Huyết Sử Võ Lâm
Chương 10: Chết đi sống lại
Chàng ngã xuống rồi, Cơ phu nhân im bặt, bà bật khóc, khóc một lúc, bà cúi mình xuống đưa tay rờ đầu, rờ cổ chàng, bà xoa mặt, vuốt tóc chàng, âu yếm biết bao!
Bà lẩm nhẩm như rên rỉ :
- Ta còn nhớ lần thứ nhất, ngươi từ địa đạo chui lên, ta đang thay đổi y phục, ngươi thấy ta, ta thấy ngươi, ngươi sững sờ, còn ta thì vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, nhưng nhìn kỹ ngươi một chút, ta nhận ra ngươi khôi ngô anh tuấn, đáng mến dáng yêu biết bao! Ngươi bình tĩnh rồi nhìn ta mà cười, đôi mắt của ngươi đa tình làm sao! Bởi đôi mắt đó, ta không xuất thủ đánh ngươi được về cái tội nhìn trộm thân thể ta, dù chỉ là bất ngờ...
Bà nói mãi, quanh quẩn bao nhiêu tiếng đó thôi, bà mơ màng như đang trong cơn mộng, giọng nói lúc ngọt ngào, lúc oán lúc mừng vui, lúc căm giận.
Cơ Linh Phong còn đứng đó, nhìn bà, chen một câu :
- Lúc đó, mẹ tịch mịch làm sao!
Cơ phu nhân u buồn :
- Lấy một người chồng như vậy, nữ nhân nào lại không tịch mịch? Mẹ có sống được đến ngày nay, kể ra cũng can đảm lắm đó con ạ! Cảnh tịch mịch nào lại chẳng giết dần giết mòn con người? Bởi mẹ quá tịch mịch nên mẹ hằng mong mỏi cuộc nhiệt nào cho khuây khỏa tâm tư, hắn mang đến cái nhiệt náo đó đến cho mẹ, mẹ phải mắc lừa hắn là tự nhiên rồi! Hắn đã cho mẹ ăn bánh vẽ, bây giờ mẹ muốn biến cái bánh vẻ thành bánh thực!
Cơ Linh Phong tặc lưỡi :
- Nhưng xem ra, hắn đối xử với mẹ cũng chẳng tệ bạc lắm, phải không mẹ?
Đôi mắt sáng ngời, Cơ phu nhân cười tươi, nụ cười đầu tiên từ ngày người họ Du ly khai bà :
- Hắn đối với ta rất tốt, bên cạnh hắn, ta có hạnh phúc vô cùng, bình sanh ta chưa hề sống những ngày tươi sáng như vậy! Mà dù hắn không trở lại, nhớ đến hắn, ta thấy lòng ấm áp lạ thường!
Cơ Linh Phong thở dài :
- Gần nhau hạnh phúc bao nhiêu thì xa nhau sầu khổ bấy nhiêu!
Cơ phu nhân trầm gương mặt :
- Phải! Hắn bỏ đi, ta hận lắm! Ta hận lắm!
Bà lại cúi đầu nhìn Du Bội Ngọc, bà lòn mấy ngón tay trong tóc chàng, vuốt vuốt rồi âu yếm tiếp :
- Giờ thì ta không hận hắn nữa! Ta hết hận hắn rồi! Hắn hoàn toàn thuộc về ta, vĩnh viễn thuộc về ta! Không còn ai cướp được hắn nữa!
Cơ Linh Phong lạnh lùng :
- Nhưng nếu mẹ có giết chết gã kia, gã cũng chẳng bao giờ trở thành con người ngày cũ!
Cơ phu nhân bật cười cuồng dại :
- Ngươi lừa ta, Linh Phong! Con lừa mẹ, Linh Phong! Nếu không là hắn thì còn ai biết được con đường bí mật nơi lòng đất mà đến đây với mẹ hở Linh Phong?
Cơ Linh Phong điềm nhiên :
- Con đường đó tuy là bí mật, ngày xưa, người đó vẫn phát hiện ra, ngày nay gã này cũng phát hiện ra, người xưa và người nay đều phát hiện được con đường bởi cả hai đều là họ Du, mà người họ Du rất am tường Thái Cực đồ!
Cơ phu nhân hét lên :
- Câm! Ngươi câm đi...
Cơ Linh Phong không màng đến tiếng hét của bà, lạnh lùng tiếp nối :
- Thực ra thì mẹ vẫn biết gã kia chẳng phải là người năm xưa thực sự, mà chỉ vì mẹ muốn xem, cố ý xem gã như người năm xưa, mẹ tự lừa mình, mượn một ảo ảnh để níu kéo một bóng hình có thể mất đi vĩnh viễn cho mẹ, chỉ có ảo ảnh đó mới giải tỏa nỗi sầu muộn của mẹ thôi!
Cơ phu nhân vụt khóc nức nở, tựa như đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi ưa thích nhất, rồi bà nhào lăn dưới nền, bà gào lên :
- Tại sao ngươi lại nói toạc cái ý của ta? Ngươi muốn ta trở lại cảnh khổ như trước ư?
Cơ Linh Phong lạnh lùng như người vô cảm :
- Mẹ cứ cho rằng con làm khổ mẹ, chứ mẹ nào có nghĩ mẹ đã làm khổ cho con? Mẹ làm khổ con từ lâu lắm rồi, mẹ muốn con sống vĩnh viễn trong cảnh khổ, lấy cái chất khổ làm nhựa sống! Cơ Linh Yến nhờ cái tuổi ấu thơ của nó mà tránh được cái khổ, còn con... mẹ ơi! Con hận mẹ! Con oán mẹ!
Gương mặt lạnh như tiền, gương mặt đó làm gì có đượm một chút tình cảm?
Nhìn gương mặt đó, chẳng ai tin được nàng có được một giọt nước mắt nào.
Vậy mà giờ đây, nàng khóc.
Đột nhiên, Cơ phu nhân dốc Du Bội Ngọc lên rồi thét :
- Ngươi chẳng phải là hắn! Ngươi chẳng phải là hắn! Đã không phải là hắn, sao ngươi lại đến đây? Tại sao... tại sao?
Bà nhấc bổng chàng lên, quăng chàng ra cửa sổ.
Cơ Linh Phong cấp tốc ra cửa phòng, bước ra ngoài hành lang, gọi lớn :
- Du Bội Ngọc chết rồi, sao các ngươi chẳng bước tới mà xem?
Giọng nàng lạnh lùng quá, cao vút quá, thanh âm truyền đi trong đêm vắng, vang rền.
Từ các nơi trong vùng tối, nhiều bóng người lao đến như tên bắn.
Đi đầu, hiển nhiên là Bạch Hạc đạo nhân phái Côn Lôn, lão đến nơi, cúi xuống sờ vào mình Du Bội Ngọc, rồi đứng lên trầm giọng thốt :
- Đúng! Hắn đã chết rồi!
Bọn đệ tử phái Điểm Thương dậm chân :
- Chết rồi! Hận thay chúng tôi chẳng được cái thú tự tay hạ sát hắn!
Bạch Hạc đạo nhân cao giọng :
- Lúc hắn sống, chúng ta không hạ thủ được, thì lúc hắn chết, chúng ta phải đập nát xác hắn!
Kiếm theo tay lão kêu soạt một tiếng, vút ra khỏi vỏ, ánh thép chớp ngời, đạo nhân đã vung tay định thực hiện câu nói vừa buông.
Keng!
Thanh trường kiếm bay xuống nửa chừng, bỗng bật ngược trở lên không. Cơ Táng Hoa đã đứng trước cái xác Du Bội Ngọc, cười toe toét.
Thanh trường kiếm vượt khỏi tay, bay ra xa, Bạch Hạc đạo nhân kinh hãi, hấp tấp hỏi :
- Cơ Trang chủ có ý tứ gì?
Cơ Táng Hoa điềm nhiên :
- Đã là người xuất gia, sao lại có cái tâm ác độc như thế? Giết người sống, chẳng thể làm, huống hồ chém xác chết? Không được đâu đạo trưởng, không được tàn nhẫn thế!
Bạch Hạc đạo nhân trố mắt, nhìn Cơ Táng Hoa một lúc, đoạn cười lạnh :
- Trang chủ đã biến thành người từ bi từ lúc nào thế?
Cơ Táng Hoa trừng mắt quát :
- Chứ ta không là người từ bi từ lúc nào?
Trang chủ Sát Nhân trang bỗng nhiên nói đến hai tiếng từ bi, nếu trên đời này có nhiều mâu thuẫn, thì chưa có cái mâu thuẫn nào chua cay bằng mâu thuẫn này!
Bạch Hạc đạo nhân vừa tức uất, vừa buồn cười, nhưng nhớ lại đạo chỉ phong vừa rồi của Cơ Táng Hoa đánh bay thanh kiếm của lão, lão chẳng dám tỏ lộ ức uất, cũng chẳng giám tỏ lời mỉa mai, lão chỉ nghiêng mình hết sức nghiêm trang :
- Trang chủ tha thứ cho bần đạo! Bần đạo nhìn nhận là mình thất ngôn, chẳng phải là bần đạo không có cái tâm từ bi, nhưng nghĩ lại, Du Bội Ngọc đã làm nên bao nhiêu tội ác lớn lao, hắn chỉ chết đơn giản như vậy, cũng chưa đền bù được hết tội ác đã làm!
Cơ Táng Hoa lắc đầu :
- Vô luận là lúc sống, hắn đã làm những tội ác như thế nào, hắn chết rồi là cầm như chấm dứt mọi liên hệ với hắn. Con người lương thiện chỉ khi nào chết đi mà thôi, hắn chết, hắn là con người lương thiện rồi, hắn không có tội thì người sống xử tội hắn thế nào được? Bất cứ ai trên thế gian này, trong mọi giai tầng xã hội, phải tôn kính người chết!
Mọi người dở khóc dở cười.
Bạch Hạc đạo nhân cau mày :
- Hắn đã chết rồi, Trang chủ còn biện hộ che chở cho hắn làm chi quá kĩ như vậy?
Cơ Táng Hoa chỉnh sắc mặt :
- Trong Sát Nhân trang, chỉ có người chết mới thực sự là khách quý của ta!
Đạo trưởng thấy đó! Hắn hiện giờ là khách quý của ta, ta phải kính trọng hắn, dù phải nhọc hơn, ta cũng phải chịu! Còn tất cả với người sống sót, đạo nhân muốn đối xử thế nào, tùy ý, ta chẳng bề can thiệp. Nơi đây, những kẻ sống được tự do chém giết nhau, nhưng tuyệt đối cấm xâm phạm đến kẻ chết!
Bạch Hạc đạo nhân đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi thốt :
- Nếu thế, bần đạo xin tuân mạng! Nhưng...
Lão dừng lại một chút rồi nghiêm giọng tiếp :
- Lúc sống, hắn từng là môn đệ phái Côn Lôn, thì lúc chết, hẳn phải được phái Côn Lôn chiếu cố, mong Trang chủ cho bần đạo tiếp lãnh cái xác của hắn về bổn môn, mai táng cho trọn tình!
Cơ Táng Hoa khoát tay :
- Vô luận hắn là môn đệ phái nào, hắn đã chết tại Sát Nhân trang thì xác của hắn thuộc quyền của ta định đoạt, chẳng ai được mang xác hắn đi đâu. Nếu đạo trưởng bạo hành, ta nhất định đổi mạng với đạo trưởng!
Đôi mắt lão trợn tròn, sắc mặt lão đỏ lên, lão chẳng khác nào một người đang tranh chấp một báu vật, một kho tàng tranh chấp với bất cứ giá nào, kể cả giá sanh mạng.
Bọn đệ tử phái Côn Lôn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Bạch Hạc đạo nhân thở dài thốt :
- Du Bội Ngọc đã chết rồi, chúng ta cầm như nhiệm vụ đã được giải tỏa, thôi thì cứ để xác hắn lại đây, tùy ý Trang chủ, chúng ta chẳng đòi hỏi làm gì!
Lời nói đó cốt xoa dịu sự bồng bột của bọn đệ tử, mà cũng dứt khoát với Cơ Táng Hoa.
Cơ Linh Phong đứng nơi hành lang, lạnh lùng nhìn đôi bên, chừng như nàng đã hiểu sự việc diễn tiến như thế nào, nàng chẳng hề tỏ vẻ kinh dị.
Cơ Táng Hoa cúi xuống, bế xác Du Bội Ngọc lên, lão trân trọng vô cùng, tưởng chừng cái xác đó dối với lão ngang với một kho tàng châu ngọc.
Lão mang xác của Du Bội Ngọc nhảy vọt vào vùng bóng tối của đêm dày.
Bạch Hạc đạo nhân có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng nhìn Cơ Táng Hoa một thoáng rồi thôi, chỉ dậm chân, đoạn bước đi, được một đoạn xa, đạo nhân càu nhàu :
- Sát Nhân trang là nơi quy tụ những kẻ điên, ta không thể dùng lý luận giảng giải với chúng được! Đi! Ta phải đi, chỉ còn có việc đi mà thôi, chẳng thể làm gì khác hơn!
* * * * *
Cơ Táng Hoa mang xác Du Bội Ngọc vào cánh rừng bên đường, đặt xác chàng xuống, lau bụi đất cho sạch mặt chàng, sửa lại thẳng những nếp áo nhăn nheo.
Lão làm những động tác đó vừa dè dặt, vừa nhẹ tay, sợ chạm đau đến cơ thể chàng.
Trên thế gian này, chưa có một ai thận trọng bằng lão đối với một xác chết.
Sao đó, lão đến một cây, tìm xuống, khởi sự đào huyệt.
Lão lộ vẻ hân hoan rõ rệt, vừa đào đất, lão vừa lẩm nhẩm :
- Đáng thương! Tiểu tử đáng thương lắm! Tuổi còn nhỏ mà chết gấp như vầy, rất đáng tiếc! Chỉ tại ngươi, ngươi chẳng nghe lời ta! Nếu ngươi chịu nghe lời ta thì đâu đến nỗi bị yêu phụ hãm hại!
Bỗng có một giọng nói lạnh lùng đâu đây vang lên :
- Nếu hắn nghe được lời của gia gia thì hắn chết được đau đớn thêm một lần nữa!
Dưới ánh sáng mờ mờ của những ngôi sao thưa, Cơ Linh Phong xuất hiện trước mặt lão.
Cơ Táng Hoa vụt đứng thẳng người lên, vỗ ngực ình ình, kêu to :
- Trời! Ngươi lại đến! Ngươi không thể để cho ta yên phút giây nào chăng?
Cơ Linh Phong lạnh lùng :
- Còn gia gia? Người ta đã chết rồi, sao gia gia không để cho người ta yên?
Cơ Táng Hoa hừ một tiếng :
- Thì ta muốn cho hắn yên nên mới định vùi hắn sâu dưới lòng đất, hắn sẽ được yên vĩnh viễn!
Cơ Linh Phong cười lạnh :
- Dù là người chết, xác nào được gia gia mai táng, còn lâu xác đó mới được yên tịnh! Một lúc nào đó, gia gia sẽ quật mồ lên, moi xác lên mà ngắm, mà nhìn, còn xác nào an tịnh ngàn thu?
Cơ Táng Hoa phẫn nộ :
- Sao ngươi dám nói với ta như vậy? Dù ta chẳng phải là phụ thân của ngươi đi nữa, ngươi cũng không thể nói như vậy với ta! Ngươi dựa vào uy lực nào mà dám hỗn với ta? Cút! Cút ngay nếu chẳng muốn ta chôn luôn ngươi với hắn!
Cơ Linh Phong vẫn bất động, từ từ thốt :
- Gia gia không dám làm gì con đâu! Gia gia nên nhớ, lúc chết đi, ông nội có nói với con rất nhiều điều bí mật, trong số những bí mật đó, có một điều gia gia sợ nhất!
Cơ Táng Hoa bỗng nhũn người, vẻ hống hách tiêu tan, lão cúi đầu, thấp giọng :
- Ngươi muốn gì?
Cơ Linh Phong điềm nhiên :
- Cái xác đó thuộc về con! Gia gia không được động chạm đến!
Cơ Táng Hoa giật mình, đột nhiên bật cười cuồng dại :
- Tại sao ngươi lại có hứng thú đối với một xác chết? Không lẽ ngươi đồng một quan niệm với ta? Phải! Ngươi mang họ Cơ, mà họ Cơ nào mà lại chẳng giống họ Cơ nào! Được! Ta trả cái xác chết đó cho ngươi!
Lão vung tay, đá chân, rồi lão chạy đi.
Cơ Linh Phong cúi xuống, bế thi thể Du Bội Ngọc lên rồi lẩm nhẩm :
- Người ta cho rằng ngươi đã chết, có ai nghĩ là người chết cũng có thể sống lại được!
Nàng bế xác Du Bội Ngọc chạy sâu vào rừng.
Trên mặt tảng đá lớn, có lớp rêu xanh, quanh mép tảng đá, có tơ nhện giăng khắp vùng, tơ nhện dày, bụi bám đen, nhìn lớp bụi phải lạnh mình, ngờ rằng trong bụi có độc.
Tảng đá to, một ngôi nhà được dựng ngay trong lòng tảng đá đó, ngôi nhà tự nhiên không có cửa sổ, tự nhiên chẳng có gió, tự nhiên chẳng có ánh dương quang, nếu có thì cũng yếu lắm, xuyên qua một lỗ hổng chui vào, và lỗ hổng đó thời thường lại được bít kín.
Trong nhà chẳng có vật gì cả.
Trên nóc nhà có một lỗ hổng, ánh sáng bên ngoài xuyên qua lỗ hổng đó rọi vào.
Hiện giờ, ánh sáng rọi ngay mặt Du Bội Ngọc.
Chàng đang rung người, có thể là chàng đã bắt đầu sống lại. Chàng sống lại thực. Đôi mặt vừa mở ra, bất giác chàng giật mình, nhảy dựng lên liền.
Ngôi nhà chết! Nhìn quanh chàng, chàng nhận ra đúng là ngôi nhà chết.
Những người nhà họ Cơ chết đi đều được để tại đây.
Mỗ hôi lạnh toát ra đẫm ướt người chàng, chàng thầm nghĩ :
- Ta đã chết? Họ mang ta bỏ tại nơi này. Nhưng, ta chết, sao ta còn cử động được?... Hay ta đã biến thành quỷ?
Chàng thấy một người.
Người ấy vận y phục bằng bố, màu trắng, ngồi trên một chiếc ghế rộng lớn, trông có vẻ uy nghi đáng sợ.
Nhưng, Du Bội Ngọc thản nhiên, bởi chàng biết đó chỉ là một tượng hình bằng sáp.
Chàng bước tới hai bước.
Không khí thoáng di động, gió nhẹ vờn quanh, thì ra gió từ lỗ hổng từ bên trên nóc lòn vào.
Gió làm phất phơ râu và tóc của tượng sáp.
Tượng sáp sao lại có tóc thật, râu thật?
Không! Hắn là người thật, chứ không phải là tượng sáp!
Du Bội Ngọc kinh hãi hét to :
- Ngươi là ai?
Người đó vẫn ngồi yên trên ghế, bất động như chẳng nghe chàng hét, hoặc giả có nghe nhưng không màng đáp lại.
Chàng nghĩ :
- Được đưa vào đây là ta đã chết rồi, là con người chết, ta còn sợ gì kẻ chết?
Chàng bước tới gần hơn, đưa tay sờ vào người đó.
Không phải tượng sáp mà chính là người thật, nhưng lại là một người đã chết rồi.
Du Bội Ngọc nghe luồng diện lạnh chạy quanh cơ thể, cấp tốc rụt tay về, quay mình về hướng khác.
Bây giờ, nhãn lực đã quen bóng tối, chàng sửng sốt nhận ra nơi đây chẳng phải chỉ có một người chết mà còn có nhiều người.
Thì ra, thi thể của tổ tiên nhà họ Cơ đều được tẩm thuốc và giữ gìn tại đây, nhờ chất thuốc ướp xác đó, thi thể của tất cả đều còn nguyên vẹn.
Chàng quan sát qua một lượt, thấy mỗi chiếc xác đều được đặt trên một chiếc ghế to và rộng, tấu xảo cho chàng là những chiếc ghế đó lại đặt quanh chàng, chàng nghiễm nhiên trở thành trung tâm của hội này.
Đã biết rõ, xác chết thì chẳng hề cử động được, chẳng hề làm hại gì đến chàng mà chàng vẫn sợ.
Chàng nhìn từng gương mặt, mặt nào cũng khô cằn teo rút, tuy nhiên chẳng có mặt nào có vẻ dữ tợn cả, chỉ có vẻ lạnh lẽo thôi.
Xác chết không làm cho chàng sợ, mà chàng sợ là cái cảm tưởng như mình đang ở tại địa ngục.
Bất giác chàng kêu ầm lên, kêu để tự giác là mình còn sống, kêu để cho bớt sợ, bớt lạnh lùng, chàng vừa kêu vừa chạy quanh quẩn trong nhà.
Trong các xác đó, Du Bội Ngọc có nhận ra xác của gia gia Cơ Táng Hoa, xác đó giống hệt tượng sáp trong địa huyệt, y phục của xác đó có vẻ mới so với các y phục của các xác kia, chứng tỏ là gia gia Cơ Táng Hoa chết cách đây không lâu lắm.
Đang lúc chàng kêu ầm lên, một xác chết vụt đứng dậy, hướng sang chàng lạnh lùng hỏi :
- Ngươi! Ngươi đến đây rồi à?
* * * * *
Du Bội Ngọc hoảng kinh, vụt đứng lại.
Người vừa gọi chàng vận y phục bố trắng, mặt cũng trùm bố trắng.
Một người chết hay một người sống trà trộn trong xác chết?
Đứng lại rồi, nhìn sững người đó một lúc lâu, chàng lùi lại xa xa, vừa lùi vừa run giọng ấp úng :
- Ngươi... ngươi...
Chàng quá sợ, líu lưỡi, không nói được gì thêm.
Người đó điềm nhiên thốt :
- Đừng sợ! Ta chẳng phải là quỷ đâu!
Du Bội Ngọc lí nhí :
- Ngươi... ngươi không là quỷ, vậy ngươi là ai?
Người đó không đáp, đưa tay mở lượt bố bao mặt.
Gương mặt của y đầy vết sẹo, trông kinh tởm quá.
Du Bội Ngọc nhìn y một chút, vội hét to :
- Ngươi... tiền bối? Tạ Thiên Bích lão tiền bối!
Tạ Thiên Bích ở tại đây?
Nếu gặp quỷ, chắc Du Bội Ngọc cũng chẳng hãi hùng hơn.
Tạ Thiên Bích cười thảm :
- Phải! Ta là Tạ Thiên Bích! Không ngờ ngươi cũng còn nhận ra ta!
Du Bội Ngọc thở phào, đã gặp được một người sống trong cõi chết này, chàng thấy đỡ cô đơn, không còn sợ hãi nữa.
Tạ Thiên Bích tiếp :
- Ta ở đây, chen chúc với đám chết này mấy hôm rồi! Chợt thấy ngươi đến, ta mừng rỡ vô cùng!
Du Bội Ngọc hỏi :
- Tạ tiền bối nhận ra tại hạ?
Tạ Thiên Bích gật đầu :
- Nhận ra ngay! Trên thế gian này, hiểu ta, duy nhất chỉ có ngươi, mà hiểu ngươi, duy nhất chỉ có ta!
Du Bội Ngọc cau mày :
- Tạ tiền bối bây giờ...
Tạ Thiên Bích cười khổ :
- Thành vô dụng mất rồi! Ta cũng như ngươi, ta sợ vĩnh viễn sẽ chẳng có dịp nào chường mặt ra ánh sáng nữa!
Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc :
- Tại sao Tạ tiền bối lại bị đưa đến chỗ này?
Tạ Thiên Bích đáp :
- Vào một buổi chiều, ta có uống mấy chén rượu ngà ngà say, lúc ngủ thì đêm cũng sắp canh ba, ta đang ngủ mê, bỗng có người gọi tỉnh rồi hỏi ta là ai?
Du Bội Ngọc trầm giọng :
- Kẻ đó vào tận phòng của tiền bối, tiền bối không hỏi y là ai, y lại hỏi trở lại tiền bối! Sao lại có chuyện lạ như thế?
Tạ Thiên Bích tiếp :
- Lúc đó, ta phẫn nộ, nhưng khi ngẩng đầu lên, bất giác ta sững sờ, chẳng làm sao phát tác được!
Du Bội Ngọc trố mắt :
- Tại sao? Tạ tiền bối thấy gì?
Tạ Thiên Bích thở dài :
- Người đó giống ta như hai giọt nước!
Du Bội Ngọc căm hờn :
- Đúng là tên ác tặc đó rồi!
Tạ Thiên Bích tiếp nối :
- Qua phút giây sửng sốt, ta nhìn y, y nhìn ta, chính y hỏi ta trước, rồi y cũng nói trước : ta là Tạ Thiên Bích thuộc phái Điểm Thương, ngươi là ai, ở đâu lại đến đây chiếm giường ngủ của ta? Ta càng sôi giận trừng mắt nhìn, đoạn thét lớn : ngươi là Tạ Thiên Bích, thế thì ta là ai chứ?
Du Bội Ngọc thở dài :
- Rồi hắn làm sao?
Tạ Thiên Bích tiếp :
- Y mắng ta không tiếc lời, chửi rằng ta cải dạng y, y lại thách ta so tài với y, người thì cải dạng được, so tài mới biết ai giả ai thật, kẻ nào bại là giả, kẻ bại thì đi, thật ở lại.
Du Bội Ngọc chú ý :
- Tạ tiền bối có kiếm pháp tuyệt luân, ác tặc làm gì thắng nổi mà thách thức?
Tạ Thiên Bích cười thảm :
- Nói như ngươi thì đơn giản quá! Hắn phải có thủ đoạn gì mới thách thức với ta chứ! Chính y đã hạ độc trong rượu ta uống ban chiều, bởi thế nên qua vài chiêu, ta bị hắn đánh rơi kiếm! Điều là lùng là hắn vẫn dùng kiếm pháp phái Điểm Thương!
Du Bội Ngọc cau mày :
- Rồi Tạ tiền bối bị y đuổi đi?
Tạ Thiên Bích thở dài :
- Lúc đó, Du Phóng Hạc, Vương Vũ Lâu đột nhiên xuất hiện, họ dùng uy lực Minh chủ bức bách các đệ tử của ta ly khai! Hai người đó chừng như nấp tại chỗ từ lâu, đến lúc cần mới xuất hiện...
Du Bội Ngọc khí giận tràn lòng :
- Chắc lúc đó, lão tiền bối không nghĩ hai người kia cũng giả nốt?
Tạ Thiên Bích gật đầu :
- Đúng vậy! Ta nằm mộng cũng chẳng tưởng ra việc đó! Thấy họ xuất hiện, ta mừng hết sức, ngờ đâu, họ một mực cho là ta giả mạo!
Lão căm hờn rít giọng tiếp :
- Ta biết là mình mắc mưu, ta thống khổ vô cùng, ta kháng cự song khí lực của ta bị chất độc làm cho tiêu tan mất, làm sao ta kháng cự nổi với họ? Họ đẩy ta lên một cỗ xe, chở ta ra khỏi chỗ đó liền!
Du Bội Ngọc hỏi :
- Còn... họ Du đó, có theo xe chăng?
Tạ Thiên Bích lắc đầu :
- Không! Chỉ có mấy đại hán áp giải ta thôi! Ta nghĩ, chúng sẽ đưa ta đến một nơi nào đó xa xa rồi giết ta. Ta đã mất hết khí lực, dù bọn đại hán đó là những kẻ tầm thường, ta cũng chẳng làm gì nổi chúng!
Du Bội Ngọc thở ra :
- Tuy nhiên tiền bối vẫn sống sót! Đúng là cái cảnh cửu tử nhất sinh!
Tạ Thiên Bích thốt :
- Nhờ chúng quá dè dặt giữ bí mật tuyệt đối, ta mới sống được!
Du Bội Ngọc lấy làm kỳ :
- Tại sao?
Tạ Thiên Bích cười khổ :
- Nếu chúng hạ sát ta bên ven đường, hay bất cứ chỗ nào thông thường thì ta nguy rồi! Nhưng chúng muốn hành động bí mật, vả lại phải hủy diệt thi thể ta để phi tang...
Lão dừng lại một chút, đoạn thở dài :
- Chúng chọn Sát Nhân trang! Trên thế gian này, chỉ có Sát Nhân trang là nơi giết người mà không sợ bại lộ hành động!
Du Bội Ngọc gật đầu :
- Đúng vậy! Trong Sát Nhân trang, giết người như phát cỏ, chẳng ai xem là trọng cả!
Tạ Thiên Bích nín lặng, không tiếp thêm một lời nào.
Du Bội Ngọc đợi mãi không thấy lão nói gì liền hỏi :
- Tiền bối bị thương nặng như vậy, hẳn ác tặc muốn hành hạ cho tiền bối phải đau khổ đến tột độ, chịu không nổi mà chết!
Tạ Thiên Bích cười khổ :
- Hẳn vậy rồi!
Du Bội Ngọc tiếp :
- Rồi tiền bối làm thế nào thoát nạn? Làm sao tiền bối đến ngôi nhà này?
Tạ Thiên Bích trầm ngâm một chút :
- Do cơ duyên may! Tuy nhiên, việc đó có liên hệ đến một người, mà người ấy thì cần giữ bí mật, không có sự đồng ý của người ấy, ta không thể tiết lộ cho ngươi hiểu được!
Không để cho Du Bội Ngọc bức hỏi, lão tiếp nối :
- Còn ngươi? Làm sao ngươi cũng lọt vào đây?
Du Bội Ngọc thở ra :
- Tại hạ... vào đây với tư cách một người chết! Người ta tưởng tại hạ chết nên đưa vào cảnh chết này, lập thành một thế giới người chết!
Tạ Thiên Bích lấy làm lạ :
- Tư cách người chết? Hay là ngươi...
Bỗng một giọng nói vang lên :
- Hắn nói đúng đó! Hắn đã chết một lần nhưng hắn đã sống lại!
Qua lỗ hổng, lờ mờ một bóng người xuất hiện, tà áo trắng phiêu phiêu phưởng phưởng, suối tóc đen chập chờn, nàng như tiên tử nương mây lơ lửng, đôi mắt sáng như sao. Cái đẹp huyền ảo với sự xuất hiện mường tượng một u linh, càng tạo thêm tân kỳ, một vẻ đẹp tân kỳ huyền hoặc.
Nàng, chẳng phải ai khác lạ, chính là Cơ Linh Phong.
Tạ Thiên Bích bị vẻ đẹp huyền ảo đó thu hút trọn vẹn tâm thần, bàng hoàng một lúc lâu, rồi bật cười khan hỏi :
- Cô nương đùa đấy phải chăng? Con người đã chết, khi nào lại sống lại được?
Cơ Linh Phong điềm nhiên đáp :
- Chính ta làm cho hắn sống lại được!
Nàng thốt bình thản quá, tựa hồ nàng có một nhiệm màu cải tử hoàn sinh, nàng thao túng nhân loại với nhiệm màu đó, đôi mắt sáng lạnh của nàng tạo lên một bí mật của một chúa tể nắm vạn năng phối hợp hoặc biến cải vạn vật.
Cơ Linh Phong vào nhà.
Nhà này là ngôi nhà mồ, điều đó thì Tạ Thiên Bích và Du Bội Ngọc đã hiểu, song hiểu rồi mà vẫn sợ hãi như thường, dù họ thuộc giới giang hồ, dù họ hung tâm hào khí.
Cơ Linh Phong đến trước một thi thể, lạy ba lạy, đột nhiên thốt :
- Trong tòa mộ đá này, toàn là người họ Cơ, tổ tiên của họ Cơ, chắc các ngươi lấy làm lạ tại sao ta chỉ lạy có một người thôi? Cho các ngươi biết, chỉ vì người ấy có cứu ta một lần, cũng như ta cứu các ngươi!
Du Bội Ngọc, Tạ Thiên Bích cứ nghe, nàng nói sao nghe làm vậy chứ có biết phải đáp như thế nào?
Lạy rồi, nàng đứng lên, nhìn chằm chặp Tạ Thiên Bích :
- Ngươi còn thoi thóp thở chờ chết, sắp sửa bị người hạ độc thủ kết liễu tính mạng ngươi, chính ta làm cho bọn ấy tưởng ngươi đã chết, chúng bỏ đi, ta cứu ngươi, mang ngươi đến đây, ngươi có biết chăng?
Tạ Thiên Bích vòng tay :
- Cô nương có ơn trọng với tại hạ, suốt đời tại hạ xin ghi nhớ!
Cơ Linh Phong cười lạnh :
- Đường đường là Chưởng môn một đại kiếm phái, lại nhờ một nữ nhân vô danh cứu mạng, trong tâm ngươi chẳng thấy mất mặt hay sao? Cho nên vừa rồi, có kẻ hỏi, ngươi không đáp, có phải vậy chăng?
Tạ Thiên Bích cười ngượng :
- Cô nương trách oan quá, chỉ vì...
Cơ Linh Phong lạnh lùng chặn lại :
- Ta bình sanh có khí độ rất hẹp hòi, cứu được ai rồi, ta muốn người đó phải vĩnh viễn nhớ ơn ta, nếu ai không nhớ ơn ta, ta sẽ đưa người đó trở lại cảnh cũ, nghĩa là ta trả người đó về với cái chết! Các ngươi nên nhớ điều đó, cũng như nên nhớ ơn ta.
Bà lẩm nhẩm như rên rỉ :
- Ta còn nhớ lần thứ nhất, ngươi từ địa đạo chui lên, ta đang thay đổi y phục, ngươi thấy ta, ta thấy ngươi, ngươi sững sờ, còn ta thì vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, nhưng nhìn kỹ ngươi một chút, ta nhận ra ngươi khôi ngô anh tuấn, đáng mến dáng yêu biết bao! Ngươi bình tĩnh rồi nhìn ta mà cười, đôi mắt của ngươi đa tình làm sao! Bởi đôi mắt đó, ta không xuất thủ đánh ngươi được về cái tội nhìn trộm thân thể ta, dù chỉ là bất ngờ...
Bà nói mãi, quanh quẩn bao nhiêu tiếng đó thôi, bà mơ màng như đang trong cơn mộng, giọng nói lúc ngọt ngào, lúc oán lúc mừng vui, lúc căm giận.
Cơ Linh Phong còn đứng đó, nhìn bà, chen một câu :
- Lúc đó, mẹ tịch mịch làm sao!
Cơ phu nhân u buồn :
- Lấy một người chồng như vậy, nữ nhân nào lại không tịch mịch? Mẹ có sống được đến ngày nay, kể ra cũng can đảm lắm đó con ạ! Cảnh tịch mịch nào lại chẳng giết dần giết mòn con người? Bởi mẹ quá tịch mịch nên mẹ hằng mong mỏi cuộc nhiệt nào cho khuây khỏa tâm tư, hắn mang đến cái nhiệt náo đó đến cho mẹ, mẹ phải mắc lừa hắn là tự nhiên rồi! Hắn đã cho mẹ ăn bánh vẽ, bây giờ mẹ muốn biến cái bánh vẻ thành bánh thực!
Cơ Linh Phong tặc lưỡi :
- Nhưng xem ra, hắn đối xử với mẹ cũng chẳng tệ bạc lắm, phải không mẹ?
Đôi mắt sáng ngời, Cơ phu nhân cười tươi, nụ cười đầu tiên từ ngày người họ Du ly khai bà :
- Hắn đối với ta rất tốt, bên cạnh hắn, ta có hạnh phúc vô cùng, bình sanh ta chưa hề sống những ngày tươi sáng như vậy! Mà dù hắn không trở lại, nhớ đến hắn, ta thấy lòng ấm áp lạ thường!
Cơ Linh Phong thở dài :
- Gần nhau hạnh phúc bao nhiêu thì xa nhau sầu khổ bấy nhiêu!
Cơ phu nhân trầm gương mặt :
- Phải! Hắn bỏ đi, ta hận lắm! Ta hận lắm!
Bà lại cúi đầu nhìn Du Bội Ngọc, bà lòn mấy ngón tay trong tóc chàng, vuốt vuốt rồi âu yếm tiếp :
- Giờ thì ta không hận hắn nữa! Ta hết hận hắn rồi! Hắn hoàn toàn thuộc về ta, vĩnh viễn thuộc về ta! Không còn ai cướp được hắn nữa!
Cơ Linh Phong lạnh lùng :
- Nhưng nếu mẹ có giết chết gã kia, gã cũng chẳng bao giờ trở thành con người ngày cũ!
Cơ phu nhân bật cười cuồng dại :
- Ngươi lừa ta, Linh Phong! Con lừa mẹ, Linh Phong! Nếu không là hắn thì còn ai biết được con đường bí mật nơi lòng đất mà đến đây với mẹ hở Linh Phong?
Cơ Linh Phong điềm nhiên :
- Con đường đó tuy là bí mật, ngày xưa, người đó vẫn phát hiện ra, ngày nay gã này cũng phát hiện ra, người xưa và người nay đều phát hiện được con đường bởi cả hai đều là họ Du, mà người họ Du rất am tường Thái Cực đồ!
Cơ phu nhân hét lên :
- Câm! Ngươi câm đi...
Cơ Linh Phong không màng đến tiếng hét của bà, lạnh lùng tiếp nối :
- Thực ra thì mẹ vẫn biết gã kia chẳng phải là người năm xưa thực sự, mà chỉ vì mẹ muốn xem, cố ý xem gã như người năm xưa, mẹ tự lừa mình, mượn một ảo ảnh để níu kéo một bóng hình có thể mất đi vĩnh viễn cho mẹ, chỉ có ảo ảnh đó mới giải tỏa nỗi sầu muộn của mẹ thôi!
Cơ phu nhân vụt khóc nức nở, tựa như đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi ưa thích nhất, rồi bà nhào lăn dưới nền, bà gào lên :
- Tại sao ngươi lại nói toạc cái ý của ta? Ngươi muốn ta trở lại cảnh khổ như trước ư?
Cơ Linh Phong lạnh lùng như người vô cảm :
- Mẹ cứ cho rằng con làm khổ mẹ, chứ mẹ nào có nghĩ mẹ đã làm khổ cho con? Mẹ làm khổ con từ lâu lắm rồi, mẹ muốn con sống vĩnh viễn trong cảnh khổ, lấy cái chất khổ làm nhựa sống! Cơ Linh Yến nhờ cái tuổi ấu thơ của nó mà tránh được cái khổ, còn con... mẹ ơi! Con hận mẹ! Con oán mẹ!
Gương mặt lạnh như tiền, gương mặt đó làm gì có đượm một chút tình cảm?
Nhìn gương mặt đó, chẳng ai tin được nàng có được một giọt nước mắt nào.
Vậy mà giờ đây, nàng khóc.
Đột nhiên, Cơ phu nhân dốc Du Bội Ngọc lên rồi thét :
- Ngươi chẳng phải là hắn! Ngươi chẳng phải là hắn! Đã không phải là hắn, sao ngươi lại đến đây? Tại sao... tại sao?
Bà nhấc bổng chàng lên, quăng chàng ra cửa sổ.
Cơ Linh Phong cấp tốc ra cửa phòng, bước ra ngoài hành lang, gọi lớn :
- Du Bội Ngọc chết rồi, sao các ngươi chẳng bước tới mà xem?
Giọng nàng lạnh lùng quá, cao vút quá, thanh âm truyền đi trong đêm vắng, vang rền.
Từ các nơi trong vùng tối, nhiều bóng người lao đến như tên bắn.
Đi đầu, hiển nhiên là Bạch Hạc đạo nhân phái Côn Lôn, lão đến nơi, cúi xuống sờ vào mình Du Bội Ngọc, rồi đứng lên trầm giọng thốt :
- Đúng! Hắn đã chết rồi!
Bọn đệ tử phái Điểm Thương dậm chân :
- Chết rồi! Hận thay chúng tôi chẳng được cái thú tự tay hạ sát hắn!
Bạch Hạc đạo nhân cao giọng :
- Lúc hắn sống, chúng ta không hạ thủ được, thì lúc hắn chết, chúng ta phải đập nát xác hắn!
Kiếm theo tay lão kêu soạt một tiếng, vút ra khỏi vỏ, ánh thép chớp ngời, đạo nhân đã vung tay định thực hiện câu nói vừa buông.
Keng!
Thanh trường kiếm bay xuống nửa chừng, bỗng bật ngược trở lên không. Cơ Táng Hoa đã đứng trước cái xác Du Bội Ngọc, cười toe toét.
Thanh trường kiếm vượt khỏi tay, bay ra xa, Bạch Hạc đạo nhân kinh hãi, hấp tấp hỏi :
- Cơ Trang chủ có ý tứ gì?
Cơ Táng Hoa điềm nhiên :
- Đã là người xuất gia, sao lại có cái tâm ác độc như thế? Giết người sống, chẳng thể làm, huống hồ chém xác chết? Không được đâu đạo trưởng, không được tàn nhẫn thế!
Bạch Hạc đạo nhân trố mắt, nhìn Cơ Táng Hoa một lúc, đoạn cười lạnh :
- Trang chủ đã biến thành người từ bi từ lúc nào thế?
Cơ Táng Hoa trừng mắt quát :
- Chứ ta không là người từ bi từ lúc nào?
Trang chủ Sát Nhân trang bỗng nhiên nói đến hai tiếng từ bi, nếu trên đời này có nhiều mâu thuẫn, thì chưa có cái mâu thuẫn nào chua cay bằng mâu thuẫn này!
Bạch Hạc đạo nhân vừa tức uất, vừa buồn cười, nhưng nhớ lại đạo chỉ phong vừa rồi của Cơ Táng Hoa đánh bay thanh kiếm của lão, lão chẳng dám tỏ lộ ức uất, cũng chẳng giám tỏ lời mỉa mai, lão chỉ nghiêng mình hết sức nghiêm trang :
- Trang chủ tha thứ cho bần đạo! Bần đạo nhìn nhận là mình thất ngôn, chẳng phải là bần đạo không có cái tâm từ bi, nhưng nghĩ lại, Du Bội Ngọc đã làm nên bao nhiêu tội ác lớn lao, hắn chỉ chết đơn giản như vậy, cũng chưa đền bù được hết tội ác đã làm!
Cơ Táng Hoa lắc đầu :
- Vô luận là lúc sống, hắn đã làm những tội ác như thế nào, hắn chết rồi là cầm như chấm dứt mọi liên hệ với hắn. Con người lương thiện chỉ khi nào chết đi mà thôi, hắn chết, hắn là con người lương thiện rồi, hắn không có tội thì người sống xử tội hắn thế nào được? Bất cứ ai trên thế gian này, trong mọi giai tầng xã hội, phải tôn kính người chết!
Mọi người dở khóc dở cười.
Bạch Hạc đạo nhân cau mày :
- Hắn đã chết rồi, Trang chủ còn biện hộ che chở cho hắn làm chi quá kĩ như vậy?
Cơ Táng Hoa chỉnh sắc mặt :
- Trong Sát Nhân trang, chỉ có người chết mới thực sự là khách quý của ta!
Đạo trưởng thấy đó! Hắn hiện giờ là khách quý của ta, ta phải kính trọng hắn, dù phải nhọc hơn, ta cũng phải chịu! Còn tất cả với người sống sót, đạo nhân muốn đối xử thế nào, tùy ý, ta chẳng bề can thiệp. Nơi đây, những kẻ sống được tự do chém giết nhau, nhưng tuyệt đối cấm xâm phạm đến kẻ chết!
Bạch Hạc đạo nhân đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi thốt :
- Nếu thế, bần đạo xin tuân mạng! Nhưng...
Lão dừng lại một chút rồi nghiêm giọng tiếp :
- Lúc sống, hắn từng là môn đệ phái Côn Lôn, thì lúc chết, hẳn phải được phái Côn Lôn chiếu cố, mong Trang chủ cho bần đạo tiếp lãnh cái xác của hắn về bổn môn, mai táng cho trọn tình!
Cơ Táng Hoa khoát tay :
- Vô luận hắn là môn đệ phái nào, hắn đã chết tại Sát Nhân trang thì xác của hắn thuộc quyền của ta định đoạt, chẳng ai được mang xác hắn đi đâu. Nếu đạo trưởng bạo hành, ta nhất định đổi mạng với đạo trưởng!
Đôi mắt lão trợn tròn, sắc mặt lão đỏ lên, lão chẳng khác nào một người đang tranh chấp một báu vật, một kho tàng tranh chấp với bất cứ giá nào, kể cả giá sanh mạng.
Bọn đệ tử phái Côn Lôn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Bạch Hạc đạo nhân thở dài thốt :
- Du Bội Ngọc đã chết rồi, chúng ta cầm như nhiệm vụ đã được giải tỏa, thôi thì cứ để xác hắn lại đây, tùy ý Trang chủ, chúng ta chẳng đòi hỏi làm gì!
Lời nói đó cốt xoa dịu sự bồng bột của bọn đệ tử, mà cũng dứt khoát với Cơ Táng Hoa.
Cơ Linh Phong đứng nơi hành lang, lạnh lùng nhìn đôi bên, chừng như nàng đã hiểu sự việc diễn tiến như thế nào, nàng chẳng hề tỏ vẻ kinh dị.
Cơ Táng Hoa cúi xuống, bế xác Du Bội Ngọc lên, lão trân trọng vô cùng, tưởng chừng cái xác đó dối với lão ngang với một kho tàng châu ngọc.
Lão mang xác của Du Bội Ngọc nhảy vọt vào vùng bóng tối của đêm dày.
Bạch Hạc đạo nhân có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng nhìn Cơ Táng Hoa một thoáng rồi thôi, chỉ dậm chân, đoạn bước đi, được một đoạn xa, đạo nhân càu nhàu :
- Sát Nhân trang là nơi quy tụ những kẻ điên, ta không thể dùng lý luận giảng giải với chúng được! Đi! Ta phải đi, chỉ còn có việc đi mà thôi, chẳng thể làm gì khác hơn!
* * * * *
Cơ Táng Hoa mang xác Du Bội Ngọc vào cánh rừng bên đường, đặt xác chàng xuống, lau bụi đất cho sạch mặt chàng, sửa lại thẳng những nếp áo nhăn nheo.
Lão làm những động tác đó vừa dè dặt, vừa nhẹ tay, sợ chạm đau đến cơ thể chàng.
Trên thế gian này, chưa có một ai thận trọng bằng lão đối với một xác chết.
Sao đó, lão đến một cây, tìm xuống, khởi sự đào huyệt.
Lão lộ vẻ hân hoan rõ rệt, vừa đào đất, lão vừa lẩm nhẩm :
- Đáng thương! Tiểu tử đáng thương lắm! Tuổi còn nhỏ mà chết gấp như vầy, rất đáng tiếc! Chỉ tại ngươi, ngươi chẳng nghe lời ta! Nếu ngươi chịu nghe lời ta thì đâu đến nỗi bị yêu phụ hãm hại!
Bỗng có một giọng nói lạnh lùng đâu đây vang lên :
- Nếu hắn nghe được lời của gia gia thì hắn chết được đau đớn thêm một lần nữa!
Dưới ánh sáng mờ mờ của những ngôi sao thưa, Cơ Linh Phong xuất hiện trước mặt lão.
Cơ Táng Hoa vụt đứng thẳng người lên, vỗ ngực ình ình, kêu to :
- Trời! Ngươi lại đến! Ngươi không thể để cho ta yên phút giây nào chăng?
Cơ Linh Phong lạnh lùng :
- Còn gia gia? Người ta đã chết rồi, sao gia gia không để cho người ta yên?
Cơ Táng Hoa hừ một tiếng :
- Thì ta muốn cho hắn yên nên mới định vùi hắn sâu dưới lòng đất, hắn sẽ được yên vĩnh viễn!
Cơ Linh Phong cười lạnh :
- Dù là người chết, xác nào được gia gia mai táng, còn lâu xác đó mới được yên tịnh! Một lúc nào đó, gia gia sẽ quật mồ lên, moi xác lên mà ngắm, mà nhìn, còn xác nào an tịnh ngàn thu?
Cơ Táng Hoa phẫn nộ :
- Sao ngươi dám nói với ta như vậy? Dù ta chẳng phải là phụ thân của ngươi đi nữa, ngươi cũng không thể nói như vậy với ta! Ngươi dựa vào uy lực nào mà dám hỗn với ta? Cút! Cút ngay nếu chẳng muốn ta chôn luôn ngươi với hắn!
Cơ Linh Phong vẫn bất động, từ từ thốt :
- Gia gia không dám làm gì con đâu! Gia gia nên nhớ, lúc chết đi, ông nội có nói với con rất nhiều điều bí mật, trong số những bí mật đó, có một điều gia gia sợ nhất!
Cơ Táng Hoa bỗng nhũn người, vẻ hống hách tiêu tan, lão cúi đầu, thấp giọng :
- Ngươi muốn gì?
Cơ Linh Phong điềm nhiên :
- Cái xác đó thuộc về con! Gia gia không được động chạm đến!
Cơ Táng Hoa giật mình, đột nhiên bật cười cuồng dại :
- Tại sao ngươi lại có hứng thú đối với một xác chết? Không lẽ ngươi đồng một quan niệm với ta? Phải! Ngươi mang họ Cơ, mà họ Cơ nào mà lại chẳng giống họ Cơ nào! Được! Ta trả cái xác chết đó cho ngươi!
Lão vung tay, đá chân, rồi lão chạy đi.
Cơ Linh Phong cúi xuống, bế thi thể Du Bội Ngọc lên rồi lẩm nhẩm :
- Người ta cho rằng ngươi đã chết, có ai nghĩ là người chết cũng có thể sống lại được!
Nàng bế xác Du Bội Ngọc chạy sâu vào rừng.
Trên mặt tảng đá lớn, có lớp rêu xanh, quanh mép tảng đá, có tơ nhện giăng khắp vùng, tơ nhện dày, bụi bám đen, nhìn lớp bụi phải lạnh mình, ngờ rằng trong bụi có độc.
Tảng đá to, một ngôi nhà được dựng ngay trong lòng tảng đá đó, ngôi nhà tự nhiên không có cửa sổ, tự nhiên chẳng có gió, tự nhiên chẳng có ánh dương quang, nếu có thì cũng yếu lắm, xuyên qua một lỗ hổng chui vào, và lỗ hổng đó thời thường lại được bít kín.
Trong nhà chẳng có vật gì cả.
Trên nóc nhà có một lỗ hổng, ánh sáng bên ngoài xuyên qua lỗ hổng đó rọi vào.
Hiện giờ, ánh sáng rọi ngay mặt Du Bội Ngọc.
Chàng đang rung người, có thể là chàng đã bắt đầu sống lại. Chàng sống lại thực. Đôi mặt vừa mở ra, bất giác chàng giật mình, nhảy dựng lên liền.
Ngôi nhà chết! Nhìn quanh chàng, chàng nhận ra đúng là ngôi nhà chết.
Những người nhà họ Cơ chết đi đều được để tại đây.
Mỗ hôi lạnh toát ra đẫm ướt người chàng, chàng thầm nghĩ :
- Ta đã chết? Họ mang ta bỏ tại nơi này. Nhưng, ta chết, sao ta còn cử động được?... Hay ta đã biến thành quỷ?
Chàng thấy một người.
Người ấy vận y phục bằng bố, màu trắng, ngồi trên một chiếc ghế rộng lớn, trông có vẻ uy nghi đáng sợ.
Nhưng, Du Bội Ngọc thản nhiên, bởi chàng biết đó chỉ là một tượng hình bằng sáp.
Chàng bước tới hai bước.
Không khí thoáng di động, gió nhẹ vờn quanh, thì ra gió từ lỗ hổng từ bên trên nóc lòn vào.
Gió làm phất phơ râu và tóc của tượng sáp.
Tượng sáp sao lại có tóc thật, râu thật?
Không! Hắn là người thật, chứ không phải là tượng sáp!
Du Bội Ngọc kinh hãi hét to :
- Ngươi là ai?
Người đó vẫn ngồi yên trên ghế, bất động như chẳng nghe chàng hét, hoặc giả có nghe nhưng không màng đáp lại.
Chàng nghĩ :
- Được đưa vào đây là ta đã chết rồi, là con người chết, ta còn sợ gì kẻ chết?
Chàng bước tới gần hơn, đưa tay sờ vào người đó.
Không phải tượng sáp mà chính là người thật, nhưng lại là một người đã chết rồi.
Du Bội Ngọc nghe luồng diện lạnh chạy quanh cơ thể, cấp tốc rụt tay về, quay mình về hướng khác.
Bây giờ, nhãn lực đã quen bóng tối, chàng sửng sốt nhận ra nơi đây chẳng phải chỉ có một người chết mà còn có nhiều người.
Thì ra, thi thể của tổ tiên nhà họ Cơ đều được tẩm thuốc và giữ gìn tại đây, nhờ chất thuốc ướp xác đó, thi thể của tất cả đều còn nguyên vẹn.
Chàng quan sát qua một lượt, thấy mỗi chiếc xác đều được đặt trên một chiếc ghế to và rộng, tấu xảo cho chàng là những chiếc ghế đó lại đặt quanh chàng, chàng nghiễm nhiên trở thành trung tâm của hội này.
Đã biết rõ, xác chết thì chẳng hề cử động được, chẳng hề làm hại gì đến chàng mà chàng vẫn sợ.
Chàng nhìn từng gương mặt, mặt nào cũng khô cằn teo rút, tuy nhiên chẳng có mặt nào có vẻ dữ tợn cả, chỉ có vẻ lạnh lẽo thôi.
Xác chết không làm cho chàng sợ, mà chàng sợ là cái cảm tưởng như mình đang ở tại địa ngục.
Bất giác chàng kêu ầm lên, kêu để tự giác là mình còn sống, kêu để cho bớt sợ, bớt lạnh lùng, chàng vừa kêu vừa chạy quanh quẩn trong nhà.
Trong các xác đó, Du Bội Ngọc có nhận ra xác của gia gia Cơ Táng Hoa, xác đó giống hệt tượng sáp trong địa huyệt, y phục của xác đó có vẻ mới so với các y phục của các xác kia, chứng tỏ là gia gia Cơ Táng Hoa chết cách đây không lâu lắm.
Đang lúc chàng kêu ầm lên, một xác chết vụt đứng dậy, hướng sang chàng lạnh lùng hỏi :
- Ngươi! Ngươi đến đây rồi à?
* * * * *
Du Bội Ngọc hoảng kinh, vụt đứng lại.
Người vừa gọi chàng vận y phục bố trắng, mặt cũng trùm bố trắng.
Một người chết hay một người sống trà trộn trong xác chết?
Đứng lại rồi, nhìn sững người đó một lúc lâu, chàng lùi lại xa xa, vừa lùi vừa run giọng ấp úng :
- Ngươi... ngươi...
Chàng quá sợ, líu lưỡi, không nói được gì thêm.
Người đó điềm nhiên thốt :
- Đừng sợ! Ta chẳng phải là quỷ đâu!
Du Bội Ngọc lí nhí :
- Ngươi... ngươi không là quỷ, vậy ngươi là ai?
Người đó không đáp, đưa tay mở lượt bố bao mặt.
Gương mặt của y đầy vết sẹo, trông kinh tởm quá.
Du Bội Ngọc nhìn y một chút, vội hét to :
- Ngươi... tiền bối? Tạ Thiên Bích lão tiền bối!
Tạ Thiên Bích ở tại đây?
Nếu gặp quỷ, chắc Du Bội Ngọc cũng chẳng hãi hùng hơn.
Tạ Thiên Bích cười thảm :
- Phải! Ta là Tạ Thiên Bích! Không ngờ ngươi cũng còn nhận ra ta!
Du Bội Ngọc thở phào, đã gặp được một người sống trong cõi chết này, chàng thấy đỡ cô đơn, không còn sợ hãi nữa.
Tạ Thiên Bích tiếp :
- Ta ở đây, chen chúc với đám chết này mấy hôm rồi! Chợt thấy ngươi đến, ta mừng rỡ vô cùng!
Du Bội Ngọc hỏi :
- Tạ tiền bối nhận ra tại hạ?
Tạ Thiên Bích gật đầu :
- Nhận ra ngay! Trên thế gian này, hiểu ta, duy nhất chỉ có ngươi, mà hiểu ngươi, duy nhất chỉ có ta!
Du Bội Ngọc cau mày :
- Tạ tiền bối bây giờ...
Tạ Thiên Bích cười khổ :
- Thành vô dụng mất rồi! Ta cũng như ngươi, ta sợ vĩnh viễn sẽ chẳng có dịp nào chường mặt ra ánh sáng nữa!
Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc :
- Tại sao Tạ tiền bối lại bị đưa đến chỗ này?
Tạ Thiên Bích đáp :
- Vào một buổi chiều, ta có uống mấy chén rượu ngà ngà say, lúc ngủ thì đêm cũng sắp canh ba, ta đang ngủ mê, bỗng có người gọi tỉnh rồi hỏi ta là ai?
Du Bội Ngọc trầm giọng :
- Kẻ đó vào tận phòng của tiền bối, tiền bối không hỏi y là ai, y lại hỏi trở lại tiền bối! Sao lại có chuyện lạ như thế?
Tạ Thiên Bích tiếp :
- Lúc đó, ta phẫn nộ, nhưng khi ngẩng đầu lên, bất giác ta sững sờ, chẳng làm sao phát tác được!
Du Bội Ngọc trố mắt :
- Tại sao? Tạ tiền bối thấy gì?
Tạ Thiên Bích thở dài :
- Người đó giống ta như hai giọt nước!
Du Bội Ngọc căm hờn :
- Đúng là tên ác tặc đó rồi!
Tạ Thiên Bích tiếp nối :
- Qua phút giây sửng sốt, ta nhìn y, y nhìn ta, chính y hỏi ta trước, rồi y cũng nói trước : ta là Tạ Thiên Bích thuộc phái Điểm Thương, ngươi là ai, ở đâu lại đến đây chiếm giường ngủ của ta? Ta càng sôi giận trừng mắt nhìn, đoạn thét lớn : ngươi là Tạ Thiên Bích, thế thì ta là ai chứ?
Du Bội Ngọc thở dài :
- Rồi hắn làm sao?
Tạ Thiên Bích tiếp :
- Y mắng ta không tiếc lời, chửi rằng ta cải dạng y, y lại thách ta so tài với y, người thì cải dạng được, so tài mới biết ai giả ai thật, kẻ nào bại là giả, kẻ bại thì đi, thật ở lại.
Du Bội Ngọc chú ý :
- Tạ tiền bối có kiếm pháp tuyệt luân, ác tặc làm gì thắng nổi mà thách thức?
Tạ Thiên Bích cười thảm :
- Nói như ngươi thì đơn giản quá! Hắn phải có thủ đoạn gì mới thách thức với ta chứ! Chính y đã hạ độc trong rượu ta uống ban chiều, bởi thế nên qua vài chiêu, ta bị hắn đánh rơi kiếm! Điều là lùng là hắn vẫn dùng kiếm pháp phái Điểm Thương!
Du Bội Ngọc cau mày :
- Rồi Tạ tiền bối bị y đuổi đi?
Tạ Thiên Bích thở dài :
- Lúc đó, Du Phóng Hạc, Vương Vũ Lâu đột nhiên xuất hiện, họ dùng uy lực Minh chủ bức bách các đệ tử của ta ly khai! Hai người đó chừng như nấp tại chỗ từ lâu, đến lúc cần mới xuất hiện...
Du Bội Ngọc khí giận tràn lòng :
- Chắc lúc đó, lão tiền bối không nghĩ hai người kia cũng giả nốt?
Tạ Thiên Bích gật đầu :
- Đúng vậy! Ta nằm mộng cũng chẳng tưởng ra việc đó! Thấy họ xuất hiện, ta mừng hết sức, ngờ đâu, họ một mực cho là ta giả mạo!
Lão căm hờn rít giọng tiếp :
- Ta biết là mình mắc mưu, ta thống khổ vô cùng, ta kháng cự song khí lực của ta bị chất độc làm cho tiêu tan mất, làm sao ta kháng cự nổi với họ? Họ đẩy ta lên một cỗ xe, chở ta ra khỏi chỗ đó liền!
Du Bội Ngọc hỏi :
- Còn... họ Du đó, có theo xe chăng?
Tạ Thiên Bích lắc đầu :
- Không! Chỉ có mấy đại hán áp giải ta thôi! Ta nghĩ, chúng sẽ đưa ta đến một nơi nào đó xa xa rồi giết ta. Ta đã mất hết khí lực, dù bọn đại hán đó là những kẻ tầm thường, ta cũng chẳng làm gì nổi chúng!
Du Bội Ngọc thở ra :
- Tuy nhiên tiền bối vẫn sống sót! Đúng là cái cảnh cửu tử nhất sinh!
Tạ Thiên Bích thốt :
- Nhờ chúng quá dè dặt giữ bí mật tuyệt đối, ta mới sống được!
Du Bội Ngọc lấy làm kỳ :
- Tại sao?
Tạ Thiên Bích cười khổ :
- Nếu chúng hạ sát ta bên ven đường, hay bất cứ chỗ nào thông thường thì ta nguy rồi! Nhưng chúng muốn hành động bí mật, vả lại phải hủy diệt thi thể ta để phi tang...
Lão dừng lại một chút, đoạn thở dài :
- Chúng chọn Sát Nhân trang! Trên thế gian này, chỉ có Sát Nhân trang là nơi giết người mà không sợ bại lộ hành động!
Du Bội Ngọc gật đầu :
- Đúng vậy! Trong Sát Nhân trang, giết người như phát cỏ, chẳng ai xem là trọng cả!
Tạ Thiên Bích nín lặng, không tiếp thêm một lời nào.
Du Bội Ngọc đợi mãi không thấy lão nói gì liền hỏi :
- Tiền bối bị thương nặng như vậy, hẳn ác tặc muốn hành hạ cho tiền bối phải đau khổ đến tột độ, chịu không nổi mà chết!
Tạ Thiên Bích cười khổ :
- Hẳn vậy rồi!
Du Bội Ngọc tiếp :
- Rồi tiền bối làm thế nào thoát nạn? Làm sao tiền bối đến ngôi nhà này?
Tạ Thiên Bích trầm ngâm một chút :
- Do cơ duyên may! Tuy nhiên, việc đó có liên hệ đến một người, mà người ấy thì cần giữ bí mật, không có sự đồng ý của người ấy, ta không thể tiết lộ cho ngươi hiểu được!
Không để cho Du Bội Ngọc bức hỏi, lão tiếp nối :
- Còn ngươi? Làm sao ngươi cũng lọt vào đây?
Du Bội Ngọc thở ra :
- Tại hạ... vào đây với tư cách một người chết! Người ta tưởng tại hạ chết nên đưa vào cảnh chết này, lập thành một thế giới người chết!
Tạ Thiên Bích lấy làm lạ :
- Tư cách người chết? Hay là ngươi...
Bỗng một giọng nói vang lên :
- Hắn nói đúng đó! Hắn đã chết một lần nhưng hắn đã sống lại!
Qua lỗ hổng, lờ mờ một bóng người xuất hiện, tà áo trắng phiêu phiêu phưởng phưởng, suối tóc đen chập chờn, nàng như tiên tử nương mây lơ lửng, đôi mắt sáng như sao. Cái đẹp huyền ảo với sự xuất hiện mường tượng một u linh, càng tạo thêm tân kỳ, một vẻ đẹp tân kỳ huyền hoặc.
Nàng, chẳng phải ai khác lạ, chính là Cơ Linh Phong.
Tạ Thiên Bích bị vẻ đẹp huyền ảo đó thu hút trọn vẹn tâm thần, bàng hoàng một lúc lâu, rồi bật cười khan hỏi :
- Cô nương đùa đấy phải chăng? Con người đã chết, khi nào lại sống lại được?
Cơ Linh Phong điềm nhiên đáp :
- Chính ta làm cho hắn sống lại được!
Nàng thốt bình thản quá, tựa hồ nàng có một nhiệm màu cải tử hoàn sinh, nàng thao túng nhân loại với nhiệm màu đó, đôi mắt sáng lạnh của nàng tạo lên một bí mật của một chúa tể nắm vạn năng phối hợp hoặc biến cải vạn vật.
Cơ Linh Phong vào nhà.
Nhà này là ngôi nhà mồ, điều đó thì Tạ Thiên Bích và Du Bội Ngọc đã hiểu, song hiểu rồi mà vẫn sợ hãi như thường, dù họ thuộc giới giang hồ, dù họ hung tâm hào khí.
Cơ Linh Phong đến trước một thi thể, lạy ba lạy, đột nhiên thốt :
- Trong tòa mộ đá này, toàn là người họ Cơ, tổ tiên của họ Cơ, chắc các ngươi lấy làm lạ tại sao ta chỉ lạy có một người thôi? Cho các ngươi biết, chỉ vì người ấy có cứu ta một lần, cũng như ta cứu các ngươi!
Du Bội Ngọc, Tạ Thiên Bích cứ nghe, nàng nói sao nghe làm vậy chứ có biết phải đáp như thế nào?
Lạy rồi, nàng đứng lên, nhìn chằm chặp Tạ Thiên Bích :
- Ngươi còn thoi thóp thở chờ chết, sắp sửa bị người hạ độc thủ kết liễu tính mạng ngươi, chính ta làm cho bọn ấy tưởng ngươi đã chết, chúng bỏ đi, ta cứu ngươi, mang ngươi đến đây, ngươi có biết chăng?
Tạ Thiên Bích vòng tay :
- Cô nương có ơn trọng với tại hạ, suốt đời tại hạ xin ghi nhớ!
Cơ Linh Phong cười lạnh :
- Đường đường là Chưởng môn một đại kiếm phái, lại nhờ một nữ nhân vô danh cứu mạng, trong tâm ngươi chẳng thấy mất mặt hay sao? Cho nên vừa rồi, có kẻ hỏi, ngươi không đáp, có phải vậy chăng?
Tạ Thiên Bích cười ngượng :
- Cô nương trách oan quá, chỉ vì...
Cơ Linh Phong lạnh lùng chặn lại :
- Ta bình sanh có khí độ rất hẹp hòi, cứu được ai rồi, ta muốn người đó phải vĩnh viễn nhớ ơn ta, nếu ai không nhớ ơn ta, ta sẽ đưa người đó trở lại cảnh cũ, nghĩa là ta trả người đó về với cái chết! Các ngươi nên nhớ điều đó, cũng như nên nhớ ơn ta.
Bình luận truyện