Kế Phụ
Chương 31
Khi đoạt lấy thân thể con riêng, y hoàn toàn không nghĩ đến tình trạng và cảm thụ lúc đó của hắn. Chỉ nghĩ phải làm như thế nào để *** ngoạn hắn, hung hăng chơi hắn, làm cho hắn hoàn toàn trở thành một phần thân thể của mình! Nghe được tin Tiểu Mặc mang thai, phản ứng đầu tiên của y là vui mừng, phải nói là sung sướng không nói nên lời! Hoàn toàn không có chút nào mặc cảm tội lỗi….
“Ký Hạo, cậu…cậu không phải….” Long Cửu khó có thể tin được nhìn y, kinh ngạc đến nói không nên lời.
“Cửu, tôi yêu hắn! Tôi yêu con riêng của vợ mình! Tôi có phải là một tên biến thái?” Nghiêm Ký Hạo giống như đang phát điên, tự cười nhạo mình.
“Ký Hạo…cậu sao lại đi thích con riêng của vợ. Việc đó là phạm pháp…hơn nữa hắn là con cậu!” Long Cửu mặc dù cũng là hoa hoa công tử (play boy), nhưng vì sống bên nước ngoài nên tư tưởng vô cùng thoáng. Nhưng khi nghe đến chuyện của bạn mình, hắn cũng nhịn không được phải sợ hết hồn. Chuyện này trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận.
“Tôi biết, nhưng tôi thương hắn. Yêu hắn đến phát điên rồi! Tôi không khống chế được bản thân, giống như bị bệnh vậy, không cách nào khống chế được!” Nghiêm Ký Hạo cầm chai rượu lên tu. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Mặc y đã biết mình bị mắc bệnh rồi. Mắc một căn bệnh nan y, tên là ái tình.
“Người cậu yêu không phải là lão bà của mình sao?” Long Cửu bị y làm cho hồ đồ.
“Từ đầu tới cuối người tôi yêu duy nhất chính là con riêng của vợ mình. Ngoài hắn ra, tôi không thể yêu bất cứ người nào khác!” Nghiêm Ký Hạo cười khổ nói.
“Vậy lão bà của cậu tính sao đây?” Long cửu lấy tay xoa huyệt thái dương, đầu óc bị thằng bạn làm cho rối tinh rối mù lên. Vấn đề tình cảm của Ký Hạo thật phúc tạp, người đàn ông bình thường như Ký Hạo lại đi yêu một đứa bé trai. Mà đứa bé trai kia không ai khác lại chính là con riêng của vợ y, mớ bồng bông này rốt cuộc phải làm như thế nào a?
“Tôi chưa từng yêu nàng. Từ lúc bắt đầu người tôi yêu chính là con của nàng. Tôi vì hắn nên mới kết hôn với mẹ hắn!” Cuộc hôn nhân này từ lúc bắt đầu đã là sai lầm. Y nhất thời hồ đồ nên mới tạo thành một bi kịch không thể vãn hồi, tạo ra một bức tường ngăn cách giữa y và Tiểu Mặc. Y lúc ấy cũng không nghĩ tới quan hệ “cha con” sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất trong mối quan hệ của bọn họ!
“Ký Hạo, cậu sao có thể hồ đồ như thế….” Long Cửu không nghĩ tới người anh em tốt của mình vì yêu mà điên cuồng đến vậy. Yêu một cậu bé trai đã là chuyện vô cùng khó chấp nhận rồi, y lại vì cậu ta mà cưới người phụ nữ mình không yêu.
Ký Hạo ở xã hội thượng lưu là người đàn ông độc thân hoàng kim ưu tú nhất, thế nhưng lại đi cưới một người phụ nữ lớn hơn mình tám tuổi, đã thế còn có thêm đứa con với người chồng trước. Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, lúc ấy hắn còn tưởng Ký Hạo uống lộn thuốc.
“Tôi quả thực rất hồ đồ! Nhưng tôi không hối hận!” Nghiêm Ký Hạo tự giễu, cười nói. Đối với đoạn tình cảm này, có đôi khi chính bản thân y cũng cảm thấy quá hồ đồ, quá điên cuồng nhưng yêu chính là yêu; y cũng không có cách nào khác!
“Con riêng cậu cũng yêu cậu sao?” Long Cửu hỏi xong liền cảm thấy hối hận. Thật ra không cần hỏi cũng biết, nếu con riêng Ký Hạo cũng yêu Ký Hạo, thì tuyệt đối sẽ không muốn tự sát.
“Hắn hận tôi!” Nghiêm Ký Hạo lắc đầu, đây là nguyên nhân chính khiến y thống khổ. Trước kia khi người khác yêu y, y không yêu lại cho nên không biết thì ra tình yêu một phía lại thống khổ đến như vậy. Hiểu được việc không chiếm được tình cảm của người mình yêu là chuyện bi thảm, tuyệt vọng đến thế nào!
“Hiện tại đứa bé kia thế nào?” Long Cửu lo lắng hỏi. Ký Hạo quả thật là đã yêu người không nên yêu. Tình yêu quả nhiên là thứ hại người, tuyệt đối không được để dính vào!
“Phát hiện kịp, hiện tại đã không có chuyện gì. Ngày mai sẽ tỉnh lại!” Y lắc đầu, nếu như con riêng chết thật, hiện tại hắn cũng là một cỗ thi thể rồi!
“Người anh em, nghe tôi một câu đi! Hiện tại nhanh chóng ly hôn với lão bà của cậu, cho mẹ con bọn họ một số tiền lớn. Đưa bọn họ ra nước ngoài, vĩnh viễn vạch rõ giới hạn với bọn họ. Cuộc sống bên đó tôi vô cùng quen thuộc, tôi sẽ giúp cậu an bài mọi chuyện!” Long Cửu suy nghĩ một hồi rồi đề nghị. Hắn không có hỏi Ký Hạo lão bà của y có biết chuyện của cha con bọn họ không! Hắn tin tưởng dựa vào năng lực của Ký Hạo, muốn giấu diếm lão bà là một chuyện dễ dàng!
“Không! Rời xa hắn tôi nhất định sẽ không sống nổi! Hơn nữa…hắn đã có thai!” Nghiêm Ký Hạo lại lắc đầu, hơi có chút do dự nhưng sau đó quyết định nói cho bạn thân bí mật lớn nhất. Cho dù Tiểu Mặc không có thai, y cũng không thể rời xa hắn. Tiểu Mặc chính là mạng sống của y, không có Tiểu Mặc cái mạng này y cũng chả cần nữa!
“Cậu nói cái gì! Đứa bé đó mang thai? Hắn không phải là con trai sao? Hắn sao có thể mang thai?” Long Cửu nghe xong lập tức trợn mắt, há hốc mồm nhìn bạn mình; một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, hét lớn. Hắn thật hoài nghi thằng bạn mình có phải bi thương quá độ nên điên rồi không?!
“Hắn. . . . . Là người song tính!” Long Cửu là huynh đệ tốt nhất của y, không có chuyện gì không thể nói với hắn cả.
“Con riêng cậu là người song tính?!” Kêu lên sợ hãi, vẻ mặt Long Cửu kinh ngạc, hoàn toàn bị lời nói này của Ký Hạo làm cho u mê. Lúc hắn ở ngoại quốc từng nghe qua sự tồn tại của người song tính nhưng sao cũng không nghĩ đến con riêng của bạn thân mình lại là người song tính. Hơn nữa còn bị thằng bạn mình làm cho có thai! Trời ạ, bây giờ phải làm thế nào đây?
“Ký Hạo, nhanh dẫn con riêng cậu đi phá thai. Sau đó dùng tiền đuổi hắn đi, vĩnh viễn cũng đừng gặp mặt hắn nữa!” Một lúc lâu sau Long Cửu mới tiêu hóa hết những chuyện này, xoa huyệt thái dương, quay sang nói với Nghiêm Ký Hạo.
“Tôi nói, không có hắn tôi sẽ không sống nổi. Hơn nữa tôi không muốn hắn phá thai. Tôi muốn giữ lại đứa bé trong bụng hắn!” Nghiêm Ký Hạo lại lắc đầu.
“Ký Hạo! Tôi xin cậu hãy sáng suốt một chút có được không! Hắn là con riêng của cậu, cậu làm vậy chính là đùa với lửa; một ngày nào đó sẽ tự thiêu mình! Hơn nữa hắn cũng không yêu cậu, cậu chẳng qua là tương tư đơn phương…Cậu nói cậu muốn giữ lại đứa bé trong bụng hắn, vậy cậu đã nghĩ tới đứa bé kia sau khi sinh ra nên cho nó thân phận gì? Nếu chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng, cậu sẽ phải đối mặt với mọi người như thế nào? Đối mặt với tất cả người thân, bạn bè như thế nào? Đừng nhắc tới chuyện chỗ đứng trên thương trường, ngay cả trong xã hội cậu cũng không có cách nào sinh tồn, bị nước bọt của mọi người phỉ nhổ cũng đủ làm cậu chết đuối…” Long Cửu cố gắng phân tích cho Nghiêm Ký Hạo nghe. Rốt cuộc đứa bé kia có bao nhiêu mị lực mà làm cho sát thủ tình trường như Nghiêm Ký Hạo phải lún sâu tới vậy? Còn nói gì mà không có Tiểu Mặc thì sống không nổi, hắn không tin trên đời này có người mất đi ai đó mà sống không nổi!
”Tôi biết, nhưng không có hắn tôi thật sống không nỗi! Tôi đã lún quá sâu rồi, hết thảy cũng không có cách nào quay đầu lại được!” Lời Long Cửu nói y hiểu nhưng không có Tiểu Mặc, y thật sống không nổi. Người đàn ông ba mươi tuổi mà nói lời này thì thật buồn cười nhưng không có Tiểu Mặc, y thật sự không có cách nào sống được. Thấy Tiểu Mặc đau khổ như vậy, nếu có thể buông tay, y đã sớm buông tay!
Về vấn đề cục cưng trong bụng Tiểu Mặc, nếu để cục cưng sinh ra sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái nhưng chỉ cần Tiểu Mặc nguyện ý sinh. Y nhất định sẽ có biện pháp giải quyết! Nhưng y biết Tiểu Mặc tuyệt đối sẽ không nguyện ý….Tiểu Mặc không yêu mình, hắn hận mình….
“Cậu điên rồi! Câu không thể như vậy. Cậu là Nghiêm Ký hạo, cậu là tổng tài của tập đoàn Nghiêm thị. Cậu không thể vì một đứa bé 13 tuổi mà phá hủy bản thân!” Long Cửu mắng, cũng không nhịn được nữa mà đánh cho y một quyền. Hi vọng có thể đánh tỉnh y, hắn không muốn người huynh đệ tốt nhất này vì chuyện này mà bị hủy hết tương lai!
Cú đấm này Long Cửu ra tay rất nặng, Nghiêm Ký Hạo đang uống rượu, lập tức bị đánh té trên mặt đất.
Nghiêm Ký Hạo hừ nhẹ một tiếng, loạng choạng bò dậy. Khuôn mặt tuấn tú có thể mê đảo vô số phụ nữ giờ phút này bị đánh cho bầm tím, khuỷu tay còn bị rách da, chảy máu.
Nhìn thảm trạng của người huynh đệ mình, Long Cửu không khỏi có chút hối hận. Định mở miệng xin lỗi nhưng còn chưa mở miệng thì Nghiêm Ký Hạo đã giành nói trước, cười lớn: “Đáng đánh! Cửu đánh thêm cho tôi mấy quyền nữa đi. Tôi sớm nên bị đánh một trận rồi! Người anh em, cậu đừng khách khí, cứ mạnh tay đánh chết tôi đi…”
Thật thống khoái! Bị đánh đau có thể làm cho lòng y nguôi ngoai đôi chút!
“……Cậu bệnh rồi! Tôi không rãnh điên với cậu!” Long Cửu sắp bị y tức chết, muốn đánh y thêm mấy cú nữa nhưng nhìn thấy y cười còn khó coi hơn khóc; làm sao cũng không ra tay được, chỉ có thể thu tay về.
“Cửu, tôi yêu hắn! Tôi thật rất rất rất yêu hắn. Yêu đến đau cả lòng! Tại sao hắn không chịu yêu tôi? Tại sao hắn cứ muốn thương tổn bản thân? Tại sao lại muốn tự sát….” Nghiêm Ký Hạo đột nhiên khóc. Hoàn toàn không để ý đến hình tượng của bản thân, ngồi dưới đất ôm đầu khóc rống. Y đã đến cực hạn rồi, y không nhịn được nữa rồi!
“Ký Hạo. . . . .” Long Cửu ngây người, sao cũng không nghĩ tới y thế nhưng lại khóc. Quen y đã nhiều năm, cho dù là khi còn bé cũng chưa bao giờ thấy y khóc. Ngay cả khi cha mẹ y qua đời, y cũng còn không khóc.
Long Cửu thở dài một hơi, đứng trước mặt Ký Hạo, ôm đầu y giống như an ủi trẻ con, vỗ nhẹ nhẹ mấy cái.
Ai! Xem ra muốn Ký Hạo rời khỏi con riêng y là chuyện không thể. Làm Ký Hạo yêu sâu như vậy, làm người ta rất khó có thể tưởng được. Hắn thật tò mò, không biết đứa bé kia có gì đặc biệt mà có thể làm Ký Hạo yêu đến như vậy!
“Cửu, tôi phải làm sao bây giờ? Phải làm thế nào thì hắn mới yêu tôi?” Nghiêm Ký Hạo tựa vào vai bạn thân, thống khổ hỏi. Chỉ cần có thể làm Tiểu Mặc yêu mình, cho dù phải làm bất cứ chuyện gì, ngay cả phải chết. Cho dù bị tất cả người trên thế giới này thóa mạ, mình cũng không quan tâm!
“Tôi cũng không biết, nhưng chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách!” Long Cửu an ủi. Nếu Ký Hạo thật sự không có cách nào ngừng yêu đứa bé kia vậy thì chỉ còn cách làm cho đứa bé kia yêu y….
“Cậu nguyện ý ủng hộ tôi?” Nghiêm Ký Hạo lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.
“Ai kêu cậu là người anh em tốt của tôi chứ!” Long Cửu bất đắc dĩ cười nói. Mặc dù hắn thực sự không tán thành loại ‘cấm đoạn chi luyến’ này, đi vào con đường phụ tử loạn luân không lối thoát nhưng hắn càng không muốn thấy bộ dạng đau khổ sống không bằng chết của Ký Hạo. Cho nên không thể làm gì khác hơn là giúp y!
“Cảm ơn ngươi!” Nghiêm Ký Hạo cảm động nói. Cửu không hổ là huynh đệ tốt nhất của mình!
“Hảo huynh đệ thì nói gì đến cám ơn hay không cám ơn! Đứng lên đi, cậu còn muốn ăn đậu hủ của tôi bao lâu nữa. Đậu hủ đẹp trai của tôi chỉ để cho mỹ nữ ăn!” Long Cửu bểu môi, trêu chọc.
Lúc này Nghiêm Ký Hạo mới phát hiện mình có bao nhiêu thất thố, vội vàng lau nước mắt, ngồi lên ghế sa lon. Thật hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui vào!
Trời ạ! Mới vừa rồi y đã làm gì? Y thế nhưng mà lại khóc trước mặt người khác, hơn nữa còn lớn tiếng khóc rống. Cho dù là khóc trước mặt huynh đệ tốt nhất nhưng cũng đủ làm y không còn mặt mũi gì để gặp người khác. Hận không thể lập tức chết quách cho xong!
“Bây giờ bắt đầu thẹn thùng rồi à! Cậu thấy nếu tôi đem chuyện cậu vì một đứa bé trai không yêu mình mà thương tâm khóc lớn nói ra cho mọi người biết thì sẽ như thế nào?” Long Cửu nhìn vẻ mặt xấu hổ, bộ dáng ảo não của Ký Hạo làm hắn nhịn cười muốn sặc.
“Cậu dám! Trừ phi cậu không muốn sống nữa!” Nghiêm Ký Hạo lập tức hung ác uy hiếp nói. Nếu để người ta biết mình vì một cậu bé trai không yêu mà khóc rống, nước mắt chảy ròng ròng, nhất định sẽ bị cười đến rụng răng.
“Giỡn thôi, cậu thật sự tính giết người diệt khẩu a!” Long Cửu liếc y một cái, lấy bao thuốc lá ra đưa y một điếu. Đàn ông tâm tình không tốt, ngoài rượu ra thì hút thuốc lá cũng là một biện pháp tốt.
“Cậu nói tôi rốt cuộc phải làm sao thì Tiểu Mặc mới tha thứ cho tôi, sau đó yêu tôi?” Nghiêm Ký Hạo dựa lưng vào ghế sa lon, hít một hơi thuốc lá buồn rầu hỏi. So với vấn đề đứa bé trong bụng, chuyện Tiểu Mặc không yêu y càng làm cho y đau đầu hơn!
“Cậu thật đúng là bị đứa bé kia làm cho mê muội rồi!” Long Cửu nhịn không được, lắc đầu thở dài nói. “Cậu trước nói cho tôi biết chuyện trước kia của cậu và con riêng, để ca ca giúp cậu phân tích a!” Long Cửu so với Nghiêm Ký Hạo có chút già dặn hơn cho nên đôi khi tự xưng là ca ca!
“Chúng ta. . . . . Chuyện chính là như vậy! Cửu, tôi thật mệt mỏi. Tôi không rõ tại sao tôi vì hắn làm nhiều chuyện như vậy mà hắn vẫn không yêu tôi, còn đi tự sát!” Nghiêm Ký Hạo đem chuyện của mình với con riêng toàn bộ nói hết cho Long Cửu, bao gồm cả chuyện y từng đánh, từng ngược con riêng.
Long Cửu trầm mặc, một lúc lâu sau cũng mở miệng nói: “Ký Hạo! Tôi quyết định, từ nay về sau tôi sẽ gọi cậu là cha kế lang sói!”
“Long Cửu!” Nghiêm Ký Hạo lập tức biến sắc, tức giận gầm nhẹ nói.
“Đứa trẻ đáng thương như vậy mà cậu cũng nhẫn tâm hạ thủ, tàn phá. Cậu không phải là sói thì còn là cái gì?” Long Cửu lắc đầu cảm thán. Mới vừa rồi thật ra thì hắn có chút chán ghét đứa bé kia, bởi vì đứa bé kia làm người huynh đệ tốt nhất của mình suy sụp. Nhưng hôm nay hắn đối với đứa bé kia chỉ có thương tiếc. Đứa bé kia thật sự quá đáng thương!
“….cậu mượn rượu khinh bỉ tôi sao?” Nghiêm Ký Hạo trầm mặc. Cửu nói không sai, y chính là một cha kế lang sói!
“Dĩ nhiên rồi….nhưng ai kêu cậu là huynh đệ tốt nhất của tôi! Cho dù cậu làm bất cứ chuyện gì, người huynh đệ này sẽ vĩnh viễn đứng về phía cậu, cậu yên tâm đi!” Long Cửu liếc mắt nhìn y, vỗ vỗ vai y cười nói.
“Cửu, cám ơn cậu!” Nghiêm Ký Hạo chân thành cảm tạ nói.
“Đã nói rồi, huynh đệ không cần phải nói cám ơn!” Long Cửu hào khí phất tay, nhưng ngay sau đó nghiêm mặt nói: “Ký Hạo, cậu nếu quả thật yêu đứa bé kia, nhất định không được thương tổn hắn nữa!”
Nói thật Ký Hạo đối với người ta như vậy, vô luận là ai thì cũng đều muốn tự sát. Đánh chết cũng sẽ không yêu y! Bất quá lời này ngàn vạn lần không thể nói cho Ký Hạo nghe, miễn cho y thêm đau lòng!
“Tôi biết!” Nghiêm Ký Hạo gật đầu, y nhất định sẽ hảo hảo thương yêu Tiểu Mặc. Vô luận là phát sinh chuyện gì thì cũng sẽ tuyệt đối không thương tổn đến hắn!
“Hiểu rồi thì hiện tại ca ca sẽ dạy cậu phải làm thế nào để đứa bé kia tha thứ cho cậu!” Khóe môi nhếch lên, hé lộ nụ cười làm mê đảo nữ giới.
“Cậu đã nghĩ ra cách?” Hai mắt Nghiêm Ký Hạo lập tức tỏa sáng.
“Tôi là ai, tôi đây chính là thiên hạ đệ nhất thông mình. Không ngu ngốc giống như ai kia!” Long Cửu cố ý liếc y một cái.
“Cậu nói ai ngu ngốc? Cậu. . . .bỏ đi. Nói mau, cậu có cách gì làm Tiểu Mặc tha thứ cho tôi, không hận tôi nữa?” Nghiêm Ký Hạo tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng rất nhanh liền lắc đầu lo lắng hỏi.
“Rất đơn giản. . . . .”
“Ký Hạo, cậu…cậu không phải….” Long Cửu khó có thể tin được nhìn y, kinh ngạc đến nói không nên lời.
“Cửu, tôi yêu hắn! Tôi yêu con riêng của vợ mình! Tôi có phải là một tên biến thái?” Nghiêm Ký Hạo giống như đang phát điên, tự cười nhạo mình.
“Ký Hạo…cậu sao lại đi thích con riêng của vợ. Việc đó là phạm pháp…hơn nữa hắn là con cậu!” Long Cửu mặc dù cũng là hoa hoa công tử (play boy), nhưng vì sống bên nước ngoài nên tư tưởng vô cùng thoáng. Nhưng khi nghe đến chuyện của bạn mình, hắn cũng nhịn không được phải sợ hết hồn. Chuyện này trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận.
“Tôi biết, nhưng tôi thương hắn. Yêu hắn đến phát điên rồi! Tôi không khống chế được bản thân, giống như bị bệnh vậy, không cách nào khống chế được!” Nghiêm Ký Hạo cầm chai rượu lên tu. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Mặc y đã biết mình bị mắc bệnh rồi. Mắc một căn bệnh nan y, tên là ái tình.
“Người cậu yêu không phải là lão bà của mình sao?” Long Cửu bị y làm cho hồ đồ.
“Từ đầu tới cuối người tôi yêu duy nhất chính là con riêng của vợ mình. Ngoài hắn ra, tôi không thể yêu bất cứ người nào khác!” Nghiêm Ký Hạo cười khổ nói.
“Vậy lão bà của cậu tính sao đây?” Long cửu lấy tay xoa huyệt thái dương, đầu óc bị thằng bạn làm cho rối tinh rối mù lên. Vấn đề tình cảm của Ký Hạo thật phúc tạp, người đàn ông bình thường như Ký Hạo lại đi yêu một đứa bé trai. Mà đứa bé trai kia không ai khác lại chính là con riêng của vợ y, mớ bồng bông này rốt cuộc phải làm như thế nào a?
“Tôi chưa từng yêu nàng. Từ lúc bắt đầu người tôi yêu chính là con của nàng. Tôi vì hắn nên mới kết hôn với mẹ hắn!” Cuộc hôn nhân này từ lúc bắt đầu đã là sai lầm. Y nhất thời hồ đồ nên mới tạo thành một bi kịch không thể vãn hồi, tạo ra một bức tường ngăn cách giữa y và Tiểu Mặc. Y lúc ấy cũng không nghĩ tới quan hệ “cha con” sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất trong mối quan hệ của bọn họ!
“Ký Hạo, cậu sao có thể hồ đồ như thế….” Long Cửu không nghĩ tới người anh em tốt của mình vì yêu mà điên cuồng đến vậy. Yêu một cậu bé trai đã là chuyện vô cùng khó chấp nhận rồi, y lại vì cậu ta mà cưới người phụ nữ mình không yêu.
Ký Hạo ở xã hội thượng lưu là người đàn ông độc thân hoàng kim ưu tú nhất, thế nhưng lại đi cưới một người phụ nữ lớn hơn mình tám tuổi, đã thế còn có thêm đứa con với người chồng trước. Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, lúc ấy hắn còn tưởng Ký Hạo uống lộn thuốc.
“Tôi quả thực rất hồ đồ! Nhưng tôi không hối hận!” Nghiêm Ký Hạo tự giễu, cười nói. Đối với đoạn tình cảm này, có đôi khi chính bản thân y cũng cảm thấy quá hồ đồ, quá điên cuồng nhưng yêu chính là yêu; y cũng không có cách nào khác!
“Con riêng cậu cũng yêu cậu sao?” Long Cửu hỏi xong liền cảm thấy hối hận. Thật ra không cần hỏi cũng biết, nếu con riêng Ký Hạo cũng yêu Ký Hạo, thì tuyệt đối sẽ không muốn tự sát.
“Hắn hận tôi!” Nghiêm Ký Hạo lắc đầu, đây là nguyên nhân chính khiến y thống khổ. Trước kia khi người khác yêu y, y không yêu lại cho nên không biết thì ra tình yêu một phía lại thống khổ đến như vậy. Hiểu được việc không chiếm được tình cảm của người mình yêu là chuyện bi thảm, tuyệt vọng đến thế nào!
“Hiện tại đứa bé kia thế nào?” Long Cửu lo lắng hỏi. Ký Hạo quả thật là đã yêu người không nên yêu. Tình yêu quả nhiên là thứ hại người, tuyệt đối không được để dính vào!
“Phát hiện kịp, hiện tại đã không có chuyện gì. Ngày mai sẽ tỉnh lại!” Y lắc đầu, nếu như con riêng chết thật, hiện tại hắn cũng là một cỗ thi thể rồi!
“Người anh em, nghe tôi một câu đi! Hiện tại nhanh chóng ly hôn với lão bà của cậu, cho mẹ con bọn họ một số tiền lớn. Đưa bọn họ ra nước ngoài, vĩnh viễn vạch rõ giới hạn với bọn họ. Cuộc sống bên đó tôi vô cùng quen thuộc, tôi sẽ giúp cậu an bài mọi chuyện!” Long Cửu suy nghĩ một hồi rồi đề nghị. Hắn không có hỏi Ký Hạo lão bà của y có biết chuyện của cha con bọn họ không! Hắn tin tưởng dựa vào năng lực của Ký Hạo, muốn giấu diếm lão bà là một chuyện dễ dàng!
“Không! Rời xa hắn tôi nhất định sẽ không sống nổi! Hơn nữa…hắn đã có thai!” Nghiêm Ký Hạo lại lắc đầu, hơi có chút do dự nhưng sau đó quyết định nói cho bạn thân bí mật lớn nhất. Cho dù Tiểu Mặc không có thai, y cũng không thể rời xa hắn. Tiểu Mặc chính là mạng sống của y, không có Tiểu Mặc cái mạng này y cũng chả cần nữa!
“Cậu nói cái gì! Đứa bé đó mang thai? Hắn không phải là con trai sao? Hắn sao có thể mang thai?” Long Cửu nghe xong lập tức trợn mắt, há hốc mồm nhìn bạn mình; một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, hét lớn. Hắn thật hoài nghi thằng bạn mình có phải bi thương quá độ nên điên rồi không?!
“Hắn. . . . . Là người song tính!” Long Cửu là huynh đệ tốt nhất của y, không có chuyện gì không thể nói với hắn cả.
“Con riêng cậu là người song tính?!” Kêu lên sợ hãi, vẻ mặt Long Cửu kinh ngạc, hoàn toàn bị lời nói này của Ký Hạo làm cho u mê. Lúc hắn ở ngoại quốc từng nghe qua sự tồn tại của người song tính nhưng sao cũng không nghĩ đến con riêng của bạn thân mình lại là người song tính. Hơn nữa còn bị thằng bạn mình làm cho có thai! Trời ạ, bây giờ phải làm thế nào đây?
“Ký Hạo, nhanh dẫn con riêng cậu đi phá thai. Sau đó dùng tiền đuổi hắn đi, vĩnh viễn cũng đừng gặp mặt hắn nữa!” Một lúc lâu sau Long Cửu mới tiêu hóa hết những chuyện này, xoa huyệt thái dương, quay sang nói với Nghiêm Ký Hạo.
“Tôi nói, không có hắn tôi sẽ không sống nổi. Hơn nữa tôi không muốn hắn phá thai. Tôi muốn giữ lại đứa bé trong bụng hắn!” Nghiêm Ký Hạo lại lắc đầu.
“Ký Hạo! Tôi xin cậu hãy sáng suốt một chút có được không! Hắn là con riêng của cậu, cậu làm vậy chính là đùa với lửa; một ngày nào đó sẽ tự thiêu mình! Hơn nữa hắn cũng không yêu cậu, cậu chẳng qua là tương tư đơn phương…Cậu nói cậu muốn giữ lại đứa bé trong bụng hắn, vậy cậu đã nghĩ tới đứa bé kia sau khi sinh ra nên cho nó thân phận gì? Nếu chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng, cậu sẽ phải đối mặt với mọi người như thế nào? Đối mặt với tất cả người thân, bạn bè như thế nào? Đừng nhắc tới chuyện chỗ đứng trên thương trường, ngay cả trong xã hội cậu cũng không có cách nào sinh tồn, bị nước bọt của mọi người phỉ nhổ cũng đủ làm cậu chết đuối…” Long Cửu cố gắng phân tích cho Nghiêm Ký Hạo nghe. Rốt cuộc đứa bé kia có bao nhiêu mị lực mà làm cho sát thủ tình trường như Nghiêm Ký Hạo phải lún sâu tới vậy? Còn nói gì mà không có Tiểu Mặc thì sống không nổi, hắn không tin trên đời này có người mất đi ai đó mà sống không nổi!
”Tôi biết, nhưng không có hắn tôi thật sống không nỗi! Tôi đã lún quá sâu rồi, hết thảy cũng không có cách nào quay đầu lại được!” Lời Long Cửu nói y hiểu nhưng không có Tiểu Mặc, y thật sống không nổi. Người đàn ông ba mươi tuổi mà nói lời này thì thật buồn cười nhưng không có Tiểu Mặc, y thật sự không có cách nào sống được. Thấy Tiểu Mặc đau khổ như vậy, nếu có thể buông tay, y đã sớm buông tay!
Về vấn đề cục cưng trong bụng Tiểu Mặc, nếu để cục cưng sinh ra sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái nhưng chỉ cần Tiểu Mặc nguyện ý sinh. Y nhất định sẽ có biện pháp giải quyết! Nhưng y biết Tiểu Mặc tuyệt đối sẽ không nguyện ý….Tiểu Mặc không yêu mình, hắn hận mình….
“Cậu điên rồi! Câu không thể như vậy. Cậu là Nghiêm Ký hạo, cậu là tổng tài của tập đoàn Nghiêm thị. Cậu không thể vì một đứa bé 13 tuổi mà phá hủy bản thân!” Long Cửu mắng, cũng không nhịn được nữa mà đánh cho y một quyền. Hi vọng có thể đánh tỉnh y, hắn không muốn người huynh đệ tốt nhất này vì chuyện này mà bị hủy hết tương lai!
Cú đấm này Long Cửu ra tay rất nặng, Nghiêm Ký Hạo đang uống rượu, lập tức bị đánh té trên mặt đất.
Nghiêm Ký Hạo hừ nhẹ một tiếng, loạng choạng bò dậy. Khuôn mặt tuấn tú có thể mê đảo vô số phụ nữ giờ phút này bị đánh cho bầm tím, khuỷu tay còn bị rách da, chảy máu.
Nhìn thảm trạng của người huynh đệ mình, Long Cửu không khỏi có chút hối hận. Định mở miệng xin lỗi nhưng còn chưa mở miệng thì Nghiêm Ký Hạo đã giành nói trước, cười lớn: “Đáng đánh! Cửu đánh thêm cho tôi mấy quyền nữa đi. Tôi sớm nên bị đánh một trận rồi! Người anh em, cậu đừng khách khí, cứ mạnh tay đánh chết tôi đi…”
Thật thống khoái! Bị đánh đau có thể làm cho lòng y nguôi ngoai đôi chút!
“……Cậu bệnh rồi! Tôi không rãnh điên với cậu!” Long Cửu sắp bị y tức chết, muốn đánh y thêm mấy cú nữa nhưng nhìn thấy y cười còn khó coi hơn khóc; làm sao cũng không ra tay được, chỉ có thể thu tay về.
“Cửu, tôi yêu hắn! Tôi thật rất rất rất yêu hắn. Yêu đến đau cả lòng! Tại sao hắn không chịu yêu tôi? Tại sao hắn cứ muốn thương tổn bản thân? Tại sao lại muốn tự sát….” Nghiêm Ký Hạo đột nhiên khóc. Hoàn toàn không để ý đến hình tượng của bản thân, ngồi dưới đất ôm đầu khóc rống. Y đã đến cực hạn rồi, y không nhịn được nữa rồi!
“Ký Hạo. . . . .” Long Cửu ngây người, sao cũng không nghĩ tới y thế nhưng lại khóc. Quen y đã nhiều năm, cho dù là khi còn bé cũng chưa bao giờ thấy y khóc. Ngay cả khi cha mẹ y qua đời, y cũng còn không khóc.
Long Cửu thở dài một hơi, đứng trước mặt Ký Hạo, ôm đầu y giống như an ủi trẻ con, vỗ nhẹ nhẹ mấy cái.
Ai! Xem ra muốn Ký Hạo rời khỏi con riêng y là chuyện không thể. Làm Ký Hạo yêu sâu như vậy, làm người ta rất khó có thể tưởng được. Hắn thật tò mò, không biết đứa bé kia có gì đặc biệt mà có thể làm Ký Hạo yêu đến như vậy!
“Cửu, tôi phải làm sao bây giờ? Phải làm thế nào thì hắn mới yêu tôi?” Nghiêm Ký Hạo tựa vào vai bạn thân, thống khổ hỏi. Chỉ cần có thể làm Tiểu Mặc yêu mình, cho dù phải làm bất cứ chuyện gì, ngay cả phải chết. Cho dù bị tất cả người trên thế giới này thóa mạ, mình cũng không quan tâm!
“Tôi cũng không biết, nhưng chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách!” Long Cửu an ủi. Nếu Ký Hạo thật sự không có cách nào ngừng yêu đứa bé kia vậy thì chỉ còn cách làm cho đứa bé kia yêu y….
“Cậu nguyện ý ủng hộ tôi?” Nghiêm Ký Hạo lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.
“Ai kêu cậu là người anh em tốt của tôi chứ!” Long Cửu bất đắc dĩ cười nói. Mặc dù hắn thực sự không tán thành loại ‘cấm đoạn chi luyến’ này, đi vào con đường phụ tử loạn luân không lối thoát nhưng hắn càng không muốn thấy bộ dạng đau khổ sống không bằng chết của Ký Hạo. Cho nên không thể làm gì khác hơn là giúp y!
“Cảm ơn ngươi!” Nghiêm Ký Hạo cảm động nói. Cửu không hổ là huynh đệ tốt nhất của mình!
“Hảo huynh đệ thì nói gì đến cám ơn hay không cám ơn! Đứng lên đi, cậu còn muốn ăn đậu hủ của tôi bao lâu nữa. Đậu hủ đẹp trai của tôi chỉ để cho mỹ nữ ăn!” Long Cửu bểu môi, trêu chọc.
Lúc này Nghiêm Ký Hạo mới phát hiện mình có bao nhiêu thất thố, vội vàng lau nước mắt, ngồi lên ghế sa lon. Thật hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui vào!
Trời ạ! Mới vừa rồi y đã làm gì? Y thế nhưng mà lại khóc trước mặt người khác, hơn nữa còn lớn tiếng khóc rống. Cho dù là khóc trước mặt huynh đệ tốt nhất nhưng cũng đủ làm y không còn mặt mũi gì để gặp người khác. Hận không thể lập tức chết quách cho xong!
“Bây giờ bắt đầu thẹn thùng rồi à! Cậu thấy nếu tôi đem chuyện cậu vì một đứa bé trai không yêu mình mà thương tâm khóc lớn nói ra cho mọi người biết thì sẽ như thế nào?” Long Cửu nhìn vẻ mặt xấu hổ, bộ dáng ảo não của Ký Hạo làm hắn nhịn cười muốn sặc.
“Cậu dám! Trừ phi cậu không muốn sống nữa!” Nghiêm Ký Hạo lập tức hung ác uy hiếp nói. Nếu để người ta biết mình vì một cậu bé trai không yêu mà khóc rống, nước mắt chảy ròng ròng, nhất định sẽ bị cười đến rụng răng.
“Giỡn thôi, cậu thật sự tính giết người diệt khẩu a!” Long Cửu liếc y một cái, lấy bao thuốc lá ra đưa y một điếu. Đàn ông tâm tình không tốt, ngoài rượu ra thì hút thuốc lá cũng là một biện pháp tốt.
“Cậu nói tôi rốt cuộc phải làm sao thì Tiểu Mặc mới tha thứ cho tôi, sau đó yêu tôi?” Nghiêm Ký Hạo dựa lưng vào ghế sa lon, hít một hơi thuốc lá buồn rầu hỏi. So với vấn đề đứa bé trong bụng, chuyện Tiểu Mặc không yêu y càng làm cho y đau đầu hơn!
“Cậu thật đúng là bị đứa bé kia làm cho mê muội rồi!” Long Cửu nhịn không được, lắc đầu thở dài nói. “Cậu trước nói cho tôi biết chuyện trước kia của cậu và con riêng, để ca ca giúp cậu phân tích a!” Long Cửu so với Nghiêm Ký Hạo có chút già dặn hơn cho nên đôi khi tự xưng là ca ca!
“Chúng ta. . . . . Chuyện chính là như vậy! Cửu, tôi thật mệt mỏi. Tôi không rõ tại sao tôi vì hắn làm nhiều chuyện như vậy mà hắn vẫn không yêu tôi, còn đi tự sát!” Nghiêm Ký Hạo đem chuyện của mình với con riêng toàn bộ nói hết cho Long Cửu, bao gồm cả chuyện y từng đánh, từng ngược con riêng.
Long Cửu trầm mặc, một lúc lâu sau cũng mở miệng nói: “Ký Hạo! Tôi quyết định, từ nay về sau tôi sẽ gọi cậu là cha kế lang sói!”
“Long Cửu!” Nghiêm Ký Hạo lập tức biến sắc, tức giận gầm nhẹ nói.
“Đứa trẻ đáng thương như vậy mà cậu cũng nhẫn tâm hạ thủ, tàn phá. Cậu không phải là sói thì còn là cái gì?” Long Cửu lắc đầu cảm thán. Mới vừa rồi thật ra thì hắn có chút chán ghét đứa bé kia, bởi vì đứa bé kia làm người huynh đệ tốt nhất của mình suy sụp. Nhưng hôm nay hắn đối với đứa bé kia chỉ có thương tiếc. Đứa bé kia thật sự quá đáng thương!
“….cậu mượn rượu khinh bỉ tôi sao?” Nghiêm Ký Hạo trầm mặc. Cửu nói không sai, y chính là một cha kế lang sói!
“Dĩ nhiên rồi….nhưng ai kêu cậu là huynh đệ tốt nhất của tôi! Cho dù cậu làm bất cứ chuyện gì, người huynh đệ này sẽ vĩnh viễn đứng về phía cậu, cậu yên tâm đi!” Long Cửu liếc mắt nhìn y, vỗ vỗ vai y cười nói.
“Cửu, cám ơn cậu!” Nghiêm Ký Hạo chân thành cảm tạ nói.
“Đã nói rồi, huynh đệ không cần phải nói cám ơn!” Long Cửu hào khí phất tay, nhưng ngay sau đó nghiêm mặt nói: “Ký Hạo, cậu nếu quả thật yêu đứa bé kia, nhất định không được thương tổn hắn nữa!”
Nói thật Ký Hạo đối với người ta như vậy, vô luận là ai thì cũng đều muốn tự sát. Đánh chết cũng sẽ không yêu y! Bất quá lời này ngàn vạn lần không thể nói cho Ký Hạo nghe, miễn cho y thêm đau lòng!
“Tôi biết!” Nghiêm Ký Hạo gật đầu, y nhất định sẽ hảo hảo thương yêu Tiểu Mặc. Vô luận là phát sinh chuyện gì thì cũng sẽ tuyệt đối không thương tổn đến hắn!
“Hiểu rồi thì hiện tại ca ca sẽ dạy cậu phải làm thế nào để đứa bé kia tha thứ cho cậu!” Khóe môi nhếch lên, hé lộ nụ cười làm mê đảo nữ giới.
“Cậu đã nghĩ ra cách?” Hai mắt Nghiêm Ký Hạo lập tức tỏa sáng.
“Tôi là ai, tôi đây chính là thiên hạ đệ nhất thông mình. Không ngu ngốc giống như ai kia!” Long Cửu cố ý liếc y một cái.
“Cậu nói ai ngu ngốc? Cậu. . . .bỏ đi. Nói mau, cậu có cách gì làm Tiểu Mặc tha thứ cho tôi, không hận tôi nữa?” Nghiêm Ký Hạo tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng rất nhanh liền lắc đầu lo lắng hỏi.
“Rất đơn giản. . . . .”
Bình luận truyện