Kế Hoạch Dụ Dỗ Tiểu Ngốc

Chương 18: Đáp án



Trong phòng kín của hội Tính Phong, tiếng mắng chửi mang theo đau đớn vang lên


- Mẹ khiếp! Bọn mày có quyền gì đánh tao, mau thả ta ra, anh Đại Ưng sẽ xử lí chúng mày hết đấy. Mau thả tao ra


Bốp! Bốp, vài cây gậy sắt nện vào bụng Ấn Linh, Chu Nghĩa lên tiếng


- Ấn Linh thiếu gia à! Đã ba ngày nay cậu bị chúng tôi đánh, thế mà đến bây giờ vẫn còn sức mắng chửi người, vẫn còn sức ảo tưởng sao, cậu thật sự không nhìn rõ được tình hình bây giờ sao. Phòng kín này là của Đại Ca, anh ấy đặc chế ra căn phòng với hơn một nghìn cách tra tấn này là dành cho những ai thực sự chọc giận anh ấy, ngài nhìn đi tôi là đàn em dưới trướng của đại ca, thì tất nhiên ngài có thể hiểu được rằng việc tra tấn do chính đại ca ra lệnh nha


- Bọn mày nói dối, Đại Ưng thương tao như vậy, thì cớ gì anh ấy phải tra tấn tao? Bọn chết tiệt, mau thả tao ra


- Ngài nhìn đi! Ngài đánh chị dâu như vậy, anh ấy còn chưa giết ngài là may lắm rồi, đừng có giở mồm ra là thương với yêu. Tôi nói cho ngài biết, chỉ cần ai đụng đến chị dâu, chưa cần đến Đại Ca ra lệnh, chúng tôi cũng sẽ tự mình đi giải quyết


- Kháo! Câm miệng, chị dâu? Nghe thật buồn cười!


- Không nói nhiều nữa, tụi bây tiếp tục đánh


Bọn đàn em nghe vậy, sẵn gậy sắt trong tay, tiếp tục vung gậy vào bụng Ấn Linh, khiến hắn kêu lên vì đau đớn


Cửa phòng kín mở ra, bước vào là Tĩnh Ưng Mạnh, Nghiêm Phong, Úc Nhân, cùng Mặc Lâm, khi thấy bốn người đi vào, Chu Nghĩa liền kêu đàn em ngưng đánh, chạy đến chào hỏi


- Chào đại ca, chào tam vị thiếu gia


Bốn người nhìn Chu Nghĩa gật đầu. Ấn Linh vừa nghe đến chữ đại ca, liền ngước mặt lên, khuôn mặt bê bết máu nở nụ cười


- Các anh! Các anh đến cứu em phải không, Ưng Mạnh, em biết là anh thương em nhất mà


Tĩnh Ưng Mạnh không nói gì, chỉ chầm chậm đi đến chỗ hắn, không nói nhiều lời . Một đấm đã được vung đến mặt Ấn Linh khiến hắn phụt máu miệng. Ba người còn lại đứng nhìn mà khẽ run thầm trong lòng


- Một đấm này là tôi đấm vì cậu dám xông vào nhà tôi uy hiếp em ấy


Lấy cây gậy sắt từ trong tay đàn em, một gậy nữa hạ thẳng xuống đầu của Ấn Linh, máu mũi cùng máu miệng lại trực tiếp phun ra. Giọng anh vẫn lạnh tanh mà nói


- Một gậy ngay đầu này là muốn cho cậu khôn ra, lần sau đừng bao giờ đụng đến Tình Mặc


Tiếp đó hàng ngàn gậy sắt trực tiếp đánh lên người Ấn Linh, đánh vào những chỗ nguy hiểm nhất, khiến hắn đau đến hai con mắt híp lại, Ưng Mạnh lại nói tiếp


- Những gậy này, là tôi trả lại cho cậu, cậu đánh em ấy đến trầy cả mặt, nước mắt em ấy phải rơi. Tôi lấy lại chừng đó máu, xem ra vẫn còn quá ít


Ấn Linh thều thào


- Vì tên nhóc thối đó, anh sẵn sàng đánh em, em yêu anh bao nhiều năm như vậy. Chỉ một lòng chờ anh, thế mà anh chỉ xem em như đứa em trai không hơn không kém. Em giàu hơn nó, tốt hơn nó, tại sao anh không để ý, còn cái tên chỉ biết dạng chân ra cho đàn ông thao thì anh lại mê luyến nó


-Chu Nghĩa đem dao và chanh đến đây.


Tĩnh Ưng ra lệnh, Nghiêm Phong và hai người kia chạy lên, nói với hắn


- Tĩnh Ưng, hãy giữ lời hứa với Tình Mặc, đừng khiến em ấy giận, dù sao Ấn Linh cùng từng là em út, cậu giữ lại mạng cho nó đi


- Chuyện của tôi, các cậu không có quyền xen vào


Ba người không nói gì, chỉ đành đứng đó, nhìn đến con dao trong tay Tĩnh Ưng Mạnh, trong lòng rét run


- Ấn Linh, xem ra cậu vẫn là không biết điều, dám trước mặt tôi xúc phạm đến bảo bối của tôi. Được! tôi cho cậu câm miệng


Anh thọc tay vào miệng Ấn Linh, kéo lưỡi của cậu ra, đưa con dao đến gần lưỡi, rạch lên đó vài đường thật sâu, máu không ngừng chảy, Ấn Linh đau đớn giãy dụa


- Bảo bối của tôi là để yêu thương, cậu giàu thì sao? cậu chỉ tốt về vật chất, còn lại con người cậu đã bị chính sự kiêu ngạo của cậu vây hãm. Còn em ấy, chỉ là một bé ngốc, vô tư vô lo, em ấy không giàu thì sao, chỉ cần em ấy có tâm thiện, em ấy đã giàu hơn cậu rồi


Cầm miếng chanh đã được cắt sẵn lên, anh không nói nhiều, vắt những giọt chanh đó vào miệng hắn, lưỡi vừa bị những vết cắt làm cho đau đến điếng người, lại thêm nước chanh tươi vắt vào, Ấn Linh cơ hồ đau đến xém ngất. Anh nhìn hắn thê thảm như vậy, vừa lòng buông tay, nhận khăn lau từ Mặc Lâm lau đi vết máu trên tay, tiếp tục nói


- Tôi định sẽ hành hạ cậu xong rồi sẽ giết cậu chết. Nhưng tối hôm qua, Tiểu Mặc vô tình nghe được cuộc nói chuyện của tôi với Chu Nghĩa về việc tra tấn cậu, em ấy đã khóc nháo một hồi, cầu xin tôi tha cho cậu, hết cách tôi phải đồng ý em ấy, nếu không cái mạng chó của cậu hôm nay sẽ được nằm ở dưới lòng đất, Chu Nghĩa, cứ liên tục rạch những viết thương lên người hắn rồi vắt chanh lên cho tôi, ba ngày sau thả hắn đi, xem như đó là ân xá


Lúc này điện thoại Tĩnh Ưng Mạnh vang lên, nhìn màn hình điện thoại, anh quay người đi, ôn nhu mà bắt máy


- Bảo bối ? Anh sắp về rồi đây


Bên kia vang lên tiếng trả lời


-Đại Ưng, anh đã thả anh Ấn Linh chưa?


- Rồi! Anh đã thả rồi, anh đang ở công ty, bảo bối chơi game xong chưa, anh về chờ em đi ăn


- Ân! Chơi xong rồi, bụng có chút đói... Chúng ta đi ăn hải sản có được không?


- Được.. Nghe theo lời em. Mau thay đồ đi.Anh về đón em. Nhớ mặc đồ ấm, trời bắt đầu lạnh rồi


- Ân Em biết rồi mà


-Ừ ! Bảo bối ngoan lắm


Anh tiêu sái rời đi, còn không quên căn dặn


- Cứ tra tấn như tôi đã dặn, ba ngày sau vứt hắn về lại Ấn gia, cho cha mẹ hắn tự giải quyết


Mọi người nhìn bóng lưng của Tĩnh Ưng Mạnh rời đi, đồng loạt cùng suy nghĩ


- Chỉ có chị dâu mới có thể trị được quỷ vương đại nhân nha


Úc Nhân, Nghiêm Phong, Mặc Lâm lại quay sang nhìn Ấn Linh đang mê man rên rỉ mà không khỏi lắc đầu, chỉ thầm nói với hắn


- Là em tự làm tự chịu, đừng trách ai cả


Sau đó cả ba cùng đuổi theo Tĩnh Ưng Mạnh lấy lí do là thăm Tình Mặc để được đi ăn ké


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện