Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
Chương 39
Raleigh lái xe trở lại thị trấn bằng xe của chúng tôi. Tôi đi quanh quẩn, rồi đi cùng xe với Claire. Tôi cần phải cho cô biết điều gì đang xảy ra với tôi. Claire và tôi là bạn thân từ nhiều năm nay rồi. Chúng tôi nói chuyện với nhau ít nhất một lần trong ngày. Tôi biết tại sao tôi thấy khó nói cho cô biết về bệnh tật của tôi, tôi không muốn làm tổn thương cô hoặc tạo gánh nặng lên vai cô với tình trạng của tôi lúc này. Tôi rất quý mến cô.
Khi chiếc xe tải nhỏ lao xuống dốc núi, tôi hỏi Claire xem cô có thu được kết quả gì ở hiện trường vụ án không. Cô trả lời một cách tự tin:
- Rõ ràng là có hoạt động tình dục trước khi họ bị giết. Tớ có thể thấy dấu vết sưng phồng hai bên quanh âm đạo. Có chất dịch ở trên đùi cô ta.
- Đấy chỉ là phỏng đoán, tôi chỉ có ít phút nhưng Lindsay ạ, tớ cho là người chồng bị bắn trước. Một vết thương sạch sẽ trên đầu cho thấy anh ta bị bắn mà không có sự kháng cự. Bị bắn thẳng mặt. Những vết thương trên thi thể Becky lại nói lên một điều khác. Cô ta bị bắn từ phía sau. Qua xương vai và cổ. Tớ đoán khoảng cách bắn không quá 1 đến 1,5 mét. Nếu chất dịch đó là đúng và họ đang làm tình khi sự việc diễn ra thì có thể nói rằng cô ta đang lên tới đỉnh điểm. Điều đó cũng có nghĩa là một kẻ nào đó đã tới rất gần, không bị để ý tới khi họ đang làm việc này. Hắn tới từ đằng sau cô ta. Vì cô nói là họ không dùng xe của họ trong đêm hôm ấy, thì rõ ràng là họ đang đi tới một nơi nào đó. Tớ nghĩ là nên kiên định với giả thuyết của cậu rằng họ ở trên một loại phương tiện nào đó khi sự việc này diễn ra. Kẻ giết người ngồi ở ghế trước. Sao không phải là một chiếc limo chỉ?
- Thế thôi sao? – Tôi lắc đầu và mỉm cười với Claire.
- Tớ đã bảo rồi, tớ chỉ có vài phút thôi mà. Dẫu sao thì đó cũng là giả thuyết của cậu. Nếu được chứng minh thì tất cả những gì tớ phải làm là kết nối các chấm nhỏ lại với nhau.
Chúng tôi lái xe đi được một đoạn. Tôi vẫn lúng túng không biết dùng từ như thế nào cho hợp. Claire bỗng hỏi:
- Thế nào? Cộng sự mới thế nào?
Tôi gật đầu xác nhận:
- Hóa ra anh ta cũng tốt. Anh ta ủng hộ tớ trước Roth và Mercer.
- Và cậu có chắc rằng anh ta chỉ là con chó giữ nhà của văn phòng thị trưởng?
- Tôi đã nhầm.
- Đây có phải lần đầu tiên cậu kết luận sai về một gã đàn ông không?
Tôi nhăn mặt giả vờ phản đối và phớt lờ nụ cười toe toét của cô. Claire tiếp tục nói:
- Dù thế nào, có phải là chó giữ nhà hay không, thì anh ta cũng có nét khả quan hơn là Jacobi.
- Cũng thông minh hơn. Khi bọn tớ lái xe tới Napa ngày hôm qua, tớ rất hào hứng khi nghe về những khám phá của anh ta trong một băng của tờ Tin tức hàng hải.
- Thế có gì tiến triển nữa không? – Claire vẫn tiếp với cái nhìn tò mò.
- Ý cậu là trừ bốn người vô tội bị giết à?
- Lindsay, tớ muốn nói tới Chris Raleigh. Anh ta làm việc ngoài phạm vi văn phòng thị trưởng, anh ta là một người đàn ông khỏe mạnh và lịch công tác xã hội của cậu không giống như của Gwyneth Paltrow. Cậu không thể bảo với tớ rằng anh ta không phải là mẫu người của cậu.
- Chúng tớ chỉ nghĩ tới vụ án này, Claire.
- Đúng thế – Cô cười như nắc nẻ – Anh ta chưa kết hôn chứ?
- Thôi nào, Claire. Tớ chỉ chưa sẵn sàng thôi – Tôi năn nỉ cô.
Khi Claire nháy mắt với tôi, tôi thấy mình đang tưởng tượng điều gì đó có thể tiếp diễn với Raleigh. Nếu tôi chứ không phải là Cindy cùng với anh ta từ Napa về. Nếu tôi yêu cầu anh ta lên, thì sẽ chẳng có gì ngoài một ngày chủ nhật cô đơn. Chia sẻ một cốc bia trên sân thượng khi mặt trời tan chảy trên vịnh. Vẫn còn hằn trong tâm trí tôi hình ảnh anh nhìn tôi. Cô thật xinh đẹp, Boxer. Anh ta để ý tôi. Và sự thật thì tôi cũng để ý mọi thứ về anh ta. Đôi mắt kiên nhẫn, nhạy cảm. Ngay cả tờ Tin tức hàng hải nữa chứ. Sẽ không khó khăn gì.
Và khi tôi ngồi đây giả vờ như có thể yêu thương một người đàn ông nào đó, thì giấc mộng hão huyền ấy sụp đổ. Sự sống đang dần dần rút ra khỏi người tôi.
Một điều gì đó với Raleigh hay bất kỳ ai lúc này đây, không phải là điều có thể.
Tôi liếc nhìn Claire. Cô đang đi với vận tốc 160kh/h. Tôi hít một hơi dài.
- Cậu đã bao giờ nghe nói về bệnh thiếu máu Negli chưa?
Khi chiếc xe tải nhỏ lao xuống dốc núi, tôi hỏi Claire xem cô có thu được kết quả gì ở hiện trường vụ án không. Cô trả lời một cách tự tin:
- Rõ ràng là có hoạt động tình dục trước khi họ bị giết. Tớ có thể thấy dấu vết sưng phồng hai bên quanh âm đạo. Có chất dịch ở trên đùi cô ta.
- Đấy chỉ là phỏng đoán, tôi chỉ có ít phút nhưng Lindsay ạ, tớ cho là người chồng bị bắn trước. Một vết thương sạch sẽ trên đầu cho thấy anh ta bị bắn mà không có sự kháng cự. Bị bắn thẳng mặt. Những vết thương trên thi thể Becky lại nói lên một điều khác. Cô ta bị bắn từ phía sau. Qua xương vai và cổ. Tớ đoán khoảng cách bắn không quá 1 đến 1,5 mét. Nếu chất dịch đó là đúng và họ đang làm tình khi sự việc diễn ra thì có thể nói rằng cô ta đang lên tới đỉnh điểm. Điều đó cũng có nghĩa là một kẻ nào đó đã tới rất gần, không bị để ý tới khi họ đang làm việc này. Hắn tới từ đằng sau cô ta. Vì cô nói là họ không dùng xe của họ trong đêm hôm ấy, thì rõ ràng là họ đang đi tới một nơi nào đó. Tớ nghĩ là nên kiên định với giả thuyết của cậu rằng họ ở trên một loại phương tiện nào đó khi sự việc này diễn ra. Kẻ giết người ngồi ở ghế trước. Sao không phải là một chiếc limo chỉ?
- Thế thôi sao? – Tôi lắc đầu và mỉm cười với Claire.
- Tớ đã bảo rồi, tớ chỉ có vài phút thôi mà. Dẫu sao thì đó cũng là giả thuyết của cậu. Nếu được chứng minh thì tất cả những gì tớ phải làm là kết nối các chấm nhỏ lại với nhau.
Chúng tôi lái xe đi được một đoạn. Tôi vẫn lúng túng không biết dùng từ như thế nào cho hợp. Claire bỗng hỏi:
- Thế nào? Cộng sự mới thế nào?
Tôi gật đầu xác nhận:
- Hóa ra anh ta cũng tốt. Anh ta ủng hộ tớ trước Roth và Mercer.
- Và cậu có chắc rằng anh ta chỉ là con chó giữ nhà của văn phòng thị trưởng?
- Tôi đã nhầm.
- Đây có phải lần đầu tiên cậu kết luận sai về một gã đàn ông không?
Tôi nhăn mặt giả vờ phản đối và phớt lờ nụ cười toe toét của cô. Claire tiếp tục nói:
- Dù thế nào, có phải là chó giữ nhà hay không, thì anh ta cũng có nét khả quan hơn là Jacobi.
- Cũng thông minh hơn. Khi bọn tớ lái xe tới Napa ngày hôm qua, tớ rất hào hứng khi nghe về những khám phá của anh ta trong một băng của tờ Tin tức hàng hải.
- Thế có gì tiến triển nữa không? – Claire vẫn tiếp với cái nhìn tò mò.
- Ý cậu là trừ bốn người vô tội bị giết à?
- Lindsay, tớ muốn nói tới Chris Raleigh. Anh ta làm việc ngoài phạm vi văn phòng thị trưởng, anh ta là một người đàn ông khỏe mạnh và lịch công tác xã hội của cậu không giống như của Gwyneth Paltrow. Cậu không thể bảo với tớ rằng anh ta không phải là mẫu người của cậu.
- Chúng tớ chỉ nghĩ tới vụ án này, Claire.
- Đúng thế – Cô cười như nắc nẻ – Anh ta chưa kết hôn chứ?
- Thôi nào, Claire. Tớ chỉ chưa sẵn sàng thôi – Tôi năn nỉ cô.
Khi Claire nháy mắt với tôi, tôi thấy mình đang tưởng tượng điều gì đó có thể tiếp diễn với Raleigh. Nếu tôi chứ không phải là Cindy cùng với anh ta từ Napa về. Nếu tôi yêu cầu anh ta lên, thì sẽ chẳng có gì ngoài một ngày chủ nhật cô đơn. Chia sẻ một cốc bia trên sân thượng khi mặt trời tan chảy trên vịnh. Vẫn còn hằn trong tâm trí tôi hình ảnh anh nhìn tôi. Cô thật xinh đẹp, Boxer. Anh ta để ý tôi. Và sự thật thì tôi cũng để ý mọi thứ về anh ta. Đôi mắt kiên nhẫn, nhạy cảm. Ngay cả tờ Tin tức hàng hải nữa chứ. Sẽ không khó khăn gì.
Và khi tôi ngồi đây giả vờ như có thể yêu thương một người đàn ông nào đó, thì giấc mộng hão huyền ấy sụp đổ. Sự sống đang dần dần rút ra khỏi người tôi.
Một điều gì đó với Raleigh hay bất kỳ ai lúc này đây, không phải là điều có thể.
Tôi liếc nhìn Claire. Cô đang đi với vận tốc 160kh/h. Tôi hít một hơi dài.
- Cậu đã bao giờ nghe nói về bệnh thiếu máu Negli chưa?
Bình luận truyện