Huyết Phượng Cung

Chương 3: Ta yêu chàng



Thật may, tuyết vẫn rơi,khắp nơi đều nhìn thấy màu trắng của tuyết trời đông, trắng xóa mờ mịt…Cũng giống như tâm nàng lúc này, lạnh giá, trống rỗng,ái gì cũng không rõ cái gì cũng không muốn nghĩ đến tiếp nhận bất cứ cái gì.

Nàng đã chết! Nàng đã quyết muốn chết tại sao vẫn để cho nàng tỉnh lại, tại sao không để linh hồn nàng tan biến đi. Ông trời có phải hay không đang muốn thử giới hạn chịu đựng của nàng? Đùa bỡn nàng rất vui vẻ sao?

Tất cả mọi thứ với nàng đều xa lạ, một chút liên hệ cũng không có,nàng đang bị cô lập giam hãm trong cái thân xác này, trong không gian này…

Chỉ có tuyết, những bông tuyết tinh khiết lạnh lẽo đang bay lượn trong không trung là không bao giờ khác đi, không thể nào thay đổi. Chúng theo từng cơn gió đông lả tả rơi trên thân xác nhỏ bé của nàng, rơi trên mái tóc đen tuyền cùng khuôn mặt tái nhợt của nàng, cũng bao phủ khắp xung quanh nàng….Có phải hay không chỉ cần đứng ở nơi này, nàng có thể lạnh cóng mà chết đi, như thế thật tốt…..Mạn Châu nàng lúc nào thì có những suy nghĩ hoang đường như vậy…

....

Nơi này là hậu viện của Huyết Phượng cung, mùa đông hoa viên hoang vắng xơ xác, gió tuyết được thế càng muốn bao quanh nữ tử bạch y. Mạn Phi Lạc đứng trong gió tuyết lại không gây cho người cảm giác giả tạo, quỷ dị nào, chỉ cảm thấy nàng với không gian như đang hòa vào làm một.

Nàng, khôngcảm thấy lạnh sao?

Bỗng một một cánh tay ngọc trắng ngần vươn lên đón lấy một bông tuyết lớn rồi nắm chặt lại, tuyết đông lạnh lẽo gặp một chút nhiệt độ liền tan ra thấm ướt tay nàng, đầu ngón tay vì quá dùng sức càng thêm trắng bệch trong suốt…Nàng đang nghĩ gì?

Đứng ở xa Cung Lệ Hoa đã chú ý tới nàng. Mạn Phi Lạc vừa mới tuổi cập kê(15t), khoác kiện bạch y mỏng manh phiêu phiêu, yếu ớt đứng trong tuyết, nàng quay lưng về phía mọi người, bóng lưng gầy gầy, mảnh mai, thẳng tắp nhưng không có một chút cứng ngắc nào, toàn thân trên dưới đều nhiễm một tầng bi thương…

Ba ngàn sợi tóc bay không một tia chói buộc tỏa dài ở sau lưng.

Trong tâm, một cảm giác quen thuộc như có như không!

...

“Tiểu thư hoàng thượng đến thăm người.” Lục Y ở bên tai Mạn Châu nói nhỏ.

Nhưng tiểu thư vẫn là không động, một bộ dáng thẫn thờ như cũ. Lục Y đã nghĩ bây giờ không có bất cứ thứ gì có thể làm cho nàng phản ứng lại nữa, dù chỉ là một chút thôi.

Mạn Châu như có như không cảm nhận có người đến gần nàng, rồi vai nàng chợt nặng, có thứ gì đó ấm áp và mềm mại bao phủ hoàn toàn thân hình lạnh băng của nàng, ngăn đi những bông tuyết tiếp tục rơi lên người nàng. Có cảm giác người hơi thở này dường như rất quen, nhưng nàng không quan tâm nữa…

Tiếng gió rít mạnh, chúng cắt qua da mặt nàng, tiếng tuyết rơi lộp bộp trên nền đá cùng nện vào lòng nàng khiến ý thức nàng mơ hồ, trong lòng xuất hiện một tia tiêu tan.

Tựa như lúc này thần chết có đến lấy đi linh hồn nàng một lần nữa nàng cũng có thể buông xuống tất cả….

Nhưng còn thứ gì để buông đây?

“Đứng như vậy rất vui sao?” Vào giây phút nàng sắp buông thả hơi sức cuối cùng thì một giọng nói từ phía sau vang lên đã chặn đứt.

Âm thanh ấy nói thế nào đây, giọng nam nhân, trầm thấp, có chút lãnh khốc, có chút bất mãn, có chút ngạc nhiên nhưng tuyệt nhiên không một tia tình cảm.

Lục Y Hồng Y nghe vậy hoảng hốt quỳ xuống:”Xin hoàng thượng không nên trách tội nương nương, người vừa tỉnh lại đã như vậy, không có ý mạo phạm, đã mấy canh giờ rồi….”

Cung Lệ Hoa không chút để ý đến lời hai người nói, hắn rõ ràng nhìn ra được Mạn Phi Lạc kia sau khi hắn dứt lời, thân hình nàng, động.

...

Thanh âm này....thanh âm này...quá quen thuộc....thân hình trong nháy mắt cứng ngắc rồi lại không khống chế được mà run rẩy. Mạn Châu mở to đôi mắt, cố tìm lại tiêu cự của chính mình... Nàng hoảng hốt quay người về phía sau, lại kinh hãi phát hiện trước mắt mình nam tử khoác hoàng bào, tuấn lãnh bức người, hắn, đang nhìn nàng...

Tâm, run lên, giống như trở lại thời gian trước kia mỗi khi nàng quay đầu lại phía sau, nơi đó luôn sẽ có một người đợi nàng, theo sát nàng. Mạn Châu sợ hãi nâng bàn tay tái nhợt lên giữ chặt trái tim mình, cố gắng ngăn cản sự co thắt mãnh liệt như muốn nổ tung vô cùng đau đớn ở nơi đó. Lại khó khăn mở miệng hít từng ngụm khí lạnh buốt, nhắm chặt đôi mắt lại... nàng phải cố gắng bình tĩnh lại.

Khi bốn mắt chạm nhau, tâm Cung Lệ Hoa không hiểu rung lên, có chút gì đó âm ỉ đau đớn có gì đó như tưởng niệm cũng giống như không có gì cả. Cảm giác như vậy thoáng qua rất nhanh rồi biến mất, chỉ trong nháy mắt thôi nhưng Cung Lệ Hoa bắt được rõ ràng. Điều này làm lòng hắn nổi lên hoài nghi, là do nữ nhân kia?

“A Lệ....” Cố gắng xoa dịu xúc động muốn chạy đến nhào vào lòng Cung Lệ Hoa, Mạn Châu vô thức thốt lên, thanh âm nàng nồng đậm đau thương, tiếc nuối cùng tê dại nhưng Cung Lệ Hoa nhận ra được trong giọng nói của nàng còn chứa một tia thỏa mãn, giống như một người trước khi chết đã thực hiện được tâm nguyện của mình vậy. Trong lòng vô cớ dâng lên một trận phiền chán...

“Còn đứng đấy làm gì?” Cung Lệ Hoa đang muốn bước về phía nàng thì đột nhiên thân hình Mạn Châu chấn động, vô lực ngã xuống.

Tâm đột nhiên cứng lại, hắn không một chút do dự phi thân lên đón nàng vào lòng, lại phát hiện ra thân hình nàng một chút nhiệt độ cũng không có.

“A Cửu, truyền Dược Thùy!” Môi hắn mím lại, rồi không do dự kêu Lý Cửu.

“Dạ hoàng thượng.” Trong lòng Lý Cửu lúc này kinh hoàng không thôi, hắn quả thật không ngờ nữ nhân kia sao lại thành ra cái dạng này, nàng thế nhưng mà táng mệnh ở nơi này thì.....

“ A Lệ, là chàng sao...” Tay nàng không còn sức, muốn vươn lên vuốt ve gương mặt hắn nhưng vô lực, đành lần cuối nhìn hắn thật sâu là được rồi.

“A Lệ, em hối hận rồi, em yêu chàng, em yêu chàng....”

“Không cần nói, ta đưa nàng vào trong.” Cung Lệ Hoa không để ý đến Mạn Phi Lạc này dám gọi thẳng tục danh của mình giống như vốn dĩ là vậy, hắn chỉ cất tiếng an ủi nàng như vậy.

“Không cần, em chỉ muốn nhìn chàng như vậy.” Mạn Châu nhìn hắn cười, âm thanh nàng yếu ớt.

Động tác Cung Lệ Hoa cứng lại, hắn đưa mắt nhìn vào mắt nàng: “Như vậy sẽ mất mạng.”

“A Lệ, trước khi chết còn được gặp lại chàng, em đã mãn nguyện rồi, thật mãn nguyện rồi” Mạn Châu cười khẽ, nắm chặt lấy hoàng bào của hắn.

“A Lệ em yêu chàng, phải nhớ kỹ, không được quên, em...yêu chàng.”

Trong chốc lát Cung Lệ Hoa ngẩn ra.

Đến khi lấy lại ý thức, đột nhiên phát hiện bàn tay nắm áo mình thả ra, chậm rãi buông xuống. Hắn cúi đầu, đã thấy nàng nhắm nghiền hai mắt, trên đôi môi tái nhợt còn vương lại nụ cười mãn nguyện, giống như nàng đã thật ra đi.

“Tiểu thư...” Lục Y, Hồng Y đứng ở phía sau không nghe được gì nhưng thấy được cánh tay tiểu thư buông lỏng không nhịn được hô lên, khóe mắt ươn ướt.

“Vô dụng, còn không mau triệu Cẩn đi vào?” Cung Lệ Hoa lãnh lẽo bỏ lại một câu rồi nhanh chóng mang Mạn Châu vào bên trong tẩm phòng. Hắn không cần biết vì Mạn gia cũng được, vì nàng vô tội cũng được hay vì nàng buông tay trong lòng hắn cũng thế, tóm lại Mạn Phi Lạc không thể chết được, ít nhất không phải lúc này.

Lục Y Hồng Y nghe vậy bừng tỉnh, đồng thời phi thân nhanh chóng thoát ra khỏi hoàng cung.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Cuối cùng trước khi chết nàng cũng được gặp lại chàng, dù chỉ là mơ hay là ảo giác, cũng là được nhìn thấy chàng. Mạn Châu mỉm cười, mãn nguyện.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Bỉ Ngạn hoa, ở khắp nơi.

Đây là đâu, hoàng tuyền sao?

Không gian tối tăm, Mạn Châu bước đi không một tia ý thức... Nàng cứ đi như vậy, không biết là đi đâu cũng chẳng muốn dừng nữa!

“Châu?”

“Ai? ” Một âm thanh lãnh lẽo kinh người vang lên bên tai nàng, cuối cùng cũng có người xuất hiện, Mạn Châu quay đầu lại nhìn động quá nhanh làm cho nàng choáng váng.

Nhưng là nơi kia, không có người!

“Hừ, hỗn xược” Người này là nam nhân, hơn nữa còn rất chán ghét nàng. Nhưng tại sao, giọng hắn lãnh khốc làm cho tâm nàng đột nhiên dâng lên sợ hãi, đây là sợ hãi theo bản năng, nàng cũng không hiểu sao mình lại sợ như vậy.

Dường như biết nàng bất an,một giọng cười khẽ vang lên: “Thần! Đừng có dọa người ta như vậy chứ!”

“Phật Đà, nàng đáng bị như vậy?”

“Ha ha…Ngươi a, cũng đừng quá cố chấp, đẩy người ta vào luân hồi đã bao nhiêu kiếp người rồi...Ngươi không mệt sao, ngươi xem Mạn Châu Sa Hoa bên sông Vong Xuyên đã bao lâu không có người chăm sóc..”

“Phật Đà, ngươi rất rảnh rỗi sao.” Thần mất kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Phật Đà.

“A, ta có rảnh rỗi sao? Ta xuống đây là muốn nhìn xem ngươi giải quyết dứt khoát chuyện này như thế nào thôi.”

“ Hừ! Hồn Trạch đưa nàng đi, lần này không cần cho nàng uống canh”.

Hừ! Giải quyết dứt khoát sao? Vậy để cho hai người họ càng đau khổ gấp vạn lần trong kiếp luân hồi này đi, muốn làm trái lệnh của hắn, kết cục, rất thê thảm....

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Ngay khi Mạn Châu không dấu vết biến mất cạnh cầu Nại Hà, khung cảnh bốn phía tối tăm bỗng nhiên có ánh sáng, trên nền đất lát đá cẩm thạch trơn bóng, bên trên dựng lên một cái bàn nhỏ chế tạo từ hắc mộng ngàn năm, mặt bàn đã sớm đặt sẵn hai ly trà bạch ngọc vẫn còn đang tỏa khói nghi ngút. Có hai ‘người’ ngồi đối diện nhau ở trên đó.

“Thật là đáng thương a,..” Người vừa lên tiếng da ngọc mày ngài, phấn điêu ngọc trác, tóc tết hai bên, đuôi tóc cài một đôi trâm hoa, quần áo màu vàng nhạt, bên trên có thêu một đóa hoa to, chính là hoa mặt trời. Dáng vẻ khả ái, đôi mắt hữu thần, toàn thân toát ra một cỗ khí tức lạnh lùng bất khả xâm phạm cao quý. Dáng vẻ này mười phần là một cái tiểu hài tử hết lần này đến lần khác lại chính là Phật Đà trong truyền thuyết.

Hắn hai tay ưu nhã nâng chung trà lên lắc đầu cảm thán.

Nam tử áo đen ngồi đối diện hắn không nói một câu,khí chất đạm mạc phảng phất như có như không, phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm, bên trong đôi mắt dễ dàng nhận thấy một loại khí tức ngạo nghễ sác bén. Không hổ danh chúng nhân tôn xưng hắn là Thần, chỉ nghe được trong truyền thuyết. Đôi mắt sâu thẳm không rõ đáy lạnh lùng nhìn Phật Đà một dạng ‘sói đội lốt cừu, giả nhân giả nghĩa’ tỏa ra tử khí lên tiếng: “Nếu ngươi còn dám xen vào chuyện của ta...’

“ Ai nha,...” Phật Đà thế nhưng không thèm để khuôn mặt muốn giết người của tên mặt than đối diện vào trong mắt, thập phần đau khổ thở dài: “ Ta nào có xen vào việc của ngươi, chỉ là...” Mắt hắn bỗng chốc sáng bừng lên, cười cười nhìn Thần, trong mắt rõ ràng lóe lên giảo hoạt rất nhanh biến mất: “Thần, chúng ta đánh cược một lần như thế nào?”.

Hừ! Tên này đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, trong lòng Thần âm thầm khinh bỉ, miễn cưỡng mở miệng: “Cược?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện