Kẻ Mạo Danh

Chương 16



Alex đến tòa và ngồi vào ghế chỉ lúc mười giờ kém năm sáng hôm sau. Pearson chào anh bằng một nụ cười ấm áp. Phải chăng ông ta đã tha thứ cho anh tội vô lễ, hay đơn giản là tự tin về kết quả? Trong lúc chờ bồi thẩm đoàn đến, hai người tán gẫu với nhau về hoa hồng, môn cricket (bóng gậy) thậm chí cả việc ai có khả năng trở thành Thị trưởng London nhất, nhưng không một lời về những gì đã diễn ra căng thẳng đến từng phút trong hai tuần vừa qua.

Những phút chờ đợi đã thành giờ. Một giờ chiều mà vẫn không thấy bóng dáng bồi thẩm đoàn, ngài thẩm phán quyết định cho mọi người một tiếng ăn trưa. Pearson lên Bar Mess trên tầng thượng dùng bữa, còn Alex đi lại ở hành lang ngoài phòng xử án số bốn. Bồi thẩm đoàn trong các vụ án giết người ít khi bỏ ra dưới bốn tiếng để đạt được kết luận, bố anh đã nói thế qua điện thoại sáng nay, vì họ sợ bị cho là không nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của mình.

Bốn giờ tám phút, bồi thẩm đoàn đã ngồi đầy đủ ở vị trí của mình và lần này Alex nhận thấy biểu hiện của họ đã từ trống rỗng trở thành ngạc nhiên. Ngài thẩm phán Sackville không có cách nào hơn ngoài việc cho họ về nghỉ ngơi đêm tiếp theo.

***

Sáng hôm sau, Alex chỉ phải đi lại ngoài hành lang đá hoa có hơn một tiếng trước khi người gác tòa đột ngột từ phòng xử án đi ra và hô to, “Bồi thẩm đoàn đang tới phòng xử án số bốn.”

Một lần nữa, ông chủ tịch lại đọc một tờ giấy đã được viết sẵn. “Thưa ngài,” ông ta bắt đầu, cặp mắt không ngước lên khỏi tờ giấy đang cầm, tay run nhè nhẹ. “Dù đã bàn luận nhiều giờ, chúng tôi vẫn không thể đi đến quyết định thống nhất, và mong ngài cho ý kiến về việc chúng tôi nên tiếp tục công việc như thế nào.”

“Tôi rất thông cảm với rắc rối của các vị,” ngài thẩm phán trả lời, “nhưng tôi phải đề nghị các vị cố gắng thêm một lần để có được một quyết định chung. Nếu mọi thủ tục trong phiên tòa này phải diễn ra thêm lần nữa, tôi sẽ phải bất đắc dĩ yêu cầu xử lại.”

Alex cúi đầu. Anh nhẽ ra phải chuẩn bị cho xử lại. Nếu họ cho anh một cơ hội nữa, anh chắc chắn.... Bồi thẩm đoàn lại trở vào, không nói gì thêm và cũng không quay lại thêm lần nào trong buổi sáng.

***

Alex ngồi một mình trong góc nhà hàng ở tầng

ba. Kệ cho đĩa súp nguội ngắt, anh cứ ngồi di mấy miếng salad quanh đĩa, rồi lại trở về đi đi lại lại ở hành lang.

Ba giờ mười hai phút, có tiếng thông báo trên loa: “Mời những người có liên quan đến vụ Cartwright về phòng xử án số bốn, bồi thẩm đoàn đang quay lại.”

Alex hòa vào dòng người đang vội vã đi dọc theo hành lang tràn vào phòng. Lúc tất cả đã yên vị, ngài thẩm phán mới xuất hiện và cho phép người gác tòa mời bồi thẩm đoàn. Khi họ bước vào, Alex không thể không nhận ra một hoặc hai người trông có vẻ lo âu.

Ngài thẩm phán ngả người ra phía trước và hỏi, “Các vị đã có phán quyết cuối cùng chưa?”

“Chưa, thưa ngài”, chủ tịch bồi thẩm đoàn trả lời ngay.

“Ông có cho rằng mọi người sẽ có được nó nếu tôi cho thêm chút thời gian?”

“Không, thưa ngài.”

“Nếu tôi chọn lựa ý kiến theo số đông, ý tôi là tối thiểu mười người trong các vị phải đồng thuận với nhau, thì có được không?”

“Có thể, thưa ngài,” ông chủ tịch trả lời.

“Vậy tôi yêu cầu các vị tập trung thảo luận lần nữa, để xem có thể đi đến phán quyết cuối cùng được hay không.” Ngài thẩm phán gật đầu với người gác tòa, và ông ta lại dẫn bồi thẩm đoàn ra khỏi phòng xử án.”

Alex định đứng dậy ra ngoài đi lại tiếp, thì Pearson ngả người qua và nói, “Ở đó đi, bạn trẻ. Tôi có cảm giác họ sẽ sớm quay lại đấy.” Alex lại ngồi xuống.

Đúng như Pearson dự đoán, bồi thẩm đoàn lục tục trở về chỗ của mình chỉ vài phút sau đó. Alex quay sang Pearson, nhưng trước khi anh kịp mở miệng, tay công tố viên đã nói, “Đừng hỏi, bạn trẻ. Gần ba mươi năm ngồi ở đây, tôi cũng không có khả năng dò la động tĩnh của bồi thẩm đoàn đâu.” Alex run lên khi người gác tòa đứng nói: “Mời ngài chủ tịch bồi thẩm đoàn đứng dậy.”

“Các vị đã có phán quyết cuối cùng chưa?” Ngài thẩm phán hỏi.

“Đã có, thưa ngài,” ngài thẩm phán trả lời.

“Và đây là phán quyết của số đông?”

“Vâng, thưa ngài, mười trên hai.”

Ngài thẩm phán gật đầu với người gác tòa. “Các thành viên bồi thẩm đoàn,” ông nói, “các vị quyết định người ngồi sau chấn song kia, Daniel Arthur Cartwright, phạm tội hay không phạm tội giết người?” Alex cảm thấy vài giây trước khi ông chủ tịch trả lời kéo dài đến hàng thế kỷ.

“Phạm tội,” ông chủ tịch bồi thẩm đoàn tuyên bố.

Sự kinh ngạc lan khắp phòng xử án. Phản ứng đầu tiên của Alex là quay lại nhìn Danny. Vẫn không có biểu hiện gì. Ở khu dành cho người đến dự phiên tòa có tiếng “Không!” cùng tiếng nghẹn ngào nức nở.

Khi phòng xử án đã im lặng, ngài thẩm phán nói một đoạn mào đầu dài trước khi tuyên án. Từ duy nhất nằm im trong đầu Alex, không cách nào xóa đi, là hai mươi hai năm.

Bố anh đã nói đừng bao giờ để phán quyết ảnh hưởng đến mình. Sau cùng, chỉ có một trong một trăm bị cáo bị kết án sai.

Alex chắc chắn rằng Danny Cartwright chính là trường hợp đặc biệt này.

Phần 2: Ngục Tù

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện