Juliet Thành Bạch Vân
Chương 25: Động phòng thực náo nhiệt
Hôm sau trời vẫn còn tối đen, mỗ trư đang ngon giấc liền bị 4 nàng thị
nữ Thanh Y, Hồng Y, Lam Y, Tử Y dựng dậy. Lơ mơ lơ mơ bị mang đến ôn
tuyền phía sâu sau Minh Nguyệt các nàng cũng không biết, nước ấm vây
quang lại có rất nhiều cánh hoa hồng thơm dễ chịu lại cành khiến nàng
ngủ ngon hơn. Lam Y, Tử Y hai người dùng tinh dầu đàn hương thấm lên tóc cùng cơ thể nàng rồi dùng khăn bông trắng muốn nhẹ nhàng chà lau từ đầu đến chân không xót một chỗ. Nửa canh giờ sau nàng vẫn gật gù được mang
lên để nằm trên một tấm gấm dầy mầu trắng xoã tóc ra cho Thanh Y và Hồng Y cẩn thận thấm ướt tóc cùng toàn thân, sau đó phủ một lớp bột phấn
tinh mịn lấp lánh bột ngọc trai lên tay chân cùng khắp người nàng. Khi
mặt trời bắt đầu lấp ló xuất hiện mỗ nữ mới mắt nhắm mắt mở tỉnh lại
thấy trên người mình chỉ khoác một chiếc áo sa mỏng rộng thùng thình,
Thanh Y tay lăm lăm một chiếc trâm ngọc đầu có một chất lỏng đỏ tươi
định ấn lên tay trái nàng. Vừa tỉnh ngủ đã thấy mình sắp bị hành hung
theo bản năng nàng hét ầm lên lùi lại mà ko biết mình đang ngồi trên
ghế, kết quả là nàng vô cùng mất hình tượng mà ngã ngửa ra sau tứ chi
hướng lên trời. Hồng Y, Lam Y đen mặt vội đỡ nàng dậy để nàng tập tễnh
xuýt xoa ôm mông ngồi xuống ghế như cũ nhìn Thanh Y đầy cảnh giác.
- Thanh Y, ngươi muốn làm gì a.
Thanh Y dở khóc dở cười đưa chiếc hộp ngọc nhỏ bên trong chứa một ít chân lỏng đỏ tươi cho nàng xem.
- Hồi phu nhân, là thủ cung sa ạ.
Nàng đang tò mò định thò móng vuốt vào sờ thử nghe nói đến là thủ cung sa giã ra từ con thạch sùng ăn bẩy cân chu sa thì ngay lập tứ ghê tởm ném lại cho Thanh Y.
- Ta không muốn bị hội liên hiệp bảo vệ động vật kiện tội xài chế phẩm từ động vật quý hiếm đâu, khỏi phải điểm. Ghê chết người!
Nàng rụt đầu lè lưỡi còn bốn nàng kia nhìn nhau khó hiểu “hội hiệp bảo vệ động vật” là cái hội gì? Chu sa quý hiếm sao? Biết nàng đây là sợ vì nó được giã ra từ con thạch sùng Thanh Y vẫn cố vớt vát.
- Phu nhân một chút thôi, thủ cung sa người ta nuôi rất nhiều mà. Nhắm mắt lại Thanh Y điểm một cái thôi không có đau.
- Không đâu, ta bị dị ứng động vật lạ a~~~ toàn thân sẽ nổi mẩn ngứa rất khó chịu, rất xấu a~~~ Thanh Y muội muội muốn ta khó chịu, muốn ta xấu ư?
Dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Thanh Y làm nàng ta không có cách nào khác đành buông tay đầu hàng, bất lực cất chiếc hộp nhỏ vào một góc nàng bắt đầu lôi phấn ngọc cùng bút lông trên bàn gương ra trang điểm cho phu nhân của mình. Sau một hồi công phu tô vẽ mỗ nữ nhìn khuôn mặt trắng bệch như ma cùng môi đỏ chót như hai quả ớt , má hồng đậm như mông hầu tử cùng lông mày đen xì như sâu róm của mình mà nghẹn. Nữ nhân cổ đại….thẩm mỹ thực đặc biệt a~~~ Bỏ qua biểu tình như nhìn thấy kỳ quan mới bị phá bỏ của bốn nàng thị nữ, Thuỷ Linh lau sạch đống son phấn bự chảng trên mặt mình đi. Đánh nhẹ một lớp phấn nền, thêm một lớp phấn phủ mỏng để làn da tinh mịn như sứ, lông mày kẻ theo khuôn tự nhiên. Giữa trán vẽ 3 cánh mẫu đơn cách điệu mầu đỏ tiêm diễm, nàng lại dùng bột ngọc trai lấp lánh tán đều lên bầu mắt, hốc mắt dùng thanh chì kẻ lông mày nhấn một chút cho sâu rồi lại kẻ viền mí kéo dài ra hơi xếch lên ở đuôi mắt sắc sảo. Dùng bút lông chấm một chút bột ngọc trai kẻ dọc theo sống mũi và viền mí dưới, mở mắt ra nàng hài lòng với đôi mắt long lanh sắc nét của mình chẹp miệng tiếc rằng ở đây không có masscara để tăng thêm hiệu quả a. Điểm một chút phấn hồng nhạt nơi gò má, dùng bút lông chấm son tô đỏ lòng môi rồi tản ra nhạt dần ra phía viền, thêm chút dầu vừng bóng bẩy nữa vậy là song. Nhìn vào gương đồng tuy không rõ lắm nhưng cũng có thể thấy một mỹ nhân như hoa hàm tiếu e lệ, nàng vui vẻ quay sang chớp mắt với xanh, hồng, lam, tím phía sau mình.
- Như vậy được chứ?
Các nàng nhìn phu nhân của mình mà cằm như muốn rớt, nàng vốn có một làn da mịn màng, đôi mắt to và đôi môi đầy đặn. Sau khi trang điểm thế này mọi ưu điểm lại càng nổi bật hơn, nhất là đôi mắt lay động chứ không còn mơ màng như mọi khi nữa, không thể dùng một từ mỹ nhân để miêu tả a~~~ nhìn nàng có thể hiểu câu “Nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc” là để chỉ người con gái thế nào. Vươn móng vuốt vỗ vỗ, tiện thể nhéo nhéo khuôn mặt Thanh Y cùng Hồng Y nàng cười hì hì gọi hồn của các nàng ấy quay trở lại.
- Sao? Chưa nhìn thấy mỹ nhân như ta bao giờ sao?
- Phu…phu nhân…quá đẹp rồi! Không phải mỹ nhân bình thường a~~~ là tiên nữ.
Thanh Y lắp bắp, các nàng kia cùng đồng loạt gật đầu như băm tỏi. Mỗ nữ vươn ngón tay trỏ lên lắc lắc, ra vẻ rất là cao thâm.
- Tục, như vậy rất tục a. Không thể lúc nào cũng dùng từ tiên nữ để miêu tả vẻ đẹp của mỹ nhân được, cái gì mà “chim sa cá lặn”, cái gì mà “như hoa như ngọc”. Không thực tế, phải nói rằng ta có vẻ đẹp hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu, ngọc thấy phải vỡ, thuyền thấy phải chìm mỹ nhân tai hoạ nhân gian hắc hắc…
Mỗ nữ tự kỷ hắc hắc cười không nhìn đến gương mặt những người xung quanh đã đen toàn tập, có ai lại đi so sánh mình với tai hoạ nhân gian bao giờ không cơ chứ? Biết phu nhân của bọn họ không phải người thường nhưng…vậy cũng quá là không thường đi. Rút rút khoé miệng, các nàng lại bắt tay vào vấn tóc cho vị phu nhân đặc biệt này của mình. Vì phu nhân thích nhẹ nhàng nên các nàng chính là vấn một cái vân kế đơn giản phía trên cài tám chiếc trâm hoa mai còn phía dưới để buông xoã tự nhiên. Sau đó bắt đầu tới yếm đỏ mẫu đơn rồi tầng tầng lớp lớp váy áo, không thể chịu nổi những tầng lớp như muốn chôn người thế này nàng quyết định chỉ mặc thêm một chiếc váy cùng áo lót bên trong mầu vàng phủ một chiếc áo lụa đỏ thêu mây, dùng đai lưng song hỉ cùng những sợi dây mảnh mầu đỏ thắt lại tôn lên vòng eo nhỏ nhắn cuối cùng mới đến áo khoác đuôi dài thướt tha. Vừa nhẹ nhàng vừa phiêu dật quyến rũ với những đường nét cơ thể yểu điệu hiện rõ, tiếp theo chính là mũ phượng lưu ly rèm châu nặng trịch a, dù nó không quá cồng kềnh nhưng nàng ước lượng cũng phải gần 2 cân đi. Vừa cố định mũ phượng, phủ hồng trù lên cũng là lúc nghe thấy tiếng xôn xao của kèn trống từ bên ngoài vọng vào, bà mối với hình tượng mập mạp cùng nụ cười cầu tài và ánh mắt toả ra kim quang bước vào. Tuy cách lớp sa mỏng mầu đỏ thêu chỉ vàng nàng cũng có thể thấy móng vuốt múp míp của bà ta cầm theo một quá táo tươi đỏ chót cùng chiếc hộp nhỏ.
- Tân nương đây rồi, mau há miệng ăn trái táo đỏ mau sanh quý tử nào.
Bà ta cười mị mắt hơi vén lớp sa mỏng lên đưa đến trước miệng nàng một trái táo đỏ tươi ướt át nho nhỏ, đang đói bụng nàng ngay lập tức há miệng ăn luôn. Thòm thèm nhìn chiếc hộp trong tay bà mối xem còn trái nào nữa không nhưng thất vọng rồi, chỉ có một trái duy nhất. May mà có hồng trù khăn sa che mặt không thì nàng sẽ phải đào hố chui xuống khi nhớ lại biểu hiện không giống tân nương chút nào của mình lúc này. Nhét vào tay nàng trái táo to khác cũng đỏ không kém bà ta bắt đầu mở miệng liên thanh những câu đại loại như yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, xứng lứa vừa đôi, phu xướng phụ tuỳ, xứng duyên cầm sắt, long phụng xum vầy bla bla hoà cùng tiếng ồn ào phía ngoài khiến nàng hoa mắt ù tai, lảo đảo theo bà mối cùng Thanh Y dìu hai bên nàng bước ra ngoài hơi cúi người ngồi vào trong kiệu hoa tám người khiêng.
Ngồi bên trong chiếc kiệu đỏ rộng rãi, nhìn xuống quả táo trong tay nàng không biết có nên hạ gục nhanh tiêu diệt gọn nó không. Rất tiếc ý đồ “ác độc” với trái táo không thể thực hiện được do quãng đường từ Minh Nguyệt các đến Cô Vân các quá ngắn, chưa qua thời gian uống hết một chén trà nàng đã thấy kiệu lung lay hạ xuống. Bao nhiêu cố gắng suy nghĩ vẩn vơ để tránh đi sự hồi hộp của nàng hoàn toàn vô tác dụng, khi nghe tiếng pháo nổ râm ran ở bên ngoài cùng tiếng nhạc hỉ rộ lên trái tim nàng cũng đập nẩy lên liên hồi. Rèm kiệu lay động một cái được Hồng Y vén lên, một cánh tay thon dài với tay áo rộng mầu đỏ tươi viền thêu chỉ vàng vươn ra chờ đợi nàng nắm lấy. Cắn cắn cánh hoa môi, nàng cố gắp áp chế nhịp tim cùng hơi thở của mình lại tay hơi run run để vào lòng bàn tay to lớn ấy. Ngay lập tức tay nàng được nắm chặt lại bao trong hơi lạnh dễ chịu quen thuộc, tiếp theo cả người được bế bổng lên mang ra bên ngoài trong tiếng chúc tụng của mọi người trong thành. Trong đó giọng của Tôn Tú Thanh Tây Môn phu nhân là vượt lên tất cả chọc nàng khó khăn lắm mới bình ổn được tâm tình nay lại dâng lên đầy lồng ngực.
- Diệp soái ca ôm tân nương cẩn thận đừng để nàng lại chạy mất lần nữa nha.
Đôi tay đang ôm lấy nàng hơi run lên một chút nhưng cũng không có nói gì đi tiếp, bước qua chậu lửa trước cửa mang nàng vào đại sảnh đã được trang hoàng rực rỡ một sắc đỏ vui mừng. Giọng hắn trầm thấp bên tai khiến nàng có chút không biết phải làm sao.
- Nàng chắc rằng có thể đứng được chứ?
- Không sao mà, nếu không chúng ta làm sao để bái đường đây?
Hắn hơi cười.
- Cứ vậy là được.
Nàng xấu hổ đấm nhẹ vào vai hắn.
- Diệp đặt ta xuống mà~~~
Ý cười càng sâu, đôi mắt lấp lánh. Diệp Cô Thành trong mắt mọi người tại đây không còn là Diệp thành chủ lãnh băng băng nữa mà là một tân lang đang cẩn thận nhẹ nhành đặt thiên hạ trong lòng mình xuống, tay vẫn không buông không dời sợ nàng ngã. Tất cả đều muốn cười mà không dám, bà mối hắng giọng e hèm một tiếng ổn định lại không khí rồi bắt đầu trịnh trọng thông báo.
- Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương hướng ra phía ngoài. Nhất bái thiên địa!
Cả hai nhẹ nhàng xoay qua hướng đông thành kính vái một vái.
- Nhị bái cao đường.
Do song thân tân lang đều đã băng hà, lão ba lão mẹ tân nương không cùng thời không này nên cả hai vẫn hướng phía đông vái tiếp một vái nữa.
- Phu thê giao bái.
Tân lang tân nương đối mặt vào nhau vái một vái cuối cùng nữa, lúc này nàng mới dám ngẩng lên nhìn tân..phu quân của mình qua rèm châu trước mặt và hồng trù mỏng manh. Hôm nay hắn chính là dùng một sợi dây mầu đỏ buộc tất cả tóc lên phía trên cao làm lộ ra toàn bộ ngũ quan tinh sảo nhưng nam tính, phượng mâu sáng bừng đến cả đuôi mắt cũng phải dương lên. Có thể thấy được ý cười trên đôi bạc thần, thân thể thon dài khoác lên lên mình một thân hỉ phục đỏ khiến hắn dường như bớt đi vẻ thanh lãnh thay vào đó lại có cỗ tà mị không nói lên lời. Bàn tay hắn vẫn nắm lấy tay nàng không buông, có thể thấy những ngón tay thon dài không còn lành lạnh nữa mà đã bắt đầu ấm dần lên. Nàng cứ ngây ngốc nhìn hắn như vậy ngay cả khi bà mối hô lên “Đưa vào động phòng” trong truyền thuyết rồi được hắn ôm lên đi đến hỉ phòng trong sự hò reo chúc mừng cùng pháo nổ đì đùng nàng cũng không thể dời mắt. Nhận ra tầm mắt của nàng hắn cười nhẹ một chút, ngực hơi rung động giọng hàm chứa chút chêu chọc hiếm thấy.
- Nàng đây là không nỡ dời mắt khỏi ta?
Giật mình quay đi mỗ tân nương xâu hổ cắn môi giải thích.
- A…là…là thấy huynh mặc như vậy có…có điểm lạ lẫm thôi.
- Không thích?
- Không phải, chỉ là…không ngờ huynh lại…lại đẹp trai như vậy.
“Thực may là huynh không đeo túm hoa đỏ trước ngực a” lén bỏ thêm một câu như vậy trong lòng. Nàng le lưỡi do quẫn quá mà lôi bừa từ hiện đại ra dùng khiến hắn không hiểu nhướn mày nhưng cũng không hỏi thêm. Cẩn thận đặt nàng ngồi trên hỉ giường, nhìn thân hình kiều nhỏ thướt tha, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy trái táo đỏ hắn có cảm giác thoả mãn khó hiểu. Dưới lớp hồng trù lờ mờ, hắn có thể thấy rõ nàng hôm nay rung động lòng người như thế nào. Đôi mắt mơ màng mông lung mọi khi giờ trở nên sắc sảo rõ nét khiến mỗi cái liếc nhìn của nàng chính là câu hồn người, làn môi đỏ thắm oánh nhuận càng thêm chọc hắn muốn gỡ bỏ miếng vải mỏng manh khó chịu này xuống mà nếm vị ngọt của đôi cánh hoa hồng ngay lập tức. Đè nén lại bản thân, hắn vỗ nhẹ lên bàn tay ý muốn nàng yên tâm rồi xoay lưng bước ra ngoài quay lại đại sảnh đang ầm ỹ. Thanh Y, Hồng Y, Lục Y, Tử Y ngay lập tức ùa vào ríu ra ríu rít.
- Chúc mừng phu nhân.
- Mừng phu nhân a~~~
- Chủ nhân hôm nay đúng thật là ý vui lộ ra hẳn mặt, lần đầu tiên trong đời Tử Y thấy nga.
Nàng ngay lập tức quăng trái táo sang bên cạnh giường có đầy hạt dẻ, hạnh nhân và lạc, giật hồng trù khăn sa ra trong sự kinh hoảng của bốn nàng tì nữ.
- A phu nhân mau đội lại, mau đội lại. Không phải tân lang vén hồng trù là không tốt…
Nàng đáng thương hề hề nhìn bọn họ chớp mắt.
- Các muội muội có thấy giờ gần chính ngọ rồi không? Ta từ sáng đến giờ chưa được ăn gì… đói a~~~
Sau đó đánh mắt về phía một bàn đồ ăn trong phòng mắt sáng bừng, thiếu chút chảy nước miếng đến. Các nàng còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng lập tức bị đạp tung ra. Một giọng cười hắc hắc quen thuộc cùng mùi thức ăn nóng bay vào.
- Mỹ nhân của ta đói đi, các ngươi thực không biết cách phục vụ thai phụ.
Mỗ nữ nhẩy dựng rít lên.
- Tôn Tú Thanh, cậu đừng có tung tin vịt!
Tôn Tú Thanh một thân tuyết trắng xứng với hình tượng lão công của mình bước đến trước mặt nàng bỏ qua bốn nàng tì nữ hoá đá ngay câu đầu tiên Tây Môn phu nhân nói, câu tiếp theo khiến các nàng ngay lập tức tản ra thành bột phấn bị gió cuốn đi. Các nàng dù thân trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết nhưng vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, đương nhiên làm sao hiểu nổi những chuyện như vậy ? Tây Môn phu nhân đã lập gia đình nói chắc là không sai đâu. Thảm nào chủ nhân của các nàng bất chấp miệng vết thương nơi chân của phu nhân đã se lại vẫn luôn một mực ôm nàng đi tới đi lui vô cùng cẩn trọng, chính là tiểu chủ nhân tương lai a~~~
- Hắc hắc, thế nào? Không muốn ăn?
Nhìn hai đĩa đồ ăn nói hổi trong tay Tôn Tú Thanh, nàng vô lực nhún nhún vai. Có giải thích thì càng bị nghi ngờ, lười nói! Đi qua vài tháng nữa bụng không có to lên thì khắc biết.
Cười hì hì tự cho là đúng Tây Môn phu nhân kéo ghế ngồi xuống chống cằm nhìn nàng đang bắt tay vào tiêu diệt hai đĩa đồ ăn chẹp chẹp lưỡi nghĩ bụng “Ta và lão công cũng chính là ăn cơm trước kẻng rồi mới thành thân, còn hiếm là các ngươi?”
Các nàng Thanh,Hồng, Lục, Tử, lúc này mới gom nhặt được hết linh hồn bị doạ bay đi mất cuống quýt tiến đến cẩn cẩn dực dực kẻ bê nước kẻ chạy đi lấy thêm thức ăn, kẻ kê thêm nệm cho phu nhân của mình đang híp mắt lại vì ăn.
- Phu nhân dùng trà.
- Phu nhân ngồi lên nệm cho khỏi lạnh.
- Phu nhân dùng thêm canh.
- Phu nhân người thấy chỗ nào không khoẻ.
- Phu nhân người cẩn thận một chút.
- Phu nhân ăn chậm một chút, như vậy không tốt cho tì vị a~~~
- A phu nhân người đừng cúi xuống để Tử Y lấy đôi đũa khác cho người….
Mỗ nữ đen mặt, gân xanh trên trán nẩy ra n cái biến thân thành khủng long bạo chúa mặt nhăn thành một đoàn thét ra lửa.
- Các người đi ra ngoài hết cho ta.
Lần đầu tiên phu nhân vốn nhẹ nhàng vui vẻ lại nổi cáu với mình, các nàng ngơ ngác nhìn nhau không biết mình sai ở đâu. Lại lén lút nhìn gương mặt khủng bố của nàng lắp bắp không lên lời, Tôn Tú Thanh ở bên cạnh lắc lắc đầu ra vẻ hiểu biết phất tay ý bảo các nàng cứ lui đi, lại còn bồi thêm một câu.
- Ai nha…. Phụ nữ có thai chính là thái độ thất thường như vậy các ngươi cũng không cần phải uỷ khuất.
Các nàng mắt oanh oánh nước lập tức trở lên sáng ngời nhìn Tây Môn phu nhân đầy khâm phục gật đầu như băm tỏi lui hết ra ngoài.
Mỗ nữ chán bản tựa đầu vào tay nhu nhu cái trán.
- Tú Thanh, không phải như cậu nghĩ ! Mình và huynh ấy vẫn chưa…vẫn chưa cái gì gì kia.
Nàng đỏ bừng mặt lắp bắp giải thích, Tôn Tú Thanh nheo nheo mắt nhìn nàng có vẻ không tin tưởng lắm.
- Cậu và lão công thực sự chưa…
Làm động tác hai bàn tay úp lên nhau xoay chuyển.
Tân nương đen mặt gạt đôi móng vuốt của nàng ta đi, cúi đầu vân vê tà áo.
- Mình…mình vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ a~~~
Phụt…
Tây Môn phu nhân không chút hình tượng mà phun miếng canh tổ yến trong miệng ra, may nàng ta không ngồi đối diện tân nương không thì mệt. Lau lau qua loa miệng và vạt áo của mình nàng trợn tròn mắt nhìn mỗ nữ quẫn đến mức làm đà điểu chôn mặt xuống bàn.
- Cậu không phải 24 tuổi sao? Đến giờ này vẫn còn là xử nữ, mình thực bội phục gia giáo nhà cậu.
Mỗ nữ tuy quẫn nhưng cũng không phải vừa.
- Cậu cũng bằng tuổi mình lúc xuyên qua chẳng nhẽ cậu đã…
Tôn Tú Thanh đơ hình một chút, xấu hổ ngượng nghịu chuyển qua bộ dạng vừa rồi của mỗ nữ.
- A mình…mình cũng như cậu thôi~~~
Quăng cho nàng ta một ánh mắt xem thường, tân nương nhếch miệng cười giảo hoạt.
- 24 tuổi cộng thêm 20 năm bên này nữa là 44 tuổi, quả thực…cậu chính là hình tượng thặng nữ ~~~ vậy mà còn chê mình.
Tôn Tú Thanh đen mặt xông lên dùng “Nhất dương chỉ” tấn công khiến mỗ nữ không chút hình tượng tân nương lăn đùng ra ghế quý phi cười sằng sặc.
Bốn nàng tì nữ ở bên ngoài càng thêm khảng định phu nhân của bọn họ chính là hoài thai nên mới tính nết thất thường như vậy, chợt cáu chợt cười a.
Tân nương cùng Tây Môn phu nhân hàn huyên cười đùa ầm ỹ cuối cùng cũng đã đến sập tối, Tôn Tú Thanh vốn định ở lại nháo động phòng nhưng bị chính lão công của mình lôi đi trở về Vạn Mai Sơn Trang. Thực may hai nàng cũng đã kịp chỉnh trang lại y phục, dung mạo cho nhau nếu không Tây Môn trang chủ nhất định nghi ngờ các nàng là vừa tham gia hội đánh vật song.
Cố định lại mũ phượng trên đầu chắc chắn, phủ hồng trù lên song đưa mắt nhìn hỉ phòng rộng lớn yên tĩnh có một mình nàng ngồi trên giường đợi tân lang đến tiến hành nghi thức cuối cùng trong hôn lễ . Khắp nơi là sắc mầu đỏ chói lọi vui mừng, lại nhìn cặp nến song hỉ được đốt lên mà nàng khẩn trương vô cùng. Dù sao cũng là lần đầu tiên của mình, nàng không lo lắng sao được? Hắn là người nàng có tình cảm nên nàng không tiếc nuối gì, nàng không nghĩ mình sẽ dễ dãi như vậy nhưng với một nam nhân như vậy có ai là không muốn? Nàng hung hăng khinh bỉ gõ vào trán một cái lầm bầm “Sắc nữ a~~”, vậy thế này có được coi như sống thử không nhỉ? Nàng phì cười với suy nghĩ kỳ cục của mình, bọn họ chính là đã cử hành hôn lễ long trọng bái thiên địa rồi chính là phu thê chính thức rồi thì sao tính là sống thử được. Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy vướng mắc rất nhiều vì nàng sẽ phải trở về, nàng không phải hình tượng thánh mẫu mà nàng chính là một kẻ ích kỷ trong tình cảm. Nàng chạy trốn hắn khi nghĩ hắn chỉ là trả ơn mình, nhưng khi biết hắn cũng bắt đầu có tình cảm thì nàng lại trở lên tham lam muốn nhiều hơn nữa từ hắn. Dù chỉ là thích nhau nhưng tình cảm chính là một loại thuốc độc đáng sợ ăn mòn con người khi phải chia lìa. Nàng khi trở về còn có cha, có mẹ, có công việc bạn bè.
Còn hắn?
Hắn chính là một kẻ từ trước đến nay luôn cô đơn một mình, dù không đọc tác phẩm nào của Cổ Long tiên sinh nên không biết trong nguyên tác hắn ra sao. Nhưng câu nói nổi tiếng của hắn thì nàng chắc chắn biết.
“Lâu cao thì cô tịch, chỉ kẻ ở trên cao mới có thể hiểu!”
Nàng chính là lo lắng hắn sẽ quay lại hình ảnh ấy, lo hắn sẽ trở thành một khối hàn băng trăm triệu năm không tan. Nàng không hi vọng sau khi mình đi sẽ có nữ nhân nào khác bên hắn, dành hết mọi sủng nịnh như hắn đang dành cho nàng lúc này. Không muốn trong tim, trong mắt, trong suy nghĩ của hắn có người khác nhưng đồng thời nàng cũng không muốn hắn chịu cả đời tịch mịch chỉ có thanh kiếm là bạn. Nàng rối rắm không màng đến mũ phượng đập đập đầu vào thành giường, hậu quả không tránh được định luật vạn vật hấp dẫn mà trượt một cái ngã ngửa ra sau.
Đột nhiên một giọng cười phía cửa sổ nổi lên, nàng giật nảy cả mình ngay lập tức loạng choạng ngồi dậy. Trời đã bắt đầu tối hẳn xuống, vầng nguyệt nha lẫn trong mây vẫn chưa xuất hiện. Từng đám sương theo không khí bắt đầu lạnh của mùa thu trên đỉnh núi cao chậm rãi lan toả cùng điệu cười âm trầm đột nhiên xuất hiện, khiến không khí tươi vui của hỉ phòng cũng trở nên âm trầm quỷ dị. Một bóng dáng cao lớn mầu huyết dụ đeo mặt nạ vàng loé lên ánh sáng lạnh, ngồi tựa vào khung cửa sổ một nửa người được ánh nên trong phòng chiếu rõ một nửa lại ẩn trong bóng tối nhìn mình chằm chằm làm nàng rùng mình theo bản năng lui lại phía sau đè nén lại sợ hãi quát lên hỏi.
- Ai ?
Xung quanh đây có rất nhiều người, nghe thấy tiếng nàng quát to chắc chắn sẽ xông vào. Nàng không tin một mình hắn có thể thoát được, hơn nữa còn có Diệp Cô Thành. Như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn cười tà bước chân chậm rãi bước đến trước mặt tựa vào thành giường ngạo nghễ nhìn xuống nàng.
- Ngươi có muốn thử lại không?
Nàng ngay lập tức nghĩ không song, hắn dám ung dung vào đây như vậy chứng tỏ hắn đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Nghiến răng nàng cố gắng ngồi thẳng người lên ngẩn cao đầu nhìn lại hắn.
- Ngươi là ai? Muốn gì?
Hắn nâng khoé môi cười, vươn tay muốn lấy đi hồng trù nhưng nàng nhanh tay hơn tự mình giật phắt tấm sa mỏng manh ra. Nam nhân duy nhất được phép nâng tấm khăn này lên chỉ có Diệp Cô Thành mà thôi, nàng thà tự tay mình gỡ xuống còn hơn để tên lạ mặt toàn thân phát ra tử khí này động vào.
Tay hắn cương lại trong không trung nhưng cũng không có dừng lại, vươn đến nắm lấy cằm của nàng bóp mạnh ép nàng phải kêu lên nhưng nàng kiên quyết một chữ cũng không nhả ra cho hắn, hắn cười âm trầm ánh mắt loé lên.
- Khá lắm, không hổ là phu nhân Bạch Vân thành. Ngươi thông minh như vậy còn không đoán ra mục đích của ta đến đây ?
Nàng gạt mạnh tay hắn ra khỏi cằm mình liếc hắn một cái đầy xem thường.
- Ngươi muốn bắt ta để uy hiếp Diệp Cô Thành? Còn phải xem bản lĩnh của ngươi có thoát được khỏi đây không cái đã.
Hắn đột nhiên cất tiếng cười to, nàng không tự giác run lên một chút rùng mình nổi da gà vì điệu cười sắc lạnh đâm vào tai người khác của hắn.
- Ta gét nhất nữ nhân quá tự tin như vậy.
Hắn ngừng cười cũng đột ngột như khi cất tiếng cười, phất tay qua người điểm huyệt đạo toàn thân của nàng nhưng lại không điểm á huyệt.
Nhìn thấy hắn vươn tay tóm lấy mình nàng trợn mắt lên sợ hãi.
- Đừng có động vào ta, cút ngay.
- Ngươi cũng thực bướng bỉnh, vào tay ta còn mạnh miệng?
Ha ha cười, hắn ôm lấy nàng tiến ra phía cửa sổ.
Rầm…lao xao…lao xao…
Cánh cửa hỉ phòng lầm thứ hai trong ngày bị đạp nhưng lần này không may mắn như lần trước, nó nát vụn bắn tung toé. Một thân ảnh thon dài mặc hỉ phục tay cầm bạc kiếm thanh mảnh vẫn còn nhỏ những giọt máu tong tong lao vào, lập tức thấy nàng hoa dung thất sắc bị kẻ khác ôm cứng ngắc vào lòng dương đôi mắt to bất lực lên nhìn mình cầu cứu khiến máu trong huyết quản hắn như đóng băng cả lại. Đôi mắt hắc ngọc đen thẫm lại lạnh lùng nhìn nam nhân đeo mặt nạ gằn từng tiếng.
- Cung Cửu, mau buông nàng ra bằng không…
- Bằng không thì thế nào?
Hắn sau một thoáng ngạc nhiên về sự xuất hiện của Diệp Cô Thành lúc này ngay lập tức liền lấy lại thế chủ động đánh gãy lời Diệp thành chủ, hắn hiện giờ chính là có lợi thế con tin trong tay. Dù Cô Vân kiếm có nhanh như thế nào cũng không thế nhanh hơn ngọn truỷ thủ kề sát cổ nàng được, ném chuột sợ vỡ lọ Diệp Cô Thành chắc chắn không dám có bất cứ hành động gì.
Búng đi chiếc mặt nạ của mình, hắn cười tà vươn lưỡi liếm cần cổ non mịn của nàng mắt vẫn không dời khỏi từng thay đổi trên khuôn mặt Diệp Cô Thành. Hài lòng thấy sự bình tĩnh trên khuôn mặt băng giá đã bắt đầu xuất hiện vết nứt hắn siết mạnh nàng vào trong lòng mình hơn, một tay giữ lưỡi dao sắc bén không dời khỏi động mạch nhạy cảm đang phập phồng liên hồi một tay lướt dọc theo thân thể mảnh khảnh của nàng cắn lấy vành tai nhỏ nhắn thì thầm như nói với tình nhân.
- Ngươi kêu lên, để cho hắn nghe thấy ngươi kêu lên sợ hãi cho ta.
Đôi mắt nàng vẫn không dời khỏi thân ảnh tân lang tay siết chặt lại đến bật máu rơi xuống sàn nhà, sự băng giá hoàn toàn bị phá vỡ thay vào đó là một sự cuồng nộ khủng khiếp tà áo, tay áo cùng mái tóc không gió tự căng lên phiêu động phía sau hắn. Trong đôi phượng mâu đen thẫm sâu không thấy đáy lúc này chỉ có duy nhất nàng trong đó, không cần một lời bọn họ cũng hiểu được nhau. Hắn hiểu được sự chờ mong tin tưởng của nàng, nàng hiểu được sự lo lắng sợ hãi của hắn dành cho mình và sự giận dữ của chính hắn. Vậy nên nàng cắn chặt răng không kêu không rên đến một tiếng nhỏ.
Có chút không hiểu hắn ngước lên nhìn hai người ánh mắt không dời nhau mà nàng cũng không sợ hãi như hắn mong muốn, huýt sáo sáo một tiếng vài chục hắc y nhân ngay lập túc xông vào theo lệnh triệu tập đứng chật kín căn phòng chĩa kiếm liều chết lao vào Diệp Cô Thành lúc này đang không khác gì tử thần, kiếm quang loé lên đầu rơi máu chẩy. Thiên Ngoại Phi Tiên xuất ra thân ảnh đỏ tươi tiêm nhiễm phiêu hốt, mũi kiếm dường như biến mất chỉ thấy từng dòng máu phun ra từ cổ những kẻ xấu số. Nhưng cố tình hết lớp này lại đến lớp khác xông lên, hỉ phòng giờ đây biến thành huyết tinh ngập ngụa. Tanh tưởi muốn bóp nghẹn khứu giác người bước vào, Tây Môn Xuy Tuyết chạy đến chính là tình cảnh này. Xác người ngổn ngang khắp nơi trong không gian vốn phải là vui mừng, không chút do dự hắn cũng xông vào giải quyết bớt những kẻ cản đường. Lúc tiếp cận được Diệp Cô Thành đã thấy một thân hỉ phục ướt đẫm những máu đôi mắt hắn cũng vằn đỏ cả lên.
- Diệp huynh mau đuổi theo trước ta cản ở đây.
Nhận ra giọng Tây Môn Xuy Tuyết trong tiếng đao kiếm cùng âm thanh rên rỉ kêu la chết chóc Diệp Cô Thành hơi gật đầu một cái kiếm khí xoáy tròn quanh thân lao ra phía cửa sổ, hắc y nhân cũng liều mạng lao theo chặn lại. Mất hoàn toàn kiên nhẫn hắn gầm lên một tiếng kinh thiên động địa.
- Cút hết cho ta.
Ầm một tiếng cả bức tường phía bắc cùng hắc y nhân đồng loạt bắn ra ngoài, chớp lấy thời cơ Diệp Cô Thành ngay lập tức dùng khinh công đuổi theo ra rừng tùng phía bên ngoài Bạch Vân thành. Ám khí tập kích hắn từ bốn phương tám hướng bắn ra, huy kiếm gạt hết tất cả. Hắn nghiến răng như muốn vỡ hàm vừa phi thân qua những tành cây vừa rõi mắt tìm kiếm trong vô vọng, đột nhiên một vật lấp lánh phản xạ lại ánh trăng lọt vào tầm mắt hắn. Nhẹ nhàng đáp xuống cúi mình nhặt lên phượng mão lưu ly vẫn còn mang theo hơi ấm và mùi đàn hương hôm nay nàng dùng. Không nghĩ ngợi hắn lập tức nhằm theo hướng dấu xe ngựa để lại cạnh đấy đuổi theo, khi bóng dáng hắn vừa khuất một bóng đen ẩn thân cách đấy 5, 6 thước bước ra. Buông bàn tay đang bịt miệng nàng ra để nàng hớp lấy từng hớp không khí hào hển thở quắc mắt căm hận nhìn hắn.
- Ngươi cảm thấy thế nào? Thấy hắn cách mình một đoạn nhưng lại không nhận ra sự hiện diện của mình thích thú chứ?
- Khốn nạn, ngươi đã đứng cách xa như vậy lại còn phong toả nhịn tim cùng hô hấp của ta đến thần tiên cũng không thể tìm thấy.
Ha hả cười hắn không chút nương tay điểm hôn huyệt của nàng rồi vác lên vai dùng khinh công bay đến chỗ một trong những chiếc xe ngựa ẩn trong bụi cây gần đấy, vứt nàng lên sàn xe rồi chính mình cũng chui vào theo. Tiếp đó cả 5 chiếc xe ngựa giống hệt nhau phân biệt chia ra 5 hướng điên cuồng chạy đi ra khỏi Bạch Vân sơn, ở phía sau Bạch Vân thành vẫn còn vọng lại tiếng binh khí va chạm cùng với tiếng chém giết vang dậy cả một góc trời.
- Thanh Y, ngươi muốn làm gì a.
Thanh Y dở khóc dở cười đưa chiếc hộp ngọc nhỏ bên trong chứa một ít chân lỏng đỏ tươi cho nàng xem.
- Hồi phu nhân, là thủ cung sa ạ.
Nàng đang tò mò định thò móng vuốt vào sờ thử nghe nói đến là thủ cung sa giã ra từ con thạch sùng ăn bẩy cân chu sa thì ngay lập tứ ghê tởm ném lại cho Thanh Y.
- Ta không muốn bị hội liên hiệp bảo vệ động vật kiện tội xài chế phẩm từ động vật quý hiếm đâu, khỏi phải điểm. Ghê chết người!
Nàng rụt đầu lè lưỡi còn bốn nàng kia nhìn nhau khó hiểu “hội hiệp bảo vệ động vật” là cái hội gì? Chu sa quý hiếm sao? Biết nàng đây là sợ vì nó được giã ra từ con thạch sùng Thanh Y vẫn cố vớt vát.
- Phu nhân một chút thôi, thủ cung sa người ta nuôi rất nhiều mà. Nhắm mắt lại Thanh Y điểm một cái thôi không có đau.
- Không đâu, ta bị dị ứng động vật lạ a~~~ toàn thân sẽ nổi mẩn ngứa rất khó chịu, rất xấu a~~~ Thanh Y muội muội muốn ta khó chịu, muốn ta xấu ư?
Dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Thanh Y làm nàng ta không có cách nào khác đành buông tay đầu hàng, bất lực cất chiếc hộp nhỏ vào một góc nàng bắt đầu lôi phấn ngọc cùng bút lông trên bàn gương ra trang điểm cho phu nhân của mình. Sau một hồi công phu tô vẽ mỗ nữ nhìn khuôn mặt trắng bệch như ma cùng môi đỏ chót như hai quả ớt , má hồng đậm như mông hầu tử cùng lông mày đen xì như sâu róm của mình mà nghẹn. Nữ nhân cổ đại….thẩm mỹ thực đặc biệt a~~~ Bỏ qua biểu tình như nhìn thấy kỳ quan mới bị phá bỏ của bốn nàng thị nữ, Thuỷ Linh lau sạch đống son phấn bự chảng trên mặt mình đi. Đánh nhẹ một lớp phấn nền, thêm một lớp phấn phủ mỏng để làn da tinh mịn như sứ, lông mày kẻ theo khuôn tự nhiên. Giữa trán vẽ 3 cánh mẫu đơn cách điệu mầu đỏ tiêm diễm, nàng lại dùng bột ngọc trai lấp lánh tán đều lên bầu mắt, hốc mắt dùng thanh chì kẻ lông mày nhấn một chút cho sâu rồi lại kẻ viền mí kéo dài ra hơi xếch lên ở đuôi mắt sắc sảo. Dùng bút lông chấm một chút bột ngọc trai kẻ dọc theo sống mũi và viền mí dưới, mở mắt ra nàng hài lòng với đôi mắt long lanh sắc nét của mình chẹp miệng tiếc rằng ở đây không có masscara để tăng thêm hiệu quả a. Điểm một chút phấn hồng nhạt nơi gò má, dùng bút lông chấm son tô đỏ lòng môi rồi tản ra nhạt dần ra phía viền, thêm chút dầu vừng bóng bẩy nữa vậy là song. Nhìn vào gương đồng tuy không rõ lắm nhưng cũng có thể thấy một mỹ nhân như hoa hàm tiếu e lệ, nàng vui vẻ quay sang chớp mắt với xanh, hồng, lam, tím phía sau mình.
- Như vậy được chứ?
Các nàng nhìn phu nhân của mình mà cằm như muốn rớt, nàng vốn có một làn da mịn màng, đôi mắt to và đôi môi đầy đặn. Sau khi trang điểm thế này mọi ưu điểm lại càng nổi bật hơn, nhất là đôi mắt lay động chứ không còn mơ màng như mọi khi nữa, không thể dùng một từ mỹ nhân để miêu tả a~~~ nhìn nàng có thể hiểu câu “Nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc” là để chỉ người con gái thế nào. Vươn móng vuốt vỗ vỗ, tiện thể nhéo nhéo khuôn mặt Thanh Y cùng Hồng Y nàng cười hì hì gọi hồn của các nàng ấy quay trở lại.
- Sao? Chưa nhìn thấy mỹ nhân như ta bao giờ sao?
- Phu…phu nhân…quá đẹp rồi! Không phải mỹ nhân bình thường a~~~ là tiên nữ.
Thanh Y lắp bắp, các nàng kia cùng đồng loạt gật đầu như băm tỏi. Mỗ nữ vươn ngón tay trỏ lên lắc lắc, ra vẻ rất là cao thâm.
- Tục, như vậy rất tục a. Không thể lúc nào cũng dùng từ tiên nữ để miêu tả vẻ đẹp của mỹ nhân được, cái gì mà “chim sa cá lặn”, cái gì mà “như hoa như ngọc”. Không thực tế, phải nói rằng ta có vẻ đẹp hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu, ngọc thấy phải vỡ, thuyền thấy phải chìm mỹ nhân tai hoạ nhân gian hắc hắc…
Mỗ nữ tự kỷ hắc hắc cười không nhìn đến gương mặt những người xung quanh đã đen toàn tập, có ai lại đi so sánh mình với tai hoạ nhân gian bao giờ không cơ chứ? Biết phu nhân của bọn họ không phải người thường nhưng…vậy cũng quá là không thường đi. Rút rút khoé miệng, các nàng lại bắt tay vào vấn tóc cho vị phu nhân đặc biệt này của mình. Vì phu nhân thích nhẹ nhàng nên các nàng chính là vấn một cái vân kế đơn giản phía trên cài tám chiếc trâm hoa mai còn phía dưới để buông xoã tự nhiên. Sau đó bắt đầu tới yếm đỏ mẫu đơn rồi tầng tầng lớp lớp váy áo, không thể chịu nổi những tầng lớp như muốn chôn người thế này nàng quyết định chỉ mặc thêm một chiếc váy cùng áo lót bên trong mầu vàng phủ một chiếc áo lụa đỏ thêu mây, dùng đai lưng song hỉ cùng những sợi dây mảnh mầu đỏ thắt lại tôn lên vòng eo nhỏ nhắn cuối cùng mới đến áo khoác đuôi dài thướt tha. Vừa nhẹ nhàng vừa phiêu dật quyến rũ với những đường nét cơ thể yểu điệu hiện rõ, tiếp theo chính là mũ phượng lưu ly rèm châu nặng trịch a, dù nó không quá cồng kềnh nhưng nàng ước lượng cũng phải gần 2 cân đi. Vừa cố định mũ phượng, phủ hồng trù lên cũng là lúc nghe thấy tiếng xôn xao của kèn trống từ bên ngoài vọng vào, bà mối với hình tượng mập mạp cùng nụ cười cầu tài và ánh mắt toả ra kim quang bước vào. Tuy cách lớp sa mỏng mầu đỏ thêu chỉ vàng nàng cũng có thể thấy móng vuốt múp míp của bà ta cầm theo một quá táo tươi đỏ chót cùng chiếc hộp nhỏ.
- Tân nương đây rồi, mau há miệng ăn trái táo đỏ mau sanh quý tử nào.
Bà ta cười mị mắt hơi vén lớp sa mỏng lên đưa đến trước miệng nàng một trái táo đỏ tươi ướt át nho nhỏ, đang đói bụng nàng ngay lập tức há miệng ăn luôn. Thòm thèm nhìn chiếc hộp trong tay bà mối xem còn trái nào nữa không nhưng thất vọng rồi, chỉ có một trái duy nhất. May mà có hồng trù khăn sa che mặt không thì nàng sẽ phải đào hố chui xuống khi nhớ lại biểu hiện không giống tân nương chút nào của mình lúc này. Nhét vào tay nàng trái táo to khác cũng đỏ không kém bà ta bắt đầu mở miệng liên thanh những câu đại loại như yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, xứng lứa vừa đôi, phu xướng phụ tuỳ, xứng duyên cầm sắt, long phụng xum vầy bla bla hoà cùng tiếng ồn ào phía ngoài khiến nàng hoa mắt ù tai, lảo đảo theo bà mối cùng Thanh Y dìu hai bên nàng bước ra ngoài hơi cúi người ngồi vào trong kiệu hoa tám người khiêng.
Ngồi bên trong chiếc kiệu đỏ rộng rãi, nhìn xuống quả táo trong tay nàng không biết có nên hạ gục nhanh tiêu diệt gọn nó không. Rất tiếc ý đồ “ác độc” với trái táo không thể thực hiện được do quãng đường từ Minh Nguyệt các đến Cô Vân các quá ngắn, chưa qua thời gian uống hết một chén trà nàng đã thấy kiệu lung lay hạ xuống. Bao nhiêu cố gắng suy nghĩ vẩn vơ để tránh đi sự hồi hộp của nàng hoàn toàn vô tác dụng, khi nghe tiếng pháo nổ râm ran ở bên ngoài cùng tiếng nhạc hỉ rộ lên trái tim nàng cũng đập nẩy lên liên hồi. Rèm kiệu lay động một cái được Hồng Y vén lên, một cánh tay thon dài với tay áo rộng mầu đỏ tươi viền thêu chỉ vàng vươn ra chờ đợi nàng nắm lấy. Cắn cắn cánh hoa môi, nàng cố gắp áp chế nhịp tim cùng hơi thở của mình lại tay hơi run run để vào lòng bàn tay to lớn ấy. Ngay lập tức tay nàng được nắm chặt lại bao trong hơi lạnh dễ chịu quen thuộc, tiếp theo cả người được bế bổng lên mang ra bên ngoài trong tiếng chúc tụng của mọi người trong thành. Trong đó giọng của Tôn Tú Thanh Tây Môn phu nhân là vượt lên tất cả chọc nàng khó khăn lắm mới bình ổn được tâm tình nay lại dâng lên đầy lồng ngực.
- Diệp soái ca ôm tân nương cẩn thận đừng để nàng lại chạy mất lần nữa nha.
Đôi tay đang ôm lấy nàng hơi run lên một chút nhưng cũng không có nói gì đi tiếp, bước qua chậu lửa trước cửa mang nàng vào đại sảnh đã được trang hoàng rực rỡ một sắc đỏ vui mừng. Giọng hắn trầm thấp bên tai khiến nàng có chút không biết phải làm sao.
- Nàng chắc rằng có thể đứng được chứ?
- Không sao mà, nếu không chúng ta làm sao để bái đường đây?
Hắn hơi cười.
- Cứ vậy là được.
Nàng xấu hổ đấm nhẹ vào vai hắn.
- Diệp đặt ta xuống mà~~~
Ý cười càng sâu, đôi mắt lấp lánh. Diệp Cô Thành trong mắt mọi người tại đây không còn là Diệp thành chủ lãnh băng băng nữa mà là một tân lang đang cẩn thận nhẹ nhành đặt thiên hạ trong lòng mình xuống, tay vẫn không buông không dời sợ nàng ngã. Tất cả đều muốn cười mà không dám, bà mối hắng giọng e hèm một tiếng ổn định lại không khí rồi bắt đầu trịnh trọng thông báo.
- Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương hướng ra phía ngoài. Nhất bái thiên địa!
Cả hai nhẹ nhàng xoay qua hướng đông thành kính vái một vái.
- Nhị bái cao đường.
Do song thân tân lang đều đã băng hà, lão ba lão mẹ tân nương không cùng thời không này nên cả hai vẫn hướng phía đông vái tiếp một vái nữa.
- Phu thê giao bái.
Tân lang tân nương đối mặt vào nhau vái một vái cuối cùng nữa, lúc này nàng mới dám ngẩng lên nhìn tân..phu quân của mình qua rèm châu trước mặt và hồng trù mỏng manh. Hôm nay hắn chính là dùng một sợi dây mầu đỏ buộc tất cả tóc lên phía trên cao làm lộ ra toàn bộ ngũ quan tinh sảo nhưng nam tính, phượng mâu sáng bừng đến cả đuôi mắt cũng phải dương lên. Có thể thấy được ý cười trên đôi bạc thần, thân thể thon dài khoác lên lên mình một thân hỉ phục đỏ khiến hắn dường như bớt đi vẻ thanh lãnh thay vào đó lại có cỗ tà mị không nói lên lời. Bàn tay hắn vẫn nắm lấy tay nàng không buông, có thể thấy những ngón tay thon dài không còn lành lạnh nữa mà đã bắt đầu ấm dần lên. Nàng cứ ngây ngốc nhìn hắn như vậy ngay cả khi bà mối hô lên “Đưa vào động phòng” trong truyền thuyết rồi được hắn ôm lên đi đến hỉ phòng trong sự hò reo chúc mừng cùng pháo nổ đì đùng nàng cũng không thể dời mắt. Nhận ra tầm mắt của nàng hắn cười nhẹ một chút, ngực hơi rung động giọng hàm chứa chút chêu chọc hiếm thấy.
- Nàng đây là không nỡ dời mắt khỏi ta?
Giật mình quay đi mỗ tân nương xâu hổ cắn môi giải thích.
- A…là…là thấy huynh mặc như vậy có…có điểm lạ lẫm thôi.
- Không thích?
- Không phải, chỉ là…không ngờ huynh lại…lại đẹp trai như vậy.
“Thực may là huynh không đeo túm hoa đỏ trước ngực a” lén bỏ thêm một câu như vậy trong lòng. Nàng le lưỡi do quẫn quá mà lôi bừa từ hiện đại ra dùng khiến hắn không hiểu nhướn mày nhưng cũng không hỏi thêm. Cẩn thận đặt nàng ngồi trên hỉ giường, nhìn thân hình kiều nhỏ thướt tha, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy trái táo đỏ hắn có cảm giác thoả mãn khó hiểu. Dưới lớp hồng trù lờ mờ, hắn có thể thấy rõ nàng hôm nay rung động lòng người như thế nào. Đôi mắt mơ màng mông lung mọi khi giờ trở nên sắc sảo rõ nét khiến mỗi cái liếc nhìn của nàng chính là câu hồn người, làn môi đỏ thắm oánh nhuận càng thêm chọc hắn muốn gỡ bỏ miếng vải mỏng manh khó chịu này xuống mà nếm vị ngọt của đôi cánh hoa hồng ngay lập tức. Đè nén lại bản thân, hắn vỗ nhẹ lên bàn tay ý muốn nàng yên tâm rồi xoay lưng bước ra ngoài quay lại đại sảnh đang ầm ỹ. Thanh Y, Hồng Y, Lục Y, Tử Y ngay lập tức ùa vào ríu ra ríu rít.
- Chúc mừng phu nhân.
- Mừng phu nhân a~~~
- Chủ nhân hôm nay đúng thật là ý vui lộ ra hẳn mặt, lần đầu tiên trong đời Tử Y thấy nga.
Nàng ngay lập tức quăng trái táo sang bên cạnh giường có đầy hạt dẻ, hạnh nhân và lạc, giật hồng trù khăn sa ra trong sự kinh hoảng của bốn nàng tì nữ.
- A phu nhân mau đội lại, mau đội lại. Không phải tân lang vén hồng trù là không tốt…
Nàng đáng thương hề hề nhìn bọn họ chớp mắt.
- Các muội muội có thấy giờ gần chính ngọ rồi không? Ta từ sáng đến giờ chưa được ăn gì… đói a~~~
Sau đó đánh mắt về phía một bàn đồ ăn trong phòng mắt sáng bừng, thiếu chút chảy nước miếng đến. Các nàng còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng lập tức bị đạp tung ra. Một giọng cười hắc hắc quen thuộc cùng mùi thức ăn nóng bay vào.
- Mỹ nhân của ta đói đi, các ngươi thực không biết cách phục vụ thai phụ.
Mỗ nữ nhẩy dựng rít lên.
- Tôn Tú Thanh, cậu đừng có tung tin vịt!
Tôn Tú Thanh một thân tuyết trắng xứng với hình tượng lão công của mình bước đến trước mặt nàng bỏ qua bốn nàng tì nữ hoá đá ngay câu đầu tiên Tây Môn phu nhân nói, câu tiếp theo khiến các nàng ngay lập tức tản ra thành bột phấn bị gió cuốn đi. Các nàng dù thân trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết nhưng vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, đương nhiên làm sao hiểu nổi những chuyện như vậy ? Tây Môn phu nhân đã lập gia đình nói chắc là không sai đâu. Thảm nào chủ nhân của các nàng bất chấp miệng vết thương nơi chân của phu nhân đã se lại vẫn luôn một mực ôm nàng đi tới đi lui vô cùng cẩn trọng, chính là tiểu chủ nhân tương lai a~~~
- Hắc hắc, thế nào? Không muốn ăn?
Nhìn hai đĩa đồ ăn nói hổi trong tay Tôn Tú Thanh, nàng vô lực nhún nhún vai. Có giải thích thì càng bị nghi ngờ, lười nói! Đi qua vài tháng nữa bụng không có to lên thì khắc biết.
Cười hì hì tự cho là đúng Tây Môn phu nhân kéo ghế ngồi xuống chống cằm nhìn nàng đang bắt tay vào tiêu diệt hai đĩa đồ ăn chẹp chẹp lưỡi nghĩ bụng “Ta và lão công cũng chính là ăn cơm trước kẻng rồi mới thành thân, còn hiếm là các ngươi?”
Các nàng Thanh,Hồng, Lục, Tử, lúc này mới gom nhặt được hết linh hồn bị doạ bay đi mất cuống quýt tiến đến cẩn cẩn dực dực kẻ bê nước kẻ chạy đi lấy thêm thức ăn, kẻ kê thêm nệm cho phu nhân của mình đang híp mắt lại vì ăn.
- Phu nhân dùng trà.
- Phu nhân ngồi lên nệm cho khỏi lạnh.
- Phu nhân dùng thêm canh.
- Phu nhân người thấy chỗ nào không khoẻ.
- Phu nhân người cẩn thận một chút.
- Phu nhân ăn chậm một chút, như vậy không tốt cho tì vị a~~~
- A phu nhân người đừng cúi xuống để Tử Y lấy đôi đũa khác cho người….
Mỗ nữ đen mặt, gân xanh trên trán nẩy ra n cái biến thân thành khủng long bạo chúa mặt nhăn thành một đoàn thét ra lửa.
- Các người đi ra ngoài hết cho ta.
Lần đầu tiên phu nhân vốn nhẹ nhàng vui vẻ lại nổi cáu với mình, các nàng ngơ ngác nhìn nhau không biết mình sai ở đâu. Lại lén lút nhìn gương mặt khủng bố của nàng lắp bắp không lên lời, Tôn Tú Thanh ở bên cạnh lắc lắc đầu ra vẻ hiểu biết phất tay ý bảo các nàng cứ lui đi, lại còn bồi thêm một câu.
- Ai nha…. Phụ nữ có thai chính là thái độ thất thường như vậy các ngươi cũng không cần phải uỷ khuất.
Các nàng mắt oanh oánh nước lập tức trở lên sáng ngời nhìn Tây Môn phu nhân đầy khâm phục gật đầu như băm tỏi lui hết ra ngoài.
Mỗ nữ chán bản tựa đầu vào tay nhu nhu cái trán.
- Tú Thanh, không phải như cậu nghĩ ! Mình và huynh ấy vẫn chưa…vẫn chưa cái gì gì kia.
Nàng đỏ bừng mặt lắp bắp giải thích, Tôn Tú Thanh nheo nheo mắt nhìn nàng có vẻ không tin tưởng lắm.
- Cậu và lão công thực sự chưa…
Làm động tác hai bàn tay úp lên nhau xoay chuyển.
Tân nương đen mặt gạt đôi móng vuốt của nàng ta đi, cúi đầu vân vê tà áo.
- Mình…mình vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ a~~~
Phụt…
Tây Môn phu nhân không chút hình tượng mà phun miếng canh tổ yến trong miệng ra, may nàng ta không ngồi đối diện tân nương không thì mệt. Lau lau qua loa miệng và vạt áo của mình nàng trợn tròn mắt nhìn mỗ nữ quẫn đến mức làm đà điểu chôn mặt xuống bàn.
- Cậu không phải 24 tuổi sao? Đến giờ này vẫn còn là xử nữ, mình thực bội phục gia giáo nhà cậu.
Mỗ nữ tuy quẫn nhưng cũng không phải vừa.
- Cậu cũng bằng tuổi mình lúc xuyên qua chẳng nhẽ cậu đã…
Tôn Tú Thanh đơ hình một chút, xấu hổ ngượng nghịu chuyển qua bộ dạng vừa rồi của mỗ nữ.
- A mình…mình cũng như cậu thôi~~~
Quăng cho nàng ta một ánh mắt xem thường, tân nương nhếch miệng cười giảo hoạt.
- 24 tuổi cộng thêm 20 năm bên này nữa là 44 tuổi, quả thực…cậu chính là hình tượng thặng nữ ~~~ vậy mà còn chê mình.
Tôn Tú Thanh đen mặt xông lên dùng “Nhất dương chỉ” tấn công khiến mỗ nữ không chút hình tượng tân nương lăn đùng ra ghế quý phi cười sằng sặc.
Bốn nàng tì nữ ở bên ngoài càng thêm khảng định phu nhân của bọn họ chính là hoài thai nên mới tính nết thất thường như vậy, chợt cáu chợt cười a.
Tân nương cùng Tây Môn phu nhân hàn huyên cười đùa ầm ỹ cuối cùng cũng đã đến sập tối, Tôn Tú Thanh vốn định ở lại nháo động phòng nhưng bị chính lão công của mình lôi đi trở về Vạn Mai Sơn Trang. Thực may hai nàng cũng đã kịp chỉnh trang lại y phục, dung mạo cho nhau nếu không Tây Môn trang chủ nhất định nghi ngờ các nàng là vừa tham gia hội đánh vật song.
Cố định lại mũ phượng trên đầu chắc chắn, phủ hồng trù lên song đưa mắt nhìn hỉ phòng rộng lớn yên tĩnh có một mình nàng ngồi trên giường đợi tân lang đến tiến hành nghi thức cuối cùng trong hôn lễ . Khắp nơi là sắc mầu đỏ chói lọi vui mừng, lại nhìn cặp nến song hỉ được đốt lên mà nàng khẩn trương vô cùng. Dù sao cũng là lần đầu tiên của mình, nàng không lo lắng sao được? Hắn là người nàng có tình cảm nên nàng không tiếc nuối gì, nàng không nghĩ mình sẽ dễ dãi như vậy nhưng với một nam nhân như vậy có ai là không muốn? Nàng hung hăng khinh bỉ gõ vào trán một cái lầm bầm “Sắc nữ a~~”, vậy thế này có được coi như sống thử không nhỉ? Nàng phì cười với suy nghĩ kỳ cục của mình, bọn họ chính là đã cử hành hôn lễ long trọng bái thiên địa rồi chính là phu thê chính thức rồi thì sao tính là sống thử được. Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy vướng mắc rất nhiều vì nàng sẽ phải trở về, nàng không phải hình tượng thánh mẫu mà nàng chính là một kẻ ích kỷ trong tình cảm. Nàng chạy trốn hắn khi nghĩ hắn chỉ là trả ơn mình, nhưng khi biết hắn cũng bắt đầu có tình cảm thì nàng lại trở lên tham lam muốn nhiều hơn nữa từ hắn. Dù chỉ là thích nhau nhưng tình cảm chính là một loại thuốc độc đáng sợ ăn mòn con người khi phải chia lìa. Nàng khi trở về còn có cha, có mẹ, có công việc bạn bè.
Còn hắn?
Hắn chính là một kẻ từ trước đến nay luôn cô đơn một mình, dù không đọc tác phẩm nào của Cổ Long tiên sinh nên không biết trong nguyên tác hắn ra sao. Nhưng câu nói nổi tiếng của hắn thì nàng chắc chắn biết.
“Lâu cao thì cô tịch, chỉ kẻ ở trên cao mới có thể hiểu!”
Nàng chính là lo lắng hắn sẽ quay lại hình ảnh ấy, lo hắn sẽ trở thành một khối hàn băng trăm triệu năm không tan. Nàng không hi vọng sau khi mình đi sẽ có nữ nhân nào khác bên hắn, dành hết mọi sủng nịnh như hắn đang dành cho nàng lúc này. Không muốn trong tim, trong mắt, trong suy nghĩ của hắn có người khác nhưng đồng thời nàng cũng không muốn hắn chịu cả đời tịch mịch chỉ có thanh kiếm là bạn. Nàng rối rắm không màng đến mũ phượng đập đập đầu vào thành giường, hậu quả không tránh được định luật vạn vật hấp dẫn mà trượt một cái ngã ngửa ra sau.
Đột nhiên một giọng cười phía cửa sổ nổi lên, nàng giật nảy cả mình ngay lập tức loạng choạng ngồi dậy. Trời đã bắt đầu tối hẳn xuống, vầng nguyệt nha lẫn trong mây vẫn chưa xuất hiện. Từng đám sương theo không khí bắt đầu lạnh của mùa thu trên đỉnh núi cao chậm rãi lan toả cùng điệu cười âm trầm đột nhiên xuất hiện, khiến không khí tươi vui của hỉ phòng cũng trở nên âm trầm quỷ dị. Một bóng dáng cao lớn mầu huyết dụ đeo mặt nạ vàng loé lên ánh sáng lạnh, ngồi tựa vào khung cửa sổ một nửa người được ánh nên trong phòng chiếu rõ một nửa lại ẩn trong bóng tối nhìn mình chằm chằm làm nàng rùng mình theo bản năng lui lại phía sau đè nén lại sợ hãi quát lên hỏi.
- Ai ?
Xung quanh đây có rất nhiều người, nghe thấy tiếng nàng quát to chắc chắn sẽ xông vào. Nàng không tin một mình hắn có thể thoát được, hơn nữa còn có Diệp Cô Thành. Như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn cười tà bước chân chậm rãi bước đến trước mặt tựa vào thành giường ngạo nghễ nhìn xuống nàng.
- Ngươi có muốn thử lại không?
Nàng ngay lập tức nghĩ không song, hắn dám ung dung vào đây như vậy chứng tỏ hắn đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Nghiến răng nàng cố gắng ngồi thẳng người lên ngẩn cao đầu nhìn lại hắn.
- Ngươi là ai? Muốn gì?
Hắn nâng khoé môi cười, vươn tay muốn lấy đi hồng trù nhưng nàng nhanh tay hơn tự mình giật phắt tấm sa mỏng manh ra. Nam nhân duy nhất được phép nâng tấm khăn này lên chỉ có Diệp Cô Thành mà thôi, nàng thà tự tay mình gỡ xuống còn hơn để tên lạ mặt toàn thân phát ra tử khí này động vào.
Tay hắn cương lại trong không trung nhưng cũng không có dừng lại, vươn đến nắm lấy cằm của nàng bóp mạnh ép nàng phải kêu lên nhưng nàng kiên quyết một chữ cũng không nhả ra cho hắn, hắn cười âm trầm ánh mắt loé lên.
- Khá lắm, không hổ là phu nhân Bạch Vân thành. Ngươi thông minh như vậy còn không đoán ra mục đích của ta đến đây ?
Nàng gạt mạnh tay hắn ra khỏi cằm mình liếc hắn một cái đầy xem thường.
- Ngươi muốn bắt ta để uy hiếp Diệp Cô Thành? Còn phải xem bản lĩnh của ngươi có thoát được khỏi đây không cái đã.
Hắn đột nhiên cất tiếng cười to, nàng không tự giác run lên một chút rùng mình nổi da gà vì điệu cười sắc lạnh đâm vào tai người khác của hắn.
- Ta gét nhất nữ nhân quá tự tin như vậy.
Hắn ngừng cười cũng đột ngột như khi cất tiếng cười, phất tay qua người điểm huyệt đạo toàn thân của nàng nhưng lại không điểm á huyệt.
Nhìn thấy hắn vươn tay tóm lấy mình nàng trợn mắt lên sợ hãi.
- Đừng có động vào ta, cút ngay.
- Ngươi cũng thực bướng bỉnh, vào tay ta còn mạnh miệng?
Ha ha cười, hắn ôm lấy nàng tiến ra phía cửa sổ.
Rầm…lao xao…lao xao…
Cánh cửa hỉ phòng lầm thứ hai trong ngày bị đạp nhưng lần này không may mắn như lần trước, nó nát vụn bắn tung toé. Một thân ảnh thon dài mặc hỉ phục tay cầm bạc kiếm thanh mảnh vẫn còn nhỏ những giọt máu tong tong lao vào, lập tức thấy nàng hoa dung thất sắc bị kẻ khác ôm cứng ngắc vào lòng dương đôi mắt to bất lực lên nhìn mình cầu cứu khiến máu trong huyết quản hắn như đóng băng cả lại. Đôi mắt hắc ngọc đen thẫm lại lạnh lùng nhìn nam nhân đeo mặt nạ gằn từng tiếng.
- Cung Cửu, mau buông nàng ra bằng không…
- Bằng không thì thế nào?
Hắn sau một thoáng ngạc nhiên về sự xuất hiện của Diệp Cô Thành lúc này ngay lập tức liền lấy lại thế chủ động đánh gãy lời Diệp thành chủ, hắn hiện giờ chính là có lợi thế con tin trong tay. Dù Cô Vân kiếm có nhanh như thế nào cũng không thế nhanh hơn ngọn truỷ thủ kề sát cổ nàng được, ném chuột sợ vỡ lọ Diệp Cô Thành chắc chắn không dám có bất cứ hành động gì.
Búng đi chiếc mặt nạ của mình, hắn cười tà vươn lưỡi liếm cần cổ non mịn của nàng mắt vẫn không dời khỏi từng thay đổi trên khuôn mặt Diệp Cô Thành. Hài lòng thấy sự bình tĩnh trên khuôn mặt băng giá đã bắt đầu xuất hiện vết nứt hắn siết mạnh nàng vào trong lòng mình hơn, một tay giữ lưỡi dao sắc bén không dời khỏi động mạch nhạy cảm đang phập phồng liên hồi một tay lướt dọc theo thân thể mảnh khảnh của nàng cắn lấy vành tai nhỏ nhắn thì thầm như nói với tình nhân.
- Ngươi kêu lên, để cho hắn nghe thấy ngươi kêu lên sợ hãi cho ta.
Đôi mắt nàng vẫn không dời khỏi thân ảnh tân lang tay siết chặt lại đến bật máu rơi xuống sàn nhà, sự băng giá hoàn toàn bị phá vỡ thay vào đó là một sự cuồng nộ khủng khiếp tà áo, tay áo cùng mái tóc không gió tự căng lên phiêu động phía sau hắn. Trong đôi phượng mâu đen thẫm sâu không thấy đáy lúc này chỉ có duy nhất nàng trong đó, không cần một lời bọn họ cũng hiểu được nhau. Hắn hiểu được sự chờ mong tin tưởng của nàng, nàng hiểu được sự lo lắng sợ hãi của hắn dành cho mình và sự giận dữ của chính hắn. Vậy nên nàng cắn chặt răng không kêu không rên đến một tiếng nhỏ.
Có chút không hiểu hắn ngước lên nhìn hai người ánh mắt không dời nhau mà nàng cũng không sợ hãi như hắn mong muốn, huýt sáo sáo một tiếng vài chục hắc y nhân ngay lập túc xông vào theo lệnh triệu tập đứng chật kín căn phòng chĩa kiếm liều chết lao vào Diệp Cô Thành lúc này đang không khác gì tử thần, kiếm quang loé lên đầu rơi máu chẩy. Thiên Ngoại Phi Tiên xuất ra thân ảnh đỏ tươi tiêm nhiễm phiêu hốt, mũi kiếm dường như biến mất chỉ thấy từng dòng máu phun ra từ cổ những kẻ xấu số. Nhưng cố tình hết lớp này lại đến lớp khác xông lên, hỉ phòng giờ đây biến thành huyết tinh ngập ngụa. Tanh tưởi muốn bóp nghẹn khứu giác người bước vào, Tây Môn Xuy Tuyết chạy đến chính là tình cảnh này. Xác người ngổn ngang khắp nơi trong không gian vốn phải là vui mừng, không chút do dự hắn cũng xông vào giải quyết bớt những kẻ cản đường. Lúc tiếp cận được Diệp Cô Thành đã thấy một thân hỉ phục ướt đẫm những máu đôi mắt hắn cũng vằn đỏ cả lên.
- Diệp huynh mau đuổi theo trước ta cản ở đây.
Nhận ra giọng Tây Môn Xuy Tuyết trong tiếng đao kiếm cùng âm thanh rên rỉ kêu la chết chóc Diệp Cô Thành hơi gật đầu một cái kiếm khí xoáy tròn quanh thân lao ra phía cửa sổ, hắc y nhân cũng liều mạng lao theo chặn lại. Mất hoàn toàn kiên nhẫn hắn gầm lên một tiếng kinh thiên động địa.
- Cút hết cho ta.
Ầm một tiếng cả bức tường phía bắc cùng hắc y nhân đồng loạt bắn ra ngoài, chớp lấy thời cơ Diệp Cô Thành ngay lập tức dùng khinh công đuổi theo ra rừng tùng phía bên ngoài Bạch Vân thành. Ám khí tập kích hắn từ bốn phương tám hướng bắn ra, huy kiếm gạt hết tất cả. Hắn nghiến răng như muốn vỡ hàm vừa phi thân qua những tành cây vừa rõi mắt tìm kiếm trong vô vọng, đột nhiên một vật lấp lánh phản xạ lại ánh trăng lọt vào tầm mắt hắn. Nhẹ nhàng đáp xuống cúi mình nhặt lên phượng mão lưu ly vẫn còn mang theo hơi ấm và mùi đàn hương hôm nay nàng dùng. Không nghĩ ngợi hắn lập tức nhằm theo hướng dấu xe ngựa để lại cạnh đấy đuổi theo, khi bóng dáng hắn vừa khuất một bóng đen ẩn thân cách đấy 5, 6 thước bước ra. Buông bàn tay đang bịt miệng nàng ra để nàng hớp lấy từng hớp không khí hào hển thở quắc mắt căm hận nhìn hắn.
- Ngươi cảm thấy thế nào? Thấy hắn cách mình một đoạn nhưng lại không nhận ra sự hiện diện của mình thích thú chứ?
- Khốn nạn, ngươi đã đứng cách xa như vậy lại còn phong toả nhịn tim cùng hô hấp của ta đến thần tiên cũng không thể tìm thấy.
Ha hả cười hắn không chút nương tay điểm hôn huyệt của nàng rồi vác lên vai dùng khinh công bay đến chỗ một trong những chiếc xe ngựa ẩn trong bụi cây gần đấy, vứt nàng lên sàn xe rồi chính mình cũng chui vào theo. Tiếp đó cả 5 chiếc xe ngựa giống hệt nhau phân biệt chia ra 5 hướng điên cuồng chạy đi ra khỏi Bạch Vân sơn, ở phía sau Bạch Vân thành vẫn còn vọng lại tiếng binh khí va chạm cùng với tiếng chém giết vang dậy cả một góc trời.
Bình luận truyện