Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 13
Phó A Bảo nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng liền bắt đầu cau mày, sau đó cậu phát hiện mình có chút buồn nôn.
Tên sắc ma này quả nhiên rất đáng ghét a, trong lòng mình không ngừng chán ghét y, thân thể liền có phản ứng lớn như vậy, cái này gọi là gì nhỉ, cái này gọi là nhất tâm đồng thể! ( tác giả: ←_← thành ngữ này không phải dùng như vậy) (mị không hiểu thành ngữ TQ lắm nên không hiểu tác giả đang muốn nói đến câu nào)
Trong chốc lát Trịnh Cảnh Đồng đã tới trước mặt bọn họ, "Thúc thúc a di mọi người tới rồi." Trịnh Cảnh Đồng cười mị mị chào hỏi, "A Bảo em cũng tới rồi." Y thấp thỏm cùng Phó A Bảo chào hỏi, nháy mắt một cái cũng không chớp nhìn chằm chằm Phó A Bảo.
Phó Trạch Văn: "..." Mình cứ như vậy bị lãng quên sao, chẳng lẽ không phải ta và ngươi quen thân hơn sao, ngươi muốn bắt chuyện cũng phải trước tiên cùng ta a, còn cái gì mà A Bảo cũng tới rồi, ngươi chừng nào thì cùng A Bảo quan hệ tốt như vậy? A Bảo nhà ta rất ghét ngươi a!
"Hừ!" Phó A Bảo mặt cong lên nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn Trịnh Cảnh Đồng.
Phó Trạch Văn nhẹ nhàng cấu cậu một cái, nói không được vung mặt, đứa nhỏ này sao lại chưa gì đã trở mặt, thực sự là quá tùy hứng.
Trịnh Cảnh Đồng không để ý chút nào, vẫn cứ một bên cười híp mắt, cuối cùng y mới cùng Phó Trạch Văn chào hỏi. (poor anh Văn =)))) bạn vì vợ bỏ mình =))))
"Đây là Tuyết Dao, cậu cũng biết." Phó Trạch Văn cùng Trịnh Cảnh Đồng giới thiệu bạn gái mình.
"Chào cô, Đới tiểu thư." Trịnh Cảnh Đồng gật đầu ra hiệu, y đương nhiên là biết Đới Tuyết Dao, trước đây học cùng một trường mà.
Y và Phó Trạch Văn Đới Tuyết Dao là bạn học, chỉ bất quá y so với Phó Trạch Văn nhiều hơn 2 khóa, lúc y tốt nghiệp gần như là lúc Phó Trạch Văn và Đới Tuyết Dao cùng một chỗ, tuy rằng không phải quá quen, thế nhưng biết có người như vậy.
Khi đó Trịnh Cảnh Đồng đối với tình yêu của Phó Trạch Văn và Đới Tuyết Dao rất bất ngờ, y vẫn cho là Phó Trạch Văn sẽ cùng với hoa khôi của trường lúc đó là Hạ Tình cùng một chỗ, bởi vì y và Phó Trạch Văn quan hệ rất tốt, biết Phó Trạch Văn cho tới giờ luôn thích Hạ Tình, cũng không nghĩ tới Phó Trạch Văn đột nhiên cùng với Đới Tuyết Dao cùng ký túc xá với Hạ Tình cùng một chỗ, Hạ Tình thì ra là ra nước ngoài học.
Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên cảm thấy Hạ Tình thích hợp với Phó Trạch Văn hơn, bất kể là xuất thân tài hoa hay là hình thức, Hạ Tình đều là đứng nhất, danh môn thiên kim chân chính, có điều chuyện tình cảm như vậy thật sự rất khó nói, duyên phận rất quan trọng, y là người đứng xem vì thế cũng không tiện nói thêm cái gì, hiện tại Phó Trạch Văn cùng Đới Tuyết Dao cùng một chỗ 5, 6 năm, đã sắp đính hôn, chuyện này chỉ có thể chứng mình hai người kia có duyên phận, Trịnh Cảnh Đồng chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ.
"Chào anh, Cảnh Đồng học trưởng." Đới Tuyết Dao lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Không nghĩ tới mình một ngày cũng có thể cùng Trịnh Cảnh Đồng nói chuyện như vậy, Trịnh Cảnh Đồng khi đó là thần tượng của trường, tuy rằng người cô thích là Phó Trạch Văn, thế nhưng rất sùng bái Trịnh Cảnh Đồng, toàn bộ học viện thương mại không tìm được ai so với Trịnh Cảnh Đồng có tiền đồ cùng tài hoa xuất chúng hơn người hơn.
Được người không quen gọi là học trưởng, cảm giác này thật là kỳ quái, Trịnh Cảnh Đồng liếc nhìn mỉm cười với Phó Trạch Văn, y không biết có nên nhắc nhở với Phó Trạch Văn hay không, hôm nay Hạ Tình cũng tới.
Nếu như Phó Trạch Văn đối với Hạ Tình đã không có ý gì, vậy mình là làm điều thừa, nếu như còn có ý tứ, đột nhiên nhìn thấy có thể lúng túng hay không? Cảm giác nhắc nhở rằng tương đối tốt.
Trịnh gia cùng Hạ gia quan hệ cũng rất tốt, anh trai Hạ Tình là người lớn hơn Trịnh Cảnh Đồng 2 khóa, hơn nữa công ty hai nhà cũng hợp tác, hôm nay huynh muội Hạ gia đều tham gia, có điều người còn chưa tới, phỏng chừng lập tức tới ngay. (chỉ mong rằng anh Văn vẫn thích chị kia =.=)
Đứng ở cửa nói chuyện rất không có ý tứ, Trịnh Cảnh Đồng mang mấy người vào bên trong hội trường, còn sai người mang vài ly rượu đỏ tới, nồng độ không cao, ở đây đều là người trưởng thành, đều có thể uống.
"Em không uống!" Phó A Bảo liên tục xua tay, cậu bây giờ là sợ rượu, nếu như ở các trường hợp khác cậu có thể sẽ nể tình, nhưng đây là Trịnh Cảnh Đồng đưa rượu lên a, có thể uống? Khẳng định không thể uống a! Uống rồi lại bị như vậy thì làm sao bây giờ?! Đừng nói rượu, chính là nước trái cây cũng không được, sắc ma này đưa tới một mực không thể đụng vào!
Đều đã ăn qua thiệt thòi một lần, làm sao có thể ăn nữa, cậu không phải não tàn! ( ←_← Thật sự?)
"Sao vậy A Bảo, rượu này nồng độ không cao." Phó Trạch Văn nếm xong gật đầu, là rượu ngon.
"Em đã kiêng rượu!" Phó A Bảo một bộ dáng vẻ chính nghĩa lăng nhiên, nói không uống sẽ không uống!
Mọi người: "..." Ngươi sao? Thích uống rượu như ngươi? Còn có thể kiêng rượu?
"Kiêng rượu rất tốt." Trịnh Cảnh Đồng liền phụ họa, "Uống nhiều rượu hại thân a, A Bảo là đứa bé ngoan."
Phó A Bảo trừng Trịnh Cảnh Đồng, mới không cần anh khen tôi! Anh cho rằng tôi như vậy là ai làm hại a?!
Phó Trạch Văn không biết Phó A Bảo hôm nay bị trúng gió gì, tại sao nhìn Trịnh Cảnh Đồng không vừa mắt như thế a, ngay cả trên mặt mũi cũng không muốn lấy lòng, lại liền nhẹ nhàng cấu cậu một cái, ra hiệu cậu nghe lời.
Phó A Bảo rất ủy khuất, phồng phồng miệng mới bất đắc dĩ nói: "Hôm nay là sinh nhật anh, vậy thì chúc anh sinh nhật vui vẻ, bất quá hôm nay có nhiều khách như vậy, anh cũng không cần phiền hà tiếp đãi chúng tôi, dù gì anh cùng nhà tôi quen thân như vậy." Nói xong cậu nhìn nhìn đồ ăn trên bàn dài, "Tôi đói, đi lấy ít đồ ăn, anh đi tiếp đãi các khách khác đi."
Thấy em trai mình rốt cục nói câu tiếng người, Phó Trạch Văn rất cao hứng, hắn đối với Trịnh Cảnh Đồng cười nói: "Đúng, Cảnh Đồng cậu đi tiếp khách khác đi, hai nhà chúng ta ai với ai a, bình thường còn nhiều thời gian tụ tập mà."
Đối phương đều nói như vậy Trịnh Cảnh Đồng cũng không tiện liều chết ở lại, không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời rời đi, đi lên còn nhìn nhìn Phó A Bảo một chút.
Đương nhiên, đáp lại y vẫn là một cái trừng lớn, y cũng không giận, còn cảm thấy Phó A Bảo tính tình thật thà, mặt khác còn cảm thấy Phó A Bảo kỳ thực cũng không phải quá ghét mình, không vậy thì sao sẽ tới tiệc rượu sinh nhật của mình.
Đổi lại là mình, gặp phải loại chuyện đó ở làng du lịch khẳng định trở mặt với đối phương, đừng nói tham ra tiệc sinh nhật, không đánh đối phương tới không thể tự gánh vác cuộc sống căn bản không thể bỏ qua, nhất định phải gặp một lần đánh một lần!
Mà Phó A Bảo vẫn có thể tới gặp mình, kỳ thực cũng không phải rất tức giận chứ?
Trịnh Cảnh Đồng hoàn toàn là quá cả nghĩ rồi, Phó A Bảo đặc điểm chính là tâm khoan, coi như bị chó cắn đi.
Kỳ thực Phó A Bảo còn có chút tiểu hư vinh, người như Trịnh Cảnh Đồng, đã gặp vô vàn mĩ nhân, còn có thể mơ ước cậu, vậy khẳng định là tình căn thâm chủng (tình cảm sâu nặng)! Cùng với sắc ma bình thường không giống ni, là là sắc ma cao cấp ni! (đ" bắt kịp sóng não của em Bảo luôn =))))
Quên đi, thấy đối phương ái mộ mình như vậy, ta liền đại nhân đại lượng không truy cứu, có điều sắc mặt tốt cũng đừng nghĩ tới!
Nếu như Phó Trạch Văn biết ý nghĩ não tàn này của Phó A Bảo, khẳng định ít nhất phải ngừng 1 năm thẻ tín dụng của cậu!
Cái gì mà gọi là sắc ma cao cấp sẽ không truy cứu a, sao lại não tàn đến nước này a?! Sắc ma chính là sắc ma, cấp bậc nào cũng đều là sắc ma! Còn có thể căn cứ thân phận địa vị cùng tướng mạo mà sắp xếp sao? Đây đúng là quá não tàn a!
Phó Minh Hứa Dung cùng Phó Trạch Văn đều là người làm ăn, vì thế trong chốc lát đã có người tìm đến bọn họ tán gẫu, Đới Tuyết Dao đương nhiên cũng đi theo một bên Phó Trạch Văn.
Phó A Bảo không hề có hứng thú với những thứ đó, cậu cảm giác mình một mình ở đây rất tẻ nhạt, nói với Phó Trạch Văn vài câu liền đi ăn.
Nói là muốn ăn, kỳ thực nói đúng là nói, Phó A Bảo cảm thấy không quá thoải mái, cậu đã không thoải mái chừng mấy ngày, bất quá hôm nay cảm giác đặc biệt mãnh liệt, vừa nãy nhẫn nhịn không biểu hiện ra.
Cũng không biết tại sao, chỉ là có chút muốn ói, đặc biệt lúc nhìn thấy cá.
Bất quá cậu cũng không ăn, cũng không thể cái gì đều không ăn, buổi trưa đã không ăn bao nhiêu, buổi tối không ăn có thể tốt sao. Phó A Bảo tìm một vòng, tìm được tây lan hoa (là súp lơ đó các chế =)))) thanh đạm, cái này không tệ, có thể ăn.
Nhặt mấy miếng súp lơ bỏ vào đĩa, vừa mới nhét một miếng vào trong miệng Phó A Bảo liền che miệng lại, cậu muốn ói, lần đầu tiên có ham muốn nôn ói mãnh liệt như vậy.
Làm sao bây giờ, nơi này không phải nơi thích hợp để nôn, Phó A Bảo che miệng ngẩng đầu nhìn, sau đó liền hương một đường xông ra ngoài, cậu đã tới Trịnh gia vài lần, biết phòng rửa tay ở đâu.
"Ngô!" Cậu vọt tới quá nhanh, sau đó liền va phải một người,đối phương bị cậu đụng vào trên vách tường, nghe thanh âm hẳn là một nữ nhân, bất quá cậu không để ý, cậu cảm giác mình lập tức liền ói ra, chờ ói xong rồi ra nói xin lỗi đi.
"Tê —" Hạ Tình xoa vai mình, đau quá, vừa nãy có một người như gió liền vọt tới, cô cũng không thấy rõ bị đụng phải, đây là uống nhiều rồi?
"Ẩu —" Cửa phòng rửa tay mở ra, thanh âm Phó A Bảo nôn truyền ra, Hạ Tình đỡ trán, thật là uống nhiều rồi, hôm nay cũng không phải tiệc rượu, mọi người chính là giơ ly rượu tán gẫu mà thôi, thế mà cũng có thể uống nhiều? Người này cũng thật sự là rất không dễ dàng.
Phó A Bảo đỡ chậu rửa mặt bên cạnh thở mạnh, cậu tuy rằng ói ra, nhưng chỉ phun ra một chút, sau đó chính là các loại khó chịu. Giàu vò xong cậu xoi gương, phát hiện sắc mặt vẫn tốt, liền sửa sang quần áo chuẩn bị trở về chỗ tiệc rượu.
Mới ra khỏi phòng rửa tay Phó A Bảo liền nhìn thấy Hạ Tình đang xoa vai.
Đúng rồi, vừa có người bị mình đụng phải, hẳn là người này rồi.
Wow, là đại mĩ nhân a, xinh đẹp tỷ tỷ.
"Vừa đụng phải cô, xin lỗi." Phó A Bảo gãi gãi tóc, cậu nhìn thấy mĩ nhân có chút ngượng ngùng, đừng nói, cậu bên ngoài còn rất hòa đồng.
Có điều luôn cảm thấy mỹ nhân này rất quen, luôn cảm thấy đã gặp ở đâu.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, tôi cũng không ngã." Hạ Tình vung vung tay, "Đúng là cậu, sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy a, còn chưa bắt đầu bao đâu ni, nhìn cậu ói kìa." Người này nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, trưởng thành a, nhìn qua vẫn còn con nít a, còn có thể uống rượu?
"Không, tôi không uống rượu, không biết tại sao lại muốn ói, khoảng mấy ngày, hôm nay đặc biệt nghiêm trọng." Phó A Bảo cũng không biết được đến cùng là tại sao, cậu kiêng rượu không phải nói đùa, đúng là kiêng, sau khi tới làng du lịch cũng không uống qua.
"Đây là bị bệnh đi, nào có ai luôn ói." Hạ Tình đề nghị Phó A Bảo lúc rảnh rỗi đi bệnh viện kiểm tra một chút.
"Không thể nào? Thân thể tôi vẫn rất tốt a." Phó A Bảo lơ đễnh nói.
"Bà nội tôi là bác sĩ, tôi cũng hiểu một chút, cậu nói một chút cậu chỗ nào không thoải mái." Hạ TÌnh cảm giác mình đến khuyên nhủ Phó A Bảo, lúc người có ốm vặt nên hảo hảo đi chữa, không phải nghiêm trọng như vậy mới chữa liền không kịp.
"Ân..." Phó A Bảo suy nghĩ phản ứng thân thể mình một chút, sau đó liền nói qua loa với Hạ Tình.
Hạ Tình nghe xong cuối cùng nghiêng đầu cau mày nói: "Tôi sao lại nghe như cậu mang thai?"
Phó A Bảo: "..." -_-# Này! Đừng tưởng rằng cô là mỹ nữ thì thôi sẽ không sinh khí a!
"Ha ha ha, ta đùa thôi." Hạ Tình cười gượng hai tiếng, cô cũng biết mình nói rất thái quá, nam nhân phỏng chừng nghe thế cũng phải tức giận, "Xin lỗi xin lỗi, cậu không cần quan tâm."
Phó A Bảo vừa định nói gì đó nhưng đột nhiên lại muốn ói ra, không thể làm gì khác hơn là cộc cộc cộc chạy về phòng rửa tay, "Ẩu —" thanh âm nôn mửa lại truyền vào lỗ tai Hạ Tình.
Hạ Tình: "..." Thật sự rất giống mang thai mà.
Tên sắc ma này quả nhiên rất đáng ghét a, trong lòng mình không ngừng chán ghét y, thân thể liền có phản ứng lớn như vậy, cái này gọi là gì nhỉ, cái này gọi là nhất tâm đồng thể! ( tác giả: ←_← thành ngữ này không phải dùng như vậy) (mị không hiểu thành ngữ TQ lắm nên không hiểu tác giả đang muốn nói đến câu nào)
Trong chốc lát Trịnh Cảnh Đồng đã tới trước mặt bọn họ, "Thúc thúc a di mọi người tới rồi." Trịnh Cảnh Đồng cười mị mị chào hỏi, "A Bảo em cũng tới rồi." Y thấp thỏm cùng Phó A Bảo chào hỏi, nháy mắt một cái cũng không chớp nhìn chằm chằm Phó A Bảo.
Phó Trạch Văn: "..." Mình cứ như vậy bị lãng quên sao, chẳng lẽ không phải ta và ngươi quen thân hơn sao, ngươi muốn bắt chuyện cũng phải trước tiên cùng ta a, còn cái gì mà A Bảo cũng tới rồi, ngươi chừng nào thì cùng A Bảo quan hệ tốt như vậy? A Bảo nhà ta rất ghét ngươi a!
"Hừ!" Phó A Bảo mặt cong lên nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn Trịnh Cảnh Đồng.
Phó Trạch Văn nhẹ nhàng cấu cậu một cái, nói không được vung mặt, đứa nhỏ này sao lại chưa gì đã trở mặt, thực sự là quá tùy hứng.
Trịnh Cảnh Đồng không để ý chút nào, vẫn cứ một bên cười híp mắt, cuối cùng y mới cùng Phó Trạch Văn chào hỏi. (poor anh Văn =)))) bạn vì vợ bỏ mình =))))
"Đây là Tuyết Dao, cậu cũng biết." Phó Trạch Văn cùng Trịnh Cảnh Đồng giới thiệu bạn gái mình.
"Chào cô, Đới tiểu thư." Trịnh Cảnh Đồng gật đầu ra hiệu, y đương nhiên là biết Đới Tuyết Dao, trước đây học cùng một trường mà.
Y và Phó Trạch Văn Đới Tuyết Dao là bạn học, chỉ bất quá y so với Phó Trạch Văn nhiều hơn 2 khóa, lúc y tốt nghiệp gần như là lúc Phó Trạch Văn và Đới Tuyết Dao cùng một chỗ, tuy rằng không phải quá quen, thế nhưng biết có người như vậy.
Khi đó Trịnh Cảnh Đồng đối với tình yêu của Phó Trạch Văn và Đới Tuyết Dao rất bất ngờ, y vẫn cho là Phó Trạch Văn sẽ cùng với hoa khôi của trường lúc đó là Hạ Tình cùng một chỗ, bởi vì y và Phó Trạch Văn quan hệ rất tốt, biết Phó Trạch Văn cho tới giờ luôn thích Hạ Tình, cũng không nghĩ tới Phó Trạch Văn đột nhiên cùng với Đới Tuyết Dao cùng ký túc xá với Hạ Tình cùng một chỗ, Hạ Tình thì ra là ra nước ngoài học.
Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên cảm thấy Hạ Tình thích hợp với Phó Trạch Văn hơn, bất kể là xuất thân tài hoa hay là hình thức, Hạ Tình đều là đứng nhất, danh môn thiên kim chân chính, có điều chuyện tình cảm như vậy thật sự rất khó nói, duyên phận rất quan trọng, y là người đứng xem vì thế cũng không tiện nói thêm cái gì, hiện tại Phó Trạch Văn cùng Đới Tuyết Dao cùng một chỗ 5, 6 năm, đã sắp đính hôn, chuyện này chỉ có thể chứng mình hai người kia có duyên phận, Trịnh Cảnh Đồng chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ.
"Chào anh, Cảnh Đồng học trưởng." Đới Tuyết Dao lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Không nghĩ tới mình một ngày cũng có thể cùng Trịnh Cảnh Đồng nói chuyện như vậy, Trịnh Cảnh Đồng khi đó là thần tượng của trường, tuy rằng người cô thích là Phó Trạch Văn, thế nhưng rất sùng bái Trịnh Cảnh Đồng, toàn bộ học viện thương mại không tìm được ai so với Trịnh Cảnh Đồng có tiền đồ cùng tài hoa xuất chúng hơn người hơn.
Được người không quen gọi là học trưởng, cảm giác này thật là kỳ quái, Trịnh Cảnh Đồng liếc nhìn mỉm cười với Phó Trạch Văn, y không biết có nên nhắc nhở với Phó Trạch Văn hay không, hôm nay Hạ Tình cũng tới.
Nếu như Phó Trạch Văn đối với Hạ Tình đã không có ý gì, vậy mình là làm điều thừa, nếu như còn có ý tứ, đột nhiên nhìn thấy có thể lúng túng hay không? Cảm giác nhắc nhở rằng tương đối tốt.
Trịnh gia cùng Hạ gia quan hệ cũng rất tốt, anh trai Hạ Tình là người lớn hơn Trịnh Cảnh Đồng 2 khóa, hơn nữa công ty hai nhà cũng hợp tác, hôm nay huynh muội Hạ gia đều tham gia, có điều người còn chưa tới, phỏng chừng lập tức tới ngay. (chỉ mong rằng anh Văn vẫn thích chị kia =.=)
Đứng ở cửa nói chuyện rất không có ý tứ, Trịnh Cảnh Đồng mang mấy người vào bên trong hội trường, còn sai người mang vài ly rượu đỏ tới, nồng độ không cao, ở đây đều là người trưởng thành, đều có thể uống.
"Em không uống!" Phó A Bảo liên tục xua tay, cậu bây giờ là sợ rượu, nếu như ở các trường hợp khác cậu có thể sẽ nể tình, nhưng đây là Trịnh Cảnh Đồng đưa rượu lên a, có thể uống? Khẳng định không thể uống a! Uống rồi lại bị như vậy thì làm sao bây giờ?! Đừng nói rượu, chính là nước trái cây cũng không được, sắc ma này đưa tới một mực không thể đụng vào!
Đều đã ăn qua thiệt thòi một lần, làm sao có thể ăn nữa, cậu không phải não tàn! ( ←_← Thật sự?)
"Sao vậy A Bảo, rượu này nồng độ không cao." Phó Trạch Văn nếm xong gật đầu, là rượu ngon.
"Em đã kiêng rượu!" Phó A Bảo một bộ dáng vẻ chính nghĩa lăng nhiên, nói không uống sẽ không uống!
Mọi người: "..." Ngươi sao? Thích uống rượu như ngươi? Còn có thể kiêng rượu?
"Kiêng rượu rất tốt." Trịnh Cảnh Đồng liền phụ họa, "Uống nhiều rượu hại thân a, A Bảo là đứa bé ngoan."
Phó A Bảo trừng Trịnh Cảnh Đồng, mới không cần anh khen tôi! Anh cho rằng tôi như vậy là ai làm hại a?!
Phó Trạch Văn không biết Phó A Bảo hôm nay bị trúng gió gì, tại sao nhìn Trịnh Cảnh Đồng không vừa mắt như thế a, ngay cả trên mặt mũi cũng không muốn lấy lòng, lại liền nhẹ nhàng cấu cậu một cái, ra hiệu cậu nghe lời.
Phó A Bảo rất ủy khuất, phồng phồng miệng mới bất đắc dĩ nói: "Hôm nay là sinh nhật anh, vậy thì chúc anh sinh nhật vui vẻ, bất quá hôm nay có nhiều khách như vậy, anh cũng không cần phiền hà tiếp đãi chúng tôi, dù gì anh cùng nhà tôi quen thân như vậy." Nói xong cậu nhìn nhìn đồ ăn trên bàn dài, "Tôi đói, đi lấy ít đồ ăn, anh đi tiếp đãi các khách khác đi."
Thấy em trai mình rốt cục nói câu tiếng người, Phó Trạch Văn rất cao hứng, hắn đối với Trịnh Cảnh Đồng cười nói: "Đúng, Cảnh Đồng cậu đi tiếp khách khác đi, hai nhà chúng ta ai với ai a, bình thường còn nhiều thời gian tụ tập mà."
Đối phương đều nói như vậy Trịnh Cảnh Đồng cũng không tiện liều chết ở lại, không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời rời đi, đi lên còn nhìn nhìn Phó A Bảo một chút.
Đương nhiên, đáp lại y vẫn là một cái trừng lớn, y cũng không giận, còn cảm thấy Phó A Bảo tính tình thật thà, mặt khác còn cảm thấy Phó A Bảo kỳ thực cũng không phải quá ghét mình, không vậy thì sao sẽ tới tiệc rượu sinh nhật của mình.
Đổi lại là mình, gặp phải loại chuyện đó ở làng du lịch khẳng định trở mặt với đối phương, đừng nói tham ra tiệc sinh nhật, không đánh đối phương tới không thể tự gánh vác cuộc sống căn bản không thể bỏ qua, nhất định phải gặp một lần đánh một lần!
Mà Phó A Bảo vẫn có thể tới gặp mình, kỳ thực cũng không phải rất tức giận chứ?
Trịnh Cảnh Đồng hoàn toàn là quá cả nghĩ rồi, Phó A Bảo đặc điểm chính là tâm khoan, coi như bị chó cắn đi.
Kỳ thực Phó A Bảo còn có chút tiểu hư vinh, người như Trịnh Cảnh Đồng, đã gặp vô vàn mĩ nhân, còn có thể mơ ước cậu, vậy khẳng định là tình căn thâm chủng (tình cảm sâu nặng)! Cùng với sắc ma bình thường không giống ni, là là sắc ma cao cấp ni! (đ" bắt kịp sóng não của em Bảo luôn =))))
Quên đi, thấy đối phương ái mộ mình như vậy, ta liền đại nhân đại lượng không truy cứu, có điều sắc mặt tốt cũng đừng nghĩ tới!
Nếu như Phó Trạch Văn biết ý nghĩ não tàn này của Phó A Bảo, khẳng định ít nhất phải ngừng 1 năm thẻ tín dụng của cậu!
Cái gì mà gọi là sắc ma cao cấp sẽ không truy cứu a, sao lại não tàn đến nước này a?! Sắc ma chính là sắc ma, cấp bậc nào cũng đều là sắc ma! Còn có thể căn cứ thân phận địa vị cùng tướng mạo mà sắp xếp sao? Đây đúng là quá não tàn a!
Phó Minh Hứa Dung cùng Phó Trạch Văn đều là người làm ăn, vì thế trong chốc lát đã có người tìm đến bọn họ tán gẫu, Đới Tuyết Dao đương nhiên cũng đi theo một bên Phó Trạch Văn.
Phó A Bảo không hề có hứng thú với những thứ đó, cậu cảm giác mình một mình ở đây rất tẻ nhạt, nói với Phó Trạch Văn vài câu liền đi ăn.
Nói là muốn ăn, kỳ thực nói đúng là nói, Phó A Bảo cảm thấy không quá thoải mái, cậu đã không thoải mái chừng mấy ngày, bất quá hôm nay cảm giác đặc biệt mãnh liệt, vừa nãy nhẫn nhịn không biểu hiện ra.
Cũng không biết tại sao, chỉ là có chút muốn ói, đặc biệt lúc nhìn thấy cá.
Bất quá cậu cũng không ăn, cũng không thể cái gì đều không ăn, buổi trưa đã không ăn bao nhiêu, buổi tối không ăn có thể tốt sao. Phó A Bảo tìm một vòng, tìm được tây lan hoa (là súp lơ đó các chế =)))) thanh đạm, cái này không tệ, có thể ăn.
Nhặt mấy miếng súp lơ bỏ vào đĩa, vừa mới nhét một miếng vào trong miệng Phó A Bảo liền che miệng lại, cậu muốn ói, lần đầu tiên có ham muốn nôn ói mãnh liệt như vậy.
Làm sao bây giờ, nơi này không phải nơi thích hợp để nôn, Phó A Bảo che miệng ngẩng đầu nhìn, sau đó liền hương một đường xông ra ngoài, cậu đã tới Trịnh gia vài lần, biết phòng rửa tay ở đâu.
"Ngô!" Cậu vọt tới quá nhanh, sau đó liền va phải một người,đối phương bị cậu đụng vào trên vách tường, nghe thanh âm hẳn là một nữ nhân, bất quá cậu không để ý, cậu cảm giác mình lập tức liền ói ra, chờ ói xong rồi ra nói xin lỗi đi.
"Tê —" Hạ Tình xoa vai mình, đau quá, vừa nãy có một người như gió liền vọt tới, cô cũng không thấy rõ bị đụng phải, đây là uống nhiều rồi?
"Ẩu —" Cửa phòng rửa tay mở ra, thanh âm Phó A Bảo nôn truyền ra, Hạ Tình đỡ trán, thật là uống nhiều rồi, hôm nay cũng không phải tiệc rượu, mọi người chính là giơ ly rượu tán gẫu mà thôi, thế mà cũng có thể uống nhiều? Người này cũng thật sự là rất không dễ dàng.
Phó A Bảo đỡ chậu rửa mặt bên cạnh thở mạnh, cậu tuy rằng ói ra, nhưng chỉ phun ra một chút, sau đó chính là các loại khó chịu. Giàu vò xong cậu xoi gương, phát hiện sắc mặt vẫn tốt, liền sửa sang quần áo chuẩn bị trở về chỗ tiệc rượu.
Mới ra khỏi phòng rửa tay Phó A Bảo liền nhìn thấy Hạ Tình đang xoa vai.
Đúng rồi, vừa có người bị mình đụng phải, hẳn là người này rồi.
Wow, là đại mĩ nhân a, xinh đẹp tỷ tỷ.
"Vừa đụng phải cô, xin lỗi." Phó A Bảo gãi gãi tóc, cậu nhìn thấy mĩ nhân có chút ngượng ngùng, đừng nói, cậu bên ngoài còn rất hòa đồng.
Có điều luôn cảm thấy mỹ nhân này rất quen, luôn cảm thấy đã gặp ở đâu.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, tôi cũng không ngã." Hạ Tình vung vung tay, "Đúng là cậu, sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy a, còn chưa bắt đầu bao đâu ni, nhìn cậu ói kìa." Người này nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, trưởng thành a, nhìn qua vẫn còn con nít a, còn có thể uống rượu?
"Không, tôi không uống rượu, không biết tại sao lại muốn ói, khoảng mấy ngày, hôm nay đặc biệt nghiêm trọng." Phó A Bảo cũng không biết được đến cùng là tại sao, cậu kiêng rượu không phải nói đùa, đúng là kiêng, sau khi tới làng du lịch cũng không uống qua.
"Đây là bị bệnh đi, nào có ai luôn ói." Hạ Tình đề nghị Phó A Bảo lúc rảnh rỗi đi bệnh viện kiểm tra một chút.
"Không thể nào? Thân thể tôi vẫn rất tốt a." Phó A Bảo lơ đễnh nói.
"Bà nội tôi là bác sĩ, tôi cũng hiểu một chút, cậu nói một chút cậu chỗ nào không thoải mái." Hạ TÌnh cảm giác mình đến khuyên nhủ Phó A Bảo, lúc người có ốm vặt nên hảo hảo đi chữa, không phải nghiêm trọng như vậy mới chữa liền không kịp.
"Ân..." Phó A Bảo suy nghĩ phản ứng thân thể mình một chút, sau đó liền nói qua loa với Hạ Tình.
Hạ Tình nghe xong cuối cùng nghiêng đầu cau mày nói: "Tôi sao lại nghe như cậu mang thai?"
Phó A Bảo: "..." -_-# Này! Đừng tưởng rằng cô là mỹ nữ thì thôi sẽ không sinh khí a!
"Ha ha ha, ta đùa thôi." Hạ Tình cười gượng hai tiếng, cô cũng biết mình nói rất thái quá, nam nhân phỏng chừng nghe thế cũng phải tức giận, "Xin lỗi xin lỗi, cậu không cần quan tâm."
Phó A Bảo vừa định nói gì đó nhưng đột nhiên lại muốn ói ra, không thể làm gì khác hơn là cộc cộc cộc chạy về phòng rửa tay, "Ẩu —" thanh âm nôn mửa lại truyền vào lỗ tai Hạ Tình.
Hạ Tình: "..." Thật sự rất giống mang thai mà.
Bình luận truyện