Kẻ Mạo Danh

Chương 69



“Như anh cũng biết, Nicholas, đây là cuộc gặp cuối cùng của chúng ta.”

“Vâng, thưa bà Bennett.”

“Chúng ta không phải lúc nào cũng nhìn thẳng vào mắt nhau, nhưng tôi thực sự cảm thấy chúng ta đã cùng trải qua cuộc thử thách một cách êm đẹp.”

“Tôi hoàn toàn đồng ý với bà, bà Bennett.”

“Khi anh bước ra khỏi tòa nhà này lần cuối cùng, anh sẽ trở lại là một người tự do, sau khi đã hoàn thành thời gian giám hộ.”

“Vâng, thưa bà Bennett.”

“Nhưng trước khi tôi có thể ký xác nhận chính thức cho anh, tôi cần hỏi anh vài câu hỏi.”

“Tất nhiên rồi, bà Bennett.”

Bà cầm lấy một chiếc bút bi có cán bị cắn bẹp, rồi cúi xuống danh sách câu hỏi dài mà Bộ Nội vụ yêu cầu cần phải được trả lời trước khi một tù nhân được trả lại tự do hoàn toàn.

“Hiện tại anh có dùng bất kỳ loại ma túy nào không?”

“Không, thưa bà Bennett.”

“Gần đây anh có ý định phạm tội không?”

“Không, thưa bà Bennett.”

“Trong năm vừa qua anh có bao giờ có quan hệ gì với bất kỳ kẻ tội phạm nào từng bị pháp luật phát giác khác không?”

“Không phải là những kẻ tội phạm đã bị pháp luật phát giác,” Danny nói. Bà Bennett ngẩng lên. “Nhưng tôi đã ngừng mọi liên hệ với chúng, và không hề muốn gặp lại chúng, trừ khi ở trước tòa.”

“Tôi rất mừng được biết điều đó,” bà Bennett nói trong khi đánh dấu vào ô tương ứng. “Anh vẫn có nơi để sống chứ?”

“Vâng, nhưng tôi dự định sẽ sớm chuyển chỗ ở.” Chiếc bút ngừng lại. “Tới một nơi trước đây tôi chưa từng đến, lần này với sự chấp thuận chính thức.” Chiếc bút bi đánh dấu vào một ô nữa.

“Hiện ông đang sống với gia đình chứ?”

“Vâng.”

Bà Bennett lại ngẩng lên. “Lần trước khi tôi hỏi anh câu này, Nicholas, anh nói đang sống một mình.”

“Mới đây chúng tôi đã hàn gắn với nhau.”

“Tôi rất vui được biết vậy, Nicholas,” bà nói, một ô thứ ba được đánh dấu.

“Anh hiện có người phụ thuộc nào không?”

“Có, một con gái tên là Christy.”

“Vậy là hiện anh đang sống cùng vợ và con gái?”

“Beth và tôi đã đính hôn, và ngay sau khi tôi giải quyết xong một vài khúc mắc nữa, chúng tôi dự kiến sẽ làm đám cưới.”

“Tôi rất vui được nghe điều này,” bà Bennett nói; “Liệu cơ quan giám hộ có thể giúp đỡ được gì cho anh trong việc giải quyết những khúc mắc anh vừa nói đến không?”

“Bà thật tốt bụng đã quan tâm, bà Bennett, nhưng tôi không nghĩ vậy. Tuy nhiên, tôi có một cuộc hẹn với luật sư của mình vào sáng mai, và tôi rất hy vọng ông luật sư có thể giúp tôi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.”

“Tôi hiểu,” bà Bennett nói, quay lại với các câu hỏi của mình. “Bạn gái của ông hiện có việc làm chính thức không?”

“Có,” Danny nói, “cô ấy làm trợ lý phụ trách quan hệ với công chúng cho chủ tịch một công ty bảo hiểm có trụ sở ở khu City.”

“Vậy là khi anh tìm được việc làm, gia đình anh sẽ có hai nguồn thu nhập.”

“Vâng, nhưng trong giai đoạn trước mắt, có lẽ mức lương của tôi sẽ thấp hơn cô ấy rất nhiều.”

“Tại sao? Anh hy vọng tìm được công việc nào?”

“Tôi hy vọng sẽ được nhận vào làm thủ thư tại một học viện lớn,” Danny nói.

“Tôi cũng không nghĩ ra được vị trí nào thích hợp hơn,” bà Bennett nói, đánh dấu vào một ô nữa rồi chuyển sang câu hỏi tiếp theo. “Anh có nghĩ đến việc ra nước ngoài trong thời gian sắp tới không?”

“Tôi chưa có dự định nào như vậy,” Danny nói.

“Và cuối cùng,” bà Bennett nói, “anh có lo ngại đến lúc nào đó trong tương lai anh sẽ có thể lại phạm pháp không?”

“Tôi đã quyết tâm sẽ làm tất cả để biến chuyện đó thành không thể trong tương lai,” anh cam đoan với bà.

“Tôi rất vui được biết vậy,” bà Bennett nói trong khi đánh dấu vào ô cuối cùng. “Tôi đã kết thúc với những câu hỏi của mình. Cảm ơn anh, Nicholas.”

“Cảm ơn bà, thưa bà Bennett.”

“Tôi thành thật hy vọng,” bà Bennett nói trong khi đứng dậy, “rằng luật sư của anh có thể giải quyết những khúc mắc đang làm anh bận tâm.”

“Bà thật tốt quá, bà Bennett,” Danny nói khi hai người bắt tay. “Hãy cùng hy vọng là vậy.”

“Và nếu có lúc nào đó anh cần đến sự giúp đỡ hay lời khuyên, đừng quên chỉ cần gọi điện cho tôi.”

“Tôi tin rất có thể sẽ có ai đó liên lạc với bà trong thời gian tới,” Danny nói.

“Tôi sẵn sàng chờ đợi bất cứ liên lạc nào từ họ,” bà Bennett nói, “và tôi hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp với anh và Beth.”

“Cảm ơn bà,” Danny nói.

“Tạm biệt, Nicholas.”

“Tạm biệt, bà Bennett.”

Nicholas Moncrieff mở cửa bước ra ngoài đường phố với tư cách một người tự do. Ngày mai anh sẽ trở lại là Danny Cartwright.

***

“Em vẫn thức chứ?”

“Vâng,” Beth nói.

“Em vẫn hy vọng anh sẽ đổi ý sao?”

“Vâng, nhưng em biết cố thuyết phục anh chỉ là vô ích, Danny. Anh lúc nào cũng cứng đầu như một chú lừa vậy. Em chỉ hy vọng anh hiểu nếu rốt cuộc đó là quyết định sai lầm, thì tối nay sẽ là đêm cuối cùng chúng mình được ở bên nhau.”

“Nhưng nếu anh đúng,” Danny nói, “chúng ta sẽ có cả mười nghìn đêm như đêm nay.”

“Nhưng chúng ta vẫn có thể bên nhau suốt đời mà anh không cần phải mạo hiểm.”

“Anh đã phải sống cùng với mối nguy cơ đó từng ngày kể từ khi rời khỏi nhà tù. Em không hiểu được đâu, Beth, cái cảm giác lúc nào cũng phải ngoái đầu nhìn lại phía sau, chờ đợi ai đó nói, “Trò chơi chấm dứt rồi, Danny, anh sẽ quay lại nhà tù trong suốt phần đời còn lại của mình.” Ít nhất theo cách anh định làm, vẫn có thể có ai đó sẵn lòng nghe câu chuyện mà anh muốn nói.”

“Nhưng điều gì thuyết phục anh rằng đây là cách duy nhất để chứng minh sự trong sạch của mình?”

“Chính là em đấy,” Danny nói. “Khi anh nhìn thấy em đứng trên ngưỡng cửa - “Tôi xin lỗi đã làm phiền ông, Sir Nicholas” - anh nhại lại câu nói của nàng - “anh nhận ra anh không còn muốn đóng vai Sir Nicholas Moncrieff nữa. Anh là Danny Cartwright, và anh yêu Beth Bacon ở đường Wilson(1).”

Beth cười ngặt nghẽo. “Em không nhớ nổi lần cuối cùng anh gọi em như thế là lúc nào nữa.”

“Khi em còn là một cô bé con hay hờn còn để tóc đuôi gà.”

Beth ngả đầu lên gối, không nói thêm gì suốt một lúc lâu. Danny tự hỏi không biết nàng đã ngủ thiếp đi chưa, cho tới khi nàng nắm chặt lấy tay anh và nói, “Nhưng rất có khả năng rốt cục anh vẫn sẽ phải ngồi tù suốt phần đời còn lại của mình.”

“Anh đã có quá đủ thời gian để suy ngẫm về chuyện đó,” Danny nói, “và anh tin chắc rằng nếu anh cùng đi với Alex Redmayne tới một đồn cảnh sát để tự thú - sẵn sàng chấp nhận mất tất cả, ngôi nhà này, những tài sản anh đang có và, quan trọng hơn tất thảy, cả em nữa, em không nghĩ sẽ có ai đó sẽ nghĩ rất có thể anh vô tội?”

“Hầu như không có mấy ai dám sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm như thế,” Beth nói, “Họ sẽ rất hài lòng được sống nốt phần đời còn lại dưới tên Sir Nicholas Moncrieff, cùng với tất cả những thứ gắn liền với cái tên đó.”

“Nhưng điều quan trọng chính là chỗ đó, Beth. Anh không phải là Sir Nicholas Moncrieff. Anh là Danny Cartwright.”

“Và em không phải là Beth Moncrieff, nhưng em thà chấp nhận cái tên đó còn hơn phải trải qua hai mươi năm tiếp theo đến thăm anh ở Belmarsh vào chủ nhật đầu tiên của mỗi tháng.”

“Nhưng rồi không có ngày nào trôi qua mà em không giật mình ngoái lại nhìn sau lưng, hiểu nhầm cả những lời nói bóng gió vu vơ nhất, đồng thời phải né tránh bất cứ ai có thể từng biết Danny, hay thậm chí Nick. Và em biết chia sẻ bí mật của mình với ai? Mẹ em chăng? Hay mẹ anh? Hay các bạn em? Câu trả lời là, chẳng ai hết. Và chúng ta sẽ nói gì với Christy khi nó đủ lớn khôn để hiểu tất cả? Không lẽ chúng ta mong đợi nó tiếp tục sống một cuộc sống giả dối, thậm chí không biết được tên thật của bố mẹ mình? Không, nếu đó là lựa chọn còn lại, anh muốn chấp nhận mạo hiểm hơn. Nói cho cùng, nếu ba vị thượng nghị sĩ của Ủy ban tư pháp tin rằng trường hợp của anh đủ căn cứ để xem xét cho hưởng ân xá hoàng gia, rất có thể họ sẽ cảm thấy anh còn có nhiều căn cứ để được như vậy hơn khi anh sẵn sàng từ bỏ nhiều thứ đến vậy để chứng minh sự trong sạch của mình.”

“Em biết anh đúng, Danny, nhưng mấy ngày vừa qua là những ngày hạnh phúc nhất trong đời em.”

“Và trong đời anh nữa, Beth, nhưng sẽ còn những ngày hạnh phúc hơn khi anh được trở lại làm một người tự do. Anh có đủ niềm tin vào bản chất con người để tin rằng Alex Redmayne, Fraser Munro và thậm chí cả Sarah Davenport nữa sẽ không chịu khoanh tay ngồi im cho tới khi họ thấy công lý đã được thực thi.”

“Anh cũng thích Sarah Davenport đúng không,” Beth hỏi trong lúc lùa các ngón tay vào mái tóc anh.

Danny mỉm cười nhìn nàng. “Anh phải thừa nhận đúng là Sir Nicholas Moncrieff có thích cô ấy, nhưng Danny Cartwright ư? Không bao giờ.”

“Tại sao chúng ta không ở bên nhau thêm một ngày nữa,” nàng nói, “và làm điều gì đó chúng ta sẽ không bao giờ quên. Và vì rất có thể đây sẽ là ngày tự do cuối cùng của anh, em sẽ để anh làm bất cứ điều gì anh muốn.”

“Hãy ở lại trên giường,” Danny nói, “và yêu nhau cả ngày.”

“Đúng là đàn ông,” Beth mỉm cười thở dài.

“Chúng mình có thể đưa Christy đến sở thú vào buổi sáng, sau đó cùng ăn trưa tại nhà hàng Ramsey với món cá và khoai tây chiên.”

“Sau đó thì sao?” Beth hỏi.

“Anh sẽ tới Upton Park cổ vũ cho Những chiếc búa(1), trong khi em đưa Christy về nhà mẹ em.”

“Thế còn buổi tối?”

“Em có thể chọn bất cứ bộ phim nào em thích... chừng nào đó là tập phim mới nhất về James Bond.”

“Sau đó thì sao?”

“Như mọi buổi tối khác trong tuần này,” anh nói trong khi ôm nàng vào lòng.

“Trong trường hợp đó em nghĩ tốt hơn chúng ta giữ nguyên kế hoạch A,” Beth nói, “và đảm bảo anh sẽ có mặt đúng giờ tại cuộc hẹn với Alex Redmayne sáng mai.”

“Anh rất nóng lòng được thấy mặt anh ấy,” Danny nói. “Anh ấy nghĩ mình có một cuộc gặp với Sir Nicholas Moncrieff để nói chuyện về cuốn nhật ký cùng khả năng thuyết phục được anh ta đổi ý và chấp nhận ra làm chứng trước tòa, trong khi trên thực tế anh ấy sẽ đối diện với Danny Cartwright, người muốn ra đầu thú.”

“Alex sẽ rất vui,” Beth nói. “Anh ấy luôn nói, “Giá như tôi có được cơ hội thứ hai”.”

“Được thôi, anh ấy sắp có nó rồi đấy. Và anh có thể nói với em, Beth, anh muốn cuộc gặp này đến thật nhanh, vì nó giúp anh có được cảm giác tự do lần đầu tiên sau nhiều năm qua.” Danny quay sang dịu dàng hôn lên môi nàng. Trong lúc nàng cởi chiếc áo ngủ ra, anh áp một bàn tay lên đùi nàng.

“Đây là một thứ nữa anh sẽ không có được trong vài tháng tới,” Beth thì thầm, đúng lúc một tiếng rầm rầm như sấm động vang lên ở tầng dưới.

“Chuyện quái quỷ gì vậy?” Danny nói, với tay bật chiếc đèn đầu giường lên. Anh nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên trên cầu thang. Anh vừa kịp đưa chân ra khỏi giường thì ba cảnh sát mặc áo giáp chống đạn mang dùi cui ập vào phòng ngủ, phía sau còn có thêm ba người nữa. Ba người đầu tiên tóm lấy Danny, quật anh xuống sàn, mặc dù anh không hề kháng cự. Hai người đè anh úp sấp mặt xuống tấm thảm trải sàn trong khi người thứ ba bập một chiếc còng vào hai tay anh. Hé mắt lên nhìn, anh thoáng thấy một nữ cảnh sát ấn Beth, vẫn hoàn toàn khỏa thân, úp mặt vào tường, trong khi một nữ cảnh sát khác còng tay nàng lại.

“Cô ấy không làm gì cả!” anh hét lớn, vùng dậy lao về phía bọn họ, nhưng trước khi anh kịp bước tiếp bước thứ hai, một cú dùi cui thẳng tay giáng xuống sau đầu anh, và anh đổ vật xuống sàn.

Hai cảnh sát đè lên người anh, một người tỳ một đầu gối vào giữa sống lưng anh, trong khi người kia ngồi đè lên hai chân anh. Khi Thanh tra Fuller bước vào phòng, hai viên cảnh sát dựng Danny đứng dậy.

“Lục soát chúng,” Fuller ra lệnh trong khi ngồi xuống cuối chiếc giường, châm cho mình một điếu thuốc lá.

Khi nghi thức thường lệ này hoàn tất, ông ta đứng dậy đi tới trước mặt Danny.

“Lần này, Cartwright,” ông ta nói, mặt hai người chỉ cách nhau vài inch, “Tôi sẽ đảm bảo chắc chắn rằng họ sẽ vứt chìa khóa đi. Còn về cô bạn gái của anh, sẽ không còn cuộc thăm nào vào chiều chủ nhật nữa, bởi vì cô ta sẽ được nhốt lại thật chắc chắn trong buồng giam riêng của mình.”

“Vì tội gì?” Danny gầm lên.

“Giúp đỡ và che giấu tội phạm sẽ rất phù hợp. Mức thông thường là sáu năm, nếu tôi nhớ không nhầm. Giải chúng đi.”

Danny và Beth bị lôi xềnh xệch xuống nhà dưới như hai tải khoai tây, rồi bị điệu ra trước cửa nhà, nơi ba chiếc xe cảnh sát, đèn hiệu vẫn nháy sáng, cửa sau đã mở, đang chờ sẵn. Ánh đèn trong phòng ngủ các nhà xung quanh quảng trường lác đác bật sáng khi các nhà láng giềng, bị dựng dậy giữa giấc ngủ say, ùa ra bên cửa sổ để xem chuyện gì đang xảy ra ở số nhà 12.

Danny bị tống vào phía sau chiếc xe đậu ở giữa, ngồi kẹp giữa hai nhân viên cảnh sát, chỉ có một chiếc khăn tắm để che thân. Anh có thể thấy Al Mập đang phải chịu sự chăm sóc tương tự trong chiếc xe phía trước. Những chiếc xe cảnh sát rời quảng trường thành một đoàn, không hề vượt quá giới hạn tốc độ hay rú còi. Thanh tra Fuller rất hài lòng vì toàn bộ cuộc đột kích chỉ diễn ra trong vòng chưa đến mười phút. Người cung cấp thông tin cho ông ta đã chứng tỏ sự đáng tin cậy của mình đến tận những chi tiết nhỏ nhất.

Chỉ có một ý nghĩ duy nhất hiện ra trong đầu Danny. Giờ đây ai sẽ tin anh nữa khi anh nói với họ chuẩn bị có một cuộc gặp với luật sư của mình ngay trong cùng buổi sáng tại đó anh dự định sẽ đầu thú trước khi trình diện đồn cảnh sát gần nhất?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện