Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp
Chương 21
——–Editor: Yin | Beta: Mèo———
Lục Tiêu Viễn trở về sô pha ngồi xuống, mở hộp bánh ngọt ra, xúc ăn một miếng, động tác nhanh đến mức khiến cho Dung Hạc sinh ra ảo giác “sợ bị cướp mất”.
Dung Hạc vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn kịch bản trên sô pha, tự hỏi mình có nên trở về phòng hay không, để tránh quấy rầy công việc của Lục Tiêu Viễn.
Đang lúc cậu định rời đi, Lục Tiêu Viễn ngoắc tay với cậu, nói: “Lại đây cùng nhau ăn đi. ”
Loại “ngọt ngào bất ngờ” này rất xứng với tên của hộp bánh kia, vô cùng ngọt ngào, là loại hương vị ngọt ngấy mà Dung Hạc thích nhất, người bình thường nhất định sẽ thấy rất ngấy.
Lúc cậu mua, nhân viên cửa hàng đã nhắc nhở, “ngọt ngào bất ngờ” là một loại bánh đặc biệt, dành riêng cho những người cực kỳ thích ngọt, nên phải cẩn thận.
Kỳ thật cậu cũng không nghĩ tới, Lục Tiêu Viễn từng có khẩu vị thanh đạm, thế mà hiện tại lại có hảo cảm với đồ ngọt.
Tuy nhiên, mọi thứ đang phát triển theo hướng rất tốt, cũng không ai muốn thay đổi. Huống hồ Lục Tiêu Viễn trong giới nổi danh là người cuồng công việc, mấy năm trước lúc sự nghiệp đang trên đà phát triển, cường độ quay phim vô cùng lớn, ăn đồ ngọt giúp cho hắn nhanh chóng khôi phục tinh lực.
Vừa rồi ở bữa tiệc, Dung Hạc vội vã về nhà, cũng không ăn được nhiều cho lắm, nên sau khi ăn xong một miếng bánh ngọt nhỏ, rất nhanh có dục vọng muốn ăn tiếp miếng thứ hai.
Nhưng dù sao đây cũng là quà tặng cho Lục Tiêu Viễn, cậu ăn nhiều sẽ cảm thấy ngượng ngùng, bèn rút khăn giấy lau tay, chống má nhìn Lục Tiêu Viễn ngồi ăn.
Lục Tiêu Viễn hỏi: “Em không ăn sao? ”
Dung Hạc nói, “Mua cho anh mà, anh ăn nhiều một chút. ”
Mặc dù nói như vậy, nhưng khi nhớ lại hương vị ngọt ngào của pho mát và phô mai, cậu vẫn vô tình nuốt nước bọt.
Đáy mắt Lục Tiêu Viễn thoáng hiện ý cười, xúc một miếng bánh ngọt đưa tới trước mặt Dung Hạc: “Coi như anh mời em nhé. ”
Phòng khách bật đèn tường êm dịu, chỉ có sô pha là sáng, ánh đèn màu ấm áp chiếu xuống, vừa vặn rải trên vai Lục Tiêu Viễn vài phần ôn nhu.
Lúc này Lục Tiêu Viễn, dường như chân thật hơn bao giờ hết.
Dung Hạc giống như bị mê hoặc, có chút sững sờ mở miệng, ăn một miếng trong tay Lục Tiêu Viễn, sau khi nuốt xuống, lại ăn thêm miếng nữa, ăn được một nửa, mới như tỉnh lại từ trong mộng.
Cậu đang làm gì vậy?
Cậu thế mà lại để cho Lục Tiêu Viễn đút mình ăn!
Dung Hạc đoạt lấy nửa chiếc bánh ngọt nhỏ trên tay Lục Tiêu Viễn, nói một câu “Em tự ăn được”, sau đó nhanh chóng quay đầu, mặt đỏ đến sắp bốc hơi.
*
Sau buổi họp sáng tạo, buổi đọc kịch bản đầu tiên cũng được triển khai, địa điểm đặt tại một khách sạn ở thành phố Lăng Bắc.
“Côn Sơn Tuyết” là một bộ phim tiên hiệp nữ chính được đầu tư bởi gã khổng lồ trang web video Shinye Video và Tưởng Thập.
Nữ chính số 1 Đường Y Na, đứng đầu trong top 5 nữ diễn viên hàng đầu của làng giải trí, được mệnh danh là “Nữ hoàng rating”.
Còn có thêm năm sáu người lão làng cùng vài người có lưu lượng khác phối hợp.
Mặc dù mấy nhân vật phụ quan trọng khác không nổi tiếng lắm, nhưng kĩ năng diễn xuất lại vô cùng tốt.
Đội hình có thể được gọi là sang trọng.
Mã Thanh Vũ đến muộn nhất, vừa vào cửa đã thấy Dung Hạc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Dung Hạc dẫn đầu nói một câu: “Đã lâu không gặp. ”
Trong mũi Mã Thanh Vũ phát ra tiếng hừ không rõ ý, toàn bộ ngũ quan chỉ có con ngươi di chuyển lên xuống. Thay vì nói là chào hỏi lại, không bằng nói là một loại thông báo —— thông báo cho Dung Hạc cậu ta vẫn còn nhớ rõ cậu.
Sự ngạo mạn và địch ý tràn ngập trong lời nói, ngay cả Đường Y Na ở bên cạnh cũng nhìn ra.
Cho nên khi Mã Thanh Vũ nhiệt tình chào hỏi cô, cô nhíu nhíu mày, ngón tay thon dài chống cằm, phát ra tiếng “Ừ” không dễ nghe thấy, ánh mắt vẫn dừng trên kịch bản.
Cũng không phải cô muốn chống lại sự bất bình, chẳng qua cô là người sợ phiền toái, không hy vọng đồng nghiệp xung quanh đem ân oán cá nhân mang vào công việc, cả ngày dính vào mấy âm mưu tính kế lẫn nhau, nhất là Dung Hạc và Mã Thanh Vũ và cả cô nữa, đều có không ít đối thủ.
Bị Mã Thanh Vũ không thèm nể mặt ở trước mặt mọi người, Dung Hạc có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn không tức giận.
Năm đó, cậu và Mã Thanh Vũ học ở một học viện hí kịch nào đó, cùng làm việc trong quán cà phê hầu nam trong làng sinh viên, tình cờ, cậu bị người ta quay vào video ngắn, ngoài ý muốn mà trở nên nổi tiếng trên mạng.
Sau đó nghe blogger của video ngắn kia lén nói, kỳ thật hắn ta là do Mã Thanh Vũ mời đến quay mình, kết quả Dung Hạc lại lọt vào ống kính, ai ngờ được Dung Hạc lại vào giới giải trí trước.
Sau đó, cậu cũng vì quan hệ công việc mà có gặp qua Mã Thanh Vũ vài lần, nhưng thái độ của Mã Thanh Vũ vẫn rất kiêu ngạo, nhất là sau khi có nhân khí, nhìn vẻ mặt của cậu tựa như đang nhìn một kẻ thất bại đáng thương, thậm chí còn có chút dương dương tự đắc.
Cậu cũng không phải là một người ngu xuẩn, biết Mã Thanh Vũ vẫn đang canh cánh trong lòng chuyện năm đó may áo cưới cho cậu.
Đối mặt với địch ý không thèm che giấu của Mã Thanh Vũ, Dung Hạc ngược lại rất rộng lượng.
Lúc trước là cậu mượn “gió đông” của Mã Thanh Vũ bước được vào giới, vốn là may mắn, sau này không có Mã Thanh Vũ, cũng chỉ có thể trách năng lực của cậu không đủ.
Nhân viên đến đông đủ, buổi đọc kịch bản chính thức bắt đầu.
Câu chuyện “Côn Sơn Tuyết” xảy ra trong thế giới tiên hiệp, xoay quanh âm mưu thâm nhập vào bách gia Huyền Môn.
Nữ chủ Tô Dẫn Nguyệt là con gái út của chưởng môn Côn Sơn, trong quá trình bước từng bước ra khỏi trói buộc với thân phận là nữ tử, khai tông lập phái, nổi danh thiên hạ. Nam chủ Mạnh Huyền Tinh là môn phái phụ thuộc Côn Sơn, sau khi bị diệt môn tạm trú tại Côn Sơn. Mà Dung Hạc vào vai Dụ Không Tỳ(1) chính là con trai của ân nhân cứu mạng chưởng môn Côn Sơn, lưu lạc bên ngoài, được một gia đình làm nông ở trấn An Nhạc nhận nuôi, năm mười tuổi vào môn phái Côn Sơn.
(1): Cái này mấy chương trước mình edit nhầm thành Du Vô Hà, thực ra thì hai cái tên này nó cũng không khác biệt về nghĩa lắm.
Dụ Không Tỳ tu luyện ở Côn Sơn mấy năm, trước khi nhập thế để du ngoạn thì trở về quê hương một chuyến, lại phát hiện toàn bộ người trong trấn đều đã bị sát hại. Hung thủ là ác nhân đến từ Thập Tam Quỷ Đảo, mục đích là vì muốn có được Tà Thần Tâm Hồn trấn áp ở trấn An Lạc, để có được sức mạnh lật đổ trần thế.
Khi thảm kịch xảy ra, một vài người đã gửi đến các môn phái mong tìm được giúp đỡ. Cuối cùng lại chỉ có một mình nữ chủ chạy đến, bởi vì cứu người suýt nữa rơi vào khe đất, được Dụ Không Tỳ Vết xả thân cứu ra ngoài. Sau đó nam chủ chạy tới, cùng nữ chủ cứu Dụ Không Tỳ Vết bị vây dưới lòng đất.
Ba người trẻ tuổi vừa mới xuất thế giờ phút này không biết rằng, lúc Thập Tam Quỷ Đảo tàn sát trấn An Nhạc, đều được các môn phái khác ngầm đồng ý, ngoài miệng bọn họ nói muốn phong ấn Tà Thần Tâm Hồn, thực tế so với ai cũng muốn có được phần sức mạnh này. Mà chỉ có mượn lực ác nhân mở ra một lỗ hổng, mới có thể làm cho Tà Thần Tâm Hồn tái hiện trên đời. Đây cũng là nguyên nhân các đại môn phái đều cảm giác được dị động, lại chỉ có nam nữ chủ chạy tới tương trợ.
Sau việc này, các đại môn phái bắt đầu xảy ra những vụ án mạng kì lạ, giới tu tiên mơ hồ có dấu hiệu đại loạn.
Ba người đang hỗ trợ điều tra án, Thuận Đằng mò mẫm phát hiện dấu vết tà thần thượng cổ. Lại không biết tất cả tai họa này, kỳ thật đều có liên quan đến Dụ Không Tỳ. Lúc Dụ Không Tỳ ngã vào khe nứt, đã bị linh hồn của Tà Thần ăn mòn.
Trong kết cục của nguyên tác, Dụ Không Tỳ hóa thành tà thần bại trận, Tô Dẫn Nguyệt tiếp nhận linh hồn được hắn đưa tới, sinh ra chính tà đồng thể, một tay sáng tạo ra một trật tự hoàn toàn mới —— trong trần thế mới này, thiện ác giống như dây thừng siết chặt, đan xen song song. Chỉ là không còn đạo đức giả và oan khuất nữa, người tốt thì vô cùng chân thành, người xấu thì sẽ xấu triệt để.
Nhưng vì phát huy tính chân thiện mỹ, kết cục của bộ phim đổi thành Tô Dẫn Nguyệt bế quan tu luyện, dựa vào nội tâm chính trực, cương quyết, nghịch thiên cải mệnh, chiến thắng linh hồn tà thần trong cơ thể, sau khi xuất quan chỉnh đốn tiên môn bách gia, trở thành nữ minh chủ đầu tiên, dưới sự phụ tá của phu quân Mạnh Huyền Tinh đem chính đạo mở rộng, truyền ra một đoạn giai thoại “Nguyện ta như tinh quân như trăng, đêm đêm lưu quang tương sạch”(2)
(2): Câu này trích từ bài “车遥遥篇” của Phạm Thành Đại (范成大). Hình như bài này chưa có bản dịch thơ tại Việt Nam. Câu gốc: ““愿我如星君如月,夜夜流光相皎洁”; Bản Hán Viêt: “Nguyện ta như tinh quân như trăng, đêm đêm lưu quang tương sạch”; Bản dịch nghĩa: “Làm thế nào để cầu nguyện cho tôi là một ngôi sao, bạn là mặt trăng, mỗi đêm bạn và tôi ánh sáng và trắng sáng rực rỡ.”
Bởi vì cốt truyện không thể tách biệt hoàn toàn, nên sự thay đổi này đã gây ra hiệu ứng cánh bướm, khiến phân cảnh diễn vai nam phụ Vưu Giai do Mã Thanh Vũ thủ vai bị giảm khá nhiều, ngược lại, đất diễn của Dung Hạc lại tăng lên kha khá.
Vấn đề này, Mã Thanh Vũ thẳng thắn nói: “Tôi không đồng ý thay đổi kết cục thành như vậy, tôi nghĩ fan nguyên tác cũng không muốn nhìn thấy một kết cục thối nát như vậy. ”
Nhà biên kịch phụ trách viết kết cục là một cô gái trẻ, lúng túng nói: “Nếu tất cả mọi người cảm thấy có vấn đề, đoạn này thực sự có thể sửa lại lần nữa.”
Mã Thanh Vũ nói: “Đá mài một vạn lần cũng là đá thôi. ”
Các biên kịch khác nghe vậy, cũng nhao nhao lên tiếng giải vây.
Mặc dù đọc kịch bản vốn để cho mọi người một cơ hội thảo luận kịch bản, nhưng Mã Thanh Vũ hoàn toàn không màng đại cục, thái độ quá mức kiêu ngạo, khiến cho mấy vị biên kịch đều có chút không xuống đài được.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc Dung Hạc ở bên cạnh, Yến Cảnh thấy không trách, nhỏ giọng nói: “Hắn có người chống lưng. ”
Dung Hạc gật gật đầu, hiểu được.
Loại chuyện này ở trong giới thường xuyên xảy ra, chẳng qua cậu là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống không xem ai ra gì như thế.
Cuối cùng, đạo diễn Lâm vỗ tay vòng vo: “Nếu có vấn đề gì thì cứ ghi lại, sau đó thì từ từ giải quyết. ”
Sau khi đạo diễn Lâm lên tiếng, Mã Thanh Vũ cũng thu liễm lại một chút, nhưng đề tài vừa chuyển lại nói tiếp: “Nhưng mà, vì sao phiên bản truyền hình lại muốn tẩy trắng cho nhân vật phản diện? ”
Lúc cậu ta nói lời này, mọi ánh nhìn đều chĩa vào Dung Hạc.
Trong nháy mắt bị kéo vào trung tâm đề tài, Dung Hạc vẫn còn đang suy nghĩ về mối quan hệ của các nhân vật, phải ngồi thẳng người, sau đó mím môi, không tạo ra hành động thiếu suy nghĩ, muốn xem Mã Thanh Vũ bán thuốc gì ở trong hồ lô.
Quả nhiên, Mã Thanh Vũ lộ vẻ mặt châm chọc nói: “Khán giả bây giờ đã không ưa kiểu này từ lâu rồi, vì vậy loại khéo léo này không cần thiết, cũng chẳng lấy được bao nhiêu tiền thưởng. ”
Những lời nói này mục đích đã quá rõ ràng, vốn dĩ Dung Hạc còn định bỏ qua, nhưng cái nồi “thêm cảnh” và “cải diễn” nháy mắt đều sắp ụp lên đầu mình.
Đúng lúc cậu chuẩn bị mở miệng, nam số 1 Tưởng Thậm trước giờ vẫn không có động tĩnh đột nhiên lên tiếng: “Nhân vật phản diện? Tôi nhớ cậu có vừa nhắc đến nguyên tác, nếu cậu đã xem qua nguyên tác lại là fan trung thành của nguyên tác, sao lại cho rằng Dụ Không Tỳ là một nhân vật phản diện vậy? ”
Tưởng Thập sờ sờ cằm, híp mắt nói: “Cậu không nên chỉ nhìn một phần của bản thân?”
Lời này của Tưởng Thậm không chút lưu tình. Những người khác trên mặt đều đang cười, những trong lòng lại giống như gương sáng.
Mã Thanh Vũ nghẹn họng, không ngờ thái tử gia trong truyền thuyết lại đỡ lời giúp Dung Hạc. Cậu ta thực ra không đọc qua nguyên tác, đành phải cắn răng, không dám cứng rắn với Tưởng Thậm.
Buổi đọc kịch bản kéo dài đến tận tối, Mã Thanh Vũ tuy rằng đã thu liễm vài phần, nhưng vẫn âm thầm nhắm vào Dung Hạc, khiến cho tâm tính vốn bình thản của Dung Hạc bắt đầu không thoải mái. Nhưng cậu cũng không biểu lộ ra cái gì, chỉ là thái độ đối đãi với Mã Thanh Vũ không còn khách khí như lúc ban đầu nữa.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng mở quá cao, mọi người ít nhiều đều có chút nóng nảy, vẫn phải dựa vào đạo diễn Lâm chủ trì đại cục, buổi đọc mới có thể thuận lợi tiến hành.
Dung Hạc uống một nửa chai nước khoáng, cởi vài nút cổ áo ra, lúc xoa bóp mi tâm, đột nhiên cảm thấy điện thoại di động rung lên một chút.
Cậu lấy ra nhìn, thế mà lại là Lục Tiêu Viễn gửi tin nhắn đến: |Mấy giờ kết thúc?|
Cậu lập tức trả lời: | Em không biết, hình như còn lâu lắm.|
Trả lời tin nhắn xong, Lục Tiêu Viễn bên kia không có động tĩnh gì. Chút phiền muộn trong lòng Dung Hạc lại giống như được quét sạch, lúc nhìn khuôn mặt cao ngạo của Mã Thanh Vũ cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Cậu vừa mới đem điện thoại di động cất vào, chợt nghe được Yến Cảnh ở bên tai hỏi: “Anh Hạc, sao trông anh cười vui vẻ thế? ”
Dung Hạc sờ sờ mặt, hỏi: “Anh cười á? ”
Yến Cảnh gật đầu: “Hơn nữa cười còn rất quỷ dị. ”
Dung Hạc nghe vậy, nhanh chóng điều chỉnh biểu tình một chút.
Có thể do Lục Tiêu Viễn đột nhiên gửi tin nhắn hỏi về hành trình của cậu cũng rất quỷ dị đi.
Dung Hạc thẳng lưng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, lại nhịn không được nhìn trộm điện thoại dưới gầm bàn một lần.
Tưởng Thậm và Mã Thanh Vũ vẫn còn việc, nên xin phép về trước. Sau khi tan cuộc, Đường Y Na được vệ sĩ đón đi, mấy nhân vật phụ cũng lần lượt rời đi.
Cuối cùng khi đi ra khỏi khách sạn chỉ còn lại Dung Hạc và Yến Cảnh.
Đẩy cửa lớn ra, mùi mưa phả vào mặt, Dung Hạc hít sâu một ngụm không khí trong lành, đại não đang bị điều hòa hun nóng và phần kịch bản nhồi nhét rốt cục cũng trống rỗng vài phần.
Hôm nay trời mưa bất ngờ, khách sạn chỉ còn lại một chiếc ô cuối cùng. Tài xế của Yến Cảnh trên đường xảy ra tai nạn, không tới được. Yến Cảnh cũng tính toán gọi xe về, bèn chen chúc cùng một cái ô với Dung Hạc.
Ô của khách sạn không lớn, không thể chứa được hai người đàn ông cao 1m8. Yến Cảnh bắt lấy cánh tay to của Dung Hạc, cố gắng tận dụng không gian dưới ô.
Hai người dán vào nhau cùng đi xuống bậc thang, bước vào trong mưa, Dung Hạc mới phát hiện trên bãi đất trống đối diện có một người đàn ông đeo khẩu trang, mặc áo khoác có phần cổ màu xám khói.
Cậu dụi dụi mắt, còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, nhưng người nọ không biến mất.
Dưới ánh đèn đường, quanh người Lục Tiêu Viễn bị làn mưa bao lấy mạ lên một tầng bạc trắng lạnh lẽo. Cho dù ăn mặc khiêm tốn đến đâu, vẫn không thoát khỏi khí chất chói mắt kia.
Cũng may đây là khách sạn cao cấp, sẽ không có người nào rảnh rỗi lại đi dạo ở đây.
Dung Hạc nhận ra Lục Tiêu Viễn, không có nghĩa là Yến Cảnh cũng có thể nhận ra, cậu ta vẫn nắm lấy cánh tay Dung Hạc như trước, thẳng đến khi Lục Tiêu Viễn ở dưới mái hiên nâng mắt lên, kéo khẩu trang xuống, cậu ta mới chửi thầm một câu “Mẹ nó”, lập tức buông Dung Hạc ra, tay đặt sau lưng tỏ vẻ mình trong sạch, thiếu chút nữa đã làm rơi ô.
Dung Hạc giật mình nhìn người tới: “Sao anh lại ở đây? ”
Lục Tiêu Viễn không nói một lời đi tới trước mặt Dung Hạc, từ trong túi áo khoác vươn tay, kéo cậu từ dưới ô Yến Cảnh vào dưới ô của mình, sau đó hỏi cậu: “Sao không lấy ô của khách sạn, ướt hết người rồi. ”
Dung Hạc còn chưa kịp phản ứng, khoang mũi đã tràn đầy mùi tuyết tùng lạnh lẽo, cậu lặng lẽ hít một hơi, nói: “Đây là chiếc ô duy nhất còn sót lại trong khách sạn.”
Yến Cảnh nhìn người đang ôm dưới ô lớn, cầm chiếc ô nhỏ của mình gãi gãi phía sau cổ, hít một hơi cười nói: “Xin chào thầy Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi. ”
Lục Tiêu Viễn hơi cúi đầu, vẫn là thái độ xa cách mang tính biểu tượng kia.
Yến Cảnh tuy rằng chỉ mới mười chín tuổi, vẫn còn rất nhỏ, nhưng năng lực quan sát không tồi. Cậu ta vô cùng thức thời nói lời tạm biệt với Dung Hạc, sau đó rời đi nhanh chóng.
Bất ngờ nhìn thấy Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc nói không vui thì chính là giả.
Lúc đi về bãi đậu xe, Dung Hạc ngửa đầu nhìn về phía góc nghiêng của Lục Tiêu Viễn đang ở gần trong gang tấc, lại hỏi: “Thầy Lục, anh còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của em đâu, sao anh lại xuất hiện ở đây? ”
Lục Tiêu Viễn nói: “Đi ngang qua. ”
Dung Hạc nhớ tới lần đó đến đoàn phim của Phùng Tử Dực thăm ban, Lục Tiêu Viễn cũng vừa vặn đi ngang qua, bèn nói: “Thật trùng hợp, anh lại đi ngang qua, là có công việc ở gần đây sao? ”
“Không phải, là bởi vì trời mưa.”
“Hả…”
Dung Hạc vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại từ buổi đọc kịch bản siêu dài, bối rối, không hiểu được logic bên trong từ “Mưa” và “Đi ngang qua” của hắn.
Vài giây sau, cậu nhớ tới tin nhắn Lục Tiêu Viễn gửi cho cậu một tiếng trước, đột nhiên liên tưởng đến cái gì đó, bước chân dừng lại: “Anh Lục không phải là vì trời mưa, nên mới cố ý đến đón em chứ? ”
Dung Hạc hỏi ra những lời này liền hối hận, cậu cắn đầu lưỡi, trong lòng tự nhủ mình thật sự là hồ đồ, cư nhiên lại nói ra hết lời trong lòng.
Đang lúc cậu muốn tìm lời bổ sung, Lục Tiêu Viễn thế nhưng lại “Ừ” một tiếng.
Bàn tay to lớn đặt trên vai cậu ý vị không rõ ràng, vỗ nhẹ ót cậu một cái, lòng bàn tay hơi dùng lực nhẹ, đẩy cậu đi về phía ghế phụ.
——————–
Lục Tiêu Viễn trở về sô pha ngồi xuống, mở hộp bánh ngọt ra, xúc ăn một miếng, động tác nhanh đến mức khiến cho Dung Hạc sinh ra ảo giác “sợ bị cướp mất”.
Dung Hạc vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn kịch bản trên sô pha, tự hỏi mình có nên trở về phòng hay không, để tránh quấy rầy công việc của Lục Tiêu Viễn.
Đang lúc cậu định rời đi, Lục Tiêu Viễn ngoắc tay với cậu, nói: “Lại đây cùng nhau ăn đi. ”
Loại “ngọt ngào bất ngờ” này rất xứng với tên của hộp bánh kia, vô cùng ngọt ngào, là loại hương vị ngọt ngấy mà Dung Hạc thích nhất, người bình thường nhất định sẽ thấy rất ngấy.
Lúc cậu mua, nhân viên cửa hàng đã nhắc nhở, “ngọt ngào bất ngờ” là một loại bánh đặc biệt, dành riêng cho những người cực kỳ thích ngọt, nên phải cẩn thận.
Kỳ thật cậu cũng không nghĩ tới, Lục Tiêu Viễn từng có khẩu vị thanh đạm, thế mà hiện tại lại có hảo cảm với đồ ngọt.
Tuy nhiên, mọi thứ đang phát triển theo hướng rất tốt, cũng không ai muốn thay đổi. Huống hồ Lục Tiêu Viễn trong giới nổi danh là người cuồng công việc, mấy năm trước lúc sự nghiệp đang trên đà phát triển, cường độ quay phim vô cùng lớn, ăn đồ ngọt giúp cho hắn nhanh chóng khôi phục tinh lực.
Vừa rồi ở bữa tiệc, Dung Hạc vội vã về nhà, cũng không ăn được nhiều cho lắm, nên sau khi ăn xong một miếng bánh ngọt nhỏ, rất nhanh có dục vọng muốn ăn tiếp miếng thứ hai.
Nhưng dù sao đây cũng là quà tặng cho Lục Tiêu Viễn, cậu ăn nhiều sẽ cảm thấy ngượng ngùng, bèn rút khăn giấy lau tay, chống má nhìn Lục Tiêu Viễn ngồi ăn.
Lục Tiêu Viễn hỏi: “Em không ăn sao? ”
Dung Hạc nói, “Mua cho anh mà, anh ăn nhiều một chút. ”
Mặc dù nói như vậy, nhưng khi nhớ lại hương vị ngọt ngào của pho mát và phô mai, cậu vẫn vô tình nuốt nước bọt.
Đáy mắt Lục Tiêu Viễn thoáng hiện ý cười, xúc một miếng bánh ngọt đưa tới trước mặt Dung Hạc: “Coi như anh mời em nhé. ”
Phòng khách bật đèn tường êm dịu, chỉ có sô pha là sáng, ánh đèn màu ấm áp chiếu xuống, vừa vặn rải trên vai Lục Tiêu Viễn vài phần ôn nhu.
Lúc này Lục Tiêu Viễn, dường như chân thật hơn bao giờ hết.
Dung Hạc giống như bị mê hoặc, có chút sững sờ mở miệng, ăn một miếng trong tay Lục Tiêu Viễn, sau khi nuốt xuống, lại ăn thêm miếng nữa, ăn được một nửa, mới như tỉnh lại từ trong mộng.
Cậu đang làm gì vậy?
Cậu thế mà lại để cho Lục Tiêu Viễn đút mình ăn!
Dung Hạc đoạt lấy nửa chiếc bánh ngọt nhỏ trên tay Lục Tiêu Viễn, nói một câu “Em tự ăn được”, sau đó nhanh chóng quay đầu, mặt đỏ đến sắp bốc hơi.
*
Sau buổi họp sáng tạo, buổi đọc kịch bản đầu tiên cũng được triển khai, địa điểm đặt tại một khách sạn ở thành phố Lăng Bắc.
“Côn Sơn Tuyết” là một bộ phim tiên hiệp nữ chính được đầu tư bởi gã khổng lồ trang web video Shinye Video và Tưởng Thập.
Nữ chính số 1 Đường Y Na, đứng đầu trong top 5 nữ diễn viên hàng đầu của làng giải trí, được mệnh danh là “Nữ hoàng rating”.
Còn có thêm năm sáu người lão làng cùng vài người có lưu lượng khác phối hợp.
Mặc dù mấy nhân vật phụ quan trọng khác không nổi tiếng lắm, nhưng kĩ năng diễn xuất lại vô cùng tốt.
Đội hình có thể được gọi là sang trọng.
Mã Thanh Vũ đến muộn nhất, vừa vào cửa đã thấy Dung Hạc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Dung Hạc dẫn đầu nói một câu: “Đã lâu không gặp. ”
Trong mũi Mã Thanh Vũ phát ra tiếng hừ không rõ ý, toàn bộ ngũ quan chỉ có con ngươi di chuyển lên xuống. Thay vì nói là chào hỏi lại, không bằng nói là một loại thông báo —— thông báo cho Dung Hạc cậu ta vẫn còn nhớ rõ cậu.
Sự ngạo mạn và địch ý tràn ngập trong lời nói, ngay cả Đường Y Na ở bên cạnh cũng nhìn ra.
Cho nên khi Mã Thanh Vũ nhiệt tình chào hỏi cô, cô nhíu nhíu mày, ngón tay thon dài chống cằm, phát ra tiếng “Ừ” không dễ nghe thấy, ánh mắt vẫn dừng trên kịch bản.
Cũng không phải cô muốn chống lại sự bất bình, chẳng qua cô là người sợ phiền toái, không hy vọng đồng nghiệp xung quanh đem ân oán cá nhân mang vào công việc, cả ngày dính vào mấy âm mưu tính kế lẫn nhau, nhất là Dung Hạc và Mã Thanh Vũ và cả cô nữa, đều có không ít đối thủ.
Bị Mã Thanh Vũ không thèm nể mặt ở trước mặt mọi người, Dung Hạc có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn không tức giận.
Năm đó, cậu và Mã Thanh Vũ học ở một học viện hí kịch nào đó, cùng làm việc trong quán cà phê hầu nam trong làng sinh viên, tình cờ, cậu bị người ta quay vào video ngắn, ngoài ý muốn mà trở nên nổi tiếng trên mạng.
Sau đó nghe blogger của video ngắn kia lén nói, kỳ thật hắn ta là do Mã Thanh Vũ mời đến quay mình, kết quả Dung Hạc lại lọt vào ống kính, ai ngờ được Dung Hạc lại vào giới giải trí trước.
Sau đó, cậu cũng vì quan hệ công việc mà có gặp qua Mã Thanh Vũ vài lần, nhưng thái độ của Mã Thanh Vũ vẫn rất kiêu ngạo, nhất là sau khi có nhân khí, nhìn vẻ mặt của cậu tựa như đang nhìn một kẻ thất bại đáng thương, thậm chí còn có chút dương dương tự đắc.
Cậu cũng không phải là một người ngu xuẩn, biết Mã Thanh Vũ vẫn đang canh cánh trong lòng chuyện năm đó may áo cưới cho cậu.
Đối mặt với địch ý không thèm che giấu của Mã Thanh Vũ, Dung Hạc ngược lại rất rộng lượng.
Lúc trước là cậu mượn “gió đông” của Mã Thanh Vũ bước được vào giới, vốn là may mắn, sau này không có Mã Thanh Vũ, cũng chỉ có thể trách năng lực của cậu không đủ.
Nhân viên đến đông đủ, buổi đọc kịch bản chính thức bắt đầu.
Câu chuyện “Côn Sơn Tuyết” xảy ra trong thế giới tiên hiệp, xoay quanh âm mưu thâm nhập vào bách gia Huyền Môn.
Nữ chủ Tô Dẫn Nguyệt là con gái út của chưởng môn Côn Sơn, trong quá trình bước từng bước ra khỏi trói buộc với thân phận là nữ tử, khai tông lập phái, nổi danh thiên hạ. Nam chủ Mạnh Huyền Tinh là môn phái phụ thuộc Côn Sơn, sau khi bị diệt môn tạm trú tại Côn Sơn. Mà Dung Hạc vào vai Dụ Không Tỳ(1) chính là con trai của ân nhân cứu mạng chưởng môn Côn Sơn, lưu lạc bên ngoài, được một gia đình làm nông ở trấn An Nhạc nhận nuôi, năm mười tuổi vào môn phái Côn Sơn.
(1): Cái này mấy chương trước mình edit nhầm thành Du Vô Hà, thực ra thì hai cái tên này nó cũng không khác biệt về nghĩa lắm.
Dụ Không Tỳ tu luyện ở Côn Sơn mấy năm, trước khi nhập thế để du ngoạn thì trở về quê hương một chuyến, lại phát hiện toàn bộ người trong trấn đều đã bị sát hại. Hung thủ là ác nhân đến từ Thập Tam Quỷ Đảo, mục đích là vì muốn có được Tà Thần Tâm Hồn trấn áp ở trấn An Lạc, để có được sức mạnh lật đổ trần thế.
Khi thảm kịch xảy ra, một vài người đã gửi đến các môn phái mong tìm được giúp đỡ. Cuối cùng lại chỉ có một mình nữ chủ chạy đến, bởi vì cứu người suýt nữa rơi vào khe đất, được Dụ Không Tỳ Vết xả thân cứu ra ngoài. Sau đó nam chủ chạy tới, cùng nữ chủ cứu Dụ Không Tỳ Vết bị vây dưới lòng đất.
Ba người trẻ tuổi vừa mới xuất thế giờ phút này không biết rằng, lúc Thập Tam Quỷ Đảo tàn sát trấn An Nhạc, đều được các môn phái khác ngầm đồng ý, ngoài miệng bọn họ nói muốn phong ấn Tà Thần Tâm Hồn, thực tế so với ai cũng muốn có được phần sức mạnh này. Mà chỉ có mượn lực ác nhân mở ra một lỗ hổng, mới có thể làm cho Tà Thần Tâm Hồn tái hiện trên đời. Đây cũng là nguyên nhân các đại môn phái đều cảm giác được dị động, lại chỉ có nam nữ chủ chạy tới tương trợ.
Sau việc này, các đại môn phái bắt đầu xảy ra những vụ án mạng kì lạ, giới tu tiên mơ hồ có dấu hiệu đại loạn.
Ba người đang hỗ trợ điều tra án, Thuận Đằng mò mẫm phát hiện dấu vết tà thần thượng cổ. Lại không biết tất cả tai họa này, kỳ thật đều có liên quan đến Dụ Không Tỳ. Lúc Dụ Không Tỳ ngã vào khe nứt, đã bị linh hồn của Tà Thần ăn mòn.
Trong kết cục của nguyên tác, Dụ Không Tỳ hóa thành tà thần bại trận, Tô Dẫn Nguyệt tiếp nhận linh hồn được hắn đưa tới, sinh ra chính tà đồng thể, một tay sáng tạo ra một trật tự hoàn toàn mới —— trong trần thế mới này, thiện ác giống như dây thừng siết chặt, đan xen song song. Chỉ là không còn đạo đức giả và oan khuất nữa, người tốt thì vô cùng chân thành, người xấu thì sẽ xấu triệt để.
Nhưng vì phát huy tính chân thiện mỹ, kết cục của bộ phim đổi thành Tô Dẫn Nguyệt bế quan tu luyện, dựa vào nội tâm chính trực, cương quyết, nghịch thiên cải mệnh, chiến thắng linh hồn tà thần trong cơ thể, sau khi xuất quan chỉnh đốn tiên môn bách gia, trở thành nữ minh chủ đầu tiên, dưới sự phụ tá của phu quân Mạnh Huyền Tinh đem chính đạo mở rộng, truyền ra một đoạn giai thoại “Nguyện ta như tinh quân như trăng, đêm đêm lưu quang tương sạch”(2)
(2): Câu này trích từ bài “车遥遥篇” của Phạm Thành Đại (范成大). Hình như bài này chưa có bản dịch thơ tại Việt Nam. Câu gốc: ““愿我如星君如月,夜夜流光相皎洁”; Bản Hán Viêt: “Nguyện ta như tinh quân như trăng, đêm đêm lưu quang tương sạch”; Bản dịch nghĩa: “Làm thế nào để cầu nguyện cho tôi là một ngôi sao, bạn là mặt trăng, mỗi đêm bạn và tôi ánh sáng và trắng sáng rực rỡ.”
Bởi vì cốt truyện không thể tách biệt hoàn toàn, nên sự thay đổi này đã gây ra hiệu ứng cánh bướm, khiến phân cảnh diễn vai nam phụ Vưu Giai do Mã Thanh Vũ thủ vai bị giảm khá nhiều, ngược lại, đất diễn của Dung Hạc lại tăng lên kha khá.
Vấn đề này, Mã Thanh Vũ thẳng thắn nói: “Tôi không đồng ý thay đổi kết cục thành như vậy, tôi nghĩ fan nguyên tác cũng không muốn nhìn thấy một kết cục thối nát như vậy. ”
Nhà biên kịch phụ trách viết kết cục là một cô gái trẻ, lúng túng nói: “Nếu tất cả mọi người cảm thấy có vấn đề, đoạn này thực sự có thể sửa lại lần nữa.”
Mã Thanh Vũ nói: “Đá mài một vạn lần cũng là đá thôi. ”
Các biên kịch khác nghe vậy, cũng nhao nhao lên tiếng giải vây.
Mặc dù đọc kịch bản vốn để cho mọi người một cơ hội thảo luận kịch bản, nhưng Mã Thanh Vũ hoàn toàn không màng đại cục, thái độ quá mức kiêu ngạo, khiến cho mấy vị biên kịch đều có chút không xuống đài được.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc Dung Hạc ở bên cạnh, Yến Cảnh thấy không trách, nhỏ giọng nói: “Hắn có người chống lưng. ”
Dung Hạc gật gật đầu, hiểu được.
Loại chuyện này ở trong giới thường xuyên xảy ra, chẳng qua cậu là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống không xem ai ra gì như thế.
Cuối cùng, đạo diễn Lâm vỗ tay vòng vo: “Nếu có vấn đề gì thì cứ ghi lại, sau đó thì từ từ giải quyết. ”
Sau khi đạo diễn Lâm lên tiếng, Mã Thanh Vũ cũng thu liễm lại một chút, nhưng đề tài vừa chuyển lại nói tiếp: “Nhưng mà, vì sao phiên bản truyền hình lại muốn tẩy trắng cho nhân vật phản diện? ”
Lúc cậu ta nói lời này, mọi ánh nhìn đều chĩa vào Dung Hạc.
Trong nháy mắt bị kéo vào trung tâm đề tài, Dung Hạc vẫn còn đang suy nghĩ về mối quan hệ của các nhân vật, phải ngồi thẳng người, sau đó mím môi, không tạo ra hành động thiếu suy nghĩ, muốn xem Mã Thanh Vũ bán thuốc gì ở trong hồ lô.
Quả nhiên, Mã Thanh Vũ lộ vẻ mặt châm chọc nói: “Khán giả bây giờ đã không ưa kiểu này từ lâu rồi, vì vậy loại khéo léo này không cần thiết, cũng chẳng lấy được bao nhiêu tiền thưởng. ”
Những lời nói này mục đích đã quá rõ ràng, vốn dĩ Dung Hạc còn định bỏ qua, nhưng cái nồi “thêm cảnh” và “cải diễn” nháy mắt đều sắp ụp lên đầu mình.
Đúng lúc cậu chuẩn bị mở miệng, nam số 1 Tưởng Thậm trước giờ vẫn không có động tĩnh đột nhiên lên tiếng: “Nhân vật phản diện? Tôi nhớ cậu có vừa nhắc đến nguyên tác, nếu cậu đã xem qua nguyên tác lại là fan trung thành của nguyên tác, sao lại cho rằng Dụ Không Tỳ là một nhân vật phản diện vậy? ”
Tưởng Thập sờ sờ cằm, híp mắt nói: “Cậu không nên chỉ nhìn một phần của bản thân?”
Lời này của Tưởng Thậm không chút lưu tình. Những người khác trên mặt đều đang cười, những trong lòng lại giống như gương sáng.
Mã Thanh Vũ nghẹn họng, không ngờ thái tử gia trong truyền thuyết lại đỡ lời giúp Dung Hạc. Cậu ta thực ra không đọc qua nguyên tác, đành phải cắn răng, không dám cứng rắn với Tưởng Thậm.
Buổi đọc kịch bản kéo dài đến tận tối, Mã Thanh Vũ tuy rằng đã thu liễm vài phần, nhưng vẫn âm thầm nhắm vào Dung Hạc, khiến cho tâm tính vốn bình thản của Dung Hạc bắt đầu không thoải mái. Nhưng cậu cũng không biểu lộ ra cái gì, chỉ là thái độ đối đãi với Mã Thanh Vũ không còn khách khí như lúc ban đầu nữa.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng mở quá cao, mọi người ít nhiều đều có chút nóng nảy, vẫn phải dựa vào đạo diễn Lâm chủ trì đại cục, buổi đọc mới có thể thuận lợi tiến hành.
Dung Hạc uống một nửa chai nước khoáng, cởi vài nút cổ áo ra, lúc xoa bóp mi tâm, đột nhiên cảm thấy điện thoại di động rung lên một chút.
Cậu lấy ra nhìn, thế mà lại là Lục Tiêu Viễn gửi tin nhắn đến: |Mấy giờ kết thúc?|
Cậu lập tức trả lời: | Em không biết, hình như còn lâu lắm.|
Trả lời tin nhắn xong, Lục Tiêu Viễn bên kia không có động tĩnh gì. Chút phiền muộn trong lòng Dung Hạc lại giống như được quét sạch, lúc nhìn khuôn mặt cao ngạo của Mã Thanh Vũ cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Cậu vừa mới đem điện thoại di động cất vào, chợt nghe được Yến Cảnh ở bên tai hỏi: “Anh Hạc, sao trông anh cười vui vẻ thế? ”
Dung Hạc sờ sờ mặt, hỏi: “Anh cười á? ”
Yến Cảnh gật đầu: “Hơn nữa cười còn rất quỷ dị. ”
Dung Hạc nghe vậy, nhanh chóng điều chỉnh biểu tình một chút.
Có thể do Lục Tiêu Viễn đột nhiên gửi tin nhắn hỏi về hành trình của cậu cũng rất quỷ dị đi.
Dung Hạc thẳng lưng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, lại nhịn không được nhìn trộm điện thoại dưới gầm bàn một lần.
Tưởng Thậm và Mã Thanh Vũ vẫn còn việc, nên xin phép về trước. Sau khi tan cuộc, Đường Y Na được vệ sĩ đón đi, mấy nhân vật phụ cũng lần lượt rời đi.
Cuối cùng khi đi ra khỏi khách sạn chỉ còn lại Dung Hạc và Yến Cảnh.
Đẩy cửa lớn ra, mùi mưa phả vào mặt, Dung Hạc hít sâu một ngụm không khí trong lành, đại não đang bị điều hòa hun nóng và phần kịch bản nhồi nhét rốt cục cũng trống rỗng vài phần.
Hôm nay trời mưa bất ngờ, khách sạn chỉ còn lại một chiếc ô cuối cùng. Tài xế của Yến Cảnh trên đường xảy ra tai nạn, không tới được. Yến Cảnh cũng tính toán gọi xe về, bèn chen chúc cùng một cái ô với Dung Hạc.
Ô của khách sạn không lớn, không thể chứa được hai người đàn ông cao 1m8. Yến Cảnh bắt lấy cánh tay to của Dung Hạc, cố gắng tận dụng không gian dưới ô.
Hai người dán vào nhau cùng đi xuống bậc thang, bước vào trong mưa, Dung Hạc mới phát hiện trên bãi đất trống đối diện có một người đàn ông đeo khẩu trang, mặc áo khoác có phần cổ màu xám khói.
Cậu dụi dụi mắt, còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, nhưng người nọ không biến mất.
Dưới ánh đèn đường, quanh người Lục Tiêu Viễn bị làn mưa bao lấy mạ lên một tầng bạc trắng lạnh lẽo. Cho dù ăn mặc khiêm tốn đến đâu, vẫn không thoát khỏi khí chất chói mắt kia.
Cũng may đây là khách sạn cao cấp, sẽ không có người nào rảnh rỗi lại đi dạo ở đây.
Dung Hạc nhận ra Lục Tiêu Viễn, không có nghĩa là Yến Cảnh cũng có thể nhận ra, cậu ta vẫn nắm lấy cánh tay Dung Hạc như trước, thẳng đến khi Lục Tiêu Viễn ở dưới mái hiên nâng mắt lên, kéo khẩu trang xuống, cậu ta mới chửi thầm một câu “Mẹ nó”, lập tức buông Dung Hạc ra, tay đặt sau lưng tỏ vẻ mình trong sạch, thiếu chút nữa đã làm rơi ô.
Dung Hạc giật mình nhìn người tới: “Sao anh lại ở đây? ”
Lục Tiêu Viễn không nói một lời đi tới trước mặt Dung Hạc, từ trong túi áo khoác vươn tay, kéo cậu từ dưới ô Yến Cảnh vào dưới ô của mình, sau đó hỏi cậu: “Sao không lấy ô của khách sạn, ướt hết người rồi. ”
Dung Hạc còn chưa kịp phản ứng, khoang mũi đã tràn đầy mùi tuyết tùng lạnh lẽo, cậu lặng lẽ hít một hơi, nói: “Đây là chiếc ô duy nhất còn sót lại trong khách sạn.”
Yến Cảnh nhìn người đang ôm dưới ô lớn, cầm chiếc ô nhỏ của mình gãi gãi phía sau cổ, hít một hơi cười nói: “Xin chào thầy Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi. ”
Lục Tiêu Viễn hơi cúi đầu, vẫn là thái độ xa cách mang tính biểu tượng kia.
Yến Cảnh tuy rằng chỉ mới mười chín tuổi, vẫn còn rất nhỏ, nhưng năng lực quan sát không tồi. Cậu ta vô cùng thức thời nói lời tạm biệt với Dung Hạc, sau đó rời đi nhanh chóng.
Bất ngờ nhìn thấy Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc nói không vui thì chính là giả.
Lúc đi về bãi đậu xe, Dung Hạc ngửa đầu nhìn về phía góc nghiêng của Lục Tiêu Viễn đang ở gần trong gang tấc, lại hỏi: “Thầy Lục, anh còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của em đâu, sao anh lại xuất hiện ở đây? ”
Lục Tiêu Viễn nói: “Đi ngang qua. ”
Dung Hạc nhớ tới lần đó đến đoàn phim của Phùng Tử Dực thăm ban, Lục Tiêu Viễn cũng vừa vặn đi ngang qua, bèn nói: “Thật trùng hợp, anh lại đi ngang qua, là có công việc ở gần đây sao? ”
“Không phải, là bởi vì trời mưa.”
“Hả…”
Dung Hạc vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại từ buổi đọc kịch bản siêu dài, bối rối, không hiểu được logic bên trong từ “Mưa” và “Đi ngang qua” của hắn.
Vài giây sau, cậu nhớ tới tin nhắn Lục Tiêu Viễn gửi cho cậu một tiếng trước, đột nhiên liên tưởng đến cái gì đó, bước chân dừng lại: “Anh Lục không phải là vì trời mưa, nên mới cố ý đến đón em chứ? ”
Dung Hạc hỏi ra những lời này liền hối hận, cậu cắn đầu lưỡi, trong lòng tự nhủ mình thật sự là hồ đồ, cư nhiên lại nói ra hết lời trong lòng.
Đang lúc cậu muốn tìm lời bổ sung, Lục Tiêu Viễn thế nhưng lại “Ừ” một tiếng.
Bàn tay to lớn đặt trên vai cậu ý vị không rõ ràng, vỗ nhẹ ót cậu một cái, lòng bàn tay hơi dùng lực nhẹ, đẩy cậu đi về phía ghế phụ.
——————–
Bình luận truyện