Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 36: Ruột gan đứt từng khúc



Triệu Á Thanh quay đầu lại, tức giận trừng người đang kéo tóc mình. Người kia khoác một chiếc áo lông màu xanh tím than vừa dầy vừa nặng, vẻ mặt cao quý lạnh lùng. Trông đôi mắt phượng hút người tràn đầy sự khinh thường, đang quét hắn ta từ trên xuống dưới, khiến Triệu Á Thanh không khỏi xấu hổ. Hắn ta sẽ không gặp thêm một kẻ biến thái nữa chứ!

Hàn Lạc Tuyển không biết những suy nghĩ đó, nhìn kẻ trần trụi này, trên mặt, trên người toàn là vết thương tím bầm đan xen, hắn lại nhớ đến chuyện ngu ngốc do Lâm Thư làm. Trong lòng lại nổi lên lửa giận, tăng lực kéo tóc Triệu Á Thanh, không nói một lời kéo hắn ta lên núi.

Triệu Á Thanh sắp hỏng mất, hắn ta đụng phải toàn những kẻ điên à! Tóc bị người dùng sức kéo khiến da đầu đau buốt, làm cho Triệu Á Thanh phải đi theo Hàn Lạc Tuyển. Run run miệng, Triệu Á Thanh nói lắp: "Ngươi, ngươi là, là ai? Muốn, muốn dẫn, dẫn ta, đi đâu?"

Hàn Lạc Tuyển không thèm để ý lời Triệu Á Thanh nói, chỉ là tăng lực tay kéo tóc hắn ta, giống như đang phát tiết cái gì đó.

"Đau! Ngươi, ngươi, ngươi có thể, có thể, cho ta, cho ta ít, y phục mặc, mặc không. Ta, ta sắp, sắp chết rét rồi." Triệu Á Thanh lạnh đến răng run cầm cập, nói chuyện không chút lưu loát. Lúc này toàn thân hắn ta chỉ có da đầu mới có cảm giác đau, những nơi khác đều đông cứng hết rồi. Hắn ta sợ tiếp tục như vậy, hắn ta thật sự cận kề cái chết luôn rồi. Người từng chết qua một lần thì sẽ sợ chết nhất.

Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển dừng bước, chán ghét  liếc Triệu Á Thanh một cái. Thấy cả người hắn ta đã lạnh đến tím tái, suy tính kẻ này còn chưa thể chết được, Hàn Lạc Tuyển liền cời áo lông, vứt lên người Triệu Á Thanh.

Triệu Á Thanh lấy được y phục chống lạnh, vội vàng đắp lên người, trong mắt đầy hoài nghi, nhìn chằm chằm Hàn Lạc Tuyển. Rốt cuộc người này là ai? Vì sao đuổi theo hắn ta còn không nói hai lời liền túm hắn ta lên núi chứ?..,..-= Lúc trước ngoại trừ gặp phải cái tên điên khùng biến thái kia ra thì chẳng có ai biết được hành tung của hắn ta nữa, rốt cuộc vì sao người này lại bắt hắn ta? Chẳng lẽ là đồng bọn của kẻ điên khùng biến thái kia à? Là bắt hắn ta giúp tên điên khùng biến thái kia? Muốn túm hắn ta đến cho tên điên kia hành hạ à? 

Đầu óc Triệu Á Thanh hỗn độn, tầm mắt bắt đầu hơi mơ hồ.

Nhìn kẻ kia ngã gục ở trên tuyết, Hàn Lạc Tuyển nhíu mày, đi tới đạp hai phát. Thấy tên kia vẫn bất động, nhìn chóp mũi hắn ta thở ra khí nóng đứt quãng, dáng vẻ thoi thóp. Hàn Lạc Tuyển cũng không cần biết nhiều như vậy, tạm thời dẹp yên lửa giận, khiêng Triệu Á Thanh lên liền chạy như bay lên núi.

Hàn Thập vừa cõng Lâm Thư đến Lâm gia thì nàng tỉnh. Nhận thấy được sau lưng có động tĩnh, biết Lâm Thư đã tỉnh, Hàn Thập hơi lúng túng, cứng người bất động.

Ngược lại là Lâm Thư mở miệng trước. Giọng nàng rất trầm thấp, thở dài thật sâu, mở miệng nói: "Ngươi thả ta xuống đi."

Nghe thế, Hàn Thập chậm rãi ngồi xổm xuống, để nàng xuống.

Đầu Lâm Thư còn hơi choáng, dựa người vào tường, lẳng lặng quan sát Hàn Thập. Hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Ngươi vẫn luôn đi theo ta sao?"

Hàn Thập không nói, lẳng lặng cúi đầu, đứng im.

"Không nói lời nào, đó chính là chấp nhận. Không ngờ ta nỗ lực lâu như vậy, kết quả nhận được lại là kết cục này. Không hề vào được tâm hắn một chút nào, ha ha...." Lâm Thư cười hết sức thê lương. 

Cả đêm không ngủ, dưới mắt xanh đen, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy. Nét mặt thê lương hiện tại càng tăng thêm vẻ yếu ớt của nàng, làm cho người ta nhìn mà không khỏi tâm thương.

Hàn Thập lúng túng đứng nghiêm trước mặt nàng, thân thể cứng ngắc giống như tảng đá.

"Hắn phái ngươi theo dõi ta từ lúc nào?" Lâm Thư lại hỏi.

Há miệng, Hàn Thập không biết có nên trả lời không. Dứt khoát ngậm chặt miệng, cúi đầu im lặng.

Nước mắt lặng lẽ chảy ra từ hốc mắt, theo sườn mặt nàng chảy xuống đến cằm, tụ lại thành giọt lệ nặng trĩu, vài giọt lệ châu liền rơi xuống đất. Hít mũi một cái, Lâm Thư ngẩng đầu nhìn trời, mờ mịt giống như sự nản lòng thoái chí vào lúc này của nàng.

"Ngươi đi đi! Về sau đừng theo dõi ta, ta cũng không dây dưa gì với Thế tử nhà ngươi nữa. Dưới đống tuyết ở bức tường bên ngoài sân huấn luyện có một đống y phục, còn có một tấm mặt nạ da người.-l.,.///...==-ê Ngươi đi tìm những thứ ấy mang về cho Thế tử ngươi,-=...,q..u,,,y.....--= sẽ hữu dụng với hắn đấy." Trong lời nói của nàng mang theo nỗi nghẹn ngào,=-=do,,,o....nn-== nói xong một câu đều phải thở sâu một hơi.

Nghe nàng nói xong, Hàn Thập kinh ngạc ngẩng đầu lên, hơi lúng túng. Trước khi Thế tử thu hồi mệnh lệnh thì hắn vẫn chưa thể rời khỏi Lâm tiểu thư. Nhưng bộ dạng quyết đoán này của Lâm Thư khiến hắn không thể có chủ kiến rồi.

Thấy Hàn Thập bất động, do dự không quyết, Lâm Thư không nhịn được, khóc lớn lên, cao giọng kêu gào: "Đi đi! Không đi chờ bản tiểu thư gọi phủ binh (binh lính trong phủ) tới đuổi ngươi sao!"

Thân thể lựa chọn nhanh hơn đầu óc, Hàn Thập nghe vậy, tung người nhảy lên đầu tường, rời khỏi Lâm gia. Chỉ lưu lại mình Lâm Thư, ở nơi hẻo lánh trong đống tuyết, từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu khóc rống lên.

Tại sao! Tại sao kiếp trước nàng không thương người dùng tình sâu vô bở yêu nàng, sống lại nàng đã cố gắng như vậy nhưng người kiếp trước yêu nàng lại chưa từng đặt nàng ở trong lòng! Ông trời ơi! Vì sao để nàng sống lại rồi lại cho nàng một kết quả tàn nhẫn như vậy?

Kiếp trước lúc hắn yêu nàng, nàng không thương hắn, vì một nam nhân cặn bã mà tổn thương hắn. Đời này làm lại, nàng dụng tâm đi thương hắn, vì sao hắn lại làm như không thấy, có tai như điếc, vẫn đề phòng nàng! Chẳng lẽ đây chính là báo ứng khi nàng được sống lại sao? Để cho nàng nếm thử một lần dùng tình sâu vô bờ lại bị bỏ qua như dép cũ, cầu xin mà không được sao?

Lâm Thư khóc đến ruột gan đứt từng khúc, trong lòng giống như bị nhồi Hoàng Liên, đều là cay đắng. Báo ứng! Báo ứng mà! Thật sự là báo ứng! Kiếp trước nàng không thương hắn, cả đời này hắn không thương nàng, chẳng lẽ nàng và Hàn Lạc Tuyển nhất định là không thành một đôi sao?

Phủ binh đi tuần nghe được tiếng nữ nhân khóc, còn khóc rất bi thảm, làm cho người ta nghe cũng cảm nhận được bi ai. Tò mò đi tìm tiếng khóc đó, vừa thấy liền hoảng, đây không phải là tiểu thư dòng chính của phủ Định Quốc Công bọn họ sao! Bảo bối của toàn Lâm gia!

Phủ binh không đến gần quấy rầy Lâm Thư mà chạy nhanh đến Tam Tinh viên, thông báo cho người ở đó. Ba vị công tử đã sớm ra lệnh, chỉ cần là chuyện của nhị tiểu thư, phát hiện chuyện gì thì phải bẩm báo bọn họ trước. Thấy tình hình của Lâm Thư hơi khác thường, phủ binh không dám trì hoãn, chân chạy như bay đến Tam Tinh viên.

Lâm Kỳ thường hay xuất phủ, Lâm Ngọc bởi vì trời lạnh mà thường làm tổ trong phủ. Sống ở Tam Tinh viên, cả ngày đều gặm sách. Lúc nghe người ta nói Lâm Thư đã trở về, Lâm Ngọc vui mừng nhảy dựng lên từ trong chiếc chăn ấm áp.

"Thư nhi đã trở lại! Ở đâu! Nói mau!" Lâm Ngọc vui sướng đầy mặt, đã nửa tháng rồi hắn chưa gặp Lâm Thư, có thể tưởng tượng được hấp tấp biết bao.

"Cái này, nghe phủ binh kia báo tiểu thư đang trốn ở trong tiểu hoa viên của Vọng Nguyệt các khóc lóc." Gã sai vặt tràn đầy thấp thỏm trả lời.

"Cái gì! Thư nhi trốn ở Vọng Nguyệt các khóc lóc! Chuyện gì xảy ra! Không phải nó vào cung học tập sao? Chẳng lẽ bị người trong cung bắt nạt hả?" Nghe thấy Lâm Thư đang trốn một mình trộm khóc, toàn thân Lâm Ngọc đều không tốt. Muội muội của hắn nhất định là bị người ức hiếp!

"Tiểu nhân không biết ạ, công tử vẫn nên đi xem tiểu thư đi." Gã sai vặt có chút khó xử nói. Hắn cũng không biết tình huống thế nào, chỉ là chân chạy truyền lời thôi.

"Đúng rồi! Trời lạnh như thế này, đêm qua còn có tuyết rơi, một mình Thư nhi đứng trong tiểu hoa viên nhất định sẽ bị đông cứng đấy! Ta lập tức đi xem! Ngươi thay ta đi thông báo cho tổ mẫu ta, nói cho người biết nhị tiểu thư đã trở lại, chỉ là tình hình không tốt lắm." 

Lâm Ngọc cảm thấy Lâm Thư bất thường như vậy chắc chắn có liên quan với hoàng cung. =-==ll,,,,q,,,,,d,,,...n....-==-Lúc này hắn không có năng lực đi thăm dò chuyện trong cung, chỉ có thể thông báo cho tổ mẫu hắn. Để Lâm lão phu nhân nghĩ cách điều tra xem rốt cuộc Lâm Thư đã xảy ra chuyện gì.

"Dạ, tiểu nhân lập tức đến Tây Uyển bẩm báo lão phu nhân!" Gã sai vặt gật đầu đồng ý, lanh lẹ chạy ra ngoài.

Lâm Ngọc đứng dậy, vội vàng đi giày, khoác một cái áo choàng dày. Suy nghĩ một chút, sợ Lâm Thư bị đông lạnh, lại mang thêm một cái áo choàng, lập tức chạy đến Vọng Nguyệt các.

Khi Lâm Ngọc chạy tới, tìm được Lâm Thư thì phát hiện nàng đang ngã trên đất, vệt nước mắt ràn rụa. Thấy vậy, lòng Lâm Ngọc đau đến chết rồi, rốt cuộc đã trải qua chuyện khổ sở gì, khiến cho muội muội biến thành như vậy! Thấy sắc mặt Lâm Thư đỏ bừng, Lâm Ngọc vươn tay sờ trán nàng, vừa sờ liền bỏng đến dọa người. Vội vàng dùng áo choàng bao lấy Lâm Thư, ôm nàng lên, hắn không dám dừng lại nghỉ, ôm Lâm Thư chạy đến Tây Uyển.

Chạy đến nửa đường thì vừa vặn đụng phải Lâm lão phu nhân vì nghe được tin tức mà chạy tới, vẻ mặt bà đầy lo lắng. Thấy người đang được Lâm Ngọc ôm trong ngực, không cần hỏi cũng biết đó là Lâm Thư!

"Thư nhi sao rồi?" Bàn tay tràn đầy nếp nhăn run rẩy, Lâm lão phu nhân hỏi.

"Tổ mẫu, trước đừng nói gì cả. Thư nhi bị lạnh đến đông cứng, trước tiên đưa nó đến ngâm nước nóng ở chỗ người đã! Tình huống của nó rất xấu, phải lập tức mời thái y đến khám mới được!" Lâm Ngọc không dừng bước, lướt qua Lâm lão phu nhân, vừa căn dặn vừa chạy.

Trong lòng Lâm lão phu nhân rất sốt ruột, phái người đi thông báo cho Định Quốc Công Lâm Chí Viễn, để Lâm Chí Viễn vào cung chuyển thẻ mời thái y. Dặn dò xong mới xoay người trở về Tây Uyển, xem tình hình của Lâm Thư.

Thái y khám qua, Lâm Thư là bị tổn thương vô cùng nặng nề, cộng thêm bị đông lạnh trong tuyết quá lâu, trúng phong hàn, có thể qua được hay không là phải dựa vào chính nàng rồi.

Người Lâm gia nghe thái y nói, đều bị dọa sợ, thay phiên canh giữ trước giường nàng, không ngừng nói chuyện với nàng, không dám có chút lơ là. Chỉ sợ quá an tĩnh, sẽ khiến Lâm Thư dễ dàng ‘ngủ’ mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện