Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 51: Gợn sóng



Hermes nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hades một cái, quay đầu lau khô con cừu con ướt sũng, thì thào oán giận nói: “Tên keo kiệt, ỷ mình là thần, khi dễ con người nho bé là ta hả, nếu năm đó khi lão tử có thể bay, loại công kích này thì là cái thá gì chứ…”

Hades nghe y xem thường liền trịnh trọng đi đến trước mặt Hermes: “Vừa rồi là ta đùa quá mức, ta hướng ngươi nhận lỗi a.”

Nhìn biểu tình nghiêm trang của Hades, Hermes ngược lại “Phụt” một tiếng bật cười: “Ngu ngốc, nghiêm túc như vậy làm gì chứ, ta cũng không thật sự sinh khí. Ngươi không cần mọi chuyện đều để trong lòng, bằng hữu cãi nhau ầm ĩ là chuyện rất bình thường, lão tử cũng không phải chơi tới mức dậy không nổi. Ta là lần đầu tiên gặp được lời xin lỗi chính thức như vậy đó, nếu là tên Apollo kia a, nhất định liền bật cười ha ha rồi cho qua …”

Trong lúc lơ đãng lại nhắc tới cái tên kia, nụ cười trên mặt Hermes đột nhiên ngừng lại, yên lặng ôm cừu con đang bị kinh hách vào ngực trấn an .

“Ngươi rất nhớ hắn sao?” Sau một lúc lâu, Hades trầm giọng nói, “Nếu ngươi thật sự muốn hắn, ta lên Olympia mang hắn đến bên cạnh ngươi là được.”

Mặc dù mình cực độ chán ghét cái tên kia, nhưng ai bảo hắn là người Hermes thích chứ? Cái tên kia có thể tác động đến hỉ nộ ái ố của y a…

Hermes kinh ngạc ngẩng đầu lên, Hades chưa bao giờ nói giỡn, nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, chắc thật sự sẽ đi Olympia bắt Apollo đến rồi.

“Không cần, cám ơn.” Hermes thản nhiên nở nụ cười, nhẹ vỗ về con cừu nhỏ trắng nõn trong tay, “Là ta chủ động rời xa hắn.”

“Vì cái gì? Hắn không thương ngươi sao?”

“Ta nghĩ… Chúng ta yêu nhau, chỉ là đã xảy ra quá nhiều chuyện ở giữa, như có một vách tường vô hình cách trở chúng ta. Hắn không thể dễ dàng tha thứ ta cản trở hắn đường đi tới của mình, ta cũng không thể tha thứ hắn vì tư lợi mà mưu hại bằng hữu của ta… Ta nghĩ ta và hắn đều cần yên tĩnh một chút, để quyết định còn có thể cùng một chỗ nữa hay không. Ở khi ta còn không hiểu rõ, ta không nghĩ gặp lại hắn.”

Hades cuối cùng đã hiểu tâm tình của y, y không phải là một người vì yêu mà thay đổi nguyên tắc, nhưng lý trí và tình cảm cũng không ngừng xung đột, để y bị cắt đầy người những vết thương…

“Thực xin lỗi, ta không giúp được ngươi…”

“Không, ngươi luôn luôn giúp ta, lòng ta cảm kích, chỉ là…”

Hermes cúi đầu, không biết nên nói như thế nào.

“Không có việc gì, không cần vì thế mà áy náy, đó cũng không phải điều ta muốn. Nếu ngươi cảm thấy áp lực, thì cứ đem ta trở thành.. Bằng hữu đi.” Hades thoải mái nở nụ cười, “Bằng hữu cũng có thể rất tốt mà, không phải?”

“Hades, thật không biết nên cám ơn ngươi như thế nào…”

“Không phải nói là bằng hữu tốt hay sao? Giữa bằng hữu còn cần tạ ơn tới tạ ơn lui sao?”

“Được rồi, ” Hermes nhịn xuống những giọt nước mắt cảm động, trở về với một nụ cười ôn hòa, “Ta đây thỉnh ngươi uống rượu nha!”

“Chủ ý này hảo.”

Hermes nói xong liền đứng dậy: “Ta đi chuẩn bị món ăn thôn quê, rượu và thức ăn nha.”

“Để ta làm cho.”

“Không, ngươi đi trong cừu cho ta. Ngươi mà còn giúp đỡ ta như vậy, ta thật biến thành phế sài đó.”

Để cho ta làm chút chuyện cho ngươi đi, Hades, dù chỉ là chút chuyện như vậy thôi.

Hades nhìn ánh mắt tha thiết của y liền gật gật đầu: “Hảo.”

Hades về tới đồng cỏ, thay Hermes trông coi đàn cừu, không lâu liền thấy y cao hứng phấn chấn xách theo hai con gà rừng chạy tới.

“Giúp ta cầm, ta đi nhóm lửa.”

Hades cứ như vậy mà xách hai con gà rừng đang đập cánh phành phạch, nhìn y nhặt cỏ khô cùng củi nhỏ, kiên nhẫn dùng đá đánh lửa để lấy lửa, quỳ rạp trên mặt đất thổi cho lửa to hơn, một trận ngược gió thổi tới, hun làm cho mặt toàn bộ đen thui.

“Ha ha…”

“Cười cái gì?”

“Không có gì.”

“A, lửa lớn lên rồi!”

Hermes không kịp nghĩ nữa, chạy nhanh nấu nước giết gà nhổ lông, xử lý xong mấy mòn đồ nấu ăn, không mất bao lâu, mùi thơm ngào ngạt liền truyền tới.

Nhìn y lủi lên lủi xuống vội đến đầu đầy mồ hôi, trên tóc còn dính một sợi lông gà, trong mắt Hades bao hàm ý cười.

Cảm giác hắn đang nhìn mình, Hermes ngẩng đầu nói: “Rất nhanh sẽ được.”

“Ân.”

Hades đáp lời, nhìn khói lửa đang lượn lờ trên cao, cảm thụ hạnh phúc mà con người bình thường vẫn có được, trái tim từ trước đến giờ chai cứng trong lồng ngực, đột nhiên như có một dòng nước ấm đang lưu chuyển.

Đợi khi gà rừng kia biến thành màu vàng kim, rốt cục đại công cáo thành, Hermes hưng phấn cầm giơ lên trước mặt Hades: “Đến, mau nếm thử!”

Hades kéo một miếng thịt xuống, để vào miệng tinh tế nhấm nháp, thưởng thức mùi vị trong đó.

Hermes chờ mong nhìn hắn: “Như thế nào?”

“Ân, ăn ngon.”

“Thật sự?”

“Là thứ tốt nhất ta nếm qua nghìn năm nay.”

“Ha ha, vậy một ngàn năm ngươi nhất định chưa ăn thứ gì tốt a.”

“Đúng vậy a, nghìn năm qua ta quả thật chưa ăn món gì, cho nên dù ngươi làm có tệ đi nữa thì đó cũng là tốt nhất.”

Hermes phút chốc ngưng cười: “Ngươi không thể nói dễ nghe chút sao hả?”

Hades nhìn thấy tư thế muốn giật lại con gà của y, liền nhanh chân bồi thêm một câu: “Thật sự ăn ngon!”

“Cái này còn kém nhiều lắm!” Hermes mang rượu túi tới, đem rượu rót vào chén gỗ, “Đến, uống rượu!”

Hai người cụng chén, ngẩng đầu nâng cốc uống một hơi cạn sạch.

Lòng thật thoải mái, mồm to ăn thịt, mồn to uống rượu, rất là sảng khoái nha!

Thẳng đến khi cái bụng không chứa được nữa, Hermes thỏa mãn hô to một tiếng: “A! Thống khoái!”

Ngồi trên tảng đá lớn, đàn cừu co thành một vòng nghỉ ngơi, màn trời hạ dần, bóng đêm buông xuống.

Trên thảo nguyên thổi tới một cơn gió nhẹ lành lạnh, Hermes thở phào một tiếng, rượu làm người dần say.

Hades ngồi bên cạnh, vươn tay giúp ygỡ chiếc lông gà trên đầu, yên lặng mà đến gần y.

“Làm sao vậy?”

Hades nâng mặt y lên, khẽ cười nói: “Mặt đen.”

Thấm ướt chiếc khăn mặt ôn nhu chà lau, làm sạch đi bụi bậm, gương mặt tuấn lãng sạch sẽ kia lại hiện ra.

Hades thật sự quá gần, Hermes liền ngơ ngác nhìn hắn, suy nghĩ có chút không tỉnh táo.

Gương mặt này thật sự dễ nhìn, hình dáng thân thể cường tráng lại phân minh, biểu tình lạnh lùng thường ngày lúc này đã trở nên vô cùng nhu hòa, khóe miệng vẫn mỉm cười, thậm chí mang theo một tia cưng chiều.

Cặp mắt tử sắc kia cũng không lạnh lùng nghiêm khắc như trước nữa, mà hiện nay càng giống hai mặt hồ thâm thúy cùng thần bí, ẩn chứa một sức quyến rũ nào đó, nếu không cẩn thận, nhất định sẽ bị hãm sâu vào bên trong…

Bên cạnh là đống lửa đang cháy, chiếu sáng nửa bên gương mặt, trong ánh lửa chập chờn, biểu tình cũng trở nên không rõ ràng. Ban đêm yên tĩnh, cũng chỉ có những thanh củi đang đốt “lách tách” tung ra một vài đốm lửa nho nhỏ…

Rượu chậm rãi xâm nhập đại não, tầm mắt Hermes trở nên mơ hồ không rõ, tất cả ánh sáng đều vo thành một khối, cuối cùng chỉ còn lại cặp mị châu Tử Sắc kia…

Mà Hades cũng đang do dự, có thể lướt qua giới hạn “Bằng hữu” kia để hôn lên đôi môi hồng nhuận do rượu kia hay không…

Đúng là vẫn không thể ngăn cản được dụ hoặc, Hades nghiêng người qua, ngừng thở hướng y hôn tới —— không ngờ Hermes lại vô ý lay động hai cái, mềm nhũn ngã về phía sau…

Hades vội vàng ôm lấy y, không cho đầu y đập mạnh vào tảng đá phía sau, lại gọi tên y nhưng vô luận như thế nào cũng không gọi tỉnh, y đã ngủ rất say rồi.

Hades thở dài: “Quên đi, hảo hảo ngủ đi.”

Cởi áo choàng đắp lên cho y, vẫn trước sau như một bảo hộ mộng cảnh của y.

Liền ung dung như vậy mà trải qua ba bốn ngày, đứng trên đồng cỏ hoang tàn vắng vẻ này nghênh đón tia nắng ban mai buổi sáng, tống đưa ánh hoàng hôn lúc chiều tà, ngày đơn giản trôi qua trong im lặng.

Thẳng cho tới buổi sáng hôm nay, phát hiện lương khô mang theo đều đã ăn sạch, Hermes mới thở dài: “Ai, phải đi về .” Lại hâm mộ nhìn thoáng qua đám cừu đang bình thản gậm cỏ: “Ta nếu có thể biến thành chúng nó, ăn hết cây cỏ là có thể nhét đầy bụng thì tốt rồi.”

“Ngươi muốn biến thành cừu? Ta có thể thực hiện nguyện vọng của ngươi.”

Hermes đầu đầy hắc tuyến: “Ngươi không cần mỗi lần đều lấy giọng điệu nghiêm túc như vậy để trả lời câu nói đùa của ta được không?”

Hades khẽ cười nói: “Ta cũng đang nói giỡn mà thôi, ngươi không nhìn ra sao?”

“Ngươi… Ngươi gần đây càng ngày càng trở nên xảo trá!”

“Ân, có thể nguyên nhân là do sống chung một chỗ với ngươi đó.”

“Nói như vậy là do ta làm hư ngươi sao? Ngươi có thể đi a, ta không có cầu ngươi lưu lại!”

“Tốt lắm tốt lắm, mau trở về đi, còn tới một ngày đường phải đi đó.”

Hades phát hiện những khi y tức giận, gương mặt sẽ đỏ lên. Vì vậy thỉnh thoảng cũng đùa giỡn y một chút, đương nhiên không để y biết.

Hermes vội vàng mang đàn cừu trở về, đoạn đường sơn cốc u tĩnh gió mát nhẹ nhàng, hết thảy đều thuận lợi đến không thể thuận lợi hơn, vốn lộ trình tới một ngày nhưng buổi chiều thì đã tới nơi.

Đến nơi có người sinh sống, Hades lại ẩn thân, nhưng hắn vẫn lén lút mở thiên nhãn cho Hermes, khiến y có thể nhìn thấy sự tồn tại của mình.

Xua cừu trở vào chuồng, Hermes liền thản nhiên đi vào nhà Paris, xa xa nhìn thấy tên nhóc đứng ngoài cửa, đang nói chuyện cùng một võ sĩ thân hình cao lớn, nhìn bóng dáng quả có chút quen mắt.

Nhưng hai người nói chuyện với nhau không bao lâu, võ sĩ kia liền vươn tay nắm lấy Paris, tựa hồ đang chất vấn cái gì đó.

“Dừng tay!” Hermes gào to một tiếng, hai người kia nhất tề nhìn về phía hắn.

Paris kêu to: “Lão Đại! Không được lại đây! Cừu gia(kẻ thù) của ngươi tới cửa đó! Chạy mau!”

Hermes còn đang suy nghĩ mình có cừu gia gì hay sao, tên võ sĩ kia đã ngẩng đầu mà bước về phía hắn, tập trung nhìn vào, nguyên lai là võ sĩ Achilles ngày đó trên quãng trường Athens đã khiêu chiến toàn thành !

Hermes nghĩ thầm bất quá chỉ dạy hắn có vài câu, sẽ không keo kiệt mà đến trả thù chứ, nhưng xem bộ dáng hùng hùng hổ hổ của hắn, xem ra là lai giả bất thiện*.

___________

*Ghi chú: trích trong câu lai giả bất thiện, thiện giả bất lai (người tốt sẽ không đến, người tốt cũng chẳng tốt lành gì)

___________

Hades từ phía sau bước lên một bước, chắn trước mặt Hermes, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào người tới.

Ngay khi hai người làm tốt tư thế chuẩn bị đối phó với người kia, hắn lại đột nhiên dừng bước. “Bịch” một tiếng liền quỳ trên mặt đất, miệng hô to: “Trí giả!”

“Hả?” Hermes ngược lại lại càng hoảng sợ, ngẩng người không hiểu gì hết, “Ngươi làm cái gì vậy?”

“Trí giả, ngày đó tại thành Athens ngài một câu đã đánh thức ta, sau khi trở về ta mới phát hiện mình ngu dốt cỡ nào, ta còn có rất nhiều điều cần ngài chỉ điểm, xin ngài thu ta làm đồ đệ đi!”

“Cái gì trí giả cái gì thu ngươi làm đồ đệ, ta một câu cũng không hiểu. Ta ngày đó chỉ là nhìn không vừa mắt đi giáo huấn ngươi vài câu, về phần lão sư gì gì đó thật sự đảm đương không nổi, ngươi từ đâu tới đây thì hãy trở về nơi đó đi, hai ta không phải cùng chung một đường đâu.”

Achilles thấy y muốn đi, liền quýnh lên ôm lấy bắp đùi y: “Sư phó của ta nói ngài có năng lực dạy ta, sư phó chắc không gạt ta đâu!”

“Sư phó của ngươi là ai? Lão hồ đồ này, ta là một thằng lưu mạnh thì có thể dạy ngươi cái gì?”

“Sư phó của ta là Chiron, ngài hẳn biết thầy mà!”

Chiron… ?

Nguyên lai hắn là đệ tử của Chiron, khó trách tuổi còn nhỏ đã lợi hại như vậy.

Đúng vậy, mình từng nhiều lần phụng thần dụ của Zeus, bảo Chiron bồi dưỡng anh hùng nhân gian, cũng từng vì tìm kiếm cách điều chế thuốc giải độc cho Apollo, ngàn dặm xa xôi chạy tới thỉnh giáo.

Lại nói tiếp, mình còn thiếu hắn một nhân tình, nhưng mà thôi… Xem tiểu tử này khỏe mạnh kháu khỉnh, nhất định là một tên phiền toái… Chiron a, chuyện nhân tình về sau rồi tính nha.

“Cái gì Chi với chả ron chứ, ta căn bản không biết! Buông tay ngươi ra, ta phải vào nhà ăn cơm!”

“Không, ngài không đáp ứng ta, ta liền không buông tay!”

“Lí luận cường đạo gì thế này! Ngươi quỳ trên mặt đất như vậy giống như đống bùn nhão, làm sao có thể làm anh hùng dũng sĩ chứ!”

Nghe thấy thế, thiếu niên liền bừng tỉnh đại ngộ, lập tức đứng dậy khỏi mặt đất.

Hermes gặp cơ hội tất liền lợi dụng, nhanh như chớp lôi kéo Paris chạy vào bên trong: “Paris! Đóng cửa, thả chó!”

Rất nhanh, hai con chó liền được phóng ra, hướng tới Achilles sủa loạn, cánh cửa cũng “Phanh” một tiếng, đóng kỹ khóa chặt.

Hai con chó đương nhiên không thể ngăn được Achilles, nhưng xuất phát từ lòng tôn trọng đối với Hermes, hắn cũng không dám ra tay với chúng, đành đứng ngoài cửa hô to: “Sư phụ! Ta sẽ không buông tha đâu! Ta sẽ ở ngoài cửa chờ ngươi!”

Paris trộm hỏi Hermes: “Không biết hắn có thật sự khỏi rời đi không?”

“Quản hắn khỉ gió, hắn nguyện ý chờ là chuyện của hắn! Đi, chúng ta uống rượu ăn thịt đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện