Chương 13: Sa Đọa Thành Ma
---•---
"Là dấu vết do châm cứu để lại," Tống Thanh Thời thấy hắn hiểu lầm mình bị thương, nhanh chóng giải thích, "Không phải sâu cắn đâu, do mao mạch của ta khá phong phú, lúc ghim châm sẽ tạo thành xuất huyết dưới da, thường để lại dấu vết. Yên tâm, không đau không ngứa gì cả, qua mấy ngày là biến mất."
Việt Vô Hoan nhìn chằm chằm những vết tích này, chậm rãi buông lỏng tay, cúi đầu nói: "Tôn chủ vì ta thử châm mà bị thương, ta lại đường đột..."
"Có ai học y mà không tự ghim châm cho mình?" Tống Thanh Thời không chút để ý nói, "Sau này ngươi luyện châm pháp, cũng sẽ như vậy thôi. Nếu cần, ta có thể trở thành công cụ cho ngươi luyện tập, trước kia..." Y nói tới đây, bỗng nhiên nhớ lại một chút chuyện buồn cười, bước đầu của việc học châm cứu là tự ghim châm cho mình, sau đó lại ghim châm cho nhau, nếu quen rồi thì muốn trị mụn cũng có thể ghim vài cây, giảm béo ghim vài cây, bụng không thoải mái ghim vài cây, cảm mạo ghim vài cây, trước khi thi cuối kỳ ghim thành con nhím là chuyện bình thường. Y đi theo sư tỷ cũng học được không ít, ví dụ như ngủ gà ngủ gật khi học tập liền ghim ngay một châm lên đỉnh đầu, tinh thần sẽ được nâng cao trong nháy mắt.
Trước kia nguyên thân học châm cứu cũng là tự ghim châm cho mình, chủ yếu là xác định cảm giác khi kim châm đâm vào cơ thể.
Lần đầu y thử dùng loại châm pháp này, trước tiên luyện cho thành thục ở trên người của mình rồi mới dám xuống tay với người khác.
Việt Vô Hoan rầu rĩ xoay người, dường như không vui khi y bị thương vì hắn.
Vai chính thụ đúng là tiểu thiên sứ thiện lương.
Tống Thanh Thời cảm thán một hồi lâu, y sợ mình lại bị lật xe thêm lần nữa, bèn vừa ghim châm vừa giảng lý luận y học, tốn không ít thời gian, cuối cùng cũng ghim mỹ nhân thành mỹ nhím, sau khi xác định từng huyệt vị, y rót linh lực vào, khống chế bộ phận gây tê ở phạm vi nhỏ nhất, sau đó lấy cang dùng để ngâm nước thuốc, bỏ tất cả các nguyên liệu của Lục Mạch Phục Sinh Thang vào, thuần thục điều chỉnh nhiệt độ, bảo Việt Vô Hoan bước vào.
Lần ngâm thuốc tắm này, Việt Vô Hoan bước vào không bao lâu đã phát ra một tiếng kêu rên.
Dược lực bá đạo rót vào tất cả kinh mạch, điên cuồng va chạm, quấy nhiễu bên trong cơ thể đến long trời lở đất.
Cuối cùng Việt Vô Hoan cũng biết rất đau mà Tống Thanh Thời nói là như thế nào, cho dù châm cứu đã làm giảm đau đớn rất nhiều, nhưng hắn vẫn đau đến mức nắm chặt thành cang, nhịn đến sắc mặt đỏ lên, toát mồ hôi lạnh.
"Không thể giảm hết toàn bộ đau đớn," Tống Thanh Thời không ngừng rót thần niệm vào cơ thể hắn để điều tra tình huống, giải thích, "Kinh mạch của cơ thể người rất đa dạng, sau khi dược lực rót vào sẽ như nước sông tràn đê, ngươi cần phải cảm nhận đau đớn ở mỗi một nơi kinh mạch tắc nghẽn khi được mở ra, ta mới có thể xác định là nó đã được hoàn toàn đả thông hay chưa... Nếu đau, ngươi cứ kêu ra, chỉ cần kiên trì nửa canh giờ là sẽ ổn thôi."
"Tôn chủ đừng lo," Việt Vô Hoan thở dốc nói, "Ngươi đã làm nhiều chuyện vì ta như vậy, ta có thể nhịn được."
Kinh mạch tắc nghẽn bị mạnh mẽ mở ra, dược lực đi qua không bị ngăn trở, đau đớn biến mất.
Tống Thanh Thời lập tức rút kim châm tương ứng với nơi đó.
Theo kinh mạch khơi thông ngày càng nhiều, đau đớn cũng ngày càng giảm.
Trước khi rút cây châm cuối cùng trên đỉnh đầu, Tống Thanh Thời lấy một viên thuốc, bảo Việt Vô Hoan: "Mở miệng."
Việt Vô Hoan đau đến đầu óc trống rỗng, hắn nghe lời hé miệng, lại phát hiện Tống Thanh Thời đút vào một viên đan dược nóng bỏng, đầu ngón tay hơi lạnh không cẩn thận chạm vào môi, hắn theo bản năng đuổi theo, dùng đầu lưỡi liếm một mảnh lạnh lẽo thoải mái này, muốn ngậm nó ở trong miệng, không bao giờ nhả ra.
Đan dược nóng bỏng vào miệng là tan, chảy xuống bụng, bỗng nhiên, nơi đan điền truyền đến đau nhức nổ tung, khuấy loạn lục phủ ngũ tạng.
Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, phát ra một tiếng thê lương thảm thiết, dùng sức nắm lấy người bên cạnh, sau đó vô lực ngã xuống.
Tống Thanh Thời thuận thế ôm hắn vào lòng, vỗ vỗ lưng, ôn nhu khuyên dỗ: "Đây là Cửu Chuyển Huyết Liên Đan, hiệu quả rất nhanh, kiên trì một chút là được."
Lục Mạch Phục Sinh Thang đả thông kinh mạch, Cửu Chuyển Huyết Liên Đan tái sinh đan điền. Từ việc nghiên cứu tư liệu và thử nghiệm, Tống Thanh Thời xác định không có cách nào giảm bớt đau đớn khi dùng Cửu Chuyển Huyết Liên Đan, nhưng thời gian đau đớn rất ngắn. Nên y cũng không nói trước, tránh gia tăng gánh nặng tâm lý cho người bệnh, tương tự như chích thuốc, tốc chiến tốc thắng là được.
Việt Vô Hoan đã cắn môi đến độ chảy máu, hắn chịu đựng không nổi, cuối cùng phát ra tiếng kêu gào như dã thú bị thương, ôm chặt người trong lòng, như thể muốn ghìm vào xương cốt của mình, hòa làm một thể.
Nếu không phải là tu sĩ Nguyên Anh, có lẽ xương cốt đã bị đứt gãy.
Tống Thanh Thời không thể động đậy, lại sợ hắn nhịn đau cắn miệng bị thương, bèn kiến nghị: "Nếu quá đau, ngươi có thể cắn cái khác, để ta đi lấy khăn cho ngươi..."
Lời còn chưa dứt, Việt Vô Hoan đã cắn mạnh vào vết đỏ chướng mắt trên cổ y, dùng lực mạnh vô cùng, dường như muốn cắn đứt khối thịt này, nuốt vào trong bụng.
Tống Thanh Thời biết hắn đã mất đi lý trí, sợ tổn thương đến răng của hắn, lập tức rút tất cả linh lực hộ thân về, cũng không dám dùng độc công chống cự, vì thế mà bị cắn ra vết máu thật sâu, y đau đến sắp ứa nước mắt, lại không thể kêu ra khiến người lo lắng, chỉ có thể làm bộ không đau, liều mạng hút không khí.
Chính mình để hắn cắn, có quỳ cũng phải bị cắn cho xong.
Tống Thanh Thời rưng rưng kiên trì...
Ước chừng qua nửa khắc, đau đớn trong đan điền chậm rãi biến mất, linh lực nhỏ bé từ từ dâng lên, tựa như cây khô nhiều năm nảy mầm non dưới mưa xuân, vạn vật bừng bừng sức sống, thân thể trở nên thoải mái thích ý. Rốt cuộc Việt Vô Hoan hao hết khí lực, hắn buông lỏng khớp hàm, nhẹ nhàng liếm vết máu cắn ra, chậm rãi ngã xuống, rơi vào trong hôn mê nặng nề.
...
Lúc Việt Vô Hoan tỉnh lại, trời đã sập tối.
Hắn cử động cơ thể, linh lực khô héo nhiều năm bắt đầu vận chuyển thông thuận, thế nhưng tư chất lại mạnh hơn nhiều so với lúc vừa vào tiên môn tu luyện.
Bỗng nhiên, hắn nhận ra bên cạnh có gì đó, chậm rãi quay đầu nhìn lại, phát hiện tay mình đang kéo chặt ống tay áo của Tống Thanh Thời, đầu ngón tay vì cầm quá lâu mà cứng đờ chết lặng, hao hết một phen khí lực mới mở ra được.
Tống Thanh Thời ở bên cạnh ngủ rất say.
Vốn dĩ y muốn chờ Việt Vô Hoan tỉnh lại rồi nói về bước trị liệu tiếp theo, nhưng khoảng thời gian này thật sự quá mệt mỏi, chờ một hồi đã gục xuống ngủ mất.
Việt Vô Hoan ngơ ngác nhìn gương mặt ngủ say không chút đề phòng của y, trong lòng dâng lên rất nhiều tư vị không rõ, hạt giống dục vọng đang mọc rễ nảy mầm, cảm xúc điên cuồng đang sôi trào trong đầu.
Hắn lặng lẽ vươn tay, vén một nhánh tóc dài mềm mại lên, đặt ở chóp mũi, tham lam ngửi lấy hương thuốc mãi không tiêu tán, sau đó nhẹ nhàng hôn liếm.
Trên cổ lộ ra vết cắn, cũng khiến lòng hắn có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, như thể khắc xuống ấn ký thuộc về mình cho người này.
Rõ ràng thân thể đã thoát khỏi khống chế của dược vật, nhưng hắn vẫn ngăn không được sinh ra dục vọng với người trước mắt.
Người tốt như vậy, hắn lại muốn có được thân thể của y, muốn có được linh hồn của y, muốn nhìn dáng vẻ y bị khống chế rơi vào bể dục.
Đúng là ý niệm đê tiện vô sỉ...
"Vô Hoan, ngươi là ma vật sinh ra vì dục vọng."
Có lẽ, những lời này là đúng.
Hắn sớm đã sa đọa thành ma, không xứng làm bạn với thuần khiết.
Tống Thanh Thời đã làm quá nhiều điều vì hắn, ân trọng như núi, không gì có thể báo đáp.
Biết không là nên, nhưng cố tình lại không nỡ buông tay.
Ít nhất, cách xa y một chút, giấu cái đuôi kỹ vào, đừng lộ ra gương mặt thật, đừng để ác niệm làm bẩn y...
Việt Vô Hoan hạ quyết tâm, cuối cùng hít vào một hơi, lưu luyến buông nhánh tóc dài trong tay.
Bình luận truyện