Juliet Thành Bạch Vân

Chương 39: Xa vời…



- Vào cung? Ta?

Thanh Y cùng Hồng Y cũng ngơ ngác hết nhìn phu nhân của mình đang há miệng rụng cả càng cua đang ngậm ra lại nhìn về phía đội ngũ cung nữ, thái giám và ngự tiền thị vệ đang đứng trước thuỷ đình trong hoa viên.

- Các ngươi không lầm đi? Thư phòng tướng công ta bên đông các, rẽ phải ra khỏi hoa viên rẽ trái, đi mười lăm bước thấy một gốc quế to. Ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy một thanh niên nam tử mặt than hắc y, hỏi hắn tiếp hắn sẽ chỉ cho.

- Phu nhân, Thiểm Phong sẽ không nói chuyện….

Thanh Y đen mặt liếc mắt về phía cây quế nơi cửa hoa viên, rõ ràng không lộ ra dấu vết gì hết sao phu nhân lại phát hiện?

- Diệp phu nhân, hoàng thượng đích thân hạ chỉ thỉnh phu nhân nhập cung diện thánh.

Quả không hổ danh người trong chốn cung đình, dù rõ ràng cằm muốn rớt xuống đất khi nhìn thấy mỗ phu nhân không một chút hình tượng nhu thục nào “nhỏ nhẹ” xử lý hết một mâm cua bể. Mặt vẫn không đổi, sắc vẫn không biến toàn bộ là cung cung kính kính lập lại.

- Ta….đắc tội với đại boss chính quyền lúc nào thế?

Vừa gặm gặm càng cua vừa nghiêng người dò hỏi Thanh Y bên cạnh, mắt vẫn săm soi vị công công nhìn khá quen mắt này.

- Chắc không đâu phu nhân, thấy thái độ của vị công công này có vẻ rất lễ độ. Hơn nữa….. người còn là hoàng thẩm của hoàng thượng….

Thanh Y hạ giọng thì thầm, đã vô cùng quen thuộc với cách dùng từ kỳ lạ của phu nhân nhà mình.

- Uhm, cũng phải….

Khoé mắt nàng lơ lãng liếc nhìn tuấn ảnh phiêu dật đang tiêu sái đi qua hoa viên tiến đến gần thuỷ đình, nắng đầu đông nhàn nhạt phản chiếu lại trên mặt nước chiếu vào tà áo trắng khiến nam nhân này trở nên mờ ảo đến không thật. Có phải sau này…..nàng nhớ đến hắn cũng sẽ có cảm giác như thế này? Cảm giác như đang ở trong mộng đẹp nhưng lại biết được rằng mình sẽ phải tỉnh, cảm giác muốn níu lại nhưng mọi thứ lại như dòng nước xuyên qua ngón tay mà trôi đi hết. Bất lực…..nàng hiện tại chỉ cảm thấy một điều là bất lực, nàng thậm trí còn cảm nhận được cơ thể mình dần yếu đi, muốn ngủ nhiều hơn và….không muốn tỉnh lại. Có phải nàng sẽ dời khỏi đây, dời khỏi hắn theo cách ấy? Chìm vào trong mộng ở nơi này và tỉnh lại ở thế giới của mình, nếu vậy thì đâu mới là thực đây? Là đây hay là bên đấy? Nơi ấy nàng có cha mẹ, các em và cuộc sống quen thuộc, nơi đây có hắn….người nàng yêu. Tướng công của nàng, chồng của nàng….

Nhẹ nhàng….lạnh.

Nàng mờ mịt ngẩng lên, không biết hắn đã đến gần mình lúc nào. Bàn tay lành lạnh ôn nhu phất qua khoé mắt mang theo giọt lệ sắp lăn xuống, mâu quang tối đen thâm trầm một lần nữa lại tan ra với sự dịu dàng hiếm hoi.

- Sao vậy?

Không chút để ý đến những người xung quanh, Diệp Cô Thành ngồi xuống bên cạnh nàng. Ngón tay vốn chỉ nắm chuôi kiếm nhặt lên một chiếc càng, khẽ dùng sức một chút để lớp vỏ cứng nứt ra rồi cẩn thận nhặt sạch sẽ sau đó đưa đến trước mặt nàng. Khoé môi cong nhẹ tự tiếu phi tiếu nhìn phu nhân của mình vẻ mặt vô cùng mờ mịt, Thanh Y Hồng Y đằng sau thì dù có muốn làm ra vẻ như bình thường cũng không được.

- Nàng không phải luôn nói muốn một lần đến thăm hoàng cung sao?

- Chàng nhớ?

Nàng có chút không được tự nhiên hé miệng cắn miếng thịt cua, tướng công của nàng không phải vẫn còn mặt lạnh đến đông chết người sao? Từ hôm nàng ngoạn ít trò chơi với Thiên Diện Bồ Tát song thì hắn cùng nàng ta cũng biến mất luôn, ba bốn ngày giờ mới quay lại. Quay lại thôi không sao lại một bộ ôn nhu như nước thế này làm nàng cảm thấy thật…..quái dị đâu.

- Ta đưa nàng đi.

Câu trả lời hoàn toàn chả ăn nhập, nói song không để nàng kịp phản ứng vươn tay tóm lấy nàng ôm vào lòng, điểm mũi chân một cái vượt qua đến nửa hoa viên nhằm hướng đông các nhấp nhô vài lần thân ảnh hoàn toàn biến mất. Đức công công nhìn theo mà quai hàm thật sự rơi chưa nhặt lại được, Thanh Y cùng Hồng Y thì nhìn nhau khúc khích cười sau đó mới quay qua nói lại với Đức công công đang không hiểu gì hết.

- Thỉnh công công hồi cung trước, thành chủ của chúng nô tì sẽ đưa phu nhân vào cung sau.

- Này cũng….

Đức công công vẻ mặt rối rắm, người vừa rồi là Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành thật sao? Không phải ông ta chưa từng gặp Diệp thành chủ nhưng mà biểu tình phong phú như vậy, cử chỉ ôn nhu lớn mật như vậy thật dám tưởng rằng là Phương thân vương dịch dung thành ấy chứ? Nhắc đến Phượng thân vương cũng thấy kỳ, hơn tháng trước kinh thành được một phen gà bay chó sủa do…. thân vương phủ giải tán toàn bộ thị thiếp cũng như nha hoàn, ngay cả gà mái chó cái chỉ sợ cũng không còn một con ấy chứ. Kể cả gián cả chuột nếu bắt được cũng sẽ chỉ còn toàn đực đi, Phượng thân vương đào hoa nổi danh kinh thành….không, nổi danh tam quốc đột nhiên lại như vậy khiến cho lời đồn “long dương chi phích” càng có lý do để được tin tưởng hơn. Lời đồn ấy ra sao? Chính là Phượng Vân, Phượng thân vương đỉnh đỉnh đại danh của Hạo Long quốc bị một thiếu niên tử giang hồ danh Tiêu Dao hớp hồn mà nguyện từ bỏ cả dàn mỹ nhân thị thiếp. Nhưng thiên bất toại nhân nguyện, thiếu niên mỹ lệ hơn nữ nhân lại mệnh bạc mà sớm thệ do nan y bệnh. Từ đó đệ nhất mỹ nam tam đại quốc chính là thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, có thể nói là không gần nữ sắc thủ thân như ngọc để tang cho mối tình đoạn tụ sớm nở tối tàn của mình. Nhớ đến đây Đức công công rùng mình một cái, giang hồ a~~~~ đồn đại a~~~~ đánh chết cũng không thể tin!

Trong khi đó tại đông các Thuỷ Linh gượng gạo ngẩng lên nhìn tướng công của mình, một đường từ thuỷ đình trong hoa viên về hắn vẫn cứ ôm nàng tĩnh lặng ngồi như vậy.

- Tướng công chàng….

- Shisss, nàng cứ để như vậy có được không?

Bàn tay siết thân thể kiều nhỏ mạnh hơn một chút, vùi mặt vào tóc nàng cảm nhận mùi

hương ngọt ngào quen thuộc. Khi trở về, vừa bước chân vào hoa viên ánh mắt của nàng lướt qua làm hắn cảm thấy….lạnh người. Nàng ngồi đó giữa thuỷ đình trong bộ xiêm y nhạt mầu lại càng khiến gương mặt xanh xao tái nhợt hơn nữa, gần đây nàng cũng không có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát của mọi khi mà hay xuất thần mơ màng. Thời gian đầu hắn nghĩ rằng nàng như vậy có thể là do mới đi quãng đường xa từ Tây Vực về kinh thanh, nhưng từ đó đến nay cũng đã gần một tháng rồi mà tình trạng càng lúc càng tệ hơn. Với thể chất đặc thù của nàng thì quả thật ngay cả ngự y trong thái y viện cũng không thể chuẩn ra được gì đi, có lẽ phải thật sự tìm Đoạt thần y tới kinh thành. Đây cũng là một phần lý do hắn không đưa nàng trở về Bạch Vân sơn, tổn thương kinh mạch toàn thân dù dùng thần dược cũng không thể nào hoàn hảo lại như người bình thường. Mới chỉ đầu đông nhưng trong phòng đã phải dùng lò than khi đêm xuống, nàng đã phải dùng áo lông để khoác ngoài.

Thở dài….

Ngón tay quấn lấy chút tóc dài mềm mại đã bắt đầu quay trở lại sắc nâu, nàng lúc này thật giống như khi họ mới gặp nhau. Yên lặng, nhợt nhạt yếu ớt và dễ tổn thương.

- Linh Nhi, nàng lúc này thật sự không khoẻ nên để lần sau tiến cung….

Ngừng một chút.

-…..có được không?

Hắn lần đầu tiên dùng câu nghi vấn với nàng, không! Có lẽ là lần đầu tiên hỏi ý kiến một ai đó đi, khi xưa lúc hắn rời cung cũng không hề hỏi ý phụ hoàng hắn là “có được hay không”. Vì sao hắn lại để tâm đến tâm ý nàng nhiều như vậy? Phải chăng khi yêu thương một người chính là mọi việc đều xoay quanh người ấy, hắn dù để lại bao nhiêu người xung quanh bảo vệ nàng cũng vẫn cảm thấy không đủ, dù ôm nàng trong tay cũng vẫn cảm thấy vẫn chưa gần. Luôn cảm thấy nàng nằm ngoài tầm với của mình, tưởng rằng thành thân rồi thì mọi chuyện sẽ khác, sẽ có ràng buộc với nhau để tâm được yên nhưng….nàng càng lúc càng trở nên xa vời với hắn hơn.

- Tướng công ta không sao, chỉ là hay buồn ngủ hơn chút thôi mà. Chắc do mùa đông đến rồi nên mới vậy….

Nàng nghoẻn cười, tướng công của nàng thật không giống mọi khi. Dù Thanh Y, Hồng Y, Lam Y và Tử Y luôn thay phiên nhau ở cạnh nàng nhưng mấy ngày qua không có hắn nàng cũng cảm thấy…khó khăn. Thói quen quả là một thứ đáng sợ, dù chỉ ngắn ngủi vài chục ngày nhưng nàng cũng đã quen với hương hàn mai quẩn quanh người mình, đã quen với cảm giác hơi lành lạnh rồi ấm dần lên của ngón tay hắn, thân thể hắn và….đôi môi hắn. Chính là cảm giác nhớ nhung đây sao? Nó không giống nỗi nhớ gia đình, nhớ cha mẹ và các em nàng. Nó là cảm giác day dứt cồn cào trong lồng ngực, là sự chờ mong hụt hẫng mỗi cơn gió thoảng qua khung cửa nhưng bóng dáng quen thuộc lại không thấy, là trống rỗng khi mỗi đêm nhìn sang chiếc gối bên cạnh lạnh lẽo. Hơi đẩy người ra một chút để nhìn rõ khuôn mặt mình đã trăm ngàn lần khắc hoạ trong tim, ngón tay nhỏ đưa lên chạm vào mi tâm nhíu chặt xoa xoa một chút khúc khích cười nhẹ.

- Chàng luôn nhíu chặt mày như vậy làm gì? Sẽ tạo thành nếp nhăn, lúc ấy cả ngày mặt sẽ nhăn thành một đoàn.

Diệp Cô Thành cũng thuận theo mà dãn mày ra, hạ mắt nhìn xuống vẻ mặt chăm chú của nàng. Ngón tay trượt theo sống mũi thẳng kiêu ngạo lướt đến khoé môi mím chặt nghiêm khắc, nấn ná chút ít rồi khẽ khàng men theo đường viền sắc nét đến giữa môi.

- Nơi này cũng không nên mím chặt như vậy….sẽ làm người ta cảm thấy xa cách….

Thân thể vươn lên, môi mọng mấp máy hé mở tiến đến gần thay thế ngón tay mơn trớn vẽ trên bạc thần. Tay nàng vòng ra sau níu lấy gáy hắn, hơi thở ngọt như quả chín phả ra tràn ngập khứu giác, len lỏi qua viền môi quẩn quanh nơi đầu lưỡi mời gọi. Môi mềm như cánh hoa phất qua phất lại chêu chọc nhưng lại không chịu tiến đến gần, giọng nói thì thào như gió thoảng chọc tâm hắn nóng bừng. Chỉ cần là nàng, bất kể làm điều gì cũng đều khiến hắn không thể kiềm chế. Bạc môi nhếch lên, bàn tay nơi eo nàng siết chặt kéo người nàng sát vào mình hơn, cả hai người từ trên xuống dưới hầu như không còn chỗ hở. Phượng mâu tối đen loé lên một chút khép hờ nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đang mơ màng.

- Vậy….bây giờ phải làm sao?

- Thay đồ….tiến cung a~~~~

Nàng vẫn một bộ mơ màng nhưng môi mọng lại cong lên đắc thắng, bất ngờ cắn viền môi sắc nét gần kề một cái rồi xoay người chạy vào buồng trong. Diệp Cô Thành ánh mắt dõi theo thân ảnh nhỏ nhắn, tay chạm nhẹ nơi nàng vừa lưu lại dấu ấn mờ nhạt tràn ra một nụ cười dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện