Huyết Hận Phi Ưng

Chương 81



Thiên Hà nghe nàng kể xong thì trong lòng trút được một gánh nặng, thật may mắn, thiếu chút nữa thôi chàng đã không thể gặp lại được nàng.

- Tại sao lúc gặp lại nàng không giải thích tránh hiểu lầm?

Nhắc lại lần gặp đầu mà Tuyết Vân đen mặt chất vấn:

- Ta có cơ hội để nói sao? Huynh vì bảo vệ mỹ nhân của huynh mà tặng ta một chưởng khiến ta nội thương nghiêm trọng đây này.

- Còn nàng cũng đâu kém. Tặng ta mấy vết sẹo trên ngực… Vân Nhi, giấm của nàng chua quá…

Tuyết Vân xấu hổ phụng phịu

- Ta.. làm gì có chứ…

Thiên Hà lúc này mới nguôi giận, bật cười

- Cũng nhờ nàng ghen mà ta mới nhận ra nàng. Ánh mắt nàng nhìn ta lúc đó như muốn đâm ta mười mấy nhát…

- Sao ta lại ghen chứ? Huynh bớt hoang tưởng đi.

- Vân nhi, những lời ta nói ngày đó tại Hắc Long hội vốn là thật lòng. Tuy đó không phải là nàng, nhưng ta biết sẽ có ngày tìm được nàng, ta không muốn lúc đó khiến nàng khó xử nên muốn mượn kẻ giả mạo kia làm bia chắn cho nàng. Còn nàng thì sao? Nàng đối với ta có chút tình cảm nào không?

Tuyết Vân nghe Thiên Hà nói thế cảm thấy thật ngọt ngào, nàng cũng là thích chàng, muốn mỗi ngày được ở cạnh chàng nhưng tạo hóa trêu ngươi, khiến họ trải qua nhiều lần chia ly, sinh tử. Giờ đã gặp lại nhưng ngày mai còn một trận chiến đang chờ, không biết sống chết ra sao. Nếu chàng đã thổ lộ chân thành như thế, nàng cũng không ngại nói thật.

- Sau này khi giang hồ đã được bình yên, chàng có nguyện cùng ta quy ẩn giang hồ, sống cuộc sống tiêu dao không?

- Một lời đã định!

Thiên Hà vươn tay ôm nàng vào lòng. Không cần biết sau này ra sao, hiện tại cứ hảo hảo tận hưởng hết những giây phút này.

- Vân nhi, cuộc chiến ngày mai nàng đừng tham gia, có được không?

- Không được, một mình chàng không thể đấu lại Trương Thiếu Vũ…

- Nhưng ta không muốn nàng gặp nguy hiểm, hai ta mới gặp lại nhau, còn nhiều điều chưa nói, nhiều việc chưa làm…

Tuyết Vân sinh khí mắng

- Chàng có nghĩ cho ta? Chàng chết rồi thì ta sống có ý nghĩa gì nữa? Chúng ta phải nắm tay nhau cùng sinh cùng tử.

- Được.

Tuyết Vân vui mừng rúc vào trong ngực Thiên Hà, cười ngọt ngào

- Thiên Hà…

Còn chưa nói hết câu, Thiên Hà đã ôm lấy nàng hôn thật cuồng nhiệt, nuốt hết những lời nàng muốn nói. Tuyết Vân đã xác định tình cảm với chàng nên thoải mái đáp ứng, môi hồng hé mở…

Nhận thấy nàng hưởng ứng Thiên Hà vô cùng vui sướng, môi lưỡi quyện một chỗ dây dưa liếm mút, tìm kiếm sự ngọt ngào của nàng. Tay chàng tham lam tiến vào trong y phục của nàng, đốt ngọn lửa nóng. Bàn tay nóng bỏng chạm vào da thịt mềm mại khiến cho nàng run rẩy.

Thiên Hà môi khô, lưỡi nóng, thân thể có chút biến hóa như đang gào thét muốn nàng, nhanh chóng có được nàng.

Tuyết Vân là lần đầu tiên đối diện với tình cảnh này, mặc cho tay chàng tự do khám phá trên cơ thể nàng. Đầu óc nàng đã bị nụ hôn cuồng nhiệt của chàng làm cho mụ mị, nhưng khi phát hiện ra chút biến hóa của Thiên Hà,thì bị dọa sợ mà thanh tỉnh.

“Ngô” Phát hiện ra nàng phản kháng, Thiên Hà tiếc nuối kiềm chế dục vọng của bản thân. Vội buông nàng ra

- Ta xin lỗi, là ta không thể kiềm chế…

Khuôn mặt Tuyết Vân qua một phen kích tình mà ửng đỏ, đôi mắt mông lung ngập nước, môi hồng chịu sự giày vò của chàng mà sưng đỏ, chọc cho người ta phải thương tiếc.

Thiên Hà nuốt một ngụm khí, âm thầm vận công điều tức. Lúc này chàng chỉ muốn nổ tung. “Tiểu yêu tinh hại người này”

Tuyết Vân cắn cắn môi ủy khuất nói:

- Ta… chàng… chúng ta đang ở trên thuyền… nếu có người nào nhìn thấy… sao mà ra ngoài gặp người được nữa.

Thiên Hà nghe vậy bật cười. Hóa ra không phải nàng không muốn chàng mà là sợ có người bắt gặp. Đêm hôm canh ba ở nơi vắng vẻ này ngoài hai người ra thì còn ai có tâm tình mà ra đây dạo mát chứ.

- Tuyết Vân nàng đáng yêu như vậy sao ta có thể kiềm chế không đem nàng ăn vào trong bụng đây…

Tuyết Vân xấu hổ nói

- Nào có, mặt ta rất xấu xí a… Bây giờ ta đem mặt nạ này tháo xuống coi có dọa chết chàng không.

- Nàng tháo nhanh đi. Khuôn mặt này ta nhìn không thuận mắt chút nào. Khiến ta có cảm giác đang cưỡng hôn một nam nhân a.

- Chàng đừng hối hận đó…

Tuyết Vân đưa tay tháo xuống tấm mặt nạ da người, khuôn mặt nàng dưới ánh trăng sáng bừng chọc người phải đui mù.

Khuôn mặt trắng nõn, mịn màng, không có vết tích của bất cứ vết sẹo nào. Mắt to tròn ngập nước, hàng mi như hai cánh bướm cong cong, mũi cao, môi mọng, ba ngàn tóc đen xõa tung ôm lấy thân hình lung linh của nàng. Dù lúc này nàng mặc nam trang nhưng không che dấu hết được đường cong mỹ miều.

Thiên Hà đưa tay vuốt ve má nàng

- Những vết sẹo đâu rồi?

- Là thần y muốn đền bù cho việc làm ta mất hết công lực, nên đã chữa lành khuôn mặt cho ta. Có phải rất xấu xí?

- Xấu đẹp không quan trọng. ta chính là yêu con người của nàng. Nhưng vừa rồi khuôn mặt nàng dọa ta kinh hỉ không hề nhẹ. Nàng nói xem phải đền bù thế nào đây?

Tuyết Vân bật cười khúc khích, ngọc thủ chọc chọc trước ngực chàng

- Thiên Hà, huynh bớt vô sỉ đi có được không hả?

Hành động này của nàng chẳng khác nào đem dầu tưới vào củi khô đang hừng hực cháy. Thiên Hà một phen kéo nàng đè xuống, hôn lên cái cổ trắng ngần, rồi lướt xuống xương quai xanh tinh xảo

- Chúng ta tiếp tục công việc còn dang dở….

Thiên Hà hận không thể ngay lập tức tại nơi này muốn nàng, nhưng đây là lần đầu tiên của nàng, không thể qua loa được. Chàng cúi xuống nói khẽ bên tai nàng

- Vân Nhi theo ta tới một nơi.

Tuyết Vân gật đầu, vòng tay ôm chặt cổ chàng. Thiên Hà vận khinh công lướt đi trong đêm tối. Không bao lâu thì mang nàng tới một gian nhà nhỏ trong rừng trúc.

Thấy Tuyết Vân tỏ vẻ ngạc nhiên, Thiên Hà vội giải đáp

- Nơi này là nhà của ta. Trước đây ta thường ở tại nơi này một mình, trong Hắc Long hội không mấy người biết tới.

Tuyết Vân đỏ mặt gật đầu, không ai biết thì càng tốt tránh cho chuyện xấu lộ ra rất mất mặt.

Căn nhà này lâu nay Thiên Hà không ở nhưng bên trong sạch sẽ không một hạt bụi, liếc nhìn qua chàng đã hiểu nhất định là Tiêu Ngọc lúc chàng rời đi vẫn ngày ngày tới đây lau dọn. Mảnh chân tình này của nàng kiếp này Thiên Hà không cách nào hồi báo.

Thiên Hà mang Tuyết Vân vào phòng, gấp gáp đặt nàng xuống giường. Chàng không thể chờ thêm được nữa, đẩy nàng nằm xuống giường.

Môi lưỡi dây dưa xâm nhập thẳng vào miệng nàng công thành đoạt đất, không giống nụ hôn bá đạo lúc trên thuyền mà hệt như muốn nuốt lấy nàng, mạnh mẽ cuồng nhiệt mà mang theo dục tính nồng đậm.

Không kịp để Tuyết Vân kịp thích ứng, Thiên Hà không chờ được nữa, xé toang y phục Tuyết Vân. Thân hình trắng nõn, thuần khiết lập tức hiện rõ trước mắt, tóc đen huyền như thác nước trải rộng càng làm nổi bật thân hình nàng, chọc cho người nhìn muốn đui mù.

Thiên Hà nuốt nước bọt, phần thân trên cứng lại, hai tay đặt lên y phục của mình, dùng sức xé rách. Tiếng vải vóc bị xé rách, quanh quẩn trong gian phòng vắng lặng.

Tuyết Vân lúc trên thuyền có liếc qua thân trên của chàng nhưng chưa có nhìn tường tận như thế, thật khiến người ta mặt đỏ, tim đập dồn dập mà. Nàng xấu hổ đưa tay che mặt, khuôn mặt trở nên đỏ ửng.

Thiên Hà thấy vậy cầm tay Tuyết Vân kéo ra, đặt cả hai tay lên đỉnh đầu khiến nàng không thể nhúc nhích, khàn khàn giọng nói

- Mở mắt ra, nhìn ta!

Giọng nói tràn ngập sự bá đạo, buộc nàng phải nghe theo.

Tuyết Vân mặt đỏ bừng mở mắt ra, nhìn Thiên Hà không một mảnh vải giống nàng, đang ở trên người nàng. Cảm giác thân hình rắn chắc kia đang dán chặt lên người mình, nhiệt độ cơ thể nóng bừng từng đợt truyền tới, khiến khuôn mặt nàng càng thêm đỏ, tim đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Ta chờ ngày này lâu lắm rồi!

Thiên Hà cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên tấm thân trắng ngần kia, nhanh chóng để lại thật nhiều ấn ký trên người nàng.

Tuyết Vân nhẹ nhàng vươn tay ôm cổ Thiên Hà, hoàn toàn giao bản thân mình cho chàng.

Tiếng rên rỉ khe khẽ, tiếng thở dốc trầm thấp, chiếc giường trúc nhẹ nhàng run run phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Vầng trăng ngoài kia vội vàng trốn vào trong mây, thẹn thùng che giấu khuôn mặt đầy e thẹn.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc vầng trăng cũng chầm chậm hé ra, xuất hiện sau tầng mây mỏng. Đêm đã khuya, trăng sáng bàng bạc, không khí tràn ngập mùi thanh nhã của trúc.

Trong phòng, Thiên Hà chậm rãi lùi ra khỏi người Tuyết Vân, nhìn nàng nằm trên giường, toàn thân phủ kín dấu hôn khiến chàng thật hài lòng, nàng đã hoàn toàn thuộc về chàng, chỉ một mình chàng.

Tuyết Vân thở hổn hển không ngừng, toàn thân đau nhức không thể cử động nổi, mồ hôi rịn ra vương trên thân thể hồng mịn. Thiên Hà lại cúi xuống hôn thật mạnh lên môi nàng. Tuyết Vân dường như không còn chút sức lực nào đáp lại, để mặc cho Thiên Hà hôn.

Sau khi hôn xong, Thiên Hà thỏa mãn ôm nàng đi tới ôn tuyền phía sau nhà. Ôn tuyền này chàng mất khá nhiều sức lực dẫn nước về từ một suối nước nóng trong núi.

Hơi nước bốc lên nghi ngút. Ngâm mình trong làn nước ấm, Tuyết Vân không tự chủ phát ra tiếng ngâm thoải mái “Ưm”. Thân thể đau nhức được nước ấm vỗ về mà dịu bớt.

Thiên Hà ôm Tuyết Vân, nhẹ nhàng lau mồ hôi khắp người nàng. Ngón tay trên cổ lần tìm xuống, lướt theo những đường cong trên cơ thể, tiến vào nơi tư mật của nàng. Tuyết Vân vốn không còn chút sức lực, đang dựa sát vào người chàng, lúc này bị cử động của chàng làm run lên, khuôn mặt đỏ bừng, hai chân khép chặt lại, đẩy tay Thiên Hà ra

- Chàng đừng…

Thiên Hà hôn khẽ lên mặt nàng, làm bộ nghiêm trang hỏi

- Ta làm sao?

Hơi nước bốc lên nghi ngút làm cho gò má Tuyết Vân thêm đỏ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần càng thêm kiều diễm ướt át, thân hình vừa trải qua cơn hoan ái như đóa hoa nở rộ, lung linh trong làn nước mông lung.

Thiên Hà chợt cảm thấy có luồng khí nóng công lên tận ót, thân thể lập tức lại có phản ứng. Tuyết Vân vốn ngồi trong lòng Thiên Hà, hai người dựa sát vào nhau nên nhanh chóng nhận ra thay đổi trong cơ thể chàng. Nàng vội giãy ra muốn thoát khỏi chàng.

Thiên Hà không để cho nàng đạt được mục đích, vội ôm chặt nàng lại, áp lên thắt lưng nàng từ phía sau, dùng sức nâng người nàng lên, vật nóng bỏng như lửa kia lại tiến vào cơ thể nàng một lần nữa…

Tuyết Vân bị kích thích ngữa đầu ra sau than khẽ, thân hình yếu đuối dựa vào người Thiên Hà. Thiên Hà ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, mạnh mẽ luật động, môi hôn lên gáy nàng, lướt theo vành tai liếm nhẹ rồi khàn giọng nói

- Vân nhi, nàng là của ta. Nhanh! Gọi tên ta…

- Thiên Hà… Thiên Hà…

Tiếng rên rỉ không kiềm chế được của nàng truyền ra đang gọi tên chàng cùng tiếng bì bạch phát ra từ ôn tuyền hòa quyện vào nhau khiến cho Thiên Hà vô cùng kích động. Trong ôn tuyền hai thân hình dựa sát vào nhau cùng nhau tới đỉnh Vu Sơn.

Đêm nay quả nhiên là một đêm trăng tròn tuyệt đẹp a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện