Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 20



Từ ngày có người phụ nữ đó, gia đình tôi đã không còn nguyên vẹn như trước nữa. Không cần biết thế nào, điều gì tôi làm cũng bị cho là sai! Tôi nên làm sao cho phải! Ai nói cho tôi hay đến tột cùng phải làm sao?!

Tôi không muốn..chết ở chỗ này. Không nghĩ đến..

Chết đi như vậy thật bi thảm, cô độc một mình, ở nơi chật hẹp tăm tối này.



Tôi chạy vội tới cạnh cửa, liều mạng mà đập,dùng toàn bộ sức lực còn lại mà đập, cổ họng đều rát, chính là có kêu thế nào đi nữa, kêu đến tê tâm liệt phế, cũng không có người nghe thấy âm thanh của mình!

Tôi đập cửa, đập đến mu bàn tay đều rớm máu.

Ba…cứ như thế liền không cần tôi nữa? Có phải thế không? Để tôi chết ở trong này?

“Ai đó…ai đó cứu tôi!”

“Cứu…cứu..”

Tại sao không có ai nghe tôi gọi? Tại sao không có ai tới cứu tôi ra?

Cuối cùng, vừa mệt, vừa đói khát, tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa, trượt dần xuống mặt đất. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, sẽ chết không nhắm mắt.

Tôi hận! Hận mẹ tôi cứ như vậy bị hại chết. Tôi chết rồi, nhất định sẽ trở về, khiến cho người phụ nữ kia sống không bằng chết!

Tay tôi bất ngờ chạm phải một khung ảnh, cố kéo lấy. Là hình của mẹ.

Đó là ảnh khi mẹ còn trẻ, còn mặc đồng phục, cười rất tươi tắn.

Ha…chẳng lẽ thấy tôi thảm hại thế này, nên mẹ không an lòng sao? Cho nên, đến an ủi tôi?…Mẹ.

Mẹ thật đáng thương, sau khi mất vẫn không nhắm mắt nhìn đứa con duy nhất bất hạnh thế này.

“Mẹ, mẹ đừng lo..”

Tôi nhìn tấm ảnh đó, khẽ lẩm bẩm.

“Đừng lo lắng cho con. Con nhất định kiên cường, mẹ yên tâm.”

“Con…nhất định sẽ sống…Sẽ sống tốt cho bọn họ thấy…”

Nước mắt rơi ướt trên gương mặt tươi cười của mẹ, tôi nắm chặt tấm ảnh ấy, không rõ tại sao, nước mắt rơi nhưng vẫn mỉm cười nhìn mẹ.



Bị nhốt đến ngày thứ ba, tôi cuối cùng được thả.

Anh trai qua cơn nguy hiểm, cho nên tôi cũng không bị đem chôn cùng.

Bởi vì tôi bị thương nặng cho nên ba vẫn miễn cưỡng đưa tôi đến viện, lúc băng bó xong thì bảo: “Tiểu Diễn, ba đã gọi điện cho bà con, sau này con đến sống với bà đi.”

Bà? Bà tôi sống ở một thành phố khác.

“Ba…là không cần con nữa sao?”

…Không cần rồi.

Tôi ngẩng đầu nhìn ba, vốn định tràn ngập ai oán , thế nhưng lại bật cười, hơn nữa cười đến thật lớn, cười nhạo người vừa nói lời đó với mình.

Tôi trước kia chưa cười như vậy bao giờ.

Ba không phản ứng, lấy ra một điếu thuốc chuẩn bị châm, lại nhớ tới bệnh viện không thể hút thuốc, bộ dạng chán nản.

Kỳ thật, sống cùng bà tôi cũng tốt. Ít nhất không phải chung sống trong một mái nhà với người phụ nữ kia. Mặc dù, đó rõ ràng là nhà của tôi. Tại sao..mới đó đã thành nhà của người khác? Khiến cho tôi chỗ dung thân cũng không có?

Không công bằng. Không công bằng chút nào cả.

Dù sao đó cũng là nơi từng có mẹ tôi từng sống, bao nhiêu tình yêu của mẹ…

“… Ba, con rốt cuộc làm sai cái gì? Mà ba không cần con nữa?”

Tôi rất muốn biết. Cho dù chẳng còn tình cảm gì với ngôi nhà đó nữa, nhưng rõ ràng đó vẫn từng là của tôi.

Yên lặng thật lâu, ba đáp: “Con thiếu chút nữa hại chết anh trai, dì muốn con đi, ba cũng không thể giữ.”

Ra là vì người phụ nữ đó. Thế nhưng ba làm trụ cột trong nhà, lại không có chút chính kiến nào sao?

“Con mới là con ba, không phải sao? Đến tột cùng…con thua kém anh trai ở điểm nào? Để rồi ba bất công như vậy, ba nhẫn tâm với con ruột như vậy?”

“Đó là bởi vì tao còn trẻ, tao còn có thể sinh con co ba mày. Không có mày cũng chẳng sao hết!” Thanh âm nhọn bén của người phụ nữ kia đột nhiên truyền đến. “Thật là một thằng nhóc đen đủi, xấu xa. Tao cho mày biết vì sao ba mày không thích mày: Sinh mày ra, cho mày sự sống, mày thì sao, chỉ biết gây sự, phá hoạt! Mẹ mày còn không phải do mày bức chết!”

Ha, mẹ của tôi là do tôi mà chết, không phải bọn họ.

Tôi quay lại nhìn người phụ nữ đó, trong lòng nói, theo bà cũng rất tốt, sau này không phải thấy khuôn mặt này.

“Được, tôi đi.” Hít vào một hơi. “Trước lúc đi, tôi muốn gặp anh trai.”

Dì ta không muốn cho tôi gặp, bất đắc dĩ: “Muốn gặp thì gặp trước mặt tao. Nhìn một cái phải đi ngay! Sau này cũng đừng nghĩ chơi cùng nó, tránh đem nó thành thế này! Con trai tao mà có chuyện, nhất định không tha cho mày!”



Vào phòng bệnh, anh còn chưa tỉnh lại, cánh tay vẫn cắm ống truyền dịch, sắc mặt vẫn tái nhợt.

Tủ nhỏ cạnh giường chất đầy những giỏ hoa quả đắt tiền, tôi đoán là người nhà của tên khốn nạn kia đem đến. Sợ rằng chuyện này làm ảnh hưởng đến chiếc ghế trong Bộ.

Tôi đến gần, nhìn anh an tĩnh nhắm nghiền mắt.

Anh…thực xin lỗi, tôi đã phải đi rồi.

Tôi thật muốn anh có thể ngồi dậy, có thể cưng chiều mỉm cười nhìn tôi, rời khỏi anh như vậy, tôi không đành lòng. Chỉ với thời gian ngắn ngủi như thế, nhưng trong lòng tôi, anh thực sự là người khiến tôi không đành duy nhất khi phải đi.

Biết tôi đi khỏi đây rồi, anh có buồn không?

Có buồn không? Sau này đêm lạnh không có ai cho anh ôm, sưởi ấm giúp anh, anh muốn uống nước , muốn xoa xoa bụng, tôi cũng không thể làm nữa…

Trông lòng ẩn ẩn đau, cảm giác khó chịu không nói thành lời.

Nói tôi là đứa xấu xa, như vậy ở cạnh tôi sẽ bị tôi hại chết…Được rồi, tôi không thể là người một nhà với họ, cũng sẽ không ở lại mà hại anh nữa. Tôi sẽ đi thật xa. Tôi sau này sẽ không còn quan hệ gì với họ nữa, không còn quan hệ gì với mẹ anh nữa. Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không ai còn có thể trút hết lên đầu tôi được nữa.

Là các người…hại chết mẹ tôi, đem ba tôi đi mất.

Bây giờ là đuổi tôi đi.

Các người thắng.

Thắng hoàn toàn, thắng đến hoàn hảo.

Gia đình này để lại cho các người, dù sao ba cũng sẽ có con mới là anh, người phụ nữ kia có chồng mới, anh cũng sẽ có ba mới. Một gia đình vui vẻ.

Tôi đi.

Bỗng nhiên lông mi anh khẽ động, đôi mắt đó chậm rãi mở ra.

“A! Tiểu Viễn tỉnh! Tiểu Viễn tỉnh!”

Tôi chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn anh, nhìn ánh mắt lông lung kia như đang tìm kiếm gì đó, nhìn từng thứ xung quanh, cuối cùng dừng lại nơi tôi.

Khuôn mặt tôi đương nhiên vẫn còn tím bầm, biến dạng vì bị mẹ anh đánh, anh nhìn tôi lâu như vậy, có phải không nhận ra nữa rồi?

“Anh, anh thế nào rồi?”

“…Tiểu Diễn?” Tiếng của anh rất nhỏ, gần như là không thành tiếng, cố gắng mở to hai mắt, nhìn tôi.

“Tiểu Diễn, mặt của em…sao…”

Anh ở rất xa tôi, lại giống như không để ý, vươn tay muốn chạm vào tôi. Đưa tay lên nhưng dĩ nhiên không chạm đến khuôn mặt tôi được, anh bất động, nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự đau lòng, nước mắt chực trào.

Tôi thở dài, lại lùi một bước.

Anh, anh biết em đau thế nào không?

Không có duyên phận, nhất định là thế.

Tôi bắt đầu cảm thấy nực cười, liền ngửa đầu cười to một tiếng.

Anh à, anh trai tôi. Anh rõ ràng là nên giống như mẹ của mình. Vì sao dùng ánh mắt xót xa ấy nhìn tôi? Anh đau lòng, muốn bảo vệ tôi làm gì? Anh biết rõ tôi không trốn khỏi tra tấn của mẹ anh, nhưng cứ đối tốt với tôi như vậy, có ý nghĩa gì?

Chỉ là…kéo dài nỗi thống khổ trong tôi hơn mà thôi.

Là muốn tốt với tôi thật sao? Là từ bi sao? Không! Là giả nhân giả nghĩa!

“Diễn… Tiểu Diễn… Tiểu Diễn?” Thấy tôi lùi lại, anh lại muốn chạm vào tôi nhưng lực bất tòng tâm.

“Anh, vì sao chứ…” Tôi cúi đầu hỏi anh, nước mắt không tự chủ rơi xuống.

Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy?

“Đều là anh hại…”

Tôi giơ tay ra, để anh nhìn thấy vết thương của mình, cho anh nhìn những vệt máu vẫn còn dính trên băng.

“Đều là anh hại. Chẳng phải bảo anh không được đến sao! Nếu anh không đến, nếu anh nghe em, em sẽ không bị ba đuổi đi!”

“Mày! Mày nói cái gì hả!” Đúng lúc đó ba từ ngoài vào nghe được, liền túm cổ áo tôi muốn lôi ra.

“Anh! Haha, em sau này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, sẽ không về lại ngôi nhà kia nữa. Tất cả đều là của anh, của anh và mẹ anh, anh vừa lòng chưa?”

Ánh mắt vô tội lại đau đớn đó mở lớn nhìn tôi, thế rồi mờ mịt, khiếp sợ, nước mắt không kiềm được nữa mà giàn giụa hai bên má.

-Hết chương 20-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện