Kế Hoạch Trả Thù "Tiểu Tam"
Chương 3
Khi đi qua tiệm hoa của Lâm Thanh Phong lần nữa, tôi lại nhìn thấy người phụ nữ kia.
Trông cô ta vẫn mảnh mai, yếu ớt như vậy. Sau khi nói vài câu với Lâm Thanh Phong thì cô ta liền tỏ vẻ đầy đau khổ đẩy cửa chạy ra ngoài.
Tôi chặn ở cửa ngay trước khi Lâm Thanh Phong định chạy ra ngoài đuổi theo cô ta.
“Nhất Hòa?” Lâm Thanh Phong có hơi kinh ngạc.
Tôi tiến gần anh thêm bước nữa, anh lại lùi một bước vào trong tiệm hoa ở phía sau.
“Anh Lâm, chị em đang bị bệnh, em muốn mua một bó hoa đi thăm chị ấy.”
Tôi tùy tiện bịa ra một cái cớ.
Lâm Thanh Phong cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu bó hoa cho tôi.
Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa một cái, biết rõ rồi nhưng vẫn hỏi: “Người vừa nãy là?”
“Vợ của tôi.” Anh còn chẳng ngẩng đầu, chỉ chuyên chú bó hoa lại cho tôi.
Tôi gật đầu.
“Hai người kết hôn bao lâu rồi?” Tôi giả vờ như chỉ bâng quơ hỏi một câu.
Như thể tôi chỉ là một người khách đến mua hoa và vô ý nói chuyện phiếm vậy.
Bàn tay đang bó hoa của anh liền khựng lại, dường như suy nghĩ rất nghiêm túc: “Năm năm rồi.”
Năm năm rồi.
Chính vào năm mẹ tôi mất, người phụ nữ kia đã kết hôn với anh.
Nhưng người phụ nữ đó đã ở bên bố tôi tới bảy năm lận.
Kết hôn năm năm, không có con.
Tại sao chứ?
Lâm Thanh Phong rất nhanh đã gói xong hoa rồi, anh đưa bó hoa cho tôi.
“Bao nhiêu tiền?” Tôi tự nhiên tiếp lời.
“Anh nhìn tôi, nhẹ giọng nói với tôi: “Tôi sắp ly hôn rồi, Nhất Hòa.”
Tôi bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn anh như thể vừa nghe được chuyện gì khó tin lắm vậy.
Kết hợp với một màn tôi vừa nhìn thấy thì xem ra, lẽ nào…
“Cô ấy đồng ý chưa?” Tôi vô thức hỏi anh.
Nếu cô ta muốn ly hôn thì năm năm trước sao còn đồng ý kết hôn với anh chứ?
Tuy lúc cô ta và bố tôi cặp kè với nhau thì không thể ly hôn với anh, nhưng giờ đoạn tuyệt quan hệ với bố tôi rồi, sao có thể đồng ý ly hôn với anh chứ?
Quả nhiên Lâm Thanh Phong lắc lắc đầu.
Anh nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ rất kiên định: “Tôi sẽ nói rõ với cô ấy.”
Giống như đang cho tôi một lời hứa vậy.
Tôi không trả lời lại, chỉ cười và lắc lắc bó hoa cầm trong tay: “Cảm ơn anh vì bó hoa.”
Xem ra anh không định lấy tiền tôi, tôi cũng không nói thêm gì với anh nữa mà đi ra khỏi tiệm hoa.
Vừa đi ra khỏi cửa tiệm thì người phụ nữ đó liền quay trở lại.
Cô ta trông vô cùng đau khổ đi lướt qua vai tôi.
Trên người cô ta vẫn còn thoang thoảng mùi hương trên áo khoác ngoài của bố tôi.
Vừa lộ liễu, vừa làm người ta thấy kinh tởm.
Cô ta càng không muốn ly hôn với Lâm Thanh Phong thì tôi càng vui vẻ.
Nếu không thì tất cả mọi thứ tôi làm đều mất đi ý nghĩa rồi.
Tôi nhất định sẽ khiến cô ta nếm thử được mùi vị mắc bệnh tâm thần mà năm đó mẹ tôi từng phải chịu đựng.
Nghe dì tôi nói, người phụ nữ này đón Tết xong đã đi tìm Cố Hữu Quốc.
Đi cắt đứt quan hệ với ông ta.
Tinh thần ông ta đã sa sút, chán nản mấy ngày vì điều này.
Sau khi chán chường mấy ngày thì cuối cùng cũng nghĩ đến người con gái là tôi rồi.
Tôi nhấn loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn và bắt đầu chăm chút lại những bông hoa cầm từ tiệm của Lâm Thanh Phong về.
“Hòa Hòa à, tất cả đều là lỗi của bố. Đã nhiều năm như vậy rồi, con không thể tha thứ cho bố được sao?”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Cố Hữu Quốc.
Tôi chỉ vùi đầu vào việc cắt tỉa những chiếc lá và phần thân thừa ra, không hề đáp lại lời ông ta.
Nghe thấy lời xin lỗi vừa thật vừa giả của ông ta từ đầu kia điện thoại, trong lòng tôi lại chẳng mảy may có chút dao động nào.
“Mẹ của con chắc chắn cũng không…”
“Cạch —------” Tôi dùng kéo cắt cành hoa.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào những bông hoa trên bàn qua chiếc điện thoại, như thể nhìn thấy mẹ tôi đang bay trên không trung như những cánh hoa, rồi cuối cùng rơi xuống phía trước chiếc xe đó vậy.
“Ông có tư cách gì mà nhắc đến bà ấy?” Giọng nói của tôi vang lên trong căn phòng lạnh lẽo.
Làm cho cả ngôi nhà giống như một hầm băng vậy.
Lạnh tới vậy.
Phải gọi ai đó tới làm ấm lên chút thôi.
Tôi cúp điện thoại của Cố Hữu Quốc và cầm bình hoa đi đến trước ổ điện.
Vừa nhấn máy gọi cho Lâm Thanh Phong, vừa đổ hết nước trong bình hoa vào ổ cắm điện.
Sau khi điện thoại trong tay vang lên hai hồi chuông thì liền có người bắt máy.
“Alo?” Kèm theo giọng nói của Lâm Thanh Phong còn có tiếng khóc nho nhỏ của phụ nữ nữa.
Tôi nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên, nhìn vào chiếc đèn đang tối lại, giả vờ như không nghe thấy tiếng động lạ thường ở đầu bên kia điện thoại, sụt sịt mũi.
“Anh Lâm, em sợ…”
Trông cô ta vẫn mảnh mai, yếu ớt như vậy. Sau khi nói vài câu với Lâm Thanh Phong thì cô ta liền tỏ vẻ đầy đau khổ đẩy cửa chạy ra ngoài.
Tôi chặn ở cửa ngay trước khi Lâm Thanh Phong định chạy ra ngoài đuổi theo cô ta.
“Nhất Hòa?” Lâm Thanh Phong có hơi kinh ngạc.
Tôi tiến gần anh thêm bước nữa, anh lại lùi một bước vào trong tiệm hoa ở phía sau.
“Anh Lâm, chị em đang bị bệnh, em muốn mua một bó hoa đi thăm chị ấy.”
Tôi tùy tiện bịa ra một cái cớ.
Lâm Thanh Phong cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu bó hoa cho tôi.
Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa một cái, biết rõ rồi nhưng vẫn hỏi: “Người vừa nãy là?”
“Vợ của tôi.” Anh còn chẳng ngẩng đầu, chỉ chuyên chú bó hoa lại cho tôi.
Tôi gật đầu.
“Hai người kết hôn bao lâu rồi?” Tôi giả vờ như chỉ bâng quơ hỏi một câu.
Như thể tôi chỉ là một người khách đến mua hoa và vô ý nói chuyện phiếm vậy.
Bàn tay đang bó hoa của anh liền khựng lại, dường như suy nghĩ rất nghiêm túc: “Năm năm rồi.”
Năm năm rồi.
Chính vào năm mẹ tôi mất, người phụ nữ kia đã kết hôn với anh.
Nhưng người phụ nữ đó đã ở bên bố tôi tới bảy năm lận.
Kết hôn năm năm, không có con.
Tại sao chứ?
Lâm Thanh Phong rất nhanh đã gói xong hoa rồi, anh đưa bó hoa cho tôi.
“Bao nhiêu tiền?” Tôi tự nhiên tiếp lời.
“Anh nhìn tôi, nhẹ giọng nói với tôi: “Tôi sắp ly hôn rồi, Nhất Hòa.”
Tôi bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn anh như thể vừa nghe được chuyện gì khó tin lắm vậy.
Kết hợp với một màn tôi vừa nhìn thấy thì xem ra, lẽ nào…
“Cô ấy đồng ý chưa?” Tôi vô thức hỏi anh.
Nếu cô ta muốn ly hôn thì năm năm trước sao còn đồng ý kết hôn với anh chứ?
Tuy lúc cô ta và bố tôi cặp kè với nhau thì không thể ly hôn với anh, nhưng giờ đoạn tuyệt quan hệ với bố tôi rồi, sao có thể đồng ý ly hôn với anh chứ?
Quả nhiên Lâm Thanh Phong lắc lắc đầu.
Anh nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ rất kiên định: “Tôi sẽ nói rõ với cô ấy.”
Giống như đang cho tôi một lời hứa vậy.
Tôi không trả lời lại, chỉ cười và lắc lắc bó hoa cầm trong tay: “Cảm ơn anh vì bó hoa.”
Xem ra anh không định lấy tiền tôi, tôi cũng không nói thêm gì với anh nữa mà đi ra khỏi tiệm hoa.
Vừa đi ra khỏi cửa tiệm thì người phụ nữ đó liền quay trở lại.
Cô ta trông vô cùng đau khổ đi lướt qua vai tôi.
Trên người cô ta vẫn còn thoang thoảng mùi hương trên áo khoác ngoài của bố tôi.
Vừa lộ liễu, vừa làm người ta thấy kinh tởm.
Cô ta càng không muốn ly hôn với Lâm Thanh Phong thì tôi càng vui vẻ.
Nếu không thì tất cả mọi thứ tôi làm đều mất đi ý nghĩa rồi.
Tôi nhất định sẽ khiến cô ta nếm thử được mùi vị mắc bệnh tâm thần mà năm đó mẹ tôi từng phải chịu đựng.
Nghe dì tôi nói, người phụ nữ này đón Tết xong đã đi tìm Cố Hữu Quốc.
Đi cắt đứt quan hệ với ông ta.
Tinh thần ông ta đã sa sút, chán nản mấy ngày vì điều này.
Sau khi chán chường mấy ngày thì cuối cùng cũng nghĩ đến người con gái là tôi rồi.
Tôi nhấn loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn và bắt đầu chăm chút lại những bông hoa cầm từ tiệm của Lâm Thanh Phong về.
“Hòa Hòa à, tất cả đều là lỗi của bố. Đã nhiều năm như vậy rồi, con không thể tha thứ cho bố được sao?”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Cố Hữu Quốc.
Tôi chỉ vùi đầu vào việc cắt tỉa những chiếc lá và phần thân thừa ra, không hề đáp lại lời ông ta.
Nghe thấy lời xin lỗi vừa thật vừa giả của ông ta từ đầu kia điện thoại, trong lòng tôi lại chẳng mảy may có chút dao động nào.
“Mẹ của con chắc chắn cũng không…”
“Cạch —------” Tôi dùng kéo cắt cành hoa.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào những bông hoa trên bàn qua chiếc điện thoại, như thể nhìn thấy mẹ tôi đang bay trên không trung như những cánh hoa, rồi cuối cùng rơi xuống phía trước chiếc xe đó vậy.
“Ông có tư cách gì mà nhắc đến bà ấy?” Giọng nói của tôi vang lên trong căn phòng lạnh lẽo.
Làm cho cả ngôi nhà giống như một hầm băng vậy.
Lạnh tới vậy.
Phải gọi ai đó tới làm ấm lên chút thôi.
Tôi cúp điện thoại của Cố Hữu Quốc và cầm bình hoa đi đến trước ổ điện.
Vừa nhấn máy gọi cho Lâm Thanh Phong, vừa đổ hết nước trong bình hoa vào ổ cắm điện.
Sau khi điện thoại trong tay vang lên hai hồi chuông thì liền có người bắt máy.
“Alo?” Kèm theo giọng nói của Lâm Thanh Phong còn có tiếng khóc nho nhỏ của phụ nữ nữa.
Tôi nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên, nhìn vào chiếc đèn đang tối lại, giả vờ như không nghe thấy tiếng động lạ thường ở đầu bên kia điện thoại, sụt sịt mũi.
“Anh Lâm, em sợ…”
Bình luận truyện