Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 31
Phương Ngữ Vi đến đây, mà tâm tình của Lê Cẩn lại không tồi?
Lê Thiếu Văn nghe xong, quả thật giống như sấm sét giữa trời quang, ông cảm thấy mình sắp không thở được. “Ông có nhìn nhầm không, sao A Cẩn lại vui sướng?” Sao mắt mũi con trai mình đột nhiên lại nhập nhèm vậy, chuyện này không khoa học!
“Đúng là rất vui đấy.” Quản gia cũng rất buồn bực, vô lý quá.
“Tiểu Thư thì sao? A Cẩn vui còn Tiểu Thư thì sao?” Quả thật Lê Thiếu Văn hận không thể rèn sắt thành thép, sao con dâu lại không nắm giữ chắc trái tim con trai vậy?
Á, không đúng, Lê Thiếu Văn tỉnh táo lại, Tiêu Dĩ Thư và Lê Cẩn kết hôn giả mà! Trời ạ, sao lại là giả chứ? Nếu là thật, vậy thì Phương Ngữ Vi chẳng là cái thá gì hết! Hai người còn ngủ riêng phòng, quả đúng là lung tung lộn xộn mà! Nếu đã kết hôn, đương nhiên phải ngủ cùng nhau chứ, nhưng ai bảo cuộc hôn nhân này là giả!
Nghĩ như vậy, quả thật Lê Thiếu Văn rất xót xa, ông hoàn toàn không hiểu con trai đang nghĩ gì.
“Thiếu phu nhân ở trong phòng thiếu gia đó. Không phải hôm qua vừa bị cảm sao, mới khỏi xong, nghe nói còn xuống tầng ăn cơm được, có lẽ bây giờ đang ở tầng một rồi.” Quản gia báo cáo chi tiết.
“Đúng đúng đúng, hôm qua hai đứa nó ngủ chung rồi.” Lê Thiếu Văn khá chú ý đến vấn đề tình cảm của con trai, quá vô dụng rồi đấy biết không? Kết hôn nửa năm, phải nhân cơ hội người ta bị cảm mới lừa lên giường được, còn có tiền đồ hơn một chút không?
Đúng là làm mất hết mặt mũi liệt tổ liệt tông Lê gia!
“Ông đừng đứng đó nữa, mau đi xem đi, rốt cuộc A Cẩn bị làm sao hả?” Lê Thiếu Văn sốt ruột muốn chết. “Biết rõ rồi thì mau đến nói với tôi!”
“Vâng.” Được giao nhiệm vụ, quản gia vội vàng đi “thăm dò” tình hình.
…
Nhà ăn tầng một.
“Tiểu Thư, em ăn cái này đi. Em mới hết cảm cúm xong, phải ăn nhiều canh gà một chút mới tốt cho cơ thể.” Đã nói rõ là phải ân ái, cho nên Lê Cẩn nói được làm được, bắt đầu cực kỳ nhanh, trên bàn cơm cứ phải gọi là ân cần niềm nở. Toàn bộ khoảng thời gian ăn cơm, Tiêu Dĩ Thư không phải tự tay gắp cái gì hết, tất cả đều do Lê Cẩn chu đáo gắp từng món từng món vào bát cho cậu, canh cũng là tự tay anh múc ra bát mới đặt vào tay cậu.
Khiến cho Tiêu Dĩ Thư vô cùng xấu hổ. Cậu chỉ bị cảm cúm thôi mà, đâu phải bị gãy tay, huống hồ dù bị cảm cúm cũng đã khỏi rồi, sao ăn một bữa cơm mà cũng phải dính chặt vào thế này. Trong nhà ăn đang có nhiều người lắm đấy, không đỏ mặt à.
Có điều cậu cũng không thể từ chối được, vì Phương Ngữ Vi đang ngồi đối diện mà.
“…” Lúc này, Phương Ngữ Vi đang ngồi đối diện mà khóe môi cứ giật liên tục. Cô biết Lê Cẩn thích tên họ Tiêu này, nhưng không ngờ lại thích đến mức đó, quả đúng là nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, bảo bối vô cùng.
Đang ở ngay trước mặt cô mà còn thế này, nếu xung quanh im ắng không người, hai người này còn muốn dính vào nhau đến mức nào hả?
Nếu là vợ chồng bình thường thì thôi không nói làm gì, mới hơn hai mươi tuổi, thích ân ái với nhau không có gì đáng trách, nhưng các người đều là nam đấy! Tôi sắp mù mắt rồi biết không?
Phương Ngữ Vi cảm thấy mình phải quan sát tên họ Tiêu này thật kỹ càng một lần nữa, không tưởng tượng nổi tên đàn ông trông có vẻ ôn hòa vô hại này mà thủ đoạn lại lợi hại như thế, lừa gạt Lê Cẩn thành thế này, hoàn toàn khác hẳn với một Lê Cẩn trong mắt người ngoài.
“Tình cảm của anh Lê và anh Tiêu tốt thật đấy.” Phương Ngữ Vi cố gắng làm cho nụ cười của mình trở nên tự nhiên một chút. Kinh nghiệm nhiều năm nói cho cô biết, mạnh mẽ trước mặt Lê Cẩn là không có tương lai, ra vẻ yếu đuối mới là chính đạo. Cứ nhìn tên họ Tiêu này thì biết, Lê Cẩn thích loại dịu dàng, cho nên cô cũng phải dịu dàng một chút, để giống một đóa hoa trắng nhỏ.
“Đó là đương nhiên, khó khăn lắm tôi mới theo đuổi được Tiểu Thư đấy!” Lê Cẩn đắc ý dạt dào.
Tiêu Dĩ Thư & Phương Ngữ Vi: “…” Giọng điệu tự hào đó của anh là sao?
Tiêu Dĩ Thư không biết phải nói gì, đây là bữa cơm cậu ăn mà phải xấu hổ nhất từ trước đến nay. Phương Ngữ Vi thì uất nghẹn không chịu được, nếu Lê Cẩn không nói dối, vậy thì đúng là kỳ diệu.
Trước đây cô vẫn tưởng Tiêu Dĩ Thư quyến rũ Lê Cẩn, ai ngờ lại là Lê Cẩn theo đuổi Tiêu Dĩ Thư, nếu là vậy, không phải Lê Cẩn là đồng tính luyến ái thuần túy chứ?
Vậy thì mình cứ bám chặt vào làm gì, dù đẹp đến đâu, ăn mặc có khí chất thế nào cũng đều vô dụng hết, giới tính không phù hợp đó!
Có điều cô không hề khó chịu mà lại nghĩ thoáng ngay: Dù Lê Cẩn là đồng tính luyến ái thật đi nữa cũng phải có người thừa kế mà, cô sinh hạ người thừa kế cho Lê gia là được rồi, còn mấy thứ như tình cảm làm sao mà quan trọng bằng địa vị được.
Do đó, mục đích hàng đầu hiện nay chính là tìm cơ hội thân mật với Lê Cẩn, đương nhiên, nghĩ cách để đuổi tên họ Tiêu này đi cũng rất quan trọng.
“Anh Tiêu, tôi vẫn chưa biết anh làm công việc nào.” Phương Ngữ Vi bày ra một nụ cười ngọt xớt hỏi. “Anh đang làm gì vậy?”
“… Tôi làm việc ở Lê Thị, bộ phận thị trường.” Lúc trả lời, Tiêu Dĩ Thư cũng thấy hơi xấu hổ, liệu đối phương có cảm thấy cậu vào bằng cửa sau là mặt dày không.
Phương Ngữ Vi cười nhẹ: “Vậy à, như vậy cũng rất tốt, cũng có thể đi làm cùng anh Lê nhỉ.”
Nhưng kỳ thật Phương Ngữ Vi cảm thấy Tiêu Dĩ Thư chẳng có bản lĩnh gì hết. Cô biết Tiêu Dĩ Thư làm việc gì từ lâu rồi, trong tư liệu điều tra đều có cả mà, lúc mới đọc cô còn tưởng người ta điều tra nhầm chứ. Tuy tên họ Tiêu này vào được Lê Thị, nhưng cũng chỉ là nhân viên cơ sở cấp thấp nhất, nếu là cô, có cho tiền cô cũng chẳng thèm loại công việc này!
Phương Ngữ Vi lại tưởng thành thế này, điều này rõ ràng là Lê Cẩn không muốn để Tiêu Dĩ Thư tiếp xúc với những chuyện cơ mật trong công ty, cho nên chỉ sắp xếp một chức vị nhỏ để đối phó với cậu. Nghĩ đến đây, cô cười lạnh, dù thích thì đã sao, không sinh con được, vĩnh viễn chỉ là người ngoài, chỉ cần nhắc đến vấn đề thừa kế của Lê Thị, tin chắc Tiêu Dĩ Thư tuyệt đối không xen vào được, mà dù Lê Cẩn có bằng lòng, chưa chắc Lê Thiếu Văn đã bằng lòng mà, đây không phải là phân chia cơ nghiệp cho người ngoài sao!
Phương Ngữ Vi càng nghĩ càng cảm thấy có lý, tâm tình cũng tốt lên hẳn, thấy hai người ngồi đối diện ân ái với nhau cũng không quá khó chịu nữa.
Tâm tình tốt lên, cô lại tiếp tục hành động!
“Anh Lê, lúc trước em nghe ba em nói anh kết hôn, nhưng sao không thấy anh tổ chức hôn lễ vậy?” Nói xong, cô dùng ánh mắt sâu xa liếc nhìn Tiêu Dĩ Thư, ngoài mặt thì không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì vui như hoa nở: Dựa vào thân phận của Lê Cẩn, kết hôn với một người đàn ông, làm sao có thể công khai với mọi người được, còn hôn lễ ấy hả, ha ha ~ “Không tổ chức hôn lễ thì thôi, nhưng cũng không thông báo cho bạn bè thân thích, khiến cho mọi người ai cũng tưởng anh vẫn còn độc thân kìa.”
Phương Ngữ Vi rất chắc chắn hai người sẽ không bao giờ tổ chức hôn lễ, cũng sẽ không công khai ra ngoài, cho nên mới không sợ hãi mà hỏi trắng trợn như vậy.
Tiêu Dĩ Thư: “…” Hôn lễ gì đó ngàn vạn lần không thể tổ chức được, tổ chức xong thì mình tiêu đời! Đến lúc đó thì thế nào cũng không nói rõ được!
Nhưng cậu lại không thể nói nguyên nhân cho Phương Ngữ Vi biết, cho nên đành phải nhìn chằm chằm vào Lê Cẩn, hy vọng anh đừng nói lung tung, vạn nhất loại não tàn này nói để hôm nào đó sẽ tổ chức, vậy thì mình thực sự phải chết rồi!
Lê Cẩn bị vẻ mặt đáng thương kia của Tiêu Dĩ Thư làm cho manh đến nỗi tan chảy cả trái tim, toàn thân cứ nhộn nhạo lên. “Khụ!” Anh ho nhẹ một tiếng rồi nói với Phương Ngữ Vi: “Là vì Tiểu Thư không muốn tổ chức, nên tôi nghe theo cậu ấy, bao giờ cậu ấy muốn tổ chức hôn lễ chắc chắn tôi sẽ phát thiếp mời cho mọi người!”
Tiêu Dĩ Thư: “…” Được rồi, tốt hơn một chút so với tưởng tượng của mình!
Phương Ngữ Vi nghẹn họng: “…” Sao không giống như mình nghĩ?
__Hết__
Lê Thiếu Văn nghe xong, quả thật giống như sấm sét giữa trời quang, ông cảm thấy mình sắp không thở được. “Ông có nhìn nhầm không, sao A Cẩn lại vui sướng?” Sao mắt mũi con trai mình đột nhiên lại nhập nhèm vậy, chuyện này không khoa học!
“Đúng là rất vui đấy.” Quản gia cũng rất buồn bực, vô lý quá.
“Tiểu Thư thì sao? A Cẩn vui còn Tiểu Thư thì sao?” Quả thật Lê Thiếu Văn hận không thể rèn sắt thành thép, sao con dâu lại không nắm giữ chắc trái tim con trai vậy?
Á, không đúng, Lê Thiếu Văn tỉnh táo lại, Tiêu Dĩ Thư và Lê Cẩn kết hôn giả mà! Trời ạ, sao lại là giả chứ? Nếu là thật, vậy thì Phương Ngữ Vi chẳng là cái thá gì hết! Hai người còn ngủ riêng phòng, quả đúng là lung tung lộn xộn mà! Nếu đã kết hôn, đương nhiên phải ngủ cùng nhau chứ, nhưng ai bảo cuộc hôn nhân này là giả!
Nghĩ như vậy, quả thật Lê Thiếu Văn rất xót xa, ông hoàn toàn không hiểu con trai đang nghĩ gì.
“Thiếu phu nhân ở trong phòng thiếu gia đó. Không phải hôm qua vừa bị cảm sao, mới khỏi xong, nghe nói còn xuống tầng ăn cơm được, có lẽ bây giờ đang ở tầng một rồi.” Quản gia báo cáo chi tiết.
“Đúng đúng đúng, hôm qua hai đứa nó ngủ chung rồi.” Lê Thiếu Văn khá chú ý đến vấn đề tình cảm của con trai, quá vô dụng rồi đấy biết không? Kết hôn nửa năm, phải nhân cơ hội người ta bị cảm mới lừa lên giường được, còn có tiền đồ hơn một chút không?
Đúng là làm mất hết mặt mũi liệt tổ liệt tông Lê gia!
“Ông đừng đứng đó nữa, mau đi xem đi, rốt cuộc A Cẩn bị làm sao hả?” Lê Thiếu Văn sốt ruột muốn chết. “Biết rõ rồi thì mau đến nói với tôi!”
“Vâng.” Được giao nhiệm vụ, quản gia vội vàng đi “thăm dò” tình hình.
…
Nhà ăn tầng một.
“Tiểu Thư, em ăn cái này đi. Em mới hết cảm cúm xong, phải ăn nhiều canh gà một chút mới tốt cho cơ thể.” Đã nói rõ là phải ân ái, cho nên Lê Cẩn nói được làm được, bắt đầu cực kỳ nhanh, trên bàn cơm cứ phải gọi là ân cần niềm nở. Toàn bộ khoảng thời gian ăn cơm, Tiêu Dĩ Thư không phải tự tay gắp cái gì hết, tất cả đều do Lê Cẩn chu đáo gắp từng món từng món vào bát cho cậu, canh cũng là tự tay anh múc ra bát mới đặt vào tay cậu.
Khiến cho Tiêu Dĩ Thư vô cùng xấu hổ. Cậu chỉ bị cảm cúm thôi mà, đâu phải bị gãy tay, huống hồ dù bị cảm cúm cũng đã khỏi rồi, sao ăn một bữa cơm mà cũng phải dính chặt vào thế này. Trong nhà ăn đang có nhiều người lắm đấy, không đỏ mặt à.
Có điều cậu cũng không thể từ chối được, vì Phương Ngữ Vi đang ngồi đối diện mà.
“…” Lúc này, Phương Ngữ Vi đang ngồi đối diện mà khóe môi cứ giật liên tục. Cô biết Lê Cẩn thích tên họ Tiêu này, nhưng không ngờ lại thích đến mức đó, quả đúng là nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, bảo bối vô cùng.
Đang ở ngay trước mặt cô mà còn thế này, nếu xung quanh im ắng không người, hai người này còn muốn dính vào nhau đến mức nào hả?
Nếu là vợ chồng bình thường thì thôi không nói làm gì, mới hơn hai mươi tuổi, thích ân ái với nhau không có gì đáng trách, nhưng các người đều là nam đấy! Tôi sắp mù mắt rồi biết không?
Phương Ngữ Vi cảm thấy mình phải quan sát tên họ Tiêu này thật kỹ càng một lần nữa, không tưởng tượng nổi tên đàn ông trông có vẻ ôn hòa vô hại này mà thủ đoạn lại lợi hại như thế, lừa gạt Lê Cẩn thành thế này, hoàn toàn khác hẳn với một Lê Cẩn trong mắt người ngoài.
“Tình cảm của anh Lê và anh Tiêu tốt thật đấy.” Phương Ngữ Vi cố gắng làm cho nụ cười của mình trở nên tự nhiên một chút. Kinh nghiệm nhiều năm nói cho cô biết, mạnh mẽ trước mặt Lê Cẩn là không có tương lai, ra vẻ yếu đuối mới là chính đạo. Cứ nhìn tên họ Tiêu này thì biết, Lê Cẩn thích loại dịu dàng, cho nên cô cũng phải dịu dàng một chút, để giống một đóa hoa trắng nhỏ.
“Đó là đương nhiên, khó khăn lắm tôi mới theo đuổi được Tiểu Thư đấy!” Lê Cẩn đắc ý dạt dào.
Tiêu Dĩ Thư & Phương Ngữ Vi: “…” Giọng điệu tự hào đó của anh là sao?
Tiêu Dĩ Thư không biết phải nói gì, đây là bữa cơm cậu ăn mà phải xấu hổ nhất từ trước đến nay. Phương Ngữ Vi thì uất nghẹn không chịu được, nếu Lê Cẩn không nói dối, vậy thì đúng là kỳ diệu.
Trước đây cô vẫn tưởng Tiêu Dĩ Thư quyến rũ Lê Cẩn, ai ngờ lại là Lê Cẩn theo đuổi Tiêu Dĩ Thư, nếu là vậy, không phải Lê Cẩn là đồng tính luyến ái thuần túy chứ?
Vậy thì mình cứ bám chặt vào làm gì, dù đẹp đến đâu, ăn mặc có khí chất thế nào cũng đều vô dụng hết, giới tính không phù hợp đó!
Có điều cô không hề khó chịu mà lại nghĩ thoáng ngay: Dù Lê Cẩn là đồng tính luyến ái thật đi nữa cũng phải có người thừa kế mà, cô sinh hạ người thừa kế cho Lê gia là được rồi, còn mấy thứ như tình cảm làm sao mà quan trọng bằng địa vị được.
Do đó, mục đích hàng đầu hiện nay chính là tìm cơ hội thân mật với Lê Cẩn, đương nhiên, nghĩ cách để đuổi tên họ Tiêu này đi cũng rất quan trọng.
“Anh Tiêu, tôi vẫn chưa biết anh làm công việc nào.” Phương Ngữ Vi bày ra một nụ cười ngọt xớt hỏi. “Anh đang làm gì vậy?”
“… Tôi làm việc ở Lê Thị, bộ phận thị trường.” Lúc trả lời, Tiêu Dĩ Thư cũng thấy hơi xấu hổ, liệu đối phương có cảm thấy cậu vào bằng cửa sau là mặt dày không.
Phương Ngữ Vi cười nhẹ: “Vậy à, như vậy cũng rất tốt, cũng có thể đi làm cùng anh Lê nhỉ.”
Nhưng kỳ thật Phương Ngữ Vi cảm thấy Tiêu Dĩ Thư chẳng có bản lĩnh gì hết. Cô biết Tiêu Dĩ Thư làm việc gì từ lâu rồi, trong tư liệu điều tra đều có cả mà, lúc mới đọc cô còn tưởng người ta điều tra nhầm chứ. Tuy tên họ Tiêu này vào được Lê Thị, nhưng cũng chỉ là nhân viên cơ sở cấp thấp nhất, nếu là cô, có cho tiền cô cũng chẳng thèm loại công việc này!
Phương Ngữ Vi lại tưởng thành thế này, điều này rõ ràng là Lê Cẩn không muốn để Tiêu Dĩ Thư tiếp xúc với những chuyện cơ mật trong công ty, cho nên chỉ sắp xếp một chức vị nhỏ để đối phó với cậu. Nghĩ đến đây, cô cười lạnh, dù thích thì đã sao, không sinh con được, vĩnh viễn chỉ là người ngoài, chỉ cần nhắc đến vấn đề thừa kế của Lê Thị, tin chắc Tiêu Dĩ Thư tuyệt đối không xen vào được, mà dù Lê Cẩn có bằng lòng, chưa chắc Lê Thiếu Văn đã bằng lòng mà, đây không phải là phân chia cơ nghiệp cho người ngoài sao!
Phương Ngữ Vi càng nghĩ càng cảm thấy có lý, tâm tình cũng tốt lên hẳn, thấy hai người ngồi đối diện ân ái với nhau cũng không quá khó chịu nữa.
Tâm tình tốt lên, cô lại tiếp tục hành động!
“Anh Lê, lúc trước em nghe ba em nói anh kết hôn, nhưng sao không thấy anh tổ chức hôn lễ vậy?” Nói xong, cô dùng ánh mắt sâu xa liếc nhìn Tiêu Dĩ Thư, ngoài mặt thì không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì vui như hoa nở: Dựa vào thân phận của Lê Cẩn, kết hôn với một người đàn ông, làm sao có thể công khai với mọi người được, còn hôn lễ ấy hả, ha ha ~ “Không tổ chức hôn lễ thì thôi, nhưng cũng không thông báo cho bạn bè thân thích, khiến cho mọi người ai cũng tưởng anh vẫn còn độc thân kìa.”
Phương Ngữ Vi rất chắc chắn hai người sẽ không bao giờ tổ chức hôn lễ, cũng sẽ không công khai ra ngoài, cho nên mới không sợ hãi mà hỏi trắng trợn như vậy.
Tiêu Dĩ Thư: “…” Hôn lễ gì đó ngàn vạn lần không thể tổ chức được, tổ chức xong thì mình tiêu đời! Đến lúc đó thì thế nào cũng không nói rõ được!
Nhưng cậu lại không thể nói nguyên nhân cho Phương Ngữ Vi biết, cho nên đành phải nhìn chằm chằm vào Lê Cẩn, hy vọng anh đừng nói lung tung, vạn nhất loại não tàn này nói để hôm nào đó sẽ tổ chức, vậy thì mình thực sự phải chết rồi!
Lê Cẩn bị vẻ mặt đáng thương kia của Tiêu Dĩ Thư làm cho manh đến nỗi tan chảy cả trái tim, toàn thân cứ nhộn nhạo lên. “Khụ!” Anh ho nhẹ một tiếng rồi nói với Phương Ngữ Vi: “Là vì Tiểu Thư không muốn tổ chức, nên tôi nghe theo cậu ấy, bao giờ cậu ấy muốn tổ chức hôn lễ chắc chắn tôi sẽ phát thiếp mời cho mọi người!”
Tiêu Dĩ Thư: “…” Được rồi, tốt hơn một chút so với tưởng tượng của mình!
Phương Ngữ Vi nghẹn họng: “…” Sao không giống như mình nghĩ?
__Hết__
Bình luận truyện