Kế Hoạch Bắt Cừu
Chương 58: Văn ôn nhi
Tô Y Thược thật sự cảm thấy không biết phải nói gì với sự thay đổi tâm trạng bất thường của cô gái này.
“Mẹ kiếp, mày muốn ăn đòn à!” Dù Tô Y Thược có đẹp mấy đi chăng nữa, thì lão già bỉ ổi này cũng đã bị chọc giận triệt để rồi, lão cầm điện thoại vừa chửi vừa gọi, dường như đang tìm người trợ giúp.
Tô Y Thược cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian ở đây, cô không kiềm chế được nữa.
Đột nhiên, Tô Y Thược bị người ta kéo chạy giật về phía cửa nhà hàng, ngay cả cô cũng không kịp phản ứng, chỉ nghe sau lưng truyền tới tiếng chửi bới của lão già kia cùng với tiếng kêu giật mình kinh ngạc của khách trong nhà hàng.
“Phù… phù… May quá ~~~” cô gái kéo cô chạy vừa vỗ ngực vừa vui vẻ nhìn bốn phía, xác định chắc chắn không có ai đuổi theo mới đặt mông ngồi phịch xuống đất.
“Xin chào, em là Văn Ôn Nhi.” Văn Ôn Nhi ngẩng đầu cười nói với Tô Y Thược.
Dưới ánh trăng chiếu xuống, Tô Y Thược mới nhìn rõ mặt cô ấy, không phải là một người phụ nữ trưởng thành như cô tưởng tượng, mà chỉ là một cô gái nhỏ, dường như còn nhỏ hơn cô một hai tuổi. Có điều, vì mặt cô ấy trang điểm rất đậm nên nhìn có vẻ già hơn tuổi thực một chút.
Văn Ôn Nhi à? Nhìn bộ dạng ngồi bệt xuống đất của cô ấy, Tô Y Thược thật sự không nhìn ra cô ấy ‘ôn’ ở chỗ nào! (Ôn nghĩa là ấm áp)
“Tô Y Thược.” Tô Y Thược giới thiệu ngắn gọn, đưa tay ra trước mặt Văn Ôn Nhi, không biết vì sao nhưng cô lại rất có cảm tình với cô gái này.
Văn Ôn Nhi hơi ngẩn người trước bàn tay của Tô Y Thược, rồi lập tức thuận theo thế kéo của cô để đứng lên.
Lúc này Tô Y Thược mới nhớ tới Lục Thần Hi vẫn còn ở lại nhà hàng, không biết anh ta có phát hiện cô đi mất hay không. Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Tô Y Thược đổ chuông, giọng điệu của Lục Thần Hi trong điện thoại dù có hơi lo lắng, nhưng không hề tức giận vì Tô Y Thược đi không tạm biệt, trái lại, nghe xong đầu đuôi câu chuyện, anh ta còn nói sẽ giúp cô dạy bảo gã đàn ông kia một bài.
Lục Thần Hi tâm lý như vậy khiến sự hổ thẹn trong lòng Tô Y Thược giảm đi rất nhiều, còn thấy hơi cảm động. Nhưng cô vẫn dặn anh ta không cần nhúng tay vào, dù sao thân phận của Lục Thần Hi là xã hội đen mà nảy sinh mâu thuẫn với quan chức địa phương, thì dù ít dù nhiều nhà họ Lục cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Dặn dặn dò dò một hồi lâu, cuối cùng Lục Thần Hi cũng cúp điện thoại.
Tô Y Thược cầm di động, có cảm giác không giải thích nổi vì sao Lục Thần Hi lại quan tâm mình như vậy, dù là vì quan hệ của cô và Lục Hân thì cũng đâu cần đối xử tốt với cô như vậy chứ?!
“Bạn trai chị à?!” Văn Ôn Nhi bước tới trước mặt Tô Y Thược, hỏi một cách mờ ám.
Một khuôn mặt quen thuộc chợt xuất hiện trong đầu Tô Y Thược trong nháy mắt khiến mặt cô hơi ửng hồng.
Nhìn phản ứng của Tô Y Thược, Văn Ôn Nhi càng nghĩ rằng mình đoán đúng nên hưng phẩn hẳn lên, bám lấy Tô Y Thược đòi cô kể cho nghe.
Tô Y Thược cảm thấy dường như cô nàng Văn Ôn Nhi này thiếu mất một sợi dây thần kinh thì phải, vừa rồi vẫn còn mang dáng vẻ sợ sệt chịu ức hiếp mà giờ đã khôi phục công phu rồi, cũng không sợ gã đàn ông kia sau này sẽ tiếp tục gây sự à?!
“Còn việc gì không?” Tô Y Thược hơi lùi về phía sau, cách xa Văn Ôn Nhi ra một chút.
“Chuyện đó… Nếu người đàn ông kia lại tới tìm em, chị có thể giúp em không ạ?” Văn Ôn Nhi nhận ra Tô Y Thược muốn rời đi, vội thu lại vẻ đùa cợt, hoảng hốt cầm tay Tô Y Thược hỏi.
Tay Văn Ôn Nhi hơi lạnh, thân hình mỏng manh rất gày yếu, trong mắt thoáng có vẻ lo lắng, tay cũng run lên.
“Ừ.”
Văn Ôn Nhi có vẻ không ngờ Tô Y Thược sẽ đồng ý, lập tức vui vẻ hỏi số điện thoại của Tô Y Thược, chỉ sợ cô đổi ý. Nhận được số rồi, cô ấy vẫn đứng yên tại chỗ cười ngây ngô.
“Về thôi.” Nhìn cô bé trước mặt, trong lòng Tô Y Thược bỗng xuất hiện thứ tình cảm ấm áp khó nói thành lời.
“Vâng.” Văn Ôn Nhi dùng hai tay ôm lấy số điện thoại của Tô Y Thược vào lòng như ôm bảo bối, vừa chạy vừa nhảy nhót đuổi theo Tô Y Thược.
…
“Alo.” Đến cửa nhà trọ, Tô Y Thược đang định vào thì điện thoại di động kêu lên. Cô cứ nghĩ Lục Thần Hi lại gọi điện thoại tới.
“Alo, em đang ở đâu đấy?” Một giọng nữ có vẻ lo lắng vang lên từ đầu dây bên kia, động tác mở cửa của Tô Y Thược dừng lại, giờ này Quan Thanh gọi điện thoại cho cô làm gì?
“Có việc gì ạ?” Tô Y Thược hơi quay người dựa vào tường, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi.
Anh vẫn chưa về. Khi Tô Y Thược bước vào, phát hiện ra không có bất cứ một ánh đèn nào, cả tòa nhà tối đen, y như tâm trạng của cô lúc này, mơ mơ hồ hồ.
“À… Lâm Mạc Tang có ở cạnh em không?” Giọng nói như dò hỏi.
Quan Thanh hỏi cô và Lâm Mạc Tang có ở cạnh nhau không à? Lẽ nào cô ấy biết họ ở cùng tòa nhà? Sao cô ấy lại quan tâm đến một nhân viên nhỏ như cô chứ? Trong đầu Tô Y Thược thoáng xuất hiện rất nhiều câu hỏi.
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng quát của một người đàn ông trung niên, dường như đang kêu Quan Thanh mau chạy qua. Tiếp theo là những tiếng bước chân và tiếng điện thoại ầm ĩ hòa lẫn vào nhau.
“Không.” Tô Y Thược nhỏ giọng đáp, ánh mắt nhìn về phía trước có thêm chút vẻ thâm sâu khó hiểu.
“Ờ ờ, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé, Y Thược.” Ngữ khí của Quan Thanh lộ ra vẻ vội vàng, không chờ Tô Y Thược đáp lời đã ngắt điện thoại. Nhìn chiếc điện thoại di động hiển thị cuộc gọi kết thúc, không hiểu sao trong lòng Tô Y Thược bỗng thấy hơi bất an. Hôm nay Quan Thanh rất kỳ quái, bình thường cô ấy chưa bao giờ lộ ra vẻ lo lắng như vậy, tuy chỉ nghe thấy giọng nói của cô ấy, nhưng trong giọng nói của cô ấy có vẻ bối rối rõ rệt. Vừa gọi đã hỏi đến Lâm Mạc Tang, không cần biết vì lý do gì, cũng đều khiến Tô Y Thược đoán rằng: Lâm Mạc Tang xảy ra chuyện.
Ngực Tô Y Thược thoáng có cảm giác như bị kim đâm. Nhưng cô lập tức phủ nhận suy nghĩ đó. Không thể nào!!! Đột nhiên cô nhớ tới hình ảnh Lâm Mạc Tang và Mộ Dung Ngữ Yên trò chuyện lúc chiều, lẽ nào anh và Mộ Dung Ngữ Yên hẹn hò với nhau? Dù sao, Mộ Dung Ngữ Yên cũng thực sự có bản lĩnh khiến cho người ta yêu thích.
Nghĩ vậy, khóe môi Tô Y Thược lộ ra nụ cười khổ, sắc mặt hơi tái nhợt đứng trong hành lang u tối khiến người ta không nhìn rõ được. Qua một lúc lâu thật lâu, cô vẫn chỉ lẳng lặng đứng dựa vào tường, quên cả mở cửa phòng mình.
…
Mộ Dung Ngữ Yên không ngờ phương thức giao dịch chết tiệt này lại giảo hoạt như vậy. Chiều hôm nay cô nhận được thông báo của tổng bộ rằng có một nhóm của Thanh bang và Hồng bang lén lút giao dịch hàng hóa với nhau ở đường Bắc, bảo cô đi ngăn cản.
Hồng bang, Thanh bang và Đông Thần bang là ba bang phái lớn nhất chia sẻ thành phố Quyết Hoa (bên cạnh thành phố A), thành phố Quyết Hoa là một thành phố vô cùng sầm uất.
Trong đó là đất ngọa hổ tàng long, bên ngoài cơ bản đều là những người có tiền hoặc có danh vọng, nhưng thân phận ngầm của họ thì không chỉ đơn giản như thế.
Hiện giờ còn rất thịnh hành một câu: Vào thành Quyết Hoa, Vinh Hoa mấy đời.
Thế nhưng, sự phồn hoa của một thành phố không chỉ dựa vào việc kinh doanh thương mại của các cửa hàng ở mặt ngoài, mà ngầm trong đó còn có rất nhiều giao dịch xã hội đen không muốn để người ta biết đến. Mọi người cũng đều ngầm hiểu mà không nói ra, nhưng vẫn phải có người duy trì sự công bằng của những giao dịch này. Làm gì cũng cần luật lệ, tránh để người khác phá vỡ sự cân đối của những giao dịch này. Vì thế, ở mỗi thành phố đều có một nơi tên là “Quyết Tài môn”, chức năng của nó y như Chính phủ duy trì sự kinh doanh của các cửa hàng công khai, nó là nơi để giải quyết các chuyện không theo quy củ của xã hội đen.
Không ai hiểu rõ nguồn gốc của tổ chức này, nhưng dường như nó vẫn tồn tại, lại có đôi khi nó như hoàn toàn không tồn tại. Xuất hiện một cách thần bí rồi cũng biến mất một cách thần bí.
Từng có thời gian khi Hồng bang, Thanh bang và Đông Thần bang còn chưa xuất hiện, có hai bang phái có thể nói là lớn nhất Quyết Hoa khiêu chiến quyền uy của nó, cố tình thông báo sẽ tiến hành giao dịch lén với nhau. Ngày hôm sau, cả hai bang lớn đó đều biến mất khỏi thành phố Quyết Hoa. Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe người ta nói, tại nơi mà họ giao dịch bí mật có một tấm danh thiếp rất thanh nhã được cắm sẵn ở đó, bên trên chỉ có ba chữ: Quyết Tài môn.
Sau đó, không còn bang phái hay tổ chức cá nhân nào dám vi phạm quy củ giao dịch nữa.
“Mẹ kiếp, mày muốn ăn đòn à!” Dù Tô Y Thược có đẹp mấy đi chăng nữa, thì lão già bỉ ổi này cũng đã bị chọc giận triệt để rồi, lão cầm điện thoại vừa chửi vừa gọi, dường như đang tìm người trợ giúp.
Tô Y Thược cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian ở đây, cô không kiềm chế được nữa.
Đột nhiên, Tô Y Thược bị người ta kéo chạy giật về phía cửa nhà hàng, ngay cả cô cũng không kịp phản ứng, chỉ nghe sau lưng truyền tới tiếng chửi bới của lão già kia cùng với tiếng kêu giật mình kinh ngạc của khách trong nhà hàng.
“Phù… phù… May quá ~~~” cô gái kéo cô chạy vừa vỗ ngực vừa vui vẻ nhìn bốn phía, xác định chắc chắn không có ai đuổi theo mới đặt mông ngồi phịch xuống đất.
“Xin chào, em là Văn Ôn Nhi.” Văn Ôn Nhi ngẩng đầu cười nói với Tô Y Thược.
Dưới ánh trăng chiếu xuống, Tô Y Thược mới nhìn rõ mặt cô ấy, không phải là một người phụ nữ trưởng thành như cô tưởng tượng, mà chỉ là một cô gái nhỏ, dường như còn nhỏ hơn cô một hai tuổi. Có điều, vì mặt cô ấy trang điểm rất đậm nên nhìn có vẻ già hơn tuổi thực một chút.
Văn Ôn Nhi à? Nhìn bộ dạng ngồi bệt xuống đất của cô ấy, Tô Y Thược thật sự không nhìn ra cô ấy ‘ôn’ ở chỗ nào! (Ôn nghĩa là ấm áp)
“Tô Y Thược.” Tô Y Thược giới thiệu ngắn gọn, đưa tay ra trước mặt Văn Ôn Nhi, không biết vì sao nhưng cô lại rất có cảm tình với cô gái này.
Văn Ôn Nhi hơi ngẩn người trước bàn tay của Tô Y Thược, rồi lập tức thuận theo thế kéo của cô để đứng lên.
Lúc này Tô Y Thược mới nhớ tới Lục Thần Hi vẫn còn ở lại nhà hàng, không biết anh ta có phát hiện cô đi mất hay không. Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Tô Y Thược đổ chuông, giọng điệu của Lục Thần Hi trong điện thoại dù có hơi lo lắng, nhưng không hề tức giận vì Tô Y Thược đi không tạm biệt, trái lại, nghe xong đầu đuôi câu chuyện, anh ta còn nói sẽ giúp cô dạy bảo gã đàn ông kia một bài.
Lục Thần Hi tâm lý như vậy khiến sự hổ thẹn trong lòng Tô Y Thược giảm đi rất nhiều, còn thấy hơi cảm động. Nhưng cô vẫn dặn anh ta không cần nhúng tay vào, dù sao thân phận của Lục Thần Hi là xã hội đen mà nảy sinh mâu thuẫn với quan chức địa phương, thì dù ít dù nhiều nhà họ Lục cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Dặn dặn dò dò một hồi lâu, cuối cùng Lục Thần Hi cũng cúp điện thoại.
Tô Y Thược cầm di động, có cảm giác không giải thích nổi vì sao Lục Thần Hi lại quan tâm mình như vậy, dù là vì quan hệ của cô và Lục Hân thì cũng đâu cần đối xử tốt với cô như vậy chứ?!
“Bạn trai chị à?!” Văn Ôn Nhi bước tới trước mặt Tô Y Thược, hỏi một cách mờ ám.
Một khuôn mặt quen thuộc chợt xuất hiện trong đầu Tô Y Thược trong nháy mắt khiến mặt cô hơi ửng hồng.
Nhìn phản ứng của Tô Y Thược, Văn Ôn Nhi càng nghĩ rằng mình đoán đúng nên hưng phẩn hẳn lên, bám lấy Tô Y Thược đòi cô kể cho nghe.
Tô Y Thược cảm thấy dường như cô nàng Văn Ôn Nhi này thiếu mất một sợi dây thần kinh thì phải, vừa rồi vẫn còn mang dáng vẻ sợ sệt chịu ức hiếp mà giờ đã khôi phục công phu rồi, cũng không sợ gã đàn ông kia sau này sẽ tiếp tục gây sự à?!
“Còn việc gì không?” Tô Y Thược hơi lùi về phía sau, cách xa Văn Ôn Nhi ra một chút.
“Chuyện đó… Nếu người đàn ông kia lại tới tìm em, chị có thể giúp em không ạ?” Văn Ôn Nhi nhận ra Tô Y Thược muốn rời đi, vội thu lại vẻ đùa cợt, hoảng hốt cầm tay Tô Y Thược hỏi.
Tay Văn Ôn Nhi hơi lạnh, thân hình mỏng manh rất gày yếu, trong mắt thoáng có vẻ lo lắng, tay cũng run lên.
“Ừ.”
Văn Ôn Nhi có vẻ không ngờ Tô Y Thược sẽ đồng ý, lập tức vui vẻ hỏi số điện thoại của Tô Y Thược, chỉ sợ cô đổi ý. Nhận được số rồi, cô ấy vẫn đứng yên tại chỗ cười ngây ngô.
“Về thôi.” Nhìn cô bé trước mặt, trong lòng Tô Y Thược bỗng xuất hiện thứ tình cảm ấm áp khó nói thành lời.
“Vâng.” Văn Ôn Nhi dùng hai tay ôm lấy số điện thoại của Tô Y Thược vào lòng như ôm bảo bối, vừa chạy vừa nhảy nhót đuổi theo Tô Y Thược.
…
“Alo.” Đến cửa nhà trọ, Tô Y Thược đang định vào thì điện thoại di động kêu lên. Cô cứ nghĩ Lục Thần Hi lại gọi điện thoại tới.
“Alo, em đang ở đâu đấy?” Một giọng nữ có vẻ lo lắng vang lên từ đầu dây bên kia, động tác mở cửa của Tô Y Thược dừng lại, giờ này Quan Thanh gọi điện thoại cho cô làm gì?
“Có việc gì ạ?” Tô Y Thược hơi quay người dựa vào tường, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi.
Anh vẫn chưa về. Khi Tô Y Thược bước vào, phát hiện ra không có bất cứ một ánh đèn nào, cả tòa nhà tối đen, y như tâm trạng của cô lúc này, mơ mơ hồ hồ.
“À… Lâm Mạc Tang có ở cạnh em không?” Giọng nói như dò hỏi.
Quan Thanh hỏi cô và Lâm Mạc Tang có ở cạnh nhau không à? Lẽ nào cô ấy biết họ ở cùng tòa nhà? Sao cô ấy lại quan tâm đến một nhân viên nhỏ như cô chứ? Trong đầu Tô Y Thược thoáng xuất hiện rất nhiều câu hỏi.
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng quát của một người đàn ông trung niên, dường như đang kêu Quan Thanh mau chạy qua. Tiếp theo là những tiếng bước chân và tiếng điện thoại ầm ĩ hòa lẫn vào nhau.
“Không.” Tô Y Thược nhỏ giọng đáp, ánh mắt nhìn về phía trước có thêm chút vẻ thâm sâu khó hiểu.
“Ờ ờ, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé, Y Thược.” Ngữ khí của Quan Thanh lộ ra vẻ vội vàng, không chờ Tô Y Thược đáp lời đã ngắt điện thoại. Nhìn chiếc điện thoại di động hiển thị cuộc gọi kết thúc, không hiểu sao trong lòng Tô Y Thược bỗng thấy hơi bất an. Hôm nay Quan Thanh rất kỳ quái, bình thường cô ấy chưa bao giờ lộ ra vẻ lo lắng như vậy, tuy chỉ nghe thấy giọng nói của cô ấy, nhưng trong giọng nói của cô ấy có vẻ bối rối rõ rệt. Vừa gọi đã hỏi đến Lâm Mạc Tang, không cần biết vì lý do gì, cũng đều khiến Tô Y Thược đoán rằng: Lâm Mạc Tang xảy ra chuyện.
Ngực Tô Y Thược thoáng có cảm giác như bị kim đâm. Nhưng cô lập tức phủ nhận suy nghĩ đó. Không thể nào!!! Đột nhiên cô nhớ tới hình ảnh Lâm Mạc Tang và Mộ Dung Ngữ Yên trò chuyện lúc chiều, lẽ nào anh và Mộ Dung Ngữ Yên hẹn hò với nhau? Dù sao, Mộ Dung Ngữ Yên cũng thực sự có bản lĩnh khiến cho người ta yêu thích.
Nghĩ vậy, khóe môi Tô Y Thược lộ ra nụ cười khổ, sắc mặt hơi tái nhợt đứng trong hành lang u tối khiến người ta không nhìn rõ được. Qua một lúc lâu thật lâu, cô vẫn chỉ lẳng lặng đứng dựa vào tường, quên cả mở cửa phòng mình.
…
Mộ Dung Ngữ Yên không ngờ phương thức giao dịch chết tiệt này lại giảo hoạt như vậy. Chiều hôm nay cô nhận được thông báo của tổng bộ rằng có một nhóm của Thanh bang và Hồng bang lén lút giao dịch hàng hóa với nhau ở đường Bắc, bảo cô đi ngăn cản.
Hồng bang, Thanh bang và Đông Thần bang là ba bang phái lớn nhất chia sẻ thành phố Quyết Hoa (bên cạnh thành phố A), thành phố Quyết Hoa là một thành phố vô cùng sầm uất.
Trong đó là đất ngọa hổ tàng long, bên ngoài cơ bản đều là những người có tiền hoặc có danh vọng, nhưng thân phận ngầm của họ thì không chỉ đơn giản như thế.
Hiện giờ còn rất thịnh hành một câu: Vào thành Quyết Hoa, Vinh Hoa mấy đời.
Thế nhưng, sự phồn hoa của một thành phố không chỉ dựa vào việc kinh doanh thương mại của các cửa hàng ở mặt ngoài, mà ngầm trong đó còn có rất nhiều giao dịch xã hội đen không muốn để người ta biết đến. Mọi người cũng đều ngầm hiểu mà không nói ra, nhưng vẫn phải có người duy trì sự công bằng của những giao dịch này. Làm gì cũng cần luật lệ, tránh để người khác phá vỡ sự cân đối của những giao dịch này. Vì thế, ở mỗi thành phố đều có một nơi tên là “Quyết Tài môn”, chức năng của nó y như Chính phủ duy trì sự kinh doanh của các cửa hàng công khai, nó là nơi để giải quyết các chuyện không theo quy củ của xã hội đen.
Không ai hiểu rõ nguồn gốc của tổ chức này, nhưng dường như nó vẫn tồn tại, lại có đôi khi nó như hoàn toàn không tồn tại. Xuất hiện một cách thần bí rồi cũng biến mất một cách thần bí.
Từng có thời gian khi Hồng bang, Thanh bang và Đông Thần bang còn chưa xuất hiện, có hai bang phái có thể nói là lớn nhất Quyết Hoa khiêu chiến quyền uy của nó, cố tình thông báo sẽ tiến hành giao dịch lén với nhau. Ngày hôm sau, cả hai bang lớn đó đều biến mất khỏi thành phố Quyết Hoa. Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe người ta nói, tại nơi mà họ giao dịch bí mật có một tấm danh thiếp rất thanh nhã được cắm sẵn ở đó, bên trên chỉ có ba chữ: Quyết Tài môn.
Sau đó, không còn bang phái hay tổ chức cá nhân nào dám vi phạm quy củ giao dịch nữa.
Bình luận truyện