Chương 694: Bị Lâm Nghệ Thuật Là Một Loại Bệnh Đó
**********
Lục Tam Phong nói thêm vài câu khách sáo nữa với bọn họ, chủ động cụng lỵ, nói với chủ tịch Lữ: “Tôi còn phải tiếp đãi những vị khách khác nữa, xin lỗi không thể tiếp chuyện được với ông nữa, còn về chuyện hợp đồng thì sẽ có người chuyên phụ trách bàn tiếp với các ông, cảm ơn mọi người đã ra tay giúp đỡ.”
“Cậu khách sáo quá rồi.”
Chuyện này đối với chủ tịch Lữ bọn họ mà nói, thật sự chỉ là thuận tay mà làm, không chỉ không có bất kỳ thiệt hại nào ngược lại còn có thể kiếm thêm được một ít lợi lộc, điều quan trọng nhất là có thể ké chút mảnh vụn của quý tộc.
Lúc trở về Hồng Kông chắc chắn sẽ khiến bản thân nở mày nở mặt.
Hợp đồng đã được định ra từ sớm nhưng mà vẫn có bảy tám đoàn luật sư riêng đến trò chuyện rất nhiều với đám người chủ tịch Lữ, sau đó lấy ra bản hợp đồng đó.
Bản hợp đồng này trên căn bản chính là một bản hợp đồng đại lý thương mại, bọn họ phụ trách bán đi những hàng hóa của Điện tử Thủy Hoàn.
Nhưng so sánh nội dung điều khoản với đại lý thương mại Quảng Phát mà nói, thì bản hợp đồng này quá rõ ràng, yêu cầu đối phương phải chi tiền đúng thời vụ, bên phía thu mua là của nước nào, công ty nào đều phải ghi rõ ràng ra hết, lợi nhuận chia năm năm.
Cả đám người xem xong bản hợp đồng liền hơi nhíu mày.
Đối với bọn họ mà nói, thứ có thể ăn lời được là nhờ vào những thông tin còn thiếu sót.
Nếu phải ghi quá rõ ràng nói cho đối phương biết thì rất dễ bị bọn họ bỏ qua.
Nhưng mà điện tử Thủy Hoàn đối với bọn họ còn nhỏ hơn cái chân con muỗi nữa.
Nhất là tập đoàn lớn như công ty Kenne, hàng hóa được vận chuyển trên toàn thế giới hằng năm lên tận vài tỷ đô la Mỹ, mấy thứ nhỏ nhặt này với chủ tịch Lữ chỉ là thuận tiện mang hộ mà thôi.
Còn có một mục bồi thường vi phạm hợp đồng, số tiền bồi thường là một trăm triệu đô la Mỹ, luật sư nói với đám người đây chỉ là một điều khoản chi trên giấy tờ mà thôi, cũng không thể xảy ra tình huống vi phạm hợp đồng.
Bọn họ suy nghĩ một lát, cũng đúng, chuyện này có to tát gì đâu, sao bản thân có thể vi phạm hợp đồng, không giúp đỡ bán hàng hóa được chứ?
Sau khi xem hợp đồng xong, chắc chắn không có vấn đề, ký cái tên, cầm hợp đồng trước, sau đó lại đóng mọc của công ty vào thì chính thức có hiệu lực.
Tiệc rượu bên ngoài đã gần kết thúc, một người đàn ông chạy đến bên cạnh của Lục Tam Phong, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lục, đã ký tên rồi.”
“Được rồi, tôi biết rồi!” Lục Tam Phong lắc tay, ý là anh ta có thể rời đi, trên mặt không giấu được ý cười, giơ ly rượu trong tay lên, nói với mọi người: “Các ngài, các bà cao quý, tiệc rượu hôm nay đã sắp kết thúc, hoàn thành tốt đẹp, tiếp theo là thời gian để khiêu vũ, mọi người có thể tự do khiêu vũ rồi.”
Theo tiếng nhạc vang lên, mọi người trong tòa lâu đài với phong cách cổ xưa đã bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vũ.
Cách đó không xa có một người ngồi lên piano bắt đầu đàn, có một cô bé xinh đẹp không biết từ đầu lấy ra một cây đàn violin, cũng bắt đầu trình diễn.
Đám người chủ tịch Lữ vừa mới đi ra tới liền thấy được vẻ cao cấp, không khí tao nhã nhẹ nhàng, khắp nơi đều là hơi thở của nghệ thuật!
Cả một buổi ều đều trải qua trong sự lãng mạn, và không khí nghệ thuật.
Tất cả mọi thứ ở đây đều rất tỉ mỉ tinh tế, ngay cả cái mâm trong tay của các nhân viên phục vụ cũng đều là bạc nguyên chất.
Dù ông chỉ cần một tờ khăn giấy thì nhân viên cũng sẽ không lấy tay đưa mà sẽ đặt một cái khay bạc tinh xảo trước mặt ông.
Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Ở trong mắt rất nhiều người thì đây chính là quý tộc!
Sắc trời tối dần xuống, cả lâu đài bắt đầu lên đèn, trên bàn bày ra tháp nến, tháp nến được thắp lên, ánh sáng có chút mờ nhạt, trên bàn dài mười mấy mét bày đầy thức ăn ngon, bên ngoài đang đốt pháo hoa.
Mọi người đi về phía sân thượng, tay nắm lan can được điêu khắc tỉ mỉ, ngắm nhìn pháo hoa đang nở rộ trên trời, cả người tổng giám đốc Hầu như sắp được thăng hoa.
Vân Thi Ngọc đứng kế bên Lục Tam Phong, cảm thấy bản thân như đang đi trên mây, giờ phút này cô ta cảm giác mình chính là công chúa Bạch Tuyết, nhìn Lục Tam Phong đang đứng bên cạnh mình, cô ta thề rằng cả đời này đều phải ở bên cạnh người đàn ông này.
Chín giờ tối, buổi tiệc kết thúc một cách tốt đẹp, xe đang chờ ở bên ngoài, mới vừa ra khỏi cửa, một đám vệ sĩ đã vây quanh bảo vệ Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong quay đầu khoát tay với đám người đó, thấy người vệ sĩ bên cạnh đã tháo kính mát xuống liền thấp giọng nói bằng tiếng Anh: “Ai bảo mấy cậu tháo mắt kính xuống vậy?”
“Trời tối rồi, mang mắt kính không thấy đường.” Vệ sĩ trả lời.
“Mở hết đèn xe lên đi, không thấy đường thì vẫn phải đeo, giả bộ đó hiểu không?” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
Cả đám vệ sĩ cũng không thể làm gì khác hơn là đeo mắt kính lên, đèn xe chiếu sáng cả con đường như đang là ban ngày, dưới tầm mắt của mọi người, Lục Tam Phong leo lên chiếc xe Bentley thân thuôn dài.
Bởi vì quá nhiều xe mà con đường này cũng không quá rộng vì thế đã bị kẹt xe, Lục Tam Phong được đưa về khách sạn.
Ở đại sảnh nhìn thấy Lý Giai Hân đang ngồi ở đó như mất hồn.
Sếp Triệu đi rồi, anh gọi điện thoại cho bạn bè ở đại lục hỏi một chút, Lý Giai Hân cũng không phải ca sĩ nổi tiếng gì, mấy ngày này anh ta cũng đập không ít tiền lên người của cô ta, trước khi đi còn đánh cô ta một trận, thuận tiện còn mang theo Jessyca.
Cô bé này chưa thấy qua tiền, nên tiết kiệm hơn cô ta nhiều, bây giờ cô ta chỉ còn lại một mình.
Lục Tam Phong không nói chuyện cùng với cô ta, một đường bị bảo vệ đưa lên tận thang máy.
Trở về phòng của mình, cả người thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi.
Tầm mười giờ mấy, Vân Thi Ngọc gõ cửa phòng của Lục Tam Phong.
Mở cửa ra, Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: “Có chuyện gì à?”
“Hôm đó có phải là tôi không tốt không?” Vân Thi Ngọc nhìn Lục Tam Phong nói: “Hôm nay tôi gom hết tất cả sự dũng cảm để đến tìm anh, chính là muốn nói với anh là tôi thật sự rất thích anh, muốn xác định quan hệ của chúng ta."
“Quan hệ gì?” Lục Tam Phong cau mày hỏi.
“Quan hệ yêu đương, tôi cảm thấy bản thân đã gặp được người mà mình thích nhất cả đời này, tối hôm qua tôi nằm trên giường cứ lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, vẫn luôn suy nghĩ xem rốt cuộc anh có thích tôi hay không, loại cảm giác này thật sự dày vò người ta quá nhiều, thích một người thật khó khăn, anh cứ như một con diều giấy và sợi dây diều hình như không nằm ở trong tay tôi.”
Vân Thi Ngọc tỏa ra một hơi thở văn chương, đôi mắt dâng lên một màn sương mù, nhìn chằm chằm Lục Tam Phong.
“Thật sự thì tôi không có tin vào việc vừa gặp đã yêu, cho đến khi tôi gặp được anh, hai ngày nay ngay cả cơm tôi cũng ăn không nổi, ngủ cũng không được, anh cứ mãi ở trong tâm trí tôi.
Loại cảm giác đó thật sự rất khó chịu, tôi biết bản thân không xứng với anh nhưng tôi vẫn muốn cố gắng, tôi không ngừng hỏi chính mình, tình yêu là chuyện của một người hay là chuyện của hai người.”
“Tôi thích anh, không liên quan gì đến anh, nhưng mà tôi vẫn muốn nhận được một chút hồi đáp từ anh, cho dù chỉ là một ánh mắt, một câu hỏi thăm hay chỉ là một sự quan tâm nho nhỏ, đều có thể khiến tâm trạng của tôi không thể yên tĩnh được.
Tôi cảm thấy tôi thật trẻ con, biến thành một đứa ngốc mỗi ngày đều chỉ vì một câu nói, một hành động, một nụ cười của anh mà trở nên nhạy cảm, cứ suy nghĩ bậy ba."
Vân Thi Ngọc nhìn Lục Tam Phong mà hỏi: “Tôi chỉ muốn biết rằng trong lòng của anh, rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì.”
“Quan hệ bạn bè!” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
"Hå?"
Vân Thi Ngọc chưa kịp phản ứng, sửng sốt một hồi, một giọt nước mắt chảy dọc theo gò má, cô ta không có đau lòng chỉ đơn giản là bị Lục Tam Phong làm cho tức đến phát khóc mà thôi.
“Nếu như anh đã không để ý, vậy thì chúng ta không cần thiết phải tiếp tục nữa đâu.
Anh không quan tâm, trong lòng anh tôi chỉ là một người xa lạ, cứ như một người qua đường mà thôi.
Cho dù tôi có chết đi thì anh cũng sẽ không chút dao động.
Nhưng anh phải nhớ rằng...!nhớ rằng: Vân Thi Ngọc nghẹn ngào, mắt đỏ lên, nói: “Ở một góc nào đó trong thế giới này, có một người vẫn luôn nhớ anh, vì anh mà đau lòng rơi nước mắt.
Cả đời này tôi cũng sẽ không yêu thêm một ai nữa."
“Dừng, đừng nói nữa!” Lục Tam Phong hỏi cô ta: “Rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi rồi? Đã qua tuổi thanh xuân chưa?” “Đã qua rồi, anh hỏi cái này để làm gì chứ?”
“Mặc dù cô thích giọng điệu này nhưng mà quá chìm đắm vào văn chương nghệ thuật là một loại bệnh đó, thừa dịp còn sớm hãy mau đi trị đi." Lục Tam Phong bảo ban cô ta.
“Quả nhiên, nỗi đau này chỉ có thể ẩn ẩn đau ở trong đáy lòng của tôi, còn anh...”
“Cút sang một bên đi, hơn nửa đêm rồi, cô bị bệnh à!” Lục Tam Phong mắng một câu, trực tiếp đóng cửa phòng.
Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Vân Thi Ngọc bị cảnh đóng cửa đuổi người này mà sửng sốt đứng đó, vươn tay lau đi những giọt nước mắt, quay đầu mới thấy được Tô Ái Linh không biết từ lúc nào đã đứng cách đó không xa.
"Bốp bốp bốp!"
Tô Ái Linh vỗ tay, trên mặt lộ ra nụ cười nói: “Kỹ thuật diễn xuất tốt quá, thật là một diễn viên xuất sắc, với khả năng nói khóc liền khóc của cô thì đi ba tỉnh Quảng Ninh, Bắc Giang, Thái Nguyên khóc mướn thì có thể kiếm được rất nhiều tiền đó nha.
Giả vờ trong sáng cái gì hả, diễn vở tình yêu học đường hay gì?”
“Cô thì biết cái gì? Tôi khi trở về sẽ nói với người nhà chuyện của cô.” Vân Thi Ngọc trừng mắt nhìn cô ta.
“Còn muốn dựa vào chiêu này mà cua người ta à, anh ấy đã bao nhiêu tuổi rồi, cộng thêm anh ấy có nhiều tiền như vậy, muốn cô gái nào mà chẳng có? Thay vì bị dày vò vì những thứ này thì sao không nghĩ việc gì thiết thực một chút đi, mỗi năm cô có thể cho anh ấy lợi nhuận bao nhiêu tỷ, cô coi lại thái độ của anh ấy đi.” Tô Ái Linh giễu cợt nói: “Sống trên đời này, bất kể là nam hay nữ, khi mà cô có giá trị rồi thì cô muốn chơi thế nào cũng được, đều sẽ có người chơi cùng cô.
Nhưng giá trị bây giờ của cô còn không bằng một tờ giấy trong nhà vệ sinh nữa!”
“Cho nên là cô với anh ấy có ý với nhau đúng không? Cô có giá trị với anh ấy!” Vân Thi Ngọc gặng hỏi.
“Người đẹp à, có thể ăn cơm lung tung nhưng mà lời thì không được nói lung tung đâu.
Tôi với anh ấy nhiều lắm thì cũng chỉ được coi là bạn bè, mà bây giờ tôi làm làm việc cho ngài Phùng, nếu lời của cô truyền đi tùm lum thì sẽ dễ dàng khiến ông chủ nghi ngờ tôi đó.”
.
Bình luận truyện