Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ Phi
Quyển 2 - Chương 52: Thối khoe khoang
Trên khán đài Âm Lăng Triệt đã kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất. Hắn hoài nghi Huyết Hồ trước mắt cùng người ngày ấy hắn chứng kiến có phải cùng một người hay không, nhưng một thân lãnh ngạo kia không thay đổi, không phải Huyết Hồ thì là ai!
Ngay cả tam hoàng tử Âm Lăng Mặc luôn luôn trấn định cũng hoàn toàn không bình tĩnh được. Lập tức cái nhìn với Huyết Hồ lại thay đổi, vẫn là một nữ tử không có đầu óc, làm người ta thấy chán ghét!
Tất nhiên là Huyết Hồ không biết suy nghĩ của bọn họ. Nếu như nàng biết, khẳng định nàng sẽ khiến cho phủ đệ của bọn hắn nổ tung.
“Phế vật chính là phế vật!” Âm Lăng Triệt chậm rãi mở miệng, trêu tức nhìn Huyết Hồ.
Huyết Hồ sắc mặt lạnh lùng, mâu trung lóe lên ánh sáng lạnh. Nàng ngẩng cao đầu, ngạo khí mười phần, lạnh lùng mở miệng nói: “Phế vật! Đến tột cùng ai mới là phế vật! Các ngươi cho rằng tinh thông cầm kỳ thi họa là rất giỏi sao? Bây giờ đang thời buổi loạn lạc, chiến tranh liên miên, chỉ dựa vào cầm kì thi họa là có thể chống đỡ không để kẻ thù bên ngoài xâm phạm nước ta sao? Biết cầm kỳ thi họa là giỏi à? Người ta ở trên chiến trường chém giết là vì bảo vệ quốc gia, mà đồ ký sinh trùng các ngươi cũng chỉ biết lấy chút tài hoa vô dụng của mình để khoe khoang! Lúc nước mất nhà tan, có khi ngay cả chết cũng không biết mình chết như thế nào!”
Xôn xao!
Lời này vừa nói ra như ném vào đám đông một quả lựu đạn, đám người xôn xao hết cả lên.
Con ngươi Âm Lăng Mặc nhìn về phía Huyết Hồ nhiều hơn một chút tán thưởng cùng tìm tòi nghiên cứu! Nữ tử này, hắn nhìn không thấu! Những câu nói của nàng rất đúng, đây cũng chính là tiếng lòng của hắn.
Nhưng mà có một số người không cho lời nói của Huyết Hồ là đúng, cố tình đế thêm vào, giống như Lam Vũ Tích.
Lời này vừa nói ra, Lam Vũ Tích nâng mắt, trong mắt tràn đầy đùa cợt, cười lạnh nói: “Huyễn Minh quốc thực lực mạnh mẽ, không phải là nơi các quốc gia khác có thể đắc tội, muội muội đây là đang nguyền rủa Huyễn Minh quốc chúng ta sớm mất nước sao!”
“Nàng dám!” Âm Lăng Triệt nói tiếp, mâu trung ẩn ẩn xuất hiện tức giận ngập trời.
Huyết Hồ lãnh ngạo nhìn hắn, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn đầy đùa cợt: “Mệt các ngươi suốt ngày ngồi đọc sách, ngay cả đạo lý nguy hiểm luôn tồn tại bên cạnh cuộc sống an bình này cũng không hiểu! Xem ra các ngươi quả thực đều là bình hoa chỉ biết khoe khoang, nhìn được nhưng không dùng được! Có khi địch đánh tới cửa các ngươi vẫn còn chìm trong mộng đẹp của mình! Huyễn Minh quốc rất mạnh phải không? Đợi đến một ngày các ngươi mất nước thì sẽ biết, các ngươi ngu xuẩn đến cỡ nào!”
Lời này không thể nghi ngờ chính là khiêu chiến với hoàng gia.
Lúc này Lam Vũ Tích biến sắc, Đôi mắt như độc xà nhìn chằm chằm Huyết Hồ, con ngươi tràn ngập oán khí cùng một chút tính kế: “Lam Vũ Lạc, ngươi không xứng làm người Lam gia, Lam gia không có nghịch nữ như ngươi! Dám công khai coi rẻ hoàng uy, nói xấu Huyễn Minh quốc ta!”
Ngay cả tam hoàng tử Âm Lăng Mặc luôn luôn trấn định cũng hoàn toàn không bình tĩnh được. Lập tức cái nhìn với Huyết Hồ lại thay đổi, vẫn là một nữ tử không có đầu óc, làm người ta thấy chán ghét!
Tất nhiên là Huyết Hồ không biết suy nghĩ của bọn họ. Nếu như nàng biết, khẳng định nàng sẽ khiến cho phủ đệ của bọn hắn nổ tung.
“Phế vật chính là phế vật!” Âm Lăng Triệt chậm rãi mở miệng, trêu tức nhìn Huyết Hồ.
Huyết Hồ sắc mặt lạnh lùng, mâu trung lóe lên ánh sáng lạnh. Nàng ngẩng cao đầu, ngạo khí mười phần, lạnh lùng mở miệng nói: “Phế vật! Đến tột cùng ai mới là phế vật! Các ngươi cho rằng tinh thông cầm kỳ thi họa là rất giỏi sao? Bây giờ đang thời buổi loạn lạc, chiến tranh liên miên, chỉ dựa vào cầm kì thi họa là có thể chống đỡ không để kẻ thù bên ngoài xâm phạm nước ta sao? Biết cầm kỳ thi họa là giỏi à? Người ta ở trên chiến trường chém giết là vì bảo vệ quốc gia, mà đồ ký sinh trùng các ngươi cũng chỉ biết lấy chút tài hoa vô dụng của mình để khoe khoang! Lúc nước mất nhà tan, có khi ngay cả chết cũng không biết mình chết như thế nào!”
Xôn xao!
Lời này vừa nói ra như ném vào đám đông một quả lựu đạn, đám người xôn xao hết cả lên.
Con ngươi Âm Lăng Mặc nhìn về phía Huyết Hồ nhiều hơn một chút tán thưởng cùng tìm tòi nghiên cứu! Nữ tử này, hắn nhìn không thấu! Những câu nói của nàng rất đúng, đây cũng chính là tiếng lòng của hắn.
Nhưng mà có một số người không cho lời nói của Huyết Hồ là đúng, cố tình đế thêm vào, giống như Lam Vũ Tích.
Lời này vừa nói ra, Lam Vũ Tích nâng mắt, trong mắt tràn đầy đùa cợt, cười lạnh nói: “Huyễn Minh quốc thực lực mạnh mẽ, không phải là nơi các quốc gia khác có thể đắc tội, muội muội đây là đang nguyền rủa Huyễn Minh quốc chúng ta sớm mất nước sao!”
“Nàng dám!” Âm Lăng Triệt nói tiếp, mâu trung ẩn ẩn xuất hiện tức giận ngập trời.
Huyết Hồ lãnh ngạo nhìn hắn, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn đầy đùa cợt: “Mệt các ngươi suốt ngày ngồi đọc sách, ngay cả đạo lý nguy hiểm luôn tồn tại bên cạnh cuộc sống an bình này cũng không hiểu! Xem ra các ngươi quả thực đều là bình hoa chỉ biết khoe khoang, nhìn được nhưng không dùng được! Có khi địch đánh tới cửa các ngươi vẫn còn chìm trong mộng đẹp của mình! Huyễn Minh quốc rất mạnh phải không? Đợi đến một ngày các ngươi mất nước thì sẽ biết, các ngươi ngu xuẩn đến cỡ nào!”
Lời này không thể nghi ngờ chính là khiêu chiến với hoàng gia.
Lúc này Lam Vũ Tích biến sắc, Đôi mắt như độc xà nhìn chằm chằm Huyết Hồ, con ngươi tràn ngập oán khí cùng một chút tính kế: “Lam Vũ Lạc, ngươi không xứng làm người Lam gia, Lam gia không có nghịch nữ như ngươi! Dám công khai coi rẻ hoàng uy, nói xấu Huyễn Minh quốc ta!”
Bình luận truyện