Juliet Thành Bạch Vân

Chương 1: Không nên đắc tội bới kẻ phải tăng ca!



Trên thiên đình_ Cục quản lý sách_ Phòng tiểu thuyết!!

Một lão thần tiên tóc bạc, mi bạc râu dài đang tức giận trợn mắt nhìn cô gái ngồi nhàn nhã phẩm trà đối diện mình. Nàng mặc một chiếc váy liền mầu hồng đào nhạt ôm sát thân hình kiều nhỏ, trên cổ chiếc khăn lụa cùng mầu hờ hững làm khuất bớt đi khuôn ngực cao vút trắng nõn mịn màng ẩn hiện dưới cổ áo chữ V, áo vest trắng được cắt may cẩn thận vừa khít khoác ngoài . Phía dưới là chân váy dập ly nhẹ nhàng mềm mại phủ qua đầu gối, lộ đôi chân thon đi giầy Christian Louboutin cao gót hồng nhạt. Tiêu chuẩn trang phục văn phòng hiện đại nhã nhặn,đơn giản khác biệt hoàn toàn với một phòng cổ trang váy áo rườm rà thướt tha! Nàng ngước mắt lên liếc nhìn lão thần tiên trước mặt điềm đạm nói.

- Lão gia gia, thực ra thì là do lỗi của các người trước nha! Không ai nhìn thấy tức là của mình các người không hiểu đạo lý đấy sao? Là do nhân viên của lão gia gia người ko cẩn thận quăng bừa bãi nên ta tiện tay… Dùng tạm chút ít thôi.

Lão thần đập bàn làm cho chén trà nẩy lên lách cách.

- Dùng tạm ít thôi à? Cô có biết vì cô mà bao nhiêu tiểu thuyết bị đổi tình tiết không? Cô phải tôn trọng tác giả, tôn trọng người đọc, tôn trọng ta là người quản lý chứ! Để sửa lại ta và nhân viên đã phải tăng ca hơn tháng nay mà cô kêu ít thôi à? Để cho cô chỉnh nhiều thì nhân viên cục quản lý tiểu thuyết này bị ép chết hết chắc?

Cô gái liếc mắt 1 cái đặt chén trà xuống tiện tay nhón vài miếng mứt quả giọng vẫn tỉnh bơ.

- Ý nha, không phải lão gia gia cũng biết là độc giả rất nhiều ng bức xúc khi nhân vật yêu thích của họ bị ngược sao? Con chỉ đại diện người đọc mà… Để cho số phận nhân vật tốt hơn thôi.

Lão thần tiên bất lực ôm đầu! Nếu không phải cô gái này là người phàm, vô tình tóm được đôi giầy bước vào thế giới trong sách do con gái lão quăng lung tung, sợ lộ với cấp trên lão đã giáng cho cô nàng này 1 đạo 18 lôi kiếp rồi hừ hừ. Mà tại sao cô ta được mở thiên nhãn để có thể thấy thần vật cơ chứ! May mà ta nhanh tay đóng lại ko thì rắc rối nữa.

- Người tới, đem những tình tiết thay đổi đọc lại 1 lần!

Lão thần tiên bất lực gọi nhân viên, 1 vị tiên nữ chờ bên ngoài nhanh nhẹn cầm 1 quận giấy tiến vào! Nhún gối hành lễ rồi phất tay, cuộn giấy khẽ mở ra trôi nổi trên không phát ra 1 giọng đều đều

- [Những tình tiết bị đổi gồm: Âu Dương Khắc trong "Xạ điêu bộ tam khúc chi Anh hùng xạ điêu" không chết! Tiêu Phong, A Tử trong "Thiên long bát bộ" không chết, Mộ Dung Phục không bị điên nhưng bị cả võ lâm bài trừ, A Bích bỏ đi! Không thể tự sát do bị đe doạ nếu chết sẽ mang xác đi cho 100 tên biến thái công, tra công chà đạp, quật mộ nghiền xương! Sống thống khổ ko bằng chết. Nhạc Bất Quần trong "Tiếu ngạo giang hồ" thì tức chết do xuất hiện tập san "Giang Hồ Tiếu" xuất bản âm mưu của lão thành sách, lại thêm bản "Quỳ Hoa Bảo Điển" sửa đổi tên "Vô địch thần công càn khôn đại na di" tu luyện vô địch thiên hạ mà không cần phải .. Tự cung và ...@&$£€¥%*%##+@$....]

Lão thần tiên càng nghe mặt càng đen ko kiên nhẫn phất tay 1 cái cuộn giấy lại thu về trong tay lão im lặng.

- Hừ cô còn kêu ít! Kim Dung đã khóc hết nước mắt vì truyện của lão thành truyện hài đến nơi rồi! Cô có thù với lão hả mà chuyên đi chỉnh truyện do lão viết?

Cô gái tỉnh bơ chớp chớp mắt.

- Đâu có, đấy là tác giả con thích nhất, đọc mỗi của ông ấy thôi!

( Bên trong Kim lão gia khóc ròng, Cổ Long tiên sinh với vài vị nữa thở phào nhẹ nhõm! Để nàng ta hâm mộ mình có phải truyện của mình với lão Kim giống nhau không, may quá là may đi… Tối về phải karaoke ăn mừng)

Lão thần tiên tròng mắt loé lên ánh sáng giảo hoạt âm trầm cười.

- Giả Kim Dung, Huỳnh Dị, Cổ Long… Có đọc không?

Cô gái cảnh giác nhìn lão,

-Lão gia gia…. Định làm gì…

Lão thần tiên cười cười rất là thân thiện tiến lại nhưg cô gái lại thấy lạnh hết sống lưng nghĩ ” thôi toi rồi”!

- Vậy ta cho cô vào hỗn độn thế giới tiểu thuyết mà thay đổi số phận nhân vật nhá! Đổi song cô sẽ được về fu fu fu …

- Từ từ, khoan đã, lão gia gia có gì từ từ nói ha…

- Không có từ từ gì hết đi cho ta!!!

Lão phất tay lỗ hổng trong không gian xuất hiện 1 cước đạp văng nàng đang trợn tròn mắt vào trong, chỉ thấy vọng lại 1 tiếng hét thê thảm kèm theo tiếng chửi bới nhỏ dần.

- AAAA…AAA….. Lão già chết bằm ….muốn…. giết ….người …diệt …khẩu …&$@$$¥£%#

Nhẩy 1 cái, gân xanh trên trán lão thần tiên phình to! Ngón trỏ ngón giữa hợp lại giáng 1 đạo sấm sét vọt theo nàng.

- Con mẹ nó! Nha đầu chết tiệt thấy ta hiền mà khinh hả! Cho chừa thói táy máy là 1, vô lễ với người già là 2, làm ta tăng ca là 3 hừ hừ…

Loé sáng 1 cái lỗ hổng kia biến mất! Lão thần tiên hành động liền mạch lưu loát tuyệt không có bất cứ động tác dư thừa nào như đã làm chuyện này cả trăm lần! Phẩy tay áo hừ lạnh bỏ vào trong văn phòng. Tất cả mọi ng xung quanh tròn mắt bật ngón cái lên khen ngợi! Đúng là gừng càng già càng cay.

Kinh nghiệm rút ra là không nên đắc tội với kẻ phải tăng ca!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện