Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 30: Trà cụ
Đoàn Hàn Chi ngây ngốc ở nhà đến phát chán, vì thế sau khi đến bệnh viện tái khám liền ra lệnh cho Vệ Hồng lái xe chở y đi dạo phố.
Vệ Hồng đối với việc bản thân trở thành tài xế miễn phí, quyết định thử chống đối một phen: “Lái xe có thể, nhưng buổi tối… buổi tối phải cho ăn!”
Đoàn Hàn Chi ánh mắt lãnh khốc nhìn Vệ Hồng một lát, quay đầu gọi điện thoại: “Alo, Hoa Cường hả, rảnh không? Hiện tại lập tức chạy tới đây lái xe cho tôi…”
Lời còn chưa dứt, Vệ Hồng đã bay tới cạnh chiếc xe, cung kính mở cửa cho Đoàn Hàn Chi.
Trên mặt Đoàn Hàn Chi là biểu tình thắng lợi, thư thư thả thả ngồi xuống băng ghế sau rộng rãi thoải mái của mình, riêng Vệ Hồng thì nghiến răng nghiến lợi moi cuốn sổ nhỏ ra, đem hai chữ Hoa Cường ghi xuống danh sách “Nhất định phải ám sát!”
Trên má phải Đoàn Hàn Chi để lại một vết sẹo dài mảnh, nhưng không dữ tợn, bác sĩ nói chờ một thời gian sẽ nhạt đi. Bởi vì vừa lúc ở ngay trên mặt, cho nên khi cười rộ lên sẽ khá rõ ràng, nhìn qua bỗng dưng có nét phong lưu tà đạo.
Nếu giá trị của những nam nhân trong giới nghệ thuật được xếp hạng dựa theo khuôn mặt, đắt giá nhất chắc hẳn là mặt Quan Phong. Làn da tựa như được bôi trét lên vô số hạt phấn kim cương, cơ hồ suốt ngày che đậy dưới kính râm, cửa xe đen tuyền, khoang VIP máy bay, cùng tầng tầng lớp lớp kem chống nắng mắc tiền, gần như không có bất cứ cơ hội nào tiếp xúc với ánh mặt trời lẫn tia tử ngoại, trắng bệch không có nửa điểm tỳ vết, hoàn mỹ không sứt mẻ, tinh xảo lạnh lùng như băng, tương tự thái độ đối nhân xử thế của Quan Phong.
Xếp hạng nhì chính là Đoàn Hàn Chi. Nhưng y không quá chú trọng gương mặt mình như Quan Phong, dù sao hắn vẫn là đại boss sau bức màn, gương mặt hắn là hình tượng của công ty, là tấm gương sáng cho đám nghệ sĩ. Còn Đoàn Hàn Chi chỉ đơn thuần là một đạo diễn nhàm chán thôi.
Dù ở thời điểm trong tay trống rỗng, y cũng không cần để ý chuyện tiền bạc, bởi vì Quan Phong đã hào hứng giới thiệu cho y mấy loại sản phẩm dưỡng da tiên tiến nhất được dược sĩ nổi danh nước Pháp đề cử. Vì thế, hai người liền cùng nhau nghịch a nghịch, thứ lung tung vớ vẩn gì đều đem trét lên mặt. Hai gương mặt khác nhau, sáng rực lấp lánh, đắp lên mặt những thứ gì không rõ trong những chiếc bình nhỏ tinh xảo, trong thời gian giới hạn, ở khu vực giới hạn, trong cửa hàng giới hạn, liên tiếp xem giá trị mặt hàng là những con số không.
Vào thời niên thiếu, da dẻ Đoàn Hàn Chi đã trắng hơn người bình thường. Trải qua bao nhiêu năm sống an nhàn sung sướng, nếu chỉ nhìn qua y hoàn toàn không giống lão nam nhân hơn ba mươi tuổi, dù nói mới hai mươi cũng có người tin. Ít nhất lúc đi cạnh Vệ Hồng, y vẫn trẻ trung xinh đẹp hơn hắn.
Nửa mặt trái của Đoàn Hàn Chi tựa như bạch ngọc điêu khắc, trắng nõn tinh xảo không giống người thật, thế nhưng nửa mặt phải lại có vết sẹo lướt ngang, tràn ngập mỹ cảm kinh tâm động phách. Vậy mà chính y một chút tự giác cũng không có, vẫn dùng khóe mắt nhìn người, ánh mắt gian tà, sống mũi thẳng từ trên cao nhìn xuống, thờ ơ lạnh nhạt.
Ngạo mạn vô tình như vậy, lại khiến người ta có cảm giác kỳ diệu. Đoàn Hàn Chi nhìn chính mình trong gương, tự đánh giá một chút: “Hình như càng có vẻ chín chắn hơn. Nam nhân mà, như vậy cũng tốt, sẹo không thành vấn đề.”
Vệ Hồng từng kiên quyết yêu cầu Đoàn Hàn Chi đi xóa sẹo, lý do là vừa nhìn thấy đã lập tức liên tưởng đến Quan Tĩnh Trác. Đoàn Hàn Chi nghe vậy, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn một cái: “Cậu có ý kiến?”
Vệ Hồng thu hết dũng khí: “Có!”
Đoàn Hàn Chi thản nhiên nói: “Bác bỏ.”
“…” Vệ Hồng vì thế ủ rũ cúi đầu lui xuống.
Đoàn Hàn Chi chỉ đi dạo ở những cửa hàng cố định, những trung tâm mua sắm cố định, xong rồi còn muốn đi uống trà, ngẫu nhiên ghé đến Phan gia viên. Y rất thích mua những bộ trà cụ khác nhau, nhưng Vệ Hồng mới lần đầu bước chân vào các cửa hàng cao cấp nổi tiếng như vậy, chỉ biết choáng váng mặt mày đi theo Đoàn Hàn Chi. Vừa nhìn thấy giá tiền, hắn đã bắt đầu tim đập chân run, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Đoàn Hàn Chi liếc hắn một cái: “Đứng thẳng lên, đừng không có tiền đồ như vậy!”
Vệ Hồng yếu ớt giải thích: “Nhiều số không như vậy, tôi xem đến hoa cả mắt. Anh nói đi, chỉ là mấy ly thủy tinh nứt, tại sao nhất định phải có nhiều số không đằng sau…”
“Cái gì gọi là ly thủy tinh nứt? Con mắt nào của cậu thấy đây là ly thủy tinh nứt?” Đoàn Hàn Chi cầm một cái ly lên, gần như thở hổn hển, “Được rồi, đây quả thật đúng là ly thủy tinh, nhưng tuyệt đối không phải ly thủy tinh nứt. Vệ Hồng, tiếng Trung của cậu quá kém!”
“…Đây không phải vấn đề trọng điểm!”
“Giá tiền cũng không phải vấn đề trọng điểm! Tôi nhớ rõ nhà đầu tư không có cắt xén tiền thù lao của cậu đâu nhé Vệ Hồng, như thế nào giá một cái ly cũng có thể dọa cậu sợ?”
Tôi tiết kiệm tiền không phải vì anh sao? –Bất quá dựa theo độ dày da mặt Vệ Hồng, hắn tuyệt đối không dám đem mấy lời này nói ra. Hắn hít sâu một hơi, dùng hết dũng khí kháng nghị: “Rõ ràng một cái ly trị giá mấy vạn là hết sức dọa người a!”
Đoàn Hàn Chi dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Vệ Hồng: “Cho cậu khúc xương mấy đồng liền thỏa mãn, nhưng một bộ trà cụ giá mấy vạn đã có thể dọa cậu sợ. Cậu hết thuốc chữa rồi, Vệ Hồng. Ngoại trừ Đàm Diệc Vi, tôi chưa từng gặp qua ngôi sao nào không có tiền đồ như cậu.”
“Tôi không uống trà…”
“Nhưng tôi uống!”
“Anh chưa từng pha trà ở nhà…”
“Ngày mai tôi sẽ pha!” Đoàn Hàn Chi quay đầu nói với nữ nhân viên bán hàng đang lễ phép cúi đầu: “Viết hóa đơn cho tôi.”
Nữ nhân viên bán hàng lập tức cúi người, lấy ra bộ trà cụ mới cáu, sau đó cẩn thận đặt vào hộp gỗ sơn đen lót thêm một lớp vải nhung tơ tằm. Vừa đóng gói, nàng vừa bảo nhân viên đứng ở quầy thanh toán viết hóa đơn.
Đoàn Hàn Chi thường xuyên mua trà cụ ở nơi này cùng Quan Phong, mấy nhân viên trong cửa hàng đều biết y chính là Đoàn đại đạo diễn đỉnh đỉnh đại danh, nhưng ở những cửa hàng cao cấp, nhân viên phải có tố chất chuyên nghiệp. Nghệ sĩ ngôi sao tiêu phí bao nhiêu, mua cái gì, có xuất hiện hay không, bọn họ không thể nói càng không thể ngạc nhiên.
Thói quen của Đoàn Hàn Chi là đưa thẻ tín dụng cho nhân viên quầy thanh toán, còn bản thân y sẽ đi dạo một vòng khắp cửa hàng, lát nữa tự nhiên sẽ có người đưa hóa đơn cho y ký tên. Không ngờ, lúc nhìn thấy hàng được đóng gói xong, y vừa định lấy thẻ tín dụng ra, nhân viên quầy thanh toán bỗng nhận được cuộc gọi từ nữ nhân viên bán hàng, kế đó cung kính mỉm cười với y: “Đoàn tiên sinh, vừa rồi Vệ tiên sinh đi cùng ngài đã ký hóa đơn.”
Tiền thù lao ‘Tình yêu thiên sứ’ không thấp, hơn nữa còn có các sản phẩm đi kèm, mỗi chút một đều là tiền và tiền, đó là còn chưa kể đến ‘Tử đấu’. Tuy hắn chỉ là người mới, tiền thù lao chỉ thuộc hạng hai, nhưng vấn đề đây là bộ phim đẳng cấp quốc tế, cho nên hạng hai quốc tế cũng chẳng kém gì hạng nhất trong nước. Đồng thời kiếm được tiền thù lao ở cả hai bộ phim, đủ sức cho hắn mua một căn nhà nho nhỏ.
Vệ Hồng không phải người có thói quen tiêu tiền như nước. Hắn ngẫu nhiên sẽ cùng đám bạn lông bông ra ngoài uống rượu, hát karaoke, chơi bời, nhưng chẳng tốn kém bao nhiêu. Còn thói quen của người trong giới nghệ thuật như đánh bạc, xài tiền như rác hắn đều không dính tới, cũng không quan tâm chuyện ăn ngon mặc đẹp, vì vậy tiền tiết kiệm nhanh chóng tăng lên.
Bộ trà cụ này của Đoàn Hàn Chi không phải hắn trả không nổi, chỉ là hắn chưa bao giờ dùng nhiều tiền như vậy để mua mấy cái ly nhìn tới nhìn lui vẫn là ly thủy tinh nứt, thời điểm ký hóa đơn liền nhịn không được đau lòng.
“Tại sao cứ phải mua a… Không mua không được sao… Nhất định phải mua ly thủy tinh sao… Tôi tự mình cũng có thể làm ly thủy tinh mà…” Vệ Hồng rưng rưng nước mắt, khó nén run rẩy vươn móng vuốt ký tên mình lên hóa đơn.
Tuy rằng đau lòng, nhưng trong suy nghĩ của mình Vệ Hồng hoàn toàn không có ý định để Đoàn Hàn Chi trả tiền. Đùa cái gì chứ, Vệ Hồng nhà chúng ta tự nhận bản thân là đàn ông phương Bắc chính hiệu, không có thói quen xấu đi ra ngoài chơi còn bắt bạn gái trả tiền!
…Vệ Hồng, trước mặt Đoàn Hàn Chi, trăm ngàn lần đừng nói y là “bạn gái” của ngươi nhé.
Ngươi sẽ bị y giết chết, đem nấu thành nồi lẩu thịt chó đấy nhé.
“Cậu vậy mà cũng thích trà cụ sao?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm, “Thật nhìn không ra.”
Vệ Hồng quay đầu lại, đã thấy Quan Phong nét mặt bình thản đứng bên cạnh, còn trợ lý Jason đang đặt thẻ tín dụng lên quầy thanh toán. Quan Phong vừa ký tên vừa dùng khóe mắt liếc Vệ Hồng: “Ân, bộ trà cụ này không tồi, tôi vốn định mua nó.”
Vệ Hồng có điểm kinh ngạc: “Anh là người lần trước thuê phòng khách sạn với đạo diễn Đoàn…”
Một bàn tay nhanh như chớp bóp cổ Vệ Hồng, ngòi bút máy sáng chói chỉa thẳng vào yết hầu của hắn. Ánh mắt Quan Phong cực kỳ ôn nhu cực kỳ bình tĩnh: “Nói thêm một chữ tôi sẽ giết cậu.”
“…” Trên trán Vệ Hồng yên lặng chảy xuống một giọt mồ hôi.
“Bộ trà cụ này bọn họ không còn hàng dự trữ.” Quan Phong rút tay về, dùng ngữ khí tựa như khi nãy không có bất cứ chuyện gì xảy ra, mười phần bình thản cùng thân thiện nói: “Dù sao cậu cũng không giống người thích trà cụ, dứt khoát bán trao tay cho tôi đi. Tôi trả cậu gấp hai lần giá gốc, cậu thấy thế nào?”
Vệ Hồng nhìn thoáng qua con số trên hóa đơn, nội tâm vô cùng mâu thuẫn. Giá gốc đã đủ cho tiểu trung khuyển của chúng ta hộc máu, hơn nữa còn gấp hai lần, có thể mua bao nhiêu khúc xương sườn mà gặm a?
“Ba lần.” Quan Phong dụ dỗ.
Jason nói khẽ bên tai hắn: “Chấp nhận đi. Quan tổng đã thích thứ gì, dù phải cướp cũng đoạt lấy. Huống chi, hắn hiện tại trên tay còn có hung khí.” Trên tay Quan Phong vẫn đang cầm cây bút máy ngòi vàng sắc bén.
Vệ Hồng dại ra mất năm giây, lập tức dùng tay che chở cần cổ yếu ớt của mình: “Không được, vẫn là không được. Đạo diễn Đoàn nói y thích a!”
“Đoàn Hàn Chi thích?”
Vệ Hồng bi thống gật đầu.
“Cho nên…” Tầm mắt Quan Phong chậm rãi di chuyển từ trên mặt Vệ Hồng xuống tấm hóa đơn, nhìn chăm chú mấy con số không, “Cậu tốn nhiều tiền như vậy, kỳ thật là để mua tặng Đoàn Hàn Chi?”
Vệ Hồng yên lặng đưa tay lên che mắt.
Quan Phong trầm mặc vài giây, sau đó giống như mới phát hiện ra món đồ chơi cực kỳ thú vị, chậm rãi mỉm cười.
Gương mặt như băng sơn của Quan Phong có thể hiện ra biểu tình cũng đã kinh người lắm rồi, nhưng càng khủng khiếp hơn chính là nụ cười ấy không hề có ác ý, tuyệt không mang theo nét tà đạo, lại càng không giống như nụ cười châm biếm, quan trọng nhất là còn duy trì mấy giây.
Điều này khiến Jason đã đi theo làm trợ lý cho Quan Phong rất nhiều năm hoàn toàn chấn động.
“Ừ, tốt thôi. Vậy cậu đem tặng cho Đoàn Hàn Chi đi.” Quan Phong nói xong câu đó, từ tốn xoay người rời đi.
Jason hóa thạch ba mươi giây, chợt rùng mình một cái, nhanh chóng đuổi theo. Cách một khoảng rất xa vẫn còn có thể nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ phiêu tán trong không khí: “Quan tổng, vừa rồi hình như tôi thấy anh cười, xin anh nói cho tôi biết, đó chỉ là ảo giác của tôi!”
“Không, cậu không nhìn nhầm.”
“…Anh không phải nói trên mặt có quá nhiều biểu tình sẽ thúc đẩy làn da lão hóa nhanh hơn, cho nên luôn bảo trì bình thản nghiêm túc, không tùy tiện nói cười ư?”
“Ân, ngẫu nhiên cũng cười.”
“…”
Mi mắt Vệ Hồng run rẩy kịch liệt, dùng sức nhéo mặt mình. Ông trời ơi, ông đã tạo ra một tên yêu quái như Đoàn Hàn Chi, tại sao còn tạo ra Quan Phong nữa?
Là vì muốn trọn vẹn cặp đôi hạ lưu sao?
Vệ Hồng đối với việc bản thân trở thành tài xế miễn phí, quyết định thử chống đối một phen: “Lái xe có thể, nhưng buổi tối… buổi tối phải cho ăn!”
Đoàn Hàn Chi ánh mắt lãnh khốc nhìn Vệ Hồng một lát, quay đầu gọi điện thoại: “Alo, Hoa Cường hả, rảnh không? Hiện tại lập tức chạy tới đây lái xe cho tôi…”
Lời còn chưa dứt, Vệ Hồng đã bay tới cạnh chiếc xe, cung kính mở cửa cho Đoàn Hàn Chi.
Trên mặt Đoàn Hàn Chi là biểu tình thắng lợi, thư thư thả thả ngồi xuống băng ghế sau rộng rãi thoải mái của mình, riêng Vệ Hồng thì nghiến răng nghiến lợi moi cuốn sổ nhỏ ra, đem hai chữ Hoa Cường ghi xuống danh sách “Nhất định phải ám sát!”
Trên má phải Đoàn Hàn Chi để lại một vết sẹo dài mảnh, nhưng không dữ tợn, bác sĩ nói chờ một thời gian sẽ nhạt đi. Bởi vì vừa lúc ở ngay trên mặt, cho nên khi cười rộ lên sẽ khá rõ ràng, nhìn qua bỗng dưng có nét phong lưu tà đạo.
Nếu giá trị của những nam nhân trong giới nghệ thuật được xếp hạng dựa theo khuôn mặt, đắt giá nhất chắc hẳn là mặt Quan Phong. Làn da tựa như được bôi trét lên vô số hạt phấn kim cương, cơ hồ suốt ngày che đậy dưới kính râm, cửa xe đen tuyền, khoang VIP máy bay, cùng tầng tầng lớp lớp kem chống nắng mắc tiền, gần như không có bất cứ cơ hội nào tiếp xúc với ánh mặt trời lẫn tia tử ngoại, trắng bệch không có nửa điểm tỳ vết, hoàn mỹ không sứt mẻ, tinh xảo lạnh lùng như băng, tương tự thái độ đối nhân xử thế của Quan Phong.
Xếp hạng nhì chính là Đoàn Hàn Chi. Nhưng y không quá chú trọng gương mặt mình như Quan Phong, dù sao hắn vẫn là đại boss sau bức màn, gương mặt hắn là hình tượng của công ty, là tấm gương sáng cho đám nghệ sĩ. Còn Đoàn Hàn Chi chỉ đơn thuần là một đạo diễn nhàm chán thôi.
Dù ở thời điểm trong tay trống rỗng, y cũng không cần để ý chuyện tiền bạc, bởi vì Quan Phong đã hào hứng giới thiệu cho y mấy loại sản phẩm dưỡng da tiên tiến nhất được dược sĩ nổi danh nước Pháp đề cử. Vì thế, hai người liền cùng nhau nghịch a nghịch, thứ lung tung vớ vẩn gì đều đem trét lên mặt. Hai gương mặt khác nhau, sáng rực lấp lánh, đắp lên mặt những thứ gì không rõ trong những chiếc bình nhỏ tinh xảo, trong thời gian giới hạn, ở khu vực giới hạn, trong cửa hàng giới hạn, liên tiếp xem giá trị mặt hàng là những con số không.
Vào thời niên thiếu, da dẻ Đoàn Hàn Chi đã trắng hơn người bình thường. Trải qua bao nhiêu năm sống an nhàn sung sướng, nếu chỉ nhìn qua y hoàn toàn không giống lão nam nhân hơn ba mươi tuổi, dù nói mới hai mươi cũng có người tin. Ít nhất lúc đi cạnh Vệ Hồng, y vẫn trẻ trung xinh đẹp hơn hắn.
Nửa mặt trái của Đoàn Hàn Chi tựa như bạch ngọc điêu khắc, trắng nõn tinh xảo không giống người thật, thế nhưng nửa mặt phải lại có vết sẹo lướt ngang, tràn ngập mỹ cảm kinh tâm động phách. Vậy mà chính y một chút tự giác cũng không có, vẫn dùng khóe mắt nhìn người, ánh mắt gian tà, sống mũi thẳng từ trên cao nhìn xuống, thờ ơ lạnh nhạt.
Ngạo mạn vô tình như vậy, lại khiến người ta có cảm giác kỳ diệu. Đoàn Hàn Chi nhìn chính mình trong gương, tự đánh giá một chút: “Hình như càng có vẻ chín chắn hơn. Nam nhân mà, như vậy cũng tốt, sẹo không thành vấn đề.”
Vệ Hồng từng kiên quyết yêu cầu Đoàn Hàn Chi đi xóa sẹo, lý do là vừa nhìn thấy đã lập tức liên tưởng đến Quan Tĩnh Trác. Đoàn Hàn Chi nghe vậy, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn một cái: “Cậu có ý kiến?”
Vệ Hồng thu hết dũng khí: “Có!”
Đoàn Hàn Chi thản nhiên nói: “Bác bỏ.”
“…” Vệ Hồng vì thế ủ rũ cúi đầu lui xuống.
Đoàn Hàn Chi chỉ đi dạo ở những cửa hàng cố định, những trung tâm mua sắm cố định, xong rồi còn muốn đi uống trà, ngẫu nhiên ghé đến Phan gia viên. Y rất thích mua những bộ trà cụ khác nhau, nhưng Vệ Hồng mới lần đầu bước chân vào các cửa hàng cao cấp nổi tiếng như vậy, chỉ biết choáng váng mặt mày đi theo Đoàn Hàn Chi. Vừa nhìn thấy giá tiền, hắn đã bắt đầu tim đập chân run, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Đoàn Hàn Chi liếc hắn một cái: “Đứng thẳng lên, đừng không có tiền đồ như vậy!”
Vệ Hồng yếu ớt giải thích: “Nhiều số không như vậy, tôi xem đến hoa cả mắt. Anh nói đi, chỉ là mấy ly thủy tinh nứt, tại sao nhất định phải có nhiều số không đằng sau…”
“Cái gì gọi là ly thủy tinh nứt? Con mắt nào của cậu thấy đây là ly thủy tinh nứt?” Đoàn Hàn Chi cầm một cái ly lên, gần như thở hổn hển, “Được rồi, đây quả thật đúng là ly thủy tinh, nhưng tuyệt đối không phải ly thủy tinh nứt. Vệ Hồng, tiếng Trung của cậu quá kém!”
“…Đây không phải vấn đề trọng điểm!”
“Giá tiền cũng không phải vấn đề trọng điểm! Tôi nhớ rõ nhà đầu tư không có cắt xén tiền thù lao của cậu đâu nhé Vệ Hồng, như thế nào giá một cái ly cũng có thể dọa cậu sợ?”
Tôi tiết kiệm tiền không phải vì anh sao? –Bất quá dựa theo độ dày da mặt Vệ Hồng, hắn tuyệt đối không dám đem mấy lời này nói ra. Hắn hít sâu một hơi, dùng hết dũng khí kháng nghị: “Rõ ràng một cái ly trị giá mấy vạn là hết sức dọa người a!”
Đoàn Hàn Chi dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Vệ Hồng: “Cho cậu khúc xương mấy đồng liền thỏa mãn, nhưng một bộ trà cụ giá mấy vạn đã có thể dọa cậu sợ. Cậu hết thuốc chữa rồi, Vệ Hồng. Ngoại trừ Đàm Diệc Vi, tôi chưa từng gặp qua ngôi sao nào không có tiền đồ như cậu.”
“Tôi không uống trà…”
“Nhưng tôi uống!”
“Anh chưa từng pha trà ở nhà…”
“Ngày mai tôi sẽ pha!” Đoàn Hàn Chi quay đầu nói với nữ nhân viên bán hàng đang lễ phép cúi đầu: “Viết hóa đơn cho tôi.”
Nữ nhân viên bán hàng lập tức cúi người, lấy ra bộ trà cụ mới cáu, sau đó cẩn thận đặt vào hộp gỗ sơn đen lót thêm một lớp vải nhung tơ tằm. Vừa đóng gói, nàng vừa bảo nhân viên đứng ở quầy thanh toán viết hóa đơn.
Đoàn Hàn Chi thường xuyên mua trà cụ ở nơi này cùng Quan Phong, mấy nhân viên trong cửa hàng đều biết y chính là Đoàn đại đạo diễn đỉnh đỉnh đại danh, nhưng ở những cửa hàng cao cấp, nhân viên phải có tố chất chuyên nghiệp. Nghệ sĩ ngôi sao tiêu phí bao nhiêu, mua cái gì, có xuất hiện hay không, bọn họ không thể nói càng không thể ngạc nhiên.
Thói quen của Đoàn Hàn Chi là đưa thẻ tín dụng cho nhân viên quầy thanh toán, còn bản thân y sẽ đi dạo một vòng khắp cửa hàng, lát nữa tự nhiên sẽ có người đưa hóa đơn cho y ký tên. Không ngờ, lúc nhìn thấy hàng được đóng gói xong, y vừa định lấy thẻ tín dụng ra, nhân viên quầy thanh toán bỗng nhận được cuộc gọi từ nữ nhân viên bán hàng, kế đó cung kính mỉm cười với y: “Đoàn tiên sinh, vừa rồi Vệ tiên sinh đi cùng ngài đã ký hóa đơn.”
Tiền thù lao ‘Tình yêu thiên sứ’ không thấp, hơn nữa còn có các sản phẩm đi kèm, mỗi chút một đều là tiền và tiền, đó là còn chưa kể đến ‘Tử đấu’. Tuy hắn chỉ là người mới, tiền thù lao chỉ thuộc hạng hai, nhưng vấn đề đây là bộ phim đẳng cấp quốc tế, cho nên hạng hai quốc tế cũng chẳng kém gì hạng nhất trong nước. Đồng thời kiếm được tiền thù lao ở cả hai bộ phim, đủ sức cho hắn mua một căn nhà nho nhỏ.
Vệ Hồng không phải người có thói quen tiêu tiền như nước. Hắn ngẫu nhiên sẽ cùng đám bạn lông bông ra ngoài uống rượu, hát karaoke, chơi bời, nhưng chẳng tốn kém bao nhiêu. Còn thói quen của người trong giới nghệ thuật như đánh bạc, xài tiền như rác hắn đều không dính tới, cũng không quan tâm chuyện ăn ngon mặc đẹp, vì vậy tiền tiết kiệm nhanh chóng tăng lên.
Bộ trà cụ này của Đoàn Hàn Chi không phải hắn trả không nổi, chỉ là hắn chưa bao giờ dùng nhiều tiền như vậy để mua mấy cái ly nhìn tới nhìn lui vẫn là ly thủy tinh nứt, thời điểm ký hóa đơn liền nhịn không được đau lòng.
“Tại sao cứ phải mua a… Không mua không được sao… Nhất định phải mua ly thủy tinh sao… Tôi tự mình cũng có thể làm ly thủy tinh mà…” Vệ Hồng rưng rưng nước mắt, khó nén run rẩy vươn móng vuốt ký tên mình lên hóa đơn.
Tuy rằng đau lòng, nhưng trong suy nghĩ của mình Vệ Hồng hoàn toàn không có ý định để Đoàn Hàn Chi trả tiền. Đùa cái gì chứ, Vệ Hồng nhà chúng ta tự nhận bản thân là đàn ông phương Bắc chính hiệu, không có thói quen xấu đi ra ngoài chơi còn bắt bạn gái trả tiền!
…Vệ Hồng, trước mặt Đoàn Hàn Chi, trăm ngàn lần đừng nói y là “bạn gái” của ngươi nhé.
Ngươi sẽ bị y giết chết, đem nấu thành nồi lẩu thịt chó đấy nhé.
“Cậu vậy mà cũng thích trà cụ sao?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm, “Thật nhìn không ra.”
Vệ Hồng quay đầu lại, đã thấy Quan Phong nét mặt bình thản đứng bên cạnh, còn trợ lý Jason đang đặt thẻ tín dụng lên quầy thanh toán. Quan Phong vừa ký tên vừa dùng khóe mắt liếc Vệ Hồng: “Ân, bộ trà cụ này không tồi, tôi vốn định mua nó.”
Vệ Hồng có điểm kinh ngạc: “Anh là người lần trước thuê phòng khách sạn với đạo diễn Đoàn…”
Một bàn tay nhanh như chớp bóp cổ Vệ Hồng, ngòi bút máy sáng chói chỉa thẳng vào yết hầu của hắn. Ánh mắt Quan Phong cực kỳ ôn nhu cực kỳ bình tĩnh: “Nói thêm một chữ tôi sẽ giết cậu.”
“…” Trên trán Vệ Hồng yên lặng chảy xuống một giọt mồ hôi.
“Bộ trà cụ này bọn họ không còn hàng dự trữ.” Quan Phong rút tay về, dùng ngữ khí tựa như khi nãy không có bất cứ chuyện gì xảy ra, mười phần bình thản cùng thân thiện nói: “Dù sao cậu cũng không giống người thích trà cụ, dứt khoát bán trao tay cho tôi đi. Tôi trả cậu gấp hai lần giá gốc, cậu thấy thế nào?”
Vệ Hồng nhìn thoáng qua con số trên hóa đơn, nội tâm vô cùng mâu thuẫn. Giá gốc đã đủ cho tiểu trung khuyển của chúng ta hộc máu, hơn nữa còn gấp hai lần, có thể mua bao nhiêu khúc xương sườn mà gặm a?
“Ba lần.” Quan Phong dụ dỗ.
Jason nói khẽ bên tai hắn: “Chấp nhận đi. Quan tổng đã thích thứ gì, dù phải cướp cũng đoạt lấy. Huống chi, hắn hiện tại trên tay còn có hung khí.” Trên tay Quan Phong vẫn đang cầm cây bút máy ngòi vàng sắc bén.
Vệ Hồng dại ra mất năm giây, lập tức dùng tay che chở cần cổ yếu ớt của mình: “Không được, vẫn là không được. Đạo diễn Đoàn nói y thích a!”
“Đoàn Hàn Chi thích?”
Vệ Hồng bi thống gật đầu.
“Cho nên…” Tầm mắt Quan Phong chậm rãi di chuyển từ trên mặt Vệ Hồng xuống tấm hóa đơn, nhìn chăm chú mấy con số không, “Cậu tốn nhiều tiền như vậy, kỳ thật là để mua tặng Đoàn Hàn Chi?”
Vệ Hồng yên lặng đưa tay lên che mắt.
Quan Phong trầm mặc vài giây, sau đó giống như mới phát hiện ra món đồ chơi cực kỳ thú vị, chậm rãi mỉm cười.
Gương mặt như băng sơn của Quan Phong có thể hiện ra biểu tình cũng đã kinh người lắm rồi, nhưng càng khủng khiếp hơn chính là nụ cười ấy không hề có ác ý, tuyệt không mang theo nét tà đạo, lại càng không giống như nụ cười châm biếm, quan trọng nhất là còn duy trì mấy giây.
Điều này khiến Jason đã đi theo làm trợ lý cho Quan Phong rất nhiều năm hoàn toàn chấn động.
“Ừ, tốt thôi. Vậy cậu đem tặng cho Đoàn Hàn Chi đi.” Quan Phong nói xong câu đó, từ tốn xoay người rời đi.
Jason hóa thạch ba mươi giây, chợt rùng mình một cái, nhanh chóng đuổi theo. Cách một khoảng rất xa vẫn còn có thể nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ phiêu tán trong không khí: “Quan tổng, vừa rồi hình như tôi thấy anh cười, xin anh nói cho tôi biết, đó chỉ là ảo giác của tôi!”
“Không, cậu không nhìn nhầm.”
“…Anh không phải nói trên mặt có quá nhiều biểu tình sẽ thúc đẩy làn da lão hóa nhanh hơn, cho nên luôn bảo trì bình thản nghiêm túc, không tùy tiện nói cười ư?”
“Ân, ngẫu nhiên cũng cười.”
“…”
Mi mắt Vệ Hồng run rẩy kịch liệt, dùng sức nhéo mặt mình. Ông trời ơi, ông đã tạo ra một tên yêu quái như Đoàn Hàn Chi, tại sao còn tạo ra Quan Phong nữa?
Là vì muốn trọn vẹn cặp đôi hạ lưu sao?
Bình luận truyện