Huyết Trùng Tiên Khung
Chương 91: Bảo lô Tử Yên
~ Người dịch: A4L ~
Ngày hôm sau, có một thanh niên đã đến chỗ Yến Thập Tam từ rất sớm, vừa thấy Yến Thập Tam, hắn liền chắp tay nói:"Chào đạo huynh, tiểu đệ là người mới đến."
Tự nhiên trên địa bàn của mình, xuất hiện một đệ tử trẻ tuổi, lại tuấn tú vô cùng như thế, chuyện này khiến Yến Thập Tam không khỏi ngạc nhiên, trong lúc vô ý thức hỏi:"Ngươi là đệ tử Hà Vân nhất mạch?"
- "Tiểu đệ là đệ tử Hà Vân nhất mạch mới tới đây làm dược đồ, về sau mong đạo huynh chỉ điểm nhiều hơn." Người thanh niên này cười tủm tỉm nói.
Yến Thập Tam không khỏi kinh ngạc, thế quái nào tự nhiên lòi ra một tên dược đồ nữa, Thang Nhàn đâu có nói là sẽ có người đến thay thế chức vụ hắn đâu! Nhưng Yến Thập Tam vừa nhìn thấy ánh mắt người thanh niên này thoáng lên một tia vui vẻ, thì lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng khai triển Ưng Nhãn, phá tan hết mê hoặc, nhìn lại thanh niên này.
- "Sư phụ, ngươi đang làm cái trò gì thế? Đường đường là một hảo mỹ nhân, lại đi cải trang thành bộ dạng này?" Yến Thập Tam dùng Ưng Nhãn nhìn, mới biết được, gì mà tự nhiên xuất hiện dược đồ tại chỗ này, chẳng qua là do Chu Ngân Tuyết cải trang thành.
- "Một chút cũng không thú vị, nhanh như vậy đã bị ngươi nhìn thấu." Chu Ngân Tuyết không khỏi hậm hực nói. Nhưng trong đầu xuất hiện lên một ý niệm, cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Yến Thập Tam nói:"Không đúng, thuật biến hóa của ta huyền ảo vô cùng, đừng nói là ngươi, có cho là trưởng lão cũng nhìn không thấu. Đồ nhi, ngươi đã luyện công pháp nghịch thiên gì à?"
Yến Thập Tam cũng biết thuật biến hóa của sư phụ hắn rất cường đại, huyền diệu vô cùng, nhưng dưới Ưng Nhãn, thì tất cả mọi thứ đều chẳng là gì cả. Hắn cười cười nói:"Một môn cổ thuật mà thôi, vô tình mà có được."
- "Là từ tronh sách cổ ra à?" Chu Ngân Tuyết nhìn đồ đệ của mình nói:"Ngươi có nói thế thì ta cũng không tin, cứ xem như ngươi có vận khí cứt chó đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng lúc nào ngươi cũng gặp được chỗ tốt. Chuyện ngươi nói sơ hở cả đống, ai mà tin được ngươi có nói nhảm hay không?"
- "Sư phụ, ngươi không chỉ là sư phụ ta, mà ngươi còn là một đại mỹ nhân nữa, chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành, ngươi có thể chú ý hình tượng của mình một chút được không? Ngươi nói chuyện như thế có hơi thô lỗ đấy." Yến Thập Tam không khỏi nhắc nhở sư phụ mình.
Yến Thập Tam cuối cùng cũng hiểu, bình thường sư phụ hắn làm bộ dáng cao ngạo, được xưng là tiên tử, nhưng kỳ cũng có lúc nàng không dí dỏm không kém!
Chu Ngân Tuyết liếc Yến Thập Tam, nói:"Ai cần ngươi lo, ta thế nào là tùy ta!" Thiếu nữ thiên tài, đúng là không giống người thường tí nào, tính tình cũng không giống người bình thường luôn.
Lúc này, Chu Ngân Tuyết đã cải trang thành một chàng thanh niên tuấn tú vô cùng, kiều mỵ có ba phần khí khái hào hùng, khiến Yến Thập Tam cũng không khỏi thất thần.
- "Sư phụ, ngươi đẹp thật đấy!" Yến Thập Tam không khỏi thốt lên khen.
Chu Ngân Tuyết nghe thấy thế liền đỏ mặt, nói:"Bớt vuốt mông ngựa đi, sư tôn không mắc lừa ngươi đâu!" Bất giác, nàng cảm thấy mặt mình nóng lên, chuyện này đối với nàng mà nói, chưa hề xảy ra bao giờ.
- "Ha, ha, ha, Yến huynh đệ, ngươi đã chuẩn bị tốt hay chưa, chúng ta xuất phát thôi!" Thật xa, Vương Mãnh liền cười ha ha, hô to, vọt lên, phía sau hắn còn có Tả Hoa.
- "Huynh đệ, tiểu tử này là ai?" Vương Mãnh nhìn thấy Chu Ngân Tuyết, không khỏi kỳ quái hỏi. Hắn nhìn Chu Ngân Tuyết từ trên xuống dưới, đương nhiên, hắn không có Ưng Nhãn giống như Yến Thập Tam, thế nên không nhìn thấu được sự biến hóa của Chu Ngân Tuyết.
Sau khi quan sát Chu Ngân Tuyết một hồi, Vương Mãnh không khỏi nhìn Yến Thập Tam nói:"Mới sáng sớm, mà một tên tiểu tử xinh đẹp như ngươi lại đi từ trong này ra, đừng nói với ta là ngươi thích nam nhân đấy nhé? Haha, huynh đệ ta thật đáng thương, xem ra, sở thích của ngươi không giống người bình thường tí nào."
"Đùng", Chu Ngân Tuyết cầm quạt giấy trong tay vỗ đến, Vương Mãnh căn bản không có sức phản kháng, thoáng cái bị đánh bay ra ngoài.
Chuyện này khiến Tả Hoa trố mắt ra nhìn, Vương Mãnh đạo hạnh đã là Thiên Lộ Cảnh, cộng thêm việc gần đây có chú đột phá, thế mà lại bị người thiếu niên yếu đuối trước mặt vỗ một phát bay ngay, thậm chí ngay cả sức phản kháng cũng không có, thiếu niên này cũng quá mạnh quá đi.
"Vương sư huynh, ngươi tốt nhất nên cẩn thận lời nói của mình đi, đây chính là sư phụ của ta, ngươi mà nói bậy, đến lúc đó, chỉ sợ ta đành bất lực, tự bản thân ngươi phải cầu phúc đi." Yến Thập Tam cười cười nói.
- "Chu, chu, Chu sư tỷ!" Vương Mãnh cùng Tả Hoa ngơ ngác, Vương Mãnh thiếu chút nữa cắn lưỡi của mình.
- "Lần sau lại nói bậy, ta gõ nát đầu của ngươi." Chu Ngân Tuyêt nhàn nhạt nói.
Vương Mãnh liền ngoan ngoãn gật đầu, nói:"A, a, ta hiểu rồi, vừa rồi không biết là Chu sư tỷ, nên có lỡ đắc tội."
Vương Mãnh tuy mãnh liệt, nhưng hắn cũng không thể nào trêu vào yêu nghiệt được, người ta đạo hạnh đã lên đến Tông Chủ, chỉ một ngón tay thôi, nàng cũng đủ giết hắn! Hắn không muốn trở thành Trịnh Long Tinh thứ hai, bị Chu Ngân Tuyết tát một phát bay ra khỏi Vãn Vân Tông!
- "Sư phụ ta cũng muốn ra ngoài xem, muốn tìm một, hai kiện đồ vật giúp người vượt ải." Yến Thập Tam vì sư phụ mà kiếm cớ, nói:"Nàng cùng chúng ta đi đến Yến Đô Cổ Thành."
- "Vâng, hết thảy đều được, Chu sư tỷ như thiên lôi, sai đâu thì bọn đệ đánh đó!" Vương Mãnh dám nói không sao? Hắn không muốn đắc tội một yêu nghiệt, cho nên, hắn rất thức thời, đứng sau Yến Thập Tam, cho dù trời có sập xuống, thì cũng có Yến Thập Tam chống.
Tả Hoa là một người thành thật, thế nên không dám nói gì.
Cuối cùng, mọi người cùng nhau đi, Chu Ngân Tuyết không muốn bại lộ thân phận của mình trước mặt người khác, thế nên Yến Thập Tam dùng "Ngư Ngao Thái Hư" chở mọi người đến Yến Đô Cổ Thành.
Yến Đô Cổ Thành, là một cổ thành của Triều Tịch Thánh Địa, là cổ thành lớn nhất trong ranh giới của Vãn Vân Tông, có lịch sử hơn 10 vạn năm, có thể nói, so với Vãn Vân Tông, nó còn lâu đời hơn.
Trên địa bàn Vãn Vân Tông thực ra cũng có cổ thành, chỉ có điều, Yến Đô Cổ Thành một năm đều tổ chức một đại hội nghị, náo nhiệt vô cùng, không chỉ các tiểu môn phái, mà một ít môn phái trung lưu cũng đều có người đến đây để tham gia náo nhiệt, cũng có rất nhiều tán tu đến, có người bán đồ, cũng có người đến để mua đồ, cũng có người đến thử vận may, đào bảo vật.
Yến Thập Tam thừa lúc dùng "Ngư Ngao Thái Hư", dùng tốc độ cực nhanh, không mất một buổi đã đến Yến Đô Cổ Thành, nếu là đệ tử dùng bảo vật phi hành bình thường, chỉ sợ muốn bay đến phải mất hơn 10 ngày.
Hiện tại công lực Yến Thập Tam đã có thể sử dụng "Ngư Ngao Thái Hư" rồi, coi như cấp bậc như Tông Chủ cũng không thể nào đuổi theo kịp, "Ngư Ngao Thái Hư" của Yến Thập Tam thuộc cấp bậc Thiên Tôn, đứng đầu trong số bảo vật.
- "Ai, huynh đệ, cái bảo vật phi hành này của ngươi, thật khiến người ta phải hâm mộ mà, có được một món đồ vật như thế, coi như không đánh lại người ta, muốn chạy cũng không ai đuổi kịp được." Vương Mãnh không khỏi thèm chảy nước miếng nói.
Yến Thập Tam cười cười, đối với bảo vật phi hành của mình, hắn cũng không nói gì nhiều. Hiện tại hắn vẫn chưa phát huy được tốc độ tối đa của "Ngư Ngao Thái Hư", nếu như có thể phát huy tối đa, chỉ sợ trong thiên hạ này, không có ai có thể đuổi kịp hắn, trừ phi tồn tại Bất Hủ Thiên Tôn.
Yến Thập Tam cùng bọn họ không dùng bảo vật bay thẳng vào trong Cổ Thành, loại bảo vật cấp bậc Thiên Tôn như "Ngư Ngao Thái Hư" quá dễ gây chú ý đến người khác, cho nên, Yến Thập Tam đáp xuống gần đó rồi mới cùng bọn họ đi bộ vào thành.
Vào thời điểm đến gần Yến Đô Cổ Thành mới thấy được tòa thành này nguy nga, to lớn, hùng khí cỡ nào, khí tức cổ xưa tràn ngập, tên tường thành để lại nhiều dấu vết thời gian. Cổ Thành khổng lồ vô cùng, chiếm diện tích vài trăm dặm, huyết khí bay ngập trời, mênh mông như biển, bất cứ người vào tiến vào cổ thành, đều có thể cảm nhận được huyết khí nồng đậm vô cùng.
- "Xem ra, tòa Cổ Thành này không nhỏ chút nào." Yến Thập Tam vừa nhìn thấy, không khỏi khen ngợi.
Vương Mãnh nói:"Yến Đô Cổ Thành, là nơi thuộc Triều Tịch Thánh Địa quản lý, bên trong Cổ Thành này, có một vài môn phái thực lực cũng không tầm thường, tất cả đều là bàng chi của Triều Tịch Thánh Địa, giống như Vãn Vân Tông chúng ta, bất quá, còn lâu mới có thể bằng được Vãn Vân Tông chúng ta."
Bốn người Yến Thập Tam tiến vào Cổ Thành, chỉ thấy Cổ Thánh náo nhiệt vô cùng, người đến có, người lui cũng có, không chỉ xuất hiện trên những con phố, mà ngay cả trên trời cũng có. Phía trên Cổ Thành, thỉnh thoảng có vài bảo vật bay qua, cấp thấp có, cao cấp có luôn, bảo vật phi hành cấp thấp như Tượng Mộc Tinh Đình đa phần đều được các đệ tử của môn phái bình thường sử dụng, còn bảo vật phi hành cấp cao, thì cấp bậc như Chưởng Môn Tông Chủ, Xích Diễm Thiên Kiếm.
Đương nhiên, nếu có một thanh phi hành Xích Diễm Thiên Kiếm bay trên trời, hỏa diễm đốt vạn dặm, thì đúng là một cảnh tượng tuyệt vời, có một thanh bảo vật phi hành như thế, đi đến đâu cũng đều gây chú ý của người khác.
Đương nhiên, cũng không phải tu sĩ nào cũng có bảo vật phi hành cả, cũng có ít người kiềm chế đạo hạnh của mình, cũng có người nghèo thực sự, nên phải đạp không mà đi, tiêu sái cực kì!
Cũng có tu sĩ ngồi mãnh thú phi cầm, phi cầm tẩu thú*, những mãnh thú này cũng có thể tu luyện giống con người, đương nhiên, không thể khai mở được linh trí nên không thể trở thành yêu tộc được, chúng chỉ dừng lại ở cấp độ có thể bay nhảy mà thôi.
Cũng có một ít tu sĩ nuôi những mãnh thú có linh tính, dùng làm tọa kỵ của riêng mình. Mãnh thú này cũng không phải loại như trên, nhỏ bé, cấp bậc Tiên Thiên, mặc dù không thể mở linh trí, nhưng lại có thực lực cường đại vô cùng, thậm chí có thể xé nát tu sĩ cường đại, muốn phục hàng hung thú mạnh như thế, thì cần phải có thực lực cường đại.
Còn việc tu sĩ dùng Cự Linh để làm tọa kỵ, chuyện đó phải nói là vô cùng hiếm, dùng Cự Linh làm tọa kỵ, phải nói là cực kì phong cách, huyết khí ngập trời, hung mãnh vô cùng, nhiều hung thú gặp phải Cự Linh, đều phải nhượng bộ lui binh!
- "Cửu Thiên Thải Phượng vắt ngang phía chân trời, đồ sộ vô cùng." Chứng kiến thấy bầu trời người người đều đến, thấy nhiều thú được dùng làm tọa kỵ, không khỏi cảm thán nói.
- "Ngươi có phải nói hơi quá rồi không? Cửu Thiên Thải Phượng, chính là yêu thú đứng đầu, mặc dù là thú, nhưng thực lực của nó, cho dù yêu thú cấp bậc Yêu Vương cũng phải nhượng bộ lui binh, Thiên Tôn đều chưa chắc đánh bại! Có cho là vạn năm, không, mười vạn năm cũng chưa từng nghe nói có ai có thể gặp được Cửu Thiên Thải Phượng, thứ này không chỉ là bảo vật vô giá, mà nó còn là hung thú!" Chu Ngân Tuyết nhìn hắn nói.
Yến Thập Tam cười cười, cũng không phản bác lại nàng. Những gì mà nàng nói hoàn toàn chính xác, Cửu Thiên Thải Phượng, đây là phượng hoàng đứng đầu, nghe đồn, ai có thể gặp được nó, liền có thể gặp may! Bất quá tại kiếp trước, hắn chỉ nhìn thấy qua Cửu Thiên Thải Phượng, là hàng thật giá thật, thật khiến người ta phải sợ hãi thán phục!
Ngày hôm sau, có một thanh niên đã đến chỗ Yến Thập Tam từ rất sớm, vừa thấy Yến Thập Tam, hắn liền chắp tay nói:"Chào đạo huynh, tiểu đệ là người mới đến."
Tự nhiên trên địa bàn của mình, xuất hiện một đệ tử trẻ tuổi, lại tuấn tú vô cùng như thế, chuyện này khiến Yến Thập Tam không khỏi ngạc nhiên, trong lúc vô ý thức hỏi:"Ngươi là đệ tử Hà Vân nhất mạch?"
- "Tiểu đệ là đệ tử Hà Vân nhất mạch mới tới đây làm dược đồ, về sau mong đạo huynh chỉ điểm nhiều hơn." Người thanh niên này cười tủm tỉm nói.
Yến Thập Tam không khỏi kinh ngạc, thế quái nào tự nhiên lòi ra một tên dược đồ nữa, Thang Nhàn đâu có nói là sẽ có người đến thay thế chức vụ hắn đâu! Nhưng Yến Thập Tam vừa nhìn thấy ánh mắt người thanh niên này thoáng lên một tia vui vẻ, thì lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng khai triển Ưng Nhãn, phá tan hết mê hoặc, nhìn lại thanh niên này.
- "Sư phụ, ngươi đang làm cái trò gì thế? Đường đường là một hảo mỹ nhân, lại đi cải trang thành bộ dạng này?" Yến Thập Tam dùng Ưng Nhãn nhìn, mới biết được, gì mà tự nhiên xuất hiện dược đồ tại chỗ này, chẳng qua là do Chu Ngân Tuyết cải trang thành.
- "Một chút cũng không thú vị, nhanh như vậy đã bị ngươi nhìn thấu." Chu Ngân Tuyết không khỏi hậm hực nói. Nhưng trong đầu xuất hiện lên một ý niệm, cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Yến Thập Tam nói:"Không đúng, thuật biến hóa của ta huyền ảo vô cùng, đừng nói là ngươi, có cho là trưởng lão cũng nhìn không thấu. Đồ nhi, ngươi đã luyện công pháp nghịch thiên gì à?"
Yến Thập Tam cũng biết thuật biến hóa của sư phụ hắn rất cường đại, huyền diệu vô cùng, nhưng dưới Ưng Nhãn, thì tất cả mọi thứ đều chẳng là gì cả. Hắn cười cười nói:"Một môn cổ thuật mà thôi, vô tình mà có được."
- "Là từ tronh sách cổ ra à?" Chu Ngân Tuyết nhìn đồ đệ của mình nói:"Ngươi có nói thế thì ta cũng không tin, cứ xem như ngươi có vận khí cứt chó đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng lúc nào ngươi cũng gặp được chỗ tốt. Chuyện ngươi nói sơ hở cả đống, ai mà tin được ngươi có nói nhảm hay không?"
- "Sư phụ, ngươi không chỉ là sư phụ ta, mà ngươi còn là một đại mỹ nhân nữa, chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành, ngươi có thể chú ý hình tượng của mình một chút được không? Ngươi nói chuyện như thế có hơi thô lỗ đấy." Yến Thập Tam không khỏi nhắc nhở sư phụ mình.
Yến Thập Tam cuối cùng cũng hiểu, bình thường sư phụ hắn làm bộ dáng cao ngạo, được xưng là tiên tử, nhưng kỳ cũng có lúc nàng không dí dỏm không kém!
Chu Ngân Tuyết liếc Yến Thập Tam, nói:"Ai cần ngươi lo, ta thế nào là tùy ta!" Thiếu nữ thiên tài, đúng là không giống người thường tí nào, tính tình cũng không giống người bình thường luôn.
Lúc này, Chu Ngân Tuyết đã cải trang thành một chàng thanh niên tuấn tú vô cùng, kiều mỵ có ba phần khí khái hào hùng, khiến Yến Thập Tam cũng không khỏi thất thần.
- "Sư phụ, ngươi đẹp thật đấy!" Yến Thập Tam không khỏi thốt lên khen.
Chu Ngân Tuyết nghe thấy thế liền đỏ mặt, nói:"Bớt vuốt mông ngựa đi, sư tôn không mắc lừa ngươi đâu!" Bất giác, nàng cảm thấy mặt mình nóng lên, chuyện này đối với nàng mà nói, chưa hề xảy ra bao giờ.
- "Ha, ha, ha, Yến huynh đệ, ngươi đã chuẩn bị tốt hay chưa, chúng ta xuất phát thôi!" Thật xa, Vương Mãnh liền cười ha ha, hô to, vọt lên, phía sau hắn còn có Tả Hoa.
- "Huynh đệ, tiểu tử này là ai?" Vương Mãnh nhìn thấy Chu Ngân Tuyết, không khỏi kỳ quái hỏi. Hắn nhìn Chu Ngân Tuyết từ trên xuống dưới, đương nhiên, hắn không có Ưng Nhãn giống như Yến Thập Tam, thế nên không nhìn thấu được sự biến hóa của Chu Ngân Tuyết.
Sau khi quan sát Chu Ngân Tuyết một hồi, Vương Mãnh không khỏi nhìn Yến Thập Tam nói:"Mới sáng sớm, mà một tên tiểu tử xinh đẹp như ngươi lại đi từ trong này ra, đừng nói với ta là ngươi thích nam nhân đấy nhé? Haha, huynh đệ ta thật đáng thương, xem ra, sở thích của ngươi không giống người bình thường tí nào."
"Đùng", Chu Ngân Tuyết cầm quạt giấy trong tay vỗ đến, Vương Mãnh căn bản không có sức phản kháng, thoáng cái bị đánh bay ra ngoài.
Chuyện này khiến Tả Hoa trố mắt ra nhìn, Vương Mãnh đạo hạnh đã là Thiên Lộ Cảnh, cộng thêm việc gần đây có chú đột phá, thế mà lại bị người thiếu niên yếu đuối trước mặt vỗ một phát bay ngay, thậm chí ngay cả sức phản kháng cũng không có, thiếu niên này cũng quá mạnh quá đi.
"Vương sư huynh, ngươi tốt nhất nên cẩn thận lời nói của mình đi, đây chính là sư phụ của ta, ngươi mà nói bậy, đến lúc đó, chỉ sợ ta đành bất lực, tự bản thân ngươi phải cầu phúc đi." Yến Thập Tam cười cười nói.
- "Chu, chu, Chu sư tỷ!" Vương Mãnh cùng Tả Hoa ngơ ngác, Vương Mãnh thiếu chút nữa cắn lưỡi của mình.
- "Lần sau lại nói bậy, ta gõ nát đầu của ngươi." Chu Ngân Tuyêt nhàn nhạt nói.
Vương Mãnh liền ngoan ngoãn gật đầu, nói:"A, a, ta hiểu rồi, vừa rồi không biết là Chu sư tỷ, nên có lỡ đắc tội."
Vương Mãnh tuy mãnh liệt, nhưng hắn cũng không thể nào trêu vào yêu nghiệt được, người ta đạo hạnh đã lên đến Tông Chủ, chỉ một ngón tay thôi, nàng cũng đủ giết hắn! Hắn không muốn trở thành Trịnh Long Tinh thứ hai, bị Chu Ngân Tuyết tát một phát bay ra khỏi Vãn Vân Tông!
- "Sư phụ ta cũng muốn ra ngoài xem, muốn tìm một, hai kiện đồ vật giúp người vượt ải." Yến Thập Tam vì sư phụ mà kiếm cớ, nói:"Nàng cùng chúng ta đi đến Yến Đô Cổ Thành."
- "Vâng, hết thảy đều được, Chu sư tỷ như thiên lôi, sai đâu thì bọn đệ đánh đó!" Vương Mãnh dám nói không sao? Hắn không muốn đắc tội một yêu nghiệt, cho nên, hắn rất thức thời, đứng sau Yến Thập Tam, cho dù trời có sập xuống, thì cũng có Yến Thập Tam chống.
Tả Hoa là một người thành thật, thế nên không dám nói gì.
Cuối cùng, mọi người cùng nhau đi, Chu Ngân Tuyết không muốn bại lộ thân phận của mình trước mặt người khác, thế nên Yến Thập Tam dùng "Ngư Ngao Thái Hư" chở mọi người đến Yến Đô Cổ Thành.
Yến Đô Cổ Thành, là một cổ thành của Triều Tịch Thánh Địa, là cổ thành lớn nhất trong ranh giới của Vãn Vân Tông, có lịch sử hơn 10 vạn năm, có thể nói, so với Vãn Vân Tông, nó còn lâu đời hơn.
Trên địa bàn Vãn Vân Tông thực ra cũng có cổ thành, chỉ có điều, Yến Đô Cổ Thành một năm đều tổ chức một đại hội nghị, náo nhiệt vô cùng, không chỉ các tiểu môn phái, mà một ít môn phái trung lưu cũng đều có người đến đây để tham gia náo nhiệt, cũng có rất nhiều tán tu đến, có người bán đồ, cũng có người đến để mua đồ, cũng có người đến thử vận may, đào bảo vật.
Yến Thập Tam thừa lúc dùng "Ngư Ngao Thái Hư", dùng tốc độ cực nhanh, không mất một buổi đã đến Yến Đô Cổ Thành, nếu là đệ tử dùng bảo vật phi hành bình thường, chỉ sợ muốn bay đến phải mất hơn 10 ngày.
Hiện tại công lực Yến Thập Tam đã có thể sử dụng "Ngư Ngao Thái Hư" rồi, coi như cấp bậc như Tông Chủ cũng không thể nào đuổi theo kịp, "Ngư Ngao Thái Hư" của Yến Thập Tam thuộc cấp bậc Thiên Tôn, đứng đầu trong số bảo vật.
- "Ai, huynh đệ, cái bảo vật phi hành này của ngươi, thật khiến người ta phải hâm mộ mà, có được một món đồ vật như thế, coi như không đánh lại người ta, muốn chạy cũng không ai đuổi kịp được." Vương Mãnh không khỏi thèm chảy nước miếng nói.
Yến Thập Tam cười cười, đối với bảo vật phi hành của mình, hắn cũng không nói gì nhiều. Hiện tại hắn vẫn chưa phát huy được tốc độ tối đa của "Ngư Ngao Thái Hư", nếu như có thể phát huy tối đa, chỉ sợ trong thiên hạ này, không có ai có thể đuổi kịp hắn, trừ phi tồn tại Bất Hủ Thiên Tôn.
Yến Thập Tam cùng bọn họ không dùng bảo vật bay thẳng vào trong Cổ Thành, loại bảo vật cấp bậc Thiên Tôn như "Ngư Ngao Thái Hư" quá dễ gây chú ý đến người khác, cho nên, Yến Thập Tam đáp xuống gần đó rồi mới cùng bọn họ đi bộ vào thành.
Vào thời điểm đến gần Yến Đô Cổ Thành mới thấy được tòa thành này nguy nga, to lớn, hùng khí cỡ nào, khí tức cổ xưa tràn ngập, tên tường thành để lại nhiều dấu vết thời gian. Cổ Thành khổng lồ vô cùng, chiếm diện tích vài trăm dặm, huyết khí bay ngập trời, mênh mông như biển, bất cứ người vào tiến vào cổ thành, đều có thể cảm nhận được huyết khí nồng đậm vô cùng.
- "Xem ra, tòa Cổ Thành này không nhỏ chút nào." Yến Thập Tam vừa nhìn thấy, không khỏi khen ngợi.
Vương Mãnh nói:"Yến Đô Cổ Thành, là nơi thuộc Triều Tịch Thánh Địa quản lý, bên trong Cổ Thành này, có một vài môn phái thực lực cũng không tầm thường, tất cả đều là bàng chi của Triều Tịch Thánh Địa, giống như Vãn Vân Tông chúng ta, bất quá, còn lâu mới có thể bằng được Vãn Vân Tông chúng ta."
Bốn người Yến Thập Tam tiến vào Cổ Thành, chỉ thấy Cổ Thánh náo nhiệt vô cùng, người đến có, người lui cũng có, không chỉ xuất hiện trên những con phố, mà ngay cả trên trời cũng có. Phía trên Cổ Thành, thỉnh thoảng có vài bảo vật bay qua, cấp thấp có, cao cấp có luôn, bảo vật phi hành cấp thấp như Tượng Mộc Tinh Đình đa phần đều được các đệ tử của môn phái bình thường sử dụng, còn bảo vật phi hành cấp cao, thì cấp bậc như Chưởng Môn Tông Chủ, Xích Diễm Thiên Kiếm.
Đương nhiên, nếu có một thanh phi hành Xích Diễm Thiên Kiếm bay trên trời, hỏa diễm đốt vạn dặm, thì đúng là một cảnh tượng tuyệt vời, có một thanh bảo vật phi hành như thế, đi đến đâu cũng đều gây chú ý của người khác.
Đương nhiên, cũng không phải tu sĩ nào cũng có bảo vật phi hành cả, cũng có ít người kiềm chế đạo hạnh của mình, cũng có người nghèo thực sự, nên phải đạp không mà đi, tiêu sái cực kì!
Cũng có tu sĩ ngồi mãnh thú phi cầm, phi cầm tẩu thú*, những mãnh thú này cũng có thể tu luyện giống con người, đương nhiên, không thể khai mở được linh trí nên không thể trở thành yêu tộc được, chúng chỉ dừng lại ở cấp độ có thể bay nhảy mà thôi.
Cũng có một ít tu sĩ nuôi những mãnh thú có linh tính, dùng làm tọa kỵ của riêng mình. Mãnh thú này cũng không phải loại như trên, nhỏ bé, cấp bậc Tiên Thiên, mặc dù không thể mở linh trí, nhưng lại có thực lực cường đại vô cùng, thậm chí có thể xé nát tu sĩ cường đại, muốn phục hàng hung thú mạnh như thế, thì cần phải có thực lực cường đại.
Còn việc tu sĩ dùng Cự Linh để làm tọa kỵ, chuyện đó phải nói là vô cùng hiếm, dùng Cự Linh làm tọa kỵ, phải nói là cực kì phong cách, huyết khí ngập trời, hung mãnh vô cùng, nhiều hung thú gặp phải Cự Linh, đều phải nhượng bộ lui binh!
- "Cửu Thiên Thải Phượng vắt ngang phía chân trời, đồ sộ vô cùng." Chứng kiến thấy bầu trời người người đều đến, thấy nhiều thú được dùng làm tọa kỵ, không khỏi cảm thán nói.
- "Ngươi có phải nói hơi quá rồi không? Cửu Thiên Thải Phượng, chính là yêu thú đứng đầu, mặc dù là thú, nhưng thực lực của nó, cho dù yêu thú cấp bậc Yêu Vương cũng phải nhượng bộ lui binh, Thiên Tôn đều chưa chắc đánh bại! Có cho là vạn năm, không, mười vạn năm cũng chưa từng nghe nói có ai có thể gặp được Cửu Thiên Thải Phượng, thứ này không chỉ là bảo vật vô giá, mà nó còn là hung thú!" Chu Ngân Tuyết nhìn hắn nói.
Yến Thập Tam cười cười, cũng không phản bác lại nàng. Những gì mà nàng nói hoàn toàn chính xác, Cửu Thiên Thải Phượng, đây là phượng hoàng đứng đầu, nghe đồn, ai có thể gặp được nó, liền có thể gặp may! Bất quá tại kiếp trước, hắn chỉ nhìn thấy qua Cửu Thiên Thải Phượng, là hàng thật giá thật, thật khiến người ta phải sợ hãi thán phục!
Bình luận truyện