Kẻ Hai Mặt
Chương 23
Khóe miệng của Lâm Tẫn Nhiễm hơi cứng đờ, cô kéo Dao Dao ra phía sau, quay đầu nói với hai người ngoài cửa, "Hai người đi trước đi."
Nhưng Dao Dao vẫn kiên trì, ló đầu ra từ sau vai Lâm Tẫn Nhiễm, "Anh đẹp trai, em nói có đúng không ưm...."
Lâm Tẫn Nhiễm thật sự muốn nhét Dao Dao vào trong nhà vệ sinh, rõ ràng cô nàng này muốn làm hiện trường đông cứng mà.
Lâm Tẫn Nhiễm nghĩ, bây giờ phương pháp đơn giản rõ ràng nhất là trực tiếp đóng cửa tiễn khách, nhưng đúng lúc cô muốn đóng cửa thì đột nhiên người đàn ông ở ngoài cửa gật gật đầu, anh nhìn cô, chậm rãi mỉm cười, giọng nói trầm thấp vang lên, "Phải, tôi là bạn trai cô ấy."
"Lộp bộp." Dây cung trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm bỗng nhiên đứt phựt.
Mà quần chúng hóng hớt ngoài cửa cũng thi nhau hít một hơi thật sâu. Thời gian gần đây danh tiếng của Lâm Tẫn Nhiễm không tốt, mọi người đều nói cô cướp bạn trai của Hà Chân, hơn nữa còn không ngừng cướp thêm, một chân đạp hai thuyền.
Nhưng... người đàn ông này chính là con thuyền khác? Phẩm chất thuyền này không phải tốt ở mức độ bình thường đâu. Trần Húc Dương so với anh ấy, có vẻ không thể sánh bằng được.
"Ôi ôi, tớ đã bảo mà!" Dao Dao vui vẻ đi đến chỗ cửa, giọng nói lớn hơn so với mọi khi tới mấy cấp độ, "Tẫn Nhiễm của chúng tôi đã có bạn trai rồi, thế mà lại có người cho rằng mình có quyền chỉ trích người khác."
"Xì." Đột nhiên có tiếng cười gằn từ bên trong đám người hóng hớt phát ra, Dao Dao nhìn lại, hóa ra là một cô gái có quan hệ khá tốt với Hà Chân. Chỉ thấy cô ta trừng mắt, đột nhiên nói với Chu Chính Hiến, "Anh đẹp trai à, nếu anh là bạn trai của cô ta, vậy anh biết giữa cô ta và Trần Húc Dương có gian tình không, anh không biết à?"
Dao Dao hơi đau đầu, quả nhiên là người này đến phá hoại sân khấu của hai đại nam thần... à nhầm, nam thần và nữ thần.
"Gian tình?" Chu Chính Hiến mỉm cười nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, anh tiến lên phía trước mấy bước, đột nhiên kéo cô vào lòng mình, "Nhiễm Nhiễm, cô ta nói thật sao?"
Nhiễm... Nhiễm?
Nhiễm cái đầu anh!
Trên trán Lâm Tẫn Nhiễm đầy vạch đen, tốc độ hòa nhập hùa theo của người này quá nhanh rồi.
Mà Triêu Triêu ở bên cạnh lại chớp mắt một cái, ôi cậu ơi, cậu nói không được tùy tiện vào phòng nữ sinh mà?
"Muốn thoát thân thì phối hợp đi." Đột nhiên Chu Chính Hiến nói nhỏ bên tai cô, có điều dáng vẻ của hai người ở trong mắt người khác đã thành liên thủ ngược chó độc thân rồi.
Có vẻ có lý.
Lâm Tẫn Nhiễm hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, cô cố nở một nụ cười, tiếp theo cô vươn tay khoác lên cánh tay của Chu Chính Hiến, "Đương nhiên không phải thật rồi, em không quen biết Trần Húc Dương, mọi người hiểu lầm rồi."
Chu Chính Hiến, "Ừ, anh cũng nghĩ vậy."
"Nói bậy." Người ủng hộ Hà Chân cãi lại, "Trần Húc Dương cũng bởi vì cô nên mới cãi nhau với đàn chị Hà Chân."
"Vậy thì sao?" Đột nhiên Chu Chính Hiến nhìn cô ta, "Tôi biết người thích Nhiễm Nhiễm nhà tôi rất nhiều, nhưng nếu bất cứ người nào đó chia tay với bạn gái mình đều trách cô ấy, vậy cô ấy cũng quá oan rồi, đúng không?"
Từng câu nói của Chu Chính Hiến đều bảo vệ Lâm Tẫn Nhiễm, nhưng lúc anh nói chuyện vẫn rất dịu dàng lễ độ, cô gái bị chất vấn kia cứng đờ người, trong ánh mắt hòa nhã nhưng thực ra rất sắc bén của anh, một lúc lâu sau cô ta vẫn không nói được câu nào.
"Còn nữa, có người tận mắt thấy Nhiễm Nhiễm và người đó... ai nhỉ?" Dường như Chu Chính Hiến không nhớ nổi tên của nhân vật nam chính trong tin đồn này, bộ dạng đó xem ra là hoàn toàn không để ý đến Trần Húc Dương cho lắm.
Viên Thanh ở bên cạnh cười nham hiểm, nhắc nhở một câu, "Trần Húc Dương."
"Đúng, Trần Húc Dương." Chu Chính Hiến gật đầu ra vẻ cảm ơn Viên Thanh, "Không tận mắt thấy thì cũng đừng tin những lời bàn tán trên mạng, mọi người đều là người có văn hóa, không giống với học sinh tiểu học không phân biệt tốt xấu như thế chứ?"
Trong đám người hóng hớt có người nói một câu, "Đúng rồi, không tận mắt thấy được, thậm chí một tấm hình cũng không có." Vì thế, càng có nhiều người bắt đầu gật đầu tán thành.
Lâm Tẫn Nhiễm cong môi cười, người này dù có bị mù cũng có năng lực khiến người ta tin tưởng. Có điều... cô ngước mắt nhìn người bên cạnh mình một cái, bộ dạng đứng đắn của anh lại làm cô cảm thấy rất uất ức. Mặc dù có thể anh chỉ tiện tay giúp cô, mặc dù có thể trong lòng anh không để ý đến chuyện này lắm...
"Nhiễm Nhiễm, cứ coi như em thực sự một chân đứng hai thuyền, thì anh cũng sẽ tìm cách cướp em về." Đột nhiên Chu Chính Hiến cụp mắt nhìn cô.
Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, "Hả?"
"Anh nói, ai cũng đừng hòng cướp được em đi." Rõ ràng anh đang cười, nhưng mọi người ở đây lại cảm thấy được khí thế "Ai tranh cướp với tôi thì chờ chết đi".
Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, trong phút chốc chỉ cảm thấy trái tim của mình đập nhanh vô cùng, trong mắt anh, cô đã nhận ra không còn là diễn kịch nữa... mà là thật lòng.
———————————
Rốt cuộc cũng tiễn hai đại Phật một lớn một nhỏ đi được, Lâm Tẫn Nhiễm lại nhớ tới những cảm xúc vừa nãy, trái tim cô vẫn còn đập liên hồi.
Nhiễm Nhiễm.
Giống như cô nghe được anh đã từng gọi tên cô.
Nhiễm Nhiễm, Nhiên Nhiên... rất giống nhau.
"Tẫn Nhiễm."
"Hả?"
"Điện thoại của cậu... hình như vẫn chưa tắt đâu." Viên Thanh chỉ chỉ.
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, cụp mắt nhìn di động.
Lúc này cô mới phát hiện cuộc gọi với Trần Húc Dương vẫn chưa ngắt, có vẻ như sau khi nhìn thấy Chu Chính Hiến, chuyện này đã bị cô quẳng lên chín tầng mây rồi.
Nhưng lâu như vậy mà Trần Húc Dương vẫn không cúp máy. Nói vậy, vừa nãy bọn họ đứng trước cửa phòng nói chuyện anh ta đều nghe hết rồi sao?
Lâm Tẫn Nhiễm ho khan một cái, cầm lấy di động, "Alô?"
"Ừ."
"Cậu còn chưa cúp à?" Trong ánh mắt "Chính thê vừa đi xong, đã nói chuyện với tiểu thiếp" của Dao Dao và Viên Thanh, Lâm Tẫn Nhiễm nói, "Thật ngại quá, vừa nãy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu còn muốn nói gì nữa không?"
Đối phương trầm mặc hồi lâu, "Là tôi suy nghĩ nhiều rồi."
"..."
"Chắc là anh ta rất thích cô, cô cũng... không cần tôi bảo vệ nữa."
Huyệt thái dương của Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, chỉ có thể cười gượng hai tiếng.
"Vậy, tôi cúp đây, Lâm Tẫn Nhiễm... tạm biệt." Giọng nói cô đơn của Trần Húc Dương mang theo sự kiên quyết vang lên, mặc dù chưa từng bắt đầu, nhưng lần này thật sự là tạm biệt rồi.
"Ừ."
Lâm Tẫn Nhiệm cúp điện thoại rồi tiện tay ném lên giường.
"Tẫn Nhiễm."
"Sao vậy?"
Viên Thanh nói, "Bạn trai của cậu rất đáng khen, có điều..."
Dao Dao tiếp lời Viên Thanh nói, "Đứa bé đáng yêu đó là sao vậy, nam thần đã từng kết hôn rồi à? Cậu muốn làm mẹ kế sao?"
Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, "Không phải con trai anh ấy, chỉ là cháu thôi."
"Ôi, làm tớ sợ chết khiếp, tớ còn tưởng rằng cậu còn trẻ như vậy đã phải làm mẹ kế rồi."
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn cô ấy một cái, "Dao Dao, thật ra anh ấy không phải là bạn trai của tớ."
Dao Dao bật cười ha hả, "Đừng xấu hổ nữa, ánh mắt hai người trắng trợn như thế, còn không phải là bạn trai cậu à?"
"Anh ấy chính là chủ nhà nơi tớ làm thêm, vừa nãy, chỉ là giúp tớ thôi."
"Cậu tin không?" Dao Dao nhìn Viên Thanh.
Viên Thanh kiên quyết lắc đầu, Dao Dao nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, "Tớ cũng không tin."
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Sáng ngày hôm sau, Lâm Tẫn Nhiễm bị Viên Thanh và Dao Dao đánh thức, "Mau mau nhìn xem này! Tỉnh dậy đi Tẫn Nhiễm!"
Buổi sáng hôm nay không có lớp, bình thường trong tình huống Lâm Tẫn Nhiễm không cần dậy sớm mà lại bị người khác gọi dậy thì cô rất phẫn nộ. Viên Thanh nhìn cô một cái, sợ hãi lùi về sau một bước, "Cái đó, thực sự là tin tức quan trọng, nhất định phải xem."
"Cái gì?" Giọng điệu của cô không tốt lắm.
Viên Thanh chỉ vào vai Dao Dao, Dao Dao vội vã cầm Ipad tới, "Này này cậu xem đi, hình của cậu và nam thần ngày hôm qua đều được đăng lên diễn đàn của trường chúng ta rồi, weibo cũng có nữa, lượt share cao cực kỳ."
Lâm Tẫn Nhiễm cúi đầu nhìn một cái, tấm hình đập vào mắt rõ ràng, Chu Chính Hiến và cô ôm nhau, nắm tay... chờ cho tới lúc hình hiện ra hết. Hơn nữa còn có video?
Ai lại lắm chuyện như vậy, cũng không phải minh tinh.
"Cậu xem, rất nhiều người đều nói nam thần của tớ đẹp trai dã man luôn, còn nói có người đàn ông như thế còn cần Trần Húc Dương à?"
"Còn nữa còn nữa, bây giờ tình huống đều bắt đầu nghiêng về một bên rồi, dường như không có người nói xấu cậu, hàng đống người đổ xô ra khen hai người đẹp đôi."
"Bảo vệ vợ đó, nhìn mà hâm mộ muốn chết."
"Ôi, còn có người mắng Hà Chân nữa, nói cô ta không biết xấu hổ, rõ ràng không có quan hệ yêu đương với Trần Húc Dương mà lại tự cho mình là bạn gái chính thức nữa."
"Còn có cái này nữa, có người nói Hà Chân vốn dĩ không thể sánh được với cậu, Trần Húc Dương thích cậu, không thích cô ta cũng có thể thông cảm được."
Viên Thanh rất phấn khích, "Ông trời ơi, bây giờ mau để cho cô ta nếm thử cảm thụ bị người ta mắng chửi đi, Tẫn Nhiễm, cậu nói phải không?"
"Ừ... phải." Lâm Tẫn Nhiễm ngáp một cái, lại lật người nằm xuống.
Dao Dao bực bội, "Chuyện vui vẻ mà sao phản ứng của cậu nhạt nhẽo quá vậy?"
Viên Thanh, "Đúng hơn là..."
Dao Dao, "Không hổ là Tẫn Nhiễm nhà chúng ta, vinh quang hay nhục nhã cũng không sợ hãi."
Viên Thanh: "..."
Lâm Tẫn Nhiễm nằm xuống nhắm mắt định ngủ một giấc, chờ cho đến khi bạn cùng phòng đi hết, môi cô vô thức cong lên.
Bảo vệ vợ sao?
——————————————————
Thứ năm, theo thường lệ Lâm Tẫn Nhiễm đến Chu gia.
Cô theo lời dặn của lão Dương đưa thuốc bổ tới chỗ Hoắc lão phu nhân, trên đường trở về, cô gặp Chu Chính Hiến. Lúc đó, có mấy người theo sau lưng Chu Chính Hiến, ai trong số bọn họ cũng đều mặc âu phục đi giầy Tây, hiển nhiên là bộ dạng đi bàn việc.
Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh một cái, biết điều nhích người qua. Cô buồn chán nhìn xuống đất, chỉ đợi những người nay mau chóng đi qua cho xong.
Tiếng người càng ngày càng gần, đột nhiên một đôi chân dừng trước mặt cô.
Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt, đúng lúc đối diện với đôi mắt sâu như cơn lốc xoáy của Chu Chính Hiến, chỉ thấy anh thoáng nhìn lên cổ tay cô, "Vòng tay đâu?"
"Cái gì?" Bởi vì anh dừng lại, nhóm người sau lưng cũng quy củ đứng không nhúc nhích, ánh mắt của mấy người bên cạnh Chu Chính Hiến hơi kinh ngạc và kỳ quái nhìn cô.
"Vòng tay Triêu Triêu mua cho cô đó, sao không đeo?"
Hóa ra là nói cái này, Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, "Tôi quên mất."
Ánh mắt Chu Chính Hiến trầm xuống, "Lần sau đừng quên nữa, Triêu Triêu không thấy cô đeo sẽ rất buồn đấy."
Lâm Tẫn Nhiễm, "... Ừ."
Chu Chính Hiến khẽ vuốt cằm, xoay người đi về chỗ khác. Mà những người phía sau lưng anh đều tò mò nhìn cô mấy lần. Lâm Tẫn Nhiễm không thích ứng được với những ánh mắt này, cô vội vàng xoay người đi mất.
Mà lúc này, Chu Diễn đi bên cạnh Chu Chính Hiến càng giật mình.
Vòng tay mà thiếu gia nói đến là cái mà anh ta cùng anh đi mua sao? Trước đây anh ta cũng thay thiếu gia đi mua vài món quà, nhưng đây là lần đầu tiên thiếu gia tự mình đi mua. Lúc đó anh ta còn nghĩ, rốt cuộc là thiếu gia muốn tặng cho ai...
Không ngờ lại tặng cho Lâm Tẫn Nhiễm.
Chu Diễn liên tưởng đến việc mấy ngày trước Chu Chính Hiến giao cho anh ta, lúc đó Chu Chính Hiến muốn anh ta xử lý chuyện của Lâm Tẫn Nhiễm và người phụ nữ tên là Hà Chân, sau khi biết rõ chuyện này, anh ta còn đặc biệt thuê một đám thủy quân đi thay đổi hết những bàn luận trên internet.
Trong lòng Chu Diễn âm thầm kết luận, từ những dấu hiệu này cho thấy giữa thiếu gia và Lâm Tẫn Nhiễm có gì đó...
Nhưng tại sao tặng quà còn dùng danh nghĩa của Triêu Triêu? Hay do tài năng quá mà sinh bệnh tâm thần nên mới làm chuyện như vậy?
Nhưng Dao Dao vẫn kiên trì, ló đầu ra từ sau vai Lâm Tẫn Nhiễm, "Anh đẹp trai, em nói có đúng không ưm...."
Lâm Tẫn Nhiễm thật sự muốn nhét Dao Dao vào trong nhà vệ sinh, rõ ràng cô nàng này muốn làm hiện trường đông cứng mà.
Lâm Tẫn Nhiễm nghĩ, bây giờ phương pháp đơn giản rõ ràng nhất là trực tiếp đóng cửa tiễn khách, nhưng đúng lúc cô muốn đóng cửa thì đột nhiên người đàn ông ở ngoài cửa gật gật đầu, anh nhìn cô, chậm rãi mỉm cười, giọng nói trầm thấp vang lên, "Phải, tôi là bạn trai cô ấy."
"Lộp bộp." Dây cung trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm bỗng nhiên đứt phựt.
Mà quần chúng hóng hớt ngoài cửa cũng thi nhau hít một hơi thật sâu. Thời gian gần đây danh tiếng của Lâm Tẫn Nhiễm không tốt, mọi người đều nói cô cướp bạn trai của Hà Chân, hơn nữa còn không ngừng cướp thêm, một chân đạp hai thuyền.
Nhưng... người đàn ông này chính là con thuyền khác? Phẩm chất thuyền này không phải tốt ở mức độ bình thường đâu. Trần Húc Dương so với anh ấy, có vẻ không thể sánh bằng được.
"Ôi ôi, tớ đã bảo mà!" Dao Dao vui vẻ đi đến chỗ cửa, giọng nói lớn hơn so với mọi khi tới mấy cấp độ, "Tẫn Nhiễm của chúng tôi đã có bạn trai rồi, thế mà lại có người cho rằng mình có quyền chỉ trích người khác."
"Xì." Đột nhiên có tiếng cười gằn từ bên trong đám người hóng hớt phát ra, Dao Dao nhìn lại, hóa ra là một cô gái có quan hệ khá tốt với Hà Chân. Chỉ thấy cô ta trừng mắt, đột nhiên nói với Chu Chính Hiến, "Anh đẹp trai à, nếu anh là bạn trai của cô ta, vậy anh biết giữa cô ta và Trần Húc Dương có gian tình không, anh không biết à?"
Dao Dao hơi đau đầu, quả nhiên là người này đến phá hoại sân khấu của hai đại nam thần... à nhầm, nam thần và nữ thần.
"Gian tình?" Chu Chính Hiến mỉm cười nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, anh tiến lên phía trước mấy bước, đột nhiên kéo cô vào lòng mình, "Nhiễm Nhiễm, cô ta nói thật sao?"
Nhiễm... Nhiễm?
Nhiễm cái đầu anh!
Trên trán Lâm Tẫn Nhiễm đầy vạch đen, tốc độ hòa nhập hùa theo của người này quá nhanh rồi.
Mà Triêu Triêu ở bên cạnh lại chớp mắt một cái, ôi cậu ơi, cậu nói không được tùy tiện vào phòng nữ sinh mà?
"Muốn thoát thân thì phối hợp đi." Đột nhiên Chu Chính Hiến nói nhỏ bên tai cô, có điều dáng vẻ của hai người ở trong mắt người khác đã thành liên thủ ngược chó độc thân rồi.
Có vẻ có lý.
Lâm Tẫn Nhiễm hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, cô cố nở một nụ cười, tiếp theo cô vươn tay khoác lên cánh tay của Chu Chính Hiến, "Đương nhiên không phải thật rồi, em không quen biết Trần Húc Dương, mọi người hiểu lầm rồi."
Chu Chính Hiến, "Ừ, anh cũng nghĩ vậy."
"Nói bậy." Người ủng hộ Hà Chân cãi lại, "Trần Húc Dương cũng bởi vì cô nên mới cãi nhau với đàn chị Hà Chân."
"Vậy thì sao?" Đột nhiên Chu Chính Hiến nhìn cô ta, "Tôi biết người thích Nhiễm Nhiễm nhà tôi rất nhiều, nhưng nếu bất cứ người nào đó chia tay với bạn gái mình đều trách cô ấy, vậy cô ấy cũng quá oan rồi, đúng không?"
Từng câu nói của Chu Chính Hiến đều bảo vệ Lâm Tẫn Nhiễm, nhưng lúc anh nói chuyện vẫn rất dịu dàng lễ độ, cô gái bị chất vấn kia cứng đờ người, trong ánh mắt hòa nhã nhưng thực ra rất sắc bén của anh, một lúc lâu sau cô ta vẫn không nói được câu nào.
"Còn nữa, có người tận mắt thấy Nhiễm Nhiễm và người đó... ai nhỉ?" Dường như Chu Chính Hiến không nhớ nổi tên của nhân vật nam chính trong tin đồn này, bộ dạng đó xem ra là hoàn toàn không để ý đến Trần Húc Dương cho lắm.
Viên Thanh ở bên cạnh cười nham hiểm, nhắc nhở một câu, "Trần Húc Dương."
"Đúng, Trần Húc Dương." Chu Chính Hiến gật đầu ra vẻ cảm ơn Viên Thanh, "Không tận mắt thấy thì cũng đừng tin những lời bàn tán trên mạng, mọi người đều là người có văn hóa, không giống với học sinh tiểu học không phân biệt tốt xấu như thế chứ?"
Trong đám người hóng hớt có người nói một câu, "Đúng rồi, không tận mắt thấy được, thậm chí một tấm hình cũng không có." Vì thế, càng có nhiều người bắt đầu gật đầu tán thành.
Lâm Tẫn Nhiễm cong môi cười, người này dù có bị mù cũng có năng lực khiến người ta tin tưởng. Có điều... cô ngước mắt nhìn người bên cạnh mình một cái, bộ dạng đứng đắn của anh lại làm cô cảm thấy rất uất ức. Mặc dù có thể anh chỉ tiện tay giúp cô, mặc dù có thể trong lòng anh không để ý đến chuyện này lắm...
"Nhiễm Nhiễm, cứ coi như em thực sự một chân đứng hai thuyền, thì anh cũng sẽ tìm cách cướp em về." Đột nhiên Chu Chính Hiến cụp mắt nhìn cô.
Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, "Hả?"
"Anh nói, ai cũng đừng hòng cướp được em đi." Rõ ràng anh đang cười, nhưng mọi người ở đây lại cảm thấy được khí thế "Ai tranh cướp với tôi thì chờ chết đi".
Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, trong phút chốc chỉ cảm thấy trái tim của mình đập nhanh vô cùng, trong mắt anh, cô đã nhận ra không còn là diễn kịch nữa... mà là thật lòng.
———————————
Rốt cuộc cũng tiễn hai đại Phật một lớn một nhỏ đi được, Lâm Tẫn Nhiễm lại nhớ tới những cảm xúc vừa nãy, trái tim cô vẫn còn đập liên hồi.
Nhiễm Nhiễm.
Giống như cô nghe được anh đã từng gọi tên cô.
Nhiễm Nhiễm, Nhiên Nhiên... rất giống nhau.
"Tẫn Nhiễm."
"Hả?"
"Điện thoại của cậu... hình như vẫn chưa tắt đâu." Viên Thanh chỉ chỉ.
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, cụp mắt nhìn di động.
Lúc này cô mới phát hiện cuộc gọi với Trần Húc Dương vẫn chưa ngắt, có vẻ như sau khi nhìn thấy Chu Chính Hiến, chuyện này đã bị cô quẳng lên chín tầng mây rồi.
Nhưng lâu như vậy mà Trần Húc Dương vẫn không cúp máy. Nói vậy, vừa nãy bọn họ đứng trước cửa phòng nói chuyện anh ta đều nghe hết rồi sao?
Lâm Tẫn Nhiễm ho khan một cái, cầm lấy di động, "Alô?"
"Ừ."
"Cậu còn chưa cúp à?" Trong ánh mắt "Chính thê vừa đi xong, đã nói chuyện với tiểu thiếp" của Dao Dao và Viên Thanh, Lâm Tẫn Nhiễm nói, "Thật ngại quá, vừa nãy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu còn muốn nói gì nữa không?"
Đối phương trầm mặc hồi lâu, "Là tôi suy nghĩ nhiều rồi."
"..."
"Chắc là anh ta rất thích cô, cô cũng... không cần tôi bảo vệ nữa."
Huyệt thái dương của Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, chỉ có thể cười gượng hai tiếng.
"Vậy, tôi cúp đây, Lâm Tẫn Nhiễm... tạm biệt." Giọng nói cô đơn của Trần Húc Dương mang theo sự kiên quyết vang lên, mặc dù chưa từng bắt đầu, nhưng lần này thật sự là tạm biệt rồi.
"Ừ."
Lâm Tẫn Nhiệm cúp điện thoại rồi tiện tay ném lên giường.
"Tẫn Nhiễm."
"Sao vậy?"
Viên Thanh nói, "Bạn trai của cậu rất đáng khen, có điều..."
Dao Dao tiếp lời Viên Thanh nói, "Đứa bé đáng yêu đó là sao vậy, nam thần đã từng kết hôn rồi à? Cậu muốn làm mẹ kế sao?"
Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, "Không phải con trai anh ấy, chỉ là cháu thôi."
"Ôi, làm tớ sợ chết khiếp, tớ còn tưởng rằng cậu còn trẻ như vậy đã phải làm mẹ kế rồi."
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn cô ấy một cái, "Dao Dao, thật ra anh ấy không phải là bạn trai của tớ."
Dao Dao bật cười ha hả, "Đừng xấu hổ nữa, ánh mắt hai người trắng trợn như thế, còn không phải là bạn trai cậu à?"
"Anh ấy chính là chủ nhà nơi tớ làm thêm, vừa nãy, chỉ là giúp tớ thôi."
"Cậu tin không?" Dao Dao nhìn Viên Thanh.
Viên Thanh kiên quyết lắc đầu, Dao Dao nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, "Tớ cũng không tin."
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Sáng ngày hôm sau, Lâm Tẫn Nhiễm bị Viên Thanh và Dao Dao đánh thức, "Mau mau nhìn xem này! Tỉnh dậy đi Tẫn Nhiễm!"
Buổi sáng hôm nay không có lớp, bình thường trong tình huống Lâm Tẫn Nhiễm không cần dậy sớm mà lại bị người khác gọi dậy thì cô rất phẫn nộ. Viên Thanh nhìn cô một cái, sợ hãi lùi về sau một bước, "Cái đó, thực sự là tin tức quan trọng, nhất định phải xem."
"Cái gì?" Giọng điệu của cô không tốt lắm.
Viên Thanh chỉ vào vai Dao Dao, Dao Dao vội vã cầm Ipad tới, "Này này cậu xem đi, hình của cậu và nam thần ngày hôm qua đều được đăng lên diễn đàn của trường chúng ta rồi, weibo cũng có nữa, lượt share cao cực kỳ."
Lâm Tẫn Nhiễm cúi đầu nhìn một cái, tấm hình đập vào mắt rõ ràng, Chu Chính Hiến và cô ôm nhau, nắm tay... chờ cho tới lúc hình hiện ra hết. Hơn nữa còn có video?
Ai lại lắm chuyện như vậy, cũng không phải minh tinh.
"Cậu xem, rất nhiều người đều nói nam thần của tớ đẹp trai dã man luôn, còn nói có người đàn ông như thế còn cần Trần Húc Dương à?"
"Còn nữa còn nữa, bây giờ tình huống đều bắt đầu nghiêng về một bên rồi, dường như không có người nói xấu cậu, hàng đống người đổ xô ra khen hai người đẹp đôi."
"Bảo vệ vợ đó, nhìn mà hâm mộ muốn chết."
"Ôi, còn có người mắng Hà Chân nữa, nói cô ta không biết xấu hổ, rõ ràng không có quan hệ yêu đương với Trần Húc Dương mà lại tự cho mình là bạn gái chính thức nữa."
"Còn có cái này nữa, có người nói Hà Chân vốn dĩ không thể sánh được với cậu, Trần Húc Dương thích cậu, không thích cô ta cũng có thể thông cảm được."
Viên Thanh rất phấn khích, "Ông trời ơi, bây giờ mau để cho cô ta nếm thử cảm thụ bị người ta mắng chửi đi, Tẫn Nhiễm, cậu nói phải không?"
"Ừ... phải." Lâm Tẫn Nhiễm ngáp một cái, lại lật người nằm xuống.
Dao Dao bực bội, "Chuyện vui vẻ mà sao phản ứng của cậu nhạt nhẽo quá vậy?"
Viên Thanh, "Đúng hơn là..."
Dao Dao, "Không hổ là Tẫn Nhiễm nhà chúng ta, vinh quang hay nhục nhã cũng không sợ hãi."
Viên Thanh: "..."
Lâm Tẫn Nhiễm nằm xuống nhắm mắt định ngủ một giấc, chờ cho đến khi bạn cùng phòng đi hết, môi cô vô thức cong lên.
Bảo vệ vợ sao?
——————————————————
Thứ năm, theo thường lệ Lâm Tẫn Nhiễm đến Chu gia.
Cô theo lời dặn của lão Dương đưa thuốc bổ tới chỗ Hoắc lão phu nhân, trên đường trở về, cô gặp Chu Chính Hiến. Lúc đó, có mấy người theo sau lưng Chu Chính Hiến, ai trong số bọn họ cũng đều mặc âu phục đi giầy Tây, hiển nhiên là bộ dạng đi bàn việc.
Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh một cái, biết điều nhích người qua. Cô buồn chán nhìn xuống đất, chỉ đợi những người nay mau chóng đi qua cho xong.
Tiếng người càng ngày càng gần, đột nhiên một đôi chân dừng trước mặt cô.
Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt, đúng lúc đối diện với đôi mắt sâu như cơn lốc xoáy của Chu Chính Hiến, chỉ thấy anh thoáng nhìn lên cổ tay cô, "Vòng tay đâu?"
"Cái gì?" Bởi vì anh dừng lại, nhóm người sau lưng cũng quy củ đứng không nhúc nhích, ánh mắt của mấy người bên cạnh Chu Chính Hiến hơi kinh ngạc và kỳ quái nhìn cô.
"Vòng tay Triêu Triêu mua cho cô đó, sao không đeo?"
Hóa ra là nói cái này, Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, "Tôi quên mất."
Ánh mắt Chu Chính Hiến trầm xuống, "Lần sau đừng quên nữa, Triêu Triêu không thấy cô đeo sẽ rất buồn đấy."
Lâm Tẫn Nhiễm, "... Ừ."
Chu Chính Hiến khẽ vuốt cằm, xoay người đi về chỗ khác. Mà những người phía sau lưng anh đều tò mò nhìn cô mấy lần. Lâm Tẫn Nhiễm không thích ứng được với những ánh mắt này, cô vội vàng xoay người đi mất.
Mà lúc này, Chu Diễn đi bên cạnh Chu Chính Hiến càng giật mình.
Vòng tay mà thiếu gia nói đến là cái mà anh ta cùng anh đi mua sao? Trước đây anh ta cũng thay thiếu gia đi mua vài món quà, nhưng đây là lần đầu tiên thiếu gia tự mình đi mua. Lúc đó anh ta còn nghĩ, rốt cuộc là thiếu gia muốn tặng cho ai...
Không ngờ lại tặng cho Lâm Tẫn Nhiễm.
Chu Diễn liên tưởng đến việc mấy ngày trước Chu Chính Hiến giao cho anh ta, lúc đó Chu Chính Hiến muốn anh ta xử lý chuyện của Lâm Tẫn Nhiễm và người phụ nữ tên là Hà Chân, sau khi biết rõ chuyện này, anh ta còn đặc biệt thuê một đám thủy quân đi thay đổi hết những bàn luận trên internet.
Trong lòng Chu Diễn âm thầm kết luận, từ những dấu hiệu này cho thấy giữa thiếu gia và Lâm Tẫn Nhiễm có gì đó...
Nhưng tại sao tặng quà còn dùng danh nghĩa của Triêu Triêu? Hay do tài năng quá mà sinh bệnh tâm thần nên mới làm chuyện như vậy?
Bình luận truyện