Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương

Chương 62: Địa ngục Tartarus đẫm máu



Rose: Chap này ngược nặng, chứa nội dung máu me bạo lực.

---

Hầm ngục Tartarus là tầng ngục thứ 18 và cũng là tầng cuối cùng của nhà ngục Hades có thiết kế đào sâu xuống lòng đất. Tầng ngục này là nơi có kết giới mạnh số một thế giới dị loài dùng để giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm nhất trong khi chờ đến ngày xử tử. Tầng này có tổng cộng 9 phòng nhưng cho đến sau khi Ceref đi và trước khi Lin đến thì chưa có phòng nào được được đưa vào sử dụng vì chẳng có ai đủ điều kiện cả, bởi vì muốn vào đó phải có hai điều kiện, một là vampire thuộc cấp SS và hai là phải phạm vào những đại tội của thế giới.

Trong thần thoại Hy Lạp, Hades được hiểu là âm phủ, và Tartarus là một phần của Hades, được hiểu như là địa ngục - nơi trừng trị những kẻ tội lỗi. Qủa thật, cái tên nói lên tất cả.

Tiếng dây xích vang lên, Lin mặc áo tù có số 18 sau lưng đi qua khiến bọn tù nhân bị đang bị áp giải đi đâu đó ngoài hành lang ngoái cổ nhìn theo vì khuôn mặt đẹp tuyệt trần ấy, chúng không ngừng tự hỏi nhau một cô bé xinh đẹp như thế rốt cục đã gây ra tội lỗi gì mà bị đày đến tận hầm ngục Tatarus, hay chẳng lẽ đẹp quá nên bị bọn dòng thuần ngứa mắt mà đem giam đi?

Một tên lính gác đã nói với Lin rằng nhỏ sẽ bị giam ở tại căn ngục mà ngày trước Ceref từng bị giam, Lin nghe xong cũng chẳng có phản ứng gì vì giam ở đâu thì cũng thế mà thôi, song nhỏ lại có chút tự hào trào phúng về chính mình, thì ra trong mắt họ nhỏ nguy hiểm ngang một phản tặc dòng thuần cơ đấy.

Chiếc thang máy nặng nề dừng ở tầng số 18, bọn cai ngục dẫn Lin đi qua những dãy phòng trống, sau đó dừng lại trước căn ngục thứ 9, nhỏ bị một viên cai ngục đẩy mạnh vào trong. Tiếng then cửa nặng nề gài lại chính thức trói buộc thân xác và linh hồn của Lin vào nơi này.

Cái mùi ẩm mốc, cũ kĩ vây lấy từng hơi thở của Lin, nhỏ đảo mắt nhìn quanh thì thấy nơi này cũng không quá kinh khủng với một người ưa sạch sẽ. Đại khái là nó trông như một căn phòng nhỏ với 4 vách tường bằng đá và một cánh cửa thép khóa kín, trên vách tường có vài sợi xích cố định ở đó. Sàn nhà có chút bụi bặm vì đã quá lâu không ai sử dụng, trên trần nhà cũng bằng đá nhện giăng tơ khắp nơi, đâu đó trong mớ tơ trắng của chúng có vài con bọ đang giãy chết.

Lin ngồi xuống góc vuông nơi hai vách tường giao nhau, nhỏ khẽ nhắm mắt phải lại dùng mắt trái để nhìn thì chẳng còn thấy gì nữa, xung quanh màn đêm đặc quánh nuốt chửng cả không gian và thời gian, ngồi trong này chẳng thể nào phân biệt được ngày hay đêm. Tối đến nỗi chẳng có chút ánh sáng nào để thấy được cái bóng của mình rọi xuống trần nhà.

Sau khi đánh giá vài giây bằng con mắt trái, Lin lại mở mắt phải ra. Với con mắt này Lin nhìn mọi thứ rất rõ. Phút chốc nhỏ đưa tay lên mắt mình, nở nụ cười bình an trấn an mình dẫu trong hoàn cảnh ngục tù:

- Cả thế giới này có bỏ em thì anh vẫn sẽ bên em mà phải không? Thậm chí vào nơi tối tăm thế này cái bóng cũng bỏ em nhưng anh thì không. Anh chính là ánh sáng, là niềm tin, là trái tim, là linh hồn và là chính em. Chỉ cần có anh bên cạnh thì tối thế nào em cũng không sợ. Cho nên nếu bọn chúng muốn mang anh ra khỏi em, em sẽ liều cả cái mạng này với chúng.

Trong cơn mệt mỏi vì dùng quá nhiều ma lực và sự an bình mơ hồ ngắn ngủi còn sót lại trong đời, Lin nhanh chóng tựa đầu vào tường thiếp đi một chút.

Một cái gì đó sền sệt mang theo sức nóng kinh khủng đổ trên bắp tay Lin, cơn đau xoắn gai óc khiến nhỏ gào lên mà tỉnh dậy. Mở mắt ra mới biết đó là dung nham, một xô dung nham từ tay tên cai ngục đã hất hết vào vai Lin, giọt dung nham mang theo nhiệt độ một ngàn độ C ăn vào tận xương vai, cả cơ thể không còn đôi hoa tai làm bằng kết tinh băng bảo vệ nữa nên dòng dung nham nhanh chóng ăn mòn da thịt, lớp xương trắng bên trong lộ ra rồi nhanh chóng bị dung nham nuốt lấy.

Trong cơn quằng quại vì cơn đau, tên quản ngục tóm lấy mái tóc Lin giật lên, lực mạnh đến tưởng chừng muốn lột cả da đầu nhỏ ra, gã cười cười:

- Tao định tạt vào mặt của mày, nhưng lại có chút động lòng với khuôn mặt này nên thôi, nhân tiện cũng nói luôn đây là cách đánh thức tù nhân thức dậy của nhà tầng ngục Tartarus, nên lần sau có ngủ thì nên canh giờ giấc nhé nhóc con.

Trán Lin đẫm mồ hôi, nhỏ chẳng còn nói được lời nào và thật sự cũng không muốn nói gì nữa, chỉ có tiếng thở dốc nuốt cơn đau vào trong. Vài phút sau khi dung nham đã chảy hết khỏi vai Lin, vết thương từ từ lành lại, những mãng thịt rắp vào nhau đau đến cắn răng bấm bụng.

Thấy thế tên cai ngục không khỏi tát tát vào mặt Lin tán thưởng:

- Bị tạt dung nham mà không cầu xin à? Làm cai ngục lâu lắm rồi nhưng đây là lần đầu tao gặp được chuyện hay vậy đấy, khả năng phục hồi cũng nhanh quá sức nhỉ? Qủa nhiên là tội nhân bị đày vào Tartarus có khác.

Nỗi đau này có là gì so với nỗi đau bị Zue một kiếm đâm xuyên ngực?

Lin hít một hơi dài, nhỏ hiện tại đang trong tình trạng bị phong ấn sức tấn công nhưng không hề phong ấn khả năng phục hồi, nói cho dễ hiểu là sức lực của Lin bây giờ chỉ như một cô gái con người, nhưng khả năng phục hồi là của một vampire dòng thuần, miễn là nhỏ còn ma lực bên trong thì bị thương thế nào cũng lành lại trừ phi tim bị tổn thương nặng. Bọn họ làm như thế rõ ràng là không cho nhỏ cái quyền được tự sát, vì căn bản với sức lực của một cô gái bình thường thì không thể nào đủ lực tay móc tim mình ra cả, mà xung quanh đây thì chẳng hề có bất cứ vật nhọn nào.

Đợi khi Lin đã hoàn toàn bình phục, tên quản ngục lại lên tiếng hỏi:

- Thật ra thì tao cũng không muốn làm phiền cô em đâu, nhưng tao nhận được được nhiệm vụ lấy thông tin từ mày nên hãy vui lòng phối hợp thật tốt nhé.

Đáp lại hắn, Lin chỉ lắc đầu nói thẳng:

- Tôi nghĩ mình không có cái gì để nói đâu.

BỐP.

Một cái tát tay như trời giáng hạ xuống má Lin, cái tát mạnh đến mức khiến nhỏ bay xa ra văng vào vách tường đá, nứt cả xương quai hàm, đau đến không thể thốt ra thành lời, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại chờ chỗ xương nứt lành lại.

- Đau lắm không? Tao cũng không nỡ ra tay với khuôn mặt thế này đâu, nhưng tao muốn cho mày biết những gì tao sẽ nhận được khi không lấy được thông tin từ mày.

Mãnh xương nứt lành lại nhưng cơn đau vẫn bám vào tâm thức của Lin, nhỏ thều thào đáp:

- Tôi thậm chí còn không biết mình đã làm cái gì sai thì ông nghĩ tôi biết được gì hả?

- À, tao quên nói cho mày nghe câu hỏi nhỉ? Một là về Ceref, tất cả về hắn bao gồm kế hoạch, hành tung, những âm mưu của hắn. Hai là tung tích của Hấp Huyết Cầu.

Lin khẽ nhếch môi cười yếu ớt, dẫu cho trong hoàn cảnh bị hành hạ thế này nhưng tính cách của nhỏ vẫn quật cường như thế:

- Kém may mắn cho ông rồi vì tôi chẳng biết gì về hai câu hỏi trên cả.

Trước thái độ của Lin hắn cũng không mấy tức giận, dường như cũng đã quen, thay vào đó hắn nở nụ cười man rợn như sắp có trò gì vui:

- Vậy là may mắn cho mày vì được dùng đến những món đồ chơi của tao rồi.

Nói xong, hắn xoay người ra rồi đóng cửa lại.

Trong căn phòng chỉ còn mình Lin, nhỏ lúc này mới chống tay ngồi dậy, cả người run rẩy tựa vào tường, đôi mắt khép lại đầy sự sợ hãi. Nhỏ đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng tận cùng của nỗi đau chỉ là cái chết bởi vì tận cùng của đau đớn thống khổ chính là chỉ cầu được chết, được mất đi toàn bộ ý thức để không còn cảm thấy những nỗi đau triền miên nữa, mà không thể.

Ratziel từng nói nhỏ sẽ bị đâm 1000 cây đinh bạc loại tra tấn vào người. Kether nói trong hầm ngục Hades, tầng ngục Tartarus nhỏ sẽ bị cố định bằng những thanh gỗ đâm xuyên qua cơ thể đóng vào tường. Họ sẽ lấy đi con mắt phải của nhỏ, những cuộc tra tấn dã man, lốc từng miếng thịt, chặt đi từng bộ phận để nhỏ khai ra, và nhỏ sẽ hại chết cả Elvis.

Lúc này từng lời từng lời cảnh báo của tộc Tiên ùa về tâm trí Lin, khơi lên cơn sợ hãi tột cùng, kể cả khi lần đầu nghe những lời đó Lin cũng không hề cảm thấy sợ như lúc này. Cả người Lin lạnh ngắt, run lên bần bật. Nước mắt không thể kiểm soát nổi tràn ra khỏi mi. Trở thành tội nhân của toàn thế giới, nhà ngục Hades, hầm thứ 18, tất cả đều đúng hệt như những gì tộc Tiên tiên đoán, nếu vậy thì nhỏ sẽ phải chịu những đợt tra tấn dã man, thậm chí nhỏ sẽ hại chết Elvis, hại cả những người xung quanh mình.

Lin gục đầu vào gối mình khóc nức nở, sau đó tức tửi qua sang dập đầu mạnh vào tường, dập đến mức máu bết ra toe toét nhưng vẫn chẳng thể chết đi được vì sự tổn thương từ sức lực một con người vốn chẳng là gì so với sức chịu đựng và phục hồi của một vampire.

Bất lực, Lin chỉ biết nuốt đi nước mắt. Chợt lúc này nơi vết máu bết ra do nhỏ dập đầu kia xuất hiện những vết cào trên tường, do những viên đá quá cừng cáp nên vết cào không sâu nhưng đủ để thời gian không thể xóa nhòa được nó.

Lin ngây người.

Ngón tay nhỏ men theo những vết cào dọc xuống có hình dạng. Mím môi rơi nước mắt, là Ceref, nhỏ hiểu, mỗi một vết cào xuống này là một ngày trôi qua của anh ở đây, chính vì bị nhốt ở nơi chẳng biết là ngày hay đêm, bị tra tấn đến rối loạn đầu óc mà anh mới dùng những vết cào này để đếm số ngày bị nhốt cũng như một cách kiểm soát đầu óc mình để khỏi bị những đợt tra tấn làm cho phát điên.

Trong giây phút này đây, Lin lại thông cảm cho Ceref hơn bao giờ hết. Vì sao anh lại muốn trả thù, vì sao anh muốn đoạt vị, tất cả chẳng qua chỉ là anh bị dồn đến mức phải đứng lên mà thôi. Sinh ra từ một người mẹ không thuần, Ceref đã phải sống dưới ánh mắt khinh miệt của mọi người, bị họ đem ra so sánh với đứa em trai Leus của mình. Thậm chí theo Lin được biết thì năm 10 tuổi mẹ Ceref đã bị ám sát, sau đó cuộc sống của anh cũng không khá hơn khi liên tục bị người ta ghẻ lạnh, đến cuối cùng nổi dậy chống lại vua Leus cũng sợ rằng là bị ép đến mức không thể không làm thế. Ra đến thế giới con người có lẽ cũng chưa chắc có thể yên thân được.

Đầu Lin gục vào những vết cào, nước mắt rơi lã chã. Tương lai phía trước, nhỏ làm sao có thể thay đổi đây. Không, đã không còn có thể thay đổi được gì nữa rồi.

Lúc này cánh cửa nặng nề lại mở ra, tim Lin như sững lại khi thấy một tên cai ngục khác cùng với tên lúc nãy mang theo một cái khay bước vào, trên khay có những thứ dùng để tra tấn.

Lần này Lin không còn có thể kiên cường như trước nữa, nhỏ sợ hãi lùi lại, không ngừng lắc đầu, sợ đến nước mắt cũng ngây lại.

Nhưng Lin không thể thoát nổi.

Những sợi xích được cố định trên tường được bọn chúng móc vào cùm trên cổ tay Lin khiến nhỏ không cách nào thoát được. Và rồi chúng đưa đến trước mặt Lin một thỏi sắt nóng bằng ngón tay, khối sắt bốc khói ửng hồng lên cảnh báo mọi người nên tránh xa nó ra nếu muốn an toàn.

Lin mặc dù sợ hãi nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút vì nhỏ nghĩ thỏi sắt này không nóng bằng dung nham. Nhưng khi thấy một tên cai ngục bước đến giữ lấy đầu nhỏ thì Lin cảm giác nhẹ nhõm hoàn toàn bị bóp chết.

- Mắt trái hay mắt phải đây nhỉ? - Hắn cười ngẫm nghĩ, sau đó quả quyết: - Tao nghe nói mắt trái của mày là mắt người, chà, tao chưa từng thử áp dụng lên con người nên lần này thử xem.

Lin lập tức nhắm chặt mắt lại, nhưng tên cai ngục kia dùng hai ngón tay banh mắt trái buộc nhỏ mở mắt ra, banh mạnh đến nổi rách cả khóe mắt, máu chảy dọc xuống má. Và rồi thỏi sắt nóng kia áp chặt vào tròng mắt Lin. Một tiếng khóc thét vang lên cùng với tiếng xì xèo khi lửa gặp nước, mà chính xác trong trường hợp này là thỏi sắt nung đỏ gặp máu.

Tiếng sợi xích vì sự giẫy giụa mà vang lên. Đau, đau quá, đau còn hơn ngày xưa bị Zebric móc mắt. Đau chỉ ước gì được ngất đi để hoàn toàn mất ý thức mà không còn cảm nhận được những cơn đau này nữa.

Năm phút. Năm phút chẳng là gì so với cuộc đời dài đăng đẳng của vampire, nhưng sao trong giờ khắc này Lin lại cảm thấy năm phút vô cùng đáng sợ. Trong năm phút ấy, nhỏ mong sao cho vết thương lành lại thật nhanh để khỏi phải đau đớn nhưng cũng cầu cho nó lành lại thật lâu vì nhỏ biết sau khi vết thương lành lại chúng sẽ tiếp tục tra tấn nhỏ bằng cái gì đó đáng sợ hơn nữa.

- Tao hỏi lại lần nữa, mày biết gì về Ceref - Viên cai ngục cầm lấy con dao nhỏ miết miết trên tay hỏi lại lần nữa.

- Ngoài cái tên Ceref Demon Amory, chẳng biết gì nữa - Lin đáp lại, mà thật sự nhỏ cũng chẳng biết gì nhiều hơn thế. Sống với Ceref bốn mươi năm, thậm chí nhỏ còn chẳng biết anh mang họ Amory thì còn có thể biết cái gì nữa.

PHẬP.

Con dao đâm thẳng vào bụng Lin khi nhỏ vừa trả lời hắn, và Lin gần như đứt cả hơi thở khi hắn từ từ xoay xoay lưỡi dao trong bụng nhỏ. Cạnh dao sắc bén cắt qua lớp da bụng mang máu chảy dọc xuống tay hắn, mà vì do trong phòng này đã thiết kế lọc mùi của Lin nên hắn chẳng cảm thấy gì ngoại trừ một sự ấm áp dễ chịu.

- Máu của mày làm tao cảm thấy phấn khích thật đó, nếu không phải đã được cảnh báo thì tao cũng muốn uống thử - Hắn lấy tay chấm máu quệt lên má mình, đôi mắt điên dại đầy vẻ thoải mái, và rồi hắn rút con dao ra, đâm thẳng vào bắp tay Lin, máu lại bắn ra đầy mặt hắn.

Lin chỉ biết gào lên trong đau đớn, tuy không phải dao bạc nhưng thực sự rất đau.

- Tao hỏi lại lần nữa, Ceref ở đâu?

- Không....biết - Lin đáp lại, đôi mày cau chặt vì cơn đau, từng hơi thở đứt dần.

PHẬP.

Con dao chuyển hướng đâm xuống đùi Lin, ngay khi con dao cắm vào, hắn liền đẩy mũi dao qua lại khiến vết thương loét ra. Máu và nước mắt chảy dài trên mặt Lin, những tiếng la khóc vang vọng nhưng chẳng ai nghe.

- Ceref ở đâu.

- K...hông... ahhhh....

Lưỡi dao cứa qua cứa lại trên ngón tay Lin, cứa đến xương thì hơi ngưng lại vì cứng, hắn cũng rất kiên nhẫn ấn dao mạnh hơn, rồi qua vài lần như thế, ngón tay Lin đứt ra rơi xuống lăn lốc dưới sàn ngục, chỗ ngón tay vừa đứt ra máu bắn đầy lên mặt tên cai ngục. Một ngón rồi hai ngón, phút chốc một bàn tay năm ngón của Lin bị hắn cưa sạch. Có chút kì lạ ở đây là khi đến ngón áp út đeo nhẫn cưới bọn chúng lại chẳng dám động đến, chỉ chặt phân nửa ngón tay.

Tiếng dây xích vang lên cùng tiếng khóc gào của Lin:

- Không biết...không biết....

Hắn rút con dao lại, luyến tiếc nhìn chỗ máu bám trên mặt mình chạy về cơ thể Lin, thở dài hỏi tên bưng khay đứng kế bên:

- Tao nên làm gì nữa mày nhỉ?

- Hình như ở đây có gì đó vui lắm thì phải? - Một giọng nói vang dễ thương mang chút tò mò vang lên, cánh cửa nặng nề được đẩy ra, làn váy trắng thướt tha kéo đến, đôi mắt đỏ xinh đẹp long lanh cười.

- Tôn kính chào công chúa điện hạ - Hai tên cai ngục quỳ rạp xuống chào Alice: - Công chúa không nên đến đây thì hơn ạ, nó sẽ làm bẩn người mất.

Đáp lại họ, Alice chỉ cười cười phe phẩy quạt, đưa mắt nhìn cơ thể Lin đang phục hồi dần lại, đôi mắt tuyệt phần hài lòng nói:

- Ta cũng chỉ muốn giúp Đức Vua và Hoàng Hậu một tay thôi, người đâu, mang đồ vào đây.

Họ trói Lin lên một chiếc ghế, ngay khi đó nhỏ liền nhớ ra giấc mơ mà mình từng thấy, nếu đúng thế thật thì những gì Lin sắp trải qua chính là địa ngục trần gian. Lin không ngừng lắc đầu giãy giụa, hai tay nhỏ yếu ớt giằng dây xích nhưng vô ích, cuối cùng chỉ còn lại những cơn run rẩy nhìn tên cai ngục cầm cây kiềm bước đến.

- Bắt đầu từ móng tay đi - Alice ngồi ở ghế bành được mang đến, chân bắt chéo, tay cầm cốc rượu vang cao chân yêu kiều ra lệnh.

Một tiếng thịt rách vang lên, môi Lin bật ra vì cắn ngăn không cho mình thét lên. Không, đau quá, nhưng nhỏ không muốn phải gào thét trước mặt Alice chút nào cả, điều đó sẽ là một loại sỉ nhục với Lin, nhỏ tuyệt đối sẽ không gào thét van xin bất cứ ai trong số bọn chúng.

Một cái, hai cái, ba cái dần dần cả bàn tay Lin đều bị lột sạch móng. Mười đầu ngón tay thay phiên nhau nhỏ máu ướt đẫm sàn ngục, cơn đau tê dại khiến Lin mơ màng như sắp ngất đi. Ban đầu nhỏ còn ra sức giẫy giụa, nhưng sau đó sức lực bị cơn đau hút sạch, đầu nghẹo qua một bên, không còn giằng giật nữa mà chỉ biết ngồi im run rẩy.

- Lại tiếp móng chân đi.

- AHHHHHHH.

Cơn đau này nối tiếp cơn đau khác, lần này Lin không thể chịu đựng được nữa, hai chân trong hai cái còng không ngừng giãy đạp, giãy đến mức cổ chân cạ vào còng bê bết máu, từng giọt từng giọt chảy ra nhuộm đỏ cái còng thép.

- Hấp Huyết Cầu ở đâu? - Alice nhấp một ngụm rượu, cất giọng nhẹ nhàng hỏi.

Lin vẫn cắn môi không nói lời nào. Mà lúc này những cái móng bị cơn gió của Alice giữ lại khiến cho vết thương không lành lại được, mang đến cho Lin những cơn đau buốt.

- Người đâu, lấy muối sát vào giúp nó vệ sinh vết thương đi.

Bọn chúng nhúng mười đầu ngón tay Lin vào một chậu muối trắng, còn Alice thì chống cằm nghe tiếng Lin kêu khóc. Dường như có chút nhàm chán, Alice khẽ thở dài, sau đó buông câu:

- Rút dây chằng gót chân, dây chằng đầu gối và rảnh tay thì rút cả gân của nó nữa. Ta muốn xem xem nó còn chịu đến mức nào.

Như tấm vải bị rút đi một sợi chỉ, lớp da của Lin chùng lại khi mà bọn chúng tàn nhẫn nắm lấy gân của nhỏ mà kéo ra. Lúc đó, Lin chỉ còn biết ngất đi vì không thể chịu đựng nổi cơn đau đó nữa.

Cơn đau từ cổ tay khi gân bị rút khiến Lin bừng tỉnh dậy, cả người nhỏ kinh hoàng lùi lại sau vách tường, hai tay ôm lấy đầu gối, không ngừng mở miệng thều thào nói:

- Không...không...

Nước mắt trào ra khi Lin phát hiện cảm giác đau lúc nãy chỉ là ám ảnh sau khi trãi qua việc bị rút gân, giờ đây, vết thương đã lành lại như cũ, chẳng còn đau đớn gì trên thân xác nhỏ nữa nhưng Lin vẫn cứ cảm thấy như cả cơ thể mình đang bị ai đó rút gân vậy, sợ hãi chồng chất hoảng loạn, Lin ra sức đập đầu mình vào tường, nhỏ chẳng biết tại sao mình lại làm như thế, nhưng nếu nhỏ không làm vậy chắc chắn nhỏ sẽ bị cơn sợ hãi này làm cho điên khùng mất.

Cố hít lấy một hơi đẩy phổi, Lin nhắm chặt mắt lại nhẩm một câu hát mà mình yêu thích nhất để trấn tĩnh mình. Song dù đã thoát ra khỏi cơn hoảng loạn nhưng nhỏ vẫn sợ hãi đến chẳng còn có thể nghĩ gì nữa, chỉ còn biết lo sợ những gì sẽ xảy đến.

Đột nhiên lúc này Lin lại cảm thấy buồn nôn, có lẽ do sợ hãi quá mức, nhỏ bịt miệng lại, cố nuốt cảm giác bao tử quặng thắt vào trong.

Mà lúc này, tiếng cửa thép mở ra khiến Lin giật thót người, nhỏ biết mỗi lần cánh cửa đó mở ra sẽ mang theo những con quỷ của địa ngục đến hành hạ nhỏ. Và đúng như thế, Alice đoan trang kéo váy bước vào ngục, đi theo cô ta là vài người mặc áo blouse trắng, trông có vẻ như là bác sĩ.

Nhìn thấy Lin, Alice bước đến, tay đột nhiên vươn ra xoa xoa cái bụng của Lin cười dịu dàng:

- Chúc mừng ngươi nhé, ngươi mang thai con của hoàng tử rồi.

Lin khựng người lại, làm sao có thể có thai được, mà cũng có thể bởi vì nhỏ và Zue đã nhiều lần có quan hệ xác thịt rồi, nhưng mà tại sao lại có con trong hoàn cảnh này chứ. Bây giờ nhỏ phải làm sao đây? Không được, nhỏ phải bảo vệ nó, dù cho nhỏ chẳng cảm thấy được gì nhưng Alice chẳng có lí do gì để nói dối nhỏ cả, con của hoàng tử không phải là chuyện có thể đùa.

- Vậy cô muốn làm gì? - Lin âm thầm đưa ánh mắt đánh giá Alice, cô ta sẽ không phá cái thai của nhỏ, vì nếu muốn làm thế thì đã không mang bác sĩ đến đây làm gì.

- Con của hoàng tử không thể được sinh ra bởi một tội nhân, ta sẽ mang nó ra khỏi bụng cô rồi tìm người sinh hộ, hoặc cũng có thể cho nó lớn lên từ ống nghiệm.

Lin nhìn vào cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình, thật không tin bên trong đó là một sinh mạng, cảm giác chua xót nhất thời bũa vây Lin, nhỏ cố nuốt lấy nước mắt, và rồi dù ghét Alice lắm nhưng Lin vẫn nói một câu:

- Sau này đừng nói cho nó biết mẹ nó là ai.

Họ hoàn toàn không hề tiêm thuốc mê cho Lin mà trực tiếp dùng dao mổ bụng ngay khi Lin còn tỉnh. Hai tay nhỏ nắm chặt, cắn răng để họ mổ bụng lấy bào thai còn chưa thành hình ra rồi mang đi mất.

Nhìn theo khối máu vừa được mang đi, nước mắt Lin lại chảy dài, có lẽ, con của nhỏ sẽ thay nhỏ sống tiếp, dù cho nhỏ có phạm tội gì đi chăng nữa thì Lin tin Zue chắc chắn sẽ bảo vệ cho đứa bé chu toàn.

---

Một con cua vẫn còn sống bị bỏ vào nồi nước sôi và đóng nắp lại, khi ấy bạn sẽ nghe rất rõ tiếng nó giãy giụa trong nồi, nó toáng loạn không ngừng bò đủ hướng để tìm ra lối thoát, nhưng xung quanh chẳng có một lối thoát nào cả, chỉ có cảm giác đau đớn khôn cùng của nước sôi dần dần giết chết nó. Và rồi, những tiếng giãy đành đạch không còn nữa, chỉ còn lại một sự im lặng vĩnh viễn, sự tĩnh lặng của cái chết.

- AHHHHH...

Cả người Lin giẫy đành đạch khi tên cai ngục bỏ hai chân nhỏ vào một chảo dầu nóng. Cơn đau làm Lin chỉ ước rằng chúng bỏ cả quả tim của nhỏ vào trong đó để nhỏ chết luôn đi. Vẫn cứ câu hỏi mà Lin không biết, chúng hành hạ Lin bằng những đòn tra tấn dã man nhất.

Trong cơn đau đến lúc mê lúc tỉnh, Lin cố nuốt những cơn đau vào tưởng tượng.

Lin nhớ mang máng, chúng đã lốc từng miếng thịt của Lin, lốc đến nhiều nơi trên cơ thể Lin lộ ra lớp xương trắng, cuối cùng do đau quá mà ngất đi chúng mới chịu ngưng lại.

Lin nhớ mang máng, bọn chúng đã mổ bụng lôi ruột của nhỏ ra, sau đó đổ nước thanh tẩy vào trong bụng.

Lin nhớ mang máng, bọn chúng đã luộc sống nhỏ trong một nồi nước sôi.

Lin nhớ mang máng, bọn chúng đã phanh thây tứ chi của nhỏ.

Lin nhớ mang máng, bọn chúng đã thả những con rết độc chui vào tai và hốc mắt Lin.

Lin nhớ mang máng, bọn chúng dùng dòng điện với cường độ cao chích vào cơ thể nhỏ.

Qúa nhiều những hình phạt đã diễn ra, và Lin chẳng còn nhớ rõ cái nào trước cái nào sau, đầu óc nhỏ dường như đờ đẫn dần đi, chỉ có những vầng thơ giữ cho đầu mình không điên dại thì ngân nga.

"Ignacio lên từng bậc thang

Cõng trên lưng cái chết.

Tìm kiếm bình minh

Mà bình minh không có

Tìm bóng đích thực mình

Mà giấc mơ đánh lạc

Tìm thân mình khoẻ đẹp

Mà thấy máu mở tuôn..."

Mỗi một khoảng thời gian trôi qua, Lin đều không thể ngủ được, vì nhỏ sợ khi nhắm mắt lại sẽ có một chậu dung nham hay một lưỡi cưa dí xuống họp sọ đánh thức nhỏ dậy, hoặc cho dù có ngủ thì những cơn ác mộng triền miên mang theo nỗi đau siết lấy từng tế bào cũng ám ảnh Lin đến điên người. Trong những lúc như thế, Lin chỉ biết dùng răng cắn lấy mười đầu ngón tay rồi lấy máu viết ra sàn ngục, có khi, nhỏ viết ra mấy mươi ngàn con số lẻ đằng sau dấu phẩy của số Pi, có khi nhỏ lại tự nghĩ ra những đề toán hóc búa và tự giải ra, có khi nhỏ lại ngâm nga những vầng thơ của Federico Garcia Lorca - nhà thơ mà Lin thích.

Tôi muốn ngủ giấc ngủ của trái táo,

rời xa vùng huyên náo của nghĩa trang.

Tôi muốn ngủ giấc ngủ của đứa bé

kẻ muốn cắt tim mình trên đọt sóng trùng dương.

Tôi chẳng muốn nghe thêm về tử thi không cạn máu;

và chiếc miệng rữa tanh còn đòi uống nước trong.

Tôi cũng chẳng muốn nghe về lá cỏ cắt da, và vầng trăng khuyết

với chiếc mỏ độc xà chực mổ trước rạng đông.

Tôi chỉ muốn thiếp đi chốc lát,

một phút giây thôi, một thế kỷ dài;

....

Khi bình minh đến, phủ tôi bằng tấm mạng

để bầy kiến đến bâu rỉa đốt thịt da

và hãy ngâm giày tôi vào nước lạnh

để những mũi kim bồ cạp sẽ xuyên qua.

-----

Ở ngoài thế giới con người, ai ai cũng đang thấp thỏm lo âu khi những đế quốc đang chạy đua chiến tranh, vũ khí hạng nặng được thử nghiệm ở các bãi tập, những nước đồng minh không ngừng chu cấp vũ khí cho Anh để đấu với Trung Quốc. Nhưng thật ra vốn chẳng có trận chiến gì ở đây, vì đó là cái vỏ che mắt mọi người để tổ chức cuộc chiến với vampire. Với cái cớ "bọn hoàng tộc đã bắt giam bạn của vua thợ săn", bọn chúng có lí do hợp pháp để chuẩn bị vũ khí đổ bộ vào Vampire's World.

Còn ở thế giới của vampire, chiến tranh thật sự đã bắt đầu nổ ra dưới sự chỉ huy của Ceref, với cái cớ "tội nhân hàng đầu thế giới Clionadh Jocasta là người phụ nữ của Ceref" thế là anh ta đã chính thức nổ súng khai chiến.

Bộ máy chính quyền Vampire's World đã mục rỗng nay lại càng hỗn độn như một mớ xô bồ tạp nham. Quần thần phân tranh, quan liêu tranh thủ vơ vét để sống xót qua những ngày chiến tranh. Bên phía quý tộc dòng thuần, nhà Kentaurous trông vẻ bề ngoài thì khá tích cực tham gia kháng chiến, nhưng đằng sau thì hời hợt nên bại ở nhiều trận, vua Amory mặc dù tức lắm nhưng vẫn không nói được câu nào. Thế là cục diện chính trị bây giờ chia năm sẻ bảy chứ không chỉ còn hai cực Amory - Kentaurous như ngày trước nữa.

Chiến tranh nổ ra, khói lửa máu me đầy rẫy, bọn thú dữ và vampire cấp E sẩy chuồng đi phá hoại khắp nơi, mà vì ngân sách đa phần dồn hết vào quân sự nên mọi người đói khổ, số lượng vampire tha hóa xuống cấp E tăng lên đáng kể, đã thế những dị loài ngày trước bất mãn với Vampire's World cũng kéo đến tàn phá, tiêu biểu nhất là người cá, họ không ngừng dâng nước đánh úp vào vùng đất Vampire, kết hợp cả những vũ khí bom đạn có khi ném cả cả hạt nhân của con người ngày đêm giáng xuống.

Vampire's World chính thức bước vào cuộc thiên niên kỉ chiến, đời sống của con dân Vampire's World vô cùng cực khổ lầm than. Trước tình hình đó, họ lên tiếng trách cứ nhà Amory.

Về phía nhà Amory với quá nhiều kẻ thù tấn công dồn dập, điều đầu tiên phải làm là khiến quần chúng nhân dân quy phục, thế là bao nhiêu tội lỗi chúng đổ hết lên đầu cô gái Clionadh Jocasta. Và sử sách cũng ghi chép lại rằng năm 2020 của Amory đại đế II, Ceref Demon Amory vì người đòi lại người yêu là Clionadh Jocasta mà dẫn quân tiến đánh Vampire's World, thợ săn cũng vì Clionadh Jocasta là bạn của Eric Winston mà đánh đến đòi người, dị loài nổi lên cũng vì xích mích giữa người cá và vampire do Clionadh Jocasta gây ra mà phản công đến Vampire's World. Tóm lại, Clionadh Jocasta trở thành kẻ đã mang đến tai họa chiến tranh, trở thành tên tội phạm bị nguyền rủa nhất trong lịch sử vampire.

---

Mấy tiếng đồng hồ gần đây Lin không thấy bọn họ đến tra tấn, mà cũng không biết có phải là mấy tiếng đồng hồ hay không vì nhỏ chẳng còn khái niệm về thời gian ở nơi này. Lin ngồi trong ngục, cả người không vết sẹo như chưa từng trãi qua chuyện gì, chỉ có đôi mắt thơ thẩn như người mất hồn cùng đôi môi như rơi vào cơn mê man mà đọc:

- 19864316 trừ 4979116 bằng 193664045.

- 796,679431 trừ 321,197 bằng 475.482431.

- "Đấtgià nua

của ngọn đèn

và nỗi muộn phiền.

Đất

của những bể nước sâu.

Đất

của cái chết không con mắt

và những mũi tên".

Cánh cửa từ từ được mở ra, nhưng Lin lúc này dường như chẳng còn hốt hoảng mà lăn vào góc tường nữa, nhỏ ngồi ở đó, cả người chỉ hơi run lên, đôi mắt bờ phờ, sau đó tất cả lại tĩnh lặng. Dường như Lin cũng đã dần chai đi với những đòn tra tấn.

Alice bước đến gần Lin, hai ngón tay thon dài trắng ngần như búp sen của cô ta siết lấy cằm nhỏ, nhìn khuôn mặt sắp phát điên vì những cơn tra tấn dã man mà bật cười:

- Cảm giác thế nào?

Lin không nói được câu nào nữa, cũng chẳng còn đưa mắt nhìn Alice, đôi mắt như người chết nhìn về vách tường đối diện mà như vô định.

Thấy Lin như thế, Alice vỗ vỗ vào má nhỏ như muốn đánh thức Lin dậy, nói:

- Ngươi cũng trâu thật đấy, bị tạt dung nham, bị lột sạch móng chân, bẻ tứ chi, chặt hết tay chân rồi mà vẫn không chịu khai.

Lúc này, Lin vẫn không nhìn về phía Alice, mở môi nói:

- Giết tôi đi, tôi chết, Zue sẽ yêu cô.

- Cô cho rằng anh ấy đến giờ còn yêu một tội nhân kinh tởm như cô? - Cái nhếch môi cùng đôi mắt đắc thắng càng đậm hơn trên dung nhan say lòng người: - Ta nói cho cô biết, trên hội đồng thẩm án chính anh ấy là người đã đưa ra quyết định móc mắt phải của cô để đền lại cho nhà Glacie, cũng chính anh ấy là người đã nói dùng một ngàn cây đinh bạc loại tra tấn để ép cung cô đấy, đến giờ cô còn dám mơ tưởng đến anh ấy sao?

Lin lập tức khựng người, đưa đôi mắt kinh hoàng nhìn về phía Alice. Thấy thế, Alice lại bật cười đứng dậy buông một câu rồi rủ váy bỏ đi:

- Cảm giác bị người mình yêu đối xử như thế chắc là vui lắm.

Lin vốn đã sắp chai với những cuộc tra tấn, nhưng khi nghe Alice nói thế thì cả người nhỏ lại run lên. Không, Zue, ai cũng được nhưng xin đừng là Zue mà, làm sao nhỏ có thể chịu đựng nổi.

Một lát sau khi Alice bỏ đi, cánh cửa nặng nề lại mở ra, Lin ngẩng đầu lên nhìn chàng trai mà nhỏ nhớ phát điên phát khùng đó, là người nhỏ gửi gắm biết bao tin tưởng thương nhớ. Nước mắt lại rơi xuống, sợ hãi làm nhỏ chẳng thể cất môi mà gọi tên anh.

Zue đứng đó nhìn Lin, đôi mắt anh rất lạnh, tựa như những phút ban đầu mà nhỏ biết anh vậy, băng lãnh, bất cần và chẳng có khái niệm thương xót bất cứ ai.

Áo choàng trắng? Đôi mắt lạnh? Những giấc mơ của Lin? Lời cảnh cáo của Alice? Cả người Lin lặng đi, môi run run nhìn về phía Zue, không đâu, nhỏ tin Zue mà, Zue sẽ không làm thế đâu phải không, cố gắng lên tiếng, Lin khẽ gọi:

- Zue...tin...em...- Em không quan tâm cả thế giới này nghĩ gì, em chẳng bận tâm họ muốn xử chết em ra sao. Em chỉ cần anh, chỉ cần anh nói một chữ "tin" là đủ.

Đôi mắt nhỏ nhìn qua dấu huyết hôn vẫn còn trên cổ Zue và chiếc nhẫn vẫn cưới trên tay anh thì lòng gieo đầy hi vọng. Có lẽ Zue đâm nhỏ là một sự hiểu lầm gì đó thôi phải không? Có phải anh đến đây là để thăm nhỏ mà phải không? Zue chẳng cần phải mang nhỏ ra khỏi đây đâu, chỉ cần nói tin nhỏ thôi là đủ rồi, chỉ cần Zue tin nhỏ, thì những đau đớn kia nhỏ chắc chắn có thể vượt qua, nên làm ơn hãy nói tin nhỏ đi.

Lin chạm vách tường đứng lên, dẫu cho cả người chẳng có thương tích gì nhưng nhỏ vẫn không tài nào đứng dậy vững vàng như thường, dường như nỗi đau khi bị chặt ngón tay, khi bị lột móng, khi bị rút gân, bị phanh thây,... vẫn còn đang ăn vào cơ thể và linh hồn, nhưng sau tất cả nhỏ vẫn loạng choạng bước đến gần Zue. Cho đến khi...

- Em vẫn không khai về Ceref sao?

Bước chân của Lin dừng hẳn, tim như rơi xuống địa ngục lửa thiêu, nhỏ nhìn Zue bằng đôi mắt chất chứa nỗi đau nói không nên lời:

- Anh biết tất cả, anh biết em thế nào mà.

Anh đã biết từ lâu, biết hết mọi thứ về em, vậy mà bây giờ anh lại đối xử với em như thế là sao?

Lời vừa dứt, Lin lập tức bị một cơn gió thổi bay vào tường, và rồi những sợi dây xích dưới sự điều khiển của Zue trói chặt cố định Lin vào đất. Trong sự bàng hoàng đến lặng người đi của Lin, Zue lạnh lùng buông ra từng câu chữ:

- 1000 cây đinh bạc, khi nào khai sẽ dừng.

Lin còn chưa kịp kêu oan một tiếng thì đã nghe tiếng PHẬP vang lên, cảm giác đau buốt từ vai lan ra đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, đau đến run rẩy từng sợi lông tơ, Lin chỉ còn biết kêu lên một tiếng thảm thiết.

Đinh bạc loại tra tấn - đây là một trong những loại hình tra tấn nặng nề nhất Vampire's World, bởi vì loại đinh này chứa những kịch độc gây đau đớn pha cùng với bạc loãng khiến tội nhân không chết nếu dùng ít nhưng đau đớn khôn cùng.

- Em vẫn không khai? - Zue lên tiếng, trước mặt anh nhưng cây đinh hình thoi với bốn cạnh sắc bén bay lơ lửng chỉ chờ cái phất tay của anh mà đâm vào nhỏ.

Lin bị treo trên tường, máu từ vết thương do 20 cây đinh bạc không thể lành lại ngay được tuôn ra nhuộm đỏ bộ đồ màu trắng. Đau đến gật gù cái đầu như muốn ngất đi, đôi môi lại khẽ cười đểu, nói một câu:

- Thêm vài ngàn cây nữa, cũng thế thôi.

Những tiếng gào khóc thống thiết vang lên, hết cây này đến cây nọ cắm vào người Lin, tay chân, đầu gối, cổ, bụng và ngực,... đâu đâu cũng đầy những lỗ máu, đinh đóng vào thân mang theo chất độc và bạc loãng truyền đến hệ thần kinh từng cảm giác đau đớn nhức nhối điên dại, cây trước vừa tan vào cơ thể cây sau lại tiếp tục cắm vào, có khi chưa kịp tan, cây sau phóng đến đẩy cây trước cắm xuyên qua cả mặt sau cơ thể, có cây đóng vào xương bị cây sau bay đến đẩy vào tách đoạn xương ra làm hai, đau không sao kể siết. Mấy mươi cây đầu vết thương còn lành chậm lại, nhưng đến vài trăm cây sau, ma lực chẳng thể cứu vãn được nữa, bất lực để lại những lỗ thủng cho máu tuôn ra như mưa. Đau rồi ngất, ngất xong lại bị cơn đau làm cho tỉnh, tỉnh tỉnh mê mê, toàn thân dường như tê dại, từng cây từng cây, 1000 cây tất cả không sót lấy một cây Zue đóng vào thân Lin.

Cuối cùng khi 1000 ngàn cây đinh bạc đã gym hết vào cơ thể, dây xích buông ra, Lin ngã xuống sàn nhà, máu như mưa tuôn ra thành vũng lớn dưới sàn, nhỏ nằm đó, cả người trước sau đầy lỗ thủng, cơn đau khiến Lin muốn ngất đi cũng bị nó làm cho tỉnh, bạc và độc chạy khắp cơ thể mang theo những cơn thống khổ tê tái. Nhưng, bất chấp nỗi đau khốn cùng đó, Lin vẫn gượng dậy, vì nhỏ biết, Zue sắp làm gì.

Cả người Lin cố lết đến cạnh Zue, tiếng dây xích kêu lên từng tiếng leng keng thưa thớt, những ngón tay đầy lổ thũng nắm lấy tà áo choàng dài đến gót chân của anh, máu men ra thấm một góc áo, cổ họng bị đinh bạc xuyên qua, đau không sao lên tiếng nổi, nhưng vẫn gượng nói:

- Đ...đừng...mắt...đừng....lấy....

Đáp lại Lin, Zue chỉ từ từ cuối xuống, nhẹ nhàng buông một câu:

- Của nhà Glacie thì nên trả lại cho nhà Glacie.

Lin nhìn Zue như không dám tin, cuối cùng chỉ thấy đôi mắt phẳng lặng như tờ của anh mà lòng không ngừng run rẩy, làm ơn, đừng mang Zebric ra khỏi nhỏ mà. Lấy đi con mắt này, chẳng khác nào lấy đi ánh sáng của Lin, lấy đi tư cách làm vampire của Lin, chính thức đẩy nhỏ vào hố sâu của màn đêm, con mắt này đã từng nhìn nhỏ cách dịu dàng, con mắt này chính là thứ cho Lin động lực để sống tiếp, con mắt này đã theo nhỏ suốt 40 năm, cùng nhỏ trải qua bao nhiêu buồn vui thăng trầm, đã giúp nhỏ vượt qua những đêm đen đọa đày.

- Tôi...trả...mạng..sống, giết...tôi....

Đúng vậy, thà là giết Lin đi chứ đừng bao giờ để nhỏ sống mà không có con mắt này, thà là nhỏ chết cùng một quan tài với Zebric chứ không bao giờ muốn sống mà không có con mắt này.

Đáp lại Lin, hai ngón tay Zue vẫn quyết tuyệt đưa ra. Nhỏ ngay lập tức sống chết kéo cả cơ thể đau đớn của mình ra sau, máu theo đó để lại một vệt dài trên sàn ngục, con mắt phải trước giờ không hề có nước mắt giờ đây tuôn ra một dòng huyết lệ chảy dài, bên mắt trái nước mắt cũng rơi lả chã, cả khuôn mặt lắc đầu khẩn khoản van xin:

- Đừng...đừng mà...xin anh...đừng mà....đừng...lấy nó....

PHẬP.

Một tiếng kêu ai oán vang lên, bàn tay phải của Zue toàn máu, con mắt phải động đậy muốn quay về hốc mắt nhưng ngay lập tức bị Zue thao tác không khí tạo thành một lớp băng đóng lại.

Máu từ hốc mắt Lin văng ra nhuộm đỏ làn da trắng ngần, Lin hoàn toàn nằm dưới đất, không còn tiếng khóc nỉ non mà thay vào đó là nụ cười như điên như khùng. Vì cái gì? Vì ai mà nhỏ phải lâm vào cái cảnh này. Mất đi con mắt đó, mất đi ánh sáng, mất đi tư cách của một con quỷ nhìn thấy trong đêm, mất đi Zebric, mất đi cả linh hồn.

Zue Demon Amory, vì sao anh có thể tàn nhẫn đến thế?

Kể cả khi đã trãi qua vô số những cuộc tra tấn dã man khác nhau nhưng chưa bao giờ Lin thấy tuyệt vọng đến mức này. Người nhỏ yêu dùng 1000 cây đinh bạc phế đi toàn thân, cướp đi thứ quan trọng nhất của nhỏ, chính thức đâm nát trái tim Lin.

Cánh cửa nặng nề mở ra, Zue bỏ lại một câu:

- Nếu em phát điên, tôi sẽ giết Emi và gia đình ngoài thế giới con người của em.

Hốc mắt trống trơn vẫn tuôn máu, cả người Lin vô lực nằm dưới sàn ngục, môi khẽ nhếch lên.

Nhỏ đã từng cho rằng, chỉ cần cố gắng thì sẽ được chấp nhận, chỉ cần ở bên Zue thì mọi chuyện sẽ ổn.

Cái nhếch môi càng đậm hơn khi nhớ đến những kỉ niệm mà hai người đã trãi qua, nhớ đến câu nói "khi thế giới này yên bình, anh sẽ đưa em đi".

"Tôi đã đóng cửa sổ

Tôi không muốn nghe tiếng khóc

Nhưng đằng sau các bức tường xám

Tôi không nghe gì ngoài tiếng khóc".

---

Trên sàn cung điện lát gạch trắng bóng loáng, máu từng giọt từng giọt nhiễu xuống, chàng trai bước đến đâu, máu đóng lại ở đó, kéo thành những vệt dài kinh người.

- Điện hạ - Elvis chạy đến đỡ lấy Zue sắp sửa gục xuống, anh không thể tin được có thứ gì có thể khiến một ma cà rồng như Zue bị thương nặng đến mức này, vết thương nhiễm quá nhiều bạc không thể lành lại được, máu như mưa tuôn ra thấm đẫm áo choàng trắng, hòa làm một với vệt máu của Lin còn vương lại ở góc áo cuối. Ma lực vì tổn thương nặng nề mà không ngừng khiến Zue ọc ra những ngụm máu lớn.

- Elvis, cậu biết không, cảm giác đau này không bằng một góc lúc tôi đóng đinh vào cô ấy, càng chẳng là gì so với lúc tôi móc mắt cô ấy, giá như có đau hơn, thì tôi sẽ phần nào cảm thấy mình đã bị trừng phạt sau tất cả những gì đã gây ra cho cô ấy.

- Điện hạ, 1000 cây đinh đó chẳng là gì với những gì ngài vừa chịu, ngài như đã mất nửa cái mạng rồi, nên làm ơn hãy quay về nghỉ ngơi đi.

Nhưng đáp lại Elvis, Zue đưa bàn tay yếu ớt đẩy Elvis ra, bước chân lê đến nhà ngục Hades bất chấp sự ngăn cản của mọi người, vết thương vì di chuyển mà loét ra, máu lại kéo dài trên đường đi.

Nhìn thấy cảnh đó, Elvis chợt nhớ đến bóng dáng chàng trai có mái tóc bạc dưới trăng: "Ta sẽ cứu thế giới, sau đó quay lại chết cùng với Lin".

---

Trong cơn mê man, Lin cảm thấy có một vòng tay ôm lấy mình, có thứ gì đó ướt ướt nhơn nhớt như là máu lướt qua da thịt nhỏ, lại có thứ gì đó loãng loãng lành lạnh nhỏ lên mặt mình, hình như có tiếng ai đó nói lời xin lỗi. Nhưng hình như, tất cả chỉ là hư vô.

Lin vẫn cảm nhận rõ hơi ấm của chiếc nhẫn cưới trên tay mình, dù cho Zue đóng vào nhỏ đinh bạc và móc mắt nhỏ, nhưng anh không hề xóa đi dấu huyết hôn hay lấy chiếc nhẫn lại. Có lẽ Zue chỉ bị ép buộc thôi phải không? Vậy thì, nhỏ còn có thể tin Zue phải không?

Những vết thương do đinh bạc gây ra chẳng thể lành lại nguyên vẹn, nó để lại trên người Lin những vết sẹo trông như những núi lửa đã nguội. Mà nhỏ cũng chẳng còn nhìn thấy gì nữa, tất cả trong tâm trí Lin chỉ là màn đêm đen đặc. Và nhỏ cũng chẳng còn cảm thấy sợ hãi trước khi bị tra tấn nữa, mỗi ngày mỗi đêm Lin chỉ nằm im ở đó, đầu óc cũng không biết là trôi về nơi đâu, nghĩ về cái gì, nhỏ như một xác chết bất động, hoặc cũng có thể là xác sống nhưng đã mất đi linh hồn, bọn chúng thỉnh thoảng có đến tra tấn Lin, nhưng thấy thái độ thờ ơ của nhỏ cũng chán dần nên thôi.

Mà Lin cũng cảm thấy khá hơn trước, chẳng hiểu sao nhỏ không cảm thấy đau đớn lắm khi bị tra tấn, dù cho mức độ tra tấn đã dã man hơn trước nhưng nhỏ không cảm thấy cơn đau rõ ràng nữa, có lẽ 1000 cây đinh bạc đóng vào toàn thân Lin ngày đó không những khiến Lin bại liệt toàn thân mà còn phá nát hệ thống thần kinh xúc giác dưới da nên xúc giác của nhỏ mất dần.

Mất đi xúc giác và thị giác. Sau đó không lâu bọn chúng cho nhỏ uống nước thanh tẩy, chính thức phế đi nốt vị giác của Lin. Và hài hước thay, thỉnh thoảng bọn chúng cho nhỏ uống máu để cung cấp ma lực phục hồi lại những vết thương, có lẽ chúng muốn tiếp tục tra tấn Lin, nhưng nhỏ chẳng bận tâm nữa vì nhỏ có cảm thấy cái gì đâu, chắc là nhỏ nên cảm ơn Zue, anh phế đi toàn bộ hệ thống thần kinh cảm giác của nhỏ là để nhỏ không còn thấy đau khi bị hành hạ nữa phải không?

Chặt đầu, phanh thây, tạt nước thanh tẩy hay làm cái gì đi nữa, Lin cũng chỉ thấy hơi nhói, đến lúc không chịu đựng được thì rơi vào cơn mê man một lúc lại tỉnh.

Hôm nay Alice lại đến, sở dĩ nhỏ nhận ra là vì mũi vẫn còn hoạt động được, nhưng hình như cô ta không đến một mình mà còn mang thêm vài người nữa, và theo như mùi hương mà Lin cảm nhận được thì đó là con người.

Lin hơi cau mày, đầu nhỏ đau nhức kinh khủng, cố nhớ lại xem cái mùi này là của ai, chợt, tim Lin như rơi xuống. Nhỏ ngóc đầu dậy, toàn thân đã liệt, tâm cũng đã phế nhưng vẫn cố rướn người lên:

- Alice, chuyện này không liên quan đến họ - Giọng Lin vì qua mấy lần uống nước thanh tẩy nên không còn trong trẻo như xưa nữa mà khàn khàn như người già, giọng rất nhỏ như khó khăn lắm mới nói nổi.

Alice mang gia đình của em trai Lin ngày trước đến đây.

Đáp lại Lin, Alice bước đến đưa vào mũi nhỏ một thứ gì đó mà khiến Lin gần như quát lên:

- Đừng có động đến họ.

Đó là một lọ dung dịch biến con người thành vampire, lại còn là vampire cấp E, Lin nghĩ Alice muốn biến họ thành vampire cấp E rồi cho họ hút máu Lin mà chết, khiến nhỏ mang cảm giác thống khổ cả đời.

Làm sao cô ta có thể độc ác đến mức đó.

- Thế nào, có chịu khai ra Hấp Huyết Cầu ở đâu không? - Alice lên tiếng, tiếp sau đó có tiếng bé trai khóc nấc lên kêu mẹ, rồi có tiếng đàn bà vang lên kêu xin Alice.

Trái tim tưởng như đã chết của Lin một lần nữa rơi vào trạng thái sợ hãi tột cùng. Nhỏ thật sự không hề biết Hấp Huyết Cầu ở đâu cả, bởi vì ngày đó cứu xong Cedric, nhỏ cũng lo nghĩ về những lời cảnh báo của tộc Tiên nên đã lường trước mà căn dặn Cedric đem dấu nó ở một nơi nào đó mà đừng cho Lin biết. Nên bây giờ nhỏ không hề biết gì cả, và dù có biết nhỏ cũng sẽ không mở miệng nói mà hại đến an nguy của Cedric nói đâu.

- AHHH, mẹ cứu con, mẹ ơi... - Tiếng bé trai khóc nấc lên như cáo xé trái tim Lin, đến lúc này Lin chẳng còn có thể sỉ diện hay gì nữa, nhỏ gào lên:

- Alice, nó vô tội, cô muốn giết cứ giết tôi, làm ơn, xin cô... Alice, tôi xin cô mà, đừng làm hại họ.

Một tiếng PHẬP vang lên tựa như có con dao vừa xuyên qua tim Lin, nhỏ tuy không cảm thấy gì nhưng mùi máu của chính mình và âm thanh quen thuộc đó Lin biết.

- Không, Jack, con đừng chết mà, tiểu thư, tôi xin cô, làm ơn cứu nó đi - Tiếng mẹ thằng bé vang lên, khóc nấc.

Đáp lại tiếng than khóc tức tửi đó, Alice chỉ cười:

- Còn xem cô gái kia thế nào.

Cả người Lin tuy bên ngoài không cảm thấy gì nhưng bên trong vẫn đau nhức kinh khủng khi nhỏ cố di chuyển, song gạt qua tất cả, dùng những ngón tay ngày đó không bị quá nhiều đinh bạc xuyên qua, Lin kéo cả cơ thể của mình lết đến, những ngón tay quơ quơ trên không trung, cố tìm lấy chân váy ấy:

- Tôi không biết, Alice, làm ơn, tha cho họ.

Lại một tiếng PHẬP khi răng cắn vào thịt phát ra hòa cùng tiếng kêu khóc của ba mẹ chúng, hai đứa trẻ đã bị biến thành vampire rồi hút máu Lin mà chết.

Tiếng dây xích do bị kéo mà phát ra tiếng kêu "leng keng leng keng". Sắc xám kim loại lạnh lẽo mịt mù trong đêm như con rắn cắn lấy cổ tay nhỏ bé mãi không nhã ra, cầm cố cơ thể cô gái trong sự lạnh lẽo. Hai cổ tay hai cổ chân giật xích đến mức máu từ vết thương cũ chưa lành tuôn ra, nhuộm đỏ sắc xám, men theo chất kim loại nhỏ xuống sàn.

Tiếng dây xích vẫn "leng keng" trong không gian im lặng.

Những lỗ thũng do 1000 cây đinh bạc để lại trên người đã gần như biến cô gái thành một phế nhân, nhưng bằng một nghị lực phi thường nào đó, cô gái vẫn dùng những ngón tay và ngón chân vẫn còn cử động được của mình bám lên mặt bàn, kéo đẩy cả cơ thể đau đớn khôn siết lại gần dáng người đang đứng đó.

Máu từ hốc mắt phải đã không còn tròng mắt túa máu ra như đang khóc ra huyết lệ. Máu tuôn ra bện vào mặt sàn bẩn, nồng thơm một mùi máu trong không khí ẩm mốc, cũ kĩ và nặc mùi cái chết của căn ngục.

Cô gái dường như không còn có thể ngồi dậy được nữa để quỳ gối van xin, nhưng cô vẫn cố gắng nằm úp người rồi dùng cổ mình gật đầu lên xuống, mỗi một cái gật xuống đều đem vầng trán và cả khuôn mặt dập mạnh xuống sàn ngục:

- Tôi xin các người, tôi cầu xin các người mà, đóng đinh tôi, giết tôi, bất cứ thứ gì xin hãy trút lên tôi - Vầng trán và khuôn mặt cứ đập mạnh xuống sàn đến nứt ra, xương mũi nát vụn, đôi môi tơi tả máu me:

- Tôi van xin cô, tôi sai rồi, Diana, tôi sai rồi, Jupiter điện hạ, tôi sai rồi...van xin các người mà...xin hãy tha cho họ đi mà, làm ơn....

Tiếng gào khóc khàn đục vang lên nhưng chẳng ai đoái lòng rũ thương cô gái. Họ vô cảm đứng đó mĩm cười như đang xem kịch hay, không ngừng cất tiếng nhạo báng phỉ vã cô.

Đôi mắt kia vẫn lạnh như dây xích, giọng nói lanh lảnh như tiếng các mắt xích cạ vào nhau. Alice lên tiếng:

- Đổi trò đi.

Lúc này Lin cảm thấy có một cái gì đó quặng lên trong cơ thể, qua một vài giây nhỏ nhanh chóng biết được Alice đã tiêm vào cơ thể nhỏ một thứ dung dịch được cho là ma túy ở thế giới vampire, thứ ma túy này khi đi vào cơ thể sẽ tùy thuộc vào sức mạnh và độ miễn dịch của vampire mà phát huy tác dụng, mà đa phần là biến vampire đó thành ra một con quỷ hút máu không còn biết gì.

- Alice - Lin gào lên đầy nguyền rủa, cô ta biến hai đứa cháu của nhỏ thành vampire rồi cho chúng hút máu Lin mà chết còn chưa đủ hay sao mà bây giờ để nhỏ chính tay giết chết ba mẹ chúng nữa.

Cổ họng Lin khô khốc, người đẫm mồ hôi, cả cơ thể đau đớn khôn cùng. Nhỏ biết nhỏ đã lên cơn thèm máu. Mà lúc này, Alice quăng cặp vợ chồng đến trước mặt Lin, để nhỏ tự mình ra tay kết liễu đời họ.

Không, Lin không thể giết người, từ ngày biến thành vampire tới nay, Lin chưa từng hút máu của bất kì con người nào nói gì là con cháu của em trai ruột thịt của nhỏ. Nếu giết họ, Lin sẽ thống khổ cả đời.

Đầu Lin ra sức đập mạnh vào sàn ngục, làm ơn, làm ơn ngất đi, nhanh chóng ngất đi trước khi nhỏ còn có thể kiểm soát được mình, ngất đi, mau ngất đi.

- Ai cha, thật mạnh mẽ, người đâu - Giong Alice cất lên cao vút: - Tiêm thêm hai liều nữa vào cho ta, đảm bảo dù nó có ngất cũng bị giật thuốc mà dậy.

- Không, không - Lin cố gắng lùi lại, cả người dù đã phế nhưng vẫn cố giãy giụa:

- Tôi muốn gặp Zue, gọi Zue đến đây cho tôi.

Có tiếng Alice đáp lại Lin rằng:

- Là Zue bảo ta mang họ đến đấy, không có anh ấy cũng chẳng ai biết ngươi có gia đình này.

Lin đã chẳng còn biết gì nữa, những gì còn xót lại trong tiềm thức của nhỏ là tiếng kêu gào van xin của hai vợ chồng họ, là mùi máu bủa vây lấy khoang miệng Lin, kể cả khi nhỏ đã mất đi vị giác, nhỏ vẫn cảm thấy mùi máu của họ tràn vào cơ thể, nhắc cho Lin nhớ rằng: nhỏ đã hút máu họ đến chết.

Lin bơ phờ nằm im ở một góc, ánh mắt vô hồn trống rỗng. Nhớ lại ngày mà nhỏ cùng Zue đến đưa quà cho gia đình quá cố của mình, Zue đã nói "Từ nay về sau anh sẽ là gia đình của em, em sẽ không còn cô độc nữa".

Ngoài hắn ra, còn ai có thể biết về gia đình của Lin. Hoặc cho dù không phải hắn thì lúc họ bị kéo đến đây hắn đã ở đâu, dẫu cho hắn bị ép phải ra tay với Lin vì nhỏ là một tội nhân, nhưng hẳn là phải thừa sức cứu lấy gia đình của nhỏ vì họ chẳng làm gì sai cả.

Nhưng hắn đã ở đâu.

Khi nhỏ đau, khi nhỏ khóc, khi nhỏ van xin, hắn đã ở đâu?

Cuối cùng, Lin lên tiếng:

- Ai đó, làm ơn chặt ngón tay tôi vứt chiếc nhẫn này đi, lột miếng da có dấu huyết hôn mà vứt đi khỏi tôi.

Một lúc sau, có tiếng Alice vang lên:

- Chu toàn.

Lin đã từng nghĩ chỉ cần cố gắng thì sẽ được chấp nhận, chỉ cần cố gắng hết sức thì sẽ được, chỉ cần ở bên Zue thì mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng lại quên mất rằng trên đời này không phải cái gì cứ cố cũng sẽ được.

Vì sao Lin lại lâm vào tình cảnh khốn cùng này ư?

Chính là do ngày đó Lin đã chọn ở lại, đã chọn ở bên đệ nhất hoàng tử Jupiter Demon Amory, ở bên kẻ mà nhỏ không bao giờ có thể với tới. Giết công nương, công tước, tộc tiên,... chỉ là mục đích nhỏ, mục đích lớn của Diana chính là nhờ cả thế giới tách Zue ra khỏi Lin.

Chỉ vì yêu hắn, chỉ vì tin hắn, chỉ vì hắn mà ở lại, nên nhỏ mới bước đến đường này.

Vì hắn quên thân, chấp nhận tất cả mọi thứ, chịu đựng sự nguyền rũa của cả thế giới, nhưng đổi lại được gì, van xin ban cho một chữ "tin" cũng không có.

Tiếng bước chân vang lên, bọn cai ngục mang mãng da thịt có dấu huyết hôn đi xa khiến vết thương ở cổ không lành lại nguyên vẹn được, để lại trên cổ một vết sẹo lồi lỏm.

Vết sẹo lồi lõm, hàng trăm vết thủng do đinh bạc, con mắt phải chỉ còn hốc mắt, và một con tim tan nát vụn vỡ đến tuyệt vọng.

Jupiter Demon Amory, nếu như có thể quay lại, ngày đó tôi sẽ không bao giờ chọn ở lại, nếu có thể quay lại, tôi sẽ không bao giờ yêu anh.

Dường như bọn chúng cũng nhận ra hệ thống cảm giác của Lin đã mất sau vụ đinh bạc, nên sau đó chúng chuyển qua đầu nhỏ, nơi không bị đinh đóng vào nên vẫn còn cảm giác. Bọn chúng cho nhỏ từng giọt dung nham xuống đầu Lin suốt mấy ngày liền, một giọt dung nham rơi xuống ăn mòn hộp sọ, sau mấy mươi giây vết thương lành lại thì giọt tiếp theo lại chảy xuống, vì vẫn còn cảm giác nên Lin lại phải chịu những cơn đau khủng khiếp, muốn ngất đi cũng không ngất được, muốn ngủ cũng không ngủ nổi, cứ như thế sau một khoảng thời gian mấy ngày sau mái tóc Lin hoàn toàn bạc trắng, đầu cũng mất cảm giác nốt.

Một khoảng thời gian sau, Lin lại nghe có tiếng máy xay, sau đó cảm thấy cơ thể mình khá đau, nhỏ vốn đã bị mất cảm giác với cơn đau vậy mà bây giờ lại thấy đau, chứng tỏ cơn đau kia hẳn là khủng khiếp lắm mới có thể tác động lên cảm giác đã mất của nhỏ, lại có tiếng máy xay và trái tim hơi lạnh, Lin nghĩ có lẽ bọn họ đã bọc tim Lin lại rồi quẳng nhỏ vào một cái máy xay.

Lin cũng mất đi ý thức một thời gian, đến khi tỉnh lại nghe tiếng hai cô gái cãi nhau, mà giọng nói của Edana hình như có phần tức giận:

- Alice, ta chỉ nói cô lấy cho ta chút máu của Clionadh, cô có cần phải xay nhuyễn cơ thể của nó ra đến vậy không?

- Cô có nói ta nghe phải dùng phương pháp gì sao? Mà không phải như vậy vui hơn à? Cô nhìn xem, bây giờ trên người nó chỗ nào không có sẹo, từ một đống thịt nhuyễn ráp lại không lành lặn, à, giống một tờ giấy bị xé nát ra trăm mãnh được dán keo lại hơn, dù có lành lặn lại như cũ nhưng những vết nứt vẫn còn đó, bây giờ nó thậm chí còn chẳng còn ra hình thù một vampire, thế là hết ai tranh sắc với cô rồi, hẳn là cô nên vui chứ.

- Cô điên rồi, cô còn không bằng cầm thú nữa Alice, ta ghét nó nhưng chưa bao giờ ta nghĩ sẽ dùng đến những thứ man rợn này.

Đáp lại Edana, Alice chỉ cười, sau đó bỏ ra ngoài.

Mà Edana có lẽ đã phát hiện Lin thức giấc, tiếp theo từ tay cô ta bừng lên một ngọn lửa, ánh lửa rọi sáng cả căn phòng khiến con mắt trái của Lin mơ hồ nhìn thấy xung quanh.

Edana đang đứng trước mặt Lin, cô ta vận áo choàng đen, trông có vẻ là trốn đến đây, lúc nãy nghe nói cô ta vừa lấy máu của nhỏ, có lẽ là muốn giết ai, Lin cũng chẳng bận tâm, cô ta muốn giết ai thì tùy, bây giờ có thêm ai chết vì máu của mình nhỏ cũng chẳng cảm thấy gì nữa đâu.

Hình như trông bộ dạng của Lin thế này, Edana có chút thương hại, cô ta cất giọng run run, chắc là do sợ hãi trước hình dáng của Lin lúc này:

- Ta chưa bao giờ nghĩ ngươi sẽ thành ra thế này.

Lin muốn nói gì đó thì phát hiện ra cổ họng m

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện