Chương 19-2: [1744 chữ]
Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.
Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.
Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.
-------------------------------
Edit: Yu610
Đường Du bị hai chữ "cô giáo" dỗ dành, cười trộm sau đó bước tới, chỉ ra chỗ sai của anh: "Vị trí ngón tay của anh đặt không đúng, phải đặt ở đây."
Chu Khâm Nghiêu dừng một chút, dường như nghe không hiểu: "Đặt ở đây?"
"Chỗ kia." Ngón tay Đường Du đặt lên dây đàn: "Hướng lên trên một chút."
Chu Khâm Nghiêu cố ý đặt sai vị trí: "Ở đây đúng không?"
Cuối cùng cô gái nhỏ cũng thiếu kiên nhẫn, kéo tay anh đặt lên vị trí chính xác: "Là chỗ này cơ."
Chu Khâm Nghiêu hơi cong môi, nhanh chóng nắm ngược lại.
Dùng lòng bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay mềm mại của cô.
Đường Du sửng sốt, hiểu được ý của anh ngay lập tức, muốn kéo tay về, nhưng không kéo nổi.
"Chu Khâm Nghiêu, anh lại lừa em!"
Chu Khâm Nghiêu: "Tôi là Tạ Thừa."
".....Tạ Thừa không xấu xa bằng anh."
Chu Khâm Nghiêu mặc kệ sự phản đối của cô gái nhỏ, giữ chặt người trong lòng, khóe mắt đong đầy ý cười, bình thản nói:
"Bài tập đâu, lấy ra đi."
.......
Sau đó, khi giúp Đường Du làm bài tập toán, Chu Khâm Nghiêu cũng không buông tay.
Mãi đến khi dì Dung đi lên, lễ phép ám chỉ:
"Cảm ơn thiếu gia, đã 9 giờ rồi, phu nhân nhà chúng tôi nói sau 9 giờ tiểu thư sẽ phải tắm rửa, nghỉ ngơi."
Tuy rằng Phương Lai đồng ý cho Tạ Thừa đến nhà làm khách, nhưng trong lòng cũng âm thầm quy định rõ thời gian, không thể ở lại quá muộn.
Chu Khâm Nghiêu đã rất hài lòng về buổi tối hôm nay.
Anh buông tay Đường Du, trong lòng bàn tay đều vương mùi hương thơm ngát của cô gái.
"Tôi về đây, còn có gì không hiểu cứ nhắn tin cho tôi."
"Vâng."
Bàn tay Đường Du bị nắm đến nóng lên, rõ ràng lúc nãy còn rất ghét bỏ, bây giờ lại hơi tiếc nuối.
Nhiệt độ từ cơ thể mạnh mẽ của anh đem lại cảm giác an toàn, khiến người ta chìm đắm.
Tiễn người đàn ông xuống tầng, đột nhiên Đường Du nhớ ra đề nghị của Trình Huyền.
Mai là chủ nhật, nếu không nói ra sẽ không kịp.
"Đợi một chút." Trước khi anh rời đi, Đường Du ấp úng mở miệng:
"Ngày mai anh có thể....."
Chu Khâm Nghiêu: "Sao vậy em?"
Dì Dung cũng đi ra tiễn khách, bà đừng bên cạnh, Đường Du không có cách nào nói rõ ràng.
Đành đổi thành____ "Ngày mai tan học em đợi anh."
Chu Khâm Nghiêu hiểu trong lời của cô có ý khác, dừng một chút, gật đầu: "Ừ"
"Ngủ ngon nhé."
"Vâng."
Giữa trưa ngày hôm sau, Chu Khâm Nghiêu đến Ngũ Trung.
Tuy rằng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Đường Du rất ít khi chủ động, anh đoán rằng có lẽ cô gái nhỏ tranh thủ chủ nhật muốn đưa anh đi đâu đó chơi, nhưng đứng một lúc cũng không thấy Đường Du mà lại đợi được Trình Huyền.
Dường như Trình Huyền cố ý đến tìm anh, chưa kịp đến gần đã vội vẫy tay: "Anh Nghiêu, ở đây!"
Chu Khâm Nghiêu: "?"
"Đi theo em, bên trong có người đang chờ anh đấy!"
".....Rốt cuộc có chuyện gì?"
Nhân lúc tan học người đến người đi, Trình Huyền vừa đưa Chu Khâm Nghiêu vào trường vừa kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Tạ Thừa hoàn toàn không tin Đường Du có bạn trai, hơn nữa thật lòng mà nói, cho dù thật sự có, cậu ta cũng rất tự tin có thể cạnh tranh được với người đó.
Thành thật mà nói, Tạ Thừa là đối tượng được rất nhiều nữ sinh thầm mến ở trường cấp 2, gia cảnh tốt, diện mạo khá, lại là lớp trưởng của lớp quốc tế B, đầy bụng sách vở, tài văn chương hơn người.
Thực ra cậu ta biết rất rõ Đường Du không thích mình, nhưng người cao quý như cậu ta đã cho rằng việc theo đuổi Đường Du là một trận chiến mà cậu ta không thể thất bại.
Trong tiềm thức, cậu ta cũng muốn gặp người có thể cướp đi cô gái mình thích và muốn biết người đó hơn mình ở điểm nào.
Bọn họ hẹn nhau ở phòng để thiết bị sau sân thể dục.
Nơi này bình thường rất ít người đến, hơn nữa hôm nay là chủ nhật, học sinh cấp ba đều nghĩ, là nơi an toàn nhất để gặp nhau.
Trong phòng để thiết bị yên lặng, Tạ Thừa vẫn chưa hết hy vọng hỏi Đường Du:
"Cậu thật sự đã có bạn trai?"
Đường Du ngồi trên đống bóng rổ trong góc phòng, giữ khoảng cách với cậu ta theo thói quen.
Cô nhớ rất kỹ lời dặn của Trình Huyền, lần này phải cắt đứt hoàn toàn tình cảm của cậu ta, vì thế quyết đoán nói với Tạ Thừa: "Đúng vậy."
"Rất đẹp trai?"
"Ừ, rất đẹp trai."
"....." Tạ Thừa bị đả kích, không nói nữa, trong lòng thầm nghĩ ______ tôi phải đợi xem đẹp trai đến mức nào.
Đang suy nghĩ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Lòng Đường Du run lên, ngồi thẳng người theo bản năng.
Trình Huyền mặc áo đỏ rất dễ nhận ra, đi vào trước.
Trái tim Đường Du đập thình thịch, cô lắng nhìn về phía sau và chờ đợi ____
Từ trong bóng tối chậm rãi lộ ra bóng dáng quen thuộc của người đàn ông.
May mắn, anh đã đến.
Trái tim Đường Du liền bình ổn lại.
Hôm nay Chu Khâm Nghiêu mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội đậm, thân ảnh tuy lười biếng nhưng khí chất ngời ngời.
Anh lạnh lùng bước vào, nhìn mấy người trong phòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Đường Du.
Trình Huyền ngồi trên bàn bóng bàn, châm một điếu thuốc:
"Tạ Thừa đại thiếu gia, tôi đã đích thân dẫn người cậu muốn gặp đến đây rồi_____"
Cô chỉ vào Chu Khâm Nghiêu: "Đây là bạn trai của Đường Du."
Ánh mắt Tạ Thừa hơi sáng lên.
Đại não như máy tính nhanh chóng phân tích số liệu hai bên ____
Theo lương tâm mà nói, người này rất xứng với câu "rất đẹp trai" của Đường Du.
Hơn nữa nhìn qua anh ta cao khoảng 187cm, mình chỉ cao 182cm.
Nhìn từ bề ngoài, Tạ Thừa thừa nhận mình kém hơn, nhưng cậu ta đã sớm phát hiện ra người này ăn mặc rất bình thường, trên người không có nhãn hiệu nổi tiếng.
Đây là sự thật của thế giới, tiền bạc có thể đè bẹp tất cả.
Dường như Tạ Thừa đã hiểu rõ điều gì đó, quyết định thắng bại rất nhanh, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường.
Chu Khâm Nghiêu cảm thấy người này rất thú vị.
Anh chậm rãi đi đến, cao hơn so với Tạ Thừa nửa cái đầu.
Cười lạnh hỏi: "Sao, tôi không giống à?"
Tạ Thừa nghĩ thầm, không chỉ không giống, còn rất không xứng.
Nhưng là một thiếu gia được giáo dục tốt, cậu ta sẽ không nói ra những lời như vậy.
Cười cao quý, lạnh nhạt nói: "Không phải."
Cậu ta xoay người nhìn Trình Huyền: "Trình Huyền, là cậu giúp Đường Du tìm người này đến để lừa tôi đúng không?"
Nói đúng cũng đúng, nói không đúng cũng không đúng.
Trình Huyền cũng không biết rốt cuộc Đường Du và Chu Khâm Nghiêu đã đi đến bước nào.
Nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: "Thối lắm, cậu xem chúng tôi diễn ở chỗ nào?"
Tạ Thừa đã sử dụng IQ cao và khả năng suy luận của mình để phân tích:
"Thứ nhất, rõ ràng quần áo của anh ta không hợp với Đường Du. Chúng có đẳng cấp khác nhau và đươc định sẵn là không thể hòa nhập."
"Thứ hai, là cậu đưa anh ta tới. Nếu là bạn trai, tại sao Đường Du không đích thân tới đón và đưa anh ta đến đây gặp mặt?"
"Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất."
Tạ Thừa tự tin chuyển hướng sang Đường Du:
"Nếu thật sự là bạn trai tới, tại sao Đường Du vẫn ngồi xa vậy? Giữa bọn họ cũng không có sự tương tác. Đây căn bản là khoảng cách tự bảo vệ đối với một người xa lạ trong tiềm thức."
"....."
Đệt.
Trình Huyền cảm thấy cậu bạn này thực sự xứng đáng là đội trưởng đội hùng biện của trường, nói đến mức học cũng sắp tin luôn rồi.
Lúc này Chu Khâm Nghiêu nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Này."
Tạ Thừa quay lại trả lời: "Hả?"
"Thứ nhất."
Chu Khâm Nghiêu nói xong hai chữ này bỗng nhiên dừng lại, dường như có điều gì đó muốn nói, nhưng khi lên đến môi lại không thèm nói với cậu ta những lời vô nghĩa này nữa.
"Quên đi, vào điều thứ ba luôn."
Anh nói xong, đi về phía Đường Du.
Tầm mắt Tạ Thừa cũng đuổi theo anh.
Đường Du ngồi trên đống bóng rổ, ngơ ngác nhìn Chu Khâm Nghiêu từng bước đi đến trước mặt, khóe miệng giật giật, đang chuẩn bị đứng lên nói gì đó để giải thích, khóe miệng người đàn ông hơi cong lên: "Im lặng...."
Đường Du sửng sốt, ngậm miệng lại theo bản năng.
Trước khi cô kịp hiểu hành động này của Chu Khâm Nghiêu, anh đã kéo cô ra khỏi đống bóng rổ.
Giây tiếp theo, tay anh lướt qua mái tóc ngắn của cô.
Quyết đoán trao cho cô một nụ hôn.
Trình Huyền làm rơi điếu thuốc xuống đất: "Đệt....."
Tạ Thừa: "..............."
______ "Tương tác thế này, cậu hài lòng chưa?"
----------------------------------
Các bạn cho mình xin sao để mình có thêm động lực nha. Yêu yêu <3
Bình luận truyện