Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu
Chương 15: Mv
Tô An Ninh ở trong nhà chờ đợi hai ngày, độ nóng của những tin tức ở trên mạng mới giảm xuống một chút.
Cô đăng Weibo, “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi đã ổn rồi.”
Đằng sau còn bổ sung thêm tấm ảnh gương mặt mộc của cô, không hề trang điểm.
Dù vậy, làn da cô cũng trắng nõn trong suốt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, trời sinh một vẻ mặt tươi cười.
Không bao lâu sau, dưới bài Weibo của cô đã có một đống bình luận.
“Ninh tử cuối cùng cũng đăng Weibo, biến mất hai ngày làm chúng tôi lo lắng gần chết rồi, chân không sao chứ?”
“Oa oa oa! Da của Ninh tỷ tỷ thực sự quá đẹp, còn đẹp hơn cả lúc tôi trang điểm nữa.”
“Đồng ý với lầu trên, làn da của An Ninh được công nhận là rất đẹp đấy. Dù là không trang điểm cũng có thể one hit one kill những minh tinh nữ khác luôn.”
“Yếu ớt hỏi một câu, chị An Ninh tiểu thư dùng mỹ phẩm dưỡng da nhãn hiệu gì thế? Thực sự muốn biết đó.”
“Giống lầu trên, tôi cũng muốn biết!”
Tô An Ninh đăng Weibo xong thì thoát ra, nghỉ ngơi hai ngày, chân cô đã ổn rồi.
Thu dọn đồ chuẩn bị đến trường.
Chuyện hôm tranh tài đột ngột xảy ra, ngay cả xin phép nghỉ cô cũng chỉ là gọi điện thoại tới.
Trần Nghiên biết chuyện gì đã xảy ra, tự nhiên cũng đồng ý cho cô xin phép nghỉ.
Cô thay quần áo, trang điểm xong xuôi, đeo khẩu trang lên rồi ra cửa.
Đón xe tới trường học, trước cổng không có phóng viên, cũng như thường ngày chỉ có sinh viên ra ra vào vào.
Trong phòng kí túc xá chỉ có Tưởng Hủ Hủ, cô mới vừa đi vào thì cô nhóc kia đã nhào tới, “An Ninh, cậu tới rồi! Chân không sao chứ?”
Tưởng Hủ Hủ nhận lấy vali trong tay Tô An Ninh, “Đưa đây cho tớ, sao có thể để cậu cầm thứ đồ nặng như vậy được.”
Tô An Ninh buồn cười, “Tớ không sao. Lại nói nữa, là chân tớ bị thương chứ đâu phải tay, không liên quan gì cả.”
“Sao lại không liên quan? Mặc kệ là chân hay là tay, bị thương thì chắc chắn là đau rồi.” Tưởng Hủ Hủ vịn cô ngồi trên ghế, cho cô một cốc nước, “Nè, uống nước đi.”
“Cảm ơn nhé.”
Tưởng Hủ Hủ chuyển cái ghế qua ngồi bên cạnh cô, nhiều chuyện hỏi, “Ai, An Ninh, lúc cậu đẩy ra cậu chàng kia ra, không nghĩ đến lỡ như đèn rơi trúng người cậu thì phải làm sao ư?”
Cái này Tô An Ninh đúng là không nghĩ tới. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, cô nào có thời gian suy nghĩ nhiều, đẩy Lục Hạo ra, đại khái chắc là một loại bản năng của nhân tính con người.
“Không nghĩ đến.” Tô An Ninh nhìn cô ấy, lặp lại một lần, “Thời gian cũng không cho phép tớ suy nghĩ nhiều thế.”
“Cậu đúng là phản ứng khá nhanh đó.” Tưởng Hủ Hủ tán dương, “Cũng may mắn có cậu ở đó, bằng không chàng trai kia còn không biết như thế nào đấy?”
“Cũng không ghê gớm như cậu nói đâu.” Tô An Ninh cười cười.
“Đến tối cùng nhau ăn cơm nhé.”
“Được.” Tưởng Hủ Hủ vỗ tay, “Hai chúng ta lâu rồi chưa cùng nhau ăn cơm đấy.”
*
Buổi chiều chỉ có một tiết, cũng không phải tiết gì quan trọng lắm, có không ít người vắng mặt.
Tô An Ninh vẫn đi, cô vừa đi vào phòng học đã có không ít người đến hỏi thăm tình trạng thân thể của cô, nhận được một đợt quan tâm.
Triệu Thiến thì không muốn nhìn thấy Tô An Ninh ổn, hừ lạnh một cái. Lúc cô đi qua chỗ ngồi của cô ta, cô ta còn duỗi chân ra muốn ngáng chân cô.
Rồi bị cô đạp cho một cái.
Mặt Triệu Thiến trong nháy mắt lập tức biến hình, vỗ bàn đứng lên, tức giận, “Tô An Ninh, cô!”
“Sao hả? Bạn học Triệu Thiến? Sắc mặt khó nhìn như vậy, có phải bị bệnh không thế?” Nụ cười của Tô An Ninh xán lạn, “Bị bệnh thì phải uống thuốc đó.”
“Cô!” Triệu Thiến đưa tay chỉ cô, bàn chân đau rát.
“Sao thế?” Lục Hạo đi vào phòng học nhìn thấy Tô An Ninh, rất vui vẻ, đến gần mới phát hiện bầu không khí không đúng lắm.
“Không có gì.” Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn cậu ta, mỉm cười, “Sắc mặt bạn học Triệu Thiến không tốt lắm, tôi đang nhắc nhở bạn ấy có bệnh thì phải kịp thời chữa trị ấy mà.”
“Tô An Ninh, cô mới có bệnh ấy!” Triệu Thiến tức giận.
Tô An Ninh mí mắt vẩy lên, không để ý đến cô ta, đi qua cô ta đến hàng ghế sau ngồi xuống.
Lục Hạo nhìn cô ta không vừa mắt, lên tiếng nói, “Bạn học Triệu Thiến này, An Ninh cũng chỉ là tốt bụng thôi, sao cô có thể mắng chửi người ta như thế?”
Triệu Thiến khó thở, “Tôi chửi người? Sao tôi lại thành chửi người rồi?”
“Được rồi, tất cả mọi người là bạn học cùng lớp, không phải nên giúp đỡ nhau sao?” Lục Hạo giải hòa, quay đầu nhìn về các bạn học khác đang nhìn sang bên này, nói, “Đừng nhìn nữa, giáo viên sắp tới ngay rồi đấy.”
Lục Hạo đi đến chỗ Tô An Ninh ngồi xuống bên cô, nghiêng đầu nhìn cô, “An Ninh, cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Tô An Ninh trả lời, lấy sách bút ra.
“Ngày đó cám ơn cậu nhiều lắm. Tôi vẫn luôn muốn đến thăm cậu nhưng lại không biết cậu ở đâu cả.” Lục Hạo một tay đặt trên bàn, một tay đẩy kính.
“Không cần khách sáo.” Tô An Ninh cầm bút xoay chơi, “Vô luận là ai thì dưới tình huống đó tôi đều sẽ cứu hết.”
“Dù sao thì cũng vẫn phải cám ơn cậu.” Lục Hạo nắm chặt lòng bàn tay, hơi căng thẳng, “Đêm nay cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm.”
“Xin lỗi lớp trưởng, tối nay tớ có hẹn rồi.” Tô An Ninh cười từ chối.
“Thế thì thôi vậy.” Trên mặt Lục Hạo hiện ra vẻ thất vọng.
Tiết học kết thúc, Tô An Ninh đi đến thanh nhạc để luyện đàn, ca hát.
Vòng tranh tài thứ ba tại diễn ra sau năm ngày nữa, độ khó tăng hơn nhiều, số người bị đào thải lại càng nhiều hơn.
Lúc sáu giờ, Tô An Ninh và Tưởng Hủ Hủ đi đến một cửa hàng lẩu. Lâu lắm rồi không ăn, hơi nhớ nhung.
Hai người ngồi đối diện với nhau, gọi cả bàn đồ ăn. Canh trong nồi lẩu trên bàn vang lên tiếng ùng ục, bốc lên từng đợt khói.
Tô An Ninh vừa bỏ thêm rau xanh vừa nói, “Hôm cậu kí tặng sách là hôm nào?”
“Ngày mười sáu, một ngày trước khi cậu tranh tài.” Tưởng Hủ Hủ kẹp một cục thịt viên, để ở bên miệng thổi thổi, nhìn cô nói, “Nếu cậu không có thời gian thì không nên tới, miễn cho chậm trễ cậu đi thi.”
“Khó mà được.” Tô An Ninh lại kẹp rau xanh bỏ vào trong canh, “Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ký tặng sách, tớ nói thể nào cũng sẽ đến cho coi, vẫn còn chờ cậu kí tên cho tớ đấy?”
“Cậu đừng trêu ghẹo tớ, tớ chỉ là một tác giả nhỏ mà thôi.” Tưởng Hủ Hủ thở dài, “Lúc đầu tớ cũng không muốn làm cái chuyện ký sách này, fan hâm mộ đều là mình dùng tiền mời người đến. Thực ra không cần như thế, nhưng biên tập đại nhân hạ lệnh, tớ không có cách nào từ chối cả.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, không phải cậu còn có một fan hâm mộ trung thành là tớ à.” Tô An Ninh gắp cho cô ấy một miếng thịt, “Tớ luôn ủng hộ cậu. Ăn nhiều một chút đi.”
“Cảm ơn An Ninh.” Tưởng Hủ Hủ cảm động muốn khóc.
Cơm nước xong xuôi, thời gian hãy còn sớm, hai người họ tay nắm tay đi dạo trên đường phố, chung quanh người người đến kẻ đi, cười cười nói nói.
Thực ra Tô An Ninh vô cùng thích cuộc sống tự do tự tại như thế này, nhưng từ khi cô bước chân vào ngành giải trí, cái kiểu sinh hoạt nhàn tản này đã được định ra là không thuộc về cô rồi.
*
Đỗ Liên đặt tư liệu điều tra lên trên bàn làm việc của Cố Thời Cảnh, “Cố tổng, đây là tư liệu điều tra được ạ.”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh gật đầu, đặt bút trong tay xuống rồi nhận lấy, nhìn thấy trong đó có một hàng chữ, híp híp mắt lại.
Anh thấp giọng hỏi, “Tra ra được là ai làm chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa ạ.” Đỗ Liên vẫn luôn cung kính đứng trước bàn làm việc, “Người dựng sân khấu đều mời công nhân từ bên ngoài đến. Tôi đã liên hệ với bên ấy rồi, tin rằng không lâu sẽ có kết quả.”
“Ừm, càng nhanh càng tốt.” Cố Thời Cảnh nhàn nhạt nói.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, công ty Tinh Quang đã bị ảnh hưởng không ít, vô cùng may mắn chính là không xảy ra chuyện gì lớn.
Chỉ có Tô An Ninh bị thương.
Nhớ tới đã hai ngày không liên lạc với cô, không biết thương thế của cô ổn chưa nữa.
Cố Thời Cảnh cầm điện thoại đặt ở một bên, chuẩn bị gọi điện thoại cho cô. Nhìn thoáng qua thời gian thì phát hiện ra đã quá muộn rồi nên đổi sang gửi tin nhắn.
Đỗ Liên thấy ông chủ nhà mình cầm điện thoại di động, trên mặt lộ ra vẻ do dự, thấy rất tò mò.
Anh ta vào công ty ba năm rồi, lần đầu tiên thấy con người thái sơn sập trước mắt mà mặt cũng không đổi như Cố Thời Cảnh lúc này lại lộ ra vẻ do dự ngập ngừng.
Thấy anh đặt điện thoại di động xuống, Đỗ Liên nhanh chóng nói, “Cố tổng, nếu như không có chuyện gì khác thì tôi xin phép tan làm ạ.”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh gật đầu.
*
Tô An Ninh tắm rửa đi ra, nhìn thấy tin nhắn của Cố Thời Cảnh thì hơi bất ngờ.
“Tô tiểu thư, vết thương đã lành chưa?”
Nàng cầm di động lên, đứng đối diện với gương nghĩ nghĩ một lát rồi hồi âm lại cho anh.
“Cảm ơn đã quan tâm ạ, tôi ổn rồi ạ.”
Không bao lâu sau Cố Thời Cảnh lại nhắn một tin cho cô.
“Vậy là tốt rồi, muộn như vậy rồi còn không nghỉ ngơi đi sao?”
Tô An Ninh ngồi tại trước bàn, đang vỗ nước dưỡng da thì nhìn thấy tin nhắn, đưa tay ra nhắn cho anh một tin.
“Ừm, bây giờ đi ngủ ngay đây ạ. Sao thầy cũng chưa ngủ thế ạ?”
Anh nói, “Đang trên đường về nhà.”
Tô An Ninh, “À à, vậy thầy đi đường cẩn thận.”
Nghĩ nghĩ lại nhắn một câu, “Ngày mai thầy có thời gian không ạ? Tôi mời thầy ăn cơm.”
Anh nói, “Có thể.”
Tô An Ninh, “Vâng, thầy ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tưởng Hủ Hủ lặng lẽ đi qua, nhìn thấy cô gửi nhắn tin thì vừa liếc trộm, vừa lắm chuyện nói, “Muộn như vậy rồi còn nói chuyện phiếm với ai thế? Còn gửi tin nhắn.”
“Không có ai cả.” Tô An Ninh ấn nút khóa màn hình, đặt điện thoại di động sang một bên, cầm sữa rửa mặt lên, giương mắt nhìn cô ấy, “Cậu nhanh đi viết tiểu thuyết của cậu đi, sao mà lắm chuyện thế không biết.”
“Tớ đây không phải là đang quan tâm cậu sao?” Tưởng Hủ Hủ hai tay chống trên bàn, thấy cô nhíu mày thì cười nói, “Có bạn trai cũng không được giấu diếm tớ đấy.”
“Cậu đừng có mà nghĩ nhiều, tạm thời tớ không có kế hoạch yêu đương.” Tô An Ninh bôi kem xong, xoa phần kem thừa lên mu bàn tay rồi đứng lên, “Đi, đi ngủ.”
Ngày tiếp theo chương trình học hơi nhiều, Tô An Ninh ghi chép xong thì cũng đã bảy giờ tối.
Cô để bút xuống, bẻ bẻ cổ rồi nhìn về Tưởng Hủ Hủ ở đối diện, nói, “Tớ không ăn cơm với cậu được, buổi tối tớ có chút việc phải ra ngoài.”
Tưởng Hủ Hủ đọc tiểu thuyết đến độ phấn khích, cũng không ngẩng đầu lên mà khoa tay làm một động tác OK.
Tô An Ninh cười cười, dọn sách đặt lại chỗ cũ trên giá sách, chỉ lấy bút vở của mình đi ra thư viện.
Mùa thu trời tối sớm, mới bảy giờ trời đã tối đen rồi.
Ven đường sáng lên ánh đèn màu quýt, soi sáng ra đằng xa xa mờ mờ ảo ảo.
Chung quanh toàn là sinh viên tới lui.
Bầu trời đen kịt, giống một cái lưới lớn nuốt chửng lấy bầu trời.
Tô An Ninh gửi tin nhắn cho Cố Thời Cảnh, hẹn thời gian gặp mặt và địa điểm xong thì đón xe đến bên đó.
Bởi vì hôm qua Tô An Ninh nói muốn mời anh ăn cơm, cả ngày hôm nay Cố Thời Cảnh đều vô cùng chú ý đến điện thoại, cứ cách một lúc lại mở tin nhắn ra xem có tin mới không.
Tới lúc gần bảy giờ, An Nại Nhĩ đến nói chuyện với anh, thấy anh một mực không quan tâm, không khỏi hỏi, “Sao thế? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
“Không.” Cố Thời Cảnh đặt điện thoại di động xuống, hất cằm với anh ta, “Nói tiếp đi.”
“Bộ phim quay bởi Hãng phim và Truyền hình Hằng Thái đang tìm chúng ta để hợp tác hát ca khúc chủ đề.” An Nại Nhĩ nhìn anh, nói, “Tôi chuẩn bị để cho Nhất Bác nhận, anh không có ý kiến chứ?”
Cố Thời Cảnh không nói chuyện.
An Nại Nhĩ tiếp tục nói, “A, đúng rồi, còn thiếu một nữ chính của MV, tôi cảm thấy Tô An Ninh rất được, chỉ không biết cô ấy có muốn đi hay không thôi.”
Dù sao người ta cũng có tiếng tăm lớn đấy?
Điện thoại chợt rung lên một cái, Cố Thời Cảnh cầm điện thoại di động lên ấn mở khóa khóa. Nhìn thấy tin nhắn thì lập tức đứng dậy, cầm áo khoác trên ghế lên.
An Nại Nhĩ thấy anh chuẩn bị ra ngoài, không khỏi hỏi một câu, “Thời Cảnh, anh đi đâu thế?”
“Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, chuyện ca khúc chủ đề chờ tôi về rồi nói tiếp.” Cố Thời Cảnh nói xong cũng quay người đi ra khỏi văn phòng luôn.
An Nại Nhĩ nhìn bóng lưng của anh biến mất ở trước mắt, sờ sờ cái cằm, tin nhắn gì mà để Cố Thời Cảnh phải bỏ cả chuyện công của công ty? Đúng là lần đầu tiên thấy.
Cô đăng Weibo, “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi đã ổn rồi.”
Đằng sau còn bổ sung thêm tấm ảnh gương mặt mộc của cô, không hề trang điểm.
Dù vậy, làn da cô cũng trắng nõn trong suốt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, trời sinh một vẻ mặt tươi cười.
Không bao lâu sau, dưới bài Weibo của cô đã có một đống bình luận.
“Ninh tử cuối cùng cũng đăng Weibo, biến mất hai ngày làm chúng tôi lo lắng gần chết rồi, chân không sao chứ?”
“Oa oa oa! Da của Ninh tỷ tỷ thực sự quá đẹp, còn đẹp hơn cả lúc tôi trang điểm nữa.”
“Đồng ý với lầu trên, làn da của An Ninh được công nhận là rất đẹp đấy. Dù là không trang điểm cũng có thể one hit one kill những minh tinh nữ khác luôn.”
“Yếu ớt hỏi một câu, chị An Ninh tiểu thư dùng mỹ phẩm dưỡng da nhãn hiệu gì thế? Thực sự muốn biết đó.”
“Giống lầu trên, tôi cũng muốn biết!”
Tô An Ninh đăng Weibo xong thì thoát ra, nghỉ ngơi hai ngày, chân cô đã ổn rồi.
Thu dọn đồ chuẩn bị đến trường.
Chuyện hôm tranh tài đột ngột xảy ra, ngay cả xin phép nghỉ cô cũng chỉ là gọi điện thoại tới.
Trần Nghiên biết chuyện gì đã xảy ra, tự nhiên cũng đồng ý cho cô xin phép nghỉ.
Cô thay quần áo, trang điểm xong xuôi, đeo khẩu trang lên rồi ra cửa.
Đón xe tới trường học, trước cổng không có phóng viên, cũng như thường ngày chỉ có sinh viên ra ra vào vào.
Trong phòng kí túc xá chỉ có Tưởng Hủ Hủ, cô mới vừa đi vào thì cô nhóc kia đã nhào tới, “An Ninh, cậu tới rồi! Chân không sao chứ?”
Tưởng Hủ Hủ nhận lấy vali trong tay Tô An Ninh, “Đưa đây cho tớ, sao có thể để cậu cầm thứ đồ nặng như vậy được.”
Tô An Ninh buồn cười, “Tớ không sao. Lại nói nữa, là chân tớ bị thương chứ đâu phải tay, không liên quan gì cả.”
“Sao lại không liên quan? Mặc kệ là chân hay là tay, bị thương thì chắc chắn là đau rồi.” Tưởng Hủ Hủ vịn cô ngồi trên ghế, cho cô một cốc nước, “Nè, uống nước đi.”
“Cảm ơn nhé.”
Tưởng Hủ Hủ chuyển cái ghế qua ngồi bên cạnh cô, nhiều chuyện hỏi, “Ai, An Ninh, lúc cậu đẩy ra cậu chàng kia ra, không nghĩ đến lỡ như đèn rơi trúng người cậu thì phải làm sao ư?”
Cái này Tô An Ninh đúng là không nghĩ tới. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, cô nào có thời gian suy nghĩ nhiều, đẩy Lục Hạo ra, đại khái chắc là một loại bản năng của nhân tính con người.
“Không nghĩ đến.” Tô An Ninh nhìn cô ấy, lặp lại một lần, “Thời gian cũng không cho phép tớ suy nghĩ nhiều thế.”
“Cậu đúng là phản ứng khá nhanh đó.” Tưởng Hủ Hủ tán dương, “Cũng may mắn có cậu ở đó, bằng không chàng trai kia còn không biết như thế nào đấy?”
“Cũng không ghê gớm như cậu nói đâu.” Tô An Ninh cười cười.
“Đến tối cùng nhau ăn cơm nhé.”
“Được.” Tưởng Hủ Hủ vỗ tay, “Hai chúng ta lâu rồi chưa cùng nhau ăn cơm đấy.”
*
Buổi chiều chỉ có một tiết, cũng không phải tiết gì quan trọng lắm, có không ít người vắng mặt.
Tô An Ninh vẫn đi, cô vừa đi vào phòng học đã có không ít người đến hỏi thăm tình trạng thân thể của cô, nhận được một đợt quan tâm.
Triệu Thiến thì không muốn nhìn thấy Tô An Ninh ổn, hừ lạnh một cái. Lúc cô đi qua chỗ ngồi của cô ta, cô ta còn duỗi chân ra muốn ngáng chân cô.
Rồi bị cô đạp cho một cái.
Mặt Triệu Thiến trong nháy mắt lập tức biến hình, vỗ bàn đứng lên, tức giận, “Tô An Ninh, cô!”
“Sao hả? Bạn học Triệu Thiến? Sắc mặt khó nhìn như vậy, có phải bị bệnh không thế?” Nụ cười của Tô An Ninh xán lạn, “Bị bệnh thì phải uống thuốc đó.”
“Cô!” Triệu Thiến đưa tay chỉ cô, bàn chân đau rát.
“Sao thế?” Lục Hạo đi vào phòng học nhìn thấy Tô An Ninh, rất vui vẻ, đến gần mới phát hiện bầu không khí không đúng lắm.
“Không có gì.” Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn cậu ta, mỉm cười, “Sắc mặt bạn học Triệu Thiến không tốt lắm, tôi đang nhắc nhở bạn ấy có bệnh thì phải kịp thời chữa trị ấy mà.”
“Tô An Ninh, cô mới có bệnh ấy!” Triệu Thiến tức giận.
Tô An Ninh mí mắt vẩy lên, không để ý đến cô ta, đi qua cô ta đến hàng ghế sau ngồi xuống.
Lục Hạo nhìn cô ta không vừa mắt, lên tiếng nói, “Bạn học Triệu Thiến này, An Ninh cũng chỉ là tốt bụng thôi, sao cô có thể mắng chửi người ta như thế?”
Triệu Thiến khó thở, “Tôi chửi người? Sao tôi lại thành chửi người rồi?”
“Được rồi, tất cả mọi người là bạn học cùng lớp, không phải nên giúp đỡ nhau sao?” Lục Hạo giải hòa, quay đầu nhìn về các bạn học khác đang nhìn sang bên này, nói, “Đừng nhìn nữa, giáo viên sắp tới ngay rồi đấy.”
Lục Hạo đi đến chỗ Tô An Ninh ngồi xuống bên cô, nghiêng đầu nhìn cô, “An Ninh, cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Tô An Ninh trả lời, lấy sách bút ra.
“Ngày đó cám ơn cậu nhiều lắm. Tôi vẫn luôn muốn đến thăm cậu nhưng lại không biết cậu ở đâu cả.” Lục Hạo một tay đặt trên bàn, một tay đẩy kính.
“Không cần khách sáo.” Tô An Ninh cầm bút xoay chơi, “Vô luận là ai thì dưới tình huống đó tôi đều sẽ cứu hết.”
“Dù sao thì cũng vẫn phải cám ơn cậu.” Lục Hạo nắm chặt lòng bàn tay, hơi căng thẳng, “Đêm nay cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm.”
“Xin lỗi lớp trưởng, tối nay tớ có hẹn rồi.” Tô An Ninh cười từ chối.
“Thế thì thôi vậy.” Trên mặt Lục Hạo hiện ra vẻ thất vọng.
Tiết học kết thúc, Tô An Ninh đi đến thanh nhạc để luyện đàn, ca hát.
Vòng tranh tài thứ ba tại diễn ra sau năm ngày nữa, độ khó tăng hơn nhiều, số người bị đào thải lại càng nhiều hơn.
Lúc sáu giờ, Tô An Ninh và Tưởng Hủ Hủ đi đến một cửa hàng lẩu. Lâu lắm rồi không ăn, hơi nhớ nhung.
Hai người ngồi đối diện với nhau, gọi cả bàn đồ ăn. Canh trong nồi lẩu trên bàn vang lên tiếng ùng ục, bốc lên từng đợt khói.
Tô An Ninh vừa bỏ thêm rau xanh vừa nói, “Hôm cậu kí tặng sách là hôm nào?”
“Ngày mười sáu, một ngày trước khi cậu tranh tài.” Tưởng Hủ Hủ kẹp một cục thịt viên, để ở bên miệng thổi thổi, nhìn cô nói, “Nếu cậu không có thời gian thì không nên tới, miễn cho chậm trễ cậu đi thi.”
“Khó mà được.” Tô An Ninh lại kẹp rau xanh bỏ vào trong canh, “Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ký tặng sách, tớ nói thể nào cũng sẽ đến cho coi, vẫn còn chờ cậu kí tên cho tớ đấy?”
“Cậu đừng trêu ghẹo tớ, tớ chỉ là một tác giả nhỏ mà thôi.” Tưởng Hủ Hủ thở dài, “Lúc đầu tớ cũng không muốn làm cái chuyện ký sách này, fan hâm mộ đều là mình dùng tiền mời người đến. Thực ra không cần như thế, nhưng biên tập đại nhân hạ lệnh, tớ không có cách nào từ chối cả.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, không phải cậu còn có một fan hâm mộ trung thành là tớ à.” Tô An Ninh gắp cho cô ấy một miếng thịt, “Tớ luôn ủng hộ cậu. Ăn nhiều một chút đi.”
“Cảm ơn An Ninh.” Tưởng Hủ Hủ cảm động muốn khóc.
Cơm nước xong xuôi, thời gian hãy còn sớm, hai người họ tay nắm tay đi dạo trên đường phố, chung quanh người người đến kẻ đi, cười cười nói nói.
Thực ra Tô An Ninh vô cùng thích cuộc sống tự do tự tại như thế này, nhưng từ khi cô bước chân vào ngành giải trí, cái kiểu sinh hoạt nhàn tản này đã được định ra là không thuộc về cô rồi.
*
Đỗ Liên đặt tư liệu điều tra lên trên bàn làm việc của Cố Thời Cảnh, “Cố tổng, đây là tư liệu điều tra được ạ.”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh gật đầu, đặt bút trong tay xuống rồi nhận lấy, nhìn thấy trong đó có một hàng chữ, híp híp mắt lại.
Anh thấp giọng hỏi, “Tra ra được là ai làm chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa ạ.” Đỗ Liên vẫn luôn cung kính đứng trước bàn làm việc, “Người dựng sân khấu đều mời công nhân từ bên ngoài đến. Tôi đã liên hệ với bên ấy rồi, tin rằng không lâu sẽ có kết quả.”
“Ừm, càng nhanh càng tốt.” Cố Thời Cảnh nhàn nhạt nói.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, công ty Tinh Quang đã bị ảnh hưởng không ít, vô cùng may mắn chính là không xảy ra chuyện gì lớn.
Chỉ có Tô An Ninh bị thương.
Nhớ tới đã hai ngày không liên lạc với cô, không biết thương thế của cô ổn chưa nữa.
Cố Thời Cảnh cầm điện thoại đặt ở một bên, chuẩn bị gọi điện thoại cho cô. Nhìn thoáng qua thời gian thì phát hiện ra đã quá muộn rồi nên đổi sang gửi tin nhắn.
Đỗ Liên thấy ông chủ nhà mình cầm điện thoại di động, trên mặt lộ ra vẻ do dự, thấy rất tò mò.
Anh ta vào công ty ba năm rồi, lần đầu tiên thấy con người thái sơn sập trước mắt mà mặt cũng không đổi như Cố Thời Cảnh lúc này lại lộ ra vẻ do dự ngập ngừng.
Thấy anh đặt điện thoại di động xuống, Đỗ Liên nhanh chóng nói, “Cố tổng, nếu như không có chuyện gì khác thì tôi xin phép tan làm ạ.”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh gật đầu.
*
Tô An Ninh tắm rửa đi ra, nhìn thấy tin nhắn của Cố Thời Cảnh thì hơi bất ngờ.
“Tô tiểu thư, vết thương đã lành chưa?”
Nàng cầm di động lên, đứng đối diện với gương nghĩ nghĩ một lát rồi hồi âm lại cho anh.
“Cảm ơn đã quan tâm ạ, tôi ổn rồi ạ.”
Không bao lâu sau Cố Thời Cảnh lại nhắn một tin cho cô.
“Vậy là tốt rồi, muộn như vậy rồi còn không nghỉ ngơi đi sao?”
Tô An Ninh ngồi tại trước bàn, đang vỗ nước dưỡng da thì nhìn thấy tin nhắn, đưa tay ra nhắn cho anh một tin.
“Ừm, bây giờ đi ngủ ngay đây ạ. Sao thầy cũng chưa ngủ thế ạ?”
Anh nói, “Đang trên đường về nhà.”
Tô An Ninh, “À à, vậy thầy đi đường cẩn thận.”
Nghĩ nghĩ lại nhắn một câu, “Ngày mai thầy có thời gian không ạ? Tôi mời thầy ăn cơm.”
Anh nói, “Có thể.”
Tô An Ninh, “Vâng, thầy ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tưởng Hủ Hủ lặng lẽ đi qua, nhìn thấy cô gửi nhắn tin thì vừa liếc trộm, vừa lắm chuyện nói, “Muộn như vậy rồi còn nói chuyện phiếm với ai thế? Còn gửi tin nhắn.”
“Không có ai cả.” Tô An Ninh ấn nút khóa màn hình, đặt điện thoại di động sang một bên, cầm sữa rửa mặt lên, giương mắt nhìn cô ấy, “Cậu nhanh đi viết tiểu thuyết của cậu đi, sao mà lắm chuyện thế không biết.”
“Tớ đây không phải là đang quan tâm cậu sao?” Tưởng Hủ Hủ hai tay chống trên bàn, thấy cô nhíu mày thì cười nói, “Có bạn trai cũng không được giấu diếm tớ đấy.”
“Cậu đừng có mà nghĩ nhiều, tạm thời tớ không có kế hoạch yêu đương.” Tô An Ninh bôi kem xong, xoa phần kem thừa lên mu bàn tay rồi đứng lên, “Đi, đi ngủ.”
Ngày tiếp theo chương trình học hơi nhiều, Tô An Ninh ghi chép xong thì cũng đã bảy giờ tối.
Cô để bút xuống, bẻ bẻ cổ rồi nhìn về Tưởng Hủ Hủ ở đối diện, nói, “Tớ không ăn cơm với cậu được, buổi tối tớ có chút việc phải ra ngoài.”
Tưởng Hủ Hủ đọc tiểu thuyết đến độ phấn khích, cũng không ngẩng đầu lên mà khoa tay làm một động tác OK.
Tô An Ninh cười cười, dọn sách đặt lại chỗ cũ trên giá sách, chỉ lấy bút vở của mình đi ra thư viện.
Mùa thu trời tối sớm, mới bảy giờ trời đã tối đen rồi.
Ven đường sáng lên ánh đèn màu quýt, soi sáng ra đằng xa xa mờ mờ ảo ảo.
Chung quanh toàn là sinh viên tới lui.
Bầu trời đen kịt, giống một cái lưới lớn nuốt chửng lấy bầu trời.
Tô An Ninh gửi tin nhắn cho Cố Thời Cảnh, hẹn thời gian gặp mặt và địa điểm xong thì đón xe đến bên đó.
Bởi vì hôm qua Tô An Ninh nói muốn mời anh ăn cơm, cả ngày hôm nay Cố Thời Cảnh đều vô cùng chú ý đến điện thoại, cứ cách một lúc lại mở tin nhắn ra xem có tin mới không.
Tới lúc gần bảy giờ, An Nại Nhĩ đến nói chuyện với anh, thấy anh một mực không quan tâm, không khỏi hỏi, “Sao thế? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
“Không.” Cố Thời Cảnh đặt điện thoại di động xuống, hất cằm với anh ta, “Nói tiếp đi.”
“Bộ phim quay bởi Hãng phim và Truyền hình Hằng Thái đang tìm chúng ta để hợp tác hát ca khúc chủ đề.” An Nại Nhĩ nhìn anh, nói, “Tôi chuẩn bị để cho Nhất Bác nhận, anh không có ý kiến chứ?”
Cố Thời Cảnh không nói chuyện.
An Nại Nhĩ tiếp tục nói, “A, đúng rồi, còn thiếu một nữ chính của MV, tôi cảm thấy Tô An Ninh rất được, chỉ không biết cô ấy có muốn đi hay không thôi.”
Dù sao người ta cũng có tiếng tăm lớn đấy?
Điện thoại chợt rung lên một cái, Cố Thời Cảnh cầm điện thoại di động lên ấn mở khóa khóa. Nhìn thấy tin nhắn thì lập tức đứng dậy, cầm áo khoác trên ghế lên.
An Nại Nhĩ thấy anh chuẩn bị ra ngoài, không khỏi hỏi một câu, “Thời Cảnh, anh đi đâu thế?”
“Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, chuyện ca khúc chủ đề chờ tôi về rồi nói tiếp.” Cố Thời Cảnh nói xong cũng quay người đi ra khỏi văn phòng luôn.
An Nại Nhĩ nhìn bóng lưng của anh biến mất ở trước mắt, sờ sờ cái cằm, tin nhắn gì mà để Cố Thời Cảnh phải bỏ cả chuyện công của công ty? Đúng là lần đầu tiên thấy.
Bình luận truyện