Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 30: 30: Chẳng Lẽ Có Sai Sót Gì





“Ầm ầm!”
Từng luồng linh quang sáng chói bộc phát từ trên người Tần Phong, mái tóc dài đen nhánh tung bay, thiên mạch trong cơ thể lập tức mở rộng, khí thế toàn thân liên tục tăng lên tựa như dời núi lấp biển, không cách nào áp chế được.

“Hô… hô… hô…”
Lấy Tần Phong làm trung tâm, cuồng phong hung tợn tàn sát bốn phía, quét qua toàn bộ hẻm Đồng Nhân, khiến cho thế công của tất cả các đồng nhân thoáng chốc khựng lại.

Vóc dáng của Tần Phong dường như cũng cao thêm mấy tấc, cứ như có một con hung thú thượng cổ thức tỉnh trong cơ thể hắn ta!
“Grào! Ta mới là người mạnh nhất!”
Lúc này, giọng của Tần Phong đã hoàn toàn thay đổi, hệt như chuông đồng âm vang bốn phía.

“Đây… đây chính là bí thuật bất truyền của Tần gia quận Thanh Lâm – Bạo Linh thuật!”, nhìn Tần Phong hệt như Ma Thần giáng thế, ba người Tư Mã Vân biến sắc: “Đáng chết, sao ta lại quên mất việc này!”
Bạo Linh thuật vốn là bí thuật trấn tộc của Tần gia ở quận Thanh Lâm, nếu không phải đệ tử chân truyền thì không được tu luyện.

Một khi thi triển môn bí thuật này, tiềm lực toàn thân sẽ lập tức tăng vọt, từ đó thực lực cũng tăng lên gấp bội, Tần gia có thể xưng bá ở quận Thanh Lâm một phần cũng nhờ vào Bạo Linh thuật.

Đương nhiên, môn bí thuật này cũng có khuyết điểm, đó chính là khoảng thời gian một tháng sau khi thi thuật, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, chiến lực không thể phát huy được năm phần, thậm chí còn thấp hơn.


Tuy nhiên, so với phần thưởng hậu hĩnh dành cho người đứng đầu thì một chút khuyết điểm này vốn chẳng đáng là gì, chỉ cần giành được hạng nhất, lấy được Tẩy Tủy Đan, Tần Phong nắm chắc sáu phần có thể khiến huyết mạch của mình tiến lên một bước, chỉ một lần là có thể đột phá lên bát đẳng trung phẩm, hoàn toàn áp đảo Tư Mã Vân và Lãnh Như Sương, bước vào hàng ngũ thiên tài đỉnh cấp của ngoại môn.

“Bạo Linh thuật? Bí thuật kích phát tiềm lực bản thân trong thời gian ngắn à?”, phía ngoài hẻm Đồng Nhân, Bạch chủ sự một thân bạch y bồng bềnh hệt như tiên nhân siêu phàm thoát tục liếc nhìn Tần Phong bằng ánh mắt kinh ngạc.

Tuy nhiên, ông ta cũng không nói gì thêm.

Cuộc khảo hạch hẻm Đồng Nhân có quy định cấm sử dụng đan dược và vũ khí, nhưng không đề cập đến bí thuật, vì lẽ đó, Tần Phong không phạm luật.

“Ha ha ha… Tốt! Tốt! Tốt!”, phía sau chúng đệ tử tạp dịch, Trần Kiến Hoa vô cùng đắc ý, một chút bất an trong lòng cũng biến mất không còn gì.

Có người vui mừng, cũng có người lo lắng, Triệu Nhất Minh bên cạnh đứng sững như vừa bị sét đánh, tim của ông ta như chìm xuống đáy cốc, vốn dĩ Dương Hiên đã không có bao nhiêu phần thắng, bây giờ thì coi như hoàn toàn hết hi vọng.

Ông ta cảm thấy vô cùng hối hận: “Tại sao ta lại xúc động như vậy, biết rõ tên họ Trần kia không có ý tốt mà còn muốn đánh cược với hắn ta, chẳng phải chỉ là Uẩn Mạch đan thôi sao? Chẳng phải ta có thể tìm cách khác sao, giờ nên làm thế nào cho phải đây…”
Trong hẻm Đồng Nhân, cuối cùng khí thế của Tần Phong cũng lên đến đỉnh điểm.

Một khắc sau đó…
“A! Phá cho ta!”
Một tiếng hét to, cả người Tần Phong hệt như Ma Thần thượng cổ đến nhân gian, hắn ta ra tay mạnh mẽ, mỗi một quyền đều mang theo khí thế không gì địch nổi, đám đồng nhân vừa nãy còn áp chế khiến hắn ta không cách nào tiến lên được giờ bị đánh rơi rụng lả tả.

Bảy trăm bốn mươi mét… bảy trăm bốn mươi lăm mét… bảy trăm năm mươi mét… bảy trăm năm mươi lăm mét…”
“Tiêu rồi! Tiêu rồi!”, ánh mắt Tư Mã Vân và Lãnh Như Sương tối sầm xuống, mặt mày xám xịt, e là từ nay về sau bọn họ phải đứng sau Tần Phong rồi.

Nếu là bảy trăm bốn mươi mét hẻm Đồng Nhân thì bọn họ còn có lòng tin tranh giành, nhưng bảy trăm năm mươi lăm mét… con số này đã vượt xa cực hạn của bọn họ, huống chi Tần Phong vẫn đang liên tục tiến lên.

“Bảy… bảy trăm sáu mươi mét rồi, vậy mà vẫn còn tiến lên, không thể tin được, quả thật rất khó tin!”
“Xem ra hạng nhất hẻm Đồng Nhân lần này chỉ có thể là Tần Phong!”
“Với chiến lực như thế e là trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của hắn ta!”


Bất giác, có không ít đệ tử tạp dịch đã bị bóng dáng hệt như Ma Thần kia chinh phục.

Thành tích chung cuộc của Tần Phong là bảy trăm sáu mươi tám mét, nói cho cùng thì Bạo Linh thuật cũng có giới hạn về thời gian, không thể vĩnh viễn tăng tu vi của một người được.

Một phút chính là khoảng thời gian cực hạn mà Tần Phong có thể kiên trì, một khi vượt qua chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến căn cơ và tiến độ tu vi của hắn ta, đây là điều mà Tần Phong không hề muốn chút nào.

Lại nói, nếu không có Bạo Linh thuật gia tăng thực lực thì hắn ta sao có thể là đối thủ của đám đồng nhân mạnh mẽ kia được.

“Ha ha ha… bảy trăm sáu mươi tám mét! Tốt! Tốt! Tốt lắm! Tần sư đệ quả nhiên đệ không làm ta thất vọng…”, Trần Kiến Hoa vô cùng khoái chí, hắn ta lập tức trêu ghẹo Triệu Nhất Minh bên cạnh: “Triệu sư huynh, xem ra không lâu nữa Thương Vân kiếm của huynh phải đổi chủ rồi!”
“Hừ!”, nghe vậy, Triệu Nhất Minh lộ vẻ tức giận, muốn phản bác nhưng cuối cùng, những lời định nói lại hóa thành một tiếng hừ lạnh.

Thành tích bảy trăm sáu mươi tám mét quả thực khiến người ta tuyệt vọng, so sánh với những năm trước, chỉ hơn mấy trăm thôi đã là hiếm lắm rồi, người có thể sánh bằng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Dù Dương Hiên có mạnh thế nào đi nữa cũng không thể vượt trội hơn Tần Phong được.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh.

Lúc này, Tần Phong đã rời khỏi hẻm Đồng Nhân, lúc đi ngang qua bên cạnh Dương Hiên, hắn ta khinh miệt liếc nhìn Dương Hiên một cái, dường như đang nói: Tiểu tử, ngươi cũng xứng so với ta à, không biết tự soi gương xem mình như thế nào.


Tuy nhiên, có vẻ như Dương Hiên không hề phát giác ánh mắt khiêu khích của hắn ta, thậm chí hắn cũng không thèm liếc nhìn một cái, thể hiện rất rõ là không hề bận tâm về hắn ta, điều này khiến Tần Phong cảm thấy vô cùng tức giận.

“Tên tiểu tử đáng chết, để ta xem ngươi có thể đi được đến đâu!”, Tần Phong hung tợn lườm Dương Hiên, tâm trạng tốt đẹp của hắn ta phút chốc bị phá hỏng.

Đúng lúc này…
Bạch chủ sự hơi nhích người, lạnh lùng chỉ về phía Lãnh Như Sương: “Kế tiếp là ngươi!”
“Cái gì? Sao lại thế? Sao không phải tên tiểu tử kia?”
“Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ chúng ta nghĩ sai rồi sao? Năm người này không được sắp xếp dựa theo thực lực như những gì chúng ta đã đoán à?”
“E là chúng ta đã thật sự đoán nhầm, có vẻ như mấy người cuối cùng… Bạch chủ sự chỉ tùy tiện chỉ mà thôi!”

Phía ngoài hẻm Đồng Nhân, chúng đệ tử tạp dịch bắt đầu bàn tán xôn xao.

Thành tích bảy trăm sáu mươi tám mét khủng bố kia đủ để khiến vô số người tuyệt vọng, ngay cả Tư Mã Vân và Lãnh Như Sương của Tam Kiệt sợ là cũng không vượt qua được.

“Chẳng lẽ có sai sót?”, Tần Phong lẩm bẩm, thoáng chốc, khóe miệng hắn ta nhếch lên, nở một nụ cười ngạo nghễ: “Ta đã nói mà, chỉ là một tên vô dụng huyết mạch cửu phẩm, có tài đức gì để có thể sánh vai cùng chúng ta!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện