Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 53



“Ba, chuyện của nhà chúng ta và Phương gia nên qua đi thôi, gần đây con cũng tóm được một vài nhược điểm.” Lê Cẩn nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy nên bàn bạc trước cùng Lê Thiếu Văn sẽ tốt hơn. “Con muốn nói chuyện với Phương Khuê.”

“Aizzz…” Lê Thiếu Văn thở dài. “Nếu giải quyết được là tốt nhất, nhưng con cũng biết, nhà bọn chúng mặt dày lắm, chỉ nói thôi chắc không có tác dụng đâu.”

“Chuyện này con biết, nếu thật sự không được con sẽ cho thêm chút ngon ngọt.” Lê Cẩn đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. “Dù sao cũng là Lê gia chúng ta nợ ân huệ của Phương gia.”

“Đúng đúng, tuy ba hận không thể làm bọn chúng đi chết ngay, nhưng cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Chúng ta không thể lấy oán trả ơn, không thì ông nội con sẽ chết không nhắm mắt mất.” Lê Thiếu Văn vô cùng bất đắc dĩ, nếu trước đây không có Phương lão gia tử giúp đỡ, chưa chắc ông đã được sinh ra cơ, chứ đừng nói gì đến con trai bảo bối Lê Cẩn của ông.

“Ba cứ yên tâm, con sẽ giải quyết tốt.” Phương gia làm ăn về đất đai nhà cửa, lịch sử đen tối tương đối nhiều, nếu thật sự muốn điều tra, chỉ cần cứng rắn một chút, nhất định sẽ tra được manh mối.

Lúc trước Lê Cẩn không muốn dùng mấy thứ này để uy hiếp Phương Khuê, chuyện này không phúc hậu, hơn nữa Phương gia cũng không có mối uy hiếp nào đối với Lê gia, cùng lắm cũng chỉ là thấy ghét thôi, chỉ cần không cưới Phương Ngữ Vi, ghét thì cứ việc ghét, cũng không tổn thất gì hết, dẫu sao cũng là người ta có ơn với mình.

Nhưng gần đây Phương Ngữ Vi lại luôn giở trò ngay dưới mí mắt anh, muốn phá hỏng gia đình anh, kẻ cướp vợ không thể nhẫn nhịn, cho nên nhất định anh phải giở chút thủ đoạn mới được.

“Phải rồi, dạo này con và Tiểu Thư thế nào rồi?” Lê Thiếu Văn lúc nào cũng có hứng thú với chuyện này, ông cau mày hỏi. “Sao ba nghe nói còn phải gọi bác sĩ Lưu đến kê thuốc, rốt cuộc con đã làm gì nó hả? Con có còn nhân tính không? Nó là vợ con, sao con không biết nặng nhẹ gì hết vậy?”

Lê Cẩn: “…” Con trai ba trông có mất trí như thế sao?

“Cậu ấy không sao, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.” Lê Cẩn giật khóe miệng, cho dù là cha con, nói loại chuyện này cũng xấu hổ lắm.

“Thật không? Nhưng còn phải dùng đến thuốc, thật sự không sao chứ?” Khuôn mặt Lê Thiếu Văn đầy vẻ không tin. “Con đừng có lừa ba nhá!”

Rồi ông còn lắc đầu thở dài nói tiếp: “Aizzz… Cũng đều tại ba không dạy con cho tốt, tính tình con thế này làm sao mà được, nhất định mẹ con sẽ đau lòng lắm. Vợ chỉ dùng để yêu thương thôi, con như thế là không được!”

Lê Cẩn: “…” Ba đúng là ba ruột của con…



Hai ngày sau, Lê Cẩn sửa soạn lại tư liệu kỹ lưỡng rồi đích thân đến Phương gia gặp Phương Khuê.

Về chuyện Lê Cẩn đến nhà, trên dưới Phương gia đều hơi thụ sủng nhược kinh. Phương Khuê và Lý Nhã Cầm cũng không biết rõ dạo này con gái Phương Ngữ Vi đã làm gì, nghe nói là muốn phá hỏng cuộc hôn nhân của Lê Cẩn, chẳng lẽ thành công rồi?

“A Cẩn à, đã lâu cháu không tới thăm bác Phương rồi đấy.” Phương Khuê vừa nhìn thấy Lê Cẩn đã vui vẻ, đây chính là con rể vàng chân chính, vừa trông đã thấy giống một ngọn núi vàng rồi.

“Xin lỗi bác Phương, dạo này cháu hơi bận.” Lê Cẩn quyết định tiên lễ hậu binh. “Không phải hôm nay cháu đã mang quà biếu đến thăm bác và dì sao.” Lại còn là đại lễ nữa đấy.

“Tốt tốt!” Phương Khuê càng vui hơn. “Nào nào, mau ngồi đi, chúng ta nói chuyện.” Phương Khuê mời Lê Cẩn vào phòng khách ngồi, cũng bảo Lý Nhã Cầm mau gọi Phương Ngữ Vi xuống.

“Không cần đâu bác Phương, cháu có chuyện rất quan trọng muốn nói với riêng bác, chúng ta có thể vào thư phòng nói chuyện không?” Lê Cẩn cũng đâu muốn ôn chuyện với Phương Ngữ Vi, anh cứ nhìn Phương Ngữ Vi là đã thấy ngán rồi.

“Đương nhiên có thể.” Trong lòng Phương Khuê sung sướng, chẳng lẽ nói về chuyện hai nhà làm thông gia?

Hai người vào thư phòng ngồi xuống xong, Lê Cẩn lấy những tư liệu mà anh cho người thu thập suốt hai ngày qua đưa cho Phương Khuê. “Mời bác Phương xem.”

Phương Khuê không hiểu lắm, hai nhà hầu như không hợp tác chuyện gì, Lê Cẩn có thể đưa cho mình thứ gì?

Vừa mới mở ra xem, ông ta choáng váng, trong kẹp tài liệu đều là những việc phi pháp và các khoản nợ dai dẳng của tập đoàn Phương Thức suốt mấy năm qua. Ông ta không biết Lê Cẩn lấy từ đâu ra, nhưng tuyệt đối không thể để bất cứ ai nhìn thấy đống tư liệu này.

Phương Khuê run rẩy tay chân giở từng trang, sau đó mới toát mồ hôi lạnh hỏi Lê Cẩn: “A Cẩn, cháu có ý gì?”

“Bác Phương, theo lý, nhà bác có ơn với nhà cháu, cháu không nên làm vậy.” Lúc ban đầu sắc mặt Lê Cẩn cũng không tệ lắm, nhưng giờ đã âm u lại. “Nhưng dạo này Ngữ Vi hơi quá đáng, dù muốn nhà cháu báo ơn đến mấy cũng không thể báo ơn theo cách như vậy.”

“Ngữ Vi rất thích cháu!” Phương Khuê không biết Phương Ngữ Vi đã làm gì, vẫn đang tưởng là vì mấy tin tức yêu đương trên mạng trên báo. “Nó còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, không biết cách đối nhân xử thế, cháu cứ bao dung một chút cho nó.”

“Những chuyện trước kia cô ta làm đều không ảnh hưởng gì nhiều, cháu cũng không để trong lòng.” Lê Cẩn lấy cuộn băng ghi âm và những tấm ảnh chụp lại cảnh Phương Ngữ Vi gặp Chung Khải. “Nhưng bác có biết mấy hôm trước cô ta đã làm gì không?”

Phương Khuê hoàn toàn không hiểu, người đàn ông trong ảnh là tân hoan của con gái? Nhưng con gái ông có rất nhiều tin tức kiểu này, trước kia cũng không thấy Lê Cẩn tức giận mà, không thể chỉ vì như vậy mà muốn chèn ép Phương gia.

Lê Cẩn lạnh mặt nói: “Cô ta cho người đàn ông trong ảnh một số tiền lớn, bảo anh ta dụ dỗ Tiêu Dĩ Thư, cô ta muốn phá hỏng gia đình tôi! Rốt cuộc cô ta và tôi có bao nhiêu thù oán mới có thể nghĩ ra thủ đoạn ác độc đó!” Làm thế này là cắm sừng cho đàn ông, là mối thù ngất trời!

Phương Khuê chảy mồ hôi lạnh, đây thật là… Con gái đúng là hồ đồ, sao lại để bị tóm nhược điểm chứ! “Ngữ Vi không hiểu chuyện, chỉ vì nó thích cháu nên hồ đồ thôi, bác sẽ dạy dỗ lại nó. A Cẩn đừng giận, nhất định bác sẽ dạy dỗ nó thật tốt, sau này nếu nó còn tái phạm, bác sẽ đánh gãy chân nó!”

“Bác Phương, bác là người thông minh, bác biết hôm nay tôi tới đây không phải là để nghe bác nói mấy câu này.” Lê Cẩn tiếp tục lạnh mặt lấy bốn kẹp tài liệu khác ra, đưa một trong số đó cho Phương Khuê. “Đây là những điều tôi đã nghĩ ra suốt hai ngày, chỉ cần bác Phương ký tên, ba kẹp còn lại này bác cứ tùy tiện chọn một cái, hoặc nếu bác thích, cứ cầm hết cũng được.”

Không phải Lê Cẩn vừa đưa hợp đồng cho Phương Khuê, mà là một bản tuyên bố, một bản tuyên bố biểu thị hôn ước của hai nhà Phương Lê chấm dứt tại đây. Thật ra hôn ước này không được pháp luật bảo vệ, chỉ là Lê Cẩn muốn có một chiếc chìa khóa, để giải thoát Lê gia khỏi sự trói buộc của cái hôn ước này, rồi sau đó không còn phải lo lắng đến vấn đề báo ơn nữa.

Phương Khuê hoàn toàn không muốn ký, chỉ cần con gái gả cho Lê Cẩn, vậy thì mọi thứ của Lê gia rất có thể sau này đều là của Phương gia, đây là một miếng thịt béo bở biết bao nhiêu!

“Bác Phương, tôi thật sự tôn trọng bác như một vị trưởng bối, cho nên mới khách khí ngồi đây nói chuyện với bác, nếu tôi không có lương tâm, tôi hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến cái hôn ước chó má này, bây giờ là thời đại nào rồi? Thế kỷ 21 rồi, chỉ một giao ước bằng miệng từ thế hệ trước, căn bản không có hiệu lực pháp lý, điều mà tôi lo chỉ là áp lực của dư luận thôi.” Thấy Phương Khuê không nói gì, Lê Cẩn dứt khoát ngả bài luôn. “Cũng vì Lê gia chúng tôi có lương tâm, nên vẫn cố chịu đựng, nếu không có chuyện Ngữ Vi đã làm lần này, tôi cũng không muốn tới nói vậy với bác.” Ngụ ý chính là, tất cả đều do nhà ông tự chuốc lấy, đúng là không làm không chết.

Phương Khuê thật sự xấu hổ vô cùng, khăn lau mồ hôi của ông ta đã ướt đẫm.

“Đương nhiên, tôi sẽ không quên chuyện báo ơn. Tôi đã bàn bạc với ba tôi rồi, nhất định sẽ có bồi thường hậu hĩnh.” Lê Cẩn đẩy ba kẹp tài liệu kia ra. “Ba thứ này, tin chắc bác Phương sẽ không thể không có hứng thú.”

Phương Khuê run rẩy cầm ba kep tài liệu kia lên xem, không xem thì thôi, vừa xem đã giật mình.

Ba kẹp tài liệu này, một cái là 7,3% cổ phần của tập đoàn Phương Thức, nếu Lê Cẩn thật sự chuyển cho ông ta, ông ta sẽ là người có quyền lên tiếng tuyệt đối trong công ty, không bao giờ còn bị mấy họ hàng có nhiều cổ phần trong công ty dùng thế lực chèn ép nữa. Hiện tại ông ta chỉ có 27% cổ phần, mấy họ hàng kia đều có hơn 30% cổ phần, nếu bọn họ liên hợp lại, thì người mất quyền lực sẽ chính là mình, nhưng có thêm 7,3% cổ phần này thì khác hẳn.

Đây mới thực sự là sức hấp dẫn to lớn, Phương Khuê không biết làm sao mà Lê Cẩn có được cổ phần của công ty mình, nhưng thật sự ông ta rất muốn có.

Thứ hai là một mảnh đất, còn là một khu vực hoàng kim, giá trị chắc chắn là trên 10 triệu, đây mới đúng là tiền thực sự, tuy với Lê Cẩn thì nó không đáng giá, nhưng với Phương Khuê thì thực sự là một quả trứng vàng rơi từ trên trời xuống.

Cái thứ ba thì càng trực tiếp hơn, chính là một tấm chi phiếu với giá trên trời.

Ba thứ này, mỗi thứ đều giá trị đến vạn kim, so sánh với số tài sản của Lê gia mà ông ta chưa chắc đã có được trong tay, thì ba nguồn tài phú trước mặt này hiển nhiên càng có sức hút hơn, ánh mắt Phương Khuê đều thẳng tắp cả lại.

“Tôi biết dùng tiền báo ơn là rất thô tục, nhưng đây chỉ là chút tâm ý nho nhỏ của tôi, hy vọng bác Phương sẽ thích.” Lê Cẩn như cười như không. “Bác Phương chỉ cần ký tên là được, sau này nếu Phương gia có gì cần giúp, chỉ cần tôi đủ khả năng, tôi đều không chối từ.”

“Ký đi.” Lê Cẩn cầm kẹp tài liệu với “lịch sử đen tối” rất dày kia. “Tôi tin bác Phương không thích thứ này đâu, chỉ cần bác ký, tôi vĩnh viễn sẽ không truyền nó ra ngoài.”

Năm phút sau, Lê Cẩn lấy được thứ mình muốn. Phương Khuê thì không thể nói rõ là bị ép buộc hay chủ động, dù sao cũng đã lấy thứ mình thích.

“Bác Phương, quả nhiên bác là trưởng bối của cháu. Sau này hai nhà nên qua lại nhiều hơn, một thời gian nữa cháu sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó sẽ gửi thiếp mời đến tận nhà.” Lê Cẩn hài lòng cực kỳ, chỉ cần Phương gia không còn ép buộc anh thực hiện cái hôn ước kia, vậy thì cái gì cũng dễ nói chuyện, hai nhà vẫn là bạn tốt. Đây chính là mối quan hệ đã kết giao từ đời ông nội mà, có thể không trở mặt là tốt nhất, ông nội dưới suối vàng biết được cũng sẽ mỉm cười nhắm mắt thôi.

“Vậy… Vậy thứ kia…” Phương Khuê hơi lo lắng về “lịch sử đen tối” trong tay Lê Cẩn.

“À, nếu bác Phương thích, cháu để lại cho bác cũng được.” Lê Cẩn cười mỉm. “Cháu vẫn có một phần để dành ở nhà.”

Phương Khuê tức muốn chết.

Trước khi Lê Cẩn rời khỏi Phương gia thì đúng lúc gặp Phương Ngữ Vi đang chờ trong phòng khách. Tâm tình anh rất tốt, trước lúc đi còn tặng cô một nụ cười tươi, khiến Phương Ngữ Vi phải ngây ngất, chuyện gì thế?

Chờ Lê Cẩn đi rồi, cô mới nghe được một tin sét đánh phá vỡ giấc mộng đẹp của cô, không thể gả? Nhưng mình còn chưa làm gì mà!!!

__Hết__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện