I'm A Girl, Not Hotboy
Chương 21
Ngày mới trên đất Sài Gòn. Hôm nay là ngày trường William bắt đầu buổi học, và còn lớp 10/6 thì háo hức đón chào chủ nhiệm mới đây.
Cuối hành lang dãy B có một cái lớp cực kì ồn ào, náo loạn. Một bóng dáng lả lướt đang tiến đến cuối hành lang.
"Xoạch" mọi thứ yên lặng lạ thường. Bước vào là một cô giáo trẻ, khoảng 23 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, khoác trên mình một chiếc áo dài hình phố cổ, mái tóc buông dài, đen tuyền, khuôn mặt rực rỡ sáng bừng sức sống.
Cả gian phòng im lặng, chỉ còn nghe tiếng giày cao gót đi đều đều trên bục giảng.
-Cô tên là Lan, giáo viên chủ nhiệm của lớp 10/6. Hi vọng các em có thể học tốt năm học này.- Cô Lan nói giọng Huế ngọt lịm. Có đứa nghe mà say mà mê cô luôn.
Sau phần giới thiệu thì cô giảng giải một số nội quy, thời khoá biểu, kể cả đồng phục. Ừm nếu nói về nội quy thì sau hè này có kẻ phải thay đổi đầu tóc đấy vì trường cấm nhuộm tóc, quy định đồng phục là của trường riêng. Áo sơ mi xanh, màu giống áo đoàn ý, có in logo của trường là chữ W trắng, nam mặc quần, nữ mặc váy, có thể mặc quần giống nam đồng màu xám. Áo vét đen sọc trắng và áo len cụt tay là không bắt buộc. Hiện giờ là cô Lan đang phát cho một học sinh những bộ quần áo ấy, và dĩ nhiên là đi nhắc nhở thằng Vương về mái đầu kinh dị của mình.
Và còn một phần khá là đặc biệt: bầu cán sự lớp.
-Giờ có ai tự mình ứng cử hay bầu cử ai đó không?- Giọng cô Lan lại ngọt ngào vang lên, êm tai.
Hàng loạt cánh tay giơ lên.
-Em bầu bạn Kiệt.
-Em bầu bạn Đức.
-Em bầu bạn....
Và đặc biệt là tất cả đều là bầu cho các bạn học sinh nhận học bổng.
-Em bầu bạn Vương.- Nhật dõng dạc nói làm cả lớp xém té ghế.
-Nhật, sao lại bầu cho thằng Vương?- Có ý kiến của bà điệu cuối lớp.
-Phải á.- Hàng loạt cái đồng tình.
-Tớ thấy bạn Vương có thể sẽ là một lớp trưởng tốt ý. Thứ nhất, máu nổi loạn trong máu thì có thể giảm xuống. Thứ hai, điều hành cùng lúc nhiều đàn em không phải dễ nhưng Vương vẫn làm được mà, so với lớp ta thì hơi muỗi. Thứ ba là tớ tin năng lực của Vương, cậu ấy không xấu như mọi người nghĩ đâu.- Nhật thuyết minh một hồi.- Giờ thì ai đồng tình với Nhật thì hô tên Vương thật lớn nhá.
-Bầu cho Vương!- Cả lớp đồng thanh.- Bầu cả cho Nhật nữa.
Vương cuối lớp cười khì vì cái hành động hấp hơi của Nhật, không thích làm lớp trưởng nên khi nghe thế là phản bác dữ dội.
Đến cuối thì lớp trưởng lại là Vương mới hay, lớp phó là Kỳ Thư-bà điệu cuối lớp. Còn lớp phó văn thể là Linh, lớp phó kỉ luật là Kiệt. Phó lao động là Đức. Nói chung là tất tần tật không có Nhật. Biết sao không? Tại bà điệu chơi gian, bà xoá tên Nhật lúc làm phiếu đánh dấu, mà lí do rất được: Không ai bầu cử.
-Các em chuẩn bị bài cho tiết Anh sắp tới đi.- Cô Lan lại cất giọng Huế ngọt ngào.- Chúc các em vui vẻ nhe.
Tua nhanh tới ra chơi đi.
"Reng"
-Hù!!!- Nhi lấp ló ngay cửa.- Hai đứa ngốc kia ra canteen hem.
-Yoo.- Nhật và Linh giơ tay chào.
"Tính, tòng, teng"
Một khay toàn đồ ăn được đặt lên bàn, Nhật và Nhi đang nhiều chuyện cũng bất ngờ.
-Danh bất hư truyền nha, chỉ có Mint mới có thể thu nhỏ lại mà chen vào đám hổ đói đó.- Nhi mỉa.
-Tao không quan tâm.- Linh đưa một chai sữa với một ống hút ra.- Mày uống đi, đánh nhau tới rách cả môi ra, ăn gì được.
-Tao vẫn ăn được mà mậy.- Nhật bắt đầu hút soàn soạt.- Hai đứa mày lo xa, tao bị sứt môi có phải lần đầu đâu.
-Là lần đầu sau khi mày nghỉ võ.- Linh hất mặt nói.- Tao nói trước, sức của mày là hơi bị yếu luôn rồi, coi chừng cái thân mày đấy. Huyết áp mày dạo này có ổn định hay không đấy?
-Tao ổn, bác sĩ dặn rõ chỉ cần không xúc động mạnh là không sao.- Nhật bỏ chai sữa cạn qua một bên.- Tiết sau là thể dục, tao xin thầy nghỉ quá. Trường này học bơi mà phải không?
-Ừa, mà hình như là tuần sau mới học..- Linh gắp một miếng cơm cuộn nhỏ về phía Nhật.- Không cay.
Nhìn từ xa, bóng dáng ba người đập vào mắt một người nọ, tia ác ý xoẹt qua.
-Mày đủ trình ở đây cơ à, lũ nghèo mạt.- một gương mặt khá là xinh đẹp, sắc sảo loé lên tia độc ác.
-Đấy là bọn mày gặp ở sân trượt cỏ đấy hả?- Một gương mặt khác lên tiếng.- Thằng đấy nhìn được đấy, nhưng còn hai con kia tao thấy ngứa mắt chịu không được.
-Tao biết, nhưng cả ba, tao đều ghét. Muốn bóp nát bấy cái mặt của bọn nó ra.
"Reng"
-Tao lên lớp trước đây.- Nhi chạy nhanh.
Còn Nhật và Linh thì rề rà tiến thẳng ra sân. Vừa ra sân là choáng xíu, tự dưng có quả bóng tổ từ đây bay thẳng về phía mặt Nhật, nhanh nhạy một cái là bắt được ngay, không là hư cái mặt đẹp ngời ngợi đấy rồi.
-Đứa nào ném về phía này?- Nhật hỏi vọng.
Đang hằm hè ngó quanh co, bỗng dưng có cái tay đặt lên vai mình. Quay đầu một phát là cái khuôn mặt dữ tợn đang bắn tia sét về phía mình.
-Đã ra trễ mà còn lớn lối. Chạy mười vòng sân cho tôi.
Hoá ra thầy dạy thể dục, đúng là mình ra trễ thiệt nhưng mà nhìn cái sân trường thì ôi thôi, lớn hơn cái sân bóng đá mini, chạy 10 vòng thì có bao nhiêu cái chân thay cho hết đây.
-Thầy…
-KHÔNG NÓI NHIỀU. CHẠY.
Nhật quay đầu chạy ngay, chạy chậm chậm giữ sức để thoát kiếp nạn. Ấy vậy đời chẳng đơn giản thế.
-Em là con rùa hả? Con trai con đứa, chạy nhanh lên.- thầy lại rống to.
Nói gì thì nói, giữ sức cho 10 vòng sân thôi. Chạy lâu thiệt là lâu, lâu quá là lâu, lâu ơi là lâu Nhật mới chầm chậm chạy tới chỗ Linh và úp mặt vào vai cô thở hổn hển.
-Uây, mày…
-T…ao, hổng… s…ao. Mệt quá thôi.
-M…- Linh hơi khựng lại.- Mày muốn chết hả? Làm tao đứng tim.
-Hi hi. Mà hết giờ rồi, hở?- Nhật gượng dậy.
-Ừ, còn hai phút, mày chạy hay ghê.- Linh mỉa.
-Mà nãy mày làm sao mà thầy không phạt?
-Tao lỉnh trước, tính kéo mày mà mày không nghe.
-Con bạn đểu giả, "khốn lạn".- Nhật đánh vai Linh mấy cái.
-Đau, tại mày chứ bộ. Mày còn đánh nữa là tao đập đó.
Thiên từ đằng xa ôm hai lon pepsi chưa mở, nhìn về phía hai người họ. Chán nản, cầm hai lon nước về lớp. Lúc nào nhìn hai đứa bọn nó thì Thiên thấy tim mình cứ đập thình thịch mãi, hai đứa nó ở đâu thì mắt hắn cũng chĩa về phía đó, không hiểu sao nhỉ. Cả cái hành động mua nước cho hai đứa nó nữa. Chắc hẳn là Thiên chuẩn bị đi khám là vừa.
Trên một cửa sổ ở tầng 2 dãy A, Thanh đang đứng trong phòng 12/3 mà nhìn Thiên. Một lúc sau, Kỳ Anh tiến tới đằng sau cô.
-Có tâm trạng dữ, hôm nay bày đặt lo lắng cho thằng nhóc.
Thanh không trả lời, chỉ nhìn Quang chậc lưỡi rồi quay đi.
-Ê hai đứa mày làm gì đấy?- Giang tiến lại chỗ Thanh. Nhìn thấy bóng dáng của Thiên nên im lặng chả nói gì.
Lớp 12/1 Quang cảm thấy có cái gì đó liền bỏ quyển sách xuống, quay xuống chỗ Hoàng Cường gõ vài phát vào cái đầu đen thui của ảnh.
-Gì mậy? Tao đang ngủ.- Hoàng Cường lờ đờ ngước lên.
-Mày xạo, mới gục đầu xuống sao ngủ được. À mà, mày đi xét nghiệm chưa?
-HẢ?- Cường xoa cái đầu làm tóc rối xù, lại gục đầu ngủ tiếp.- Mày, cho tao ngủ coi.
-Tao nghiêm túc, mày xét nghiệm chưa? Nếu lỡ mày với Thanh là anh em thì sao, lúc đấy tao sẽ là em rể mày đấy.
-Hở, đừng mơ! Hết ngày nay là có kết quả, lúc đấy là mày coi chừng.
Vừa xong là cô Lan liền vào, hai tiết Văn bắt đầu kết thúc cuộc nói chuyện của hai kẻ cuối lớp.
3 giờ chiều.
"Reng" tiếng chuông kết thúc ngày học đầu tiên của trường William vang lên.
Lớp 12/2 Tiến cùng cậu bạn cùng lớp đang bàn chuyện gì đó trong lớp. Trong lớp dần dần chỉ có hai người.
-À phải rồi, lớp mình có nhiệm vụ chỉ dẫn cho lớp 10, chính vì vậy buổi cắm trại đầu năm lớp sẽ phải cắm chung với lớp 10/2.- Tiến cầm tờ giấy nói cho cậu bạn.
-À tôi cũng có nghe, để ngày mai tôi sẽ bàn chuyện với lớp bên đấy.- Cậu bạn đẩy cặp kính cận của mình lên.
-Vậy là xong rồi. Tôi về trước nha.- Tiến xách cặp lên. Nhanh chân ra ngoài.
Vừa đi vừa nhìn đồng hồ, Tiến chạy ngang qua dãy B để chạy ra cổng cho nhanh. Vừa tính chạy xuống cầu thang liền nghe có tiếng ẩu đả. Tò mò tiến lại gần, cảnh tượng trước mắt cậu là Linh đang bị mấy cô em lớp 10 ép sát vào tường. Chuyện này cậu cũng thấy bình thường bởi 10/6, chỉ cần là học sinh nhận học bổng thì luôn có một thế lực nào đấy rắp tâm làm hại. Trở lại với chuyện của Linh.
Một cánh tay hạ thấp với tốc độ nhanh hướng thẳng vào mặt Linh.
Linh dần mở mắt ra, một tấm áo sơ mi xanh lè chắn trước mặt cô, loại bỏ cả tầm nhìn. Một mùi hương bạc hà mát lạnh xộc vào mũi cô, cảm giác yên ả phần nào.
-Biến!!!!
Tất cả biến mất trong vòng 1 nốt nhạc. Chỉ còn lại Linh và Tiến đang đứng với nhau. Tiến quay mặt lại đối diện với đôi mắt hút hồn của Linh, nhìn nó say mê tới mức đờ đẫn ra. Để hai tay khoá người Linh lại trên tường. Cậu ghé mặt sát lại gần cô.
Linh tức giận nhìn cái khuôn mặt của kẻ trước mắt. Giơ tay tính đẩy cậu ra.
-Bụm… ha ha ha.- Tiến bỗng dưng bật cười.- Gì? Tơ tưởng gì hả? Giỡn nhóc tí thôi.
-Giỡn cái kiểu quái gì đấy? Làm người ta hết hồn. Xí nữa là cho ăn một tát rồi.
-Rồi, rồi.- Tiến giơ tay đầu hàng.- Nhóc cho anh xin lỗi. Mà thằng Nhật đâu?
-Nó về trước rồi. Thôi đi về.- Linh bỏ đi một nước.
Ra tới nhà xe, Tiến lấy xe ra tới cổng, thấy bóng dáng cô độc của Linh liền chạy tới.
-Về chung đi! Lên đi nhóc.
-Thiệt hả? OK.
Vèo tới nhà. Hai người này lại cãi nhau chí choé. Hết nói.
-Hai người rảnh quá ha.- Nhật nắm tay nhóc Sam và Khang tiến lại gần.
-Ờ, mà phải rồi, anh Cường đi bệnh viện lấy kết quả về chưa?- Linh hỏi.
-Không biết. Vào coi thử.- Nhật dẫn hai đứa nhóc vào, cả Linh và Tiến cũng vào theo.
Tờ giấy xét nghiệm trên bàn, xung quanh mọi người làm mặt nguy hiểm. Hoàng Cường cầm tờ giấy lật lại xem kết quả.
-Ê mặt nó sao nghiêm trọng vậy?- Giang kéo tay Thanh.
-Chậc, mặt hắn thì lúc nào chả nghiêm trọng. Mà tao lo ghê.
Linh giật lấy tờ giấy trên tay Cường, lướt mắt qua một hồi, rồi phán xanh rờn.
-Eo, chữ xấu quá.- Linh cầm bản dịch trên tay. Moi hồ sơ lấy bản gốc toàn tiếng anh ra.- Để coi… chỉ trùng có 30% hai người không phải quan hệ huyết thống.
Lại ăn mừng, cả bọn quậy tanh bành ngôi nhà ra. Giữa buổi, Thanh có lên lầu, ra ban công ngồi một mình. Để ý thấy chuyện đó, Hoàng Cường cầm hai lon nước ngọt lên theo, ngồi xuống cạnh Thanh.
-Em đang nghĩ may là ta không phải anh em.- Thanh xa xăm nói.- Em khó mà ngờ được ba em có gia đình bên ngoài.
-Anh nghĩ ông có nỗi khổ riêng mà, sẽ không sao đâu. Qua hết rồi mà.- Cường tu một hớp nước.- Nè, em có đồng ý làm bạn gái anh lần nữa không?
-Em không.- Thanh thẳng thắn nói.- Hơn năm nay em luôn mong anh quay lại, nói với em chuyện đại loại thế, nhưng giờ không cần nữa.
-Anh biết, nhưng anh không từ bỏ đâu. Một lần là quá lắm rồi, dù có gì xảy ra đi nữa anh vẫn sẽ níu kéo tới cùng. Cho tới khi anh lại được gần em.- Cường mỉm cười nhẹ.- Anh chia tay em một lần, đã đau lắm rồi, anh sẽ không đau lần hai đâu.
-Anh ngốc thiệt, nếu em đang cảm nắng người khác thì sao?
-Thì thôi, sau khi quyết đấu đảm bảo hắn đàn ông thì anh cho hắn. Còn nếu không thì em là anh.
-Đúng là ngốc. Thôi em về đây. Bye.- Thanh vừa đi tới cầu thang liền nói vọng lại.- Hẹn mai gặp lại.
Hoàng Cường hơi chấn động, lâu lắm rồi mới nghe câu này.
"Hẹn mai gặp lại con nhé, con trai."
"Hẹn mai gặp lại nha anh Cường."
"Hẹn mai gặp lại cháu."
"Anh, hẹn mai gặp lại anh."
Cảm ơn em, đã đến bên anh nha, Angel!
Hoàng Cường tự nhủ, sau đó đem con dế samsung cũ mèm ra, lật ra trong tệp một hình ảnh. Một người phụ nữ trẻ tuổi đang ôm một đứa bé trai đáng yêu, hai mẹ con cười cực tươi. Người mẹ có làn da trắng nõn, đôi mắt nâu long lanh, nụ cười tươi và đặc biệt là có nét đẹp cực kì sắc sảo. Có điều hơi giống Thanh. Chỉ vài nét thôi.
Liệu mình có phải vì cô ấy giống mẹ không nhỉ?
Khẽ lắc đầu mấy cái, anh quay trở lại phòng mà không hề biết anh đã lỡ mất một điều. Những đám mây dày đặc tan dần, một dải ngân hà hiện ra ngay tắp lự. Đó là điều anh đã lỡ, không do anh không để ý mới đúng. Nhỉ?
Cuối hành lang dãy B có một cái lớp cực kì ồn ào, náo loạn. Một bóng dáng lả lướt đang tiến đến cuối hành lang.
"Xoạch" mọi thứ yên lặng lạ thường. Bước vào là một cô giáo trẻ, khoảng 23 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, khoác trên mình một chiếc áo dài hình phố cổ, mái tóc buông dài, đen tuyền, khuôn mặt rực rỡ sáng bừng sức sống.
Cả gian phòng im lặng, chỉ còn nghe tiếng giày cao gót đi đều đều trên bục giảng.
-Cô tên là Lan, giáo viên chủ nhiệm của lớp 10/6. Hi vọng các em có thể học tốt năm học này.- Cô Lan nói giọng Huế ngọt lịm. Có đứa nghe mà say mà mê cô luôn.
Sau phần giới thiệu thì cô giảng giải một số nội quy, thời khoá biểu, kể cả đồng phục. Ừm nếu nói về nội quy thì sau hè này có kẻ phải thay đổi đầu tóc đấy vì trường cấm nhuộm tóc, quy định đồng phục là của trường riêng. Áo sơ mi xanh, màu giống áo đoàn ý, có in logo của trường là chữ W trắng, nam mặc quần, nữ mặc váy, có thể mặc quần giống nam đồng màu xám. Áo vét đen sọc trắng và áo len cụt tay là không bắt buộc. Hiện giờ là cô Lan đang phát cho một học sinh những bộ quần áo ấy, và dĩ nhiên là đi nhắc nhở thằng Vương về mái đầu kinh dị của mình.
Và còn một phần khá là đặc biệt: bầu cán sự lớp.
-Giờ có ai tự mình ứng cử hay bầu cử ai đó không?- Giọng cô Lan lại ngọt ngào vang lên, êm tai.
Hàng loạt cánh tay giơ lên.
-Em bầu bạn Kiệt.
-Em bầu bạn Đức.
-Em bầu bạn....
Và đặc biệt là tất cả đều là bầu cho các bạn học sinh nhận học bổng.
-Em bầu bạn Vương.- Nhật dõng dạc nói làm cả lớp xém té ghế.
-Nhật, sao lại bầu cho thằng Vương?- Có ý kiến của bà điệu cuối lớp.
-Phải á.- Hàng loạt cái đồng tình.
-Tớ thấy bạn Vương có thể sẽ là một lớp trưởng tốt ý. Thứ nhất, máu nổi loạn trong máu thì có thể giảm xuống. Thứ hai, điều hành cùng lúc nhiều đàn em không phải dễ nhưng Vương vẫn làm được mà, so với lớp ta thì hơi muỗi. Thứ ba là tớ tin năng lực của Vương, cậu ấy không xấu như mọi người nghĩ đâu.- Nhật thuyết minh một hồi.- Giờ thì ai đồng tình với Nhật thì hô tên Vương thật lớn nhá.
-Bầu cho Vương!- Cả lớp đồng thanh.- Bầu cả cho Nhật nữa.
Vương cuối lớp cười khì vì cái hành động hấp hơi của Nhật, không thích làm lớp trưởng nên khi nghe thế là phản bác dữ dội.
Đến cuối thì lớp trưởng lại là Vương mới hay, lớp phó là Kỳ Thư-bà điệu cuối lớp. Còn lớp phó văn thể là Linh, lớp phó kỉ luật là Kiệt. Phó lao động là Đức. Nói chung là tất tần tật không có Nhật. Biết sao không? Tại bà điệu chơi gian, bà xoá tên Nhật lúc làm phiếu đánh dấu, mà lí do rất được: Không ai bầu cử.
-Các em chuẩn bị bài cho tiết Anh sắp tới đi.- Cô Lan lại cất giọng Huế ngọt ngào.- Chúc các em vui vẻ nhe.
Tua nhanh tới ra chơi đi.
"Reng"
-Hù!!!- Nhi lấp ló ngay cửa.- Hai đứa ngốc kia ra canteen hem.
-Yoo.- Nhật và Linh giơ tay chào.
"Tính, tòng, teng"
Một khay toàn đồ ăn được đặt lên bàn, Nhật và Nhi đang nhiều chuyện cũng bất ngờ.
-Danh bất hư truyền nha, chỉ có Mint mới có thể thu nhỏ lại mà chen vào đám hổ đói đó.- Nhi mỉa.
-Tao không quan tâm.- Linh đưa một chai sữa với một ống hút ra.- Mày uống đi, đánh nhau tới rách cả môi ra, ăn gì được.
-Tao vẫn ăn được mà mậy.- Nhật bắt đầu hút soàn soạt.- Hai đứa mày lo xa, tao bị sứt môi có phải lần đầu đâu.
-Là lần đầu sau khi mày nghỉ võ.- Linh hất mặt nói.- Tao nói trước, sức của mày là hơi bị yếu luôn rồi, coi chừng cái thân mày đấy. Huyết áp mày dạo này có ổn định hay không đấy?
-Tao ổn, bác sĩ dặn rõ chỉ cần không xúc động mạnh là không sao.- Nhật bỏ chai sữa cạn qua một bên.- Tiết sau là thể dục, tao xin thầy nghỉ quá. Trường này học bơi mà phải không?
-Ừa, mà hình như là tuần sau mới học..- Linh gắp một miếng cơm cuộn nhỏ về phía Nhật.- Không cay.
Nhìn từ xa, bóng dáng ba người đập vào mắt một người nọ, tia ác ý xoẹt qua.
-Mày đủ trình ở đây cơ à, lũ nghèo mạt.- một gương mặt khá là xinh đẹp, sắc sảo loé lên tia độc ác.
-Đấy là bọn mày gặp ở sân trượt cỏ đấy hả?- Một gương mặt khác lên tiếng.- Thằng đấy nhìn được đấy, nhưng còn hai con kia tao thấy ngứa mắt chịu không được.
-Tao biết, nhưng cả ba, tao đều ghét. Muốn bóp nát bấy cái mặt của bọn nó ra.
"Reng"
-Tao lên lớp trước đây.- Nhi chạy nhanh.
Còn Nhật và Linh thì rề rà tiến thẳng ra sân. Vừa ra sân là choáng xíu, tự dưng có quả bóng tổ từ đây bay thẳng về phía mặt Nhật, nhanh nhạy một cái là bắt được ngay, không là hư cái mặt đẹp ngời ngợi đấy rồi.
-Đứa nào ném về phía này?- Nhật hỏi vọng.
Đang hằm hè ngó quanh co, bỗng dưng có cái tay đặt lên vai mình. Quay đầu một phát là cái khuôn mặt dữ tợn đang bắn tia sét về phía mình.
-Đã ra trễ mà còn lớn lối. Chạy mười vòng sân cho tôi.
Hoá ra thầy dạy thể dục, đúng là mình ra trễ thiệt nhưng mà nhìn cái sân trường thì ôi thôi, lớn hơn cái sân bóng đá mini, chạy 10 vòng thì có bao nhiêu cái chân thay cho hết đây.
-Thầy…
-KHÔNG NÓI NHIỀU. CHẠY.
Nhật quay đầu chạy ngay, chạy chậm chậm giữ sức để thoát kiếp nạn. Ấy vậy đời chẳng đơn giản thế.
-Em là con rùa hả? Con trai con đứa, chạy nhanh lên.- thầy lại rống to.
Nói gì thì nói, giữ sức cho 10 vòng sân thôi. Chạy lâu thiệt là lâu, lâu quá là lâu, lâu ơi là lâu Nhật mới chầm chậm chạy tới chỗ Linh và úp mặt vào vai cô thở hổn hển.
-Uây, mày…
-T…ao, hổng… s…ao. Mệt quá thôi.
-M…- Linh hơi khựng lại.- Mày muốn chết hả? Làm tao đứng tim.
-Hi hi. Mà hết giờ rồi, hở?- Nhật gượng dậy.
-Ừ, còn hai phút, mày chạy hay ghê.- Linh mỉa.
-Mà nãy mày làm sao mà thầy không phạt?
-Tao lỉnh trước, tính kéo mày mà mày không nghe.
-Con bạn đểu giả, "khốn lạn".- Nhật đánh vai Linh mấy cái.
-Đau, tại mày chứ bộ. Mày còn đánh nữa là tao đập đó.
Thiên từ đằng xa ôm hai lon pepsi chưa mở, nhìn về phía hai người họ. Chán nản, cầm hai lon nước về lớp. Lúc nào nhìn hai đứa bọn nó thì Thiên thấy tim mình cứ đập thình thịch mãi, hai đứa nó ở đâu thì mắt hắn cũng chĩa về phía đó, không hiểu sao nhỉ. Cả cái hành động mua nước cho hai đứa nó nữa. Chắc hẳn là Thiên chuẩn bị đi khám là vừa.
Trên một cửa sổ ở tầng 2 dãy A, Thanh đang đứng trong phòng 12/3 mà nhìn Thiên. Một lúc sau, Kỳ Anh tiến tới đằng sau cô.
-Có tâm trạng dữ, hôm nay bày đặt lo lắng cho thằng nhóc.
Thanh không trả lời, chỉ nhìn Quang chậc lưỡi rồi quay đi.
-Ê hai đứa mày làm gì đấy?- Giang tiến lại chỗ Thanh. Nhìn thấy bóng dáng của Thiên nên im lặng chả nói gì.
Lớp 12/1 Quang cảm thấy có cái gì đó liền bỏ quyển sách xuống, quay xuống chỗ Hoàng Cường gõ vài phát vào cái đầu đen thui của ảnh.
-Gì mậy? Tao đang ngủ.- Hoàng Cường lờ đờ ngước lên.
-Mày xạo, mới gục đầu xuống sao ngủ được. À mà, mày đi xét nghiệm chưa?
-HẢ?- Cường xoa cái đầu làm tóc rối xù, lại gục đầu ngủ tiếp.- Mày, cho tao ngủ coi.
-Tao nghiêm túc, mày xét nghiệm chưa? Nếu lỡ mày với Thanh là anh em thì sao, lúc đấy tao sẽ là em rể mày đấy.
-Hở, đừng mơ! Hết ngày nay là có kết quả, lúc đấy là mày coi chừng.
Vừa xong là cô Lan liền vào, hai tiết Văn bắt đầu kết thúc cuộc nói chuyện của hai kẻ cuối lớp.
3 giờ chiều.
"Reng" tiếng chuông kết thúc ngày học đầu tiên của trường William vang lên.
Lớp 12/2 Tiến cùng cậu bạn cùng lớp đang bàn chuyện gì đó trong lớp. Trong lớp dần dần chỉ có hai người.
-À phải rồi, lớp mình có nhiệm vụ chỉ dẫn cho lớp 10, chính vì vậy buổi cắm trại đầu năm lớp sẽ phải cắm chung với lớp 10/2.- Tiến cầm tờ giấy nói cho cậu bạn.
-À tôi cũng có nghe, để ngày mai tôi sẽ bàn chuyện với lớp bên đấy.- Cậu bạn đẩy cặp kính cận của mình lên.
-Vậy là xong rồi. Tôi về trước nha.- Tiến xách cặp lên. Nhanh chân ra ngoài.
Vừa đi vừa nhìn đồng hồ, Tiến chạy ngang qua dãy B để chạy ra cổng cho nhanh. Vừa tính chạy xuống cầu thang liền nghe có tiếng ẩu đả. Tò mò tiến lại gần, cảnh tượng trước mắt cậu là Linh đang bị mấy cô em lớp 10 ép sát vào tường. Chuyện này cậu cũng thấy bình thường bởi 10/6, chỉ cần là học sinh nhận học bổng thì luôn có một thế lực nào đấy rắp tâm làm hại. Trở lại với chuyện của Linh.
Một cánh tay hạ thấp với tốc độ nhanh hướng thẳng vào mặt Linh.
Linh dần mở mắt ra, một tấm áo sơ mi xanh lè chắn trước mặt cô, loại bỏ cả tầm nhìn. Một mùi hương bạc hà mát lạnh xộc vào mũi cô, cảm giác yên ả phần nào.
-Biến!!!!
Tất cả biến mất trong vòng 1 nốt nhạc. Chỉ còn lại Linh và Tiến đang đứng với nhau. Tiến quay mặt lại đối diện với đôi mắt hút hồn của Linh, nhìn nó say mê tới mức đờ đẫn ra. Để hai tay khoá người Linh lại trên tường. Cậu ghé mặt sát lại gần cô.
Linh tức giận nhìn cái khuôn mặt của kẻ trước mắt. Giơ tay tính đẩy cậu ra.
-Bụm… ha ha ha.- Tiến bỗng dưng bật cười.- Gì? Tơ tưởng gì hả? Giỡn nhóc tí thôi.
-Giỡn cái kiểu quái gì đấy? Làm người ta hết hồn. Xí nữa là cho ăn một tát rồi.
-Rồi, rồi.- Tiến giơ tay đầu hàng.- Nhóc cho anh xin lỗi. Mà thằng Nhật đâu?
-Nó về trước rồi. Thôi đi về.- Linh bỏ đi một nước.
Ra tới nhà xe, Tiến lấy xe ra tới cổng, thấy bóng dáng cô độc của Linh liền chạy tới.
-Về chung đi! Lên đi nhóc.
-Thiệt hả? OK.
Vèo tới nhà. Hai người này lại cãi nhau chí choé. Hết nói.
-Hai người rảnh quá ha.- Nhật nắm tay nhóc Sam và Khang tiến lại gần.
-Ờ, mà phải rồi, anh Cường đi bệnh viện lấy kết quả về chưa?- Linh hỏi.
-Không biết. Vào coi thử.- Nhật dẫn hai đứa nhóc vào, cả Linh và Tiến cũng vào theo.
Tờ giấy xét nghiệm trên bàn, xung quanh mọi người làm mặt nguy hiểm. Hoàng Cường cầm tờ giấy lật lại xem kết quả.
-Ê mặt nó sao nghiêm trọng vậy?- Giang kéo tay Thanh.
-Chậc, mặt hắn thì lúc nào chả nghiêm trọng. Mà tao lo ghê.
Linh giật lấy tờ giấy trên tay Cường, lướt mắt qua một hồi, rồi phán xanh rờn.
-Eo, chữ xấu quá.- Linh cầm bản dịch trên tay. Moi hồ sơ lấy bản gốc toàn tiếng anh ra.- Để coi… chỉ trùng có 30% hai người không phải quan hệ huyết thống.
Lại ăn mừng, cả bọn quậy tanh bành ngôi nhà ra. Giữa buổi, Thanh có lên lầu, ra ban công ngồi một mình. Để ý thấy chuyện đó, Hoàng Cường cầm hai lon nước ngọt lên theo, ngồi xuống cạnh Thanh.
-Em đang nghĩ may là ta không phải anh em.- Thanh xa xăm nói.- Em khó mà ngờ được ba em có gia đình bên ngoài.
-Anh nghĩ ông có nỗi khổ riêng mà, sẽ không sao đâu. Qua hết rồi mà.- Cường tu một hớp nước.- Nè, em có đồng ý làm bạn gái anh lần nữa không?
-Em không.- Thanh thẳng thắn nói.- Hơn năm nay em luôn mong anh quay lại, nói với em chuyện đại loại thế, nhưng giờ không cần nữa.
-Anh biết, nhưng anh không từ bỏ đâu. Một lần là quá lắm rồi, dù có gì xảy ra đi nữa anh vẫn sẽ níu kéo tới cùng. Cho tới khi anh lại được gần em.- Cường mỉm cười nhẹ.- Anh chia tay em một lần, đã đau lắm rồi, anh sẽ không đau lần hai đâu.
-Anh ngốc thiệt, nếu em đang cảm nắng người khác thì sao?
-Thì thôi, sau khi quyết đấu đảm bảo hắn đàn ông thì anh cho hắn. Còn nếu không thì em là anh.
-Đúng là ngốc. Thôi em về đây. Bye.- Thanh vừa đi tới cầu thang liền nói vọng lại.- Hẹn mai gặp lại.
Hoàng Cường hơi chấn động, lâu lắm rồi mới nghe câu này.
"Hẹn mai gặp lại con nhé, con trai."
"Hẹn mai gặp lại nha anh Cường."
"Hẹn mai gặp lại cháu."
"Anh, hẹn mai gặp lại anh."
Cảm ơn em, đã đến bên anh nha, Angel!
Hoàng Cường tự nhủ, sau đó đem con dế samsung cũ mèm ra, lật ra trong tệp một hình ảnh. Một người phụ nữ trẻ tuổi đang ôm một đứa bé trai đáng yêu, hai mẹ con cười cực tươi. Người mẹ có làn da trắng nõn, đôi mắt nâu long lanh, nụ cười tươi và đặc biệt là có nét đẹp cực kì sắc sảo. Có điều hơi giống Thanh. Chỉ vài nét thôi.
Liệu mình có phải vì cô ấy giống mẹ không nhỉ?
Khẽ lắc đầu mấy cái, anh quay trở lại phòng mà không hề biết anh đã lỡ mất một điều. Những đám mây dày đặc tan dần, một dải ngân hà hiện ra ngay tắp lự. Đó là điều anh đã lỡ, không do anh không để ý mới đúng. Nhỉ?
Bình luận truyện