Chương 1: 1: Đêm Trăng Sấm Sét
Giờ Thìn vừa qua, tại Thất Tinh Tông ở dãy núi Thất Tinh thuộc Vương triều Đại Đường!
Dãy núi Thất Tinh là dãy núi đầu tiên ở phía Tây của Vương triều Đại Đường, nó trải dài hàng nghìn dặm, giống như một con giao long ngủ yên, chạy theo hướng từ Nam đến Bắc, cắt ngang ba con đường Tây Thục, Long An, Nhai Đình của Vương triều Đại Đường!
Tiên khí trên núi mù mịt, có vô số cung điện, đạo tràng, đình đài lầu các, bạch viên hiến quả, tiên hạc hàm chi, có cảm giác đây là nơi đất lành ở cõi tiên!
Ba nghìn năm trước, một bậc hiền giả văn võ song toàn đi qua dãy núi Thất Tinh, thấy nơi đây địa linh nhân kiệt, tinh quang hội tụ nên đã định cư ở nơi này, cuối cùng lập ra một tông môn lớn tên là Thất Tinh Tông.
Trải qua ba nghìn năm phát triển, Thất Tinh Tông đã trở nên lớn mạnh, là một trong chín tông môn đứng đầu Vương triều Đại Đường, hùng bá ba đường Tây Thục, Long An, Nhai Đình, hơn một triệu đệ tử nội môn, ngay cả Hoàng thất Đại Đường – Hoàng tộc Lý Thị cũng phải nể mặt, không dám tuỳ tiện đắc tội.
Thất Tinh Tông là tuyệt đại bá chủ trong ba đường Tây Thục, Long An, Nhai Đình, trước khi nhậm chức, phủ chủ ba đường đều phải tới đây thăm viếng, cực kỳ có uy thế!
Mà trong vùng đất địa linh nhân kiệt này có một nơi cực kỳ đặc biệt, đó là một sơn cốc nhỏ giữa quần sơn.
Sơn cốc không rộng lắm nhưng cũng vài dặm, nơi đó mộ phần san sát, thậm chí nhiều ngôi mộ còn bị chuột hay dã thú đào thành từng lỗ lớn, quan tài, hài cốt lộ ra rõ ràng, có thể thấy đã rất nhiều năm không ai tới tế bái, huống chi là lấp đất sửa sang.
Thi thoảng còn có quạ đen bay qua bay lại phía trên, phát ra tiếng kêu đáng sợ khiến người ta sởn gai ốc!
Tề Tư Cốc, nói đúng hơn là Khí Thi Cốc, nơi vứt xác các bia sống của Thất Tinh Tông!
Bia sống – đúng như tên gọi, họ là bao cát sống, bia sống để các đệ tử tạp dịch trong Thất Tinh Tông thoả sức đấm đá, có thể gọi là nhóm người thấp kém nhất trong Thất Tinh Tông, họ còn không bằng lợn hay cừu được nuôi ở đó.
Ngày nào cũng có bia sống đang sống sờ sờ bị đánh đến chết, sau đó xác sẽ bị ném ở Tề Tư Cốc này.
Người nào may mắn một chút, gặp được đệ tử tạp dịch tốt bụng có thể sẽ được đắp mộ, nhập thổ vi an, còn nếu không may thì sẽ bị ném xuống Tề Tư Cốc, mặc cho gió mưa nắng gắt, dã thú, kền kền gặm nhấm, cực kỳ thê thảm!
Dưới ánh trăng đêm, một thiếu niên mặc trường sam màu đen, khuôn mặt tuấn tú, đường nét góc cạnh rõ ràng, mang theo nét ngây thơ trẻ con.
Hắn đang cõng một người đàn ông trung niên toàn thân đầy máu, hầu như trên người không chỗ nào còn nguyên vẹn, bước chân thiếu niên loạng choạng, đi về phía Tề Tư Cốc!
Dương Hiên – đệ tử tạp dịch mới nhập Thất Tinh Tông chưa đầy một năm, còn người trung niên phía sau chính là bia sống, lớp người thấp kém nhất, không có tiếng nói nhất trong Thất Tinh Tông!
“Phù… phù…”, bước chân Dương Hiên loạng choạng, hô hấp rối loạn, thi thoảng còn thở hổn hển, mồ hôi như mưa, ướt đẫm quần áo.
Mặc dù hắn không phải người phàm mà là võ giả đã được đả thông thiên mạch, nhưng tu vi vẫn thấp, cõng bia sống mấy chục cân đi một mạch tới nơi cách mấy chục dặm, gần như đã đạt tới cực hạn của hắn.
Đúng lúc này…
“Đùng”, “đùng”, “đoàng” …
Tiếng sấm vang đội, mây đen như hắc long uốn lượn, quần tụ giữa không trung, tia chớp như từng thanh kiếm sắc bén chém xuống, cắt xuyên màn đêm, xé toạc mây mù.
Những đám mây đen xếp chồng lên nhau, lúc này như một hòn đảo cực lớn, giáng xuống mặt đất.
“Tiết trời tháng sáu đúng là nói mưa là mưa…”, sắc mặt Dương Hiên khẽ biến, bước chân không khỏi nhanh hơn.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh!
Đột nhiên một tia sáng trắng cắt ngang hư không, ánh sáng chói loá khiến Dương Hiên vô thức nhắm mắt lại, một tiếng động lớn vang lên, từng đợt sóng cuộn trào giống như sóng biển bão táp đánh vào thân thể hắn.
Dương Hiên không đề phòng gì nên bay ra ngoài, thi thể nô bộc trên lưng hắn còn bị ném ra xa mấy trượng.
Chỉ trong chớp mắt, một cái hố lớn với đường kính vài trượng xuất hiện trước mặt hắn.
Hố này sâu vài thước, bên trong tối đen, còn tản ra những làn khói xanh mịt mờ, trong không khí cũng có mùi khét của thứ gì đó bị cháy.
“Thứ… thứ này bị… bị sét đánh trúng!”, Dương Hiên nuốt nước miếng, nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi, chỉ chệch hướng một chút thôi có lẽ hắn đã bị sét đánh thành than rồi!
“Nhưng… Nhưng sao tự nhiên sét lại đánh chứ?”, Dương Hiên vô thức ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn xong, hắn sợ hết hồn hết vía.
Bầu trời lúc này như một vòng xoáy cực lớn vô tận, mây đen như những con hắc long dài, uốn lượn trên không trung, sấm rền trong mây đen, thi thoảng còn có những tia chớp, âm thanh đùng đoàng khiến cả đất trời đều rung lên.
Cảnh tượng đáng sợ như này, đừng nói là nhìn thấy, Dương Hiên còn chưa từng nghe nói đến, hắn sợ đến mức chân run bần bật, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh!
Mây đen cuồn cuộn mang theo năng lượng huỷ diệt đất trời, giống như thiên tai ngày tận thế, từng tầng mây xếp chồng lên nhau, lúc này không gian như thoáng chốc ngưng lại, tiếng sấm rền vang như bị chiếc chuỳ nặng gõ thẳng vào lòng người, ánh chớp loé lên, màn đêm như bị xé toạc thành vô số cái hố đáng sợ!
Roẹt!
Tia chớp đột ngột xuyên qua tầng mây như du long, chém ngang bầu trời đêm như một lưỡi dao sắc bén.
Mây đen dày đặc tách sang hai bên, vén ra hàng loạt tia sấm sét đáng sợ.
“Thiên uy khó lường!”, Dương Hiên ngửa đầu nhìn trời, trong lòng cảm thấy cực kỳ kính sợ..
Bình luận truyện