Kết Hôn Âm Dương
Chương 207
Tôi lo lắng muốn khóc lên.
“Âm Thao, anh thật ngốc! Anh có dụng tâm mà nhìn không vậy, anh không thể nhìn nàng ta bằng mắt thường được? đó không phải tôi! Đó là một con quỷ! Cuộc sống của con gái chúng ta nằm trong tay anh đó, tôi không thể nhẫn tâm giết con bé lần thứ hai được! ”
Tiểu ô quy ngạc nhiên hỏi: “Cái gì, đây là chồng của ngươi à? Còn đó có phải là con gái ngươi không?”
Tôi không muốn nói chuyện với một linh vật vô dụng.
Mạnh Mộng cũng rất lạ. Từ khi xuất hiện đến hiện tại, cô ấy không hề có biểu cảm hay bất kì một lời nào. Tôi luôn nghĩ rằng Âm Thao là một kẻ mặt lạnh và kiệm lời nhất trên thế giới, nhưng trước mặt Mạnh Mộng, Âm Thao chỉ như là phù thủy giấy nhìn thấy phù thủy thực thụ vậy.
Và điều kỳ lạ nhất là Mạnh Mộng không những không nói mà mắt cô ấy còn có vẻ như đờ đẫn. Cô ấy nghiêng đầu và ngây người nhìn chằm chằm vào Âm Thao.
Tôi lại nằm xuống bàn bàn cà phê và hỏi con rùa nhỏ một cách kỳ lạ: “Tại chủ nhân của ngươi lại như vậy?”
Tiểu ô quy thở dài: “Đó chỉ là một chút oán niệm.”
“oán niệm?” Tôi dường như hiểuđược cái gì đó:
“Không phải oán niệm chỉ là oán niệm thôi sao, vì vậy cô ấy sẽ không chỉn chu như người bình thường?”
Con rùa nhỏ nói, “Chính xác.”
“Vậy còn tốt …” Ngay khi tôi thở phào nhẹ nhõm, chú rùa nhỏ nói:
” Tốt cái gì mà tốt? Chỉ vì đó là một chút oán niệm bình thường, cô ấy sẽ không từ bi hay tha thứ cho bất cứ ai.
Cô ấy sẽ trả thù tất cả mọi người theo sự oán giận ban đầu của tôi! Không ai có thể ngăn cản được cô ấy báo thù! ”
“Gì cơ!” Trái tim vừa đặt xuống ngay lập tức nhảy ngược lại trong cổ họng!
Điều đó có nghĩa là, Mạnh Mộng sẽ không bao giờ dừng lại vì sự dễ thương của củ cải?!
Tôi nên làm gì đây?
Âm Thao cũng nghĩ cô ta là tôi!
Cô ta sẽ làm tổn thương củ cải!
Tôi lại rơi vào tuyệt vọng và tôi hỏi con rùa nhỏ: “Ta nhìn ngươi là linh thú dưới thời của Mạnh Mộng, vậy ngươi có biết làm thế nào để người khác nhìn thấy ta không? Ngươi sống đã lâu rồi có nên sử dụng nó một chút không?
Rùa Nhỏ lắc đầu: “ Càng chỉ những người liên quan đến Mạnh Mộng mới có thể nhìn thấy cô”.
Tôi đã hỏi một cách khó hiểu: “ Ai có liên quan đến Mạnh Mộng? Cô ta là thần cổ đại từ hàng ngàn năm trước, Âm Quân cũng nói rằng các vị thần cổ đại trong thế hệ của cô đã chết hết rồi”
Con rùa nhỏ im lặng.
Có lẽ chức năng lớn nhất của nó là làm linh vật trên bàn trà.
Trái tim tôi tuyệt vọng.
Có một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt gỗ của Âm Thao, và anh thì thầm … Ah, tôi thề, gỗ chết này chưa bao giờ nói với tôi bằng một giọng điệu dịu dàng như vậy: “La Hy, tại sao em chết rồi có thể sống lại. Ai đã đưa em trở lại cuộc sống? “
Mạnh Mộng:” … “
Âm Thao:” Bảy năm trước, khi em tự đào hố mình, tôi biết em đã sử dụng thật pháp linh hồn xuất khiếu, vì vậy tôi đã ở lại canh giữ bên cạnh xác thịt của em, tôi sợ rằng sẽ có những điều xấu sảy ra với thể xác khi linh hồn em rời đi. Nhưng tôi đã canh giữ ở đó trong bảy ngày, em cũng không bao giờ thức dậy! Điều gì đã xảy ra khiến em đột nhiên có quyết định như vậy. Sau khi em xuất khiếu khỏi thể xác, linh hồn của em đã đi đâu? Tôi nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa, trừ khi chờ đến kiếp sau của em.”
Một hồi thoại, khiến cho cậu bé Mặc Mặc không khỏi kinh ngạc.
” củ cải, vừa rồi……….vừa rồi anh có nghe nhầm không? Baba của em đã nói hơn mười từ?!”, Mặc Mặc không tin vào tai mình nghi ngờ hỏi.
Củ cải nhỏ cũng bị sốc: “anh Mặc Mặc, anh không nghe nhầm, em cũng không nghe nhầm. Em lớn bằng từng này. Đây là lần đầu tiên em nghe baba nói điều gì đó nhiều hơn những lời ông từng nói trong 3 ngày gội lại! “
Tôi cũng gật đầu đồng ý.
Đáng Ghét!
Trước đây Tôi cũng chưa từng thấy anh ta nói với tôi nhiều lời như vậy.
Nhưng điều tôi không ngờ là anh ta đã giữ cơ thể tôi trong bảy ngày.
Anh ta đã từng là một Âm Quân tôn quý phi phàm, sau khi gặp tôi, dường như anh ấy không có việc gì tốt, mắ bị mù, chức vị cũng bị mất. Trước đây, là một người đàn ông rất nhiệt tình bây giờ liền biến thành ông bố bỉm sữa…
Vì vậy, tôi tha thứ cho anh ấy, Tổng số từ nói một đoạn hiện vượt quá tổng số từ mà anh ấy đã nói trong ba ngày qua.
“Em … tại sao em không nói? Em có bị câm không?” Âm Thao căng thẳng cánh tay run rẩy, anh mở miệng của Mạnh Mộng để kiểm tra … Ôi chao, người đàn ông này thật là, nếu anh ta dám làm điều này với tôi, Tôi nhất định sẽ cho anh ta một cái bạt tai và hét lên!
Điều làm tôi ngạc nhiên là Mạnh Mộng không trả lời. Cô ta tự nhiên để Âm Thao cạy miệng một cách trơ trẽn. Tất cả các hành vi của cô ta đều chậm chạp. Không phải một tia oán hận không đủ linh động, cô ấy chỉ là một Mỹ nhân máy móc?
Tôi thấy rằng Mạnh Mộng không có bất kỳ dấu tích gì muốn làm tổn thương củ cải, vì vậy tôi tạm thời buông lỏng cơ thể xuống. Tôi nghĩ, theo khả năng của Aam Thao, anh ta có thể bảo vệ củ cải nhỏ khi Mạnh Mộng bắt đầu động tay.
“La Hy.” Lúc này, con rùa nhỏ gọi tôi. “Cô nhìn thấy trong tay cô ấy có vật gì không?”
Tôi nhìn qua.
Là Mạnh Mộng xá lợi!
“Cô ấy chỉ là một sợi chấp niệm, bản thân không có nhiều sức mạnh. Nếu cô có đủ bản lĩnh cướp được xá lợi trong tay của Mạnh Mộng, Cô liền có thể hấp thụ được sức mạnh của Mạnh Mộng, đồng thời bản thân có thể xuất hiện trước mặt chồng và con cô.” Rùa nhỏ Hạ giọng và nói.
“Um” Tôi tự hỏi liệu không ai có thể nhìn thấy tôi, vì vậy tôi đi thẳng đến chỗ xá lợi trong tay của Mạnh Mộng, nhưng điều tôi không ngờ là dường như Mạnh Mộng nhìn thấy tôi và duỗi lòng bàn tay ra. Với một cú đẩy, tôi đột nhiên cảm thấy một lực mạnh mẽ ùa vào mặt, gần như bị nghiền nát!
Tôi bị một lòng bàn tay cho bám chặt trên tường, lục phủ ngũ tạng bị trọng thương nghiêm trọng, tôi ọe lên một tiếng, máu trong miệng trào ra từng ngụm.
“Tại sao cô ta có thể nhìn thấy tôi?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Con rùa nhỏ đứng lên lo lắng: “Cô có phải là một con lợn không? Hư thể của cô là bị cô ấy chiếm giữ, cô ta không nhìn thấy cô thì còn có thể nhìn thấy ai? Đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người tích cực ăn cắp đồ trước mặt người khác.”
Tôi:” … “
Tôi xin lỗi, tôi đã quen thói trước đây từng là không khí, vì vậy tôi không ngờ tới ai đó có thể nhìn thấy tôi …
Âm Thao đứng dậy và nhìn về phía tôi:” Ai? Ai ở đó! “
“Bố, bố đang nói gì với không khí?” Củ cải nhỏ gãi đầu và hỏi.
“Hôm qua con thực sự đã mang thứ gì đó không sạch sẽ về nhà.” Âm Thao cau mày, ngắt lời: “Nhưng điều tôi không ngờ tới là vẫn còn những thứ dơ bẩn trên thế giới này mà tôi không phát hiện ra.
Anh mới là thứ đồ không sạch sẽ, cả nhà anh đều là thứ không sạch sẽ…không tính, không thể tính củ cải nhỏ vào trong đó, vì vậy bản thân anh mới là một thứ bẩn thỉu! Mẹ già chết tiệt!
Mạnh Mộng đứng dậy, và cô ấy tiến về phía tôi. Khi cô ấy đến bên tôi, cô ấy nhấc Mạnh Mộng xá lợi lên, một chùm ánh sáng đen và đỏ phát ra từ Mạnh Mộng xá lợi, và chiếu thẳng vào tôi. Tôi cảm thấy nó cực kỳ chói mắt, vì vậy tôi vô thức giơ tay lên che mắt, nhưng giây tiếp theo, một thanh kiếm đâm vào lòng bàn tay tôi.
“Âm Thao, anh thật ngốc! Anh có dụng tâm mà nhìn không vậy, anh không thể nhìn nàng ta bằng mắt thường được? đó không phải tôi! Đó là một con quỷ! Cuộc sống của con gái chúng ta nằm trong tay anh đó, tôi không thể nhẫn tâm giết con bé lần thứ hai được! ”
Tiểu ô quy ngạc nhiên hỏi: “Cái gì, đây là chồng của ngươi à? Còn đó có phải là con gái ngươi không?”
Tôi không muốn nói chuyện với một linh vật vô dụng.
Mạnh Mộng cũng rất lạ. Từ khi xuất hiện đến hiện tại, cô ấy không hề có biểu cảm hay bất kì một lời nào. Tôi luôn nghĩ rằng Âm Thao là một kẻ mặt lạnh và kiệm lời nhất trên thế giới, nhưng trước mặt Mạnh Mộng, Âm Thao chỉ như là phù thủy giấy nhìn thấy phù thủy thực thụ vậy.
Và điều kỳ lạ nhất là Mạnh Mộng không những không nói mà mắt cô ấy còn có vẻ như đờ đẫn. Cô ấy nghiêng đầu và ngây người nhìn chằm chằm vào Âm Thao.
Tôi lại nằm xuống bàn bàn cà phê và hỏi con rùa nhỏ một cách kỳ lạ: “Tại chủ nhân của ngươi lại như vậy?”
Tiểu ô quy thở dài: “Đó chỉ là một chút oán niệm.”
“oán niệm?” Tôi dường như hiểuđược cái gì đó:
“Không phải oán niệm chỉ là oán niệm thôi sao, vì vậy cô ấy sẽ không chỉn chu như người bình thường?”
Con rùa nhỏ nói, “Chính xác.”
“Vậy còn tốt …” Ngay khi tôi thở phào nhẹ nhõm, chú rùa nhỏ nói:
” Tốt cái gì mà tốt? Chỉ vì đó là một chút oán niệm bình thường, cô ấy sẽ không từ bi hay tha thứ cho bất cứ ai.
Cô ấy sẽ trả thù tất cả mọi người theo sự oán giận ban đầu của tôi! Không ai có thể ngăn cản được cô ấy báo thù! ”
“Gì cơ!” Trái tim vừa đặt xuống ngay lập tức nhảy ngược lại trong cổ họng!
Điều đó có nghĩa là, Mạnh Mộng sẽ không bao giờ dừng lại vì sự dễ thương của củ cải?!
Tôi nên làm gì đây?
Âm Thao cũng nghĩ cô ta là tôi!
Cô ta sẽ làm tổn thương củ cải!
Tôi lại rơi vào tuyệt vọng và tôi hỏi con rùa nhỏ: “Ta nhìn ngươi là linh thú dưới thời của Mạnh Mộng, vậy ngươi có biết làm thế nào để người khác nhìn thấy ta không? Ngươi sống đã lâu rồi có nên sử dụng nó một chút không?
Rùa Nhỏ lắc đầu: “ Càng chỉ những người liên quan đến Mạnh Mộng mới có thể nhìn thấy cô”.
Tôi đã hỏi một cách khó hiểu: “ Ai có liên quan đến Mạnh Mộng? Cô ta là thần cổ đại từ hàng ngàn năm trước, Âm Quân cũng nói rằng các vị thần cổ đại trong thế hệ của cô đã chết hết rồi”
Con rùa nhỏ im lặng.
Có lẽ chức năng lớn nhất của nó là làm linh vật trên bàn trà.
Trái tim tôi tuyệt vọng.
Có một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt gỗ của Âm Thao, và anh thì thầm … Ah, tôi thề, gỗ chết này chưa bao giờ nói với tôi bằng một giọng điệu dịu dàng như vậy: “La Hy, tại sao em chết rồi có thể sống lại. Ai đã đưa em trở lại cuộc sống? “
Mạnh Mộng:” … “
Âm Thao:” Bảy năm trước, khi em tự đào hố mình, tôi biết em đã sử dụng thật pháp linh hồn xuất khiếu, vì vậy tôi đã ở lại canh giữ bên cạnh xác thịt của em, tôi sợ rằng sẽ có những điều xấu sảy ra với thể xác khi linh hồn em rời đi. Nhưng tôi đã canh giữ ở đó trong bảy ngày, em cũng không bao giờ thức dậy! Điều gì đã xảy ra khiến em đột nhiên có quyết định như vậy. Sau khi em xuất khiếu khỏi thể xác, linh hồn của em đã đi đâu? Tôi nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa, trừ khi chờ đến kiếp sau của em.”
Một hồi thoại, khiến cho cậu bé Mặc Mặc không khỏi kinh ngạc.
” củ cải, vừa rồi……….vừa rồi anh có nghe nhầm không? Baba của em đã nói hơn mười từ?!”, Mặc Mặc không tin vào tai mình nghi ngờ hỏi.
Củ cải nhỏ cũng bị sốc: “anh Mặc Mặc, anh không nghe nhầm, em cũng không nghe nhầm. Em lớn bằng từng này. Đây là lần đầu tiên em nghe baba nói điều gì đó nhiều hơn những lời ông từng nói trong 3 ngày gội lại! “
Tôi cũng gật đầu đồng ý.
Đáng Ghét!
Trước đây Tôi cũng chưa từng thấy anh ta nói với tôi nhiều lời như vậy.
Nhưng điều tôi không ngờ là anh ta đã giữ cơ thể tôi trong bảy ngày.
Anh ta đã từng là một Âm Quân tôn quý phi phàm, sau khi gặp tôi, dường như anh ấy không có việc gì tốt, mắ bị mù, chức vị cũng bị mất. Trước đây, là một người đàn ông rất nhiệt tình bây giờ liền biến thành ông bố bỉm sữa…
Vì vậy, tôi tha thứ cho anh ấy, Tổng số từ nói một đoạn hiện vượt quá tổng số từ mà anh ấy đã nói trong ba ngày qua.
“Em … tại sao em không nói? Em có bị câm không?” Âm Thao căng thẳng cánh tay run rẩy, anh mở miệng của Mạnh Mộng để kiểm tra … Ôi chao, người đàn ông này thật là, nếu anh ta dám làm điều này với tôi, Tôi nhất định sẽ cho anh ta một cái bạt tai và hét lên!
Điều làm tôi ngạc nhiên là Mạnh Mộng không trả lời. Cô ta tự nhiên để Âm Thao cạy miệng một cách trơ trẽn. Tất cả các hành vi của cô ta đều chậm chạp. Không phải một tia oán hận không đủ linh động, cô ấy chỉ là một Mỹ nhân máy móc?
Tôi thấy rằng Mạnh Mộng không có bất kỳ dấu tích gì muốn làm tổn thương củ cải, vì vậy tôi tạm thời buông lỏng cơ thể xuống. Tôi nghĩ, theo khả năng của Aam Thao, anh ta có thể bảo vệ củ cải nhỏ khi Mạnh Mộng bắt đầu động tay.
“La Hy.” Lúc này, con rùa nhỏ gọi tôi. “Cô nhìn thấy trong tay cô ấy có vật gì không?”
Tôi nhìn qua.
Là Mạnh Mộng xá lợi!
“Cô ấy chỉ là một sợi chấp niệm, bản thân không có nhiều sức mạnh. Nếu cô có đủ bản lĩnh cướp được xá lợi trong tay của Mạnh Mộng, Cô liền có thể hấp thụ được sức mạnh của Mạnh Mộng, đồng thời bản thân có thể xuất hiện trước mặt chồng và con cô.” Rùa nhỏ Hạ giọng và nói.
“Um” Tôi tự hỏi liệu không ai có thể nhìn thấy tôi, vì vậy tôi đi thẳng đến chỗ xá lợi trong tay của Mạnh Mộng, nhưng điều tôi không ngờ là dường như Mạnh Mộng nhìn thấy tôi và duỗi lòng bàn tay ra. Với một cú đẩy, tôi đột nhiên cảm thấy một lực mạnh mẽ ùa vào mặt, gần như bị nghiền nát!
Tôi bị một lòng bàn tay cho bám chặt trên tường, lục phủ ngũ tạng bị trọng thương nghiêm trọng, tôi ọe lên một tiếng, máu trong miệng trào ra từng ngụm.
“Tại sao cô ta có thể nhìn thấy tôi?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Con rùa nhỏ đứng lên lo lắng: “Cô có phải là một con lợn không? Hư thể của cô là bị cô ấy chiếm giữ, cô ta không nhìn thấy cô thì còn có thể nhìn thấy ai? Đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người tích cực ăn cắp đồ trước mặt người khác.”
Tôi:” … “
Tôi xin lỗi, tôi đã quen thói trước đây từng là không khí, vì vậy tôi không ngờ tới ai đó có thể nhìn thấy tôi …
Âm Thao đứng dậy và nhìn về phía tôi:” Ai? Ai ở đó! “
“Bố, bố đang nói gì với không khí?” Củ cải nhỏ gãi đầu và hỏi.
“Hôm qua con thực sự đã mang thứ gì đó không sạch sẽ về nhà.” Âm Thao cau mày, ngắt lời: “Nhưng điều tôi không ngờ tới là vẫn còn những thứ dơ bẩn trên thế giới này mà tôi không phát hiện ra.
Anh mới là thứ đồ không sạch sẽ, cả nhà anh đều là thứ không sạch sẽ…không tính, không thể tính củ cải nhỏ vào trong đó, vì vậy bản thân anh mới là một thứ bẩn thỉu! Mẹ già chết tiệt!
Mạnh Mộng đứng dậy, và cô ấy tiến về phía tôi. Khi cô ấy đến bên tôi, cô ấy nhấc Mạnh Mộng xá lợi lên, một chùm ánh sáng đen và đỏ phát ra từ Mạnh Mộng xá lợi, và chiếu thẳng vào tôi. Tôi cảm thấy nó cực kỳ chói mắt, vì vậy tôi vô thức giơ tay lên che mắt, nhưng giây tiếp theo, một thanh kiếm đâm vào lòng bàn tay tôi.
Bình luận truyện