Huyết Anh Vũ
Chương 15: Ma do tâm sinh
Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài cổng.
Ai?
Hữu thủ của Vương Phong bất giác đã nắm chặt cán đoản kiếm.
Tiếng bước chân chỉ dừng lại một chút lại vang lên, bước vào trong màn bích lục.
Mắt Vương Phong vừa nhíu lại đã mở tròn xoe, chàng đã thấy rõ ràng chủ nhân tiếng bước chân đó.
Không là vật, là người!
Một hồng y tiểu cô nương, hai tròng mắt đen nhánh như than, trong thạch ốc này lại biến thành màu bích lục quỷ dị.
Má đỏ hồng của ả cũng một màu bích lục, nhưng nhìn lại, cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi.
Vương Phong lại biết tuổi tác của ả ít nhất cũng đã ba mươi lăm, hiện tại khuôn mặt chàng nhìn chỉ là một mặt nạ.
Chàng còn biết hồng y tiểu cô nương đó về phương diện thêu hoa chỉ thua có Đường Cố tiểu muội, bản lãnh phóng châm đâm mù mắt người ta lại là thiên hạ đệ nhất.
Hồng y tiểu cô nương đó tự nhiên là Vi thất nương.
Vi thất nương nguyên lai còn chưa chết!
Hồi nãy ả đã đi đâu? Hiện tại vì sao lại đi đến nơi đây?
Vương Phong cảm thấy kỳ quái, nhìn ả chằm chằm.
Vi thất nương cũng cảm thấy kỳ quái, lại dừng chân thêm một lần.
Ả hiển nhiên cũng nghĩ không ra lại gặp Vương Phong ở đây.
Vương Phong buông tay khỏi cán kiếm, vẫy tay gọi :
- Vi đại thư, Huyết Nô ở đây!
“Sao ngươi lại ở đây?” Giọng nói của ả kỳ quái phi thường.
Đây vốn là một chuyện ngoài ý liệu, kể cả Vương Phong, hồi nãy cũng đâu nghĩ ra sẽ đến được nơi này.
Chàng thở dài một hơi, đáp :
- Chuyện này kể lâu lắm, làm sao ngươi vào được đây?
Vi thất nương đáp :
- Ta đứng bên ngoài sảnh đường thấy cánh cửa ngầm trên tường đã mở, cho nên đi vào xem có gì.
Vương Phong “ồ” một tiếng, lại hỏi :
- Hồi nãy ngươi đi đâu?
Vi thất nương đáp :
- Thừa cơ hội đi lục soát khắp nơi.
Vương Phong nhịn không được, hỏi :
- Ngươi lục soát để tìm cái gì?
Vi thất nương ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời :
- Một người!
Vương Phong hỏi truy :
- Ai?
Vi thất nương trầm mặc.
Vương Phong nhìn ả đăm đăm, lại hỏi :
- Không thể cho ta biết?
Vi thất nương vẫn trầm mặc.
Vương Phong thở dài, vừa muốn chuyển đề tài, Vi thất nương đã ngẩng đầu nhìn chàng đăm đăm.
Trong mắt ả chứa đầy vẻ bi ai.
Bi ai không tả được, làm sao mà không động lòng người.
Vương Phong lại thở dài một hơi, thốt :
- Ngươi không muốn nói, ta cũng không cưỡng bách ngươi.
Vi thất nương vẫn nhìn chàng chằm chằm, chung quy đã mở miệng đáp :
- Ma Vương!
Vương Phong thoát miệng hỏi :
- Ngươi nói ai?
“Ma Vương!” Vi thất nương lặp lại hai chữ đó, ánh mắt bi ai đột nhiên rơi lệ.
Nước mắt tinh anh, lóe lên trong ngọn lửa bích lục cũng một màu bích lục.
Vương Phong bất giác nhìn thẳng vào mắt Vi thất nương.
Chàng không hỏi nữa, có phải chàng biết một khi Vi thất nương đã nói ra ả đang tìm ai, nhất định sẽ nói cho chàng biết thêm nhiều?
Vi thất nương lại không nói gì nữa, mắt đẫm ánh lệ.
Ánh lệ màu bích lục.
Sóng mắt bi ai, ánh lệ tinh anh.
Vương Phong cảm thấy tim mình gần như muốn vỡ ra thành muôn mảnh.
Ánh lệ lóe lên, nhãn tình lại tịnh không có biến hóa, chớp cũng không chớp.
Tròng mắt động cũng không động, phảng phất đã ngưng kết.
Tròng mắt hai điểm đen nhánh, ánh lửa bích lục chiếu rọi đã biến thành màu bích lục, như mắt mèo lóe sáng.
Trong tròng mắt của đôi mắt mèo đó, đột nhiên xuất hiện một người.
Vương Phong một mực nhìn thẳng vào mắt của Vi thất nương, chàng đương nhiên cũng thấy người xuất hiện trong tròng mắt của Vi thất nương.
Nhãn tình có mở lớn hơn được không? Tròng mắt có giãn lớn hơn được không?
Người xuất hiện trong mắt có lớn hơn được không?
Trong tròng mắt của Vi thất nương vốn chỉ có ảo ảnh của chàng và Huyết Nô, hiện tại người đó xuất hiện, ảo ảnh của chàng và Huyết Nô tan tan biến biến không còn thấy nữa.
Bằng vào mục quang bén nhọn của chàng, cũng không thể thấy rõ ảo ảnh của chàng và Huyết Nô, nhưng hiện tại con người đó, chàng lại thấy rõ rõ ràng ràng.
Tử kim bạch ngọc quan, anh tuấn lại ôn hòa, con người đó không phải là người trẻ tuổi trên bức ma họa trong phòng của Huyết Nô tại Anh Vũ lâu thì là ai?
Thập vạn yêu ma hướng về phía hắn mà tung bái, Huyết anh vũ tung cánh bay về phía hắn.
Ma trung chi ma, chư ma chi vương.
Ma Vương!
“Ma Vương?!” Vương Phong rên lên một tiếng.
Thân thể của người xuất hiện trong tròng mắt của Vi thất nương, nếu quả không phải bên trái chàng, thì cũng phải ở bên phải chàng.
Chàng liếc xung quanh.
Hai bên trái phải của chàng đều không có người.
Chàng lại nhìn vào mắt Vi thất nương, Ma Vương trẻ tuổi đó lại từ trong mắt của Vi thất nương bước tới.
Sự tình đó làm sao mà phát sinh được?
Mắt Vương Phong trừng trừng, miệng há hốc, cả nguời phảng phất đã biến thành một khúc gỗ.
Vóc dáng người đó từ từ lớn lên, tăng trưởng.
Khuôn mặt của Vi thất nương cơ hồ đồng thời phù động, chừng như là khói, chừng như là sương.
Không tới một chớp mắt, cả người Vi thất nương đều như sương khói tản mác, tan biến.
Ma Vương trẻ tuổi đi ra từ trong tròng mắt của ả lúc này lại đã đứng thẳng cao cao bảy thước.
Hắn đứng ngay tại chỗ Vi thất nương đứng hồi nãy.
Vương Phong chung quy đã nhìn thấy rõ hắn.
Dưới ánh lửa màu bích lục, hắn hoàn toàn không nhuốm màu bích lục.
Thứ ánh sáng bích lục đó, căn bản không thể lạc trên thân mình hắn.
Mặt hắn giống như bạch ngọc trên tử kim quan, tay của hắn cũng như vậy.
Hắn mỉm cười, nụ cười ôn hòa lại cao quý.
“Ma Vương...”
Vương Phong lại rên lên một tiếng, chàng đột nhiên có một thứ cảm giác hưng phấn không thể tả.
Có thể thấy được Ma Vương, không còn nghi ngờ gì nữa, là một thứ quang vinh.
Ma Vương vẫn mỉm cười.
Vương Phong nhìn hắn, muốn nói lại do dự.
Những nghi ngờ còn đọng trong tâm, chàng tin tưởng sâu sắc Ma Vương trước mắt đều có thể giải đáp cho chàng hoàn hảo.
Ma Vương cho dù tịnh không triệt địa thông thiên như trong truyền thuyết, không có gì là không biết, không có gì là không thể làm, ít ra cũng có thể nó cho chàng biết bí mật Huyết anh vũ, nói cho chàng biết chân tướng vụ án châu bảo trong bảo khố của Thái Bình Phú Quí vương phủ bị thất thoát.
Chỉ tiếc hiện tại tâm của chàng vẫn còn đang hoàn toàn rối loạn, ngàn vạn chữ trong đầu, nhất thời cũng không biết phải hỏi gì.
Ma Vương lại đã nhìn xuyên được tâm thần chàng, mỉm cười, đột nhiên thốt :
- Ta biết trong tâm ngươi có rất nhiều vấn đề vô phương giải quyết.
Giọng nói của hắn ôn nhu như nữ tử, lại có một thứ uy nghiêm khó kháng cự.
Vương Phong bất tri bất giác gật đầu.
Ma Vương lại nói tiếp :
- Ngươi rất muốn biết bí mật Huyết anh vũ?
Vương Phong chỉ còn biết gật đầu.
Ma Vương cười cười, thốt :
- Ngươi ẳm Huyết Nô theo ta.
Vương Phong không tự chủ được, cúi xuống ẳm Huyết Nô lên.
Ma Vương tức thì chuyển người, đi về phía bức tường đá bên trái.
Vương Phong không tự chủ được, cũng đi theo sau hắn.
Từng bước từng bước, bọn họ chung quy đã đến trước bức tường bên trái.
Cước bộ của Ma Vương không dừng, lại đi vào trong bức tường đi.
Mắt Vương Phong nhìn thẳng, chàng ẳm Huyết Nô, như khúc gỗ ngây người đứng trước bức tường đá.
Chàng tịnh không phải là yêu ma, tịnh không có bản lãnh đi xuyên tường.
Cũng ngay lúc đó, giọng nói ôn nhu của Ma Vương đột nhiên từ trong tường truyền ra :
- Ngươi sao lại không theo ta tiến vào?
Vương Phong ngẩn người :
- Đây là một bức tường đá.
Thanh âm của Ma Vương lại từ trong bức tường vọng ra :
- Ta kêu ngươi tiến vào, ngươi chỉ nên tiến vào.
Vương Phong gồng mình, một chân hướng bức tường đá bước vào.
Bước chân đó không ngờ lại dễ dàng hòa vào trong tường.
Vương Phong vừa vui mừng, vừa kinh hãi, gồng mình cúi đầu đi thẳng vào.
Đầu chàng không đổ máu, cả thân mình đều tiến vào trong tường đá.
Bước chân lại không dừng lại, chàng vừa có cảm giác trước mắt một màu tối đen, lại thấy có ánh sáng.
Ánh sáng mê mông, cũng không biết đến từ đâu.
Có gió.
Gió thổi y phục của Vương Phong phất phơ.
Gió lạnh âm âm trầm trầm, thổi trên người lại không có cảm giác lạnh lẽo.
Có sương.
Sương trắng thê mê, phiêu diêu xung quanh Vương Phong, lại không ngăn chận thị tuyến của chàng.
Vương Phong lại bước tới trước một bước.
Bước chân này vừa bước tới, mắt chàng đột nhiên thoáng thấy một ánh sáng.
Ánh lửa!
Ngọn lửa vút lên cao, bài sơn đảo hải phất lên từ bên phải chàng.
Chàng rùng mình liếc sang bên trái.
Bên trái không có lửa, chỉ có băng.
Hàn băng!
Hàn băng như cát chuồi cuồn cuộn, rọi ánh lửa đỏ, phừng phực lăn lộn.
Lửa đã cháy tới, băng cũng lăn qua, giữa liệt hỏa và hàn băng là một khe vực rộng nửa trượng.
Vương Phong bồng Huyết Nô như đang đi trong không trung.
Chàng cúi đầu nhìn xuống dưới.
Bên dưới chân chàng, lại không có đất.
Vương Phong thật sự giật mình kinh hãi.
Huyết Nô trong tay chàng cơ hồ muốn rơi khỏi tay chàng.
Nếu rơi xuống, kết quả sẽ ra sao? Chàng không dám tưởng tượng.
Chàng vội vã ôm chặt Huyết Nô, hai chân mình lại không biết sẽ ra sao.
Kỳ quái là chàng không ngờ lại không rơi xuống dưới.
Trong gió và sương, giữa liệt hỏa và hàn băng, lại như có một con đường vô hình, chàng đang đi trên con đường vô hình đó.
Chàng hít một hơi dài, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Bên trên tịnh không có thanh thiên, chỉ có hàn băng chuyển động, liệt hỏa múa lượn, gió lạnh gào thét, sương mù phất phơ.
Trời là đâu? Đất là đâu?
Không có thanh thiên trên đầu, không có đại địa dưới chân, chỉ có gió và sương, hàn băng và hỏa diệm.
Có lẽ nào đây là thế giới của chư ma? Có lẽ nào lúc mừng thọ thập vạn tuế của Ma Vương, cửu thiên thập địa thần ma trích huyết hóa thành Huyết anh vũ, cùng dâng lên mừng thọ Ma Vương, chính là ở đây?
.... Nồng gia phổ kỳ diệu!
Vương Phong vừa kinh hãi vừa hoan hỉ trong tâm, một chữ cũng không thể nói ra.
Ánh mắt chàng chứa đầy nỗi hưng phấn, cũng chứa đầy vẻ khủng bố.
Ma vực này chàng đã nghe qua không chỉ một lần, chàng vốn tuyệt không tin quả thật có địa phương Nồng gia phổ kỳ diệu này.
Hiện tại chàng lại đặt mình vào nơi này.
Chàng có không tin cũng không được.
“Phựt” một tiếng, một cột lửa đột nhiên tạt trước mặt chàng, lưới lửa như hoa sen nở rộ, một vật từ trên hoa sen lửa bay ra.
Không phải người, cũng không phải thú.
Vương Phong vốn không cách nào nhận ra đó là vật gì.
Thân thể nó trong suốt, lại không phải vô hình.
Cốt cách hiện ra thấy rõ, trên ngực trái lộ ra một trái tim đỏ to lớn.
Nhân tâm!
Tim đỏ giống như rướm máu, lại không có một giọt máu rơi rớt, thân thể nó đều không rớt một giọt máu nào.
Bên trong thân thể nó cũng chỉ có trái tim người đó.
Vương Phong đang nghĩ về dung mạo của nó, hoa sen lửa đã khép cánh, nó hóa thành một dây lửa bay về phía trận lửa phừng phừng có hình dáng núi sông bên trái.
Mục quang của Vương Phong đuổi theo dây lửa đó, lạc vào trong trận lửa phừng phừng có hình dáng núi sông, chàng đột nhiên phát giác đó không đơn giản chỉ là một trận lửa, trong liệt diệm còn có “người”, vô số “người”.
Chàng kinh hãi nhìn bốn phía.
Ngay lúc đó, bốn phía xung quanh chàng đã xuất hiện vô số “người”.
Có đám phấp phới trong gió, có đám ẩn hiện trong sương, lăn lộn trong hàn băng còn có vô số kể.
Đám “người” này cũng không biết đến từ đâu, chừng như đã tồn tại từ lâu, hiện tại mới hiện thân.
Vương Phong đối với đám “người” này tịnh không lạ gì, trong bức họa trên tường trong phòng Huyết Nô tại Anh Vũ lâu, đã có vẽ bọn chúng.
Bọn chúng tịnh không phải là “người”.
Bọn chúng là yêu ma.
Cửu thiên thập địa yêu ma, các thức các dạng yêu ma.
Bọn chúng có bán nhân bán thú, có phi nhân phi thú, có hình trạng người, lại không là người, có hình trạng thú, lại có dạng một quả tim người.
Trong gió, trong sương, trong liệt hỏa, trong hàn băng, không có chỗ nào không thấy đám yêu ma đó.
Cửu thiên thập địa quần ma có bao nhiêu lần này đến đây?
Bọn chúng lần này tụ hội tại Nồng gia phổ là để làm gì?
Có lẽ nào là ngày mừng thọ của Ma Vương, lần này bọn chúng lại chuẩn bị lễ vật dâng lên Ma Vương?
Ma Vương đâu?
Vương Phong vừa nghĩ tới Ma Vương, đám yêu ma trong băng hỏa phong vụ đó lại biến mất.
Thập vạn yêu ma trong phút chốc hoàn toàn biến mất, nửa người cũng không còn.
Quần ma vừa biến mất, chàng lại thấy Ma Vương.
Ma Vương đứng trước mặt, vẫy tay về phía chàng.
Vương Phong bước nhanh tới.
Chàng thủy chung vô phương tới gần được, vô luận là chàng đi nhanh cách nào, Ma Vương thủy chung vẫn đứng trước mặt chàng.
Chàng lại không thấy cước bộ của Ma Vương di động.
Ma Vương đơn giản bất tất phải di động cước bộ mới đi được, trong sương gió từ từ bay đi.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, đi bao xa rồi.
Xung quay vẫn còn sương gió, vẫn còn liệt hỏa hàn băng.
Tính nhẫn nại của Vương Phong tuy rất cao, đã không tránh khỏi nóng nảy, chàng vừa định hỏi còn đi bao xa, Ma Vương trước mặt đột nhiên lại biến mất.
Chàng muốn gọi Ma Vương trở lại, liệt hỏa hàn băng hai bên đột nhiên lại dâng trào.
Liệt hỏa kết thành bức tường lửa, hàn băng ngưng thành bức vách băng.
Quần ma lại tái hiện trong vách băng tường lửa, đứng chỉnh tề hai bên.
Một tòa cung điện cực kỳ hoa lệ cơ hồ đồng thời xuất hiện trước mắt chàng.
Tòa cung điện đó đơn giản giống như là thiên ngoại phi lai, lại bên trên không đụng trời, bên dưới không đụng đất, phảng phất phiêu diêu trong gió sương.
Vương Phong đương trường lại nhìn đăm đăm ngơ ngẩn.
Chàng còn chưa kinh ngạc, lại nghe một chuỗi tiếng chuông.
Tiếng chuông đó chàng tịnh không còn lạ gì nữa.
Tiếng chuông từ xa bay đến gần, mười ba con quái điểu bao vây một cụm lửa, trong tiếng chuông bay lượn vòng quanh.
Quái điểu mỹ lệ, có lông khổng tước, có cánh dơi, có đuôi yến tử, có độc châm của ong mật, một bên cánh là cánh ưng, một bên cánh là cánh dơi, một bên cánh là lông khổng tước, một bên cánh là lông phượng hoàng.
Cánh dơi đen sì, đuôi yến tử đen nhánh, lông khổng tước huy hoàng, lông phượng hoàng khôi quý.
Mỗi một màu sắc đều phối hợp với nhau một cách rõ ràng, đẹp không tầm thường, quái không tầm thường.
Cổ mỗi con chim có đeo một cái chuông.
Tiếng chuông yêu dị kỳ quái, phảng phất nhiếp hồn đoạt phách.
Hồn phách của Vương Phong còn chưa bị tiếng chuông bắt đi, bộ dạng của chàng, lại đã như thất hồn lạc phách.
Chàng vốn tuyệt không tin có thứ quái điểu này, bởi vì trên nhân gian không có thứ quái điểu đó, chàng chưa từng thấy qua, nhưng hiện tại chàng có muốn không tin cũng không thể.
Chàng thậm chí còn hoài nghi cả đôi mắt mình, nhưng chàng lại tin đôi mắt mình luôn luôn không có vấn đề.
Thứ quái điểu đó căn bản không đến từ nhân gian.
Thứ quái điểu đó vốn là sở hữu của ma vực, do ma huyết hóa thành.
.... Thập vạn thần ma, thập vạn giọt ma huyết, hóa thành một Huyết anh vũ, trê n sự thật chỉ dùng chín vạn tám ngàn sáu trăm tám mươi bảy giọt ma huyết, còn dư một ngàn ba trăm mười ba giọt, lấy ra một ngàn ba trăm giọt hóa thành mười ba ma điểu - mười ba nô tài của Huyết anh vũ.
Huyết nô!
Mười ba Huyết nô bay vòng vòng múa lượn trước mặt Vương Phong, đột nhiên hợp lại.
Chỉ trong phút chốc, leng keng một tràng tiếng chuông bộc hưởng, mười ba Huyết nô lại bay tứ tán, múa lượn trong không trung.
Cụm liệt hỏa bọn chúng vây quanh tức thì từ chính giữa bay lên cao, kỳ hỏa yên hoa bắn ra.
Yên hoa kỳ hỏa bảy màu, giống như máu tươi.
Giữa không trung chừng như sinh ra một trận mưa máu.
Mưa máu lắc rắc, cũng rơi lác đác trên người Vương Phong, vừa rơi xuống lại vô ảnh vô tung, lại không nhuốm ố y phục của Vương Phong. Vương Phong cũng căn bản không tránh né.
Chàng phảng phất đã như ngây như dại.
Lúc liệt hỏa phóng ra, chính giữa cụm lửa xuất hiện một con Anh vũ, con Anh vũ màu đỏ như máu.
Huyết anh vũ!
Lông đỏ như máu, móng mỏ đỏ như máu, mắt cũng đỏ như máu.
Chín vạn tám ngàn sáu trăm tám mươi bảy giọt ma huyết, trích thành một con Huyết anh vũ.
Trong liệt hỏa phóng ra, Huyết anh vũ cũng như là một cụm liệt hỏa.
Nó bắt đầu tung cánh.
Cánh đỏ như máu quạt văng hỏa diệm, phạt đứt hàn băng, đẩy lui gió lạnh, xông phá sương mù.
Mười ba Huyết nô xếp hàng hai bên tả hữu của nó, giống như những nô tài trung thành tuyệt đối, hầu hạ chủ nhân của bọn chúng.
Tiếng chuông nhiếp phách, mỹ lệ kinh tâm.
Cả Nồng gia phổ kỳ diệu biểu lộ sắc thái khôi quý vô biên.
Huyết anh vũ.
Trong tâm Vương Phong phát xuất một nỗi hoan hỉ, một niềm kinh hãi.
Cũng ngay lúc đó, chàng nghe một tràng cười kỳ quái.
Là tiếng người cười.
Tiếng cười trước mặt chàng phát ra, trước mặt chàng lại không có một người nào.
Trước mặt chàng chỉ có mười ma Huyết nô, chỉ có một Huyết anh vũ.
Đó chính là tiếng cười của Huyết anh vũ.
Huyết anh vũ một khi cười, giống như người cười.
Trong tiếng cười chứa đầy một thứ tà ác yêu dị không nói được.
Tiếng cười đó không phải là lần thứ nhất Vương Phong đã nghe qua.
Lúc nghe qua lần thứ nhất, Thiết Hận ngã gục trước mặt chàng, ngã gục trong tiếng cười tà ác yêu dị đó, lá khô cũng co rút lại.
Hiện tại là lần thứ hai chàng nghe được.
Bất giác toàn thân chàng lạnh như băng.
Một cảm giác lạnh lẽo như mũi kim nhọn bén đâm lên từ sau lưng chàng, đâm vào người chàng thấu tận xương cốt, đâm nhập cốt tủy, đâm vào tim chàng.
Một thứ khủng bố không giải thích được, khủng bố cường liệt, như ác mộng đè nén tâm tư chàng.
Cả người chàng run lẩy bẩy, lại vẫn đứng thẳng thớm.
Chàng tuy có cảm giác khủng bố, lại tịnh không sợ Huyết anh vũ.
Bởi vì Huyết anh vũ còn thiếu chàng hai điều kiện.
.... Huyết anh vũ cứ mỗi bảy năm lại giáng lâm xuống nhân gian một lần, mỗi lần đều mang theo ba nguyện vọng.
.... Chỉ cần là người đầu tiên thấy được nó, là có thể được cấp cho ba nguyện vọng đó.
.... Vô luận là nguyện vọng gì cũng đều có thể thực hiện.
Chàng cùng Thiết Hận đồng thời thấy được Huyết anh vũ.
Ba nguyện vọng đó Huyết anh vũ cấp cho hai người bọn chàng.
Nguyện vọng của Thiết Hận đã được thực hiện.
Hắn đạt được nguyện vọng, ngã gục trong tiếng cười của Huyết anh vũ, chết trước mặt Huyết anh vũ.
Còn có hai nguyện vọng đã thuộc về sở hữu của Vương Phong.
Nguyện vọng thứ nhất của chàng là gì? Nguyện vọng thứ hai của chàng lại có thể là gì?
Điều này cả chàng cũng không biết.
Chàng hiện tại thấy được Huyết anh vũ, chàng cũng muốn đề xuất nguyện vọng của mình.
Nhưng chàng hiện tại lại một chữ cũng không nói ra được.
Tiếng cười yêu dị tà ác đột nhiên đình hạ.
Miệng của Huyết anh vũ vẫn còn há ra, trong miệng phát ra tiếng người :
- Vương Phong!
Nó không ngờ lại hô hoán tên của Vương Phong, nó không ngờ cũng còn nhớ con người Vương Phong.
Môi Vương Phong run rẩy, thanh âm run rẩy :
- Huyết anh vũ?
Chàng không ngờ còn nói được, cả chuyện đó chàng cũng cảm thấy kỳ quái.
Chàng lại không biết thanh âm của mình đã biến thành khó nghe như thế nào.
Đó đơn giản không còn giống thanh âm của chàng.
Huyết anh vũ lại cười.
Lần này nó cười chuyện gì?
Vương Phong cũng cười, cười khổ. Chàng vừa cười khổ, vừa thốt :
- Bọn ta lại gặp nhau.
Huyết anh vũ chỉ cười.
Vương Phong kiệt lực lên giọng :
- Ngươi có còn nhớ ngươi nợ ta hai nguyện vọng?
Tiếng cười lại dừng hẳn, Huyết anh vũ điềm đạm hỏi :
- Nguyện vọng của ngươi là gì?
Vương Phong nghiến răng đáp :
- Nguyện vọng thứ nhất của ta là muốn biết bí mật của ngươi.
Câu nói vừa ra khỏi miệng, chàng đã thấy hối hận.
Tiếng cười của Huyết anh vũ lại vang lên ngay lập tức.
Tiếng cười đó càng bén nhọn hơn, càng đâm sâu vào tai. Trong tiếng cười, chứa đầy vẻ tà ác yêu dị, cũng chứa đầy vẻ châm chọc.
Thập vạn thần ma hai bên tường lửa vách băng cũng cơ hồ đồng thời cười lớn.
Thập vạn thần ma đồng thời cười lớn, cục diện sẽ trở thành ra sao?
Không cần nói đến thần ma, thập vạn người phàm cùng cười lớn, thứ âm thanh đó đã đủ để làm kinh thiên động địa.
Ở đây lại không có thiên, không có địa.
Thập vạn thần ma tuy há miệng cười lớn, lại cả một tiếng cười cũng không có.
Ngay lúc đó, Huyết anh vũ đột nhiên tan biến.
Mười ba Huyết nô cũng biến mất không còn thấy nữa.
Trong băng hỏa phong vụ lại xuất hiện thập vạn thanh ma đao.
Tân nguyệt loan đao, lóe lên ánh sáng yêu dị.
Đao nằm trong tay thập vạn thần ma, bọn chúng nâng đao kề tay, ngẩng đầu nhìn lên trời, trên dung diện quái dị hiển lộ vẻ long trọng tôn kính.
Vương Phong lần theo mục quang của chúng nhìn lên trên, lại thấy Ma Vương.
Lần này chàng thấy Ma Vương đã không còn cách xa vài phân, cũng không là vài thước, mà lại là vài trượng.
Diện mạo của hắn lại vẫn còn anh tuấn ôn hòa.
Một điệu nhạc kỳ dị đột nhiên vang lên trong băng lửa gió sương, hữu thủ của thập vạn thần ma nắm chặt đao, tả thủ chìa ngón giữa ra, mặt mày vẫn uy nghiêm tôn kính.
Ánh đao đột nhiên lóe lên.
Thập vạn thanh ma đao nhất tề trích trên ngón tay giữa, thập vạn giọt ma huyết từ trong ánh đao bay ra, từ trong ma chỉ bay ra, bắn như mưa phi tụ trước mặt Ma Vương.
Chín vạn tám ngàn sáu trăm tám mươi bảy giọt ma huyết hóa thành Huyết anh vũ.
Một ngàn ba trăm giọt ma huyết hóa thành mười ba Huyết nô.
Huyết anh vũ tái hiện, Huyết nô lại bay xung quanh nó.
Đó không phải là tình cảnh ngày mừng thọ thập vạn tuế của Ma Vương sao?
Cả thân người Vương Phong như si ngốc tại đương trường.
Ánh đao lại lóe lên, thập vạn thanh ma đao lại tan biến trong băng hỏa phong vụ.
Điệu nhạc kỳ dị đã tiêu tán, Ma Vương cách mấy trượng cũng không thấy hành tung. Mười ba Huyết nô lại tung cánh, Huyết anh vũ múa lượn giữa mười ba Huyết nô.
Nó lại cười.
Trong tiếng cười đậm đặc mùi giễu cợt.
Nó cười thốt :
- Đó là bí mật của ta.
Nó tuy hiểu tiếng nói, lại tịnh không dùng lời nói để giải thích, lại dùng ma lực thần kỳ của nó diễn tả ngày mừng thọ thập vạn tuế của Ma Vương, tình cảnh thập vạn thần ma trích huyết hóa thành nó, diễn lại trước mặt Vương Phong.
Nó dùng sự thật để trả lời câu hỏi của Vương Phong, dùng sự thật để thỏa mãn nguyện vọng của Vương Phong.
Vương Phong lại cơ hồ muốn tự đá mình một cước.
Bí mật Huyết anh vũ chàng tối thiểu đã nghe qua ba lần, chàng vốn nghĩ đó chỉ là truyền thuyết, không thể nào là sự thật.
Bởi vì chàng chưa từng được ghé qua Nồng gia phổ, cũng chưa thấy qua cái gọi là yêu ma.
Nhưng hiện tại chàng đã vào tới Nồng gia phổ, thấy qua Ma Vương, đám thần ma xung quanh hắn nếu không phải một vạn, cũng đã có tới mấy ngàn.
Bọn chúng tuyệt không thể là người trên nhân gian.
Mười ba Huyết nô cánh dơi đuôi yến tử lông khổng tước phượng hoàng càng tuyệt không phải là chim trên nhân gian.
Những thứ đó đều tồn tại, chuyện Huyết anh vũ lại không là sự thật sao?
Chàng dù đã biết bí mật Huyết anh vũ, lại còn muốn hỏi bí mật Huyết anh vũ, đó không phải là chuyện tức cười sao? Vương Phong lại làm sao có thể cười được?
Vương Phong không cười, Huyết anh vũ cười, cười lớn không ngừng.
Mỗi bảy năm nó đều giáng lâm xuống nhân gian một lần, mỗi lần đem cho người ta ba nguyện vọng.
Có được ba nguyện vọng lại không nhất định là hạnh vận.
Bảy năm trước, Quách Phồn Tổng quản của Thái Bình vương phủ nhận được ba nguyện vọng của Huyết anh vũ. Kết quả vợ chồng Quách Phồn đều chết, đứa con duy nhất là Quách Lan Nhân chết rồi lại được phục sinh, phục sinh rồi lại chết trở lại, chung quy cũng chết trong hòm.
Lần này Huyết anh vũ giáng lâm xuống nhân gian, Thiết Hận và Vương Phong đồng thời thấy được nó, Thiết Hận nhận nguyện vọng thứ nhất của nó, lại cũng chết.
Vương Phong hiên tại lại đã đề xuất nguyện vọng thứ nhất - chính là nguyện vọng thứ hai mà Huyết anh vũ cấp cho nhân gian. Tai họa tuy không giáng xuống người chàng, lại chọc cho Huyết anh vũ cùng quần ma phát cười. Đó tuy không phải là tai họa, cũng không phải là hạnh vận.
Nguyện vọng cuối cùng kết quả ra sao?
Tiếng cười lại dừng lại.
Huyết anh vũ nhìn Vương Phong chằm chằm, hỏi :
- Nguyện vọng thứ hai của ngươi là gì?
Vương Phong trầm ngâm do dự.
Đây đã là hy vọng cuối cùng của chàng, chàng làm sao mà không đắn đo kỹ càng cho được?
Chàng đột nhiên nhớ lại trên mình mình đã trúng “Yếu Mệnh Diêm Vương châm”, chỉ có một trăm ngày để sống.
Một trăm ngày hiện tại đã quá năm chục ngày rồi, có hai tháng chàng cũng không thể sống qua nổi.
Trong tâm chàng không tự chủ được, phát sinh một cảm giác thê lương.
Có lẽ Huyết anh vũ có thể dùng ma lực thần kỳ của nó thanh trừ độc dược trong thân thể chàng, nối lại mạng sống của chàng, thậm chí còn cho chàng trường sinh bất tử.
Hy vọng cuối cùng đó, có phải là nguyện vọng được sống vĩnh viễn?
Ý niệm đó vừa thoáng qua đầu Vương Phong, đã bị chàng gạt ra ngay lập tức.
Chàng còn rất trẻ, cũng tịnh không muốn chết, nhưng, chàng lại không muốn bị Huyết anh vũ lợi dụng, đem cái tà ác của Huyết anh vũ giữ lại trên thân, gieo rắc trên nhân gian.
Tao ngộ của Quách Phồn, tuy chàng không tận mắt thấy, cái chết của Thiết Hận, chàng lại có ấn tượng rất sâu.
Chàng biết, mục đích và nguyện vọng lớn nhất của Ma Vương, là để cho nhân gian chứa đầy tai họa và bất hạnh, nguyện vọng của Huyết anh vũ cấp cho nhân gian, kỳ thật chỉ là bất hạnh và tai họa.
Chàng cho dù có được sống vĩnh viễn, bất hạnh và tai họa đó tất nhiên vĩnh viễn chiếm cứ sinh mệnh chàng, hơn nữa vị tất chỉ ảnh hưởng một mình chàng.
Chàng tuyệt không muốn sống vĩnh viễn trong tai họa và bất hạnh.
Yêu cầu gì đây?
Bảy năm trước, châu bảo trong bảo khố của Thái Bình An Lạc Phú Quí vương phủ nội trong một đêm đã thất tung một cách thần bí.
Chuyện đó đến hiện tại vẫn còn chưa hóa giải được.
Thiết Hận điều tra đã bảy năm, Thường Tiếu trong bóng tối điều tra chuyện này cũng đã hơn hai năm.
Bằng vào sự tinh minh của bọn họ cũng vô phương phá được bí mật đó, người khác còn kể làm gì.
Có thể giải khai câu hỏi đó, xem ra chỉ có Ma Vương, chỉ có Huyết anh vũ.
Đây đã là cơ hội duy nhất của chàng.
Chàng chung quy thoát miệng thốt :
- Hy vọng thứ nhì của ta là muốn biết chân tướng toàn bộ sự kiện châu bảo trong bảo khố của Thái Bình An Lạc Phú Quí vương phủ bị thất tung một cách thần bí trong một đêm.
Chàng đặc biệt cường điệu bốn chữ “toàn bộ sự kiện”.
Nói vậy, bất cứ chuyện gì liên quan đến vấn đề đó, Huyết anh vũ đều phải cho chàng một giải đáp minh bạch rõ ràng.
Huyết anh vũ ngẩn người tại đương trường :
- Sự kiện đó xem chừng đâu có quan hệ gì đến ngươi?
Vương Phong đáp :
- Đích xác là không có quan hệ.
Huyết anh vũ hỏi :
- Ngươi muốn biết làm chi?
Vương Phong đáp :
- Để thỏa mãn tâm hiếu kỳ của ta.
Huyết anh vũ thốt :
- Ồ?
Vương Phong hỏi ngược :
- Chuyện đó không thể là nguyện vọng sao?
Huyết anh vũ đáp :
- Có thể.
Vương Phong thốt :
- Có thể thì được rồi.
Huyết anh vũ nói :
- Ta chỉ lấy làm lạ.
Vương Phong hỏi :
- Lạ chỗ nào?
Huyết anh vũ đáp :
- Con người luôn luôn hy vọng mình có thể trường sinh bất tử, ngươi vốn có hai hy vọng sống vĩnh viễn, ngươi lại không hy vọng sống vĩnh viễn.
Vương Phong đáp :
- Bởi vì ta không muốn biến thành con rối của ngươi.
Huyết anh vũ thốt :
- Nguyên lai ngươi là một người thông minh.
Nó lại cười, cười lớn.
Nghe khẩu khí của nó, ai yêu cầu nó cho sống vĩnh viễn, ngược lại, lại là bị lừa gạt.
Nó cười lớn tung cánh, bay nửa vòng, đột nhiên thốt :
- Đi theo ta.
Câu nói vừa ra khỏi miệng, nó đã vọt đi, bay về hướng cung điện trước mặt.
Mười ba Huyết nô vọt theo nó, không rời khỏi người nó.
Vương Phong theo sau.
Gió gào hú, sương phất phơ, tường lửa lại bắt đầu bừng cháy, vách băng lại bắt đầu chuyển động.
Huyết anh vũ vừa bay về hướng Ma cung, thập vạn thần ma hai bên lập tức biến mất không còn thấy nữa.
Nó bay trước dẫn đường, đưa Vương Phong đến trước mặt Ma cung.
Vừa đến trước mặt Ma cung, mười ba Huyết nô đột nhiên biến mất.
Ma Vương cũng đã không còn biết ở đâu, cả Nồng gia phổ chỉ còn lại một con ma điểu Huyết anh vũ.
Nó lại cười, cười lớn :
- Ngươi bước lên những nấc thang bạch ngọc đó, đến đầu bên kia, ngươi sẽ thấy một biển rộng, trên biển có một ma thuyền, khi vừa thấy ma thuyền, ngươi phải nhảy lên thuyền, nó tự nhiên sẽ mang ngươi đi.
Vương Phong thốt :
- Ta không phải muốn ly khai.
Huyết anh vũ đáp :
- Nó cũng không chở ngươi rời khỏi đây, chỉ bất quá mang ngươi đến một chỗ.
Vương Phong hỏi :
- Chỗ nào?
Huyết anh vũ không trả lời, chỉ thốt :
- Ở địa phương đó ngươi sẽ gặp hai người.
Vương Phong lại hỏi :
- Người nào?
Huyết anh vũ vẫn không đáp lời chàng, lại nói tiếp :
- Bọn họ sẽ giải khai tất cả những thắc mắc trong tâm ngươi.
Nói xong câu đó, Huyết anh vũ lại biến thành một cụm lửa. Cụm lửa đỏ như máu lóe lên một cái rồi biến mất.
Vương Phong ngây người đứng yên tại đó.
Trước mặt chàng, chính là một nấc thang bạch ngọc.
Cũng chỉ ngẩn người một chút, chàng lại nhấc chân bước lên, ẳm Huyết Nô leo lên bậc thang.
Trên thang ngọc gió thổi mạnh bạo, sương phủ thê mê.
Càng cao càng lạnh.
Vương Phong leo lên đến bậc thang cuối cùng, không tự chủ được lạnh đến rùng mình.
Trước mặt chàng, quả nhiên là một mặt biển mênh mông.
Mênh mông không bờ bến.
Nước tịnh không phải màu xanh dương, cũng tịnh không phải màu lục.
Là màu đỏ, đỏ tựa máu tươi.
Đó nếu nói là một mặt biển mênh mông, thì nên gọi là một biển máu, huyết hải.
Biển máu đầy máu bầm, nhìn không thấy bờ, lại cũng không thấy chân trời.
Bên trên mặt biển căn bản không có trời, chỉ có gió và sương, liệt hỏa và hàn băng.
Đó tuyệt không phải là hải dương của nhân gian.
Ma hải đã ở trước mặt, ma thuyền ở đâu?
Tâm niệm Vương Phong dao động, một ma thuyền đã xuất hiện trước mặt chàng.
Kỳ thật chỉ là một cái bè gỗ. Bè gỗ đó có thể độ người qua huyết hải này sao? Qua ma hải này sao?
Bè gỗ đó sẽ đưa chàng đến địa phương nào?
Ma thuyền cơ hồ vừa mới xuất hiện trước mặt Vương Phong, vừa xuất hiện đã lắc lư lùi ra xa.
Vương Phong không dám đợi nữa, ôm chặt Huyết Nô, phóng người nhảy một cái, lảo đảo người chới với trong không trung.
Huyết anh vũ dặn chàng một khi nhìn thấy ma thuyền lập tức nhảy lên ngay, nhưng lúc chàng thấy ma thuyền, còn chưa hết chút hoài nghi.
Cho dù đó là một hải dương thật sự, người chuẩn bị nhảy xuống thậm chí cố ý muốn chết, trước khi nhảy xuống cũng không khỏi nghi ngờ, hà huống đây là một huyết hải! Ma hải!
Chút hoài nghi đó có lẽ đã làm ma pháp thất hiệu, lúc Vương Phong nhảy xuống, ma thuyền đột nhiên biến mất. Chàng cùng Huyết Nô rơi vào giữa huyết hải!
Máu! Ngập mắt đều là máu!
Vương Phong vừa thất kinh la lớn, cả thân mình cùng Huyết Nô đang ôm trong tay đã nhất tề rớt vào biển máu!
Chàng lại không có cảm giác rơi xuống nước, cũng không có cảm giác dìm trong máu.
Giữa lúc đó, chàng chỉ có cảm giác mình đang rơi vào trong một phiến hư vô.
Chàng rùng mình mở mắt, đập vào mắt không phải là máu, mà là một màn hắc ám.
.... Ta đã rơi vào chỗ nào?
Huyết dịch toàn thân Vương Phong cơ hồ ngưng kết.
Vô tri cũng là một thứ khủng bố.
Gió hú sát tai, trước mắt lại chỉ là một màn hắc ám.
Hắc ám vô tận.
Vương Phong đột nhiên cảm thấy mình rơi trên một thứ gì vừa ướt mềm lại vừa chắc chắn, mông tuy không bị tét làm hai, lại cảm thấy ê ẩm.
Sau đó, cả người chàng đã ngã trên mặt thứ đó.
.... Đó là thứ gì?
Chàng ngoái tay mò xuống, bàn tay không ngờ có cảm giác chạm đất, mũi cũng đồng thời ngửi thấy mùi đất ẩm.
Chàng lại rơi xuống đất, đây quả thật ngoài ý liệu của chàng.
.... Ta hiện tại đã ở chỗ nào?
Chàng một tay chống trên đất, động cũng không động.
Trước mắt chàng, vẫn là một màn hắc ám, cái gì cũng không thấy được.
Không có hàn băng, không có liệt hỏa, cũng không có sương, thậm chí cả gió đều đã tĩnh lặng.
Đây không phải là Nồng gia phổ.
.... Nồng gia phổ ở đâu?
Chàng từ trên rơi xuống đây, trước khi chàng rơi mình xuống thì đang ở trong Nồng gia phổ.
Nồng gia phổ vì vậy phải ở phía trên.
Chàng lại rơi trên đất.
Bên dưới là đất, bên trên là gì?
Chàng ngẩng đầu nhìn lên.
Bên trên cũng một màn hắc ám, trong bóng tối lại có một ánh sáng mê mông.
Ánh sáng đó trong bóng tối phát ra màu lam, còn có nhiều điểm vàng lóe lên.
Là ánh sao.
Bên trên là bầu trời.
Chàng rơi từ trên xuống, có lẽ nào Nồng gia phổ là ở trên trời?
Chàng không khỏi ngẩn người tại đương trường.
Ngay lúc đó, trong bóng đêm đột nhiên phát ra một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài u uất phát ra từ trong lòng chàng.
Huyết Nô chung quy cũng đã tỉnh dậy.
Nàng liền nhảy ra khỏi lòng chàng, thoát miệng hỏi :
- Đây là đâu?
Vương Phong đáp :
- Ta cũng không biết!
Huyết Nô gằn giọng :
- Ngươi... ngươi là ai?
Vương Phong thở dài một hơi, đáp :
- Nơi đây tuy tối đen, nàng không thể thấy được mặt ta, cũng có thể nhận ra thanh âm của ta chứ.
Huyết Nô hô lên :
- Vương Phong?
Vương Phong cười thốt :
- Ta còn tưởng cả thanh âm ta mà nàng cũng nhận không ra.
Huyết Nô trầm mặc, một hồi lâu sau mới hỏi :
- Tôi hồi nãy có phải bị hôn mê?
Vương Phong đáp :
- Hôn mê rất lâu cho tới bây giờ.
Huyết Nô hỏi :
- Tôi làm sao đến đây được?
Vương Phong đáp :
- Là ta ẳm nàng nhảy xuống.
Huyết Nô kinh ngạc :
- Chàng vì sao lại ẳm ta nhảy xuống địa phương quỷ quái này?
Vương Phong đáp :
- Đó tịnh không phải là chủ ý của ta.
Huyết Nô hỏi :
- Là chủ ý của ai?
Vương Phong đáp :
- Huyết anh vũ.
Giọng nói của Huyết Nô lập tức biến thành kỳ quái :
- Chàng lại gặp được Huyết anh vũ?
Vương Phong đáp :
- Còn có đám thần tử của nó.
Huyết Nô ngạc nhiên :
- Thần tử của Huyết anh vũ?
Vương Phong đáp :
- Cũng là mười ba Huyết nô trên bức ma họa trong phòng nàng.
Huyết Nô trầm mặc.
Vương Phong lại nói tiếp :
- Bọn chúng và hình ảnh của bọn chúng trên bức họa hoàn toàn giống hệt, có lông khổng tước, có cánh dơi, có đuôi yến tử, có độc châm của ong mật...
Huyết Nô ngắt lời :
- Chàng còn thấy gì nữa?
Vương Phong thở dài :
- Ma trung chi ma, chư ma chi vương.
Huyết Nô hỏi truy :
- Chàng nói chàng đã gặp Ma Vương?
Vương Phong đáp :
- Kỳ thật người thứ nhất ta gặp là hắn, ngoài Ma Vương ra, còn có thập vạn thần ma.
Huyết Nô lại ngắt lời :
- Chàng thấy bộ dạng của Ma Vương ra sao?
Vương Phong đáp :
- Cũng hoàn toàn giống hệt như hình ảnh trên bức ma họa đó, đầu đội tử kim bạch ngọc quan, rất trẻ tuổi, lại anh tuấn...
Huyết Nô lại một lần nữa ngắt lời Vương Phong :
- Chàng hồi nãy đã đến đâu?
Vương Phong đáp :
- Nồng gia phổ!
Huyết Nô thất thanh hỏi :
- Chàng nói chỗ nào? Nồng gia phổ?
Vương Phong đáp :
- Ta nghĩ không ra quả thật có địa phương đó.
Giọng nói của chàng đột nhiên biến thành hư hư ảo ảo :
- Trên đầu không có thanh thiên, dưới chân không có đại địa, chỉ có gió và sương, hàn băng và hỏa diệm, ta ẳm nàng trong lòng lúc đó.
Giọng nói của chàng lại càng hư ảo :
- Cũng không lâu sau, hàn băng ngưng thành vách băng, hỏa diệm kết thành tường lửa, thập vạn yêu ma xếp hàng dưới vách băng tường lửa, trước Ma cung, sau đó thập tam Huyết nô xoay quanh Huyết anh vũ bay ra.
Huyết Nô không nói tiếng nào.
Vương Phong lại nói tiếp :
- Lúc đó nó chỉ là một cụm lửa, cụm lửa nở rộ như huyết hoa, Huyết anh vũ hiện thân bay ra.
Giọng nói của chàng đột nhiên lại có biến chuyển, biến thành rất khủng bố, thốt :
- Nó vừa hiện thân đã cười lên, cười giống hệt như người, còn nói chuyện giống hệt như người, câu thứ nhất nó nói là hô hoán tên của ta.
Chàng hít một hơi, lại nói :
- Ta cơ hồ sợ nó tới chết, may mắt lúc đó ta nhớ nó còn thiếu ta hai nguyện vọng.
Vương Phong đột nhiên như nhớ một chuyện tức cười, liền cười.
Lúc đó chàng không ngờ lại còn cười được, Huyết Nô cũng có phần bội phục chàng.
Chàng cười hỏi :
- Nàng có biết nguyện vọng thứ nhất ta đề xuất tới nó là gì không?
Huyết Nô không trả lời chàng.
Chàng tự mình trả lời lập tức :
- Ta không ngờ cũng muốn nó nói cho ta biết bí mật Huyết anh vũ.
Chàng cười lớn.
Huyết Nô không cười, cũng không có biểu tình gì.
Vương Phong tựa hồ phát giác nụ cười của mình không có ý nghĩ, nhanh chóng ngậm miệng, lại hỏi :
- Nàng biết nó trả lời ta làm sao không?
Huyết Nô chung quy cũng mở miệng, hỏi :
- Nó nói gì với chàng?
Giọng nói của Vương Phong lại biến thành hư ảo :
- Nó cũng không nói gì, chỉ dùng ma lực thần kỳ, diễn lại tình cảnh ngày mừng thọ thập vạn tuế của Ma Vương, quần ma tụ họp tại Nồng gia phổ, trính huyết hóa thành Huyết anh vũ, diễn lại trước mắt ta, dùng sự thật để phúc đáp ta, thỏa mãn nguyện vọng của ta.
Huyết Nô trầm mặc.
Vương Phong thở dài :
- Ta tuy đã xem được một kỳ cảnh cả đời chưa bao giờ thấy qua, lại lãng phí mất nguyện vọng thứ nhất.
Huyết Nô lại một lần nữa ngắt lời chàng :
- Nó thiếu chàng hai nguyện vọng, cho dù có lãng phí mất một, nguyện vọng thứ hai của chàng là gì?
Vương Phong đáp :
- Ta muốn nó nói cho ta biết chân tướng toàn bộ sự kiện châu bảo trong bảo khố của Thái Bình An Lạc Phú Quí vương phủ chỉ trong một đêm bị thất tung một cách thần bí.
Huyết Nô hỏi :
- Lần này nó phúc đáp chàng ra sao?
Vương Phong đáp :
- Lần này nó cũng không chính diện trả lời ta, chỉ kêu ta bước trên bậc thang của Ma cung, lên đến bậc thang cuối cùng là thấy một biển rộng và một ma thuyền, nó nói chỉ muốn ta nhảy lên thuyền, ma thuyền đó sẽ chở ta đến một địa phương, tại địa phương đó có hai người có thể giải khai toàn bộ thắc mắc trong tâm ta.
Huyết Nô đột nhiên hỏi :
- Chàng thật sự đã thấy qua biển rộng và ma thuyền sao?
Vương Phong đáp :
- Biển rộng kỳ thật là huyết hải, ma thuyền chỉ là một cái bè gỗ.
Huyết Nô hỏi :
- Chàng thật sự nhảy xuống sao?
Vương Phong đáp :
- Cho nên ta và nàng hiện tại mới tới địa phương này.
Huyết Nô lại trầm mặc.
Vương Phong đột nhiên thở dài :
- Địa phương này cũng có thể là địa ngục...
Huyết Nô lần thứ năm ngắt lời chàng :
- Chàng tìm đâu ra những lời nói quỷ quái đó vậy?
Vương Phong hỏi :
- Nàng nghĩ ta toàn nói những lời quỷ quái?
Huyết Nô hỏi :
- Không phải quỷ quái thì là gì?
Vương Phong thốt :
- Ta tuy đi khắp Nồng gia phổ, nhưng còn chưa biến thành yêu ma quỷ quái.
Huyết Nô nói :
- Nồng gia phổ ra sao, thập vạn thần ma trích huyết hóa thành Huyết anh vũ ra sao, chỉ bất quá là một truyền thuyết.
Vương Phong thốt :
- Mắt của ta xem chừng đâu có bị bệnh.
Huyết Nô nói :
- Đầu óc có bệnh nặng cũng vậy.
Vương Phong thốt :
- Đầu óc ta luôn luôn rất bình thường.
Huyết Nô cười lạnh :
- Chàng hồi nãy nếu quả không phải gặp quỷ, nhất định đã phát điên.
- Hắn hồi nãy tịnh không gặp quỷ, cũng không phát điên.
Một thanh âm khác đột nhiên phát ra từ trong bóng tối.
Thanh âm xao động lòng người phi thường, thanh âm nữ nhân.
Phiêu phiêu diêu diêu, phảng phất từ trên trời hạ xuống.
Vương Phong cùng Huyết Nô không cầm được mình, đều ngẩng đầu lên.
Một góc trời tức thì lóe lên một ánh sáng màu xanh.
Ánh lửa.
Bọn họ bên trong thạch thất đã thấy qua thứ ánh lửa đó.
Thanh âm đó lại nói tiếp :
- Bất quá trong những ngày tới đây, bọn ngươi có thể sẽ phát điên, cũng tất nhiên có thể sẽ gặp quỷ.
Vương Phong rướn người lên, Huyết Nô đã hét lớn :
- Ai!
Thanh âm đó vừa cười vừa hỏi :
- Thanh âm của Vương Phong, ngươi có thể nhận ra, thanh âm của ta, ngươi lại nhận không ra sao?
- Ngươi... là ngươi!
Giọng nói của Huyết Nô lập tức biến đổi.
Giọng nói không ngờ mang theo một sự khủng bố cường liệt.
Vương Phong lúc đó chừng như cũng nhận ra thanh âm đó, không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Trong ánh lửa màu bích lục tức thì xuất hiện một gương mặt.
Một gương mặt rất trẻ, vô luận nhìn ra sao người đó cũng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, chỉ là một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương toàn thân vận hồng y.
Ánh lửa bích lục phát ra từ một cây đuốc nhỏ, tuy đã nhuốm lục lên mặt ả, nhưng còn không nhiễm lục lên y phục ả, không khó phân biệt bộ y phục đỏ.
Bọn họ lại biết vị tiểu cô nương hồng y đó quả thật đã không nhỏ.
Vị hồng y tiểu cô nương đó tự nhiên là Thần Châm Vi thất nương.
Ma Vương từ trong tròng mắt ả đi ra, sau khi hiện thân trong thạch thất, ả lại tiêu tán như sương khói, hiện tại lại từ trên trời xuất hiện.
Có lẽ nào ả đã bị Ma Vương biến thành một yêu ma?
Nhãn tình của Vương Phong mở tròn vo, trừng trừng nhìn ngọn lửa bích lục, trừng trừng nhìn lên khuôn mặt đó trong ánh lửa, đột nhiên hỏi :
- Sao ngươi còn chưa tháo cái mặt nạ đó xuống?
Vi thất nương cười đáp :
- Ta mang cái mặt nạ này ít ra cũng đã gần mười năm, nữ nhân có tuổi không phải đều thích trang điểm mình thành một tiểu cô nương sao?
Vương Phong cười lạnh :
- Ngươi cho dù không tháo cái mặt nạ đó xuống, ta cũng đã biết ngươi là ai.
Vi thất nương cười hỏi :
- Ta là ai?
Vương Phong gằn từng tiếng :
- Lý đại nương!
Đó hiển nhiên là Vi thất nương, chàng lại nói là Lý đại nương.
Lý đại nương không phải đã bị thiêu đốt dưới ngọn lửa trong hầm thành tro bụi sao?
Xem chừng nhãn tình của chàng nếu quả không có bệnh, đầu óc chỉ sợ quả thật đã mắc bệnh.
Huyết Nô lần này lại không nói chàng đã phát điên.
Vi thất nương cũng không nói vậy, cười cười hỏi :
- Ngươi làm sao mà dám khẳng định như vậy?
Vương Phong đáp :
- Thanh âm.
Vi thất nương hỏi :
- Hiện tại ta vừa mở miệng ngươi đã nhận ra thanh âm ta, hồi nãy trong thạch thất vì sao ta nói rất nhiều, ngươi lại không nhận ra?
Vương Phong không nói tiếng nào.
Vi thất nương hỏi :
- Có phải bởi vì ta lúc đó ép giọng mà nói, có phải bởi vì ngươi lúc đó đang kinh hồn không thể chú tâm, Huyết Nô lại mê man, tâm thần ngươi cũng đã kinh loạn như một bãi cỏ?
Vương Phong tịnh không phủ nhận.
Vi thất nương giơ tay tháo cái mặt nạ tiểu cô nương đó xuống, đằng sau mặt nạ quả nhiên là bộ mặt của Lý đại nương.
Trên mặt của bà ta lại cũng điểm một nụ cười.
Bà ta vốn là một tuyệt sắc giai nhân, cười lại càng đặc biệt mỹ lệ, ánh lửa bích lục chiếu trên mặt bà ta, tuy làm cho sắc mặt bà ta hiển lộ nét quỷ dị, cũng không phá hư dung nhan mỹ lệ đó.
Trong mắt của Huyết Nô và Vương Phong, bà ta lại đã không còn là tuyệt sắc giai nhân, chỉ là một ác ma tàn độc.
Mặt nạ của Vi thất nương lạc vào tay Lý đại nương, còn người của Vi thất nương ra sao?
Huyết Nô nhịn không được, mở miệng hỏi :
- Làm sao mặt nạ của Vi thất nương lại lọt vào tay bà?
Lý đại nương cười hỏi :
- Ả ngay cả tính mạng cũng giữ không được, nói gì đến tấm mặt nạ này?
Huyết Nô hét lớn :
- Bà đã giết ả?
Vương Phong cũng đồng thời nói lớn :
- Toàn thân bị lửa thiêu, sau đó cùng Thường Tiếu rơi xuống hầm lửa, nữ nhân đó có phải là ả, có lẽ nào - lại là Vi thất nương?
Lý đại nương gật đầu cười cười đáp :
- Đầu óc của ngươi cũng còn linh hoạt, chỉ tiếc quá trễ!
Vương Phong hỏi truy :
- Chuyện hồi nãy là sao?
Lý đại nương đáp :
- Thạch thất đó vốn là một nơi rất an toàn, một địa phương rất bí mật, bắt đầu từ chỗ nhập khẩu, tổng cộng có mười ba cơ quan mai phục hung độc trùng trùng. Các cơ quan mai phục đó đều luôn luôn hoạt động, vô luận là ai tiến vào cũng đều cửu tử nhất sinh.
Vương Phong thốt :
- Bà đương nhiên là ngoại lệ.
Lý đại nương nói :
- Lúc ta đi vào đương nhiên tạm thời phong bế các cơ quan mai phục đó, ai theo sau cũng vẫn là đi vào tử lộ.
Vương Phong thốt :
- Sau khi bà tiến vào, tự nhiên sẽ không phong bế các cơ quan mai phục đó nữa.
Lý đại nương đáp :
- Tự nhiên là không.
Vương Phong nói :
- Bọn tôi ba người tiến vào lại rất an toàn.
Lý đại nương thốt :
- Sau khi ta tiến vào, đã kinh ngạc không biết sao cơ quan mai phục đã bị phong bế, đã có thể an toàn đi qua.
Vương Phong nói :
- Người có thể ngẫu nhiên bị nóng sốt, cơ quan có thể ngẫu nhiên bị hư, chuyện đó đâu có gì là kỳ quái.
Lý đại nương thốt :
- Cơ quan đó đều do các cao thủ Tây Vực tạo dựng, cho dù sau ba chục năm chục năm cũng không thể bị hư hỏng.
Vương Phong thốt :
- Chuyện này quả thật kỳ quái.
Lý đại nương nói :
- Cũng không kỳ quái gì, chỉ bất quá bởi vì trước khi ta đi vào, đã có một người vào trước.
Vương Phong hỏi :
- Vi thất nương?
Lý đại nương đáp :
- Chính là ả.
Vương Phong hỏi :
- Ả rành về những cơ quan này?
Lý đại nương đáp :
- Nếu ả may mắn có thể hoàn toàn thấu hiểu những cơ quan này, ít ra ả không những có thể tạm thời phong bế cơ quan, mà còn có thể làm chúng hoạt động trở lại, ả lại nửa biết nửa không, mười ba đạo cơ quan kết quả có mười một đạo bị ả phá hủy.
Vương Phong thốt :
- Hầm lửa cũng như một bức tường đá ngăn đoạn ngọn lửa chắc là một trong hai đạo cơ quan chưa bị hủy hoại.
Lý đại nương nói :
- Hiện tại lại đã không thể sử dụng lại.
Vương Phong hỏi :
- Còn một đạo là gì?
Lý đại nương đáp :
- Cũng đã không thể sử dụng lại.
Bà cười lạnh một tiếng :
- Đạo cơ quan đó là một làn khói độc trí mạng.
Vương Phong thốt :
- Ồ?
Lý đại nương nói :
- Đạo cơ quan thứ nhất cho đến thứ mười đều hoàn toàn là cơ quan độc lập, đạo thứ mười một cùng đạo thứ mười hai đều nối liền cùng một chỗ, một khi đi qua mười đạo cơ quan độc lập, lúc đến đạo cơ quan thứ mười một, cho dù là người cực kỳ cẩn thận cũng khó mà tránh được sơ xuất bình thường, ả cũng tịnh không ngoại lệ.
Vương Phong thoát miệng :
- Làn khói độc đó...
Lý đại nương đáp :
- Ả đã hít vào, ta tiến vào tới thạch thất dưới đất, ả đã gục trên tử địa.
Vương Phong thốt :
- Sau đó, bọn ta nghe thấy một tiếng la thảm...
Lý đại nương hỏi :
- Bọn ngươi nghe không ra thanh âm của ta sao?
Vương Phong đáp :
- Nhận ra được, ta chỉ nghĩ không ra ngươi lúc đó vì sao lại la lên?
Lý đại nương cười đáp :
- Không vì sao hết, chỉ vì muốn bọn ngươi tiến vào thạch thất dưới đất nhanh một chút, ta biết lúc đó bọn ngươi đã ở bên ngoài cổng.
Vương Phong thốt :
- Trước lúc bọn ta tiến vào, bà đã hoán đổi y phục của Vi thất nương, đem bà ta thiêu trước mặt thạch tượng Ma Vương?
Lý đại nương đáp :
- Trước lúc đó ta đương nhiên hủy diệt diện mạo của ả.
Vương Phong hỏi :
- Người của ả đã chết, sao bà còn làm khổ thi thể của ả như vậy?
Lý đại nương đáp :
- Bởi vì ta muốn bọn ngươi tin ta đã tự sát, tự thiêu.
Vương Phong thốt :
- Tiếng thở dài đó...
Lý đại nương ngắt lời :
- Là ta thở dài, một người còn có thể thở dài, biểu thị ả còn chưa tắt thở, cho dù ta chỉ còn một tia sinh khí, tin rằng bọn ngươi đều không thể thúc thủ bàng quang, không thể đứng yên nhìn ta bị thiêu chết, cho nên ta đã tính trước với tiếng thở dài đó, bọn ngươi nhất định nhào tới cứu ta.
Vương Phong hỏi :
- Bọn ta một khi nhào tới, bà phát động cơ quan thứ mười ba?
Lý đại nương đáp :
- Ta quả thật có ý đó, cũng đã hành động liền, chỉ đáng tiếc chỉ chôn sống được một mình Thường Tiếu.
Vương Phong bất giác xuất mồ hôi lạnh, chàng còn chưa quên hầm lửa đáng sợ đó, lại cũng không quên cái chết của Thường Tiếu khủng bố như thế nào.
Chàng thuận miệng hỏi :
- Lúc đó bà đang ở đâu?
Lý đại nương đáp :
- Trong một bức tường ngầm.
Vương Phong thốt :
- Chỉ có một mình Thường Tiếu rơi xuống hầm, bà đương nhiên không thỏa mãn.
Lý đại nương nói :
- Cũng không thể để bọn ngươi lưu lại trong thạch thất, điều đó đối với ta lại càng là một chướng ngại.
Vương Phong đột nhiên nhớ đến hai chữ “bảo khố” bên ngoài cửa thạch thất :
- Có phải là vì những cái hộp bên trong thạch thất? Có phải có châu bảo bên trong hộp?
Lý đại nương đáp :
- Ngươi cũng biết trong hộp có đựng châu bảo à?
Vương Phong đáp :
- Bà khổ công kiến tạo một thạch thất dưới đất an toàn bí mật như vậy, chỉ là dùng để ẩn thân lúc vạn bất đắc dĩ?
Lý đại nương đáp :
- Đương nhiên không phải.
Vương Phong đột nhiên hỏi :
- Số châu bảo đó có phải là châu bảo trong bảo khố của Thái Bình An Lạc Phú Quí vương phủ bị thất thiệt?
Lý đại nương hỏi lại :
- Ngươi nói có phải không?
Vương Phong đáp :
- Ta nói phải.
Lý đại nương cười cười.
Vương Phong lẩm bẩm :
- Hèn gì bọn ta đối với ngươi là một chướng ngại, ngươi lúc đó vì sao lại không thanh trừ chướng ngại đó?
Lý đại nương đáp :
Ai?
Hữu thủ của Vương Phong bất giác đã nắm chặt cán đoản kiếm.
Tiếng bước chân chỉ dừng lại một chút lại vang lên, bước vào trong màn bích lục.
Mắt Vương Phong vừa nhíu lại đã mở tròn xoe, chàng đã thấy rõ ràng chủ nhân tiếng bước chân đó.
Không là vật, là người!
Một hồng y tiểu cô nương, hai tròng mắt đen nhánh như than, trong thạch ốc này lại biến thành màu bích lục quỷ dị.
Má đỏ hồng của ả cũng một màu bích lục, nhưng nhìn lại, cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi.
Vương Phong lại biết tuổi tác của ả ít nhất cũng đã ba mươi lăm, hiện tại khuôn mặt chàng nhìn chỉ là một mặt nạ.
Chàng còn biết hồng y tiểu cô nương đó về phương diện thêu hoa chỉ thua có Đường Cố tiểu muội, bản lãnh phóng châm đâm mù mắt người ta lại là thiên hạ đệ nhất.
Hồng y tiểu cô nương đó tự nhiên là Vi thất nương.
Vi thất nương nguyên lai còn chưa chết!
Hồi nãy ả đã đi đâu? Hiện tại vì sao lại đi đến nơi đây?
Vương Phong cảm thấy kỳ quái, nhìn ả chằm chằm.
Vi thất nương cũng cảm thấy kỳ quái, lại dừng chân thêm một lần.
Ả hiển nhiên cũng nghĩ không ra lại gặp Vương Phong ở đây.
Vương Phong buông tay khỏi cán kiếm, vẫy tay gọi :
- Vi đại thư, Huyết Nô ở đây!
“Sao ngươi lại ở đây?” Giọng nói của ả kỳ quái phi thường.
Đây vốn là một chuyện ngoài ý liệu, kể cả Vương Phong, hồi nãy cũng đâu nghĩ ra sẽ đến được nơi này.
Chàng thở dài một hơi, đáp :
- Chuyện này kể lâu lắm, làm sao ngươi vào được đây?
Vi thất nương đáp :
- Ta đứng bên ngoài sảnh đường thấy cánh cửa ngầm trên tường đã mở, cho nên đi vào xem có gì.
Vương Phong “ồ” một tiếng, lại hỏi :
- Hồi nãy ngươi đi đâu?
Vi thất nương đáp :
- Thừa cơ hội đi lục soát khắp nơi.
Vương Phong nhịn không được, hỏi :
- Ngươi lục soát để tìm cái gì?
Vi thất nương ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời :
- Một người!
Vương Phong hỏi truy :
- Ai?
Vi thất nương trầm mặc.
Vương Phong nhìn ả đăm đăm, lại hỏi :
- Không thể cho ta biết?
Vi thất nương vẫn trầm mặc.
Vương Phong thở dài, vừa muốn chuyển đề tài, Vi thất nương đã ngẩng đầu nhìn chàng đăm đăm.
Trong mắt ả chứa đầy vẻ bi ai.
Bi ai không tả được, làm sao mà không động lòng người.
Vương Phong lại thở dài một hơi, thốt :
- Ngươi không muốn nói, ta cũng không cưỡng bách ngươi.
Vi thất nương vẫn nhìn chàng chằm chằm, chung quy đã mở miệng đáp :
- Ma Vương!
Vương Phong thoát miệng hỏi :
- Ngươi nói ai?
“Ma Vương!” Vi thất nương lặp lại hai chữ đó, ánh mắt bi ai đột nhiên rơi lệ.
Nước mắt tinh anh, lóe lên trong ngọn lửa bích lục cũng một màu bích lục.
Vương Phong bất giác nhìn thẳng vào mắt Vi thất nương.
Chàng không hỏi nữa, có phải chàng biết một khi Vi thất nương đã nói ra ả đang tìm ai, nhất định sẽ nói cho chàng biết thêm nhiều?
Vi thất nương lại không nói gì nữa, mắt đẫm ánh lệ.
Ánh lệ màu bích lục.
Sóng mắt bi ai, ánh lệ tinh anh.
Vương Phong cảm thấy tim mình gần như muốn vỡ ra thành muôn mảnh.
Ánh lệ lóe lên, nhãn tình lại tịnh không có biến hóa, chớp cũng không chớp.
Tròng mắt động cũng không động, phảng phất đã ngưng kết.
Tròng mắt hai điểm đen nhánh, ánh lửa bích lục chiếu rọi đã biến thành màu bích lục, như mắt mèo lóe sáng.
Trong tròng mắt của đôi mắt mèo đó, đột nhiên xuất hiện một người.
Vương Phong một mực nhìn thẳng vào mắt của Vi thất nương, chàng đương nhiên cũng thấy người xuất hiện trong tròng mắt của Vi thất nương.
Nhãn tình có mở lớn hơn được không? Tròng mắt có giãn lớn hơn được không?
Người xuất hiện trong mắt có lớn hơn được không?
Trong tròng mắt của Vi thất nương vốn chỉ có ảo ảnh của chàng và Huyết Nô, hiện tại người đó xuất hiện, ảo ảnh của chàng và Huyết Nô tan tan biến biến không còn thấy nữa.
Bằng vào mục quang bén nhọn của chàng, cũng không thể thấy rõ ảo ảnh của chàng và Huyết Nô, nhưng hiện tại con người đó, chàng lại thấy rõ rõ ràng ràng.
Tử kim bạch ngọc quan, anh tuấn lại ôn hòa, con người đó không phải là người trẻ tuổi trên bức ma họa trong phòng của Huyết Nô tại Anh Vũ lâu thì là ai?
Thập vạn yêu ma hướng về phía hắn mà tung bái, Huyết anh vũ tung cánh bay về phía hắn.
Ma trung chi ma, chư ma chi vương.
Ma Vương!
“Ma Vương?!” Vương Phong rên lên một tiếng.
Thân thể của người xuất hiện trong tròng mắt của Vi thất nương, nếu quả không phải bên trái chàng, thì cũng phải ở bên phải chàng.
Chàng liếc xung quanh.
Hai bên trái phải của chàng đều không có người.
Chàng lại nhìn vào mắt Vi thất nương, Ma Vương trẻ tuổi đó lại từ trong mắt của Vi thất nương bước tới.
Sự tình đó làm sao mà phát sinh được?
Mắt Vương Phong trừng trừng, miệng há hốc, cả nguời phảng phất đã biến thành một khúc gỗ.
Vóc dáng người đó từ từ lớn lên, tăng trưởng.
Khuôn mặt của Vi thất nương cơ hồ đồng thời phù động, chừng như là khói, chừng như là sương.
Không tới một chớp mắt, cả người Vi thất nương đều như sương khói tản mác, tan biến.
Ma Vương trẻ tuổi đi ra từ trong tròng mắt của ả lúc này lại đã đứng thẳng cao cao bảy thước.
Hắn đứng ngay tại chỗ Vi thất nương đứng hồi nãy.
Vương Phong chung quy đã nhìn thấy rõ hắn.
Dưới ánh lửa màu bích lục, hắn hoàn toàn không nhuốm màu bích lục.
Thứ ánh sáng bích lục đó, căn bản không thể lạc trên thân mình hắn.
Mặt hắn giống như bạch ngọc trên tử kim quan, tay của hắn cũng như vậy.
Hắn mỉm cười, nụ cười ôn hòa lại cao quý.
“Ma Vương...”
Vương Phong lại rên lên một tiếng, chàng đột nhiên có một thứ cảm giác hưng phấn không thể tả.
Có thể thấy được Ma Vương, không còn nghi ngờ gì nữa, là một thứ quang vinh.
Ma Vương vẫn mỉm cười.
Vương Phong nhìn hắn, muốn nói lại do dự.
Những nghi ngờ còn đọng trong tâm, chàng tin tưởng sâu sắc Ma Vương trước mắt đều có thể giải đáp cho chàng hoàn hảo.
Ma Vương cho dù tịnh không triệt địa thông thiên như trong truyền thuyết, không có gì là không biết, không có gì là không thể làm, ít ra cũng có thể nó cho chàng biết bí mật Huyết anh vũ, nói cho chàng biết chân tướng vụ án châu bảo trong bảo khố của Thái Bình Phú Quí vương phủ bị thất thoát.
Chỉ tiếc hiện tại tâm của chàng vẫn còn đang hoàn toàn rối loạn, ngàn vạn chữ trong đầu, nhất thời cũng không biết phải hỏi gì.
Ma Vương lại đã nhìn xuyên được tâm thần chàng, mỉm cười, đột nhiên thốt :
- Ta biết trong tâm ngươi có rất nhiều vấn đề vô phương giải quyết.
Giọng nói của hắn ôn nhu như nữ tử, lại có một thứ uy nghiêm khó kháng cự.
Vương Phong bất tri bất giác gật đầu.
Ma Vương lại nói tiếp :
- Ngươi rất muốn biết bí mật Huyết anh vũ?
Vương Phong chỉ còn biết gật đầu.
Ma Vương cười cười, thốt :
- Ngươi ẳm Huyết Nô theo ta.
Vương Phong không tự chủ được, cúi xuống ẳm Huyết Nô lên.
Ma Vương tức thì chuyển người, đi về phía bức tường đá bên trái.
Vương Phong không tự chủ được, cũng đi theo sau hắn.
Từng bước từng bước, bọn họ chung quy đã đến trước bức tường bên trái.
Cước bộ của Ma Vương không dừng, lại đi vào trong bức tường đi.
Mắt Vương Phong nhìn thẳng, chàng ẳm Huyết Nô, như khúc gỗ ngây người đứng trước bức tường đá.
Chàng tịnh không phải là yêu ma, tịnh không có bản lãnh đi xuyên tường.
Cũng ngay lúc đó, giọng nói ôn nhu của Ma Vương đột nhiên từ trong tường truyền ra :
- Ngươi sao lại không theo ta tiến vào?
Vương Phong ngẩn người :
- Đây là một bức tường đá.
Thanh âm của Ma Vương lại từ trong bức tường vọng ra :
- Ta kêu ngươi tiến vào, ngươi chỉ nên tiến vào.
Vương Phong gồng mình, một chân hướng bức tường đá bước vào.
Bước chân đó không ngờ lại dễ dàng hòa vào trong tường.
Vương Phong vừa vui mừng, vừa kinh hãi, gồng mình cúi đầu đi thẳng vào.
Đầu chàng không đổ máu, cả thân mình đều tiến vào trong tường đá.
Bước chân lại không dừng lại, chàng vừa có cảm giác trước mắt một màu tối đen, lại thấy có ánh sáng.
Ánh sáng mê mông, cũng không biết đến từ đâu.
Có gió.
Gió thổi y phục của Vương Phong phất phơ.
Gió lạnh âm âm trầm trầm, thổi trên người lại không có cảm giác lạnh lẽo.
Có sương.
Sương trắng thê mê, phiêu diêu xung quanh Vương Phong, lại không ngăn chận thị tuyến của chàng.
Vương Phong lại bước tới trước một bước.
Bước chân này vừa bước tới, mắt chàng đột nhiên thoáng thấy một ánh sáng.
Ánh lửa!
Ngọn lửa vút lên cao, bài sơn đảo hải phất lên từ bên phải chàng.
Chàng rùng mình liếc sang bên trái.
Bên trái không có lửa, chỉ có băng.
Hàn băng!
Hàn băng như cát chuồi cuồn cuộn, rọi ánh lửa đỏ, phừng phực lăn lộn.
Lửa đã cháy tới, băng cũng lăn qua, giữa liệt hỏa và hàn băng là một khe vực rộng nửa trượng.
Vương Phong bồng Huyết Nô như đang đi trong không trung.
Chàng cúi đầu nhìn xuống dưới.
Bên dưới chân chàng, lại không có đất.
Vương Phong thật sự giật mình kinh hãi.
Huyết Nô trong tay chàng cơ hồ muốn rơi khỏi tay chàng.
Nếu rơi xuống, kết quả sẽ ra sao? Chàng không dám tưởng tượng.
Chàng vội vã ôm chặt Huyết Nô, hai chân mình lại không biết sẽ ra sao.
Kỳ quái là chàng không ngờ lại không rơi xuống dưới.
Trong gió và sương, giữa liệt hỏa và hàn băng, lại như có một con đường vô hình, chàng đang đi trên con đường vô hình đó.
Chàng hít một hơi dài, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Bên trên tịnh không có thanh thiên, chỉ có hàn băng chuyển động, liệt hỏa múa lượn, gió lạnh gào thét, sương mù phất phơ.
Trời là đâu? Đất là đâu?
Không có thanh thiên trên đầu, không có đại địa dưới chân, chỉ có gió và sương, hàn băng và hỏa diệm.
Có lẽ nào đây là thế giới của chư ma? Có lẽ nào lúc mừng thọ thập vạn tuế của Ma Vương, cửu thiên thập địa thần ma trích huyết hóa thành Huyết anh vũ, cùng dâng lên mừng thọ Ma Vương, chính là ở đây?
.... Nồng gia phổ kỳ diệu!
Vương Phong vừa kinh hãi vừa hoan hỉ trong tâm, một chữ cũng không thể nói ra.
Ánh mắt chàng chứa đầy nỗi hưng phấn, cũng chứa đầy vẻ khủng bố.
Ma vực này chàng đã nghe qua không chỉ một lần, chàng vốn tuyệt không tin quả thật có địa phương Nồng gia phổ kỳ diệu này.
Hiện tại chàng lại đặt mình vào nơi này.
Chàng có không tin cũng không được.
“Phựt” một tiếng, một cột lửa đột nhiên tạt trước mặt chàng, lưới lửa như hoa sen nở rộ, một vật từ trên hoa sen lửa bay ra.
Không phải người, cũng không phải thú.
Vương Phong vốn không cách nào nhận ra đó là vật gì.
Thân thể nó trong suốt, lại không phải vô hình.
Cốt cách hiện ra thấy rõ, trên ngực trái lộ ra một trái tim đỏ to lớn.
Nhân tâm!
Tim đỏ giống như rướm máu, lại không có một giọt máu rơi rớt, thân thể nó đều không rớt một giọt máu nào.
Bên trong thân thể nó cũng chỉ có trái tim người đó.
Vương Phong đang nghĩ về dung mạo của nó, hoa sen lửa đã khép cánh, nó hóa thành một dây lửa bay về phía trận lửa phừng phừng có hình dáng núi sông bên trái.
Mục quang của Vương Phong đuổi theo dây lửa đó, lạc vào trong trận lửa phừng phừng có hình dáng núi sông, chàng đột nhiên phát giác đó không đơn giản chỉ là một trận lửa, trong liệt diệm còn có “người”, vô số “người”.
Chàng kinh hãi nhìn bốn phía.
Ngay lúc đó, bốn phía xung quanh chàng đã xuất hiện vô số “người”.
Có đám phấp phới trong gió, có đám ẩn hiện trong sương, lăn lộn trong hàn băng còn có vô số kể.
Đám “người” này cũng không biết đến từ đâu, chừng như đã tồn tại từ lâu, hiện tại mới hiện thân.
Vương Phong đối với đám “người” này tịnh không lạ gì, trong bức họa trên tường trong phòng Huyết Nô tại Anh Vũ lâu, đã có vẽ bọn chúng.
Bọn chúng tịnh không phải là “người”.
Bọn chúng là yêu ma.
Cửu thiên thập địa yêu ma, các thức các dạng yêu ma.
Bọn chúng có bán nhân bán thú, có phi nhân phi thú, có hình trạng người, lại không là người, có hình trạng thú, lại có dạng một quả tim người.
Trong gió, trong sương, trong liệt hỏa, trong hàn băng, không có chỗ nào không thấy đám yêu ma đó.
Cửu thiên thập địa quần ma có bao nhiêu lần này đến đây?
Bọn chúng lần này tụ hội tại Nồng gia phổ là để làm gì?
Có lẽ nào là ngày mừng thọ của Ma Vương, lần này bọn chúng lại chuẩn bị lễ vật dâng lên Ma Vương?
Ma Vương đâu?
Vương Phong vừa nghĩ tới Ma Vương, đám yêu ma trong băng hỏa phong vụ đó lại biến mất.
Thập vạn yêu ma trong phút chốc hoàn toàn biến mất, nửa người cũng không còn.
Quần ma vừa biến mất, chàng lại thấy Ma Vương.
Ma Vương đứng trước mặt, vẫy tay về phía chàng.
Vương Phong bước nhanh tới.
Chàng thủy chung vô phương tới gần được, vô luận là chàng đi nhanh cách nào, Ma Vương thủy chung vẫn đứng trước mặt chàng.
Chàng lại không thấy cước bộ của Ma Vương di động.
Ma Vương đơn giản bất tất phải di động cước bộ mới đi được, trong sương gió từ từ bay đi.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, đi bao xa rồi.
Xung quay vẫn còn sương gió, vẫn còn liệt hỏa hàn băng.
Tính nhẫn nại của Vương Phong tuy rất cao, đã không tránh khỏi nóng nảy, chàng vừa định hỏi còn đi bao xa, Ma Vương trước mặt đột nhiên lại biến mất.
Chàng muốn gọi Ma Vương trở lại, liệt hỏa hàn băng hai bên đột nhiên lại dâng trào.
Liệt hỏa kết thành bức tường lửa, hàn băng ngưng thành bức vách băng.
Quần ma lại tái hiện trong vách băng tường lửa, đứng chỉnh tề hai bên.
Một tòa cung điện cực kỳ hoa lệ cơ hồ đồng thời xuất hiện trước mắt chàng.
Tòa cung điện đó đơn giản giống như là thiên ngoại phi lai, lại bên trên không đụng trời, bên dưới không đụng đất, phảng phất phiêu diêu trong gió sương.
Vương Phong đương trường lại nhìn đăm đăm ngơ ngẩn.
Chàng còn chưa kinh ngạc, lại nghe một chuỗi tiếng chuông.
Tiếng chuông đó chàng tịnh không còn lạ gì nữa.
Tiếng chuông từ xa bay đến gần, mười ba con quái điểu bao vây một cụm lửa, trong tiếng chuông bay lượn vòng quanh.
Quái điểu mỹ lệ, có lông khổng tước, có cánh dơi, có đuôi yến tử, có độc châm của ong mật, một bên cánh là cánh ưng, một bên cánh là cánh dơi, một bên cánh là lông khổng tước, một bên cánh là lông phượng hoàng.
Cánh dơi đen sì, đuôi yến tử đen nhánh, lông khổng tước huy hoàng, lông phượng hoàng khôi quý.
Mỗi một màu sắc đều phối hợp với nhau một cách rõ ràng, đẹp không tầm thường, quái không tầm thường.
Cổ mỗi con chim có đeo một cái chuông.
Tiếng chuông yêu dị kỳ quái, phảng phất nhiếp hồn đoạt phách.
Hồn phách của Vương Phong còn chưa bị tiếng chuông bắt đi, bộ dạng của chàng, lại đã như thất hồn lạc phách.
Chàng vốn tuyệt không tin có thứ quái điểu này, bởi vì trên nhân gian không có thứ quái điểu đó, chàng chưa từng thấy qua, nhưng hiện tại chàng có muốn không tin cũng không thể.
Chàng thậm chí còn hoài nghi cả đôi mắt mình, nhưng chàng lại tin đôi mắt mình luôn luôn không có vấn đề.
Thứ quái điểu đó căn bản không đến từ nhân gian.
Thứ quái điểu đó vốn là sở hữu của ma vực, do ma huyết hóa thành.
.... Thập vạn thần ma, thập vạn giọt ma huyết, hóa thành một Huyết anh vũ, trê n sự thật chỉ dùng chín vạn tám ngàn sáu trăm tám mươi bảy giọt ma huyết, còn dư một ngàn ba trăm mười ba giọt, lấy ra một ngàn ba trăm giọt hóa thành mười ba ma điểu - mười ba nô tài của Huyết anh vũ.
Huyết nô!
Mười ba Huyết nô bay vòng vòng múa lượn trước mặt Vương Phong, đột nhiên hợp lại.
Chỉ trong phút chốc, leng keng một tràng tiếng chuông bộc hưởng, mười ba Huyết nô lại bay tứ tán, múa lượn trong không trung.
Cụm liệt hỏa bọn chúng vây quanh tức thì từ chính giữa bay lên cao, kỳ hỏa yên hoa bắn ra.
Yên hoa kỳ hỏa bảy màu, giống như máu tươi.
Giữa không trung chừng như sinh ra một trận mưa máu.
Mưa máu lắc rắc, cũng rơi lác đác trên người Vương Phong, vừa rơi xuống lại vô ảnh vô tung, lại không nhuốm ố y phục của Vương Phong. Vương Phong cũng căn bản không tránh né.
Chàng phảng phất đã như ngây như dại.
Lúc liệt hỏa phóng ra, chính giữa cụm lửa xuất hiện một con Anh vũ, con Anh vũ màu đỏ như máu.
Huyết anh vũ!
Lông đỏ như máu, móng mỏ đỏ như máu, mắt cũng đỏ như máu.
Chín vạn tám ngàn sáu trăm tám mươi bảy giọt ma huyết, trích thành một con Huyết anh vũ.
Trong liệt hỏa phóng ra, Huyết anh vũ cũng như là một cụm liệt hỏa.
Nó bắt đầu tung cánh.
Cánh đỏ như máu quạt văng hỏa diệm, phạt đứt hàn băng, đẩy lui gió lạnh, xông phá sương mù.
Mười ba Huyết nô xếp hàng hai bên tả hữu của nó, giống như những nô tài trung thành tuyệt đối, hầu hạ chủ nhân của bọn chúng.
Tiếng chuông nhiếp phách, mỹ lệ kinh tâm.
Cả Nồng gia phổ kỳ diệu biểu lộ sắc thái khôi quý vô biên.
Huyết anh vũ.
Trong tâm Vương Phong phát xuất một nỗi hoan hỉ, một niềm kinh hãi.
Cũng ngay lúc đó, chàng nghe một tràng cười kỳ quái.
Là tiếng người cười.
Tiếng cười trước mặt chàng phát ra, trước mặt chàng lại không có một người nào.
Trước mặt chàng chỉ có mười ma Huyết nô, chỉ có một Huyết anh vũ.
Đó chính là tiếng cười của Huyết anh vũ.
Huyết anh vũ một khi cười, giống như người cười.
Trong tiếng cười chứa đầy một thứ tà ác yêu dị không nói được.
Tiếng cười đó không phải là lần thứ nhất Vương Phong đã nghe qua.
Lúc nghe qua lần thứ nhất, Thiết Hận ngã gục trước mặt chàng, ngã gục trong tiếng cười tà ác yêu dị đó, lá khô cũng co rút lại.
Hiện tại là lần thứ hai chàng nghe được.
Bất giác toàn thân chàng lạnh như băng.
Một cảm giác lạnh lẽo như mũi kim nhọn bén đâm lên từ sau lưng chàng, đâm vào người chàng thấu tận xương cốt, đâm nhập cốt tủy, đâm vào tim chàng.
Một thứ khủng bố không giải thích được, khủng bố cường liệt, như ác mộng đè nén tâm tư chàng.
Cả người chàng run lẩy bẩy, lại vẫn đứng thẳng thớm.
Chàng tuy có cảm giác khủng bố, lại tịnh không sợ Huyết anh vũ.
Bởi vì Huyết anh vũ còn thiếu chàng hai điều kiện.
.... Huyết anh vũ cứ mỗi bảy năm lại giáng lâm xuống nhân gian một lần, mỗi lần đều mang theo ba nguyện vọng.
.... Chỉ cần là người đầu tiên thấy được nó, là có thể được cấp cho ba nguyện vọng đó.
.... Vô luận là nguyện vọng gì cũng đều có thể thực hiện.
Chàng cùng Thiết Hận đồng thời thấy được Huyết anh vũ.
Ba nguyện vọng đó Huyết anh vũ cấp cho hai người bọn chàng.
Nguyện vọng của Thiết Hận đã được thực hiện.
Hắn đạt được nguyện vọng, ngã gục trong tiếng cười của Huyết anh vũ, chết trước mặt Huyết anh vũ.
Còn có hai nguyện vọng đã thuộc về sở hữu của Vương Phong.
Nguyện vọng thứ nhất của chàng là gì? Nguyện vọng thứ hai của chàng lại có thể là gì?
Điều này cả chàng cũng không biết.
Chàng hiện tại thấy được Huyết anh vũ, chàng cũng muốn đề xuất nguyện vọng của mình.
Nhưng chàng hiện tại lại một chữ cũng không nói ra được.
Tiếng cười yêu dị tà ác đột nhiên đình hạ.
Miệng của Huyết anh vũ vẫn còn há ra, trong miệng phát ra tiếng người :
- Vương Phong!
Nó không ngờ lại hô hoán tên của Vương Phong, nó không ngờ cũng còn nhớ con người Vương Phong.
Môi Vương Phong run rẩy, thanh âm run rẩy :
- Huyết anh vũ?
Chàng không ngờ còn nói được, cả chuyện đó chàng cũng cảm thấy kỳ quái.
Chàng lại không biết thanh âm của mình đã biến thành khó nghe như thế nào.
Đó đơn giản không còn giống thanh âm của chàng.
Huyết anh vũ lại cười.
Lần này nó cười chuyện gì?
Vương Phong cũng cười, cười khổ. Chàng vừa cười khổ, vừa thốt :
- Bọn ta lại gặp nhau.
Huyết anh vũ chỉ cười.
Vương Phong kiệt lực lên giọng :
- Ngươi có còn nhớ ngươi nợ ta hai nguyện vọng?
Tiếng cười lại dừng hẳn, Huyết anh vũ điềm đạm hỏi :
- Nguyện vọng của ngươi là gì?
Vương Phong nghiến răng đáp :
- Nguyện vọng thứ nhất của ta là muốn biết bí mật của ngươi.
Câu nói vừa ra khỏi miệng, chàng đã thấy hối hận.
Tiếng cười của Huyết anh vũ lại vang lên ngay lập tức.
Tiếng cười đó càng bén nhọn hơn, càng đâm sâu vào tai. Trong tiếng cười, chứa đầy vẻ tà ác yêu dị, cũng chứa đầy vẻ châm chọc.
Thập vạn thần ma hai bên tường lửa vách băng cũng cơ hồ đồng thời cười lớn.
Thập vạn thần ma đồng thời cười lớn, cục diện sẽ trở thành ra sao?
Không cần nói đến thần ma, thập vạn người phàm cùng cười lớn, thứ âm thanh đó đã đủ để làm kinh thiên động địa.
Ở đây lại không có thiên, không có địa.
Thập vạn thần ma tuy há miệng cười lớn, lại cả một tiếng cười cũng không có.
Ngay lúc đó, Huyết anh vũ đột nhiên tan biến.
Mười ba Huyết nô cũng biến mất không còn thấy nữa.
Trong băng hỏa phong vụ lại xuất hiện thập vạn thanh ma đao.
Tân nguyệt loan đao, lóe lên ánh sáng yêu dị.
Đao nằm trong tay thập vạn thần ma, bọn chúng nâng đao kề tay, ngẩng đầu nhìn lên trời, trên dung diện quái dị hiển lộ vẻ long trọng tôn kính.
Vương Phong lần theo mục quang của chúng nhìn lên trên, lại thấy Ma Vương.
Lần này chàng thấy Ma Vương đã không còn cách xa vài phân, cũng không là vài thước, mà lại là vài trượng.
Diện mạo của hắn lại vẫn còn anh tuấn ôn hòa.
Một điệu nhạc kỳ dị đột nhiên vang lên trong băng lửa gió sương, hữu thủ của thập vạn thần ma nắm chặt đao, tả thủ chìa ngón giữa ra, mặt mày vẫn uy nghiêm tôn kính.
Ánh đao đột nhiên lóe lên.
Thập vạn thanh ma đao nhất tề trích trên ngón tay giữa, thập vạn giọt ma huyết từ trong ánh đao bay ra, từ trong ma chỉ bay ra, bắn như mưa phi tụ trước mặt Ma Vương.
Chín vạn tám ngàn sáu trăm tám mươi bảy giọt ma huyết hóa thành Huyết anh vũ.
Một ngàn ba trăm giọt ma huyết hóa thành mười ba Huyết nô.
Huyết anh vũ tái hiện, Huyết nô lại bay xung quanh nó.
Đó không phải là tình cảnh ngày mừng thọ thập vạn tuế của Ma Vương sao?
Cả thân người Vương Phong như si ngốc tại đương trường.
Ánh đao lại lóe lên, thập vạn thanh ma đao lại tan biến trong băng hỏa phong vụ.
Điệu nhạc kỳ dị đã tiêu tán, Ma Vương cách mấy trượng cũng không thấy hành tung. Mười ba Huyết nô lại tung cánh, Huyết anh vũ múa lượn giữa mười ba Huyết nô.
Nó lại cười.
Trong tiếng cười đậm đặc mùi giễu cợt.
Nó cười thốt :
- Đó là bí mật của ta.
Nó tuy hiểu tiếng nói, lại tịnh không dùng lời nói để giải thích, lại dùng ma lực thần kỳ của nó diễn tả ngày mừng thọ thập vạn tuế của Ma Vương, tình cảnh thập vạn thần ma trích huyết hóa thành nó, diễn lại trước mặt Vương Phong.
Nó dùng sự thật để trả lời câu hỏi của Vương Phong, dùng sự thật để thỏa mãn nguyện vọng của Vương Phong.
Vương Phong lại cơ hồ muốn tự đá mình một cước.
Bí mật Huyết anh vũ chàng tối thiểu đã nghe qua ba lần, chàng vốn nghĩ đó chỉ là truyền thuyết, không thể nào là sự thật.
Bởi vì chàng chưa từng được ghé qua Nồng gia phổ, cũng chưa thấy qua cái gọi là yêu ma.
Nhưng hiện tại chàng đã vào tới Nồng gia phổ, thấy qua Ma Vương, đám thần ma xung quanh hắn nếu không phải một vạn, cũng đã có tới mấy ngàn.
Bọn chúng tuyệt không thể là người trên nhân gian.
Mười ba Huyết nô cánh dơi đuôi yến tử lông khổng tước phượng hoàng càng tuyệt không phải là chim trên nhân gian.
Những thứ đó đều tồn tại, chuyện Huyết anh vũ lại không là sự thật sao?
Chàng dù đã biết bí mật Huyết anh vũ, lại còn muốn hỏi bí mật Huyết anh vũ, đó không phải là chuyện tức cười sao? Vương Phong lại làm sao có thể cười được?
Vương Phong không cười, Huyết anh vũ cười, cười lớn không ngừng.
Mỗi bảy năm nó đều giáng lâm xuống nhân gian một lần, mỗi lần đem cho người ta ba nguyện vọng.
Có được ba nguyện vọng lại không nhất định là hạnh vận.
Bảy năm trước, Quách Phồn Tổng quản của Thái Bình vương phủ nhận được ba nguyện vọng của Huyết anh vũ. Kết quả vợ chồng Quách Phồn đều chết, đứa con duy nhất là Quách Lan Nhân chết rồi lại được phục sinh, phục sinh rồi lại chết trở lại, chung quy cũng chết trong hòm.
Lần này Huyết anh vũ giáng lâm xuống nhân gian, Thiết Hận và Vương Phong đồng thời thấy được nó, Thiết Hận nhận nguyện vọng thứ nhất của nó, lại cũng chết.
Vương Phong hiên tại lại đã đề xuất nguyện vọng thứ nhất - chính là nguyện vọng thứ hai mà Huyết anh vũ cấp cho nhân gian. Tai họa tuy không giáng xuống người chàng, lại chọc cho Huyết anh vũ cùng quần ma phát cười. Đó tuy không phải là tai họa, cũng không phải là hạnh vận.
Nguyện vọng cuối cùng kết quả ra sao?
Tiếng cười lại dừng lại.
Huyết anh vũ nhìn Vương Phong chằm chằm, hỏi :
- Nguyện vọng thứ hai của ngươi là gì?
Vương Phong trầm ngâm do dự.
Đây đã là hy vọng cuối cùng của chàng, chàng làm sao mà không đắn đo kỹ càng cho được?
Chàng đột nhiên nhớ lại trên mình mình đã trúng “Yếu Mệnh Diêm Vương châm”, chỉ có một trăm ngày để sống.
Một trăm ngày hiện tại đã quá năm chục ngày rồi, có hai tháng chàng cũng không thể sống qua nổi.
Trong tâm chàng không tự chủ được, phát sinh một cảm giác thê lương.
Có lẽ Huyết anh vũ có thể dùng ma lực thần kỳ của nó thanh trừ độc dược trong thân thể chàng, nối lại mạng sống của chàng, thậm chí còn cho chàng trường sinh bất tử.
Hy vọng cuối cùng đó, có phải là nguyện vọng được sống vĩnh viễn?
Ý niệm đó vừa thoáng qua đầu Vương Phong, đã bị chàng gạt ra ngay lập tức.
Chàng còn rất trẻ, cũng tịnh không muốn chết, nhưng, chàng lại không muốn bị Huyết anh vũ lợi dụng, đem cái tà ác của Huyết anh vũ giữ lại trên thân, gieo rắc trên nhân gian.
Tao ngộ của Quách Phồn, tuy chàng không tận mắt thấy, cái chết của Thiết Hận, chàng lại có ấn tượng rất sâu.
Chàng biết, mục đích và nguyện vọng lớn nhất của Ma Vương, là để cho nhân gian chứa đầy tai họa và bất hạnh, nguyện vọng của Huyết anh vũ cấp cho nhân gian, kỳ thật chỉ là bất hạnh và tai họa.
Chàng cho dù có được sống vĩnh viễn, bất hạnh và tai họa đó tất nhiên vĩnh viễn chiếm cứ sinh mệnh chàng, hơn nữa vị tất chỉ ảnh hưởng một mình chàng.
Chàng tuyệt không muốn sống vĩnh viễn trong tai họa và bất hạnh.
Yêu cầu gì đây?
Bảy năm trước, châu bảo trong bảo khố của Thái Bình An Lạc Phú Quí vương phủ nội trong một đêm đã thất tung một cách thần bí.
Chuyện đó đến hiện tại vẫn còn chưa hóa giải được.
Thiết Hận điều tra đã bảy năm, Thường Tiếu trong bóng tối điều tra chuyện này cũng đã hơn hai năm.
Bằng vào sự tinh minh của bọn họ cũng vô phương phá được bí mật đó, người khác còn kể làm gì.
Có thể giải khai câu hỏi đó, xem ra chỉ có Ma Vương, chỉ có Huyết anh vũ.
Đây đã là cơ hội duy nhất của chàng.
Chàng chung quy thoát miệng thốt :
- Hy vọng thứ nhì của ta là muốn biết chân tướng toàn bộ sự kiện châu bảo trong bảo khố của Thái Bình An Lạc Phú Quí vương phủ bị thất tung một cách thần bí trong một đêm.
Chàng đặc biệt cường điệu bốn chữ “toàn bộ sự kiện”.
Nói vậy, bất cứ chuyện gì liên quan đến vấn đề đó, Huyết anh vũ đều phải cho chàng một giải đáp minh bạch rõ ràng.
Huyết anh vũ ngẩn người tại đương trường :
- Sự kiện đó xem chừng đâu có quan hệ gì đến ngươi?
Vương Phong đáp :
- Đích xác là không có quan hệ.
Huyết anh vũ hỏi :
- Ngươi muốn biết làm chi?
Vương Phong đáp :
- Để thỏa mãn tâm hiếu kỳ của ta.
Huyết anh vũ thốt :
- Ồ?
Vương Phong hỏi ngược :
- Chuyện đó không thể là nguyện vọng sao?
Huyết anh vũ đáp :
- Có thể.
Vương Phong thốt :
- Có thể thì được rồi.
Huyết anh vũ nói :
- Ta chỉ lấy làm lạ.
Vương Phong hỏi :
- Lạ chỗ nào?
Huyết anh vũ đáp :
- Con người luôn luôn hy vọng mình có thể trường sinh bất tử, ngươi vốn có hai hy vọng sống vĩnh viễn, ngươi lại không hy vọng sống vĩnh viễn.
Vương Phong đáp :
- Bởi vì ta không muốn biến thành con rối của ngươi.
Huyết anh vũ thốt :
- Nguyên lai ngươi là một người thông minh.
Nó lại cười, cười lớn.
Nghe khẩu khí của nó, ai yêu cầu nó cho sống vĩnh viễn, ngược lại, lại là bị lừa gạt.
Nó cười lớn tung cánh, bay nửa vòng, đột nhiên thốt :
- Đi theo ta.
Câu nói vừa ra khỏi miệng, nó đã vọt đi, bay về hướng cung điện trước mặt.
Mười ba Huyết nô vọt theo nó, không rời khỏi người nó.
Vương Phong theo sau.
Gió gào hú, sương phất phơ, tường lửa lại bắt đầu bừng cháy, vách băng lại bắt đầu chuyển động.
Huyết anh vũ vừa bay về hướng Ma cung, thập vạn thần ma hai bên lập tức biến mất không còn thấy nữa.
Nó bay trước dẫn đường, đưa Vương Phong đến trước mặt Ma cung.
Vừa đến trước mặt Ma cung, mười ba Huyết nô đột nhiên biến mất.
Ma Vương cũng đã không còn biết ở đâu, cả Nồng gia phổ chỉ còn lại một con ma điểu Huyết anh vũ.
Nó lại cười, cười lớn :
- Ngươi bước lên những nấc thang bạch ngọc đó, đến đầu bên kia, ngươi sẽ thấy một biển rộng, trên biển có một ma thuyền, khi vừa thấy ma thuyền, ngươi phải nhảy lên thuyền, nó tự nhiên sẽ mang ngươi đi.
Vương Phong thốt :
- Ta không phải muốn ly khai.
Huyết anh vũ đáp :
- Nó cũng không chở ngươi rời khỏi đây, chỉ bất quá mang ngươi đến một chỗ.
Vương Phong hỏi :
- Chỗ nào?
Huyết anh vũ không trả lời, chỉ thốt :
- Ở địa phương đó ngươi sẽ gặp hai người.
Vương Phong lại hỏi :
- Người nào?
Huyết anh vũ vẫn không đáp lời chàng, lại nói tiếp :
- Bọn họ sẽ giải khai tất cả những thắc mắc trong tâm ngươi.
Nói xong câu đó, Huyết anh vũ lại biến thành một cụm lửa. Cụm lửa đỏ như máu lóe lên một cái rồi biến mất.
Vương Phong ngây người đứng yên tại đó.
Trước mặt chàng, chính là một nấc thang bạch ngọc.
Cũng chỉ ngẩn người một chút, chàng lại nhấc chân bước lên, ẳm Huyết Nô leo lên bậc thang.
Trên thang ngọc gió thổi mạnh bạo, sương phủ thê mê.
Càng cao càng lạnh.
Vương Phong leo lên đến bậc thang cuối cùng, không tự chủ được lạnh đến rùng mình.
Trước mặt chàng, quả nhiên là một mặt biển mênh mông.
Mênh mông không bờ bến.
Nước tịnh không phải màu xanh dương, cũng tịnh không phải màu lục.
Là màu đỏ, đỏ tựa máu tươi.
Đó nếu nói là một mặt biển mênh mông, thì nên gọi là một biển máu, huyết hải.
Biển máu đầy máu bầm, nhìn không thấy bờ, lại cũng không thấy chân trời.
Bên trên mặt biển căn bản không có trời, chỉ có gió và sương, liệt hỏa và hàn băng.
Đó tuyệt không phải là hải dương của nhân gian.
Ma hải đã ở trước mặt, ma thuyền ở đâu?
Tâm niệm Vương Phong dao động, một ma thuyền đã xuất hiện trước mặt chàng.
Kỳ thật chỉ là một cái bè gỗ. Bè gỗ đó có thể độ người qua huyết hải này sao? Qua ma hải này sao?
Bè gỗ đó sẽ đưa chàng đến địa phương nào?
Ma thuyền cơ hồ vừa mới xuất hiện trước mặt Vương Phong, vừa xuất hiện đã lắc lư lùi ra xa.
Vương Phong không dám đợi nữa, ôm chặt Huyết Nô, phóng người nhảy một cái, lảo đảo người chới với trong không trung.
Huyết anh vũ dặn chàng một khi nhìn thấy ma thuyền lập tức nhảy lên ngay, nhưng lúc chàng thấy ma thuyền, còn chưa hết chút hoài nghi.
Cho dù đó là một hải dương thật sự, người chuẩn bị nhảy xuống thậm chí cố ý muốn chết, trước khi nhảy xuống cũng không khỏi nghi ngờ, hà huống đây là một huyết hải! Ma hải!
Chút hoài nghi đó có lẽ đã làm ma pháp thất hiệu, lúc Vương Phong nhảy xuống, ma thuyền đột nhiên biến mất. Chàng cùng Huyết Nô rơi vào giữa huyết hải!
Máu! Ngập mắt đều là máu!
Vương Phong vừa thất kinh la lớn, cả thân mình cùng Huyết Nô đang ôm trong tay đã nhất tề rớt vào biển máu!
Chàng lại không có cảm giác rơi xuống nước, cũng không có cảm giác dìm trong máu.
Giữa lúc đó, chàng chỉ có cảm giác mình đang rơi vào trong một phiến hư vô.
Chàng rùng mình mở mắt, đập vào mắt không phải là máu, mà là một màn hắc ám.
.... Ta đã rơi vào chỗ nào?
Huyết dịch toàn thân Vương Phong cơ hồ ngưng kết.
Vô tri cũng là một thứ khủng bố.
Gió hú sát tai, trước mắt lại chỉ là một màn hắc ám.
Hắc ám vô tận.
Vương Phong đột nhiên cảm thấy mình rơi trên một thứ gì vừa ướt mềm lại vừa chắc chắn, mông tuy không bị tét làm hai, lại cảm thấy ê ẩm.
Sau đó, cả người chàng đã ngã trên mặt thứ đó.
.... Đó là thứ gì?
Chàng ngoái tay mò xuống, bàn tay không ngờ có cảm giác chạm đất, mũi cũng đồng thời ngửi thấy mùi đất ẩm.
Chàng lại rơi xuống đất, đây quả thật ngoài ý liệu của chàng.
.... Ta hiện tại đã ở chỗ nào?
Chàng một tay chống trên đất, động cũng không động.
Trước mắt chàng, vẫn là một màn hắc ám, cái gì cũng không thấy được.
Không có hàn băng, không có liệt hỏa, cũng không có sương, thậm chí cả gió đều đã tĩnh lặng.
Đây không phải là Nồng gia phổ.
.... Nồng gia phổ ở đâu?
Chàng từ trên rơi xuống đây, trước khi chàng rơi mình xuống thì đang ở trong Nồng gia phổ.
Nồng gia phổ vì vậy phải ở phía trên.
Chàng lại rơi trên đất.
Bên dưới là đất, bên trên là gì?
Chàng ngẩng đầu nhìn lên.
Bên trên cũng một màn hắc ám, trong bóng tối lại có một ánh sáng mê mông.
Ánh sáng đó trong bóng tối phát ra màu lam, còn có nhiều điểm vàng lóe lên.
Là ánh sao.
Bên trên là bầu trời.
Chàng rơi từ trên xuống, có lẽ nào Nồng gia phổ là ở trên trời?
Chàng không khỏi ngẩn người tại đương trường.
Ngay lúc đó, trong bóng đêm đột nhiên phát ra một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài u uất phát ra từ trong lòng chàng.
Huyết Nô chung quy cũng đã tỉnh dậy.
Nàng liền nhảy ra khỏi lòng chàng, thoát miệng hỏi :
- Đây là đâu?
Vương Phong đáp :
- Ta cũng không biết!
Huyết Nô gằn giọng :
- Ngươi... ngươi là ai?
Vương Phong thở dài một hơi, đáp :
- Nơi đây tuy tối đen, nàng không thể thấy được mặt ta, cũng có thể nhận ra thanh âm của ta chứ.
Huyết Nô hô lên :
- Vương Phong?
Vương Phong cười thốt :
- Ta còn tưởng cả thanh âm ta mà nàng cũng nhận không ra.
Huyết Nô trầm mặc, một hồi lâu sau mới hỏi :
- Tôi hồi nãy có phải bị hôn mê?
Vương Phong đáp :
- Hôn mê rất lâu cho tới bây giờ.
Huyết Nô hỏi :
- Tôi làm sao đến đây được?
Vương Phong đáp :
- Là ta ẳm nàng nhảy xuống.
Huyết Nô kinh ngạc :
- Chàng vì sao lại ẳm ta nhảy xuống địa phương quỷ quái này?
Vương Phong đáp :
- Đó tịnh không phải là chủ ý của ta.
Huyết Nô hỏi :
- Là chủ ý của ai?
Vương Phong đáp :
- Huyết anh vũ.
Giọng nói của Huyết Nô lập tức biến thành kỳ quái :
- Chàng lại gặp được Huyết anh vũ?
Vương Phong đáp :
- Còn có đám thần tử của nó.
Huyết Nô ngạc nhiên :
- Thần tử của Huyết anh vũ?
Vương Phong đáp :
- Cũng là mười ba Huyết nô trên bức ma họa trong phòng nàng.
Huyết Nô trầm mặc.
Vương Phong lại nói tiếp :
- Bọn chúng và hình ảnh của bọn chúng trên bức họa hoàn toàn giống hệt, có lông khổng tước, có cánh dơi, có đuôi yến tử, có độc châm của ong mật...
Huyết Nô ngắt lời :
- Chàng còn thấy gì nữa?
Vương Phong thở dài :
- Ma trung chi ma, chư ma chi vương.
Huyết Nô hỏi truy :
- Chàng nói chàng đã gặp Ma Vương?
Vương Phong đáp :
- Kỳ thật người thứ nhất ta gặp là hắn, ngoài Ma Vương ra, còn có thập vạn thần ma.
Huyết Nô lại ngắt lời :
- Chàng thấy bộ dạng của Ma Vương ra sao?
Vương Phong đáp :
- Cũng hoàn toàn giống hệt như hình ảnh trên bức ma họa đó, đầu đội tử kim bạch ngọc quan, rất trẻ tuổi, lại anh tuấn...
Huyết Nô lại một lần nữa ngắt lời Vương Phong :
- Chàng hồi nãy đã đến đâu?
Vương Phong đáp :
- Nồng gia phổ!
Huyết Nô thất thanh hỏi :
- Chàng nói chỗ nào? Nồng gia phổ?
Vương Phong đáp :
- Ta nghĩ không ra quả thật có địa phương đó.
Giọng nói của chàng đột nhiên biến thành hư hư ảo ảo :
- Trên đầu không có thanh thiên, dưới chân không có đại địa, chỉ có gió và sương, hàn băng và hỏa diệm, ta ẳm nàng trong lòng lúc đó.
Giọng nói của chàng lại càng hư ảo :
- Cũng không lâu sau, hàn băng ngưng thành vách băng, hỏa diệm kết thành tường lửa, thập vạn yêu ma xếp hàng dưới vách băng tường lửa, trước Ma cung, sau đó thập tam Huyết nô xoay quanh Huyết anh vũ bay ra.
Huyết Nô không nói tiếng nào.
Vương Phong lại nói tiếp :
- Lúc đó nó chỉ là một cụm lửa, cụm lửa nở rộ như huyết hoa, Huyết anh vũ hiện thân bay ra.
Giọng nói của chàng đột nhiên lại có biến chuyển, biến thành rất khủng bố, thốt :
- Nó vừa hiện thân đã cười lên, cười giống hệt như người, còn nói chuyện giống hệt như người, câu thứ nhất nó nói là hô hoán tên của ta.
Chàng hít một hơi, lại nói :
- Ta cơ hồ sợ nó tới chết, may mắt lúc đó ta nhớ nó còn thiếu ta hai nguyện vọng.
Vương Phong đột nhiên như nhớ một chuyện tức cười, liền cười.
Lúc đó chàng không ngờ lại còn cười được, Huyết Nô cũng có phần bội phục chàng.
Chàng cười hỏi :
- Nàng có biết nguyện vọng thứ nhất ta đề xuất tới nó là gì không?
Huyết Nô không trả lời chàng.
Chàng tự mình trả lời lập tức :
- Ta không ngờ cũng muốn nó nói cho ta biết bí mật Huyết anh vũ.
Chàng cười lớn.
Huyết Nô không cười, cũng không có biểu tình gì.
Vương Phong tựa hồ phát giác nụ cười của mình không có ý nghĩ, nhanh chóng ngậm miệng, lại hỏi :
- Nàng biết nó trả lời ta làm sao không?
Huyết Nô chung quy cũng mở miệng, hỏi :
- Nó nói gì với chàng?
Giọng nói của Vương Phong lại biến thành hư ảo :
- Nó cũng không nói gì, chỉ dùng ma lực thần kỳ, diễn lại tình cảnh ngày mừng thọ thập vạn tuế của Ma Vương, quần ma tụ họp tại Nồng gia phổ, trính huyết hóa thành Huyết anh vũ, diễn lại trước mắt ta, dùng sự thật để phúc đáp ta, thỏa mãn nguyện vọng của ta.
Huyết Nô trầm mặc.
Vương Phong thở dài :
- Ta tuy đã xem được một kỳ cảnh cả đời chưa bao giờ thấy qua, lại lãng phí mất nguyện vọng thứ nhất.
Huyết Nô lại một lần nữa ngắt lời chàng :
- Nó thiếu chàng hai nguyện vọng, cho dù có lãng phí mất một, nguyện vọng thứ hai của chàng là gì?
Vương Phong đáp :
- Ta muốn nó nói cho ta biết chân tướng toàn bộ sự kiện châu bảo trong bảo khố của Thái Bình An Lạc Phú Quí vương phủ chỉ trong một đêm bị thất tung một cách thần bí.
Huyết Nô hỏi :
- Lần này nó phúc đáp chàng ra sao?
Vương Phong đáp :
- Lần này nó cũng không chính diện trả lời ta, chỉ kêu ta bước trên bậc thang của Ma cung, lên đến bậc thang cuối cùng là thấy một biển rộng và một ma thuyền, nó nói chỉ muốn ta nhảy lên thuyền, ma thuyền đó sẽ chở ta đến một địa phương, tại địa phương đó có hai người có thể giải khai toàn bộ thắc mắc trong tâm ta.
Huyết Nô đột nhiên hỏi :
- Chàng thật sự đã thấy qua biển rộng và ma thuyền sao?
Vương Phong đáp :
- Biển rộng kỳ thật là huyết hải, ma thuyền chỉ là một cái bè gỗ.
Huyết Nô hỏi :
- Chàng thật sự nhảy xuống sao?
Vương Phong đáp :
- Cho nên ta và nàng hiện tại mới tới địa phương này.
Huyết Nô lại trầm mặc.
Vương Phong đột nhiên thở dài :
- Địa phương này cũng có thể là địa ngục...
Huyết Nô lần thứ năm ngắt lời chàng :
- Chàng tìm đâu ra những lời nói quỷ quái đó vậy?
Vương Phong hỏi :
- Nàng nghĩ ta toàn nói những lời quỷ quái?
Huyết Nô hỏi :
- Không phải quỷ quái thì là gì?
Vương Phong thốt :
- Ta tuy đi khắp Nồng gia phổ, nhưng còn chưa biến thành yêu ma quỷ quái.
Huyết Nô nói :
- Nồng gia phổ ra sao, thập vạn thần ma trích huyết hóa thành Huyết anh vũ ra sao, chỉ bất quá là một truyền thuyết.
Vương Phong thốt :
- Mắt của ta xem chừng đâu có bị bệnh.
Huyết Nô nói :
- Đầu óc có bệnh nặng cũng vậy.
Vương Phong thốt :
- Đầu óc ta luôn luôn rất bình thường.
Huyết Nô cười lạnh :
- Chàng hồi nãy nếu quả không phải gặp quỷ, nhất định đã phát điên.
- Hắn hồi nãy tịnh không gặp quỷ, cũng không phát điên.
Một thanh âm khác đột nhiên phát ra từ trong bóng tối.
Thanh âm xao động lòng người phi thường, thanh âm nữ nhân.
Phiêu phiêu diêu diêu, phảng phất từ trên trời hạ xuống.
Vương Phong cùng Huyết Nô không cầm được mình, đều ngẩng đầu lên.
Một góc trời tức thì lóe lên một ánh sáng màu xanh.
Ánh lửa.
Bọn họ bên trong thạch thất đã thấy qua thứ ánh lửa đó.
Thanh âm đó lại nói tiếp :
- Bất quá trong những ngày tới đây, bọn ngươi có thể sẽ phát điên, cũng tất nhiên có thể sẽ gặp quỷ.
Vương Phong rướn người lên, Huyết Nô đã hét lớn :
- Ai!
Thanh âm đó vừa cười vừa hỏi :
- Thanh âm của Vương Phong, ngươi có thể nhận ra, thanh âm của ta, ngươi lại nhận không ra sao?
- Ngươi... là ngươi!
Giọng nói của Huyết Nô lập tức biến đổi.
Giọng nói không ngờ mang theo một sự khủng bố cường liệt.
Vương Phong lúc đó chừng như cũng nhận ra thanh âm đó, không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Trong ánh lửa màu bích lục tức thì xuất hiện một gương mặt.
Một gương mặt rất trẻ, vô luận nhìn ra sao người đó cũng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, chỉ là một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương toàn thân vận hồng y.
Ánh lửa bích lục phát ra từ một cây đuốc nhỏ, tuy đã nhuốm lục lên mặt ả, nhưng còn không nhiễm lục lên y phục ả, không khó phân biệt bộ y phục đỏ.
Bọn họ lại biết vị tiểu cô nương hồng y đó quả thật đã không nhỏ.
Vị hồng y tiểu cô nương đó tự nhiên là Thần Châm Vi thất nương.
Ma Vương từ trong tròng mắt ả đi ra, sau khi hiện thân trong thạch thất, ả lại tiêu tán như sương khói, hiện tại lại từ trên trời xuất hiện.
Có lẽ nào ả đã bị Ma Vương biến thành một yêu ma?
Nhãn tình của Vương Phong mở tròn vo, trừng trừng nhìn ngọn lửa bích lục, trừng trừng nhìn lên khuôn mặt đó trong ánh lửa, đột nhiên hỏi :
- Sao ngươi còn chưa tháo cái mặt nạ đó xuống?
Vi thất nương cười đáp :
- Ta mang cái mặt nạ này ít ra cũng đã gần mười năm, nữ nhân có tuổi không phải đều thích trang điểm mình thành một tiểu cô nương sao?
Vương Phong cười lạnh :
- Ngươi cho dù không tháo cái mặt nạ đó xuống, ta cũng đã biết ngươi là ai.
Vi thất nương cười hỏi :
- Ta là ai?
Vương Phong gằn từng tiếng :
- Lý đại nương!
Đó hiển nhiên là Vi thất nương, chàng lại nói là Lý đại nương.
Lý đại nương không phải đã bị thiêu đốt dưới ngọn lửa trong hầm thành tro bụi sao?
Xem chừng nhãn tình của chàng nếu quả không có bệnh, đầu óc chỉ sợ quả thật đã mắc bệnh.
Huyết Nô lần này lại không nói chàng đã phát điên.
Vi thất nương cũng không nói vậy, cười cười hỏi :
- Ngươi làm sao mà dám khẳng định như vậy?
Vương Phong đáp :
- Thanh âm.
Vi thất nương hỏi :
- Hiện tại ta vừa mở miệng ngươi đã nhận ra thanh âm ta, hồi nãy trong thạch thất vì sao ta nói rất nhiều, ngươi lại không nhận ra?
Vương Phong không nói tiếng nào.
Vi thất nương hỏi :
- Có phải bởi vì ta lúc đó ép giọng mà nói, có phải bởi vì ngươi lúc đó đang kinh hồn không thể chú tâm, Huyết Nô lại mê man, tâm thần ngươi cũng đã kinh loạn như một bãi cỏ?
Vương Phong tịnh không phủ nhận.
Vi thất nương giơ tay tháo cái mặt nạ tiểu cô nương đó xuống, đằng sau mặt nạ quả nhiên là bộ mặt của Lý đại nương.
Trên mặt của bà ta lại cũng điểm một nụ cười.
Bà ta vốn là một tuyệt sắc giai nhân, cười lại càng đặc biệt mỹ lệ, ánh lửa bích lục chiếu trên mặt bà ta, tuy làm cho sắc mặt bà ta hiển lộ nét quỷ dị, cũng không phá hư dung nhan mỹ lệ đó.
Trong mắt của Huyết Nô và Vương Phong, bà ta lại đã không còn là tuyệt sắc giai nhân, chỉ là một ác ma tàn độc.
Mặt nạ của Vi thất nương lạc vào tay Lý đại nương, còn người của Vi thất nương ra sao?
Huyết Nô nhịn không được, mở miệng hỏi :
- Làm sao mặt nạ của Vi thất nương lại lọt vào tay bà?
Lý đại nương cười hỏi :
- Ả ngay cả tính mạng cũng giữ không được, nói gì đến tấm mặt nạ này?
Huyết Nô hét lớn :
- Bà đã giết ả?
Vương Phong cũng đồng thời nói lớn :
- Toàn thân bị lửa thiêu, sau đó cùng Thường Tiếu rơi xuống hầm lửa, nữ nhân đó có phải là ả, có lẽ nào - lại là Vi thất nương?
Lý đại nương gật đầu cười cười đáp :
- Đầu óc của ngươi cũng còn linh hoạt, chỉ tiếc quá trễ!
Vương Phong hỏi truy :
- Chuyện hồi nãy là sao?
Lý đại nương đáp :
- Thạch thất đó vốn là một nơi rất an toàn, một địa phương rất bí mật, bắt đầu từ chỗ nhập khẩu, tổng cộng có mười ba cơ quan mai phục hung độc trùng trùng. Các cơ quan mai phục đó đều luôn luôn hoạt động, vô luận là ai tiến vào cũng đều cửu tử nhất sinh.
Vương Phong thốt :
- Bà đương nhiên là ngoại lệ.
Lý đại nương nói :
- Lúc ta đi vào đương nhiên tạm thời phong bế các cơ quan mai phục đó, ai theo sau cũng vẫn là đi vào tử lộ.
Vương Phong thốt :
- Sau khi bà tiến vào, tự nhiên sẽ không phong bế các cơ quan mai phục đó nữa.
Lý đại nương đáp :
- Tự nhiên là không.
Vương Phong nói :
- Bọn tôi ba người tiến vào lại rất an toàn.
Lý đại nương thốt :
- Sau khi ta tiến vào, đã kinh ngạc không biết sao cơ quan mai phục đã bị phong bế, đã có thể an toàn đi qua.
Vương Phong nói :
- Người có thể ngẫu nhiên bị nóng sốt, cơ quan có thể ngẫu nhiên bị hư, chuyện đó đâu có gì là kỳ quái.
Lý đại nương thốt :
- Cơ quan đó đều do các cao thủ Tây Vực tạo dựng, cho dù sau ba chục năm chục năm cũng không thể bị hư hỏng.
Vương Phong thốt :
- Chuyện này quả thật kỳ quái.
Lý đại nương nói :
- Cũng không kỳ quái gì, chỉ bất quá bởi vì trước khi ta đi vào, đã có một người vào trước.
Vương Phong hỏi :
- Vi thất nương?
Lý đại nương đáp :
- Chính là ả.
Vương Phong hỏi :
- Ả rành về những cơ quan này?
Lý đại nương đáp :
- Nếu ả may mắn có thể hoàn toàn thấu hiểu những cơ quan này, ít ra ả không những có thể tạm thời phong bế cơ quan, mà còn có thể làm chúng hoạt động trở lại, ả lại nửa biết nửa không, mười ba đạo cơ quan kết quả có mười một đạo bị ả phá hủy.
Vương Phong thốt :
- Hầm lửa cũng như một bức tường đá ngăn đoạn ngọn lửa chắc là một trong hai đạo cơ quan chưa bị hủy hoại.
Lý đại nương nói :
- Hiện tại lại đã không thể sử dụng lại.
Vương Phong hỏi :
- Còn một đạo là gì?
Lý đại nương đáp :
- Cũng đã không thể sử dụng lại.
Bà cười lạnh một tiếng :
- Đạo cơ quan đó là một làn khói độc trí mạng.
Vương Phong thốt :
- Ồ?
Lý đại nương nói :
- Đạo cơ quan thứ nhất cho đến thứ mười đều hoàn toàn là cơ quan độc lập, đạo thứ mười một cùng đạo thứ mười hai đều nối liền cùng một chỗ, một khi đi qua mười đạo cơ quan độc lập, lúc đến đạo cơ quan thứ mười một, cho dù là người cực kỳ cẩn thận cũng khó mà tránh được sơ xuất bình thường, ả cũng tịnh không ngoại lệ.
Vương Phong thoát miệng :
- Làn khói độc đó...
Lý đại nương đáp :
- Ả đã hít vào, ta tiến vào tới thạch thất dưới đất, ả đã gục trên tử địa.
Vương Phong thốt :
- Sau đó, bọn ta nghe thấy một tiếng la thảm...
Lý đại nương hỏi :
- Bọn ngươi nghe không ra thanh âm của ta sao?
Vương Phong đáp :
- Nhận ra được, ta chỉ nghĩ không ra ngươi lúc đó vì sao lại la lên?
Lý đại nương cười đáp :
- Không vì sao hết, chỉ vì muốn bọn ngươi tiến vào thạch thất dưới đất nhanh một chút, ta biết lúc đó bọn ngươi đã ở bên ngoài cổng.
Vương Phong thốt :
- Trước lúc bọn ta tiến vào, bà đã hoán đổi y phục của Vi thất nương, đem bà ta thiêu trước mặt thạch tượng Ma Vương?
Lý đại nương đáp :
- Trước lúc đó ta đương nhiên hủy diệt diện mạo của ả.
Vương Phong hỏi :
- Người của ả đã chết, sao bà còn làm khổ thi thể của ả như vậy?
Lý đại nương đáp :
- Bởi vì ta muốn bọn ngươi tin ta đã tự sát, tự thiêu.
Vương Phong thốt :
- Tiếng thở dài đó...
Lý đại nương ngắt lời :
- Là ta thở dài, một người còn có thể thở dài, biểu thị ả còn chưa tắt thở, cho dù ta chỉ còn một tia sinh khí, tin rằng bọn ngươi đều không thể thúc thủ bàng quang, không thể đứng yên nhìn ta bị thiêu chết, cho nên ta đã tính trước với tiếng thở dài đó, bọn ngươi nhất định nhào tới cứu ta.
Vương Phong hỏi :
- Bọn ta một khi nhào tới, bà phát động cơ quan thứ mười ba?
Lý đại nương đáp :
- Ta quả thật có ý đó, cũng đã hành động liền, chỉ đáng tiếc chỉ chôn sống được một mình Thường Tiếu.
Vương Phong bất giác xuất mồ hôi lạnh, chàng còn chưa quên hầm lửa đáng sợ đó, lại cũng không quên cái chết của Thường Tiếu khủng bố như thế nào.
Chàng thuận miệng hỏi :
- Lúc đó bà đang ở đâu?
Lý đại nương đáp :
- Trong một bức tường ngầm.
Vương Phong thốt :
- Chỉ có một mình Thường Tiếu rơi xuống hầm, bà đương nhiên không thỏa mãn.
Lý đại nương nói :
- Cũng không thể để bọn ngươi lưu lại trong thạch thất, điều đó đối với ta lại càng là một chướng ngại.
Vương Phong đột nhiên nhớ đến hai chữ “bảo khố” bên ngoài cửa thạch thất :
- Có phải là vì những cái hộp bên trong thạch thất? Có phải có châu bảo bên trong hộp?
Lý đại nương đáp :
- Ngươi cũng biết trong hộp có đựng châu bảo à?
Vương Phong đáp :
- Bà khổ công kiến tạo một thạch thất dưới đất an toàn bí mật như vậy, chỉ là dùng để ẩn thân lúc vạn bất đắc dĩ?
Lý đại nương đáp :
- Đương nhiên không phải.
Vương Phong đột nhiên hỏi :
- Số châu bảo đó có phải là châu bảo trong bảo khố của Thái Bình An Lạc Phú Quí vương phủ bị thất thiệt?
Lý đại nương hỏi lại :
- Ngươi nói có phải không?
Vương Phong đáp :
- Ta nói phải.
Lý đại nương cười cười.
Vương Phong lẩm bẩm :
- Hèn gì bọn ta đối với ngươi là một chướng ngại, ngươi lúc đó vì sao lại không thanh trừ chướng ngại đó?
Lý đại nương đáp :
Bình luận truyện