Juliet Thành Bạch Vân

Chương 30: Mất trí nhớ! Tốt hay không?



Ấm…mềm…dễ chịu… Cảm giác thực tốt, không muốn mở mắt ra để rời giường. Nàng theo thói quen cọ cọ dụi dụi mặt mình vào chiếc gối ôm mới.

Thình thịch….thình thịch…

Hửm, gối của nàng biết phát ra âm thanh sao? Nâng mắt lên một chút, cái gì đây? Trắng trắng, mềm mềm mượt mượt… Ấn thử, rất co giãn lại rất ấm áp. Khe khẽ nhấp nhô đều đặn, nàng dụi dụi đôi mắt kèm nhèm mới ngủ dậy của mình một chút nhìn lên cao hơn. Rất nhiều sợi tóc đen mềm mại tản ra trên cỏ trộn lẫn cùng những sợi tóc của nàng, một khuôn mặt như tạc ra từ bạch ngọc với đường nét nam tính hoàn hảo nhưng cũng có chút nhu hoà. Đôi phượng mâu thanh thản khép lại, mày kiếm cũng giãn ra thư thái, bạc thần…bạc thần cũng không mím lại cứng rắn mà buông lỏng để lộ ra những đường cong mềm mại.

Nàng có chút ngơ ngẩn khẽ lướt ngón tay của mình dọc theo sống mũi của hắn đến đôi môi mỏng, khẽ chạm vào khoé môi có chút lành lạnh nàng hơi run rảy một chút thu tay về quay trở lại nằm gối đầu lên ngực nghe nhịp tim của hắn. Nhưng nội tâm ngứa ngáy khiến nàng không thể nằm yên được, lại ngỏm dậy nhìn chằm chằm gương mặt kia. Nàng gần hắn đến mức độ có thể thấy được từng sợi lông mi dài thẳng một chút cũng không động, hắn ngủ rất say…tranh thủ hôn một cái chắc không sao. Nàng trộm nghĩ như vậy rồi có chút hồi hộp nhẹ nhàng cúi xuống chạm môi mình vào đôi môi kia, ngay khi ấy đôi tay vốn đang ôm nàng lập tức siết chặt lại xoay một cái ghim nàng xuống cỏ mềm. Đôi phượng mâu hé mở có chút ngái ngủ lười biếng mà chưa ai từng thấy nhìn xuống nàng, bạc môi khẽ nhếch lên một chút tựa tiếu phi tiếu.

- Nàng muốn thân mật?

- Ai…ai cần, chàng làm gì vậy? Còn không mau buông?

Khuôn mặt nàng đỏ bừng trong tia nắng sớm vô cùng khả ái, đôi mắt khép lại trốn tránh không dám nhìn thẳng hắn cùng đôi môi mọng hơi đưa ra chối đây đẩy.

- Tại sao phải buông? Ta muốn thân mật với phu nhân của mình một chút.

- Tướng công chàng thực…

- Ân?

- Đáng gét.

- Thật?

- Th….

Nàng chưa kịp nói đã bị ai đó mang những lời đó nuốt vào miệng của mình, khẽ tách hàm răng của nàng ra hắn luồn lưỡi vào khiêu khích va chạm. Nàng có chút buồn cười vươn tay vòng lên cổ níu lấy tướng công của mình, kéo hắn gần sát hơn. Môi tìm môi thong thả miết lấy nhau cảm nhận hơi ấm từ nhau, lưỡi trơn ướt quấn quýt trao đổi không muốn dời. Cho đến khi nàng toàn thân mềm nhũn phải dựa vào đôi tay hắn nâng đỡ thì mới thôi, hắn chống tay nghiêng đầu nhìn nàng đang bám vào ngực áo của mình cố gắng điều hoà lại nhịp thở. Lơ đãng vuốt ve những sợi tóc của nàng, Diệp Cô Thành nhìn về phía vầng thái dương đang toả những tia nắng dịu dàng lấp lánh trên những giọt sương sớm. Lặng lẽ áp sát lòng bàn tay vào lưng nàng hơn hắn âm thầm vận công truyền chân khí, đến khi cảm thấy người nàng ấm hẳn lên mới thu tay về, thơm nhẹ lên tóc mai của nàng rồi ôm nàng đứng lên.

- Tướng công, ta tự đi được.

Mỗ nữ có chút xấu hổ nhắc nhở, nàng biết hắn rất mạnh nhưng lúc nào cũng ôm nàng đi đi lại lại thì thật là…

- Phu nhân đây là đang trách ta vẫn chưa làm cho nàng không thể bước xuống giường được sao?

- Chàng…

Thuỷ Linh nghẹn họng trân trối nhìn tướng công của mình, lúc này mới hiểu sâu sắc rằng lời đồn tuyệt không đáng tin. Giang hồ đồn đại hắn là một kẻ xa lánh thế tục hồng trần, giang hồ đồn đại hắn là kẻ không gần tửu sắc, giang hồ đồn đại hắn là thế ngoại cao nhân muôn đời băng lãnh, giang hồ đồn đại si mê duy nhất của hắn chính là sức mạnh tối cao, giang hồ đồn đại… Không có cái nào giống với vị tướng công đang thần thanh khí sảng sắc mặt hồng nhuận, thần thái bay lên này chút nào. Người ta nói đôi mắt của Diệp thành chủ có thể đóng băng linh hồn của bất kể ai nhìn vào nên trên giang hồ trừ những kẻ bị hắn giết chưa ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt băng giá ấy cả. Hiện giờ đôi phượng mâu có thể đóng băng người đang lơ đãng nhìn về phía mặt trời mọc, những tia sáng phản chiếu lại càng khiến tròng mắt hắc ngọc thêm sâu thẳm quấn hút. Thi thoảng có thể thấy rõ bên trong là thản nhiên ý cười mỗi khi liếc xuống nhìn nàng nằm gọn trong lòng đầu tựa vào vai hắn dựa dẫm. Người ta cũng nói Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành một ngày không nói quá ba câu, mỗi câu không quá ba chữ hình tượng “Tích chữ như vàng”. Mỗi một câu nói từ bạc thần mím chặt nghiêm nghị ấy phát ra hoàn toàn xứng với câu “Ngàn vàng khó cầu”…hắn thực chất chỉ là không có chuyện gì và không có hứng thú nói chuyện nên mới khiến người khác nghĩ rằng hắn lạnh lùng kiệm lời. Còn nàng dĩ nhiên không phải là người khác, hắn sao có thể “kiệm lời” với nàng được đây?! Hình ảnh ấy chỉ đúng với nhũng ngày đầu nàng gặp hắn, còn hiện giờ đôi môi lành lạnh với những đường nét mềm mại kia mỗi câu mỗi chữ nói ra đều khiến nàng điêu đứng. Lời nói của hắn so với kiếm của hắn chưa biết cái nào sắc bén hơn cái nào, nên đúc kết lại là giang hồ đồn đại cách sự thật ba ngàn tám trăm dặm nghe cho nó vui thôi chứ để mà tin thì…không khác gì siêu nhân heo thực sự bay đầy trời.

- Phu nhân vẫn muốn nhìn ta như vậy khi bước vào quân doanh chứ?

- Ân…hả? Chúng ta đã về đến nơi rồi sao?

Nàng chớp mắt nhìn về phía trước, quả nhiên đã thấy lều trại nhấp nhô phảng phất còn nghe thấy tiếng kèn triệu quân.

- Ta chợt cảm thấy khuôn mặt mình bây giờ cũng có lợi ích.

Diệp Cô Thành có chút ý cười liếc nhìn nàng vẫn còn ngơ ngác.

- Ta chợt phát hiện ra chàng còn có tính tự kỷ nữa.

Mỗ nữ không chút nể mặt lườm lại tướng công của mình một cái.

- Vậy tại sao phu nhân lại nhìn ta ngẩn người?

- A…là…là nghĩ ngợi linh tinh chút thôi.

Nàng lúng túng quay mặt đi nhưng đôi tai hồng hồng cũng đã đủ lấy lòng Diệp Cô Thành, hắn ôn nhu vén những sợi tóc cài lại bên tai nàng.

- Hôm qua ta không nên đồng ý để nàng qua đêm ở bên ngoài mới phải.

- Coi như đi dã ngoại, ta năm nào cũng đi.

- Hiện giờ kinh mạch toàn thân của nàng bị tổn hại, không còn như trước nữa.

- Không phải còn có tướng công chàng sao? Cả đêm âm thầm dùng nội lực truyền cho ta còn ôm ta chặt như vậy thì ta sao có thể không khoẻ được?

- Nàng biết?

Diệp Cô Thành có chút nhướn mi nhìn nàng.

- Chàng nghĩ ta ngu ngốc đến mức ấy?

- Ta không có ý đấy, nàng không biết võ công thì sao biết được ta truyền chân khí cho nàng?

- Đoán a.

Mắt chớp chớp vô tội.

- Này cũng có thể đoán sao?

- Này cũng đoán không được ta xem truyện kiếm hiệp là xem không sao? Nằm cả đêm phơi sương ở vùng quan ngoại người không chút cảm giác lạnh, quần áo không vết ướt nếu một mình ta thì ta sẽ nghĩ mình thành siêu nhân nhưng có tướng công siêu cao thủ bên cạnh thì dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra là vì sao.

Diệp Cô Thành cười nhẹ ghìm cương ngựa ôm nàng xoay người bước xuống, Tật Phong đứng đợi sẵn ngay lập tức dắt ngựa đi. Thiểm Phong cùng Ngạo Phong im lặng đi theo đằng sau Diệp Cô Thành như hai cái bóng tiến vào quân doanh, binh lính không giấu được tò mò lén lút nhìn theo bọn họ bước thẳng đến lều trướng của đại tướng quân.

Nam Cung Triệt ngước lên từ sau văn án tràn ngập sổ sách nheo mắt nhìn hai người bước vào.

- Diệp thành chủ, tam đệ có chuyện gì sớm vậy sao?

- Cũng không có gì quan trọng ta muốn đưa phu nhân của mình trở về trước, tiện qua đây nhờ tướng quân chuyển đến hoàng thượng câu cảm tạ. Ngày sau có việc Bạch Vân thành tuyệt sẽ dốc sức báo đáp!

- A, còn việc bàn giao lại thành này cho triều đình?

- Ta là một kẻ đã ẩn cư thì có quyền gì tham dự chuyện của triều đình? Vẫn là tướng quân tự quyết đi.

Thuỷ Linh ném cho nhị ca của mình một cái nhìn đồng cảm, tiện tay nhặt lên một quyển sổ trên văn án liếc sơ sơ. Nàng hơi nhíu mày một chút ngoắc ngoắc Nam Cung Triệt lại chỉ vào những hàng chữ lộn xộn hỏi.

- Cái này là huynh đã xem chưa?

- Ta đang xem đây, nhưng dữ liệu mỗi chỗ một nơi thực sự rất đau đầu.

- Đệ cũng có từng làm qua sổ sách, huynh lấy một quyển sổ khác qua đây đệ sẽ chỉ cho huynh.

- Được không vậy? Sổ sách này không có giống như Ngưng Hương lâu của đệ.

- Về cơ bản như nhau thôi, khác nhau chính là quy mô lớn hơn và nhiều đề mục hơn… Đệ sẽ làm cho huynh xem thử.

Một canh giờ sau…

Nam Cung Triệt bỏ qua ánh mắt đóng băng người của Diệp thành chủ lưu luyến không nỡ buông tam đệ của mình.

- Tam đệ ở lại giúp ta thêm một canh giờ nữa thôi.

- Tướng quân nên gọi một tiếng thành chủ phu nhân thì hơn.

Ai đó bắt đầu mất kiên nhẫn lạnh giọng

- Phương pháp chia cột nhập dữ liệu ai cũng có thể làm, huynh chỉ cần tìm một ai đó đọc thông viết thạo và tin tưởng được thôi.

- Nhưng tốc độ của đệ rất nhanh, ta cũng muốn về sớm a~~~

- Vậy tướng quân có thể dùng hai hoặc ba người cùng một lúc.

Diệp Cô Thành mất kiên nhẫn bỏ lại một câu nắm lấy eo phu nhân của mình vùn vụt bước ra ngoài, mỗ nữ kéo kéo một chút vạt áo trước ngực hắn.

- Tướng công ta chỉ là cảm thấy nhị ca thực đáng thương nên mới giúp hắn một chút thôi.

- Hắn đáng thương?

- Bị chàng đem cục diện quăng cả vào đầu không đánh thương?

- Ta đã không còn màng đến việc của triều đình!

- Ta ngờ rằng chàng không màng đến việc triều đình cũng là do chàng sợ phải gặp cảnh giống nhị ca của ta đi.

Bàn tay nắm lấy hông nàng hơi run lên một chút nhưng hắn mặt không đổi sắc chân vẫn không ngừng đạp lên mái nhà mà đi.

- Nàng nghĩ nhiều.

- Tướng công ta càng lúc càng thích chàng hơn.

Diệp thành chủ lảo đảo một cái suýt chút nữa trượt chân nhưng ngay lập tức lấy lại thăng bằng nhẹ nhàng đáp xuống sân khách điếm. Nàng cười trộm một chút, không kiêng nể có thể bị ai bắt gặp kiễng chân hôn chụt một cái vào má hắn sau đó chạy vụt đi.

- Chàng về phòng trước ta muốn đi thăm Phượng đại ca.

Hắn có chút ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nàng khuất sau hành lang, khoé miệng không tự chủ nhếch lên thành một nụ cười tự nhiên. Ngón tay thon dài chạm vào gò má trái nơi vẫn còn vương lại hơi ấm từ đôi môi nàng, ánh mắt của Diệp thành chủ lúc này tràn ngập ôn nhu cùng yêu thương. Đột nhiên đôi phượng mâu xẹt qua một tia cảnh giác quay trở lại với vẻ băng lãnh thường ngày, hai tay chắp lại phía sau lưng khẽ hừ một tiếng.

- Có chuyện gì?

- Thành…thành chủ, nghe nói ngài muốn trở về Trung Nguyên?

Một giọng nói nhu nhược mị hoặc từ sau hòn giả sơn vọng ra, tiếp theo một nữ nhân với đôi mắt oanh oánh làn thu ba trong bộ y phục trắng rụt rè bước gần lại.

- Có chuyện gì?

Diệp Cô Thành lập lại câu hỏi.

- Ngài có thể cho Thuý Miên đi cùng một đoạn đường chứ? Thuý Miên…thực không muốn ở lại nơi này lâu hơn.

- Tuỳ tiện.

Lạnh băng phất tay áo dời đi, hoàn toàn không có một chút gì liên quan đến nam nhân vừa mỉm cười dịu dàng mới một lát trước đứng nơi góc sân này. Thuý Miên ngơ ngẩn nhìn theo bóng trắng tuyệt trần mà đi ấy thở dài cụp mắt xuống, bỗng một tiếng thét chói tai trên lầu làm cô ta giật mình ngước lên nhìn về phía phòng Ngọc Diện Diêm Vương nằm dưỡng thương.

- Huynh lập lại lần nữa?

- Vị cô nương này, xin lỗi bổn công tử thật sự không quen biết cô.

Thuỷ Linh rất có trách nhiệm hoàn thành vai diễn, buông rơi chén dược rút khăn tay thấm nước mắt không có thật giọng vô cùng ai oán.

- Phượng ca, huynh…huynh nỡ lòng nào đối sử như vậy với muội.

Tử Y cùng Hồng Y đứng bên cạnh mặt đen sì, Phượng Vân áy náy gãi gãi đầu ngoắc Hồng Y bên cạnh hỏi nhỏ.

- Thị thiếp mới nạp vào phủ của ta sao?

Hồng Y mặt trắng bệch đầu như trống lắc, lắc muốn sái cổ. Vị đại phu bên cạnh chịu không nổi phải lên tiếng.

- Công tử, xin người để lão phu thăm mạch.

Sau gần một nén nhan kiểm tra lại lão đại phu lau mồ hôi rút ra kết luận Phượng Vân hắn ngoài nội thương do chưởng lự chấn động phủ tạng còn lại không có chút thương tổn nào khác. Nguyên nhân mất trí nhớ…không rõ.

- Đại phu, không phải trong thuốc lão kê cho huynh ấy tình cờ có “Vong ưu thảo” hay “Tuyệt tình thảo” chứ?

Mỗ nữ ra vẻ chuyên gia nắm lấy Phượng Vân quay trái quay phải xem xét.

- Phu nhân đừng đùa lão hủ như vậy, “Vong ưu thảo” và “Tuyệt tình thảo” chính là độc dược hơn nữa quý hiếm ngàn vàng khó cầu thì sao có thể dùng để kê đơn trị nội thương đây?

- Kỳ quái, huynh ấy hôn mê không rõ lý do, tỉnh dậy cũng mất trí nhớ không rõ lý do… Không phải là bị hạ dược thì là sao? Không lẽ chịu đả kích tình cảm?

- Phu nhân cũng không cần phải nóng vội, công tử đây trí nhớ có thể từ từ trở lại.

- Theo tình tiết cẩu huyết phim giờ vàng thì hắn chính là bị người yêu phản bội nên uất ức mà tự phong toả trí nhớ lại, bệnh nhân mất trí nhớ chỉ cần tạo kích thích mạnh với hắn thì hắn sẽ nhớ lại thôi!

Tôn Tú Thanh không biết vào từ lúc nào, ngồi rung đùi nhấm nháp ô mai ngứa miệng phán một vài câu.

- Cậu không phải muốn trói hắn lại đem trấn nước hay nửa đêm quăng xuống vực hoặc buộc sau xe ngựa kéo lên núi đấy chứ?

Thuỷ Linh liếc nhìn vẻ mặt chột dạ của Tôn Tú Thanh.

- Cậu thực cao minh, chính là trong những tình huống chịu ngược đãi như vậy nam chính đột nhiên tỉnh lại nhớ ra nữ chính đó. Trong “Hana yori Dango” không phải Domyoji Tsukasa lúc bị mất trí nhớ cũng là tỉnh lại do trái banh của Makino Tsukushi ném trúng sao?

- Vậy chúng ta kiếm đâu ra banh bóng chày chọi hắn bây giờ?

- Thì kiếm cục đá nào đó vừa tay, lấy vải bọc lại không phải cũng như banh mềm sao?

Phượng Vân rùng mình nhìn hai nữ nhân một thanh tao thoát tục, một mị hoặc liêu nhân đang dùng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ để nói chuyện với nhau nhưng đại để hắn có thể hiểu được là các nàng muốn dùng hình tra tấn để “giúp” hắn khôi phục lại trí nhớ. Khẽ ho khan một tiếng thu hút sự chú ý của hai nàng đang bàn đến việc dùng chuỳ bọc vải nửa đêm nện hắn.

- Nhị vị cô nương, tại hạ quả thực không nhớ nổi hai vị…

- Mỹ nhân…xí lộn, mỹ nam ta thực chất cũng không quen ngươi nên thỉnh ngươi không cần tỏ ra áy náy, giúp ngươi cũng là nhấc tay chi lao thôi.

Tôn Tú Thanh chớp mắt làm hắn cùng lão đại phu rùng mình một cái, tính cách nện hắn mà còn nói là “Nhấc tay chi lao” sao? Vị thanh tao thoát tục này quả thực không phải tục nhân bình thường…

- Không dám, tại hạ quả thực không dám nhận.

- Phượng đại ca, huynh nhân dịp này cũng trở về kinh thành luôn chứ?

- Ở đây là…

- Hắc Phong thành dưới chân Thiên Sơn, huynh không phải lúc giả trang thành Thiệu Ngọc bị tên Tây Vương Cung Cửu giở trò sàm sỡ chịu không nổi đả kích nên mới…

Mỗ nữ của chúng ta như Columbus phát hiện ra châu lục mới đập bàn đứng dậy tiến đến bên giường định nắm lấy tay Phượng Vân thì cả người bị nhắc lên rơi vào một vòng tay quen thuộc.

- Nàng bớt hồ nháo chút, không có chuyện ấy đâu. Ta sẽ nhờ Đoạt thần y đến vương phủ xem lại cho Phượng Vân sau.

- Hoàng thúc?

Phượng Vân kinh ngạc nhìn nữ nhân hắn tưởng là thị thiếp mình mới thu nạp ngoan ngoãn trong lòng vị hoàng thúc ít khi xuất hiện của mình. Càng kinh ngạc hơn là vẻ ôn nhu dịu dàng khi hoàng thúc nhìn nàng, không phải người luôn không bao giờ gần gũi với bất kỳ người nào sao? Lại càng không gần nữ sắc, trong nửa năm trở lại đây đã xảy ra những chuyện gì vậy?

Nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt Phượng Vân, Diệp Cô Thành phất tay cho Hồng Y cùng Tử Y đưa vị đại phu ra rồi mới ngồi xuống đặt nàng ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình như một con mèo nhỏ giọng đều đều.

- Lần này Thân Vương đến Tây Vực đã tra ra vị trí thành Hắc Phong này báo về kinh thành để Nam Cung Triệt tướng quân điều động hai vạn quân tinh nhuệ đến, lại dịch dung thành Thiệu Ngọc công tử trong ngoài hợp lực bình định thành này chỉ trong vòng một ngày đêm. Lúc cuối cùng ngăn cản Cung Cửu chạy thoát nên bị hắn đánh ra một chưởng toàn lực nội thương hôn mê hơn một ngày, lúc tỉnh dậy thì như bây giờ.

- Chỉ vậy?

Phượng Vân, Thuỷ Linh cùng Tôn Tú Thanh đồng thanh kêu lên đầy bất mãn.

- Chỉ vậy!

Ai đó rất điềm nhiên nhấp một ngụm trà trả lời, Tôn Tú Thanh nhả hột ô mai trong miệng ra quăng bom.

- Ta nghi ngờ Diệp thành chủ đây là cố tình bưng bít thông tin, không phải “Thiên diện bồ tát” đã báo vị trí thành này trước hai ngày so với tin của Phượng công tử đây đưa về sao? Không phải ngài là vì sốt ruột tân nương tử của mình mà một người một kiếm lao vào Tây Vương phủ đánh hắn nội thương rồi ôm nương tử của mình đi quăng lại cục diện cho Phượng công tử cùng lão công ta…

- Khoan đã, hoàng thúc người thành hôn cùng vị tiểu cô nương này?

Phượng Vân không thể tin trợn mắt nhìn Thuỷ Linh đang ngọ nguậy muốn thoát trong lòng Diệp Cô Thành, nghe thấy mình bị nói thành tiểu cô nương nàng ha ha cười thò đầu ra khỏi tay áo rộng của tướng công mình.

- Tiểu cô nương? Ý huynh muốn nói hoàng thúc của huynh có sở thích trâu già gặm cỏ non? Hắc hắc, oan uổng cho tướng công của ta. Ta cũng chỉ kém huynh có một năm mà thôi, đại ca ta là tam đệ kết nghĩa với huynh, không tin huynh có thể hỏi Nam Cung Triệt nhị ca và Giáng Châu tứ muội.

- Sao cô nương…a phu nhân lại là tam đệ của ta được? Chẳng lẽ hoàng thúc có sở thích đoạn…

- Đoạn đoạn cái đầu huynh ý mà đoạn tụ, ta lúc ấy nữ cải nam trang danh Tiêu Dao công tử.

Mọi người trong phòng đen mặt, còn không phải tại cô thích xưng huynh gọi đệ với người ta nên gây ra hiểu lầm? Diệp Cô Thành đặt tách trà xuống rất từ tốn nói làm mọi người giật mình.

- Mấy tháng trước phu nhân ta có chuyện hiểu lầm mà bỏ đi…

Liếc mỗ nữ một cái khiến nàng đang nhón ô mai của Tôn Tú Thanh người cứng đờ rụt lại, rụt lại, rất từ từ rụt lại thành một bộ chim nhỏ nép vào lòng hắn cười cười lấy lòng. Diệp thành chủ ánh mắt lộ chút hài lòng rút khăn lụa ra lau lau mấy đầu ngón tay nhỏ xinh của nương tử mình chất giọng trầm thấp vẫn không thay đổi.

- …trốn đến kinh thành lại vô tình quen biết kết bái huynh đệ cùng Thân Vương và Nam Cung Triệt tướng quân, thời gian ấy cũng phải đa tạ Thân Vương chiếu cố. Sau nàng vì trốn ta mà theo Thân Vương đến Hàng Châu, gặp chút chuyện lộn xộn nhưng ta cũng đã đến kịp mang nàng trở về Bạch Vân thành thành hôn. Lại bị Cung Cửu đến bắt người đi mất, chuyện sau đó thế nào thì Thân Vương cũng đã được nghe nói rồi ta không nhắc lại.

- Hoàng thúc…có thể chi tiết thêm một chút không?

Phượng Vân có cảm giác sự việc không đơn giản như vậy nhưng vì sao có cảm giác ấy thì chính mình cũng không biết, chỉ cảm thấy vị tân phu nhân này của hoàng thúc có điều gì đấy khiến hắn…băn khoăn. Từng kết bái huynh đệ sao? Hắn vốn là người cẩn thận sao có thể kết giao với người mới quen được? Nhưng hoàng thúc nói chắc chắn không thể giả, hắn lần này phải làm phiền Nam Cung đại tướng quân giải thích cho một chút mới được. Chỉ mới nửa năm thôi trong cuộc sống của hắn xuất hiện những điều gì, hắn cũng không tin mình khi không rỗi việc đi “du ngoạn” tận vùng Tây Vực này mà vô tình phát hiện ra Hắc Phong thành, hắn thích tiêu dao nhưng là đến những nơi sơn thuỷ hữu tình chứ không thể tiêu dao đến tận vùng quanh năm gió cát này được. Quan trọng là sao trong lòng hắn lại có cảm giác trống rỗng, giống như mình đã đánh mất điều gì đó vô cùng quan trọng vậy, hắn đã quên ai cần phải nhớ sao? Nhìn sự ôn nhu của hoàng thúc trong tim hắn ẩn ẩn một cỗ chua xót khó giải thích, Phượng Vân hắn thời gian qua đã gặp chuyện gì đả kích đến mức thay đổi toàn bộ tâm tình sao? Chợt đầu hắn đau nhói, lồng ngực như có hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm vào đau đến không thể thở. Trước mắt tối sầm lại hắn phải nắm chặt lấy nơi trái tim mình vịn tay vào thành giường mới không ngã lăn ra từ nơi xa xôi nào đó một giọng nói xa lạ cũng rất quen thuộc vọng lại gọi hắn.

- Đại ca…đại ca huynh làm sao vậy?

Phượng Vân theo bản năng hướng về phía giọng nói ấy nở nụ cười mị hoặc điên đảo chúng sinh, giọng nói cũng nhu hoà thân thiết hơn rất nhiều.

- Nếu lo lắng như vậy đệ đừng trốn tránh ta nữa…

Không khí đột nhiên trầm xuống, hơi lạnh thấm vào làm hắn hắn rùng mình thanh tỉnh lại đôi chút. Ngạc nhiên nhìn mọi người trong phòng sắc mặt quỷ dị, phu nhân của Diệp thành chủ đứng gần hắn thần sắc hết sức bối rối đang lui lại phía sau. Nữ nhân thanh nhã thoát tục thì vô cùng mất hình tượng miệng há hốc rơi cả viên ômai đang ngậm ra ngoài, một nam nhân bạch y lạ mặt xuất hiện trong phòng đang nâng cằm của nàng ta lên sắc mặt vô cùng thản nhiên. Còn lại một người, là nguồn phát ra khí lạnh không tự nhiên này. Hoàng thúc của hắn vẫn ngồi phẩm trà như cũ nhưng tách trà hiện đang là những mảnh nhỏ trên sàn, phượng mâu khép hờ không nhìn rõ biểu tình, bạc thần mím chặt thành một đường thẳng nghiêm khắc. Khí tức băng lãnh từ người tản ra một cách vô phương kìm chế, y bào không gió tự phiêu động. Cũng tính là một cái cao thủ hắn hiểu hoàng thúc lúc này chính là đang mất kiềm chế, hắn khó hiểu nhìn mọi người dò hỏi.

- Mọi người sao vậy?

- Công tử vừa nói vậy là có ý gì?

Tôn Tú Thanh gạt tay lão công mình ra bộ dạng thấy chết không sờn vô cùng bát quái mắt sáng quắc nhìn Phượng Vân.

- Ta vừa nói gì?

- Công tử vừa bảo ai đừng trốn tránh nữa?

- Có sao?

Hắn nhíu mày nghĩ lại, hắn chỉ là thấy đầu và ngực đau nhói trước mắt tối sầm lại ngoài ra không có gì hết nữa.

- Ta chỉ thấy đầu và ngực đau nhói, trước mắt không thấy gì hết sau đó một luồng khí lạnh đánh lại khiến ta có chút thanh tỉnh. Ta có nói gì sao?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Diệp Cô Thành lãnh khí vẫn nguyên si đứng lên không nói một câu phất tay áo bỏ đi ra ngoài trước. Tôn Tú Thanh lắc lắc đầu tỏ vẻ đã hiểu bắn cho Thuỷ Linh một ánh mắt “ngươi tự cầu nhiều phúc” rồi móc từ trong tay áo ra một chiếc hộp dài nhỏ ném cho nàng, khoác tay lão công mình cũng yên lặng phi thân qua cửa sổ đi mất.

Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại Phượng Vân và Diệp phu nhân, có chút không được tự nhiên lắm hắn ho nhẹ một tiếng phá vỡ im lặng giữa hai người.

- Diệp phu nhân…có chuyện gì nữa sao?

Thuỷ Linh áy náy đưa chiếc hộp Tôn Tú Thanh ném cho mình đến trước mặt Phượng Vân, vô cùng khó xử nhưng vẫn nhìn thẳng vào hắn.

- Đại ca, dù huynh không nhớ nhưng ta cũng vẫn gọi huynh như vậy. Vật này ta vốn định trả huynh từ lâu nhưng… lại vô ý làm hỏng, sau từ tướng công ta mới biết vật này là của mẫu thân huynh để lại. Ta lại càng không có lý do để giữ nó nữa, huynh…

Phượng Vân tay có chút run rảy đặt lên môi ngăn nàng nói tiếp nhưng ngay lập tức thu lại, ánh mắt vẫn không dời phượng trâm ở trong hộp gấm. Ngón tay dài vuốt ve từng đường nét trạm khắc trên cây trâm, nhẹ nhàng nhấc thân trâm đã lìa khỏi hình chim phượng chỉ còn lại đoá bạch vân lên ánh mắt hun hút. Lúc này đôi mắt đen sâu thẳm của hắn có vài nét tương tự phượng mâu hắc ngọc của Diệp Cô Thành, vẫn không nhìn nàng giọng hắn có chút khàn đi.

- Phu nhân biết ý nghĩa của cây trâm này chứ?

- A, tướng công khi thấy cây trâm này cũng hỏi ta như vậy. Nó có ý nghĩa gì đặc biệt sao?

- Phu nhân…thích hoàng thúc không?

- Thích thôi sao? Ta còn hơn cả thích ấy chứ…là yêu, đại ca ta là yêu tướng công của mình.

Nhắc đến tướng công gò má nàng không được tự nhiên hồng hồng lên một chút, đôi mắt cũng mơ màng mông lung một bộ dạng nữ nhân đang yêu vô cùng hạnh phúc. Trái tim Phượng Vân thắt lại một cái, ngực như có một bàn tay vô hình bóp nghẹn lại. Trong họng có một cỗ tanh ngọt trào lên, cố gắng áp chế lại hắn nở nụ cười ánh mắt trở nên trong suốt nhìn nàng.

- Vậy là tốt, phu nhân chắc cũng không biết phượng trâm này vốn thuộc về hoàng thúc. Nên…

Hắn nhẹ cài thân trâm chỉ lại đám mây tinh sảo lên tóc nàng, nhìn nàng đang ngơ ngẩn gật đầu.

-…nên cây trâm này thuộc về phu nhân cũng không sai, tuy chỉ còn lại đoá bạch vân nhưng nó cũng chính là gia huy của Bạch Vân thành.

- Có chuyện này nữa sao? Đại ca không giận ta làm hỏng cây trâm đấy chứ?

- Vì sao ta phải giận? Nó là thuộc về hoàng thúc nên…trả về đúng vị trí của nó thôi.

- A, làm ta lo lắng mãi sợ huynh sẽ không nhìn mặt ta nữa chứ.

- Phu nhân không nên để hoàng thúc đợi lâu…

- Ack, quên mất. Đại ca ta về Trung Nguyên trước, có dịp sẽ đến Vương phủ quấy rầy hắc hắc.

Nàng cười cười vẫy tay với hắn rồi nhanh chóng chạy xuống tìm tướng công còn đang nổi bão của mình không chú ý đến phía sau Phượng Vân sắc mặt trắng bệch nắm chặt hình chim phượng còn lại bên trong hộp gấm, chịu không nổi oẹ một tiếng thổ ra một ngụm máu đỏ tươi nổi bật trên làn da như bạch ngọc. Hắn tựa lưng vào thành giường ho sặc sụa, ho bằng hết máu trong họng ra nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười yêu dị. Đưa miếng ngọc hình phượng lấm tấm những hạt máu như hồng ngọc lên xoay xoay trong ánh sáng, hắn cười to lên một tiếng thê lương.

Ngay khi nàng đưa phượng trâm trả lại thì hắn đã hiểu, hắn không phải tự nhiên mà mất trí nhớ. Có lẽ hắn đã ăn một loại độc dược nào đấy để quên đi…nàng, hắn bây giờ thậm trí còn không biết tên của nàng nữa. Chỉ có thể gọi nàng một tiếng hoàng thẩm hoặc…Diệp phu nhân. Hoàng thúc chắc chắn cũng biết nên mới có phản ứng như vậy, chỉ có nàng. Có lẽ nàng không bao giờ thật sự hiểu được ý nghĩa của cây trâm định thê ấy, càng không bao giờ hiểu được lòng hắn.

Mất trí nhớ sao? Có lẽ với hắn như vậy lại là tốt, hít vào một hơi thật sâu hắn cất mảnh ngọc vào trong áo. Nửa năm qua…cứ coi như chưa từng có, hắn đứng dậy lảo đảo bước đến bên cửa sổ móc chiếc còi trúc nhỏ ra thổi một hơi không phát ra chút âm thanh nào. Nhưng chưa đầy nửa khắc sau trong phòng đã xuất hiện bốn người bịt mặt quỳ xuống trước giường, hắn hài lòng cách tấm màn ra lệnh.

- Trong nửa năm trở lại đây ta chính là ở lại vùng quan ngoại này dưỡng thương. Chuẩn bị đi, nửa tháng nữa ta sẽ trở lại kinh thành, ta không muốn ai hay bất kỳ vật gì nhắc ta rằng không phải như vậy.

- Dạ Thân Vương.

- Còn nữa..

- Dạ.

- Giải tán toàn bộ thị thiếp, không toàn bộ nữ nhân trong Vương phủ, kể cả nha hoàn. Ta không muốn thấy một nữ nhân nào trong phủ của mình khi trở về, đã rõ chưa?

- Dạ Thân Vương.

- Được rồi, đi đi thôi.

Bốn người lại không một tiếng động rời khỏi phòng, một cơn gió lướt qua cửa sổ rộng mở mang theo lại tiếng nữ tử hờn giận vào phòng.

- ….Tú Thanh cậu kêu lão công của cậu đến cướp mình về Vạn Mai Sơn Trang đi, mình muốn hưu phu! Á tướng công chàng muốn làm gì….

Cạch.

Cánh cửa theo luồng kình phong đóng lại chặn những tiếng huyên náo ở bên ngoài, màn giường khẽ lay động lộ ra một đôi mắt hoa đào lặng lẽ khép lại kèm theo một tiếng thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện