Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 294: Cảm kích - Chỉ thẳng mũi mắng



Bởi vì chính Tô Vận Thông sắp xếp hẹn ở đây nên giờ xảy ra chuyện, mặt mũi ông ta liền trắng bệch.

Vừa rồi đứa trẻ chạy về gọi bọn họ cũng chưa nói rõ ràng, chỉ gào một câu rằng Manh Manh bị một gã đàn ông thối tha làm nhục, lời này làm cho mọi người không khỏi run sợ.

Khi bọn họ tới nơi thì quần áo của Lưu Manh đã được Tề Tiểu Tô mặc đàng hoàng lại, nhưng cô bé vẫn còn đang hôn mê, Tề Tiểu Tô che đầu cô bé lại, trên khe ngón tay vẫn có máu chảy ra, một tay cầm điện thoại gọi xe cứu thương.

“Manh Manh! Manh Manh!” Bà Lưu vọt vào phòng, muốn chạm vào Lưu Manh nhưng vì quá sợ hãi và lo lắng nên tay cứ run lên, không dám động vào con gái.

“Xe cứu thương sắp tới rồi, đừng loạn!” Tề Tiểu Tô nặng nề buông một câu, bà Lưu liền nghe lời theo bản năng.

“Manh Manh không sao chứ?” Bà không nhịn được mà nhích tới gần Tề Tiểu Tô và hỏi. Lúc này, bà ấy hoàn toàn đã quên rằng lúc trước trên bàn ăn mình rất khinh thường thiếu nữ không biết lớn nhỏ, không hiểu quy củ, chỉ biết cắm cúi ăn ăn uống uống này, hiện tại chỉ cảm thấy cô là một người rất ổn trọng.

Tề Tiểu Tô đã kiểm tra qua vết thương của Lưu Manh, đương nhiên, không phải cô kiểm tra, cô chỉ có thể nhìn vết thương bên ngoài, còn Hệ thống có thể kiểm tra được đại khái là không có chỗ nào bị thương trí mạng cả.

“Cần phải tới bệnh viện kiểm tra xem não có bị chấn động không, những chỗ khác thì không sao.” Tề Tiểu Tô đáp.

Có lẽ là vì cô quá mức bình tĩnh nên chẳng có ai nghi ngờ tại sao cô lại biết những chỗ khác không có thương tổn gì.

Lúc này, Tề Đan Dương lại đột nhiên nói một câu: “Liệu có phải vừa rồi Lưu Manh bị người đàn ông kia cưỡng bức rồi không?”

Mọi người đều trừng mắt với nó, sắc mặt chủ nhiệm Lưu bỗng thay đổi: “Thằng nhóc kia, đừng có mà nói linh tinh!”

Tề Đan Dương không phục đáp: “Ai nói linh tinh chứ? Vừa rồi váy của chị ấy bị vén lên, quấn lót cũng bị kéo xuống tận đùi! Ông hỏi bọn họ mà xem, ai cũng nhìn thấy hết!”

Lời này nếu không lập tức phủ định thì có khi lời đồn Lưu Manh bị người ta cưỡng bức sẽ lập tức bị truyền ra ngoài.

Ở trong xã hội này, với một thiếu nữ mới học lớp 10 thì đó là một đả kích có tính hủy diệt.

Vợ chồng chủ nhiệm Lưu nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt của đám thiếu niên ở đây rõ ràng là đồng tình với lời của Tề Đan Dương, chứng tỏ nó không nói dối.

Điều này khiến cho bọn họ bỗng cảm thấy suy sụp vô cùng.

Hai chân bà Lưu mềm nhũn, lập tức ngã ngồi xuống đất.

Bọn họ cực kỳ yêu thương đứa con này, nếu con bé gặp phải tai ương ngập đầu như thế, cả nhà họ cũng sẽ đổ vỡ mất.

Mà nếu hiện tại không thể lập tức làm sáng tỏ, dù có tới bệnh viện và kiểm tra không sao thì cũng chẳng kịp nữa. Mọi người ai cũng thích bắt gió bắt bóng, cứ truyền ra ngoài trước, sự thật sau đó thế nào cũng sẽ bị bóp méo đi hết, tâm lý buôn chuyện tìm kiếm sự mới lạ và kích thích luôn khiến họ muốn tìm những chuyện xấu xa nhất để lan truyền ra ngoài.

Vợ chồng chủ nhiệm Lưu hiểu rõ điểm này.

Huống chi, hiện tại bọn họ có vẻ cũng đã tin là Lưu Manh gặp chuyện thật rồi.

“Không, Lưu Manh không bị xâm phạm.”

Đột nhiên, một âm thanh vững vàng như chém đinh chặt sắt vang lên, mọi người đều đưa mắt nhìn, Tề Tiểu Tô bế Lưu Manh lên, lùi về sau một bước rồi dùng chân chỉ xuống mặt đất, chính là chỗ mà Lưu Manh vừa nằm. “Nhìn đi, ngoại trừ vết máu ở đầu thì không còn cái gì khác nữa, gã kia chắc chắn chưa kịp làm chuyện xấu. Lưu Manh vẫn ổn, có thể do cô bé liều mạng giãy giụa và phản kháng nên đối phương mới đập đầu cô bé để đánh ngất đi.”

Cô dừng một chút rồi lại nói thêm: “Mọi người có thể tìm thêm ở xung quanh, nếu không tìm thấy dấu vết nào nữa thì chứng tỏ cô bé vẫn còn trong sạch. Bởi vì với hành vi bạo lực như thế, nếu đối phương đã thành công thì nhất định sẽ để lại dấu vết bạo hành.”

Cô không muốn nói quá rõ ràng, Lưu Manh vẫn còn là trẻ con nên chắc chắn vẫn còn trong sạch, dù có không phải thì nếu thật sự gặp phải bạo hành như thế, với sự phản kháng kịch liệt của cô bé thì chắc chắn sẽ bị tổn thương nhất định, cũng sẽ có vết máu. Vừa rồi lúc cô giúp cô bé chỉnh lại quần áo thì phát hiện ngoại trừ mấy chỗ xanh tím ở đùi và eo ra, cô bé không còn bị thương ở đâu nữa cả.

Nhưng nói như thế cũng đủ rồi.

Ngoại trừ những người lớn sau khi bị chấn kinh thì đầu óc đã theo kịp ra, cũng chỉ còn lại đám thiếu niên choai choai, còn có hai người phục vụ chạy tới và cũng bị kinh hãi, lo lắng theo khi nhà hàng mình làm xảy ra chuyện. Bọn họ không phải người chuyên nghiệp, sao có thể nghĩ được nhiều như thế? Lúc này Tề Tiểu Tô muốn làm gì đó để chứng minh Lưu Manh còn trong sạch.

Tô Á Thiên lập tức nói: “Chúng ta cùng nhau tìm xem!”

Mấy đứa trẻ liền tìm ở xung quanh nhưng chẳng còn dấu vết nào nữa cả.

Tề Tiểu Tô nhìn mấy thiếu niên xung quanh, giọng trầm xuống: “Thấy chưa, chúng ta đã cứu được Lưu Manh đúng lúc.”

Lời này nói ra khiến mấy thiếu niên lập tức cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác hào hùng và tự hào.

Đúng, vừa rồi bọn họ đã cứu Lưu Manh.

Hai người phục vụ kia đều nhìn họ bằng ánh mắt cảm kích. Nếu không phải kịp thời cứu được thiếu nữ này, e là nhà hàng của bọn họ đã gặp chuyện lớn rồi!

Bởi vì cố gắng chứng minh nhà hàng không xảy ra chuyện lớn như thế nên hai người bọn họ cũng nhất định sẽ không nói bậy.

Bà Lưu cảm thấy sức lực của mình đã trở lại.

Chủ nhiệm Lưu nhìn Tề Tiểu Tô đầy cảm kích. Vừa rồi, lúc ở trên bàn ăn, ông ta có nhìn ra thái độ kỳ quái của Vương Hóa Như với cô gái này nên cũng không dám chỉ trích hay trào phúng gì cô nữa, nhưng đó là xuất phát từ hiểu biết về Vương Hóa Như và thói quen cẩn trọng của mình mà thôi. Có điều, vào giờ phút này, ông ta mới phát hiện ra thiếu nữ này thật sự không đơn giản.

Cô ấy vững vàng, bình tĩnh, cẩn trọng, còn rất lương thiện.

Vào khoảnh khắc này, ông ta cực kỳ cảm kích cô gái ấy.

Sau đó, khi nghe nói chính Tề Tiểu Tô nhanh chóng ra quyết định, dùng một chân đá văng cửa bị khóa trong nên mới cứu được con gái mình kịp thời thì sự cảm kích đó càng thêm mãnh liệt.

Xe cứu thương tới rất nhanh, Lưu Manh được đưa tới bệnh viện, chủ nhiệm Lưu gật đầu với Tề Tiểu Tô rồi cùng vợ lên xe cứu thương đi theo.

Tô Vận Thông vẫn còn đang chìm trong cảm xúc vừa sợ vừa giận.

Ông ta làm chủ mà lại để xảy ra chuyện như thế, nếu ông ta mà là chủ nhiệm Lưu thì nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên mình cho mà xem.

Chuyện học hành của Tô Á Thiên xem ra phải ngâm nước nóng rồi.

Những người khác cũng rời đi, ông ta lập tức đi tìm giám đốc của Trúc Nhã Cư, không nhân nhượng yêu cầu đối phương phải cho mình một lời giải thích.

“Chuyện này quả thực quá đáng sợ! Cô thử nói ra để người trong thiên hạ này cùng phân xử xem nào! Đi đâu mà có thể gặp phải loại chuyện này cơ chứ? Tôi nghe nói Trúc Nhã Cư là nhà hàng cao cấp nên mới mở tiệc ở đây, nhưng giờ cô xem, xảy ra chuyện gì đây hả? Tại sao nhà hàng lại xuất hiện loại người khốn kiếp như thế? Lại có hành vi man rợ như vậy với một nữ sinh còn ít tuổi thế nữa!” Ông ta đập bàn, ngón tay chỉ thẳng vào mũi giám đốc nhà hàng, giận không thể át. “Các cô mở nhà hàng cái kiểu gì thế hả? Rốt cuộc thằng khốn kia ở đâu chui ra?”

Giám đốc nhà hàng họ Phạm, là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc lịch sự, trang nhã, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất không tồi, nếu ra ngoài mà giới thiệu là giảng viên đại học chắc ai cũng tin.

Vốn dĩ Trúc Nhã Cư đi theo phong cách này, từ bài trí tới đồ ăn, thậm chí cả người làm việc ở đây đều sẽ cho người ta cảm giác như thế.

Nhưng giờ xảy ra chuyện như vậy, nếu truyền ra ngoài thì tuyệt đối có thể hủy hoại Trúc Nhã Cư.

Bởi thế, tuy rằng bị chỉ vào mũi chửi ầm lên nhưng giám đốc Phạm vẫn không dám tỏ ra giận chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện