Huyết Phượng Cung
Chương 5: Uống dược!
Quá nửa đêm, dọc theo hành lang dài kì lạ không có một bóng người, ánh nến heo hắt từ những chiếc lồng đèn cứ cháy mập mờ như vậy.... Không khí nặng nề nghiêm trọng cùng thê lương vô cùng quỷ dị.
Cách đó không xa là cửa sổ rộng mở, cuồng phong bên ngoài rít gào theo đó len lỏi vào từng góc nhỏ của tẩm điện rộng lớn, những bông tuyết lạnh buốt nhợt nhạt cũng theo gió bay vào bên trong....
********************
Canh hai,
Trong căn phòng tối tăm với tiếng cháy tí tách của ấm lô...Lạc nhi không ngủ được. Lạc nhi đột nhiên rất nhớ mẫu thân, nàng muốn đến hậu viện nơi mẫu thân đang trị bệnh để gặp người. Phụ thân cùng đại ca lại đi đến biên quan nữa, Lạc nhi không muốn ở một mình, Lạc nhi rất sợ cô đơn, Lạc nhi sợ lạnh lắm...
********************
Bước chân non nớt chạy thật nhanh qua cây cầu nối bên ngoài với Sương Uyển_nơi của mẫu thân nàng, mặc dù vô cùng sợ bóng đêm bủa vây xung quanh, cái lạnh cũng đã thấm vào từng tấc da thịt nàng từ lâu nhưng là đôi tai nhỏ xinh vẫn khẩn trương nghe ngóng xung quanh, đôi mắt hoa đào đen láy tập trung trong bóng đêm...
Hành lang mơ hồ vang lên tiếng bước chân, Lạc nhi chăm chú lắng nghe có phải hay không tiếng bước chân của mẫu thân cũng đang đi tìm nàng....
Tiếng bước chân tựa như dừng lại ở trước mắt, rồi biến mất....
Lạc nhi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ không có ai phát hiện nàng lẻn ra ngoài gặp mẫu thân đâu, sẽ không có ai trách phạt nàng nữa, nàng chỉ đến xem xem mẫu thân một chút thôi.
****************
Một bóng đen chớp nhoáng lướt qua đầu nàng làm tâm nàng như đứng lại…rồi rất nhiều rất nhiều cái bóng đen lần lượt theo đó phi thân qua…mà hướng chúng đến chính là nơi mẫu thân nàng đang yên giấc.
“ Đã xảy ra chuyện gì?” Lạc nhi tự hỏi mình như vậy. Dù không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nàng theo bản năng mà bước đi nhanh hơn và cẩn thận nhẹ nhàng hơn.
“Keng, keng…” Tiếng binh khí va chạm vào nhau thật chói tai, Lạc nhi chốn ở một góc tối nhìn hết thảy mà trong lòng càng thêm lo lắng.
Trước mắt nàng hiện tại rất nhiều hắc y nhân đang giao chiến với binh lính thủ hộ Tướng quân phủ, mặc dù nàng chưa hiểu về võ công nhưng mắt thường cũng có thể thấy người tướng quân phủ đang thất thế.
Còn mẫu thân nàng đâu? Mẫu thân…
“Lạc nhi..” Bỗng âm thanh ôn nhu mà suy yếu vang lên sau lưng Lạc nhi, Lạc nhi nhận ra đó là giọng nói của mẫu thân nàng hằng đêm mong nhớ. Quả là kinh hỉ….
“ Mẫu …” Còn chư kịp hô lên tiếng vui mừng, Lạc nhi đã bị người bịt mịt lại, hiện tại nàng phải giữ im lặng.
*********************
Đêm, đen như mực, một chút trăng sao chiếu sáng con đường phía trước cũng không có,
Hứa Uyển Sương nắm chặt tay nữ nhi Mạn Phi Lạc chạy thật nhanh về phía trước, nàng không hiểu tại sao nữ nhi lại xuất hiện ở nơi này nhưng dù thế nào thì cũng chỉ còn đường chạy trốn thôi, bọn chúng quá đông và lợi hại, với sức lực của hộ vệ tướng quân phủ e rằng hiện tại cũng đã không còn ai sống sót.
Không thể nào để Lạc nhi gặp nguy hiểm được, càng không thể để nàng rơi vào tay bọn chúng.
“ Mẫu thân, đằng sau có tiếng ngựa đuổi theo…” Lạc nhi không hiểu tại sao mẫu thân lại dắt mình chạy trốn nhưng nàng hiểu hiện tại hai người đang gặp nguy hiểm, những người áo đen kia là người xấu, chắc chắn là như vậy, chúng nhân lúc phụ thân nàng không có ở đây đến mang mẫu thân đi. Nàng không muốn mẫu thân bị đưa đi, không thích một chút nào.
“ Lạc nhi, Lạc nhi ngoan, mẫu thân hiện tại sẽ ra ngoài đuổi chúng đi, Lạc nhi ngoan ngồi nơi này đợi mẫu thân, có được không?”. Hứa Uyển Sương nhìn ánh lửa thấp thoáng nơi xa xa, trong lòng nóng như lửa đốt, có lẽ không thể nào đợi được đến lúc Mạn Hùng trở về nữa rồi, nàng không thể để chúng phát hiện ra Lạc nhi ở đây.
“Người nói cho Lạc nhi biết tại sao họ lại truy đuổi chúng ta vậy, phụ thân, phụ thân sẽ về kịp đón Lạc nhi chứ?” Lạc nhi ngước đôi mắt to tròn đen láy không một giọt nước mắt vì nguy hiểm, hỏi mẫu thân. Chỉ cần có phụ thân, không ai có thể thương tổn mẹ con nàng, không ai cả.
“Ngoan, phụ thân chắc chắn sẽ về kịp đón Lạc nhi, đây là người xấu của triều đình, không được ra ngoài rõ chưa. Lạc nhi phải ngồi đây đợi mẫu thân quay trở lại.” Dứt lời, Hứa Uyển Sương dứt khoát quay đầu, chạy về hướng có ánh đèn đuốc…. Nàng quay lưng mang một phong thái quyết tuyệt mạnh mẽ, một chút thương tâm quyến luyến hay một giọt nước mắt lo sợ cũng không, chính tấm lưng thẳng tắp của nàng đã khắc ghi thật sâu vào trong đôi mắt Mạn Phi Lạc cho tới bây giờ.
***********
Đêm, vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng trong Tướng quân phủ lại tràn ngập máu tanh. Khắp nơi đều là đầu rơi máu chảy, thi thể người chất đống. Lạc nhi đợi không được mẫu thân, nàng phải quay về phủ tìm phụ thân nàng, phụ thân sẽ trở về nhất định là như vậy. Nhưng cảnh tượng nàng nhìn thấy lai là…lại là….
Màn trắng tung bay, tiếng khóc ai oán, càng vào sâu bên trong, trái tim Lạc nhi càng đau dữ dội, nơi đã từng rất vui vẻ nay đã bị một nỗi đau thương vô bờ bao phủ, đã không còn mẫu thân dịu dàng thương yêu nữa rồi, không thấy phụ thân cũng chẳng nhìn thấy ca ca, nàng không còn nhìn thấy ai nữa….chả còn ai trên thế giới này.
Ngày đó đêm đen dày đặc, vong hồn của ai đang khóc?
************
Hiện tại cũng là canh hai.
Cung Lệ Hoa một thân hoàng bào lạnh lẽo nhìn dung nhan tái nhợt không một chút sức sống của nữ nhân Mạn Phi Lạc kia.
Đôi mắt phượng hẹp dài không dấu vết đảo qua chén dược đen xì còn đang bốc khói nghi ngút trên tay mình. Không có mục đích sống sao? Nực cười! Mạng này của Mạn Phi Lạc hắn muốn, dù diêm vương muốn lấy đi đều là không có khả năng.
Đưa chén dược lên môi, một ngụm dược tràn ngập khoang miệng hắn, không một chút do dự Cung Lên Hoa lập tức đưa đến miệng Mạn Phi Lạc.
Thế nhưng dược vừa vào đến bên trong đôi môi tái nhợt của Mạn Phi Lạc lại không dấu vết tràn ra ngoài.
Nhìn chén thuốc trên tay đã muốn cạn, nhiệt độ trong mắt Cung Lệ Hoa giảm xuống âm vô cùng, lập tức hướng bên ngoài hô lớn:
“ A Cửu, đem mười bát dược như này lại đây! “
“ Dạ, hoàng thượng “ Lý Cửu ở bên ngoài vô cùng bất đắc dĩ, hắn nhìn Lục Y Hồng Y cùng Dược Thùy và Cẩn ở bên cạnh mà thở dài, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn, dù còn một tia hi vọng cũng phải làm cho Mạn Phi Lạc này không đươc tử.
****************
“ Chẳng phải ngươi nói ngươi yêu ta sao? “ Cung Lệ Hoa thì thầm bên tai Mạn Phi Lạc, “ Ngươi nói, chết chính là để yêu ta sao? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ta không cho ngươi rời bỏ, nếu ngươi bỏ ta mà đi, ta liền làm cho Tướng quân phủ xương trắng phơi đầy, tắm máu linh cữu mẫu thân ngươi, làm cho các ngươi không bao giờ siêu sinh được. Ta sẽ bỏ rơi ngươi. “
Ở nơi tăm tối tuyệt vọng cùng cực, thanh âm trầm thấp văng vẳng quanh quẩn làm Mạn Châu mất hết phương hướng, là ai, là ai đang nói vậy, tại sao quen thuộc đến như vậy? Đừng tàn nhẫn với ta như vậy, đừng đi, đừng đi.
***************
Lại một ngày nữa qua đi, bóng đen thoáng chốc bao phủ toàn bộ đất nước này, tuyết đã có dấu hiệu ngớt dần ngớt dần rồi dừng hẳn, nhưng gió lại cứ rít gào mãi không tha.
Ngư Thư Phòng, Cung Lệ Hoa ngồi trước thư án, tập trung phê duyệt tấu chương.
“Hoàng thượng?” Bên ngoài có tiếng gọi khẽ của Lý Cửu.
Nâng lên tầm mắt, thanh âm Cung Lệ Hoa vẫn trầm thấp lạnh lùng như cũ: “Vào đi!”.
Lý Cửu một thân y phục thái giám tổng quản Kiền Chính cung, không nhanh không chậm bẩm báo: “Hoàng thượng, Qúy phi nương nương đã tiếp nhận uống thuốc, tình hình tương đối khả quan, có lẽ không lâu sau sẽ tỉnh lại!”.
“Đã biết, bên Thái hậu có động tĩnh gì không?” Buông cây bút lông trên tay, đôi mắt Cung Lệ Hoa đột nhiên bén nhọn nguy hiểm hơn bao giờ hết.
“Hoàng thượng, nghe nói Thái hậu có phái người đến hỏi thăm tình hình của Quý phi nương nương. Nhưng cũng chỉ đơn thuần là hỏi thăm thôi, không thấy có động tĩnh gì bất thường.”
“ Được rồi, vậy ngươi lui ra đi, chú ý một chút hướng đi của bọn họ, có động tĩnh lập tức báo lên. “
“…”
***************
Huyết phượng cung,
Trên chiếc giường lớn trong tẩm phòng, màn gió bay bay, Mạn Phi Lạc an tĩnh nằm trên, rồi bỗng nhiên không một tiếng động, đôi mi dài cong vút trên đôi mắt nhắm chặt khẽ...động...
Cách đó không xa là cửa sổ rộng mở, cuồng phong bên ngoài rít gào theo đó len lỏi vào từng góc nhỏ của tẩm điện rộng lớn, những bông tuyết lạnh buốt nhợt nhạt cũng theo gió bay vào bên trong....
********************
Canh hai,
Trong căn phòng tối tăm với tiếng cháy tí tách của ấm lô...Lạc nhi không ngủ được. Lạc nhi đột nhiên rất nhớ mẫu thân, nàng muốn đến hậu viện nơi mẫu thân đang trị bệnh để gặp người. Phụ thân cùng đại ca lại đi đến biên quan nữa, Lạc nhi không muốn ở một mình, Lạc nhi rất sợ cô đơn, Lạc nhi sợ lạnh lắm...
********************
Bước chân non nớt chạy thật nhanh qua cây cầu nối bên ngoài với Sương Uyển_nơi của mẫu thân nàng, mặc dù vô cùng sợ bóng đêm bủa vây xung quanh, cái lạnh cũng đã thấm vào từng tấc da thịt nàng từ lâu nhưng là đôi tai nhỏ xinh vẫn khẩn trương nghe ngóng xung quanh, đôi mắt hoa đào đen láy tập trung trong bóng đêm...
Hành lang mơ hồ vang lên tiếng bước chân, Lạc nhi chăm chú lắng nghe có phải hay không tiếng bước chân của mẫu thân cũng đang đi tìm nàng....
Tiếng bước chân tựa như dừng lại ở trước mắt, rồi biến mất....
Lạc nhi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ không có ai phát hiện nàng lẻn ra ngoài gặp mẫu thân đâu, sẽ không có ai trách phạt nàng nữa, nàng chỉ đến xem xem mẫu thân một chút thôi.
****************
Một bóng đen chớp nhoáng lướt qua đầu nàng làm tâm nàng như đứng lại…rồi rất nhiều rất nhiều cái bóng đen lần lượt theo đó phi thân qua…mà hướng chúng đến chính là nơi mẫu thân nàng đang yên giấc.
“ Đã xảy ra chuyện gì?” Lạc nhi tự hỏi mình như vậy. Dù không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nàng theo bản năng mà bước đi nhanh hơn và cẩn thận nhẹ nhàng hơn.
“Keng, keng…” Tiếng binh khí va chạm vào nhau thật chói tai, Lạc nhi chốn ở một góc tối nhìn hết thảy mà trong lòng càng thêm lo lắng.
Trước mắt nàng hiện tại rất nhiều hắc y nhân đang giao chiến với binh lính thủ hộ Tướng quân phủ, mặc dù nàng chưa hiểu về võ công nhưng mắt thường cũng có thể thấy người tướng quân phủ đang thất thế.
Còn mẫu thân nàng đâu? Mẫu thân…
“Lạc nhi..” Bỗng âm thanh ôn nhu mà suy yếu vang lên sau lưng Lạc nhi, Lạc nhi nhận ra đó là giọng nói của mẫu thân nàng hằng đêm mong nhớ. Quả là kinh hỉ….
“ Mẫu …” Còn chư kịp hô lên tiếng vui mừng, Lạc nhi đã bị người bịt mịt lại, hiện tại nàng phải giữ im lặng.
*********************
Đêm, đen như mực, một chút trăng sao chiếu sáng con đường phía trước cũng không có,
Hứa Uyển Sương nắm chặt tay nữ nhi Mạn Phi Lạc chạy thật nhanh về phía trước, nàng không hiểu tại sao nữ nhi lại xuất hiện ở nơi này nhưng dù thế nào thì cũng chỉ còn đường chạy trốn thôi, bọn chúng quá đông và lợi hại, với sức lực của hộ vệ tướng quân phủ e rằng hiện tại cũng đã không còn ai sống sót.
Không thể nào để Lạc nhi gặp nguy hiểm được, càng không thể để nàng rơi vào tay bọn chúng.
“ Mẫu thân, đằng sau có tiếng ngựa đuổi theo…” Lạc nhi không hiểu tại sao mẫu thân lại dắt mình chạy trốn nhưng nàng hiểu hiện tại hai người đang gặp nguy hiểm, những người áo đen kia là người xấu, chắc chắn là như vậy, chúng nhân lúc phụ thân nàng không có ở đây đến mang mẫu thân đi. Nàng không muốn mẫu thân bị đưa đi, không thích một chút nào.
“ Lạc nhi, Lạc nhi ngoan, mẫu thân hiện tại sẽ ra ngoài đuổi chúng đi, Lạc nhi ngoan ngồi nơi này đợi mẫu thân, có được không?”. Hứa Uyển Sương nhìn ánh lửa thấp thoáng nơi xa xa, trong lòng nóng như lửa đốt, có lẽ không thể nào đợi được đến lúc Mạn Hùng trở về nữa rồi, nàng không thể để chúng phát hiện ra Lạc nhi ở đây.
“Người nói cho Lạc nhi biết tại sao họ lại truy đuổi chúng ta vậy, phụ thân, phụ thân sẽ về kịp đón Lạc nhi chứ?” Lạc nhi ngước đôi mắt to tròn đen láy không một giọt nước mắt vì nguy hiểm, hỏi mẫu thân. Chỉ cần có phụ thân, không ai có thể thương tổn mẹ con nàng, không ai cả.
“Ngoan, phụ thân chắc chắn sẽ về kịp đón Lạc nhi, đây là người xấu của triều đình, không được ra ngoài rõ chưa. Lạc nhi phải ngồi đây đợi mẫu thân quay trở lại.” Dứt lời, Hứa Uyển Sương dứt khoát quay đầu, chạy về hướng có ánh đèn đuốc…. Nàng quay lưng mang một phong thái quyết tuyệt mạnh mẽ, một chút thương tâm quyến luyến hay một giọt nước mắt lo sợ cũng không, chính tấm lưng thẳng tắp của nàng đã khắc ghi thật sâu vào trong đôi mắt Mạn Phi Lạc cho tới bây giờ.
***********
Đêm, vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng trong Tướng quân phủ lại tràn ngập máu tanh. Khắp nơi đều là đầu rơi máu chảy, thi thể người chất đống. Lạc nhi đợi không được mẫu thân, nàng phải quay về phủ tìm phụ thân nàng, phụ thân sẽ trở về nhất định là như vậy. Nhưng cảnh tượng nàng nhìn thấy lai là…lại là….
Màn trắng tung bay, tiếng khóc ai oán, càng vào sâu bên trong, trái tim Lạc nhi càng đau dữ dội, nơi đã từng rất vui vẻ nay đã bị một nỗi đau thương vô bờ bao phủ, đã không còn mẫu thân dịu dàng thương yêu nữa rồi, không thấy phụ thân cũng chẳng nhìn thấy ca ca, nàng không còn nhìn thấy ai nữa….chả còn ai trên thế giới này.
Ngày đó đêm đen dày đặc, vong hồn của ai đang khóc?
************
Hiện tại cũng là canh hai.
Cung Lệ Hoa một thân hoàng bào lạnh lẽo nhìn dung nhan tái nhợt không một chút sức sống của nữ nhân Mạn Phi Lạc kia.
Đôi mắt phượng hẹp dài không dấu vết đảo qua chén dược đen xì còn đang bốc khói nghi ngút trên tay mình. Không có mục đích sống sao? Nực cười! Mạng này của Mạn Phi Lạc hắn muốn, dù diêm vương muốn lấy đi đều là không có khả năng.
Đưa chén dược lên môi, một ngụm dược tràn ngập khoang miệng hắn, không một chút do dự Cung Lên Hoa lập tức đưa đến miệng Mạn Phi Lạc.
Thế nhưng dược vừa vào đến bên trong đôi môi tái nhợt của Mạn Phi Lạc lại không dấu vết tràn ra ngoài.
Nhìn chén thuốc trên tay đã muốn cạn, nhiệt độ trong mắt Cung Lệ Hoa giảm xuống âm vô cùng, lập tức hướng bên ngoài hô lớn:
“ A Cửu, đem mười bát dược như này lại đây! “
“ Dạ, hoàng thượng “ Lý Cửu ở bên ngoài vô cùng bất đắc dĩ, hắn nhìn Lục Y Hồng Y cùng Dược Thùy và Cẩn ở bên cạnh mà thở dài, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn, dù còn một tia hi vọng cũng phải làm cho Mạn Phi Lạc này không đươc tử.
****************
“ Chẳng phải ngươi nói ngươi yêu ta sao? “ Cung Lệ Hoa thì thầm bên tai Mạn Phi Lạc, “ Ngươi nói, chết chính là để yêu ta sao? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ta không cho ngươi rời bỏ, nếu ngươi bỏ ta mà đi, ta liền làm cho Tướng quân phủ xương trắng phơi đầy, tắm máu linh cữu mẫu thân ngươi, làm cho các ngươi không bao giờ siêu sinh được. Ta sẽ bỏ rơi ngươi. “
Ở nơi tăm tối tuyệt vọng cùng cực, thanh âm trầm thấp văng vẳng quanh quẩn làm Mạn Châu mất hết phương hướng, là ai, là ai đang nói vậy, tại sao quen thuộc đến như vậy? Đừng tàn nhẫn với ta như vậy, đừng đi, đừng đi.
***************
Lại một ngày nữa qua đi, bóng đen thoáng chốc bao phủ toàn bộ đất nước này, tuyết đã có dấu hiệu ngớt dần ngớt dần rồi dừng hẳn, nhưng gió lại cứ rít gào mãi không tha.
Ngư Thư Phòng, Cung Lệ Hoa ngồi trước thư án, tập trung phê duyệt tấu chương.
“Hoàng thượng?” Bên ngoài có tiếng gọi khẽ của Lý Cửu.
Nâng lên tầm mắt, thanh âm Cung Lệ Hoa vẫn trầm thấp lạnh lùng như cũ: “Vào đi!”.
Lý Cửu một thân y phục thái giám tổng quản Kiền Chính cung, không nhanh không chậm bẩm báo: “Hoàng thượng, Qúy phi nương nương đã tiếp nhận uống thuốc, tình hình tương đối khả quan, có lẽ không lâu sau sẽ tỉnh lại!”.
“Đã biết, bên Thái hậu có động tĩnh gì không?” Buông cây bút lông trên tay, đôi mắt Cung Lệ Hoa đột nhiên bén nhọn nguy hiểm hơn bao giờ hết.
“Hoàng thượng, nghe nói Thái hậu có phái người đến hỏi thăm tình hình của Quý phi nương nương. Nhưng cũng chỉ đơn thuần là hỏi thăm thôi, không thấy có động tĩnh gì bất thường.”
“ Được rồi, vậy ngươi lui ra đi, chú ý một chút hướng đi của bọn họ, có động tĩnh lập tức báo lên. “
“…”
***************
Huyết phượng cung,
Trên chiếc giường lớn trong tẩm phòng, màn gió bay bay, Mạn Phi Lạc an tĩnh nằm trên, rồi bỗng nhiên không một tiếng động, đôi mi dài cong vút trên đôi mắt nhắm chặt khẽ...động...
Bình luận truyện