Huyết Phượng Cung
Chương 1-2: Ta thật hối hận
Đêm.
Trung tâm thương mại Mạn thị.
Tòa nhà được xây dựng quy mô vô cùng lớn,cửa kính trong suốt hào nhoáng hoa lệ.Đứng trong trận mưa tuyết mà vẫn như cũ đồ sộ,không ảnh hưởng đến vẻ đẹp lung linh cao quý của nó một chút nào.
“Phu nhân,đồ của ngài đã được chuyển về,ngài có muốn lấy ngay không ạ?” Cô nhân viên bán hàng mắt thấy bà chủ của tập Trung tâm mua sắm Mạn tổng một than quý khí đang đi về phía mình vội vàng hỏi.
“Ân” Mạn Châu đơn giản gật nhẹ đầu với nhân viên của mình,rồi hướng tầm mắt ra ngoài bên ngoài cửa kính sát đất.Nhìn ra bầu trời đêm với những bông tuyết bay lạnh giá....tâm hồn vô cùng trống rỗng....
Lại một năm nữa trôi qua sao? Lại một đêm tuyết rơi,cô chỉ có một mình.
Cô nhân viên không dám chậm chễ rất nhanh đã quay lại: “Phu nhân,thiết kế viên kim cương máu này là độc nhất vô nhị trên thé giới hiện nay,có thể làm nhẫn đeo trên tay phu nhân chính là thích hợp nhất”.
“Vậy sao?”
Mạn Châu không nhìn nét mặt tười cười thân thiện của cô nhân viên kia, sự chú ý của cô đều tập chung vào chiếc hộp gấm trong tay mình.
Bên trong nằm lẳng lặng một chiếc nhẫn: thiết kế tinh sảo, tỉ mỉ từng chút một, họa tiết trang trí lại khéo léo, đặc biệt là viên kim cương đỏ chói phát ra ánh sáng quang mang được đính ở giữa,đẹp đẽ vô cùng.
Kim cương máu?
Anh từng nói kim cương máu đỏ tươi diễm lệ,thần bí như một đóa Mạn Đà La,cũng giống như cô......Nó sinh ra trên đời chính là vì cô,không gì thích hợp làm trang sức cho cô hơn nó...
Lúc đó cô chỉ cười,thật không cho là như vậy....Sao hiện tại nhìn nó lại đẹp đến vậy. Màu đỏ yêu diễm như màu máu chảy ra từ khuôn ngực anh,những lát cắt phản chiếu ánh sáng trong suốt,ôn nhu tựa như ánh mắt của anh khi nhìn cô.....
Thu hồi suy nghĩ,tầm mắt lại rơi vào khoảng không rộng lớn bên ngoài,Mạn Châu cất cao đôi giày cao gót màu đỏ bước ra bên ngoài,để mặc ánh mắt khó hiểu như bao lần của người kia: phu nhân cứ ngày này lại đến đây lấy trang sức làm từ kim cương máu là vì sao?Ngày ấy có gì đặc biệt chăng?
Mạn thị, lúc trước là gia sản của Sa thị do chủ tịch Sa Lệ Hoa cũng là Hoa tổng đứng đầu.Sau này Sa tổng cưới Mạn tổng rồi bị người ta ám sát,tất cả gia sản sau đó đều đứng tên Mạn tổng.
Mạn Châu,chủ tịch tập đoàn Mạn thị,tập đoàn thương mại nổi tiếng thế giới.Năm nay vừa tròn ba mươi tuổi,cô còn trẻ như vậy đã lãnh đạo cả một tập đoàn lớn mà tập đoàn dưới tay cô phát triển ngày một cường đại.
Không thể tưởng tượng cô tài giỏi bản lãnh đến mức nào?
Một thân bản lĩnh cùng gia tài bạc triệu nhưng đường tình duyên của cô.......
Mạn Châu_cô dâu xinh đẹp thần bí nhất Thương trường Z quốc, bông hoa tài giỏi trên tay Sa Lệ Hoa... Vậy mà hạnh phúc kéo được vài năm ngắn ngủi... cả nước vô cùng chấn động với tin Sa Tổng bị người ám sát,phu nhân cũng bị thương....
Đến nay vẫn chưa có người nào thật sự biết được chân tướng...thậm chí ngay cả hung thủ cũng chưa ai biết được!
Còn lại chính là một thân Mạn tổng chống đỡ Sa thị đến ngày hôm nay.Mạn tổng vậy mà làm người cô độc suốt bao nhiêu năm.
……………………………………………………………………………………………
“Phu nhân,trở về sao?”
“Về đi” Bước chân ra khỏi trung tâm,một người áo đen rất nhanh đi đến che tuyết rơi lên người Mạn Châu đồng thời cung kính hỏi.Mạn Châu chỉ đơn giản gật đầu rồi ngồi vào trong xe đã đợi sẵn từ trước.
Xe đi về phía biệt thự của cô,và của anh.
Tòa nhà rộng lớn chìm trong bóng đêm đen đặc,hiện lên mờ mờ kiến trúc đơn giản mà sang trọng,bài chí không nhiều mà sa hoa.Từ ngoài cổng lớn đi vào đứng hai hàng vệ sỹ nghiêm chỉnh canh giử,chỉ cúi người cung kính khi xe Mạn Châu đi qua.Bên trong khuôn viên cứ cách mười bước chân sẽ có một người đứng chấn,toàn bộ tòa nhà là tường đồng vách sắt,nếu người bên trong không cho phép thì một con ruồi cũng không lọt vào được.
Vừa thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ngoài đại sảnh,quản gia của tòa nhà,Mạn Khánh vội vàng chạy lại mở cửa,cung kính lên tiếng:
“Phu nhân đã về,luật sư đã đến từ trước”
“Ân” Mạn Châu không chút nào để ý xuống xe,cầm ô hầu nữ đưa tới bước vào trong đại sảnh.
“Cho mọi người rút hết đi,hôm nay tôi muốn ở một mình” Mạn Khánh vẫn đi theo ngay sau Mạn Châu bất ngờ nghe thấy vậy thì sững sờ.
“Phu nhân điều này sao có thể,ngài…….” Biệt thự này thế nhưng là tổng bộ của tổ chức,bên kho chứa còn một lượng lớn hàng chưa chuyển đi….Nếu để vệ sỹ rút hết,phu nhân phải làm sao, giấy tờ văn kiện cùng thuốc nổ súng ống phải làm sao? Lỡ như có người đột nhập……
Mạn Châu nghe vậy nhíu mày,đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn Mạn Khánh,làm ông giật mình cả kinh. Biết mình vừa nghi ngờ lời nói của phu nhân,lão đứng lại cúi thấp đầu về phía cô: “Phu…phu nhân yên tâm trong vòng 15 phút tất cả sẽ rút hết”
“Ân” Mạn Châu chút bỏ áo khoác còn đọng lại một chút tuyết lạnh,quay người đi vào trong. Mạn Khánh phía sau nhìn cô có chút lo lắng nhưng cũng rất nhanh đi xuống phân phó mệnh lệnh….
Ông biết có rất nhiều tin đồn sau cái chết của Sa tổng trước kia,nhưng nhìn thấy sự thay đổi của Phu nhân sau chuyện ấy..Ông không thể nào làm gì hơn là san sẻ gánh nặng cùng người... Cô cũng chỉ là một người phụ nữ!
Vậy là biệt thự của chủ tịch Mạn thị sau 20 phút,từ bên trong mọi lớp phòng thủ đều bị tháo bỏ,tiếp có Rolls Royce sang trọng,Lamborghini mạnh mẽ,Bentley xa hoa,Ferrari trẻ trung….đủ loại xe cao cấp nhất thế giới ly khai,nhanh chóng tản ra các con đường khác nhau trong thành phố.
Để lại một biệt thự với khuôn viên rộng lớn và một nữ tử ở đó.Thần sắc cô bình tĩnh lạnh nhạt,Dường như cô đang đợi một ai đó đêm nay sẽ đến…….
..................
Vào trong thư phòng, Mạn Châu cầm lên bọc giấy luật sư vừa để lại,bên trong không nghi ngờ gì chính là di chúc của cô. Lướt qua một lượt các điều khoản trên giấy,cô không một chút do dự nào ký xuống.
Lại không ngăn được một tiếng thở dài: “Thật sự phải kết thúc rồi”
Sâu trong biệt thự có một căn mật thất ít có người biết đến,cửa không đóng. Mạn Châu thất thần nhìn tấm ảnh khổ lớn treo trên bức tường sơn trắng vô cùng nổi bật. Trong bức ảnh là một đôi nam nữ khoác tay nhau đứng dưới trời đang đổ mưa tuyết trắng xóa...Tuấn nam mỹ nữ vô cùng xứng đôi,ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hai người,nổi bật nụ cười ấm áp cùng hạnh phúc.Những bông tuyết lớn nhỏ theo cơn gió mà vương vấn trên mái tóc đen óng của anh,lướt qua hàng mi dài ôn nhu của anh,,rơi trên bờ vai anh....cũng lặng lẽ rơi vào trái tim cô.
Trên môi bỗng gợi lên một nụ cười chua chát: “A Lệ,Mạn Châu thật sự....rất hối hận”
Đặt chiếc nhẫn vừa mang về vào trong một chiếc hộp thủy tinh,nhìn bên trong ai có mắt đều nhận ra được,chiếc nhẫn kim cương kia là cùng một bộ với những trang sức bên trong:dây chuyền kim cương,lắc tay kim cương,bông tai kim cương và bây giờ là nhẫn....tất cả đều làm từ kim cương máu vô cùng quý hiếm....
Trong không khí không tự nhiên thay đổi,Mạn Châu nhếch bờ môi cười khẽ: “Sa Tuyệt....nơi này an toàn.Tại sao lại làm việc phí công như vậy”.
Dứt lời Mạn Châu bình tĩnh đóng nắp hộp,đầu cũng chưa ngoảnh lại một lần.
Người bên ngoài không ngờ mình bị phát hiện nhanh vậy nhưng lại rất nhanh từ cánh cửa mật thất đi vào.
“Đúng vậy,nơi ở của Mạn tổng có khi nào lại không an toàn chứ,là Sa Tuyệt ta sơ xuất rồi.Mạn Châu”
Từ bên ngoài đi vào, Sa Tuyệt một thân lãnh khốc thị huyết,hàn khí lạnh như băng.Trái với sự thờ ơ của Mạn Châu,trong đôi mắt hắn tràn ngập hận thù cùng sát khí,như Tula địa ngục bước lên để đòi mạng người. Trong tay hắn lăm lăm cây súng lục,hàn khí bức người,nhằm thẳng trái tim Mạn Châu,chỉ cần động một chút là cô sẽ chết: “Mạn Châu hôm nay tôi sẽ bắt người phụ nữ độc ác như cô nợ máu phải trả bằng máu”.
“Vậy sao” Mạn Châu không nhìn hắn,cô đưa tay lên vuốt ve mái tóc nụ cười,khắp khuôn mặt người đàn ông trong bức ảnh,giọng nói không chút nào rung động trước uy hiếp của Sa Tuyệt:”Nhưng là…anh ấy nói…Anh ấy chưa từng hối hận”.
“Hối hận” Sa Tuyệt cười gằn,hắn nghiến răng nhìn cô “Mạn Châu,cô biết được anh trai tôi yêu cô thế nào sao,hi sinh vì cô nhiều như thế nào sao? Từ khi cô còn là một đứa trẻ được anh ấy mang về đến nay cô có từng một lần để tâm đến cảm nhận của anh tôi chưa? Anh ấy vì cô làm những gì cô còn không biết nhiều đến một nửa tôi đâu! Cô là người đàn bà máu lạnh. Tại sao anh ấy lại yêu cô…Tại sao cô …..lại giết anh ấy…”
Từng lời từng lời nói của Sa Tuyệt đều như hóa thành muôn vàn lưỡi dao sắc nhọn cứa ra từng vết máu trong trái tim Mạn Châu….Sa Tuyệt hắn cùng cô lớn lên cô đương nhiên biết hiện tại hắn có bao nhiêu hận cô,bao nhiêu muốn giết chết cô….
Mặc dù trong nội tâm đã vô cùng hỗn loạn,bao nhiêu lời muốn nói nhưng lại không thể mở miệng.nói gì đây? Tất cả lúc này cũng thành lời ngụy biện.
“Anh ấy nói,dù tôi …giết anh ấy,anh ấy cũng không hối…”
“Haha…”Còn chưa nói hết,Sa Tuyệt đã cười lớn cắt đứt lời nói của cô “Mạn Châu. Anh tôi bị mù,bị điên nên mới tin cô,yêu cô,để rồi cuối cùng được cái gì? Vì cái gì cô giết anh ấy mà anh ấy vẫn để lại mọi thứ cho cô.Thậm chí còn không nhớ tôi sẽ phải sống thế nào? Haha anh tôi bị cô lừa,ngay cả tôi cũng bị cô lừa,còn cảm ơn cô đã chăm sóc tôi….Nực cười….”
Sa Tuyệt dường như đã chịu đến cực hạn,hắn không do dự mở chốt an toàn,quyết tuyệt hét lên với cô: “Mạn Châu,hôm nay nếu cô không chết thì chính là…TÔI CHẾT”
“Đừng” Cuối cùng Mạn Châu cũng bừng tỉnh lại, cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Sa Tuyệt, ánh mắt kích động từng chút dịu xuống rồi thành như cũ vô cảm cùng trầm tĩnh.
“Sa Tuyệt,anh không được phép chết”. Cô đi đến trước bàn lớn,cầm lên di chúc kia_mọi tài sản của cô nay đều giao trả lại Sa thị.
“Anh hãy giữ lấy cái này,được chứ? Tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi,hôm nay cuối cùng cũng được giải thoát…”
Sa Tuyệt còn chưa hiểu lời nói của cô có nghĩa là gì,thì thấy cô từ trong ngăn tủ lấy ra một vật. Nhận ra vật kia đôi mắt hắn trầm xuống.
Mạn Châu cầm trên tay một vật: dài chừng 12 tấc,thiết kế sắc sảo,tinh tế,tuy không trạm vàng khảm bạc nhưng người có mắt đều nhận ra đây là một chùy thủ hiếm có,sắc bén có thừa,hàn khí có thêm.Sau 5 năm,nó vẫn sắc bén như vậy,vẫn lạnh lẽo như vậy,lại dường như trên nó vẫn vương lại mùi máu anh.
Nhớ lại vào đêm này 5 năm trước,hai người chưa lấy nhau được bao lâu,họ đưa cô thanh chùy thủ này,chỉ cần cô giết anh,tổ chức coi như chính thức chấp nhận cô làm lãnh đạo,phục tùng cô như chủ tử.Kỷ niệm ngày cưới của hai người,anh về nhà,hai người dùng bữa tối,cùng ngồi trên sô pha ngắm tuyết rơi,anh tặng cô dây chuyền đính kim cương máu,còn hứa với cô sau này sẽ làm đủ cho cô một bộ như vậy.Khi cô đeo lên sẽ diễm lệ như nữ hoàng,nữ hoàng của riêng anh..Cô nhìn viên kim cương kia,tại lúc anh cúi người đeo nó lên cổ cô...
Thế nhưng cô lại không do dự đâm chùy thủ vào giữa trái tim anh, máu anh rơi,ướt đẫm hai bàn tay cô,chảy dọc theo thân kiếm nhuộm đỏ một mảng sàn nhà….Nhưng rồi anh chỉ mỉm cười ôn nhu vuốt ve sợi tóc vương trên chán cô:
“Tiểu Châu,em thật sự đã lớn rồi a. Nhớ kĩ,ta không trách em,cũng không bao giờ hối hận đã yêu em”.
Giọng nói anh thâm tình,ôn nhu,tay anh đã lạnh lắm,còn tái nhợt vẫn nhẹ nhàng lau đi nước mắt cô,cô không bao giờ quên A Lệ của cô,sẽ không bao giờ quên anh nói: “ Tiểu Châu,anh yêu em”.
Thì ra anh cái gì cũng đều biết,cái gì cũng rõ ràng,vậy mà anh vẫn như cũ chịu chết,thỏa mãn mong ước đế vương của cô…..Lúc đó cô chỉ cảm thấy trống rỗng,tâm thật là đau,cô vốn tưởng cô không yêu anh,coi anh là chỗ dựa tạm thời mà đối đãi,nào ngờ lại yêu anh sâu đậm như vậy.Nhưng tất cả đã quá muộn rồi……
“Phập”_Mạn Châu không do dự đâm sâu đoản kiếm vào trái tim mình,nơi này,chính nơi này bắt đầu mọi việc thì cũng để chính nó kết thúc đi.
“Cô” Sa Tuyệt có chút ngoài ý muốn nhìn Mạn Châu,bàn tay cầm súng có chút run rẩy,,Cô ta thế nhưng muốn tự tử sao?
Đau!
Thì ra cảm giác chùy thủ găm vào tim lại đau đớn như vậy,đau mà như không đau,có cảm giác tê tái đến cực kì…
A Lệ,có phải khi ấy anh cũng đau như vậy không?Đau cả ở thể xác cũng là đau hơn ở trong tâm!
Tại sao khi ấy anh chỉ cười với em?Tại sao không nói với em là anh đã rất đau? Nếu anh nhăn my dù chỉ một lần,bây giờ em sẽ không đau khổ như vậy đâu!
Năm năm không có anh,em đã đứng trên đỉnh cao của quyền lực,mọi người gặp em đều e ngại cúi đầu,người coi thường em kết cục chính là chết.Nhưng cớ sao em lại như một cái xác không hồn,quanh quẩn ở nhân gian,anh đi rồi em mới biết em yêu anh nhiều như thế nào,cũng tàn nhẫn với anh như thế nào….Em nghe lời họ giết anh,đâm kiếm vào tim anh,tại sao anh không trách em?Tại sao vẫn đem mọi thứ tốt nhất của anh cho em?Tại sao?Tại sao lại đối tốt với em như vậy? Anh vẫn chưa từng hối hận sao?
Nhưng em hối hận rồi,em đã hoàn toàn chọn sai rồi,em chỉ cần anh thôi.Nếu em như vậy chết đi,có cơ hội nhìn thấy anh dưới hoàng tuyền hay không?Có thể không.
A Lệ nếu có kiếp sau,em nhất định sẽ nói lời yêu anh,một mực chỉ yêu anh….
“Sa Tuyệt,cậu giúp tôi một việc cuối cùng được không?” Máu tươi tràn từ miệng vết thưởng ra ngoài làm ướt hết y phục trên người cô,cũng nhỏ xuống làm thẫm màu một mảng sàn nhà,cô có thể cảm nhận được sinh mệnh mình đang chậm rãi trôi ra ngoài thể xác.
Cảnh tượng có chút quá quen thuộc…
Giọng nói đã vô cùng nhỏ bé,yếu ớt,như thì thào cũng như đang nỉ non: “Chôn ta bên cạnh anh ấy được chứ,ta chỉ cầu xin cậu một điều như vậy,có được không?”
Sa Tuyệt lạnh lùng nhìn Mạn Châu,ánh mắt thoáng một tia khinh bỉ cùng chán ghét.Một Mạn Châu từng làm mưa làm gió trên thương trường,càn quét hai giới hắc bạch đạo,lại giờ phút này yếu ớt cầu khẩn anh.Đây còn là một người bạn một người chị dâu lớn lên cùng với anh,nói không có tình cảm là giả.Nhưng thứ tình cảm ấy đều đã bị cô ta giết chết.Anh trai anh,thế nhưng bị chính tay cô ta giết,anh có thể không hận sao,không!Anh không chỉ hận Mà còn rất rất hận.....
Hắn chỉ cười lạnh lẽo,đến phút cuối cùng cô ta vẫn dám nhắc đến anh trai anh,lửa hận trong lòng nháy mắt càng trở nên mãnh liệt.Nhận ra Mạn Châu đang làm việc này vì cái gì,Sa Tuyệt bùng phát.
“Phanh..” Hắn dùng hết sức mình phi cây súng lục về phía Mạn Châu,ngay lập tức trên vầng chán trơn bóng xuất hiện vết nứt,máu tươi từ đó ứa ra nhuộm đỏ khắp khuôn mặt Mạn Châu.Sa Tuyệt chạy về phía Mạn Châu,đến trước mặt cô,mạnh mẽ bóp chặt lấy ngần cổ nhỏ bé.
Hắn rống lớn:”Cô có tư cách gì ở bên cạnh anh trai tôi,tư cách gì?Cô,Mạn Châu người đàn bà độc ác vô tình nhất trần đời này,Sa Tuyệt tôi nguyền rủa cô,cô chết sẽ bị đầy xuống 18 tầng địa ngục,có đầu thai sẽ vĩnh viễn không bao giờ được sống trong tình yêu.Tôi không giúp cô chuyện gì hết.Cô thật không xứng”.
Thể xác Mạn Châu tê dại đã không còn cảm giác được cái gì,duy chỉ có lời nguyền của Sa Tuyệt......Sa Tuyệt xin lỗi cậu....
Trước khi chút hơi thở cuối cùng,cô lại nở nụ cười,nụ cười thống khổ,thê lương nhưng cũng là một sự giải thoát....
Ý thức được duy nhất một chuyện tiếc nuối:Ước muốn của cô,ước muốn trước khi chết của cô,có lẽ sẽ không người thực hiện,cô vĩnh viễn đều không thể cùng anh một chỗ......Mãi mãi.....
Trung tâm thương mại Mạn thị.
Tòa nhà được xây dựng quy mô vô cùng lớn,cửa kính trong suốt hào nhoáng hoa lệ.Đứng trong trận mưa tuyết mà vẫn như cũ đồ sộ,không ảnh hưởng đến vẻ đẹp lung linh cao quý của nó một chút nào.
“Phu nhân,đồ của ngài đã được chuyển về,ngài có muốn lấy ngay không ạ?” Cô nhân viên bán hàng mắt thấy bà chủ của tập Trung tâm mua sắm Mạn tổng một than quý khí đang đi về phía mình vội vàng hỏi.
“Ân” Mạn Châu đơn giản gật nhẹ đầu với nhân viên của mình,rồi hướng tầm mắt ra ngoài bên ngoài cửa kính sát đất.Nhìn ra bầu trời đêm với những bông tuyết bay lạnh giá....tâm hồn vô cùng trống rỗng....
Lại một năm nữa trôi qua sao? Lại một đêm tuyết rơi,cô chỉ có một mình.
Cô nhân viên không dám chậm chễ rất nhanh đã quay lại: “Phu nhân,thiết kế viên kim cương máu này là độc nhất vô nhị trên thé giới hiện nay,có thể làm nhẫn đeo trên tay phu nhân chính là thích hợp nhất”.
“Vậy sao?”
Mạn Châu không nhìn nét mặt tười cười thân thiện của cô nhân viên kia, sự chú ý của cô đều tập chung vào chiếc hộp gấm trong tay mình.
Bên trong nằm lẳng lặng một chiếc nhẫn: thiết kế tinh sảo, tỉ mỉ từng chút một, họa tiết trang trí lại khéo léo, đặc biệt là viên kim cương đỏ chói phát ra ánh sáng quang mang được đính ở giữa,đẹp đẽ vô cùng.
Kim cương máu?
Anh từng nói kim cương máu đỏ tươi diễm lệ,thần bí như một đóa Mạn Đà La,cũng giống như cô......Nó sinh ra trên đời chính là vì cô,không gì thích hợp làm trang sức cho cô hơn nó...
Lúc đó cô chỉ cười,thật không cho là như vậy....Sao hiện tại nhìn nó lại đẹp đến vậy. Màu đỏ yêu diễm như màu máu chảy ra từ khuôn ngực anh,những lát cắt phản chiếu ánh sáng trong suốt,ôn nhu tựa như ánh mắt của anh khi nhìn cô.....
Thu hồi suy nghĩ,tầm mắt lại rơi vào khoảng không rộng lớn bên ngoài,Mạn Châu cất cao đôi giày cao gót màu đỏ bước ra bên ngoài,để mặc ánh mắt khó hiểu như bao lần của người kia: phu nhân cứ ngày này lại đến đây lấy trang sức làm từ kim cương máu là vì sao?Ngày ấy có gì đặc biệt chăng?
Mạn thị, lúc trước là gia sản của Sa thị do chủ tịch Sa Lệ Hoa cũng là Hoa tổng đứng đầu.Sau này Sa tổng cưới Mạn tổng rồi bị người ta ám sát,tất cả gia sản sau đó đều đứng tên Mạn tổng.
Mạn Châu,chủ tịch tập đoàn Mạn thị,tập đoàn thương mại nổi tiếng thế giới.Năm nay vừa tròn ba mươi tuổi,cô còn trẻ như vậy đã lãnh đạo cả một tập đoàn lớn mà tập đoàn dưới tay cô phát triển ngày một cường đại.
Không thể tưởng tượng cô tài giỏi bản lãnh đến mức nào?
Một thân bản lĩnh cùng gia tài bạc triệu nhưng đường tình duyên của cô.......
Mạn Châu_cô dâu xinh đẹp thần bí nhất Thương trường Z quốc, bông hoa tài giỏi trên tay Sa Lệ Hoa... Vậy mà hạnh phúc kéo được vài năm ngắn ngủi... cả nước vô cùng chấn động với tin Sa Tổng bị người ám sát,phu nhân cũng bị thương....
Đến nay vẫn chưa có người nào thật sự biết được chân tướng...thậm chí ngay cả hung thủ cũng chưa ai biết được!
Còn lại chính là một thân Mạn tổng chống đỡ Sa thị đến ngày hôm nay.Mạn tổng vậy mà làm người cô độc suốt bao nhiêu năm.
……………………………………………………………………………………………
“Phu nhân,trở về sao?”
“Về đi” Bước chân ra khỏi trung tâm,một người áo đen rất nhanh đi đến che tuyết rơi lên người Mạn Châu đồng thời cung kính hỏi.Mạn Châu chỉ đơn giản gật đầu rồi ngồi vào trong xe đã đợi sẵn từ trước.
Xe đi về phía biệt thự của cô,và của anh.
Tòa nhà rộng lớn chìm trong bóng đêm đen đặc,hiện lên mờ mờ kiến trúc đơn giản mà sang trọng,bài chí không nhiều mà sa hoa.Từ ngoài cổng lớn đi vào đứng hai hàng vệ sỹ nghiêm chỉnh canh giử,chỉ cúi người cung kính khi xe Mạn Châu đi qua.Bên trong khuôn viên cứ cách mười bước chân sẽ có một người đứng chấn,toàn bộ tòa nhà là tường đồng vách sắt,nếu người bên trong không cho phép thì một con ruồi cũng không lọt vào được.
Vừa thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ngoài đại sảnh,quản gia của tòa nhà,Mạn Khánh vội vàng chạy lại mở cửa,cung kính lên tiếng:
“Phu nhân đã về,luật sư đã đến từ trước”
“Ân” Mạn Châu không chút nào để ý xuống xe,cầm ô hầu nữ đưa tới bước vào trong đại sảnh.
“Cho mọi người rút hết đi,hôm nay tôi muốn ở một mình” Mạn Khánh vẫn đi theo ngay sau Mạn Châu bất ngờ nghe thấy vậy thì sững sờ.
“Phu nhân điều này sao có thể,ngài…….” Biệt thự này thế nhưng là tổng bộ của tổ chức,bên kho chứa còn một lượng lớn hàng chưa chuyển đi….Nếu để vệ sỹ rút hết,phu nhân phải làm sao, giấy tờ văn kiện cùng thuốc nổ súng ống phải làm sao? Lỡ như có người đột nhập……
Mạn Châu nghe vậy nhíu mày,đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn Mạn Khánh,làm ông giật mình cả kinh. Biết mình vừa nghi ngờ lời nói của phu nhân,lão đứng lại cúi thấp đầu về phía cô: “Phu…phu nhân yên tâm trong vòng 15 phút tất cả sẽ rút hết”
“Ân” Mạn Châu chút bỏ áo khoác còn đọng lại một chút tuyết lạnh,quay người đi vào trong. Mạn Khánh phía sau nhìn cô có chút lo lắng nhưng cũng rất nhanh đi xuống phân phó mệnh lệnh….
Ông biết có rất nhiều tin đồn sau cái chết của Sa tổng trước kia,nhưng nhìn thấy sự thay đổi của Phu nhân sau chuyện ấy..Ông không thể nào làm gì hơn là san sẻ gánh nặng cùng người... Cô cũng chỉ là một người phụ nữ!
Vậy là biệt thự của chủ tịch Mạn thị sau 20 phút,từ bên trong mọi lớp phòng thủ đều bị tháo bỏ,tiếp có Rolls Royce sang trọng,Lamborghini mạnh mẽ,Bentley xa hoa,Ferrari trẻ trung….đủ loại xe cao cấp nhất thế giới ly khai,nhanh chóng tản ra các con đường khác nhau trong thành phố.
Để lại một biệt thự với khuôn viên rộng lớn và một nữ tử ở đó.Thần sắc cô bình tĩnh lạnh nhạt,Dường như cô đang đợi một ai đó đêm nay sẽ đến…….
..................
Vào trong thư phòng, Mạn Châu cầm lên bọc giấy luật sư vừa để lại,bên trong không nghi ngờ gì chính là di chúc của cô. Lướt qua một lượt các điều khoản trên giấy,cô không một chút do dự nào ký xuống.
Lại không ngăn được một tiếng thở dài: “Thật sự phải kết thúc rồi”
Sâu trong biệt thự có một căn mật thất ít có người biết đến,cửa không đóng. Mạn Châu thất thần nhìn tấm ảnh khổ lớn treo trên bức tường sơn trắng vô cùng nổi bật. Trong bức ảnh là một đôi nam nữ khoác tay nhau đứng dưới trời đang đổ mưa tuyết trắng xóa...Tuấn nam mỹ nữ vô cùng xứng đôi,ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hai người,nổi bật nụ cười ấm áp cùng hạnh phúc.Những bông tuyết lớn nhỏ theo cơn gió mà vương vấn trên mái tóc đen óng của anh,lướt qua hàng mi dài ôn nhu của anh,,rơi trên bờ vai anh....cũng lặng lẽ rơi vào trái tim cô.
Trên môi bỗng gợi lên một nụ cười chua chát: “A Lệ,Mạn Châu thật sự....rất hối hận”
Đặt chiếc nhẫn vừa mang về vào trong một chiếc hộp thủy tinh,nhìn bên trong ai có mắt đều nhận ra được,chiếc nhẫn kim cương kia là cùng một bộ với những trang sức bên trong:dây chuyền kim cương,lắc tay kim cương,bông tai kim cương và bây giờ là nhẫn....tất cả đều làm từ kim cương máu vô cùng quý hiếm....
Trong không khí không tự nhiên thay đổi,Mạn Châu nhếch bờ môi cười khẽ: “Sa Tuyệt....nơi này an toàn.Tại sao lại làm việc phí công như vậy”.
Dứt lời Mạn Châu bình tĩnh đóng nắp hộp,đầu cũng chưa ngoảnh lại một lần.
Người bên ngoài không ngờ mình bị phát hiện nhanh vậy nhưng lại rất nhanh từ cánh cửa mật thất đi vào.
“Đúng vậy,nơi ở của Mạn tổng có khi nào lại không an toàn chứ,là Sa Tuyệt ta sơ xuất rồi.Mạn Châu”
Từ bên ngoài đi vào, Sa Tuyệt một thân lãnh khốc thị huyết,hàn khí lạnh như băng.Trái với sự thờ ơ của Mạn Châu,trong đôi mắt hắn tràn ngập hận thù cùng sát khí,như Tula địa ngục bước lên để đòi mạng người. Trong tay hắn lăm lăm cây súng lục,hàn khí bức người,nhằm thẳng trái tim Mạn Châu,chỉ cần động một chút là cô sẽ chết: “Mạn Châu hôm nay tôi sẽ bắt người phụ nữ độc ác như cô nợ máu phải trả bằng máu”.
“Vậy sao” Mạn Châu không nhìn hắn,cô đưa tay lên vuốt ve mái tóc nụ cười,khắp khuôn mặt người đàn ông trong bức ảnh,giọng nói không chút nào rung động trước uy hiếp của Sa Tuyệt:”Nhưng là…anh ấy nói…Anh ấy chưa từng hối hận”.
“Hối hận” Sa Tuyệt cười gằn,hắn nghiến răng nhìn cô “Mạn Châu,cô biết được anh trai tôi yêu cô thế nào sao,hi sinh vì cô nhiều như thế nào sao? Từ khi cô còn là một đứa trẻ được anh ấy mang về đến nay cô có từng một lần để tâm đến cảm nhận của anh tôi chưa? Anh ấy vì cô làm những gì cô còn không biết nhiều đến một nửa tôi đâu! Cô là người đàn bà máu lạnh. Tại sao anh ấy lại yêu cô…Tại sao cô …..lại giết anh ấy…”
Từng lời từng lời nói của Sa Tuyệt đều như hóa thành muôn vàn lưỡi dao sắc nhọn cứa ra từng vết máu trong trái tim Mạn Châu….Sa Tuyệt hắn cùng cô lớn lên cô đương nhiên biết hiện tại hắn có bao nhiêu hận cô,bao nhiêu muốn giết chết cô….
Mặc dù trong nội tâm đã vô cùng hỗn loạn,bao nhiêu lời muốn nói nhưng lại không thể mở miệng.nói gì đây? Tất cả lúc này cũng thành lời ngụy biện.
“Anh ấy nói,dù tôi …giết anh ấy,anh ấy cũng không hối…”
“Haha…”Còn chưa nói hết,Sa Tuyệt đã cười lớn cắt đứt lời nói của cô “Mạn Châu. Anh tôi bị mù,bị điên nên mới tin cô,yêu cô,để rồi cuối cùng được cái gì? Vì cái gì cô giết anh ấy mà anh ấy vẫn để lại mọi thứ cho cô.Thậm chí còn không nhớ tôi sẽ phải sống thế nào? Haha anh tôi bị cô lừa,ngay cả tôi cũng bị cô lừa,còn cảm ơn cô đã chăm sóc tôi….Nực cười….”
Sa Tuyệt dường như đã chịu đến cực hạn,hắn không do dự mở chốt an toàn,quyết tuyệt hét lên với cô: “Mạn Châu,hôm nay nếu cô không chết thì chính là…TÔI CHẾT”
“Đừng” Cuối cùng Mạn Châu cũng bừng tỉnh lại, cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Sa Tuyệt, ánh mắt kích động từng chút dịu xuống rồi thành như cũ vô cảm cùng trầm tĩnh.
“Sa Tuyệt,anh không được phép chết”. Cô đi đến trước bàn lớn,cầm lên di chúc kia_mọi tài sản của cô nay đều giao trả lại Sa thị.
“Anh hãy giữ lấy cái này,được chứ? Tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi,hôm nay cuối cùng cũng được giải thoát…”
Sa Tuyệt còn chưa hiểu lời nói của cô có nghĩa là gì,thì thấy cô từ trong ngăn tủ lấy ra một vật. Nhận ra vật kia đôi mắt hắn trầm xuống.
Mạn Châu cầm trên tay một vật: dài chừng 12 tấc,thiết kế sắc sảo,tinh tế,tuy không trạm vàng khảm bạc nhưng người có mắt đều nhận ra đây là một chùy thủ hiếm có,sắc bén có thừa,hàn khí có thêm.Sau 5 năm,nó vẫn sắc bén như vậy,vẫn lạnh lẽo như vậy,lại dường như trên nó vẫn vương lại mùi máu anh.
Nhớ lại vào đêm này 5 năm trước,hai người chưa lấy nhau được bao lâu,họ đưa cô thanh chùy thủ này,chỉ cần cô giết anh,tổ chức coi như chính thức chấp nhận cô làm lãnh đạo,phục tùng cô như chủ tử.Kỷ niệm ngày cưới của hai người,anh về nhà,hai người dùng bữa tối,cùng ngồi trên sô pha ngắm tuyết rơi,anh tặng cô dây chuyền đính kim cương máu,còn hứa với cô sau này sẽ làm đủ cho cô một bộ như vậy.Khi cô đeo lên sẽ diễm lệ như nữ hoàng,nữ hoàng của riêng anh..Cô nhìn viên kim cương kia,tại lúc anh cúi người đeo nó lên cổ cô...
Thế nhưng cô lại không do dự đâm chùy thủ vào giữa trái tim anh, máu anh rơi,ướt đẫm hai bàn tay cô,chảy dọc theo thân kiếm nhuộm đỏ một mảng sàn nhà….Nhưng rồi anh chỉ mỉm cười ôn nhu vuốt ve sợi tóc vương trên chán cô:
“Tiểu Châu,em thật sự đã lớn rồi a. Nhớ kĩ,ta không trách em,cũng không bao giờ hối hận đã yêu em”.
Giọng nói anh thâm tình,ôn nhu,tay anh đã lạnh lắm,còn tái nhợt vẫn nhẹ nhàng lau đi nước mắt cô,cô không bao giờ quên A Lệ của cô,sẽ không bao giờ quên anh nói: “ Tiểu Châu,anh yêu em”.
Thì ra anh cái gì cũng đều biết,cái gì cũng rõ ràng,vậy mà anh vẫn như cũ chịu chết,thỏa mãn mong ước đế vương của cô…..Lúc đó cô chỉ cảm thấy trống rỗng,tâm thật là đau,cô vốn tưởng cô không yêu anh,coi anh là chỗ dựa tạm thời mà đối đãi,nào ngờ lại yêu anh sâu đậm như vậy.Nhưng tất cả đã quá muộn rồi……
“Phập”_Mạn Châu không do dự đâm sâu đoản kiếm vào trái tim mình,nơi này,chính nơi này bắt đầu mọi việc thì cũng để chính nó kết thúc đi.
“Cô” Sa Tuyệt có chút ngoài ý muốn nhìn Mạn Châu,bàn tay cầm súng có chút run rẩy,,Cô ta thế nhưng muốn tự tử sao?
Đau!
Thì ra cảm giác chùy thủ găm vào tim lại đau đớn như vậy,đau mà như không đau,có cảm giác tê tái đến cực kì…
A Lệ,có phải khi ấy anh cũng đau như vậy không?Đau cả ở thể xác cũng là đau hơn ở trong tâm!
Tại sao khi ấy anh chỉ cười với em?Tại sao không nói với em là anh đã rất đau? Nếu anh nhăn my dù chỉ một lần,bây giờ em sẽ không đau khổ như vậy đâu!
Năm năm không có anh,em đã đứng trên đỉnh cao của quyền lực,mọi người gặp em đều e ngại cúi đầu,người coi thường em kết cục chính là chết.Nhưng cớ sao em lại như một cái xác không hồn,quanh quẩn ở nhân gian,anh đi rồi em mới biết em yêu anh nhiều như thế nào,cũng tàn nhẫn với anh như thế nào….Em nghe lời họ giết anh,đâm kiếm vào tim anh,tại sao anh không trách em?Tại sao vẫn đem mọi thứ tốt nhất của anh cho em?Tại sao?Tại sao lại đối tốt với em như vậy? Anh vẫn chưa từng hối hận sao?
Nhưng em hối hận rồi,em đã hoàn toàn chọn sai rồi,em chỉ cần anh thôi.Nếu em như vậy chết đi,có cơ hội nhìn thấy anh dưới hoàng tuyền hay không?Có thể không.
A Lệ nếu có kiếp sau,em nhất định sẽ nói lời yêu anh,một mực chỉ yêu anh….
“Sa Tuyệt,cậu giúp tôi một việc cuối cùng được không?” Máu tươi tràn từ miệng vết thưởng ra ngoài làm ướt hết y phục trên người cô,cũng nhỏ xuống làm thẫm màu một mảng sàn nhà,cô có thể cảm nhận được sinh mệnh mình đang chậm rãi trôi ra ngoài thể xác.
Cảnh tượng có chút quá quen thuộc…
Giọng nói đã vô cùng nhỏ bé,yếu ớt,như thì thào cũng như đang nỉ non: “Chôn ta bên cạnh anh ấy được chứ,ta chỉ cầu xin cậu một điều như vậy,có được không?”
Sa Tuyệt lạnh lùng nhìn Mạn Châu,ánh mắt thoáng một tia khinh bỉ cùng chán ghét.Một Mạn Châu từng làm mưa làm gió trên thương trường,càn quét hai giới hắc bạch đạo,lại giờ phút này yếu ớt cầu khẩn anh.Đây còn là một người bạn một người chị dâu lớn lên cùng với anh,nói không có tình cảm là giả.Nhưng thứ tình cảm ấy đều đã bị cô ta giết chết.Anh trai anh,thế nhưng bị chính tay cô ta giết,anh có thể không hận sao,không!Anh không chỉ hận Mà còn rất rất hận.....
Hắn chỉ cười lạnh lẽo,đến phút cuối cùng cô ta vẫn dám nhắc đến anh trai anh,lửa hận trong lòng nháy mắt càng trở nên mãnh liệt.Nhận ra Mạn Châu đang làm việc này vì cái gì,Sa Tuyệt bùng phát.
“Phanh..” Hắn dùng hết sức mình phi cây súng lục về phía Mạn Châu,ngay lập tức trên vầng chán trơn bóng xuất hiện vết nứt,máu tươi từ đó ứa ra nhuộm đỏ khắp khuôn mặt Mạn Châu.Sa Tuyệt chạy về phía Mạn Châu,đến trước mặt cô,mạnh mẽ bóp chặt lấy ngần cổ nhỏ bé.
Hắn rống lớn:”Cô có tư cách gì ở bên cạnh anh trai tôi,tư cách gì?Cô,Mạn Châu người đàn bà độc ác vô tình nhất trần đời này,Sa Tuyệt tôi nguyền rủa cô,cô chết sẽ bị đầy xuống 18 tầng địa ngục,có đầu thai sẽ vĩnh viễn không bao giờ được sống trong tình yêu.Tôi không giúp cô chuyện gì hết.Cô thật không xứng”.
Thể xác Mạn Châu tê dại đã không còn cảm giác được cái gì,duy chỉ có lời nguyền của Sa Tuyệt......Sa Tuyệt xin lỗi cậu....
Trước khi chút hơi thở cuối cùng,cô lại nở nụ cười,nụ cười thống khổ,thê lương nhưng cũng là một sự giải thoát....
Ý thức được duy nhất một chuyện tiếc nuối:Ước muốn của cô,ước muốn trước khi chết của cô,có lẽ sẽ không người thực hiện,cô vĩnh viễn đều không thể cùng anh một chỗ......Mãi mãi.....
Bình luận truyện