Chương 21: 21: Đánh Cược
Nghe vậy, ánh mắt của sáu người Dương Hiên đều lóe lên vẻ tức giận, bọn họ cũng không phải những kẻ ngốc, sao lại không nghe ra được sự khác thường trong lời nói của Trần Kiến Hoa chứ!
Còn Triệu Nhất Minh thì hoàn toàn đen sầm lại mặt, mắt thấy đã sắp bùng nổ rồi, nói: "Hừ, tất cả đều nhờ cả vào sự chiếu cố của sư đệ!"
Vợ chồng Trần Kiến Hoa mấy năm nay cũng chèn ép Mặc Trúc Phong bọn họ không ít, Tạp Dịch Phong tam đẳng thông thường, những người qua vòng khảo hạch bao năm qua đều trên dưới 15 người, ít nhất thì cũng phải 11, 12 người, làm gì có chỗ nào giống như Mặc Trúc Phong, vỏn vẹn chỉ có sáu người Dương Hiên, so với một số Tạp Dịch Phong tứ đẳng thì còn có chỗ thua kém hơn!
"Ha ha! Triệu sư huynh khách sáo rồi, huynh đệ chúng ta đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau!", Trần Kiến Hoa thản nhiên cười nói, coi như không nghe thấy sự châm biếm trong lời nói của Triệu Nhất Minh.
Đột nhiên, sắc mặt Trần Kiến Hoa khẽ thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Hiên, nói: "Lục trọng thiên sơ kỳ?"
"Lục...!lục trọng thiên sơ kỳ?", Triệu Nhất Minh trong lòng chấn động, ánh mắt lóe lên một mạt kinh ngạc, tu vi của ông ta kém Trần Kiến Hoa không chỉ một cấp bậc, nên vẫn chưa thể nhìn ra được tu vi thật sự của Dương Hiên.
Còn đám người Vân Tây Hoa phía sau lại càng kinh ngạc hơn, giống như nhìn thấy ma quỷ trong truyền thuyết vậy, kiêu ngạo như Tần Phong khoảnh khắc này cũng không khỏi nhìn Dương Hiên vài cái.
Lục trọng thiên sơ kỳ, đừng nói chỉ trên dãy Khai Dương, cho dù cả Thất Tinh Tông rộng lớn này, người có thể thắng được hắn đều chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho dù là Tam Kiệt, chỉ luận mỗi tu vi thì chẳng qua cũng chỉ sàn sàn như nhau mà thôi!
"Tốt! Tốt! Tốt! Tên nhóc Dương Hiên này, đúng là đã cho bổn tọa một niềm vui lớn rồi! Chẳng trách lại có thể một chưởng đánh trọng thương Lôi Bạo, ha ha ha...", sau khi chấn động, Triệu Nhất Minh liên tiếp nói ba từ tốt, dựa vào tu vi lục trọng thiên sơ kỳ của Dương Hiên thì trận hẻm Đồng Nhân tiếp theo, đừng nói là 10 vị trí đứng đầu, bức phá lên 5 vị trí dẫn đầu cũng không phải là chuyện không thể.
Chuyến này Mặc Trúc Phong bọn họ nói không chừng còn có thể liên tiếp vượt hai cấp, trực tiếp tấn thăng lên Tạp Dịch Phong nhị đẳng ấy chứ.
Đúng lúc này...!
Ánh mắt của Trần Kiến Hoa thay đổi, hướng về phía Triệu Nhất Minh khẽ cười, nói: "Triệu sư huynh, sắp tới thực luyện hẻm Đồng Nhân rồi, hay là chúng ta chơi một trò chơi nhỏ để thêm phần hưng phấn đi?"
"Trần sư đệ, ngươi có ý gì?", Triệu Nhất Minh nhíu mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
"Triệu sư huynh, vị tiểu sư đệ này vẫn chưa thành danh đã có tu vi như vậy, chắc chắn là anh kiệt hiếm có trên đời, còn Tần sư đệ này của ta cũng là một thiên tài trác tuyệt, chúng ta dùng thành tích khảo hạch của họ để đánh cược một phen, xem ai có thể tiến xa hơn trong hẻm Đồng Nhân, không biết ý của Triệu sư huynh thế nào?"
"Cược? Ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?", Triệu Nhất Minh nhíu mày, trong lòng không ngừng cười khẩy, Dương Hiên có lục trọng thiên sơ kỳ là rất mạnh, trong đám đệ tử tạp dịch trên dãy Khai Dương có thể nói là rất ít đối thủ, nhưng so với Tần Phong trong Tam Kiệt thì vẫn có khoảng cách không nhỏ, nếu thật sự nhận lời đánh cược này thì ông ta tuyệt đối không có phần thắng đáng nói nào.
Đúng trong lúc Triệu Nhất Minh đang hệ thống lại ngôn từ, chuẩn bị từ chối thì Trần Kiến Hoa lần nữa lên tiếng: "Nhớ lại năm đó, Triệu sư huynh anh kiệt khí khái cỡ nào, nào ngờ mới đến trung niên mà ngay đến một vụ cược nhỏ cũng không dám chấp nhận, đáng thương! Đúng là khiến người ta đau lòng vô cùng mà!", vừa nói vừa rung đùi đắc ý, còn thỉnh thoảng ôm ngực, vẻ mặt tỏ ra vô cùng đau khổ, nói tiếp: "Đành vậy! Đành vậy! Cứ coi như sư đệ chưa nói gì, vụ cá cược này bỏ đi vậy!"
"Trần sư đệ, khoan đã, vụ đánh cược này, vi huynh sẽ nhận!"
Không được miếng thì cũng phải được tiếng, cho dù biết rõ sẽ thua, ông ta cũng vẫn quyết không cho phép Trần Kiến Hoa diễu võ dương oai trước mặt ông ta!
"Được được được được!”, Đây mới là Triệu sư huynh mà ta biết chứ!", Trần Kiến Hoa nheo hai mắt lại, lóe lên vẻ đắc ý vì đạt được mưu mô: "Nếu đã đánh cược, đương nhiên không thể thiếu chút phần thưởng nhỉ..."
"Đến rồi!", trong lòng Triệu Nhất Minh khẽ trầm xuống, ông ta biết vụ cá cược này chắc chắn không đơn giản như vậy.
"Cược nhỏ thì vui, cược lớn thì thiệt thân, Triệu sư huynh, như vậy đi, chúng ta chỉ lấy mười miếng linh thạch ra để chơi chút là được!"
Nghe vậy, trống ngực của Triệu Nhất Minh lập tức phì phò như cái bễ, ánh mắt như muốn trào ra lửa, Triệu Kiến Hoa nói sao nhẹ nhàng quá vậy.
Lấy tùy tiện mười miếng linh thạch ra chơi, trên thực tế căn bản không phải là chuyện dễ dàng.
Linh thạch là kết tinh của linh khí trời đất, là vật không thể thiếu trong tu luyện đối với võ giả cao cấp, cũng là tiền tệ mà võ giả cao cấp thường dùng, một chủ sự của Tạp Dịch Phong tam đẳng như ông ta, mỗi năm tông môn cũng chỉ cho ông ta một miếng linh thạch mà thôi, cộng thêm những nguồn thu nhập khác thì một năm có được ba miếng linh thạch đã là cực hạn rồi.
Ngoài việc là vật cần thiết trong tu luyện thường ngày ra, thì mười miếng linh thạch gần như là hơn phân nửa tích lũy của ông ta rồi!
"Triệu sư huynh, thân là chủ sự một phong, có mười miếng linh thạch cỏn con có lẽ cũng không thành vấn đề chứ!"
"Được! Mười miếng linh thạch thì mười miếng linh thạch!"
Triệu Nhất Minh rỉ máu trong tim, nhưng vẫn cắn răng đồng ý, thua người không thua trận, chuyện đã đến nước này rồi, đã không còn đường cho ông ta đổi ý nữa!
"Được! Triệu sư huynh đúng là hào khí, vậy cứ quyết thế đi!", Trần Kiến Hoa kêu lên một tiếng được, nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý.
...!
Nhìn Trần Kiến Hoa nghênh ngang rời đi, Triệu Nhất Minh lấy lại bình tĩnh xong thì chợt trào lên sự hối hận, bản thân đúng là đã bị quỷ ám rồi, sao có thể đồng ý với vụ cá cược như vậy chứ.
Có Tần Phong trong tay, vụ cá cược này ta căn bản không có một tia thắng cuộc nào, mười miếng linh thạch, đó là hơn nửa số tích lũy của ta, kích động đúng là ma quỷ, kích động đúng là ma quỷ mà!
"Dương sư đệ, vậy tới đây bổn tọa đều phải trông chờ hết vào ngươi rồi, chỉ cần có thể thắng được Tần Phong, bổn tọa nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!", Triệu Nhất Minh thay đổi tầm mắt, nhìn Dương Hiên trịnh trọng nói, đã đánh cược rồi, có hối hận thêm cũng vô ích, ông ta chỉ đành kỳ vọng Dương Hiên có thể tạo ra kỳ tích.
"Tần Phong, một trong những Tam Kiệt sao?", thoáng liếc nhìn Tần Phong hạc trong bầy gà, Dương Hiên trịnh trọng nói: "Chủ sự, ta sẽ cố gắng hết sức!"
Không nói quá nhiều, Tần Phong trong Tam Kiệt cũng không phải hạng dễ chọc, cùng nổi danh đứng ngang với hai người Tư Mã Vân và Lãnh Như Sương, hắn cũng không dám nói bản thân có thể thắng chắc được Tần Phong!.
Bình luận truyện