá tùy tiện”
Cười hì hì với hắn, ta vờ xoa xoa đầu “Rất đau sao?” nghe hắn hỏi ta không ngại liếc xéo “Để ta đánh ngươi một lần thử xem, ngươi sẽ biết!”
Bất giác hắn liền bậc cười lên, hồi lâu ta hỏi “Ngươi có biết họ là người của ai?”
Hắn lắc đầu, ta liền thở dài, lúc sau hắn nói “Yên tâm đi, không phải là sát thủ Bạch gia phái tới”
“Nga” tròn mắt thật ngạc nhiên, hắn tỏ ra ủy khuất “Nha đầu ngươi, quá xem thường ta rồi, tên xúc sinh kia không làm gì ngươi chứ” hôm qua hắn thấy nàng từ trong phủ chạy ra, khuôn mặt nàng thối cực điểm, hắn biết nàng xảy ra chuyện rồi, chỉ là hắn không tiện hỏi, sợ người ngoài sinh nghi.
Ta liền lắc đầu, hỏi “Ngươi… như thế nào mà phát giác ra?” chẳng lẽ khuôn mặt nàng đã tiết lộ?
Thấy nàng sờ mặt kiểm nghiệm thì hắn cười ra tiếng “Đêm qua ta thấy ngươi bực nhọc bước ra, có vẻ như chịu ủy khuất to lớn, mà hướng ngươi đi ra chính là hậu viện, giáp với đường đi tới phòng của cầm thú, nên ta suy đoán” vả lại không ai to gan giống nàng mà đi đắc tội với Bạch gia!
“Tên cầm thú kia không làm điều gì quá đáng với ngươi chứ?” thấy nàng không trả lời câu hỏi của hắn, hắn càng sốt ruột hỏi lại.
Ta nhận ra đôi mắt thuần thúy kia xuất hiện một tia lo lắng, liền lắc đầu tỏ ra vẻ không có gì, rồi ngã nhào xuống bãi cỏ, than thản nói “Rất may có Hoàng bá đại công tử ra tay tương trợ” nói tới đây tim nàng lại đập liên hồi có chút mong nhớ hắn, thậm chí nàng còn cảm thấy rất phấn khởi?
Nhất gia chi chủ vội phá vỡ tiếng bi thảm của vị phu nhân bằng giọng an ủi bấc đắc dĩ “Được rồi, Yến nhi, coi như ta cầu xin bà, bà đừng làm ta phải khó xử”
“Ô…ô…ô…Nam nhi….ô…ô…ô…con thật là tội nghiệp mà…ô…ô…” Bạch Cẩm Yến giọt ngắn giọt dài kể lể.
Tội nghiệp? Nực cười! Vậy còn các thiếu nữ cùng những kẻ hèn mọn bị hắn ức hiếp thì ai tội nghiệp con họ? Âu Nhã Vỹ tự cười kinh bỉ trong lòng.
“Chẳng phải ta đã bảo các bà hảo hảo dạy dỗ Nam nhi để bây giờ….” Âu Nhã Vũ Kình không vui, thẳng thắn nêu lên ý kiến
“Ô…ô…ô…ông không an ủi thì thôi…ô…ô…không cần thiết phải lăng mạ ta…ô…ô…” Bạch Cẩm Yến vội kháng nghị tiếp tục rớt nước mắt.
“Mẫu thân, đừng làm như vậy Uyên nhi tin trời cao sẽ có mắt giáng tội cái tên trời đánh dám làm biểu ca người không ra người ma không ra ma” Âu Nhã Uyên cũng bước vào cuộc khuyên bảo
Có ma mới giúp các người, mặc dù Âu Nhã Vỹ đang chữi thầm, nhưng khuôn mặt vẫn để lộ một chút ít buồn, dẫu sao làm trò phải làm cho chót, nhún nhún vai hắn hướng tới đại nương nói “Ân, phải đó, đại nương không nên quá đau lòng”
“Vỹ nhi, con đang cao hứng?” đại nương hắn là người như thế nào mà không nhìn thấy được Âu Nhã Vỹ đang mèo khóc chuột, giả từ bi cơ chứ?
“Đại nương, người đang nói gì vậy?” chẳng lẽ là do giọng nói của hắn? Có lẽ đạo tu hành của hắn chưa cao đi!
“Vỹ nhi, dẫu sao người đó cũng là biểu ca của con, con không thể đối xử như vậy với biểu ca được” từ nhỏ Bạch Cẩm Yến không có con trai, luôn coi Bạch Hữu Nam là con trai ruột thịt mà cưng chiều, mai này thành tài nhất định bà cũng được hưởng không ít lợi lộc gì, nào ngờ mọi cố gắng của bà cũng quăng xuống đáy biển rồi.
Qủa thật đại nương của hắn chính là ‘cáo già’, hắn chỉ mới là một tiểu yêu nho nhỏ làm sao mà đấu nổi với ‘đại nương’? Cười lạnh, không giấu được liền trở mặt, Âu Nhã Vỹ nhún nhún vai phê phán “Biểu ca, hừ, có cho tôi cũng không thèm mang cùng dòng máu với thứ cầm thú như hắn, sở dĩ hắn có ngày hôm nay đều là do các ngươi quá dung túng hắn, còn oán trách được ai?”
Nhỏ không dạy, lớn sinh hư, là do các người tự chuốc lấy mà thôi!
“Vỹ nhi” Bạch Cẩm Yến quát lên không thể tin nổi Âu Nhã Vỹ lại là hạng người này, thà bênh người ngoài mà không bênh người nhà?
Âu Nhã Vũ Kình muốn cười nhưng rồi lại không, liền nói “Phải đó, Yến nhi” thật ra ông cũng thầm gật đầu với suy nghĩ của con trai ông, ông không nói ra là vì muốn cho lão bà ông một chút mặt mũi. (2 cha con quả có khác)
“Hai người đều là kẻ vô lương tâm, cút đi, tôi không muốn giáp mặt với các người” Bạch Cẩm Yến thương tâm quá độ, liền sinh khí hóa thành mão lão hổ
Cuối cùng hai người đều chịu không nổi tính khí điêu ngoa của Bạch Cẩm Yến liền bỏ chạy ra khuôn viên ‘tị nạn’, hắn hướng tới phụ thân trách “Thật không hiểu vì sao phụ thân lại thích loại nữ nhân chua ngoa” và không hề biết nói lý lẽ, mặc dù hắn thông cảm cho ‘đại nương’ của mình, nhưng mà bà quá hồ đồ quá mù quáng, hắn không đồng tình với cách dạy dỗ của ‘đại nương’ mình.
Nếu không phải vì Bạch Hữu Nam có dòng máu thân thích với hắn, không cần hung thủ kia ra tay, hắn sớm tự tay thiến cái tên tiện nam dâm đảng, phóng túng kia.
Nói xong liền phất ống tay áo ra đi, Âu Nhã Vũ Kình lắc đầu, lúc trước Bạch Cẩm Yến không phải như vậy đâu….nhưng ông cũng có chút tán thưởng con trai của ông, có suy nghĩ thấu đáo như ông, xem ra chỉ có mình nó là kẻ xứng đáng thừa hưởng gia sản và thừa kế sản nghiệp của Âu Nhã Vũ Kình này thôi.
Sau khi tụng kinh niệm phật sám hối vì mình đã làm những chuyện bại hoại gia phong thì nàng ung dung khoác lên bộ dạng vui vẻ, đi dạo, nàng biết nhất định bồ tát cũng thứ tha cho việc làm của nàng, nhất định là thế.
Đang cầm trong tay gói mứt nàng liền nhăn cả mặt, như thế nào mà có người theo dõi nàng? Hay là do họ Bạch đã phát hiện ra chuyện ‘tốt’ kia là do nàng làm?
Tự lắc đầu, không thể, nếu Bạch gia biết đâu dễ dàng chỉ cho người theo dõi nàng? Nhất định không phải họ Bạch, nhưng là ai có thù với nàng?
Nha, nàng có đắc tội với ai ngoài tên cẩu kia đâu!
Vòng hết ngõ này tới phố khác, họ như thế nào như ‘chó’ theo đuôi, bám theo nàng dai dẳng không buông tha???
Lão tử nó, nếu để lão nương tra ra tên ‘trời đánh’ nào phái người đi theo ta cả ngày thì ta không ngại diễn lại một tuồng giống như ta từng đối xử với tên cẩu bạch cho tên biến thái kia thưởng thức. ><
Dẫn họ đi ‘ngao du bốn bể’ xong, nàng khẳng định họ không có ý gì khác ngoại trừ vẫn thích đi theo nàng, như chú vịt con đi theo sau vịt mẹ, aiz, bỏ đi, mệt muốn chết, nàng liền quên mất thân phận ‘nữ nhi’ của mình ôm bãi cỏ xanh nằm nghỉ ngơi, bất giác đôi mắt nàng liền nhắm nghiền lại….
Hắn đang rất bực mình chán ghét đại nương hắn tới mức muốn bóp chết bà ngay tức khắc, nhưng mà….aiz, về tình về lý hắn vẫn không ra tay được, dẫu sao cũng là người một nhà.
Bất tri bất giác hắn lại tìm về nơi này, nơi lần đầu hắn cùng nha đầu kia gặp gỡ rồi tiến tới quen biết, tự cười chế giễu mình, vô thức giày của hắn đụng phải một vật thể gì đó “Bộp”
Một tiếng kỳ lạ vang lên, hắn giật cả mình, xem cái vật thể xui xẻo nào bị hắn đá trúng “Nga” hắn vừa hét lên thì vội bậm miệng lại, sợ đánh thức cái xú nha đầu đang ở dưới chân hắn.
Nhẹ nhàng thu chân lại, rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm, vì cái nha đầu này ngoài tính khí hung hăng còn rất ưa đánh người nữa.
Bất chợt hắn thấy quanh quẩn ở đây ngoài tiểu nha đầu này ra còn có hai người nữa?
Như thế nào mà nha đầu này bị kẻ khác theo dõi? Đối phương nhất định là người cùng nghề với hắn, hơi thở đều đặn chứng tỏ họ là người trong ngành, như thế nào mà xú nha đầu này có thể bình thản ngủ?
Mà còn rất ung dung ngủ? Hoàn toàn quên mất mình đã bị theo dõi? Hay là nha đầu quá thiên chân, dẫn tới không biết sợ?
Nhìn thấy tiểu nha đầu này yên giấc nồng thì hắn cảm thấy bầu không khí ở đây thật sự rất ‘nhàm chán’, tiểu nha đầu ngủ tới trời trăng mây gió gì cũng không biết thì hắn liền ghen tỵ sự lạc quan của nàng, tiện tay bức một nhánh cỏ khô dưới đất
Nhún nhún vai, hắn rất ít làm ngụy quân tử nhưng mà nhìn thấy tiểu nha đầu có thể thanh thản như vậy không trêu ghẹo nàng thì há phải có lỗi với bản thân mình lắm đi!
Vì thế hắn vội dùng cỏ khô, cọ cọ vào mũi của nàng > <
“Đừng phá, xùy” trong giấc mơ của nàng đột nhiên xuất hiện nguyên con ruồi thật to, đậu đâu không đậu liền đậu ngay mũi của nàng?
“Chết tiệt, lão tử ngươi, cút” càng này càng ghê tởm vì con ruồi dự định làm ‘tổ’ tại mũi nàng thì nàng rùng mình liền tỉnh dậy, nhưng vẫn không quên rủa.
Vội bậm lại miệng của mình, nhanh chóng phi tang chứng cứ, rồi ho khan “Khục”
“Nha~” ta liền la lên, dụi dụi mắt nói “Ngươi như thế nào lại ở đây?”
“Tại sao ta không thể ở đây?”, giọng nói vẫn còn chứa hàm ý cười, bất chợt mắt đẹp híp lại “Lão tử ngươi, nguyên lai là ngươi!”
“Nga” đứng lên hắn liền co giò chạy, nàng như một con gấu mẹ phi thường khủng bố đuổi theo con mồi, hận không thể xé xác con mồi ra làm tám mảnh “Dám phá hư giấc ngủ của lão nương mà còn dám chạy, đứng lại”
“Nha, ta chẳng qua chỉ có chút hảo tâm không muốn tiểu nha đầu ngươi ngủ tại nơi hiu quặn lạnh lẽo này thôi, như thế nào mà ngươi lại đối xử với ân nhân như vậy, đúng là hảo tâm không có hảo báo đáp a” vừa chạy hắn vừa kiếm ra lời nói dối đích xác hòng lừa được nàng.
“Ngươi ngụy biện, căn bản là ngươi ghen tỵ” gần sắp tóm được hắn thì hắn lại tăng tốc, bĩu môi nàng không phục, sinh khí quát lên.
Hắn không ngại nở lên nụ cười của kẻ tiểu nhân, ý cười của hắn rất rõ ràng càng khiến nàng giận hờn tới mức tím mặt “Lão tử ngươi”
Cả người như chú báo đen săn mồi, nhanh nhẹn lao tới vồ con mồi, nàng liền dùng tuyệt chiêu ‘nhất dương chỉ’, quở trách “Này thì phá lão nương, này thì ngụy biện”
‘Nhất dương chỉ’ trên người Âu Nhã Vỹ cứ thọt tới thọt lui, hắn nhịn không được liền ôm bụng cười, liền phất cờ trắng, đòi đầu hàng “Tiểu tổ tiên, ta thua, ahahaha”
“Thua ư, rất tiếc lão nương ngoạn chưa đủ” dập tắt đi hy vọng mỏng manh của hắn, ta liền mở nụ cười dâm đảng hướng tới hắn, tiếp tục ‘xoa bóp’ cho hắn.
“Ahahaha, tiểu mỹ nhân của ta, ta thua, ta thua, ahahaha” ôm bụng, cười tới đau ruột, hắn không biết từ đâu tiểu nha đầu này lại tìm được yếu điểm của hắn, phải, hắn rất sợ nhột, từ nhỏ tới lớn hắn không chịu được sự dụng chạm quá thân mật vì hắn rất sợ nhột.
Cả hai vô ưu đùa giỡn mà không để ý có một đôi mắt như hổ báo nhắm tới họ, nữ đè lên nam trong tư thế ái muội như thế, nếu để kẻ khác nhìn thấy, họ sẽ phiền phức dài dài!
Thấy hắn cười tới đỏ mặt, nàng có hảo tâm liền rời khỏi thân thể hắn, vênh mặt nói “Hảo, thấy nam nhân ngươi quá thành tâm, bổn mỹ nhân nhà ta liền tha cho ngươi một mạng”
Tuy rằng nàng không còn cù lét hắn nữa, nhưng hắn bị sự tự tin cùng sự cao ngạo của nàng đánh bại, lại cười lên một trận thật sảng khoái.
Hồi lâu, hắn vươn người đứng dậy, chật vật sửa sang quần áo trừng mắt trách nàng “Nhà ngươi như thế nào lại bị kẻ khác theo dõi?”
“Chỉ là theo dõi thôi, có lẽ họ quá ái mộ bổn cô nương chăng” giờ phút này mà nàng còn có tâm tư đùa giỡn, mày hắn cau lại, liền lên tiếng giáo huấn “Ngươi thật sự quá tự phụ, ngươi cho rằng nam nhân là loại động vật ăn cỏ?”
Nghe thấu lời hắn nói, ta liền cười hì hụt “Ngươi nha, ta biết ngươi lo cho ta, nhưng là ta khẳng định họ không hại ta, vả lại có yến đại hiệp ngươi yểm hộ, họ làm gì dám đụng tới ta”
Nàng liền tỏ vẻ xu nịnh, khoác tay của hắn, tự dương tự đắc tâng bốc hắn, mày của Âu Nhã Vỹ liền thắt lại thành con bướm, hắn có chút bất đắc dĩ “Nha đầu, ngươi thật sự quá tùy tiện”
Cười hì hì với hắn, ta vờ xoa xoa đầu “Rất đau sao?” nghe hắn hỏi ta không ngại liếc xéo “Để ta đánh ngươi một lần thử xem, ngươi sẽ biết!”
Bất giác hắn liền bậc cười lên, hồi lâu ta hỏi “Ngươi có biết họ là người của ai?”
Hắn lắc đầu, ta liền thở dài, lúc sau hắn nói “Yên tâm đi, không phải là sát thủ Bạch gia phái tới”
“Nga” tròn mắt thật ngạc nhiên, hắn tỏ ra ủy khuất “Nha đầu ngươi, quá xem thường ta rồi, tên xúc sinh kia không làm gì ngươi chứ” hôm qua hắn thấy nàng từ trong phủ chạy ra, khuôn mặt nàng thối cực điểm, hắn biết nàng xảy ra chuyện rồi, chỉ là hắn không tiện hỏi, sợ người ngoài sinh nghi.
Ta liền lắc đầu, hỏi “Ngươi… như thế nào mà phát giác ra?” chẳng lẽ khuôn mặt nàng đã tiết lộ?
Thấy nàng sờ mặt kiểm nghiệm thì hắn cười ra tiếng “Đêm qua ta thấy ngươi bực nhọc bước ra, có vẻ như chịu ủy khuất to lớn, mà hướng ngươi đi ra chính là hậu viện, giáp với đường đi tới phòng của cầm thú, nên ta suy đoán” vả lại không ai to gan giống nàng mà đi đắc tội với Bạch gia!
“Tên cầm thú kia không làm điều gì quá đáng với ngươi chứ?” thấy nàng không trả lời câu hỏi của hắn, hắn càng sốt ruột hỏi lại.
Ta nhận ra đôi mắt thuần thúy kia xuất hiện một tia lo lắng, liền lắc đầu tỏ ra vẻ không có gì, rồi ngã nhào xuống bãi cỏ, than thản nói “Rất may có Hoàng bá đại công tử ra tay tương trợ” nói tới đây tim nàng lại đập liên hồi có chút mong nhớ hắn, thậm chí nàng còn cảm thấy rất phấn khởi?
Bình luận truyện