Chương 37: 37: Mất Chủ Quyền
Được nghỉ vài ngày, Thiệu Chính không về nhà, mà ở bệnh viện với Mã Chấn Hổ.
Thiệu Chính mới nhập ngũ hơn một năm, mặc dù gặp phải vô số khổ cực, nhưng bởi vì gia đình có gia thế, người nhà thỉnh thoảng có thể tới thăm cho nên nỗi nhớ nhà của cậu cũng không quá lớn.
Huống chi Thiệu Chính chưa đến hai mươi tuổi, vẫn còn là một thiếu niên khao khát thoát khỏi xiềng xích của gia đình và tạo ra thế giới của riêng mình, vì vậy Thiệu Chính không chút do dự quyết định ở lại chăm sóc cho đồng đội của mình.
Thiệu Chính gọi điện về nhà để giải thích sự việc, mẹ cậu chắc chắn sẽ cằn nhằn khi nhớ con trai, nhưng ba cậu rất hiểu cậu, ông căn dặn cậu chăm sóc Mã Chấn Hổ thật tốt và không gây rắc rối cho người khác.
Thiệu Chính đảo mắt, dạ dạ tỏ vẻ mình biết rồi, đang định cúp điện thoại lại sực nhớ một chuyện, do dự một chút không biết nên mở lời như thế nào.
Thiệu Chính thở dài, vì lợi ích của đồng đội, cậu vẫn quyết định cầu xin nhờ ba mình hỗ trợ cho Mã Chấn Hổ có an bài tốt hơn.
Ngay cả cách một tầng điện thoại, giọng nói của ba Thiệu Chính vẫn rất uy nghiêm bức người: “Trong quân đội có quy tắc! Con là quân nhân, nên sống kiên định, đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện đi đường tắt, đầu cơ trục lợi!”
Điều khiến Thiệu Chính phiền nhất là ba cậu hay dùng giọng điệu khiển trách cấp dưới của mình để răn dạy cậu, đây cũng là điều cậu khó chịu nhất với huấn luyện viên và Niếp Duy An…
Thiệu Chính cố nén xúc động, ăn nói khép nép khẩn cầu nói: “Ba, Mã Chấn Hổ là một quân nhân vĩ đại, không nên nhận kết quả như vậy…”
Có rất nhiều quân nhân xuất sắc, không ai trong số họ nên có một kết cục bi thảm… Nhưng tai nạn ngoài ý muốn vẫn không thể tránh khỏi.
Không có ai đặc biệt, có rất nhiều người như vậy, Quốc gia không thể chăm sóc từng người một được.
Nhưng ba của Thiệu Chính lại chưa từng nghe con trai mình khẩn cầu như thế này, trầm mặc hồi lâu mới lạnh lùng đồng ý: “Ba biết rồi, lần sau không được viện lý do lý trấu như này nữa!”
Thiệu Chính thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nịnh hót: “Ba, ba là tốt nhất, cảm ơn ba!”
Thiệu Chính vừa cúp điện thoại, quay đầu lại liền nhìn thấy Niếp Duy An đứng khoanh tay, mỉm cười nhìn mình.
Thiệu Chính cả kinh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tức giận trừng mắt nhìn cô nói: “Sao cô lại ở đây?”
Niếp Duy An tao nhã nhún vai: “Kỳ nghỉ kết thúc sớm, tôi tới xem Mã Chấn Hổ… Còn cậu sao không về nhà?”
Sắc mặt Thiệu Chính không tốt: “Không liên quan đến cô!”
Niếp Duy An mỉm cười: “Đừng quên… Tôi cũng được xem như là huấn luyện viên của cậu, là cấp trên của cậu đấy! Tôi hỏi cậu đáp, cậu liền trả lời tôi như vậy?”
Thiệu Chính ủy khuất, đứng nghiêm hành lễ: “Tôi ở lại với Mã Chấn Hổ, tôi không yên tâm khi anh ấy ở một mình trong bệnh viện…”
Niếp Duy An thậm chí không nhìn cậu ta, thờ ơ nói: “Không đúng!”
Sắc mặt Thiệu Chính đỏ lên, vẻ mặt căm giận: “Báo cáo thiếu tá! tôi không yên tâm khi cậu ấy ở một mình trong bệnh viện!”
Niếp Duy An vừa lòng gật đầu, chắp tay sau lưng khiển trách: “Quy củ đã dạy cho cậu từ lâu rồi.
Đây là những yêu cầu cơ bản nhất đối với tân binh, học từ trong bụng mẹ rồi đấy! Lần sau còn như vậy, lăn về lớp huấn luyện tân binh học lại cho tôi.”
Thiệu Chính tức giận đến nghiến răng, nhưng lại không có lý do gì để cãi lại.
Niếp Duy An cười khúc khích, xua tay nói: “Được rồi, được rồi, tôi đùa với cậu thôi mà, sao lại căng thẳng như vậy… Cậu vẫn nên hoạt bát như một kẻ bệnh thần kinh giống như trước đây có vẻ vui hơn đấy.”
Thiệu Chính lập tức đen mặt.
Niếp Duy An vẫy tay ra ý bảo cậu ngồi xuống băng ghế, quan tâm hỏi: “Mã Chấn Hổ vẫn không muốn nói cho gia đình biết sao?”
Thiệu Chính bất đắc dĩ gật đầu: “Cậu ấy nói nhà cậu ấy cách nơi này quá xa, cha mẹ tuổi cao sức yếu, cậu ấy lo lắng đi đường xa… Dù sao cậu ấy cũng có thể lắp chân tay giả vào một vài ngày nữa, lúc đó cậu ấy có thể tự về nhà.”
Niếp Duy An thở dài trầm ngâm, biết rằng Mã Chấn Hổ không muốn đối mặt với gia đình mình… những người thân thuộc nhất.
Cho dù Mã Chấn Hổ mạnh mẽ và lạc quan nhưng những di chứng sau chấn thương vẫn không thể tránh khỏi.
Niếp Duy An dự định sẽ giải thích điều này với bác sĩ điều trị và yêu cầu ông ta sắp xếp một bác sĩ tâm lý đến tư vấn cho Mã Chấn Hỏ.
Đột nhiên cảm thấy một bên mặt truyền đến một luồng hơi thở ấm áp, cô vội vàng cảnh giác lui ra xa, nhìn chằm chằm gương mặt Thiệu Chính đang phóng to trước mắt, hỏi: “Cậu tới gần như vậy làm gì?”
Thiệu Chính ngồi thẳng dậy, khinh thường bĩu môi: “Tôi chỉ là muốn nhìn kỹ một chút… Chu Tường đến tột cùng thích cô ở điểm nào!”
Niếp Duy An không khoi bật cười: “Như thế nào, cậu còn ghen tị với Chu Tường sao?”
“Ai ghen tị chứ!” Thiệu Chính tức giận hừ hừ.
Niếp Duy An trêu ghẹo nói: “Không phải ghen tị với cậu ta, vậy đứng nói là ăn giấm chua của tôi đấy.”
“À há!” Thiệu Chính khinh thường liếc cô một cái, “Đừng tự mình đa tình! Tôi thích người dịu dàng ân cần và hiểu chuyện… Nhìn cô xem, cô còn ra dáng đàn ông hơn cả đàn chúng tôi, cưới cô cũng giống như cưới ba tôi vậy.
Tôi thích cô á? Miễn đi.”
Niếp Duy An thản nhiên cười: “Ngụy Tuyết không tệ, đáp ứng yêu cầu của cậu!”
Thiệu Chính không biết nghĩ tới cái gì, không tự giác thân mình run lên, một bộ dáng ‘xin tha thứ cho kẻ bất tài’ nói: “Thôi đi…Y tá Ngụy Tuyết, thật sự rất…”
Thật sự cái gì, Thiệu Chính không nói tiếp, nhưng Niếp Duy An cũng có thể đoán được, Ngụy Tuyết một bộ dáng dịu dàng nũng nịu, kỳ thật con bé am hiểu nhất là giả heo ăn thịt hổ, quỷ nhỏ ranh mãnh, nhìn thái độ Thiệu Chính bây giờ hẳn là cũng ăn không ít đau khổ ở chỗ Ngụy Tuyết.
Thiệu Chính muốn nói lại thôi, lúng túng chọc vào cánh tay của cô, ngữ khí khoan dung nói: “Này, về sau tôi cũng sẽ không kêu cô là chị dâu đâu! Chu Tường vĩnh viễn là anh em của tôi, vì mặt mũi của cậu ấy, tôi về sau sẽ không gây chuyện với cô nữa, nhưng muốn tôi gọi cô là chị dâu thì…”
“Dừng dừng!” Niếp Duy An dở khóc dở cười đánh gãy lời cậu, “Ai nói tôi muốn làm chị dâu cậu?”
Thiệu Chính kinh ngạc, không thể tin nhìn chằm chằm cô: “Hả? Chu Tường tốt như vậy, cô còn có cái gì không hài lòng?”
Niếp Duy An uyển chuyển mở miệng: “Ừa, cậu ta tốt lắm… Ở trong lòng tôi, cậu ấy và cậu đều giống nhau, đều là đồng đội của tôi, tôi xem hai người như em trai vậy…”
“Ai muốn làm em trai của cô!” Thiệu Chính cả giận, “Không đúng! Cô không thích Chu Tường, chẳng lẽ cô có người thích rồi?”
Niếp Duy An ngẩn người, điều đầu tiên trong đầu không phải là phản bác, mà cư nhiên hiện lên cái tên Nguyên Soái… Khẽ cười lạnh một tiếng, lắc đầu thở dài: “Mặc kệ tôi có người trong lòng hay không cũng sẽ không thích Chu Tường!”
Thiệu Chính hai mắt cừu hận nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt đằng đằng sát khí, ngạo nghễ vô lý nói: “Trừ bỏ Tường ca… Cô thích gã đàn ông nào, tôi sẽ đi giết hắn!”
Niếp Duy An không nói nên lời nhìn bầu trời, thở dài một hơi rồi khẽ nói: “Thiệu Chính, tên nhóc quậy nứt đất banh trời như cậu… Người nhà cậu có biết không?”
Thiệu Chính vung nắm đấm, ậm ừ nói: “Lão tử nói là làm.”
Niếp Duy An cười nhạo: “Cậu ngay cả tôi còn đánh không lại, còn muốn đi giáo huấn người khác?”
Niếp Duy An bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như Thiệu Chính muốn đi tìm Nguyên Soái gây phiền toái… Không đúng, tiểu tử này hẳn là không dám làm vậy, ở trước mặt Nguyên Soái cậu ta giống như một con chuột nhỏ sợ hãi…
Nụ cười trên mặt Niếp Duy An bỗng cứng đờ.
Không đúng a!
Ai nói cô thích Nguyên Soái!
Thiệu Chính cau mày nhìn sắc mặt cô thay đổi, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Đừng nói là cô thích tôi nhe?”
Niếp Duy An không biết nên khóc hay cười: “Tôi đã nói rồi, trong mắt tôi, các cậu giống như em trai… sao hai người lại quan tâm đến chuyện cá nhân của tôi như vậy!
Thiệu Chính bĩu môi: “Ai thèm quan tâm cô, tôi là quan tâm anh em của tôi!”
Niếp Duy An trong lòng đột nhiên cảm thấy hỗn loạn, đứng dậy nói: “Được rồi, tôi có việc phải làm, Mã Chấn Hổ đang hồi phục tốt, nói với cậu ấy rằng tôi sẽ đến thăm lần sau…”
Nói xong Niếp Duy An không đợi Thiệu Chính trả lời, bộ dáng như muốn chạy trối chết, vội vã rời đi.
Niếp Duy An xuống máy bay, nghỉ ngơi một lúc rồi đến bệnh viện.
Nguyên Soái muốn đến gặp Mã Chấn Hổ, nhưng anh không có thời gian, anh phải quay lại đội để báo danh sau khi nghỉ phép xong, sau đó giải quyết những việc tồn đọng, nên đành quay về quân doanh trước.
Niếp Duy An lái chiếc mô tô hay dùng để duy trì trật tự xã hội đến trước cửa Lữ đoàn đại đội đặc chủng, vừa muốn đi tìm Đại đội trưởng Trần, thì nhìn thấy từ phía xa Nguyên Soái đang đi đến.
Niếp Duy An cảm thấy không được tự nhiên, định giả vờ như không nhìn thấy anh và né tránh, nhưng đã bị đôi mắt sắc bén của Nguyên Soái bắt được.
Niếp Duy An xấu hổ cười cười, giấu đầu hở đuôi giải thích: “Thật trùng hợp, tôi cũng đang muốn tìm Đại đội trưởng Trần.”
Nguyên Soái nghi hoặc nhìn cô, gật đầu nói: “Không cần tìm, anh báo tin cho em luôn… Đây là nhiệm vụ mới, em xem một chút đi.”
Có nhiệm vụ ? Niếp Duy An tự nhiên gạt đi những cảm xúc cá nhân, tiếp nhận hồ sơ và nhanh chóng xem qua.
“Cái này…” Niếp Duy An nhíu mày, do dự nêu ý kiến, “…Không tốt lắm đâu? Rủi ro rất cao, có thể gây thương tích ngoài ý muốn…”
“Làm gì có cái nào không có rủi ro đâu?” Nguyên Soái thản nhiên nói, “Hằng ngày huấn luyện chiến đấu, nhảy dù, trèo tường, thậm chí võ trang việt dã, đều có khả năng gây thương tích.
Không thể bởi vì có nguy hiểm mà ngừng huấn luyện, bằng không trên chiến trường gặp được đủ loại nguy hiểm, bọn họ làm sao tự bảo vệ được mình, làm sao hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ?”
Niếp Duy An biết rằng những gì anh nói là đúng, nhưng cô vẫn không đành lòng, suy nghĩ một lúc và nói: “Chuyện này cần được lên kế hoạch kỹ lưỡng, những tai nạn nên được giảm thiểu tối đa…”
“Đương nhiên!” Nguyên Soái gật đầu thở dài, “Bọn họ là lính của anh, là vũ khí sắc bén do Quốc gia bồi dưỡng, ai cũng không muốn bọn họ chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Niếp Duy An đem hồ sơ giao cho anh: “Được rồi, tôi đã biết, cần Trạm y tế hỗ trợ gì thì cứ nói!”
Nguyên Soái yên lặng nhìn cô, ánh mắt thâm thúy khó đoán khiến Niếp Duy An sởn cả tóc gáy.
Niếp Duy An không khỏi sờ sờ cổ áo, quần áo đều đã cài cúc đàng hoàng, cô không khỏi kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?”
Nguyên Soái híp mắt, đột nhiên nói: “Em vừa rồi là trốn anh?”
Dù là câu hỏi nhưng giọng điệu lại cực kỳ khẳng định.
Niếp Duy An nhất thời nhớ tới cuộc nói chuyện lúc nãy với Thiệu Chính, lỗ tai hơi hơi nóng lên, ra vẻ bình tĩnh lắc đầu: “Làm gì có ? Anh suy nghĩ nhiều!”
Nguyên Soái trầm ngâm một lát, hai mắt sáng lên, lập tức gật đầu: “Anh hiểu được!”
Niếp Duy An ngạc nhiên hỏi: “Anh hiểu được cái gì ?”
Nguyên Soái có chút đắc ý, khóe mắt không che giấu được ý cười: “Nhất định là em đang thẹn thùng!”
Niếp Duy An: “…”
Niếp Duy An cười với khuôn mặt đờ đẫn và hỏi một cách vô cảm: “Tại sao tôi lại thẹn thùng?”
Nguyên Soái nhướng mày nhìn cô đầy hiểu biết: “Anh biết hết rồi!”
Anh biết cái gì chứ?
Niếp Duy An trong lòng phỉ nhổ một phen, người đàn ông này quá đáng sợ, ai mà biết được anh đang nghĩ cái quái gì trong đầu chứ.
Nguyên Soái nhìn sắc mặt dữ tợn của cô, vỗ vỗ đầu cô trấn an : “Đừng lo lắng, quan hệ hai chúng là được quân đội cho phép! Trần đội cũng ủng hộ!”
Niếp Duy An: “…”
Quan hệ hai chúng ta cái quần què!
Mọe kiếp!
Thanh danh của cô đã bị người này hủy hoại hoàn toàn từ trong ra ngoài.
Niếp Duy An khóc không ra nước mắt…
— Hết chương 37 —
Lời tác giả: Đại Soái ngươi ngay cả một câu thổ lộ cũng không chịu nói nhưng dám tự định chung thân cho Niếp nữ vương, nàng nguyện ý sao?
------oOo------
Bình luận truyện