Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 24: Sinh Lý Học



---•---
Tình trạng bệnh của Việt Vô Hoan phát tác quá nhanh, trường hợp này không có cách nào để khống chế.
Tống Thanh Thời chỉ có thể dùng kim châm làm hắn hôn mê, sau đó lại tiến hành bước xử lý tiếp theo.
Trơ mắt nhìn người bệnh mà mình vất vả điều trị hơn nửa năm, bỗng nhiên tình trạng bệnh lại đột ngột chuyển biến xấu, trong chớp mắt tất cả những nỗ lực đều bị xóa bỏ, Tống Thanh Thời có cảm giác tương tự như khi trở về phòng thí nghiệm mà nhìn thấy những con chuột bạch mình yêu quý đều chết hết, tuy rằng trong lòng rất khổ sở, muốn khóc, nhưng hiện tại không thể khóc.
Trên con đường nghiên cứu y học, phần lớn đều thất bại, thành công chỉ là may mắn ngẫu nhiên.
Tống Thanh Thời có kinh nghiệm thất bại phong phú, cũng từng đối mặt với những ngăn trở. Hiện tại chuyện cần làm là đứng lên, thu dọn tàn cục, tìm ra sai lầm, sau đó bắt đầu một phương án trị liệu mới.
Y cẩn thận kiểm tra thân thể của Việt Vô Hoan, lấy ra được một con Huyễn Cổ ở bên trong, sau khi xác định thủ phạm gây ra thảm kịch, lại rơi vào trong hoang mang. Không ít cổ thuật có thể sử dụng ở phương diện chữa bệnh cùng với chế độc, Tống Thanh Thời và An Long quen biết mấy trăm năm, giao tình sâu đậm, hai người thường xuyên giao lưu học thuật, trao đổi nguyên dược liệu, vì vậy y cũng có kiến thức phong phú về cổ trùng, hiểu được phần lớn công hiệu và năng lực của cổ trùng ở Tây Lâm.
Không phải tất cả cổ trùng đều dùng để hại người, Huyễn Cổ chính là thuộc về một trong những loại đó, nó có thể tạo ra ảo cảnh tốt đẹp nhất, cũng có thể thỏa mãn bất kỳ dục vọng nào trong ảo cảnh, khuyết điểm duy nhất chính là dễ bị nghiện, có thể xem như là thuốc phiện, vì vậy Vạn Cổ Môn đã lập ra môn quy, nghiêm cấm người trong môn tự gieo loại cổ này vào người mình, e sợ ý chí không kiên định, đắm chìm vào đó, quên đi tu hành trong hiện thực.
An Long từng lấy một con Huyễn Cổ cho nguyên thân thử nghiệm, bên trong ảo cảnh nguyên thân có được một tòa Dược Vương Cốc với vô số dược liệu quý hiếm, dùng mãi cũng không hết, các thần dược trong truyền thuyết đều có đầy đủ trong bảo khố, lò luyện đan hay bảo đỉnh đều là thần khí, mỗi dược phó đều là người thông minh lanh lợi, khiến cho y vui vẻ ru rú ở bên trong làm nghiên cứu đến mười năm. Đáng tiếc, Huyễn Cổ sẽ giữ lại một sơ hở cho người bị mê hoặc, nếu phát hiện ra sơ hở thì ảo cảnh sẽ biến mất, lúc ấy y phát hiện ra một số thuộc tính của dược liệu không đúng, thành phẩm luyện ra rất kỳ lạ...
Tuy là vậy, nhưng thế giới ảo cảnh đúng là nhân gian cực lạc, thỏa mãn hết tất cả dục vọng, vô cùng sung sướng, làm y lưu luyến quên cả lối về.
Sau khi tỉnh dậy y chia sẻ niềm vui này với An Long, cũng tỏ vẻ mình muốn thử thêm lần nữa.
Không biết vì sao An Long lại đen mặt, tức giận rất lâu, nói thế nào cũng không chịu cho y chơi Huyễn Cổ nữa...
Tống Thanh Thời phục hồi tinh thần từ trong tiếc nuối, một lần nữa xác định Huyễn Cổ không có biến dị, sau đó nhìn sắc mặt của Việt Vô Hoan trắng bệch nằm ở trên giường, trong lòng rất khổ sở, nhưng lại không rõ hắn đã gặp phải chuyện gì trong ảo cảnh mới có thể biến thành như thế này. Y đốt hương An Hồn, đút thuốc an thần cho Việt Vô Hoan, sau đó tháo đai lưng xuống, cởi bỏ áo ngoài, ghim vài cây châm, dùng linh lực xoa bóp, làm cho thân thể căng chặt dần thả lỏng.
Mắt phượng nhắm lại, lệ chí như máu, rốt cuộc mỹ nhân cũng ngủ say.
Tống Thanh Thời nhịn không được dùng ngón tay sờ sờ nốt lệ chí đẹp đến yêu dị kia, y luôn cảm thấy nốt lệ chí này có hơi câu nhân quá mức.
Dường như Việt Vô Hoan cảm nhận được mình bị chạm vào, thống khổ run rẩy một chút.
Tống Thanh Thời nhanh chóng rút tay về, tiếp tục thành thật ghim châm và xoa bóp.
Hương An Hồn dần dần tỏa ra khắp phòng, hòa hoãn hơi thở, tiếng hít thở trong bóng tối cũng ngày càng ổn định.
Tống Thanh Thời rút kim châm về, rốt cuộc cũng có thời gian để buồn lòng khổ sở, suy nghĩ xem mình đã phạm phải sai lầm gì.
Y là một bác sĩ tâm lý không đáng tin cậy, xem nhẹ trường hợp người bệnh vì không để cho người bên cạnh lo lắng mà giả vờ vui cười, che dấu bệnh tình, sinh hoạt thoạt nhìn giống như một người bình thường.
Việt Vô Hoan là người vô cùng thông minh, hơn nữa hắn còn có kỹ thuật diễn xuất tinh vi, đủ để làm cho bản thân hắn biểu hiện ra dáng vẻ chuyển biến tốt đẹp.
Hiện giờ nghiêm túc nghĩ lại, trong sinh hoạt có không ít chi tiết nhỏ có thể chứng minh điều này, ví dụ như:
Việt Vô Hoan đặc biệt sợ y thất vọng, cũng không dám tranh cãi, thỏa hiệp đến nỗi dường như không có điểm mấu chốt.
Việt Vô Hoan rất ít biểu lộ ra yêu thích của mình, toàn bộ yêu thích đều dựa theo tâm ý của y.
Từ trước đến nay Việt Vô Hoan chưa từng cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì từ y, giống như chỉ sống vì y.
Tất cả những chuyện này đều không đúng.
Không có người bình thường nào sẽ thấp kém như thế ở trước mặt người khác, thấp kém đến nỗi từ bỏ hết tất cả của mình.
Tống Thanh Thời càng nghĩ càng khổ sở, y phát hiện ra chính mình cũng không biết Việt Vô Hoan thích ăn món gì, thích màu gì, thích thứ gì... Y trị hết thân thể cho Việt Vô Hoan, nhưng lại chưa từng nghiêm túc tìm hiểu nội tâm của hắn. Thậm chí y còn vì sợ hãi những chuyện bất kham đó, mà không dám chạm vào quá khứ của Việt Vô Hoan, giống như đà điểu, chờ nó tự mình khỏi hẳn.
Nhưng mà, giấu vết thương đi sẽ không bao giờ tự khỏi hẳn, chỉ có thể ngày càng nặng thêm, cuối cùng là mục nát đến tận xương.
Tống Thanh Thời hít vào một hơi thật sâu, xác định phương hướng trị liệu trong tương lai.
Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là... Phải hung hăng dạy dỗ tên Alaska chuyên gây rắc rối kia!
...
Đan hỏa độc hỏa bay loạn khắp nơi, vài tòa kiến trúc hóa thành tro tàn, Hạo Long trốn vào núi giả, các dược phó cũng sôi nổi lảng tránh.
An Long bị đốt đến kêu ngao ngao, vốn dĩ hắn đang vui vẻ thảo luận chuyện đầu tư cùng Tống Thanh Thời, còn cố tình gây khó dễ, muốn nhân cơ hội lấy thêm vài phần phúc lợi. Không nghĩ tới Tống Thanh Thời lại quay đầu trở mặt, hủy bỏ đầu tư, mặc kệ nghiên cứu, dường như muốn đánh chết hắn, thật vất vả hắn mới biết được nguyên nhân, sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, liều mạng xin tha.
"Ta không biết hắn thật sự là làm từ thủy tinh! Huyễn Cổ cũng chịu không nổi!"
"Không phải đã nhắc nhở ngươi rồi sao?!"
"Ta chỉ đùa một chút thôi mà!"
"Điều thứ mười hai! Không được đùa giỡn hắn! Đã quên rồi sao?!"
"Không phải chúng ta là đối tác sao?! Ta lập tức truyền tin đưa linh thạch đến cho ngươi!"
"Hợp tác hủy bỏ! Không cần linh thạch!"
"..."
An Long bị lửa đốt đến thê thảm, làm ra rất nhiều hứa hẹn mất chủ quyền, cuối cùng Tống Thanh Thời cũng xả hết lửa giận trong lòng, miễn cưỡng buông tha cho hắn, ra lệnh bắt hắn bổ sung tỉ mỉ tư liệu về Huyễn Cổ, để xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
"Tổ Thần làm chứng, Huyễn Cổ chỉ khơi mào dục vọng, tuyệt đối sẽ không khiến người gặp phải ác mộng, nếu không thì sao ta dám cho ngươi dùng?" An Long ấm ức ngồi trên bậc thang, vừa dùng cổ trùng và thuốc trị thương để chữa trị vết bỏng trên người vừa nói, "Ta chơi cổ nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua Huyễn Cổ có thể khiến cho người ta hỏng mất. Đại đồ đệ nhà ngươi chính là người đầu tiên, ta cũng muốn biết vì sao. Rõ ràng nhìn rất bình thường, nhưng thật ra bệnh cũng không nhẹ, xì..."
Tống Thanh Thời cũng ngồi xuống bậc thang, thấy hắn lại muốn nói sang chuyện khác, lập tức đánh gãy: "Nói chuyện chính!"
An Long bĩu môi, tiếp tục nói: "Ngươi muốn biết hắn gặp phải chuyện gì ở trong ảo cảnh cũng không khó, Huyễn Cổ hẳn là có giữ lại một phần mảnh vỡ của ảo cảnh, không nhiều lắm, nhưng đó lại là tình cảm mãnh liệt nhất. Ngươi có thể gieo Huyễn Cổ vào trong cơ thể của mình, trực tiếp xem xét." Đây là cách dùng bị giấu đi của Huyễn Cổ, hắn vốn định lấy Huyễn Cổ ra từ cơ thể của Việt Vô Hoan rồi gieo vào trong cơ thể Tống Thanh Thời, để cái tên trong đầu đều là chữa bệnh này có thể thấy rõ đại đồ đệ nhà mình là loại mặt hàng gì, thuận tiện làm cho y hiểu chút chuyện phong nguyệt.
Hiện tại hắn không dám làm như vậy, không phải sợ bị Tống Thanh Thời phạt quỳ ván giặt, mà là sợ bị trực tiếp đá vào sổ đen của Dược Vương Cốc.
An Long đang liều mạng nghĩ cách chạy ra khỏi sổ đen...
Tống Thanh Thời rất động lòng với đề nghị này, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng lắc đầu: "Ảo cảnh có rất nhiều bí mật của Việt Vô Hoan, phải có sự cho phép của hắn mới có thể xem được, chờ hắn tỉnh lại ta sẽ đi hỏi một chút..."
An Long không thể hiểu được: "Ngươi là vì muốn tốt cho hắn, trực tiếp xem là được, nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
Tống Thanh Thời đúng tình hợp lý hỏi lại: "Ta có thể vì tốt cho ngươi, mà điều tra bí mật của ngươi không?"
Cơ thể của An Long hơi cứng đờ, đen mặt không lên tiếng.
Thảo luận rơi vào bế tắc, hai người không ai nói lời nào.
Tống Thanh Thời lại thả thần niệm điều tra tình trạng của Việt Vô Hoan bên trong phòng, nghĩ về phương án trị liệu nghĩ đến độ có hơi đau đầu, đến khi cùng đường, y bỗng nhiên nghĩ rằng có phải mình đã thiếu đi sự đồng cảm đối với những chuyện này như chính bản thân mình cũng bị hay không? Ở cả hai đời dù là tự thủ gì kia y cũng chưa từng làm, sao có thể hiểu được cảm giác bị nam nhân đè xuống làm những việc ghê tởm đó chứ? Mà không hiểu thì sao có thể tìm ra được nguyên nhân?
Thần Nông nếm thử trăm vị thuốc, chịu hết cả trăm loại độc, mới hiểu ra được dược lý.
Có phải y cũng nên noi theo không?
"Chắc là sẽ rất đau?" Tống Thanh Thời lặng lẽ sờ sờ phía sau, lẩm bẩm nói, hiểu biết của y đối với chuyện này chỉ đến từ khóa sinh lý học, nhưng sách giáo khoa chỉ nói về nam nữ, còn nam nam làm như thế nào là thuộc về chương trình tự học, không nằm trong phạm vi học tập của Tống học bá, nhưng cảm giác bị xé rách chắc chắn sẽ rất đau.
An Long nhìn thấy động tác của y, lỗ tai đều dựng thẳng lên: "Cái gì rất đau?"
Tuy rằng sở trường của Tây Lâm Cổ Vương là giết người, nhưng về phương diện trị liệu cũng là cấp bậc đại sư, nếu không cũng chẳng thể bước được vào cửa của Dược Vương Cốc.
Tống Thanh Thời cảm thấy vẫn có thể giao lưu chút ít học thuật cùng hắn: "Chuyện giường chiếu giữa nam nhân và nam nhân, ngươi biết không?"
An Long dùng sức đè xuống khóe miệng sắp nhếch lên, nghiêm túc nói: "Có biết một chút."
Tống Thanh Thời hoài nghi nhìn tên Alaska này.
Cả người An Long thoạt nhìn vô cùng đáng tin, tràn ngập chính khí, như thể được cải tạo thành công từ trong ngục giam, thay đổi triệt để, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đài diễn thuyết tám vinh quang tám sỉ nhục của tấm gương đạo đức, lập tức phải phụng hiến tình yêu vì xã hội chủ nghĩa.
Xem ra đúng là đã thật sự tỉnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện